Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 167

"Nói ta nghe xem nào." Triệu Hoài Chi nhìn Tần Quyên bằng đôi mắt điềm tĩnh dịu dàng. Đắm chìm trong ánh mắt ấy, Tần Quyên thấy lòng mình ấm áp như xuân.

 

"Hồi bé, ta khá kiêu căng, ngang bướng....Ấy vậy mà ngay lần đầu gặp mặt, cha ta đã ấn ta xuống bắt phải dập đầu trước vị thúc thúc kia. Vì vậy, ta tức giận chạy đến trước linh cữu của mẫu thân.....Thậm chí còn không thèm ăn cơm suốt cả ngày."

 

Triệu Hoài Chi đến giờ cũng hiểu vì sao Tần Quyên lại đột nhiên một chuyện mình lãng quên đã lâu như vậy rồi. Có những việc người ta không muốn nhớ, nhưng vì ký ức khắc sâu nên sẽ có thời điểm nào đó tìm về. Dù bây giờ hắn đã quên cả dung mạo người kia, nhưng cảm xúc tức giận khi ấy thì vẫn còn nhớ như in.

 

"Vậy trước đó ngươi không gặp vị thúc thúc ấy lần nào, mà chỉ sau tang lễ của mẫu thân ngươi, ông ta mới xuất hiện?"

 

Tần Quyên ngập ngừng một lát rồi gật đầu, "Hẳn là vậy...."

 

Cái đầu sói của hắn không nhớ nổi.

 

"Ta cũng không hiểu vì sao cha ta lại bắt ta dập đầu. Lúc đó không hiểu, giờ cũng không hiểu. Đúng rồi, ta còn nhớ mấy đứa lớn hơn ta một chút như Ngưu Đại Lang và các huynh đệ chẳng biết có phải đồng tộc hay không, cũng có mặt ở đấy và quỳ bên ngoài, nhưng không phải dập đầu. Chỉ có mình ta bị cha ấn xuống dập đầu, làm trò cười cho người khác, nên ta mới tức giận....."

 

Triệu Hoài Chi im lặng một hồi, rồi bình tĩnh hỏi, "Thúc thúc của ngươi là quan lớn à?"

 

Câu nói này như một tiếng nổ vang trời, khiến Tần Quyên sực tỉnh.

 

"Khoan đã.....Giờ nghĩ kỹ lại, hình như không chỉ cha ta mà cả ông lão sống kế bên, hình như là trưởng thôn hay gì đó.....Sau khi thúc thúc ta xuất hiện, bọn họ đều cư xử rất lạ lùng....Chẳng biết có phải là tôn kính hay không...."

 

"Thúc thúc ngươi tên gì?"

 

"Không biết."

 

"......."

 

Tần Quyên vội vàng sửa miệng, "Không nhớ nữa." Chứ nói không biết thì thật mất mặt.

 

"Cha ta tên là Tần Quảng. Không chừng thúc thúc tên là Tần Mậu đấy."

 

Triệu Hoài Chi đến là cạn lời. Đứa bé này còn dám đặt tên cho thúc thúc của mình nữa, nhưng mà....

 

"Ta nhớ rồi. Ta sẽ tra xem có quan viên Đại Tống nào tên là Tần Mậu hay không."

 

Tần Quyên chỉ chờ những lời này, lập tức ôm choàng lấy Triệu Hoài Chi, "Đa tạ Hồ Hồ!"

 

Ngao...... *Tiếng hú của bạn Tần Quyên đó*

 

Triệu Hoài Chi đỏ bừng cả mặt.

 

"Tuyết lớn quá. Chúng ta mau đến chỗ y quán thôi."

 

Chỗ ở của Lạc Sanh đạo nhân mấy năm trước được bán lại cho một lão lang trung. Ở đó từ đầu đã có nhiều dược liệu nên sửa thành y quán luôn. Sân sau của y quán có một gian nhà, giờ là chỗ ở của bọn Đào Hoa.

 

Sau khi Tề Lâm rời Khả Thất Cáp Nhi, nhóm Đào Hoa cũng phải đổi chỗ ở. Cũng may là Tề Lâm đã sắp xếp cho bọn họ ổn thỏa rồi mới đi.

