Hóa ra hồ ly kia làm gì với hắn, mọi người đều rõ như ban ngày!
Đêm qua hắn bị ngược đãi, bị ghẻ lạnh, rách rưới thê thảm đến thế mà không ai an ủi một câu.
Tần Quyên càng nghĩ càng tủi....
Na Biệt Chi thấy hắn mím chặt môi, tưởng hắn ngượng ngùng, bèn bật cười thành tiếng.
Tần Quyên nhìn lên đầy thắc mắc, mặt cũng bất giác đỏ lên. Hắn vốn dễ đỏ mặt, giờ lại không biết tại sao bị Na Biệt Chi chê cười, trông hết sức lúng túng.
"Ngươi đừng cuống, không phải ta chế nhạo ngươi đâu." Na Biệt Chi quả thật chưa bao giờ cười đã đời như vậy.
"Ta và Hồ Hồ có thể xem là bằng hữu. Nói thế nào nhỉ, bọn ta quen nhau từ bé, ít nhất là ta luôn coi y như bằng hữu thân thiết." Na Biệt Chi mỉm cười, "Hồi cha Hồ Hồ và cha ta đều còn sống, họ thường đến thăm nhà nhau, uống rượu hát ca. Ta và Hồ Hồ cũng quen nhau khi ấy. Nhớ lại, những ngày tháng đó quả thực rất vui."
Tần Quyên hiểu, Na Biệt Chi thật ra chỉ đang muốn giải thích rằng quan hệ của hắn với Hồ Hồ không như với những người khác. Ít nhất, hắn vẫn luôn luôn coi Hồ Hồ là bằng hữu của mình.
Và vì là bằng hữu nên mới quan tâm.
Hai người im lặng một hồi, mãi đến khi vài bóng hoa nắng chiếu vào thư án.
"Không phải y phạt ta." Tần Quyên lí nhí nói, có chút ngập ngừng, "Là tại ta sai."
Na Biệt Chi gật đầu, cũng không có ý định tìm hiểu quá sâu.
"Biết chơi cờ không?" Hắn ho mấy tiếng rồi bỗng nhiên hỏi.
Nói thật, Tần Quyên lấy làm lo lắng cho sức khỏe của Na Biệt Chi, cho nên khi Na Biệt Chi hỏi hắn biết chơi cờ không, hắn không để ý, mà còn hỏi ngược lại, thấy trong người thế nào, có cần mời quân y đến không.
Na Biệt Chi lại cười, mang bàn cờ ra, dùng hành động nói cho Tần Quyên biết, hắn còn khỏe lắm.
"Chơi bao giờ chưa?"
Bấy giờ Tần Quyên mới nhìn bàn cờ. Lúc ở Cát Cáp Bố đại doanh, hắn từng trông thấy rồi, còn từng xem bọn Mộc Nhã chơi nữa, nhưng chưa bao giờ tham gia.
Đây là một loại cờ được lưu truyền từ lâu, nhưng cụ thể là tộc nào phát minh ra thì có rất nhiều giả thuyết.
Ở nơi Mạc Bắc này, các dân tộc giao hòa, nhiều thứ không thể vạch rõ nguồn gốc. Đời này truyền đời khác, qua rất nhiều quá trình cải tiến liên tục, làm sao biết xuất xứ từ đâu.
Hắn từng xem bọn Mộc Nhã chơi nên không đến mức không biết gì cả, nhưng cũng gọi là nắm được da lông thôi. Rốt cuộc, hồi niên thiếu, hắn đâu có thời gian sức lực cho thú vui của đám quý tộc rảnh rỗi này.
Na Biệt Chi dạy hắn mấy câu, hắn đã có thể ngồi vào bàn chơi được. Các chơi cờ này giống như đi công thành đoạt đất, chỉ có cách chiếm hết địa bàn của đối phương mới giành được thắng lợi, đồng thời bản thân cũng mất đi vô số quân cờ.....
Đại khái là liên tục dùng cờ đổi lấy cờ, từng bước đưa quân cờ của mình đến lấn chiếm lãnh thổ kẻ địch....
Rất nhiều lối chơi dung nạp, cuối cùng hình thành thứ gọi là cờ Phong Vân này.
