Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 161

Tần Quyên đột nhiên nghĩ tới, Triệu Hoài Chi hạ trại ở đây có phải là để chờ đại quân Tây Chinh quay về không? Nếu thế thì phải đợi bao lâu.

 

Không riêng gì chuyện này, lúc trước khi vượt Đại Âm sơn, họ đã phát hiện ra Lục Dự Chương cùng vài kỵ binh Bá NHa Ngột thị đã mất tích.

 

Lục Dự Chương không thể một mình chạy trốn được, đây chắc chắn là sắp xếp của Triệu Hoài Chi. Trên đường đi, Tần Quyên đã có vài cơ hội hỏi nhưng hắn cảm thấy không nên.

 

Dừng tại chỗ lâu dài rất dễ bị bại lộ cho nên cứ một khoảng thời gian, họ lại di chuyển sang hướng tây hoặc hướng đông chừng mười mấy dặm.

 

Lương thực trở thành vấn đề lớn. Nếu cắt giảm một nửa khẩu phần lương thực của mỗi ngày thì cùng lắm họ chỉ chống đỡ được thêm 2 tháng.

 

Triệu Hoài Chi tin chắc, hai tháng là đủ rồi.

 

Cho nên ngày hạ trại, Triệu Hoài Chi đã phái mười mấy người tới Cáp Nhi Mật. Cáp Nhi Mật là địa bàn của tộc Hột Nhan. Triệu Hoài Chi tin rằng Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi sẽ huy động binh mã từ năm đại gia tộc. Tuy nhiên, Bá Nha Ngột, Đóa Nhan, Na Biệt gia đều ở quá xa, cho nên nơi gần nhất để điều động lực lượng là tộc Hột Nhan.

 

Với tính cách và lập trường của Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, y tin chắc hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để diệt trừ Bác Bác Nộ.

 

Cho nên lần này Hột Nhan thị buộc phải chi viện quân, nhưng chi bao nhiêu quân lại là vấn đề.

 

Nhiều thì sinh ngờ vực, ít thì sinh hiềm khích.

 

Tần Quyên nghĩ, nếu vậy thì cũng hiểu được lý do vì sao Triệu Hoài Chi hạ trại cở đây chờ quân Tây Chinh.

 

Đại quân Tây Chinh quay về, đương nhiên sẽ phải qua thành Hổ Tư Oát Nhĩ. Quân Tháp Tháp và Tuy Cừu đã chiếm Hổ Tư Oát Nhĩ rồi, nhất định tiếp theo sẽ nhắm tới Khả Thất Cáp Nhi.

 

Họ ẩn nấp ở đây, tuy không có cách nào ngăn được quân địch, nhưng có thể quan sát hướng đinh và số lượng địch để truyền tin khi cần thiết.

 

Dịch binh chỉ nghỉ ngơi được nửa tháng thì phải mang quân lệnh của gia chủ Bá Nha Ngột thị đến Khả Thất Cáp Nhi.

 

Ý của Hồ Hồ là muốn tiết lộ cho Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi biết vị trí của họ.

 

*

 

Tuyết rơi kéo dài hơn nửa tháng. Khi kho bột mì của họ sắp thấy đáy thì rốt cuộc đã chờ được ánh rạng đông.

 

Ba ngày trước, kỵ binh canh gác truyền tin về. Phía bắc có một đội quân không rõ bao nhiêu người, nhưng trông không giống quân Tháp Tháp.

 

Ngày này, Tần Quyên và Triệu Hoài Chi dẫn theo vài người đến. Họ muốn xác định thân phận của đội quân này.

 

Họ phải mất rất nhiều công sức mới có thể khiến đối phương không nghi ngờ mà hô giết.

 

Mãi đến khi đôi bên xác nhận thân phận rồi, kỵ binh đối phương mới dẫn đi gặp tướng quân của họ.

 

"Ta không biết cụ thể có bao nhiêu quân. Ngài cứ hỏi trực tiếp tướng quân của chúng ta."

 

Đại tyớng quân chỉ có vài chục người nhưg tướng quân thì có tới trăm vị, nghe vậy cũng khó mà đoán rốt cuộc là tướng nào.

 

Sở dĩ không đoán ra là bởi Triệu Hoài Chi và Tần Quyên đã khẳng định, đây không phải người của Bác Bác Nộ.