 

Tề Lâm là người nghĩa khí, không đề cập nửa câu về chuyện của Cổ Nguyệt Đào Hoa với Ninh Bách.

 

Tần Quyên cứ nghĩ đến Ninh Bách là lại thấy đau đầu. Tên cẩu tặc Ninh Bách đã bắt cữu cữu của hắn đi, không để y lại Khả Thất Cáp Nhi mà dẫn đến Đại Đô!

 

Đáng lẽ sau khi Ninh Bách tới Khả Thất Cáp Nhi để giải quyết xong chuyện sắt thép thì sẽ để Lâm Trầm An lại Khả Thất Cáp Nhi, còn bản thân về Hổ Tư Oát Nhĩ. Nhưng không ngờ sau đó Hổ Tư Oát Nhĩ thất thủ, phía Đại Đô triệu hắn về, phái Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi thay thế.

 

Đúng lúc ấy, Tần Quyên lại mất tích. Sau khi suy nghĩ, Ninh Bách quyết định đưa Lâm Trầm An tới Đại Đô với mình.

 

Cụ thể như nào thì Tần Quyên không rõ lắm, chỉ biết là Ninh Bách đưa cữu cữu hắn đến Đại Đô thôi.

 

Tần Quyên muốn chờ người của Ninh Bách. Nếu Ninh Bách có tâm, nhất định sẽ sai người mang thư báo tin cho hắn.

 

*

 

Bọn họ không đi quá xa đã tìm được y quán. Y quán đang đóng cửa, nhưng từ ngoài nhìn vào có thể thấy bên trong có người, hẳn là người bệnh thường trú ở đó.

 

Không biết là ai, Tần Quyên không dám chào hỏi, dắt Triệu Hoài Chi đi vòng ra gian nhà phía sau y quán.

 

Ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, Tần Quyên nghĩ lúc bọn họ đến đây, chắc hẳn Đào Hoa đã trông thấy họ từ ô cửa sổ này rồi.

 

Quả nhiên, khi vừa tới dưới lần, chuẩn bị gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra.

 

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là gương mặt lạnh lùng sắc cạnh của Cổ Nguyệt. Hắn thay đổi kiểu tóc, chẳng những tháo bỏ hết khuyên tai bạc và trang sức trên cổ, đến cả phát quan bạc trên đầu cũng tháo xuống. Hắn mặc trang phục màu than chì có đường viền thêu tay. Dù việc bện tóc đối với nam tử Miêu tộc ở Ngân Sơn cũng không có gì phiền phức, nhưng hắn vẫn quen buộc gọn l*n đ*nh đầu.

 

Tần Quyên nhìn Cổ Nguyệt, còn Cổ Nguyệt nhìn chằm chằm Triệu Hoài Chi với vẻ nghi hoặc.

 

Cổ Nguyệt nghĩ cả nửa ngày mới bật ra, "Vị này không lẽ là Hồ Hồ gì đó?"

 

Triệu Hoài Chi mỉm cười gật đầu, "Còn ngươi hẳn là Cổ Nguyệt."

 

"Nghe danh đã lâu. Tần Quyên đến cả nằm mơ còn gọi tên ngươi đó."

 

"........"

 

Cái tên ngu xuẩn này, lời không nên nói thì đừng có nói. Báo hại Tần Quyên đỏ mặt tía tai, không dám nhìn sang Triệu Hoài Chi.

 

Đầu óc Cổ Nguyệt hình như cũng liệt như cái mặt hắn, chẳng hề cảm thấy có gì khác thường, vẫn nhìn Triệu Hoài Chi đăm đăm, "Ngươi trông có nét giống Đào Hoa, nhưng mà đẹp hơn Đào Hoa nhiều."

 

"....."

 

Tần Quyên đảo mắt một cái. Hắn sợ Đào Hoa không nghe thấy hay sao mà còn phải nói oang oang như vậy....

 

Sau khi vào nhà, Tiểu Khúc Nhi đi tới bưng trà cho Triệu Hoài Chi trước, nhỏ nhẹ gọi. "Cha Hồ Hồ...."

 

Triệu Hoài Chi thở dài xoa đầu nó, lần mò túi bạc bên hông theo thói quen, rồi nhét vào tay Tiểu Khúc Nhi.