"Ngươi học nhanh lắm." Sau khi bị ăn mất một lượng lớn quân và địa bàn, Na Biệt Chi không khỏi tán thưởng.
Những nam nhân giàu trí tuệ lẫn kinh nghiệm thường thích nói chuyện với người trẻ tuổi thông minh.
Tính tình bọn họ hợp nhau, lại có chung trình độ giáo dưỡng và nhận thức.
Sau vài ván cờ, Tần Quyên thấy Na Biệt Chi không có ý định ngừng chơi. Bản thân hắn nhận ra mình không có niềm ham mê với thứ này, chẳng qua chỉ muốn chơi cùng Na Biệt Chi mà thôi.
Cư xử với người bệnh phải thật kiên nhẫn. Người bệnh sẽ vì thân thể không toàn vẹn của mình mà vô cùng cố chấp ở một số phương diện. Cảm xúc ấy chỉ xuất hiện bất chợt thôi.
Chơi hết ván mà Na Biệt Chi vẫn chưa định ngưng, Tần Quyên đành phải kiên nhẫn tiếp tục.
Mãi đến lúc dì Dung đưa một người tới, Na Biệt Chi mới dừng.
Dì Dung đặt chén thuốc lên thư án trong phòng.
Nam nhân vào cùng dì Dung hành lễ với Na Biệt Chi.
Na Biệt Chi bảo dì Dung lui xuống.
Tần Quyên quan sát nam nhân mới tới. Từ trang phục, đầu tóc, hắn đã biệt đây không phải gia thần của Na Biệt Chi. Gia thần không thể ăn mặc sang trọng như thế. Người này chắc chắn có thân phận cao hơn gia thần bình thường.
Tần Quyên nhìn Na Biệt Chi, muốn dò hỏi xem hắn có nên đi ra không, nhưng Na Biệt Chi bảo hắn cứ ngồi đó.
Tần Quyên còn bối rối hơn cả lúc trước. Hắn không rõ Na Biệt Chi có ý gì, cũng không cảm thấy Na Biệt Chi có chuyện thị phi gì muốn cho hắn nghe. Mà có lẽ điều đó cũng không quan trọng.
Hắn mong người này chỉ nói mấy chuyện vô thưởng vô phạt thôi. Hắn không muốn biết quá nhiều đâu.
Người mới tới nhìn Na Biệt Chi thăm dò. Na Biệt Chi chỉ cười, "Mau nói đi."
Được gia chủ cho phép, người trẻ tuổi thưa, "Người của Hãn Quý Do đang lùng bắt Ninh Bách."
Nghe tới đây, Tần Quyên run bắn.
Hắn còn chưa biết gần đây ở Mạc Bắc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác báo cho hắn rằng, tình hình không yên ổn.
Hắn không lo Ninh Bách có bị bắt không, chỉ lo không biết cữu cữu của hắn giờ ở nơi nào, liệu có đang theo Ninh Bách. Ninh Bách rốt cuộc đã đưa cữu cữu hắn đi đâu.
"Sao nữa?" Sắc mặt Na Biệt Chi vẫn điềm nhiên như cũ.
Vị gia thần trẻ tuổi lắc đầu.
"Cứ tạm thế đi." Na Biệt Chi gật đầu.
Người trẻ tuổi hành lễ rồi lui xuống.
*
Na Biệt Chi tiếp tục chơi cờ với Tần Quyên. Thật ra, hắn cũng đoán khi Tần Quyên nghe được tin tức này sẽ không hỏi gì nhiều.
Ngừng một lát, hắn ngẩng đầu nhìn người phía bên kia bàn, chỉ thấy sắc mặt cậu thiếu niên hết sức nặng nề.
Cả đuôi lông mày lẫn khóe miệng đều mang vẻ quật cường, nhẫn nhịn.
"Nãi Mã Chân đã mất hai hôm trước." Cuối cùng, hắn quyết định thông báo chút tình hình cho Tần Quyên.
Đêm qua, Tần Quyên vừa mới nghĩ, liệu có phải Nãi Mã Chân đã ly thế không, giờ nghe Na Biệt Chi nói, hắn cũng không quá bất ngờ.
