Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 200

Đối phương lập tức kêu lên, "Ngột Đa Đa? Hắn tên là Ngột Đa Đa thật sao?"

 

Tần Quyên chẳng biết nói gì. Lẽ nào hắn còn phải lừa người khác?

 

"Người đó ở đâu?" Ngột Đạt Đạt hỏi.

 

"Ta gặp hắn ở Khả Thất Cáp Nho. Hắn là một lang trung. Ta vẫn còn nhớ, khi ta hỏi hắn họ gì, hắn không trả lời, chỉ nói tên mình là Ngột Đa Đa. Vì chúng ta phải hợp tác với nhau để chống lại ôn dịch nên ta nhớ rõ hắn."

 

Ngột Đạt Đạt ngồi xuống, một lúc lâu sau mới nói, "Cảm ơn...."

 

Tần Quyên biết, có khả năng Ngột Đa Đa chính là ca ca song sinh của Ngột Đạt Đạt, nhưng không hỏi gì thêm. Hắn biết bây giờ Ngột Đạt Đạt cần được yên tĩnh một mình nên làm ra vẻ không có chuyện gì, tiếp tục ăn cơm.

 

Hai người ăn xong, lại ngồi bàn về vụ ám sát Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi.

 

Theo ý Ngột Đạt Đạt, người ám sát Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi rất có thể là cùng một nhóm với kẻ ám sát Khổ Khư.

 

"Không phải Khổ Khư bị đâm một đao xuyên tim sao? Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi bị trúng tên cơ mà?" Tần Quyên hỏi lại.

 

Ngột Đạt Đạt nhìn hắn, rồi vội đưa mắt liếc quang, sau đó ghé đến, nhỏ giọng nói, "Thật ra, ta chỉ suy luận ngược lại thôi. Ngươi nghĩ xem, nếu thế tử bị ám sát thì không đời nào đến lượt ta điều tra. Ấy thế nhưng Đóa Nô Tề đại nhân lại bảo ta điều tra. Ta dù sao cũng chỉ là một quan viên tra án bình thường, mà ám sát thế tử sao có thể coi là một vụ án bình thường được, cho nên nhất định là có liên quan đến vụ án của Khổ Khư đại nhân. Ta không biết nguyên nhân, nhưng chắc chắn Đóa Nô Tề đại nhân biết."

 

Tần Quyên nheo mắt, "Suy luận của ngươi cũng có lý. Nếu thật là vậy thì lão cáo già Đóa Nô Tề kia đã tra được gì rồi, nhưng vì chưa chắc chắn nên mới gọi ngươi tới."

 

"Đúng là như thế." Ngột Đạt Đạt gật đầu.

 

*

 

Một bầy sói con xuất hiện ở một góc bãi luyện kỵ xạ. Khi lũ trẻ phát hiện ra, đứa nào đứa nấy đều như phát điên.

 

Vừa hay Tần Quyên đang đi tới chuồng ngựa thăm Thất Ca và Hồ Hồ, thấy cả đám chụm đầu vào nhau, bèn tới hỏi vài câu.

 

Không ngờ Tùng Man vừa trông thấy hắn thì hét lớn, "Cha.....Tần đại nhân, đồng lại của ngài này!"

 

"........?" Tần Quyên cau mày, định quát chúng một trận. Mới mấy ngày không gặp đã học cách nói nhăng nói cuội rồi.

 

Nhưng ngay lúc ấy, hắn lại thấy bầy sói nhỏ nằm trên đống cỏ khô, những sáu con....

 

Chắc chúng mới chỉ được sinh vào tối qua, sáng nay sói mẹ thấy có người tới bèn vội vàng chạy mất, bỏ lại sáu đứa con. Nhưng kiểu gì sói mẹ cũng sẽ về tìm con của nó.

 

Chẳng mai sói mẹ về rồi tấn công bọn trẻ ngay giữa bãi tập kỵ xạ thì nguy to.

