Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 19

Tần Quyên tuổi nhỏ nhưng "khứu giác" rất bén. Ngột Lâm Nộ quả thực đến đòi ngựa.

 

Ngột Lâm Nộ bấy giờ còn chưa biết đứa bé này đã nhìn thấu tâm địa của mình. Tùy tùng của hắn mở miệng nói, "Thiếu gia muốn mượn 10 con ngựa non vừa nhập vào kỵ binh doanh."

 

Nghe hắn nói "mượn", người khác ắt hẳn sẽ tin, nhưng Tần Quyên biết thừa ý định thật sự của họ nên quyết không cho mượn.

 

Tần Quyên mím môi, "Chỉ có 9 con thôi."

 

Tùy tùng sửng sốt một chút, rồi bật cười có phần tức giận, "Có 9 con thì mượn 9 con."

 

Nghe tùy tùng trả lời như vậy, Mộc Nhã cũng nhíu mày : Có nhiều mượn nhiều có ít mượn ít, dựa vào đâu? Hơn nữa đây là loại ngựa dùng để phối giống trong tương lai.

 

Ngột Lâm Nộ khôn khéo hơn tùy tùng của mình, đã hiểu ra ý Tần Quyên.

 

Thằng nhóc này rõ ràng không muốn cho mượn ngựa.

 

Hắn không nói gì cả, chỉ để mặc tùy tùng tiếp tục đôi co với Tần Quyên.

 

Tần Quyên nói, "A Dịch Cát đại nhân đã dặn, lũ ngựa này còn nhỏ quá, không thể dùng cho bất cứ việc gì."

 

"...." Tên tùy tùng cũng không ngốc, lúc này đã hiểu ra. Không phải đứa bé này thành thật làm việc, mà nó chỉ đơn giản là không muốn cho mượn.

 

Tần Quyên nghĩ nếu để tên thiếu gia này mượn ngựa thì một con cũng chẳng còn.

 

Nhưng A Dịch Cát đã dặn rồi, đây là ngựa lương câu, sau này phải dùng để lai giống, hắn nhờ vả khắp nơi cũng chỉ mua được chừng này con, sau này vẫn phải tự mình nuôi dưỡng.

 

Tên Ngột Lâm Nộ thiếu gia này dám có ý đồ với chiến mã, không biết địa tướng quân cha hắn nghĩ sao.

 

"Đại ca, huynh cũng để mắt đến sói con của ta sao?"

 

Một giọng nói trong trẻo có phần châm biếm vang lên gần đó.

 

Thiếu niên mặc áo ngoài vàng nhạt, áo trong đỏ sậm, chân mang giày da sẫm màu có viền nạm vàng tủm tỉm cười đi tới, theo sau hắn còn có 2 tùy tùng một béo một gầy.

 

Nghe tới cái giọng này, đầu Tần Quyên đã phát đau. Y Văn vương thế tử Viết Viết đúng là âm hồn bất tán, có thể đừng xuất hiện trước mặt nó nữa được không!

 

Ngột Lâm Nộ thiếu gia cười, lạnh nhạt nói, "Chuyện nhỏ thôi, không phiền thế tử lo lắng."

 

Viết Viết cười to, "Chuyện của sói con không phải chuyện nhỏ, chuyện gì liên quan đến hắn cũng là chuyện lớn hết."

 

Ngột Lâm Nộ giật mình nhìn Viết Viết. Hắn không hiểu vị đường đệ tính tình quái đản này nói đùa hay là có ý khác.

 

Tùy tùng của Ngột Lâm Nộ thầm mắng Viết Viết ngu xuẩn, đang yên đang lành xen vào việc của người khác.

 

Viết Viết làm như không thấy vẻ mặt khó chịu của họ, tươi cười nói, "Đại ca, nếu huynh không tới tìm Tần Quyên có việc gì thì để cho ta nói. Ta còn nhiều chuyện quan trọng phải nói với Tần Quyên lắm."

 

Hắn nghênh ngang nói, đi đến trước mặt Tần Quyên.

 

Tần Quyên thấy hắn lại gần, vô thức lùi về phía sau một bước, mi dài nhíu lại.