Nếu vậy thì đã rõ, vì sao Quý Do lại sai người bắt Ninh Bách rồi. Quý Do là kẻ tàn nhẫn đến mức người của mình cũng không tha.
Ninh Bách chính là con cờ mạnh nhất của Nãi Mã Chân thị. Quý Từ muốn đuổi tận giết tuyệt chính mẫu tộc của mình.
Chắc Ninh Bách đã sớm đoán sẽ có ngày hôm nay.
"Chắc mấy ngày nữa, lệnh này sẽ được ban bố khắp nơi. Quan viên lớn bé ở tất cả các thành sẽ dốc sức truy tìm Ninh Bách." Na Biệt Chi nói, như cười như không.
Ninh Bách đương nhiên không phải tên ngốc. Giờ hắn chạy đâu, đố ai biết được.
Nhưng nếu tất cả các gia tộc đều dốc sức truy tìm thì có nghĩa Ninh Bách đã bị gán cho một loại tội danh. Tội danh nào có thể nặng đến thế, ngoại trừ....
Tạo phản.
*
Mấy ngày sau, tin Ninh Bách "tạo phản" quả nhiên đã được ban ra.
Lúc này, họ vẫn dừng chân ở Cáp Nhi Mật.
Vì sao người của Na Biệt thị và Bá Nha Ngột thị đều không hành động, câu trả lời quá rõ ràng.
Họ không dám hành động.
Không dám về Đại Oát Nhĩ, không dám về đông.
Cho nên Tần Quyên không khỏi suy nghĩ, Na Biệt gia chủ lâm bệnh nặng lúc này lại có cái hay....
Cũng vào ngày sau khi chơi cờ với Tần Quyên, bệnh tình của Na Biệt Chi lại thêm nặng, thậm chí không thể rời giường.
Cho nên hành trình bị kéo chậm lại.
Có người nói, gia chủ Na Biệt thị đúng là bệnh liệt giường, không thể về Đại Oát Nhĩ, nhưng gia chủ bá Nha Ngột thị chẳng phải vẫn khỏe mạnh hay sao? Cớ gì không về?
Ấy là bởi gia chủ Na Biệt thị chỉ đích danh, muốn gia chủ Bá Nha Ngột thị ở lại cùng mình. Người ta bảo, Na Biệt Chi không tin y giả của bất cứ nhà nào, chỉ tin gia chủ Bá Nha Ngột thị.
"Ồ, Na Biệt đại nhân sợ chết ở Cáp Nhi Mật nên mới nhất quyết giữ gia chủ Bá Nha Ngột thị bên mình? Sợ chết đến thế cơ à...."
"Còn nghe nói, lúc bệnh nặng, gia chủ Na Biệt thị nắm tay gia chủ Bá Nha Ngột thị, khóc lóc thảm thiết....Đúng là chẳng ra dáng nam nhân."
"Ừ, nghe đâu hồi còn nhỏ, hắn cũng từng theo Hãn Oa Khoát Đài đi chinh chiến mấy hồi đấy. Vậy mà giờ đổ đốn ra thế này.
"Đúng là mất mặt người Oát Nan chúng ta!"
Kết quả là, cái danh Na Biệt Chi sợ chết đã lan đi khắp vùng đông tây nam bắc sông Oát Nan.
Mọi người đổi cách gọi hắn từ Na Biệt gia chủ thành Na Biệt thị.
*
Bọn họ ở lại Cáp Nhi Mật suốt mùa xuân năm ấy.
Tránh được cục diện hỗn loạn ở Đại Oát Nhĩ, tránh được phân tranh giữa vô số thị tộc.
Mãu đến đầu tháng 3, Triệu Hoài Chi báo với Tần Quyên, Quý Do thân chinh dẫn quân đến Khả Thất Cáp Nhi.
Nếu đại quân đến Khả Thất Cáp Nhi thì nhất định sẽ không đến Cáp Nhi Mật nữa.
Đại quân muốn đi qua đại đạo phía nam sa mạc Taklimakand để đến Hổ Tư Oát Nhĩ, vậy nên Cáp Nhi Mật ở phía bắc Taklimakand sẽ bị bỏ qua.