 

"........." Tiểu Khúc Nhi ngây ra, chẳng hiểu chuyện gì.

 

Đây có lẽ là quy củ của Bá Nha Ngột thị. Đến khi Tiểu Khúc Nhi sực tỉnh ra, Tần Quyên đã nhận lấy một ly trà nóng khác từ tay nó.

 

"Tần Quyên đại ca!"

 

"Gọi sai rồi." Tần Quyên uống xong liền đặt chén xuống bàn.

 

"........" Tiểu Khúc Nhi nước mắt lưng tròng, chẳng biết mình sai ở đâu.

 

Tần Quyên xoa đầu nói, "Giờ nên sửa miệng, gọi ta là cha đi."

 

"......?" Không riêng gì Tiểu Khúc Nhi, đến cả Cổ Nguyệt và Đào Hoa đều ném cho hắn ánh mắt "khinh thường."

 

Nhất là Đào Hoa, trên mặt viết chữ "Không thể tin nổi." Cổ Nguyệt biết Đào Hoa muốn nhận Tiểu Khúc Nhi làm con, nhưng giờ thì hay rồi, Tần Quyên cũng muốn chen chân vào.

 

Cổ Nguyệt không chịu nổi nữa, "Mấy người các ngươi, muốn có con thì để đi!"

 

"......"

 

Cổ Nguyệt không biết chỉ một câu có thể đắc tội cùng lúc ba người.

 

"......."

 

Im phăng phắc nửa ngày, không một ai lên tiếng, mãi đến khi Tần Quyên ra bộ tức giận, quăng tay nải đựng hai cái chân dê xuống bàn.

 

Đào Hoa thấy thế, vội nói, "Để ta đi nấu cơm."

 

Đúng là chết đuối vớ được cọc.....

 

Triệu Hoài Chi đưa mắt nhìn theo Đào Hoa, dường như cũng nhận thấy gương mặt và thần thái của nam nhân này có nét quen thuộc.

 

Đúng là hơi giống mình.

 

Y không hề phủ nhận.

 

*

 

Trong phòng, Tiểu Khúc Nhi lấy sách vở của mình ra. Nó ghi lại hết tất cả những điểm chưa hiểu, cuối cùng hôm nay có thể hỏi cha Hồ Hồ rồi.

 

Thấy hai cha con họ vui vẻ hòa thuận, Tần Quyên không tiện quấy rầy, bèn ra sau bếp giúp Đào Hoa và Cổ Nguyệt.

 

Giờ Cổ Nguyệt đã trở thành một thợ bạc. Tay nghề chế tác trang sức bạc của hắn đứng đầu ở vùng này, nhờ thế mà bí mật kết giao được với vô số đại thương ở Khả Thất Cáp Nhi.

 

Trang sức bạc Cổ Nguyệt làm ra mỗi lúc một tinh tế, càng làm càng lên tay.

 

Tiểu Khúc Nhi được Triệu Hoài Chi giảng bài xong, bèn nghiêm chỉnh mở vở ra viết.

 

Triệu Hoài Chi nhìn dáng vẻ chăm chú của Tiểu Khúc Nhi, thầm mỉm cười. Các gia thần của Bá Nha Ngột thị chết đi, để lại tổng cộng 9 đứa con nối dõi.

 

Năm ngoái, khi nhận Tiểu Khúc Nhi làm nghĩa tử, y rất thương xót cho đứa trẻ này.

 

Một đứa bé được Lạc Sanh đạo nhân nhặt về từ chiến trường, có thể bình an sống đến bằng này tuổi đã không dễ, còn tu dưỡng được tính tình như vậy.

 

"Có cơm ăn rồi." Tần Quyên hô một tiếng.

 

Cổ Nguyệt liền buông đồ nghề trong tay xuống, chạy đi xếp bàn.

 

"Hồ Hồ, ngươi là vương tử à?" Thấy Triệu Hoài Chi đi tới, Cổ Nguyệt đột nhiên hỏi.

 

Nghe Cổ Nguyệt thản nhiên gọi hai tiếng Hồ Hồ, Tần Quyên đang bày bát đũa thì đột nhiên khựng lại, cảm thấy khó chịu cực kỳ.