 

"Nghe tỷ tỷ của ta nói ngươi chỉ mất nửa năm đã sắp xếp được bếp doanh đâu ra đấy. Tỷ ấy còn bảo ngươi là nhân tài, nếu chơi bố cục thành bang thì còn lợi hại hơn ta. Ta không phục nên đến tìm ngươi thách đấu." Viết Viết nói liến thoắng cả câu dài dằng dặc, cố tình làm ngơ chủ tớ Ngột Lâm Nộ.

 

Mộc Nhã cười nói, "Vương thế tử, ngài tìm Tần Quyên là đúng người rồi đấy. Ngài xem, hơn nửa năm nay, lương thảo trong doanh không thiếu một cân một lượng, tất cả đều là công sức của Tần. Mỗi khi đại quân đến nơi chiếm đóng, Tần sẽ lập tức sai đầu bếp đào hầm trữ lương thực và rau củ, để thịt trong đó cũng không ôi thiu, hơn hết là khi bị đánh úp bất ngờ, địch sẽ không dễ thiêu hủy lương thực. Tất cả đều do Tần nghĩ ra đấy."

 

"Ngươi đừng nói nhiều." Tần Quyên thấp giọng nhắc nhở Mộc Nhã.

 

Nghe Mộc Nhã nói vậy, Ngột Lâm Nộ cũng kinh ngạc nhìn Tần Quyên. Viết Viết cũng thôi vẻ mặt cợt nhả, cau mày nhìn hắn.

 

Mộc Nhã thấy bọn họ nghiêm túc như thế thì tự nhiên lúng túng. Hắn chỉ thuận miệng ba hoa chút thôi, sao có vẻ nghiêm trọng thế.

 

Viết Viết nhìn Tần Quyên, khẽ cong môi, "Nếu ngươi giỏi như vậy thì đến doanh trướng của ta, để ta lãnh giáo thử xem sao."

 

Tần Quyên lập tức khó chịu. Nó đi rồi, ai coi ngựa, "Không được." Hơn nữa, còn lâu nó mới tới doanh trướng của tên ngốc này, một tên ngốc chuyên đi cưỡng ép người ta. Hi Cát đã nói rồi, nó là nô lệ vô chủ, nô lệ vô chủ không thuộc về bất cứ ai, nó chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được. Cho nên nếu Viết Viết còn cưỡng ép, nó sẽ chạy thẳng đến chỗ Ninh Bách thiên hộ cầu cứu.

 

Hy Cát tỷ tỷ bảo nếu không muốn tìm nàng nhờ cậy thì Ninh Bách thiên hộ cũng xử lý được Viết Viết. Tuy vậy nhưng nó cũng chưa bao giờ cần tìm đến Ninh Bách.

 

Thấy hai người bọn họ đôi co qua lại, Ngột Lâm Nộ dẫn tùy tùng rời đi, không nói thêm câu nào.

 

Ngột Lâm Nộ chỉ đơn giản là không vui, nhưng tên tùy tùng thì tức đến tái mặt.

 

"Thiếu gia, chúng ta không lấy được chỗ ngựa đó thì đi đâu kiếm ngựa bây giờ? Đến lúc đó, lỡ đại tướng quân giao hết ngựa cho tên đích tử (Viết Viết) kia, chúng ta phải làm thế nào?"

 

Ngột Lâm Nộ biết cha hắn không thích mẫu thân hắn, cũng không quá thích đứa con trai thứ tử là hắn, nên hắn dự định nuôi dưỡng tư binh, tốt nhất là kỵ binh. Khi có chuyện gì xảy ra, hắn có thể cát cứ một phương.

 

Không phải mình hắn dự tính như thế, ở thảo nguyên ai cũng làm vậy. Nam nhi thảo nguyên không sợ gió rét tận cùng, không sợ sa mạc khô cằn heo hút, chỉ sợ cả đời phải sống trong địa bàn của kẻ khác, dưới sự sai phái của kẻ khác, cho nên năm nào người Mông Cổ cũng giao chiến lẫn nhau.