 

*

 

Gần lúc mặt trời xé bóng, nhóm Tần Quyên và Triệu Hoài Chi tới được ven một con sông lớn, nơi doanh trướng đã được dựng sẵn.

 

Thấy doanh trướng lớn như thế, cả hai đều có chút sửng sốt.

 

Vậy thì khẳng định, đối phương có ít nhất mấy ngàn quân.

 

Theo kỵ binh vào doanh trướng, Tần Quyên ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi bên trong, càng kinh ngạc hơn.

 

Sau 7 8 năm không gặp, người này không chút thay đổi nào, nên Tần Quyên đã nhận ran gay.

 

Bột Nhi Chỉ Cân Tuyết Biệt Đài.

 

Gương mặt hắn rất giống với Hốt Tất Liệt, người bắt hắn đi Trạch Nam, nhưng Hốt Tất Liệt mang vẻ lười nhác như một con mèo, hay đúng hơn là một con báo đang dưỡng sức trước cuộc săn.

 

Còn người này, có lẽ thời gian sống ở Quách Nhị khá dài nên màu da tối hơn Hốt Tất Liệt, góc cạnh trên gương mặt cũng rõ ràng hơn.

 

Cũng phải, dù sao Tuyết Biệt Đài cũng là đệ đệ thứ tử của Hốt Tất Liệt.

 

Nghe đồn quan hệ giữa Hốt Tất Liệt và vị đệ đệ này rất tốt.

 

Hơn nữa, Tuyết Biệt Đài còn là bằng hữu của Ninh Bách.

 

Khoan đã, hình như hắn đã quên một chuyện.....Chợ sắt ở An Địch Can!

 

Tuyết Biệt Đài sống ở Quách Nhị nhiều năm. Hắn còn nhớ, khi mười mấy tuổi, cùng Viết Viết trốn về phía nam sa mạc Samarkand, không biết mình chạy đi nơi nào, ciối cùng may mắn gặp được đại quân Mông Cổ, thuộc đại doanh của Tuyết Biệt Đài, do An Đông thiện hộ chỉ huy, đồng thời cũng lần đầu gặp Hồ Cầu Nhi khi ấy vẫn còn nhỏ.

 

Giờ nghĩ lại, hẳn là khi đó bọn họ đã ở biên cảnh Quách Nhị, nơi Tuyết Biệt Đài trấn thủ.

 

Sau này, khi nghe tin cữu cữu của Tùng Man là An Đông thiên hộ tạo phản, Tùng Man được đưa đến chỗ Viết VIết.

 

An Đông thiên hộ có tạo phản thật hay không, Tần Quyên không rõ lắm. Lúc ấy có một tin tức khác truyền đến, là tin Hãn Oa Khoát Đài bị thương nặng sắp băng hà. Theo lý mà nói, Tuyết Biệt Đài phải về Đại Đô diện kiến ngay. Nếu An Đông thiên hộ thật sự muốn tạo phản, sao không chờ Tuyết Biệt Đài dẫn người đi xa rồi hãy tạo phản.

 

An Đông thiên hộ đâu thể ngu ngốc như thế được.

 

Lại nói đến chợ sắt An Địch Can, hiện giờ người của Mông Kha đóng quân ở An Địch Can. Mông Kha là huynh trưởng của Hốt Tất Liệt và Tuyết Biệt Đài.

 

Nếu như chợ sắt ở An Địch Can do kẻ khác khống chế, người này ắt hẳn là Tuyết Biệt Đài.

 

Tuyết Biệt Đài thu mua sắt trong thiên hạ, lấy danh nghĩa mà mua cho Đại Đô, vậy thì nơi hắn vận chuyển đến hẳn là ở phía nam Đại Trạch.

 

Nếu đoán không lầm, người kiểm soát toàn vùng phía nam Đại Trạch là mấy huynh đệ Hốt Tất Liệt. Đại Vĩnh vương từng nói với hắn, sau khi Thành Cát Tư Hãn mất, ông trao Hãn vị cho con trai thứ ba là Oa Khoát Đài. Trưởng tử thì điều đi chinh chiến ở phía tây xa xôi, lập nên Hãn quốc Kim Trướng, còn lại giao hết binh mã tích góp nhiều thế hệ cùng địa bàn nơi dân tộc Mông Cổ vùng lên cho người con thứ tư là Thác Lôi vương.

