Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 172

Triệu Hoài Chi đã biết từ đầu hắn tới để mượn quân y, "Chuẩn bị xong cho ngươi rồi, lúc nào dẫn đi cũng được."

 

Tần Quyên nhào đến ôm y, "Hồ Hồ...."

 

Ánh mắt Triệu Hoài Chi đang điềm tĩnh ngay lập tức biến thành mơ màng. Y nghĩ bụng, chỉ nghe thiếu niên lang gọi y một tiếng Hồ Hồ là tay chân y mềm nhũn.

 

Đúng là báu vật trời sinh. May sao y "tuệ nhãn thức anh hùng", sớm chiếm làm của riêng, bằng không thì chẳng biết báu vật này sẽ rơi vào tay ai.

 

Chỉ cần dạy bảo chừng 1 năm nữa thôi, thiếu niên lang sẽ càng khiến người ta điên đảo.

 

Đẹp mà không tự biết, cao ngạo mà không tự biết, có đôi khi quyến rũ cũng không tự biết luôn, thế chẳng phải báu vật là gì.

 

Triệu Hoài Chi ôm hai má Tần Quyên, ghé môi đến hôn.

 

"Ưm...." Lúc bị Triệu Hoài Chi hôn, Tần Quyên nghĩ chuyện này không nên để Hồ Hồ chủ động, phải do hắn làm mới đúng.

 

Cho nên hắn đảo khách thành chủ.

 

Cho nên....

 

Cuối cùng hai người tuyên dâm giữa ban ngày, quên hết công to việc lớn.

 

Lúc Tần Quyên tỉnh táo lại, bò dậy khỏi người hồ ly kia, mới nhớ ra mình còn chính sự đang chờ.

 

Hắn muốn đứng dậy mặc quần áo, nào ngờ bị hồ ly kia kéo xuống. Tần Quyên mất đà, lại ngã sấp xuống người y.

 

Hai làn môi hòa quyện, lần này Tần Quyên có chút bực dọc.

 

Chẳng những không chịu hôn hồ ly kia mà còn cắn y mấy cái.

 

Triệu Hoài Chi mở to mắt, không thể tin nổi.

 

Tần Quyên đứng dậy mặc quần áo, bộ dạng cuống cuồng còn hơn cả kỵ binh nghe thấy tiếng kèn tập hợp.

 

Triệu Hoài Chi biết hắn đang vội dẫn quân vào thành nên không đùa hắn nữa, từ từ ngồi dậy trên ổ chăn.

 

Đến lúc Tần Quyên mặc quần áo xong mới quay sang nhìn Triệu Hoài Chi, cảm thấy ban nãy mình cũng hơi quá đáng nên đi tới, hôn khẽ một cái lên môi y.

 

Hắn nhỏ giọng nói, "Ngươi chờ ta. Chẳng qua ta chỉ....không muốn nghe tin có thêm người chết vì bệnh phong hàn."

 

Triệu Hoài Chi đưa cho Tần Quyên một cái lọ giấu dưới gối đầu. Bá Nha Ngột thị tập hợp nhiều quân y tài giỏi như thế là vì cha y muốn chữa bệnh cho y.

 

Số dược do Bá Nha Ngột thị chế tác cũng rất lớn, hiệu quả rất cao. Đó là lý do Ninh Bách muốn y quản lý thương binh.

 

"Cứ cầm lấy, lúc quan trọng sẽ cần dùng."

 

Tần Quyên gật đầu, cất giữ cẩn thận.

 

*

 

Trưa hôm ấy, Tần Quyên dẫn 5 quân y Bá Nha Ngột thị vào thành.

 

Trong đó, có một vị quân y từng kinh quan trận dịch hạch quy mô lớn, cho nên kinh nghiệm tương đối dồi dào.

 

Lão quân y nói, "Cần tách những người mắc bệnh nặng với những người mới có triệu chứng ra riêng, đốt quần áo của người chết....Những nơi này cần phong tỏa, không ai được tiến vào. Người mắc phong hàn được đưa vào thành chữa trị cũng phải tập trung một chỗ. Dân chúng chưa mắc bệnh phải đóng cửa, không được ra khỏi nhà.