 

Sáu con sói con còn chưa mở mắt, không thể nào thả chúng về rừng được, đành phải sắp xếp cho chúng một chỗ ở tốt, đợi lớn hơn chút thì để mẹ chúng mang đi.

 

Vì việc đó mà Tần Quyên bận đến tận khuya.

 

Đoạt Lỗ bảo chuyện này vẫn thường xảy ra. Mùa xuân hàng năm là thời điểm sói giao phối. Thời gian mang thai kéo dài chừng 60 ngày, cho nên cứ đến hè là thi thoảng lại thấy có sói con xuất hiện trên bãi tập.

 

Nhưng Đoạt Lỗ khẳng định, sói mẹ nhất định sẽ về tìm con của chúng để mang đi, hoặc là các kỵ binh sẽ nuôi chúng đến khi chúng đủ cứng cáp rồi thả đi cho tự sinh tồn.

 

*

 

Từ lần gặp bày sói con, Tần Quyên lúc nào cũng lo lắng đề phòng. Lúc thì lo mình ngủ một giấc dậy lại thấy mất một con, lúc thì lo chúng ban ngày ăn không no, ban đêm bị lạnh cóng....

 

Qua một khoảng thời gian như vậy, Tần Quyên chỉ mong sao, sói mẹ sớm quay về đón bọn chúng.

 

Nhưng sói mẹ hình như biết lũ con của mình sống rất tốt nên không xuất hiện lần nào, hoặc là nó đã từng ghé thăm rồi mà không ai phát hiện.

 

Hè năm ấy vô cùng nóng bức. Cậy thạch lựu trong Khoách Đoan vương phủ ở Lương Châu trai quả rất nhiều. Khoách Đoan nghĩ đây là điềm lành cho nên quyết định vài ngày sau mở tiệc.

 

Nghe nói cây lựu này đã trồng ở đây nhiều năm nhưng mỗi năm nay đơm hoa kết quả, đúng là thần kỳ.

 

Nhân dịp nào, Tần Quyên đưa Đào Hoa vào phủ gặp Tiểu Khúc Nhi.

 

Đã lâu không gặp Đào Hoa, Tiểu Khúc Nhi đã hai mắt đỏ hoe. Tùng Man bảo nam tử hán không được khóc, cho nên nó ráng không rơi nước mắt, có điều lúc nói chuyện cứ cúi gằm mặt xuống.

 

Thấy Đào Hoa, lại nhớ cha Hồ Hồ, còn cả sư phụ nó ở Liêu Châu.

 

Nó không biết bao giờ mới được gặp sư phụ lần nữa, cũng không biết khi nào cha Hồ Hồ sẽ tới đón mình.

 

Từ khi xa cách sư phụ, nó phần nào hiểu được, có nhiều lúc trong cuộc đời, gần gũi thì ít mà chia xa thì nhiều. Lắm khi, chia xa một lần cũng là mãi mãi.

 

Có khi lại đến một ngày, mở mắt thức dậy, trong trời đất chỉ còn lại một mình.

 

Cho nên điều duy nhất nó làm được chỉ là trân quý những phút giây yên bình hiện tại.

 

Những ngày sống cùng cha Tần Quyên, Đòa Hoa và Tùng Man đều rất vui vẻ....

 

"Cổ Nguyệt bá bá đâu rồi?"

 

"Hắn không vào được, ta bảo hắn chờ ở ngoài." Tần Quyên nhướn mày cười.

 

"Trời nóng thế này, lỡ đâu hắn ốm thì sao?"

 

Tần Quyên khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ dửng dưng, "Không đâu, hắn không ngốc."

 

Đào Hoa đưa quần áo và giày mới cho lũ trẻ.

 

Lúc thử ướm thử đồ mới, Tùng Man cứ nhìn Đào Hoa chằm chằm.

 

"Tùng Man thiếu gia nhìn ta làm gì?" Đào Hoa mỉm cười, cả giọng nói cũng hết sức dịu dàng.

 

Tùng Man đỏ mặt, "Tại ta thấy.....Ngươi rất giống cha Hồ Hồ."