 

Thác Lôi vương là phụ thân của Mông Kha và Hốt Tất Liệt. Nhưng vị vương gia này mất sớm cho nên đa phần binh lực ắt hẳn đã nằm trong tay Mông Kha.

 

Chuyện chợ sắt ở An Địch Can, Mông Kha có can thiệp vào hay không, Tần Quyên không biết. Dù sao Hốt Tất Liệt lúc nào cũng có vẻ lười biếng nhưng thật ra là một con báo nguy hiểm đang chờ thời cơ săn mồi, Mông Kha không thể không đề phòng được.

 

Còn một vấn đề nữa, Ninh Bách bán sắt cho An Địch Can là vô tình hay cố ý?

 

Ninh Bách hẳn sẽ không ngu ngốc như vậy chứ? Lộ ra chuyện thiết doanh là mất mạng. Hắn không thể nào dùng mạng đổi lấy tiền được.

 

Vậy là trùng hợp ư?

 

*

 

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

 

Khi đang nói chuyện với gia chủ Bá Nha ngột thị, Tuyết Biệt Đài đột nhiên quay sang Tần Quyên.

 

Tần Quyên sực tỉnh, cúi đầu hành lễ nhưng không đáp.

 

Triệu Hoài Chi hơi nheo mắt, "Chắc hẳn vì cảm khái trước khí vũ hiên ngang của ngài."

 

Tuyết Biệt Đài cười nói, "Bá Nha Ngột đại nhân mới là khí độ bất phàm. Ta gặp ngươi ở đây, cũng tự thấy xấu hổ."

 

Hiển nhiên Tuyết Biệt Đài sẽ không để lời ninh nọt này qua mặt. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là vì sao Bá Nha Ngột Hồ Hồ lại lên tiếng thay tên kia?

 

Tần Quyên nhận ra ý tứ trong lời nói của Tuyết Biệt Đài, bèn đáp, "Đã nhiều năm nay rồi mới gặp lại ngài, không tránh được thất thố. Mong tướng quân bao dung."

 

Thời niên thiếu, Viết Viết đã dạy hắn rằng, lời nói tình cảm có thể khiến người khác xúc động, cũng có thể biến nguy thành an. Hắn đã từng coi thường phương thức đó, nhưng sau vài lần thử nghiệm thì thấy có lý thật.

 

Tuyết Biệt Đài không nhận ra hắn. Dù sao hắn đã cao lên rất nhiều, lại còn đeo mặt nạ.

 

Trò chuyện đôi câu, nghe Tần Quyên nói mọi người gọi hắn là Tần, Tuyết Biệt Đài vẫn không thể nhớ ra người nào. Bấy giờ, một vị phó tướng bên cạnh mới nhỏ giọng nói, "Là vị tướng quân Trát Đáp Lan thị vừa được phong mấy tháng trước."

 

*Lời editor : Cho những ai không nhớ, trên hộ tịch thì Tần Quyên thuộc Trát Đáp Lan thị, gia tộc của A Dịch Cát.

 

Tuyết Biệt Đài có chút ấn tượng nhưng vẫn không thể nhớ ra.

 

Triệu Hoài Chi mỉm cười, "Ta nhắc một chuyện, chắc tướng quân còn nhớ."

 

Tuyết Biệt Đài mỉm cười, nhìn sang Triệu Hoài Chi.

 

"Bảy năm trước, cũng là khi người Tháp Tháo tiến đánh Hổ Tư Oát Nhĩ, hắn đã dùng một mũi tên bắn chết đại tướng Tháp Tháp. Năm ấy hắn mới 11 tuổi, cùng Đại Vĩnh vương quay về Đại Đô."

 

Triệu Hoài Chi nói xong, Tuyết Biệt Đài liền vỗ đùi nhìn Tần Quyên, "Hóa ra là ngươi! Ngươi đã lớn như vậy rồi cơ à!"

 

Tần Quyên bối rối cười. Thật ra....Sau khi đến Đại Đô, thậm chí trong thời gian 7 năm qua, không phải không có cơ hội gặp gỡ, mà vì người này luôn làm ngơ mà thôi....