 

Quân y nói sao, họ làm theo như vậy.

 

"Chỉ cần khống chế được phạm vi dịch bệnh thì chúng ta có thể tập trung khám chữa, điều trị bằng phương thuốc thích hợp, giảm bớt được thiệt hại." Các quân y nói.

 

"Trước tiên cứ xem tình hình đêm nay đã." Tần Quyên gật đầu.

 

Không lâu sau, một người gầy gò chạy đến, chính là Ngột Đa Đa.

 

"Tần đại nhân."

 

"Đến đúng lúc lắm. Đây là các quân y của Bá Nha Ngột thị, ngươi dẫn họ đi xem bệnh đi."

 

Ngột Đa Đa vừa nghe là do Bá Nha Ngột thị phái tới thì mừng rỡ nói, "Mời theo ta."

 

Lúc chạng vạng, các quân y Bá Nha Ngột thị chỉ huy chế thuốc chữa bệnh, sau đó tiếp tục chế thuốc dự phòng.

 

Trên đường phố ngập tràn mùi thảo mộc.

 

Rạng sáng hôm sau, A Táo Đông báo cho Tần Quyên, vẫn có vài người bệnh nặng qua đời, nhưng con số đã giảm so với đêm hôm trước.

 

Thêm mấy ngày nữa, số người chết vì bệnh mỗi đêm đã được kiểm soát trong khoảng 3 người. Dân chúng cũng vô cùng phối hợp.

 

Y giả các tộc đều dốc hết sức mình để điều trị bằng đủ loại phương pháp khác nhau.

 

Cuối cùng, dịch bệnh ở Khả Thất Cáp Nhi đã được khống chế.

 

Bọn họ chỉ vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì tin tức đại quân báo về đã không cho họ được phép lạc quan.

 

"Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi tướng quân hạ lệnh, toàn bộ quân y của Bá Nha Ngột thị phải ra tiền tuyến viện trợ."

 

"Toàn bộ?" Ngột Thấm Đài kinh hãi thốt lên.

 

"Đúng, văn bản viết rõ ràng."

 

"Vậy gia chủ Bá Nha Ngột thị nói sao?"

 

"Chưa có tin tức."

 

"Vậy khi nào xuất phát?"

 

"Lệnh viết trong vòng nửa tháng phải đến được quân trướng dưới chân Đại Âm sơn, bất tuân là chết."

 

"Sao có thể thế được? Còn không cho thêm thời gian?"

 

Thậm chí, Ngột Thấm Đài còn hoài nghi, có phải họ muốn nhân cơ hội này để cướp sạch số quân y mà mấy đời gia chủ Bá Nha Ngột thị đã bồi dưỡng hay không.

 

Nếu Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi đã mượn thì làm sao mà còn.

 

"Tần đại nhân có biết không?"

 

"Không biết." Thuộc hạ lắc đầu, cũng không hiểu thiếu chủ nhà mình có ý gì.

 

"Thôi được rồi, ngươi lui ra đi, cũng đừng nói vưới Tần đại nhân chuyện này."

 

*

 

Trong ngày hôm đó, tình hình dịch bệnh trong thành đã khả quan hơn nhiều. Tần Quyên mệt mỏi bấy lâu cuối cùng đã được nghỉ xả hơi. Hắn cưỡi Thất Ca ra khỏi thành, muốn tìm Triệu Hoài Chi, nhưng nửa đường lại gặp Lý Lý Hà.

 

"Sao chỉ có ngươi? Đán Mộc đâu?" Hắn nhớ trước đó vài ngày, sau khi Lý Lý Hà về thì luôn đi cùng Đán Mộc cơ mà.

 

"Đán Mộc đi Đại Đô, ta thì có chuyện quan trọng phải vào thành tìm Đóa Nhan thiếu chủ, đừng lải nhải với ta nữa." Lý Lý Hà có vẻ rất vội vã.

 

Tần Quyên cau mày, nghênh ngang chặn đường Lý Lý Hà.