 

Giết một kẻ khác để thượng vị, hay giết hết không chừa một ai. Kẻ thất bại thì chỉ có thể chạy lên phương bắc, ngày đêm mơ được về Đại Trạch (nay là hồ Baikal).

 

"Không sao, tạm thời đừng nói chuyện này. Tới doanh của phụ thân, ta nghe nói có dịch binh từ phía đông tới, hẳn là có chiến báo rồi." Ngột Lâm Nộ bình tĩnh nói.

 

Ngột Lâm Nộ đi rồi, Viết Viết có chút đắc ý.

 

"Ô Đốc, đi lấy cơm trưa của ta đến chuồng ngựa." Viết Viết dặn.

 

Ô Đốc "Hả?" một tiếng, chưa bai giờ nghĩ tới, đường đường là vương thế tử mà lại ăn cơm ở chuồng ngựa?

 

Viết Viết xoay xoay cánh tay, "Nơi đây phong cảnh rất đẹp, thời tiết cũng dễ chịu. Đi đi, đừng loanh quanh nữa."

 

Ô Đốc không muốn đi nên sai đệ đệ Ô Khuông. Ô Khuông tính trung thực, không dám tranh luận, bèn đi ngay.

 

Tần Quyên thấy bọn họ dùng bữa ở đó thì không dám rời đi, chỉ sợ đám người này cũng mơ tưởng lũ ngựa của mình, đành bảo Mộc Nhã đi ăn trước.

 

Viết Viết chậm chạp cầm đũa, mắt đăm đăm nhìn con sói nhỏ thanh tú như cây trúc đứng bên chuồng ngựa, càng ngắm càng thấy đẹp. Với một thiếu niên 13 14 tuổi, định nghĩa về đẹp rất đơn giản, cứ đẹp thì nam hay nữ cũng thích. Đương nhiên hắn cũng thích Hi Cát tỷ tỷ xinh đẹp nữa.

 

"Thế tử....Ngài còn chưa ăn...."Ô Đốc thấy vương thế tử cầm đũa ngồi ngẩn ra đó, mệt mỏi nhắc một câu.

 

Ngủi thấy mùi thịt nướng, bụng Tần Quyên không ngăn nổi tiếng réo to. Nó bực bội ngoảnh đi hướng khác.

 

Nó thật sự bị vương thế tử này làm phiền muốn chết. Cứ thỉnh thoảng hắn lại xuất hiện bất ngờ, quấy rầy liên tục, không biết khi nào mới thôi.

 

Mà cũng chẳng hiểu tên ngốc này nghe ai xúi, đối xử với nó kiểu vừa đấm vừa xoa, vừa dọa nạt vừa dụ dỗ, lúc vui còn thưởng cho nó cây cung. Nó không ngốc, được cho cây cung tốt đương nhiên phải nhận. Lúc luyện tập, nó luôn phải dùng cung người khác vứt đi, khó lắm mới có một cái mới, nên nhận luôn không buồn nghĩ. Đổi lại, vương thế tử bắt nó chơi đắp bùn với hắn một ngày, cả ngày đó nó chỉ đứng nhìn xem tên ngốc chơi....

 

Có lúc nào nảy sinh ác ý, vương thế tử sẽ sai Ô Khuông đánh nó, với cái mỹ danh là bảo Ô Khuông dạy nó đấu vật.

 

Tần Quyên thật sự bất lực, chẳng biết làm gì với cái tên thế tử này nữa.

 

Viết Viết ăn xong rồi chạy tới, không hiểu sao hắn đột nhiên phát hiện mình và tên nhóc này hình như đã cao bằng nhau. Hắn cảm thấy hơi bực bội, nhưng nghĩ chắc mình nhìn lầm, cho nên tươi cười trở lại, "Tần Quyên, ngươi nghĩ sao?"

 

Hắn đột nhiên nói một câu không đầu không cuối, Tần Quyên chẳng hiểu kiểu gì, nhìn Viết Viết như nhìn tên ngốc.

 

Viết Viết thấy vẻ mặt nó như thế, biết ngay sói con đã quên lời đề nghị hôm trước.

 

"Làm thị vệ của ta ấy!" Viết Viết nhắc nhở.