 

Nào ngờ hồ ly chết tiệt kia còn tươi cười đáp, "Không phải vương tử. Cổ Nguyệt ngươi trông mới giống vương tử đấy."

 

Tần Quyên đơ như khúc gỗ, không tập trung làm việc nổi nữa, còn lỗ tay thì vểnh lên nghe ngóng.

 

Hắn chưa từng thấy Triệu Hoài Chi ăn nói với người khác vô tư như thế.

 

Nếu là trước kia thì y đã nói một chữ "Không" rồi bày ra bộ mặt đuổi khách rồi.

 

Cổ Nguyệt khoanh tay trước ngực, "Ta không phải vương tử, thậm chí còn chẳng phải tướng quân. Nói thật là phải đến tận đây ta mới bắt đầu học hỏi mọi thứ."

 

Thằng mất nết! Tần Quyên tức sôi máu. Từ lúc nào mà hắn biết cách nói chuyện khiêm nhường như thế! Mất nết!

 

Hóa ra Cổ Nguyệt chỉ hống hách trước mặt hắn thôi, còn gặp Triệu Hoài Chi là đổi giọng liền, đúng không!

 

Cổ Nguyệt cảm nhận được ánh mắt sắc như dao, lập tức quay sang.

 

"Ngươi nhìn ta làm gì?"

 

"Ta có nhìn ngươi đâu."

 

"Rõ ràng là đang nhìn ta." Trên gương mặt cứng đờ của hắn thoáng vẻ tức giận.

 

Lúc Đào Hoa vào nhà thì thấy cảnh hai người đang giương cung bạt kiếm.

 

".......Sao vừa gặp mà đã...." Y nhướn mày.

 

Thậm chí y còn hoài nghi, có phải hai ông tướng này bát tự xung khắc hay không.

 

"Là hắn nhìn ta bằng ánh mắt đó trước, ta không tự nhiên gây sự." Cổ Nguyệt hừ một tiếng rồi quay đi.

 

Tần Quyên cũng nổi tính trẻ con, "Ta nhìn ngươi bằng ánh mắt nào?"

 

"Ngươi...."

 

"Muốn đánh nhau thì ra bên ngoài. Ca mới từ chiến trường về chưa lâu, tay còn đang ngứa ngáy, đánh giết chưa đã đời, sẵn tiện lôi ngươi ra làm bao cát."

 

Tần Quyên khoanh tay trước ngực.

 

Triệu Hoài Chi nhướn đôi mi dài. Y chưa từng thấy dáng vẻ kiêu căng của lang nhi nhà mình, hôm nay cuối cùng đã được chứng kiến rồi.

 

Cổ Nguyệt liền nói, "Lão tử không chấp ngươi." Trong lòng hắn tự biết, mình đã lâu không luyện tập. làm sao mà đánh lại Tần Quyên.

 

*

 

May mà sau đó, bọn họ đều ăn ý, không nói qua nói lại nữa, ngồi xuống ăn cơm uống rượu.

 

Tần Quyên sớm biết tửu lượng của Triệu Hoài Chi không tồi, nhưng không hiểu sau y có thể uống được như thế. Đến cả Cổ Nguyệt cũng sắp nằm bò ra rồi.

 

Tần Quyên nhìn dáng vẻ say lờ đờ, hai mắt mê ly của Triệu Hoài Chi, thầm mắng một câu "yêu tinh."

 

Cuối cùng, tới lúc Cổ Nguyệt gục xuống bàn, Đào Hoa cũng không chịu nổi nữa, Tần Quyên bèn đứng dậy, cướp chén rượu khỏi tay Triệu Hoài Chi.

 

Không cho uống là không cho uống, khỏi nhiều lời.

 

Đào Hoa vẫn còn tương đối tỉnh, cùng Tiểu Khúc Nhi lôi Cổ Nguyệt về giường.

 

Tần Quyên thấy không còn sớm nữa. Hắn khoác thêm áo, đinh tới y quán đằng trước mua bát canh giải rượu.

 

Tối nay vẫn nên quay về thôi. Lỡ đột ngột xảy ra chiến sự, bọn họ không thể vắng mặt.

 

Sau khi Tần Quyên đi rồi, không rõ Triệu Hoài Chi nói gì với Đào Hoa.

Bình Luận (0)
Comment