 

"Tính ngươi không phải kẻ hay sốt ruột, giờ lại ra vẻ hớt hải như thế, rốt cuộc là sao?" Tần Quyên nhìn gã, hơi cong môi cười.

 

"....." Lý Lý Hà tức muốn chửi người nhưng vân phải nhịn. Tiểu tử này tinh như cáo. Không xong rồi. Sao hôm nay gã lại xui xẻo, bị con sói này đớp chân cơ chứ.

 

"Sói ngốc.....À không, Tần đại nhân, ta khuyên ngài mai về thương binh doanh gặp mặt gia chủ ta lần cuối đi...."

 

"Ngươi ăn nói kiểu gì đấy?" Tần Quyên cau mày, hai mắt chợt lóe lên tia sáng sắc lạnh.

 

Lý Lý Hà co rúm lại, "Không phải. Gia chủ nhà ta sắp phải đi Hổ Tư Oát Nhĩ, ngươi mau về gặp ngài."

 

Gã vừa dứt lời, thiếu niên lang đã vọt đi nhanh như chớp.

 

Lý Lý Hà thở phào nhẹ nhõm, cũng thầm chửi một tiếng. Suýt nữa là hỏng chuyện rồi. Gã không dám ngây ra đó lâu, vội vàng chạy về phía cổng thành.

 

Taklimakand gần như đã bị trận chiến giữa quân Tháp Tháp và Tuy Cừu với thành Hổ Tư Oát Nhĩ phong tỏa. Thực ra, vào ngày cuối cùng của tháng chạp, tin Hãn Quý Do lên ngôi đã truyền về.

 

Có điều toàn thể tướng sĩ trong thành Khả Thất Cáp Nhi đều không hay biết.

 

Quý Do quay về khi nào, không ai biết. Thậm chí, đại hội Hốt Lý Lặc Đài cũng không mời Đại Vĩnh vương Viết Viết hay gia chủ Bá Nha Ngột, Na Biệt....

 

*Hốt Lý Lặc Đài (Kurultai) : Hội đồng các bộ tộc được triệu tập để hoạch định chiến lược hay phân công lãnh đạo. Thành Cát Tư Hãn đã được bầu làm Khả Hãn tại Kurultai năm 1206.

 

Chỉ có Lý Lý Hà biết rõ, trận chiến chống người Tháp Tháp này nhìn bề ngoài thì như thể chống giặc ngoại xâm, nhưng ít ai biết Tháp Tháp vương và Quý Do, giờ phải gọi là Hãn Quý Do, lại có quan hệ với nhau.

 

Ngọc thị của Tháp Tháp vương giúp Hãn Quý Do về đông an toàn. Hãn Quý Do mượn tay Tháp Tháp vương diệt những kẻ "bất đồng chính kiến", đổi lại Tháp Tháp vương có thể được phân chia đất đai ở Mạc Bắc.

 

Lúc này đây, lại có tin khác tới. Nãi Mã Chân thị, cũng chính là mẹ ruột của Quý Do đã bị Hãn Quý Do vừa kế vị không lâu, đưa về thành Đại Oát Nhĩ.

 

Nữ nhân xinh đẹp mà xảo quyệt kia hẳn là không ngờ tới, mình trăm phương ngàn kế mưu tính cho trưởng tử giành được Hãn vị, nhưng sau cùng lại mẫu tử dị tâm. Thời đại của Nãi Mã Trân thị chính thức hạ màn.

 

"Ngươi nói Nãi Mã Trân thị lâm bệnh nặng, phụ thân ta lệnh cho ta về Đại Oát Nhĩ sao?"

 

"Vâng, đây là tin từ Đóa Nha gia chủ." Lý Lý Hà trao thư của Đóa Nhan gia cho Ngột Thấm Đài.

 

Phụ thân của Ngột Thấm Đài rời Khả Thất Cáp Nhi chưa được bao lâu thì tình cờ gặp Lý Lý Hà trên đường, bèn nhờ gã đưa tin cho nhi tử.

 

"Nếu ta về thì ai thủ thành? Giờ ở đây không có một ai cả!" Ngột Thấm Đài bất mãn nói.