 

"Đúng là tuổi trẻ tài cao, bây giờ cũng đã được phong tướng....Công thành danh toại rồi." Tuyết Biệt Đài dành cho Tần Quyên khá nhiều lời tán thưởng.

 

Tần Quyên chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, một câu cũng không nghe lọt. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ lập công.

 

Lúc ra chiến trường, trong lòng chỉ có hai chữ : Mệt mỏi.

 

Thật sự mệt mỏi. Hắn nghĩ tới những cuộc chiến liên miên, tới những đứa trẻ liên tục bị đưa ra chiến trường, cố sức rèn luyện để trở thành thiếu niên, rồi thanh nhiên....nhưng chưa về già đã hóa thành xương trắng.

 

Không có khắc nào hắn không mong chiến tranh dừng lại.

 

*

 

Tuyết Biệt Đài hỏi Hồ Hồ dẫn theo bao nhiêu người, Hồ Hồ đáp 300.

 

Tuyết Biệt Đài ngừng một chút, những người khác cũng lấy làm sửng sốt. Đường đường là gia chủ Bá Nha Ngột thị mà ra chiến trường chỉ dẫn theo có 300 kỵ binh thôi sao?

 

Tần Quyên giải thích, "Chúng ta ra ngoài là để tìm Đóa Nhan thiếu chủ."

 

Bọn họ rất ăn ý, không nói ra chuyện Tháp Tháp vương thế tử cũng như thành Ca Na.

 

Tần Quyên nghĩ Triệu Hoài Chi dù sao Tháp Tháp vương cũng là sư thúc của y, chứ không biết Triệu Hoài Chi không hề nghĩ cho Tháp Tháp vương chút nào.

 

Suy nghĩ của Triệu Hoài Chi rất phức tạp, Tần Quyên còn nhỏ, không thể nhìn thấu.

 

"Đóa Nhan thiếu chủ giờ ở đâu?"

 

"Vết thương quá nặng, chúng ta đã đưa về trước rồi. Trên đường về thì gặp phải mưa lớn, hết lương thực nên bị chậm trễ. Mãi đến khi gom đủ quân lương quay về thì phe ta đã rút quân." Triệu Hoài Chi giải thích.

 

Bị đôi mắt tuyệt mỹ của Triệu Hoài Chi chìm đăm đăm, Tuyết Biệt Đài cũng không tiện vặn hỏi. Hắn xoay người, có chút bối rối, rồi lại cười nói, "Bá Nha Ngột đưa hết người đến đây đi."

 

Ý muốn Triệu Hoài Chi đem toàn bộ kỵ binh Bá Nha Ngột thị tới quân doanh này.

 

"Được, ta sẽ cân nhắc." Triệu Hoài Chi đáp.

 

Nghe vậy, Tuyết Biệt Đài cau mày.

 

Hiển nhiên gia chủ Bá Nha Ngột thị đã có suy tính mới trả lời như thế. Vấn đề là y không còn quân lương. Nếu Bá Nga Ngột thị không tới đây thì việc vận chuyển quân lương vô cùng nguy hiểm, rất dễ lộ vị trí kho lương thảo.

 

Nào ngờ gia chủ Bá Nha Ngột thị lại không một lần đề cập tới vấn đề lương thảo trong suốt cuộc nói chuyện.

 

*

 

Tần Quyên cùng Triệu Hoài Chi rời khỏi đại doanh của Tuyết Biệt Đài, dẫn nhóm kỵ binh Bá Nha Ngột thị trở về.

 

Trên đường về, Tần Quyên cũng hỏi Triệu Hoài Chi chuyện lương thảo. Triệu Hoài Chi đáp, "Tuyết Biệt Đài có 7000 quân, không thể nào ở lại đây quá lâu được, cho nên chưa đầy hai ngày tới, họ sẽ phải thương lượng với Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi về việc giáp công đại doanh Tháp Tháp và Tuy Cừu. Lương thực của chúng ta vẫn còn chống đỡ được chừng ấy."

 

Triệu Hoài Chi khăng khăng không tới đại doanh của Tuyết Biệt Đài hẳn cũng có lý do riêng, cho nên Tần Quyên không hỏi nhiều nữa.

Bình Luận (0)
Comment