 

"....." Nó vừa dứt lời, cả Tần Quyên, Tiểu Khúc Nhi và Đoạt Lỗ đều nhìn sang.

 

Đào Hoa thấp giọng cười, nói, "Gia chủ Bá Nha Ngột có dung mạo sánh với tiên nhân, Đào Hoa ta chỉ là bồ liễu nơi bụi đất, sao dám so bì."

 

"Hồ Cầu Nhi không hiểu.....Nhưng gương mặt của ngươi đúng là rất giống cha Hồ Hồ." Tùng Man chớp chớp mắt. Mỗi khi nó xưng mình là Hồ Cầu Nhi thì đều có ý làm nũng.

 

Đào Hoa ngây người, hai má đỏ ửng, chẳng biết phải nói gì.

 

Đứa bé này tinh quái lắm, không giống con nuôi của người kia, mà giống con đẻ hơn.

 

"Đào Hoa, có muốn ăn lựu không? Chúng ta hái nhiều lắm." Tiểu Khúc Nhi ôm rất nhiều lựu tới.

 

Những quả lựu đỏ rực phủ kín mặt bàn, nhìn vô cùng thích mắt.

 

Đào Hoa cầm một quả lên, bẻ làm đôi. Những viên thạch lựu đỏ rực như máu rơi xuống từng hạt.

 

"Thật thần kỳ, ngay cả thạch lựu ở Lương Châu mà cũng ngọt thế này." Đào Hoa nếm một miếng rồi thở dài cảm thán.

 

"Đào Hoa từng ăn bao giờ chưa?" Tiểu Khúc Nhi hỏi.

 

"Ừ, hồi còn nhỏ." Đào Hoa cười nói.

 

Nghe vậy, Tần Quyên cũng nhặt một viên thạch lựu. Nhưng khác với Đòa Hoa, hắn không nhớ hồi nhỏ mình đã từng ăn thứ này hay chưa.

 

Chắc là chưa.

 

Hắn bỏ xuống, nhìn về phía Đào Hoa, "Đào Hoa, ngươi còn nhớ nhà mình ngày trước ở đâu không?"

 

Đào Hoa gật đầu, "Nhớ rõ."

 

"Ở đâu?" Tần Quyên ngồi xuống. Hắn rất kích động nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.

 

"Ở Kinh Châu."

 

"........."

 

Tần Quyên nghĩ, nếu nhà hắn ở đây thì có đánh chết hắn cũng không thể nào quên được. Dù sao cái tên này cũng rất dễ nhớ, còn được nhắc đến trong chuyện Tam Quốc vốn lưu truyền rất phổ biến với người Mông Cổ.

 

Tần Quyên không thể phủ nhận, trong lòng có chút chua xót. Nhà hắn chắc hẳn chỉ nằm ở nơi xó xỉnh nào đó, cho nên đến giờ hắn vẫn không thể nhớ nổi.

 

Kỳ thật, Đào Hoa không đến từ Kinh Châu. Chẳng qua y hiểu, nếu không cho Tần Quyên một đáp án thì hắn sẽ dò hỏi đến Cùng. Nhưng quên hương của y cũng chính là đất phong của người kia, cho nên nếu y cho Tần Quyên biết sự thật, Tần Quyên thông minh như thế, nhất định sẽ đoán ra quan hệ giữa bọn họ.

 

Tần Quyên đang mải ngẫm nghĩ về hoàn cảnh của bản thân, chìm đắm vào nỗi đau thương mất mát, đến nỗi không thể che giấu được người ngoài.

 

*** Chú thích : Cho bạn nào thắc mắc, Tần Quyên nhớ nhà mình ở Giang Tả, nhưng Giang Tả không phải một châu một huyện cụ thể, mà để chỉ chung khu vực phía đông của sông Trường Giang, cho nên Tần Quyên mới khó tìm đường về nhà như thế.

 

Tùng Man thay quần áo mới, đội mũ nỉ mới, cực kỳ phấn chấn, gương mặt toe toét cười.