 

"Ngài vẫn nên nghe lời phụ thân đi. Ở đây không tốt cho ngài đâu."

 

"Ngươi là người của phụ thân ta? Chẳng phải ngươi vốn là gia thần của Bá Nha Ngột thị sao? Chuyện này là thế nào?" Ngột Thấm Đài quắc mắt nhìn gã.

 

Lý Lý Hà chẳng những không sợ hãi mà còn thản nhiên cười. Gia chủ nói không sai, trải qua chuyện này, Ngột Thấm Đài chắc chắn sẽ coi gã là người của Đóa Nhan cài vào Bá Nha Ngột thị.

 

Sở dĩ gia chủ muốn khiến y hiểu lầm như thế là bởi tình hình bên ngoài không cho phép lạc quan. Bá Nha Ngột Thị cần giao hảo với các thị tộc khác. Hãn Quý Do như một quả pháo chôn trong lòng đất. Một khi thế lực của Quý Do rớt đài, thảo nguyên và Mạc Bắc sẽ rơi vào cảnh phân tranh điên loạn. Bá Nha Ngột Thị muốn bảo toàn tính mạng trong tình hình đó thì phải sắp xếp mật thám vào các thế lực quan trọng nhất.

 

"Nếu ta đi bây giờ thì Hột Nhan thị sẽ phái người tới chứ?" Ngột Thấm Đài hỏi.

 

Lý Lý Hà cúi gằm mặt, không trả lời.

 

Ngột Thấm Đài không chần chờ lâu, lập tức điều binh.

 

Điều binh làm gì? Đương nhiên là để rời đi rồi.

 

Lý Lý Hà thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ lúc này chắc Tần đại nhân đang đuổi theo gia chủ. Ngột Thấm Đài cũng bỏ đi, Khả Thất Cáp Nhi như rắn mất đầu.

 

Nếu người của tộc Hột Nhan không tới, ba ngày nữa, người của Đại Đô đến mà không thấy ai, chắc chắn sẽ nổi giận. Không biết Hột Nhan thị có gặp chuyện gì hay không, nhưng khẳng định sẽ bị quở trách.

 

*

 

Ba ngày sau, người mà Đại Đô phái đến không ngờ là trưởng tử Hốt Sát của Quý Do.

 

Chuyến đi này của Hốt Sát vô cùng kỳ quặc, không hẳn là tới xem tình hình Khả Thất Cáp Nhi.

 

Hãn Quý Do mới lên ngôi chưa lâu, vị vương tử này lại vừa thành niên, chắc hẳn đang nôn nóng muốn lập quân công lắm. Vậy đáng lẽ hắn không nên tới chỗ này mới phải.

 

Hãn Quý Do có thể thần không biết quỷ không hay mà qua mặt tất cả mọi người, chỉ trong nháy mắt đã lên ngôi ở Đại Đô, tất cả đều nhờ phúc của vị Tháp Tháp vương này.

 

Đương nhiên, đó là tin tức mà nội bộ Bá Nha Ngột Thị nhận được, chứ người ngoài làm sao mà biết. Hãn Quý Do xưa nay là kẻ làm việc "mơ hồ" như thế đấy.

 

Thời trẻ, khi còn trên đường tây chinh, hắn có thể tạo ra một đội quân Chó Đen g**t ch*t Y Văn vương, xong lại quay đầu giả ngơ, nói với mọi người : Không phải do ta, ta chẳng biết gì cả. Thôi, ta cách chức thủ lĩnh đội quân Chó Đen đó rồi, chuyện này cho qua nhé.

 

Đại Vĩnh vương có hận đến mấy cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.

 

Hiện giờ, hắn một mặt nhờ Tháp Tháp vương đưa về Đại Đô, mặt khác lại sai cháu trai mình là Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi đi đánh Tháp Tháp vương. Nếu Khoách Đoan vương mà biết rõ sự tình thì nhất định sẽ sai Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi lập tức lui binh.

 

Tiếc rằng Khoách Đoan vương chưa hay biết gì cả.

Bình Luận (0)
Comment