Tần Quyên thấy may mắn cho mình, nhưng lại lo thay Đại Vĩnh vương.
Quân đội của Viết Viết chắc sẽ lại bị trưng dụng mất thôi.
Lúc này đây, Quý Do không phải đem quân đi đánh các bộ tộc phía tây đến xâm lược, mà là đánh vị đường huynh Bạt Đô của mình.
Tần Quyên không biết gì về Bạt Đô, nhưng nghe Triệu Hoài Chi kể một hai lần, Bạt Đô là người đứng đầu Kim Trướng Hãn quốc, chắc chắn có liên quan đến các thế lực Cổ Tri Tháp Tháp và Tuy Cừu.
Có lẽ bởi đôi bên giao thiệp với nhau nên mới có thể cùng tồn tại ở lưu vực sông Thùy.
Tần Quyên thậm chí còn hoài nghi, đại chiến giữa Bạt Đô với Quý Do lần này sẽ mượn địa bàn của Tháp Tháp vương làm chiến trường.
Ở lại đây 3 tháng, làm sao hắn không lo cho thành La Bặc được cơ chút. Hai tháng trước, hắn đã viết thư, nhờ người của Bá Nha Ngột thị đưa về La Bặc, nhưng lạ thay đến giờ còn chưa có hồi âm.
Dù Đào Hoa và Cổ Nguyệt không gửi thư, nhưng Cực Bố Trát và Tùng Man chắc chắn phải gửi chứ.
Hơn nữa, hắn rất tin tưởng khả năng liên lạc của Bá Nha Ngột thị.
Thậm chí, hắn còn hoài nghi không biết có phải Triệu Hoài Chi lén giấu thư của mình không, bèn lén khám hộp thư của Triệu Hoài Chi, mới thấy mình lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử.
Triệu Hoài Chi cũng đoán ra Tần Quyên lén lút làm trò gì, nhưng y rất thản nhiên, không hỏi câu nào, hoàn toàn nuôi thả con sói này.
Còn về Lâm Trầm An, những người của Bá Nha Ngột thị cài ở Đại Đô không tra được thông tin gì hết.
Triệu Hoài Chi chỉ có thể bí bật điều tra hành tung của Ninh Bách.
Triệu Hoài Chi biêt rõ, Ninh Bách chắc chắn không ở Mạc Bắc, cũng không ở Mạc Nam. Chắn hẳn hắn lang thang đâu đó vùng biên giới. Nếu Ninh Bách không muốn bị phát hiện thì khó lòng tra ra được.
Cho nên chuyện của Lâm Trầm An tạm thời chưa có gì để nói.
*
Ngày 3 tháng 3 là ngày tết Thượng Tị của người Trung Nguyên. Tần Quyên dậy sớm, nghe thấy tiếng trò chuyện huyên náo ngoài sân, hình như có rất nhiều người tập trung ở đó.
Hắn rời giường, bước ra ngoài xem thử, thoáng thấy một cỗ xe ngựa dừng trước cổng lớn.
Người của Bá Nha Ngột thị đứng quanh xe hành lễ.
Tần Quyên thắc mắc không biết là ai tới đây, bèn đến gần cổng xem.
"Các ngươi phiền quá, ta chỉ muốn gặp đại ca ta, sao không cho ta xuống xe!"
Giọng nói vừa quen vừa lạ truyền đến tai.
Tần Quyên giật mình, nhưng nhanh chóng sực tỉnh, vội vàng đi tới.
"Tùng Man thiếu gia, gia chủ có lệnh, trước khi thấy hắn, ngài không được xuống xe."
"Không chịu không chịu, ta phải gặp đại ca ngay! Ai cản trở ta gặp đại ca đều là kẻ xấu!"
"......."
"Hồ Cầu Nhi ca ca, mình đợi thêm một lát...." Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. Bên trong xe vẫn còn một tiểu đạo đồng nhỏ nhắn thanh tú.
"Hả?" Đứa bé kiêu căng quay đầu nhìn đạo đồng trắng nõn, ánh mắt dịu dàng hơn đôi phần.