 

Tần Quyên bấy giờ mới nhớ ra, hừ giọng, "Không đi."

 

"Vì sao ngươi không chịu làm thị vệ của ta? Theo ta rồi sau này lớn lên có thể làm tướng quân."

 

"Ta là nô lệ vô chủ, không thuộc về ai." Tần Quyên cũng bực.

 

"Không thành vấn đề!" Viết Viết đáp, cặp mắt ti hí sáng lên.

 

"Ta còn nhỏ."

 

"Càng không thành vấn đề!"

 

"...." Tần Quyên bĩu môi. Mẹ nó, sao cứ thích làm khó người khác vậy.

 

"Bát tự của ta hỉ thủy. Đại sĩ nói chỉ ở cạnh những người trong tên có chữ thủy mới sống lâu được." Tần Quyên nghĩ ra lý do này, chắc tên ngốc kia biến được rồi chứ.

 

"????" Viết Viết còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, Tần Quyên đã ôm bó cỏ đi xa. Viết Viết tính đuổi theo nhưng bị Ô Đốc cản lại, "Thế tử gia! Ngài kệ Tần Quyên đi, có gì không hiểu thì về doanh hỏi mấy vị Hán nho. Cứ nuôi không bọn họ sao được, phải để bọn họ làm việc gì chứ."

 

Viết Viết nghe thấy phải, bèn về tiên phong doanh tìm vị Hán nho trong quân. Hán nho nghiêm túc giảng giải cho hắn một lượt.

 

Thế là ăn xong cơm chiều, hắn lại tìm Tần Quyên. Bấy giờ, Tần Quyên đang ở bếp doanh giúp mấy người Nô Nô Mạt Hách làm màn thầu, bận tối mắt tối mũi.

 

Viết Viết đi vào tìm thấy Tần Quyên, lập tức nói, "Hóa ra ý ngươi là như vậy, sao không nói sớm. Ta nói với bọn họ, từ nay về sau, tên của ta Viết Viết 曰曰) sẽ có thêm ba chấm thủy (氵).

 

"Cốt Cốt (汩汩)...." Đọc ra hai chữ này, Tần Quyên cảm thấy máu trong người mình tĩnh lại, mãi lâu mà không lấy lại tinh thần....

 

"Không phải Cốt Cốt. Cách đọc vẫn không thay đổi, là Viết Viết. Lão tử sẽ bắt người ta đọc hai chữ này là Viết Viết chứ không phải là Cốt Cốt, chuyện này lão tử quyết ! Sau này, trên công văn, ai mà ghi Viết Viết là hai chữ (曰曰) này thì lôi ra ngoài đánh chết!" Viết Viết vừa nói xong, liền nhìn sang Tần Quyên, "Ơ này, mặt ngươi thế là sao....Hoàn hồn đi!"

 

Tần Quyên sững sờ trong chốc lát, bỗng nhiên bưng cái mâm bánh màn thầu mới nặn, bước nhanh ra khỏi doanh trướng, không nhìn Viết Viết lấy một lần.

 

......

 

Tiểu muội của nó tên Tần Cốc, nhũ danh là Cốc Cốc.

 

Khoảnh khắc khi hai tiếng ấy vang lên từ miệng mình, hốc mắt nó đỏe lên, những tưởng niệm lại một lần nữa hỗn loạn trong lồng ngực.

 

Tên ngốc này chính là được trời phái xuống để xát muối vào tim nó.

 

Tần Quyên giận kinh người.

 

Mộc Nhã đến múc cơm thì thấy nó từ doanh trướng đi ra, "Sao sắc mặt khó coi thế?"

 

Tần Quyên hừ một câu, "Đừng phiền ta." Sau đó vòng qua Mộc Nhã, đi vào trong bếp.

 

"Này là giận cá chém thớt à?" Mộc Nhã vừa lẩm bẩm xong thì quay sang, bấy giờ mới trông thấy Y Văn vương thế tử cũng bước ra từ doanh trướng. Bảo sao mà Tần Quyên giận như vậy.

 

Vị thế tử gia này không thể nghỉ một hai ngài đừng đến tìm Tần Quyên không được ư?

Bình Luận (0)
Comment