 

"Hồ Cầu Nhi tuấn tú quá." Đào Hoa khen.

 

"Ta gầy đi nhiều rồi, chứ là trước kia thì ngươi sẽ không khen ta đâu." Tùng Man cười nói.

 

"Đúng là mấy năm trước, nó còn béo như một quả bóng lông. Hồ Cầu Nhi có khác." Tần Quyên lười biết nói.

 

"......" Tùng Man nhìn hắn đầy oán trách. Sao tự nhiên lại nhắc đến quá khứ đau thương.

 

"Giờ ta không béo nữa, ngày nào cũng tập mệt bở hơi tai đây!" Tùng Man gào thét.

 

Tiểu Khúc Nhi gật đầu phụ họa.

 

Tần Quyên nói, "Nếu muốn ra chiến trường thì mấy trò huấn luyện kỵ xạ của các con bây giờ chỉ bằng một phần mười kỵ binh chính thống."

 

".......Không phải chứ." Hai đứa nhóc kêu lên.

 

Tần Quyên gật đầu chắc nịch.

 

"Vậy khi còn nhỏ, cha cũng phải tập luyện như thế à?" Tùng Man hỏi.

 

Tần Quyên đáp, "Kỵ binh của ta thời ấy còn dữ dội hơn bây giờ. Khi ấy, mục tiêu chủ yếu là để gây dựng tiền đồ. Ta nói vậy không phải muốn so sánh các con với kỵ binh, cũng không phải so sánh với ta ngày xưa. Các con được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của tướng thống soái, chứ không phải tự mình xông lên giết giặc. Mà.....ta chỉ muốn các con tự so sánh với bản thân mình ngày hôm qua. Lỡ ngày sau có phải ra chiến trường thật, để các kỵ tin phục thì không chỉ cần võ lực mà phải có lòng yêu mến, đối xử công bằng với các tướng sĩ........Mà thôi, nói với các con chuyện này bây giờ cũng vô nghĩa. Về sau các con sự tự hiểu ra."

 

Tần Quyên đứng dậy, đi ra ngoài.

 

Hắn đi rồi, Tiểu Khúc Nhi mới dám thì thầm với Tùng Man, "Ca, hình như cha giận rồi."

 

"Tự tin lên, bỏ chữ hình như đi."

 

"......."

 

"Nhưng không phải là giận các đệ, mà ngay từ lúc hỏi nhà của ta ở đâu, tâm trạng hắn đã không tốt rồi." Đào Hoa nhỏ giọng nói.

 

Tùng Man gật đầu, "Ta hiểu rồi...."

 

Tiểu Khúc Nhi, "Cha đáng thương quá, còn không nhớ nhà mình ở đâu.....Ít ra ta còn nhớ đạo quán của ta ở Liêu Châu."

 

Tùng Man hỏi, "Thế Liêu Châu ở đâu?"

 

Tiểu Khúc Nhi, "???"

 

Ừ nhỉ? Hình như hắn chưa từng nghĩ về vấn đề này!

 

"Không rõ lắm...." Tiểu Khúc Nhi cúi đầu, xoắn xoắn góc áo, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

 

"....." Tùng Man hơi bĩu môi.

 

Tiểu Khúc Nhi vội nói, "Đạo quan của đệ nằm trên một con đường lớn cỏa Liêu Châu, bên ngoài có rất nhiều cây, còn đối diện là chợ, cách đó không xa là quan nha, đệ còn nhớ...."

 

Tùng Man thấp giọng nói, "Đệ mà nói mấy câu này trước mặt cha Tần Quyên, đệ có tin cha sẽ tức chết hay không...."

 

"......Lãp tử đã tức chết rồi."

 

Gương mặt âm trầm của Tần Quyên xuất hiện ngoài cửa.

 

Đến cả Tiểu Khúc Nhi còn nhớ đạo qua của mình ở đâu, mà hắn lại không nhớ đường về nhà! Chết tiệt!

Bình Luận (0)
Comment