Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 202

Vào một ngày đông nọ, Tần Quyên nhận được thư từ Khoách Đoan, yêu cầu hắn ngày 4 tháng 11 này hội hợp với một người tên Kỳ Xuân đang thống lãnh 1 vạn binh sĩ.

 

Ở cái nơi tràn đầy sự sinh ly tử biệt này, ấy thế mà xảy ra chuyện thú vị. Vào lúc Cáp Na Đa Cát, Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi cưỡi ngựa đi tiễn Tần Quyên thì trên một góc thảo nguyên nọ, tám con sói lác đác xuất hiện.

 

Tần Quyên chỉ liếc mắt nhìn đã nhận ra 6 con sói nhỏ mình từng chăm.

 

Chúng nó lớn cả rồi.

 

Tám con sói đồng thanh cất tiếng hú đưa tiễn Tần Quyên.

 

Ai nấy đều hết sức kinh ngạc.

 

Không hiểu sao, Tần Quyên bỗng thấy xúc động đến mức vành mắt nóng bừng, như thể đã từng cưu mang chúng, giờ được chúng cảm ơn.

 

Giờ khắc ấy, hắn mơ hồ cảm nhận được ý nghĩa của sinh mệnh.

 

Đại quân băng qua thảo nguyên, hướng về phía bồn địa Sài Đạt Mộc (Qaidam)

 

Sau khi nghe Tần Quyên hú lên đáp lại, tám con sói kéo đàn rời đi.

 

Sói cha sói mẹ là những con đầu đàn. Sau khi tiễn ân nhân, chúng cũng bắt đầu phải suy tính con đường sinh sống sau này.

 

Bọn Tùng Man trèo lên tháp canh, vẫy cánh tay. Tiểu Khúc Nhi khóc thút thít.

 

Nhưng nó không dám để ca ca trông thấy, bèn lén lau nước mắt.

 

Lúc này, có hai người cưỡng ngựa từ phía nam của tháp canh tới, khiến bọn chúng chú ý.

 

Tùng Man lập tức nhận ra, huých tay Cáp Na Đa Cát, "Huynh đệ, vợ ngươi tới kìa."

 

Khi còn học ở kinh viện, chúng thường trêu đùa Cáp Na Đa Cát như thế. Cáp Na Đa Cát chưa bao giờ giận, thậm chí nghe xong còn nở nụ cười hiền lành.

 

Lúc họ xuống khỏi tháp canh, Cáp Na Đa Cát bất chợt kêu lên, "Không xong rồi!"

 

Bọn Tùng Man giật mình.

 

Hóa ra Bát Tư Ba đã viết thư cho Tần Quyên, nhưng ban nãy Cáp Na Đa Cát xúc động quá nên khi từ biệt đã quên không gửi.

 

"Cáp Na Đa Cát! Tần, Tần đâu!" Nha đầu béo gọi to, vẻ mặt vô cùng cáu giận.

 

"Muội cẩn thận. Chẳng phải muội chỉ vừa mới thuần được con ngựa này sao? Cáp Na Đa Cát sợ cô bé ngã ngựa, vội chạy đến đỡ.

 

"Ta hỏi huynh Tần đâu!" Dĩnh Cách tức phát khóc.

 

"Đi rồi. Không sao, ta đã gửi lời từ biệt thay muội."

 

"Tức quá! Huhuhu....Sao như vậy mà không đuổi kịp!"

 

Tùng Man đi về phía cô bé, nhướn mày hỏi, "Không phải ngươi đến tiễn Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi sao? Có gì mà tức?"

 

"......" Dĩnh Cách không đáp.

 

*

 

Tần Quyên muốn hội hợp với người tên Kỳ Xuân kia, nhưng dịch binh lại báo tin, Kỳ Xuân bây giờ mới tới được Hắc Sơn. Đích hành quân của hắn là phía tây, vậy mà Kỳ Xuân lại muốn tập hợp ở phía đông.

 

Tần Quyên không biết Kỳ Xuân có ý gì, nhưng nếu bảo hắn tự ý dẫn 1000 người về phía đông hội hợp với Kỳ Xuân thì tiêu hao quá lớn.

 

Hắn không muốn làm vậy, cho nên sau khi nhận được chỉ thị, hắn đóng quân tại chỗ luôn. Lúc này, hắn cách bắc doanh của phủ Tây Lương chừng 80 dặm.

 

Sau khi Tần Quyên đóng quân, hắn sai người điều tra về Kỳ Xuân, rồi lại cử lính về hỏi thăm tình hình KHách Đoan ở thành Lương Châu. Kế đó, hắn yêu cầu điều tra xem Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi hiện đang ở chỗ nào.

 

Kết quả tra được sau đó, thật ra người tên Kỳ Xuân này muốn phải đối Quý Do Tây chinh. Lý do Quý Do thực hiện chuyện Tây chinh lần này thực chất là để tấn công Hãn quốc Kim Trướng của đường huynh Bạt Đô. Còn Kỳ Xuân thì có lai lịch đặc biệt, từng cứu Quý Do một lần, lại từng được Bạt Đô cứu một lần, cho nên không đồng tình với quyết định đánh Bạt Đô của Quý Do.

 

Biết vậy thì dễ rồi. Nếu như Kỳ Xuân bằng mặt không bằng lòng, thì dù hắn đóng quân ở đây đợi, Kỳ Xuân cũng sẽ không tới hội hợp.

 

Còn về Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, dịch binh báo rằng không tra được thông tin gì cả.

 

Thậm chí, đến cả hướng hành quân của Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi cũng không rõ.

 

Sao lại thế được?

 

Tên Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi này đang làm gì vậy?

 

*

 

Chừng mấy ngày cuối năm, người của Tần Quyên tra được, quân của Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi đang tiến vào trung tâm thảo nguyên của bộ tộc Khắc Liệt.

 

Đó cũng chính là khu vực Hòa Lâm.

 

Những ghi chép về trận Tây chinh này trong sử sách cũng bắt đầu từ Hòa Lâm.

 

Tần Quyên mau chóng hiểu ra.

 

Xem ra người ủng hộ trung thành nhất của Hãn Quý Do chính là cháu trai Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi này.

 

Nơi Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi đang đóng quân chắc cũng là nơi ở của Hãn Quý Do hiện giờ.

 

Tết Âm Lịch, những người trong quân doanh không biết rằng đây sẽ là cái tết yên ấm nhất trong 3 năm tới của mình.

 

Mạc bắc mạc nam sắp xảy ra một cơn tai ương kéo dài 3 năm.

 

Tần Quyên đóng quân ở đây nhiều tháng. Kỳ thực, cuộc sống của hắn chẳng khác gì lúc còn ở Lương Châu. Thi thoảng, hắn sẽ bí mật sai lính về Lương Châu xin lương thảo.

 

Đóa Nô Tề biết chuyện Tần Quyên đóng quân cách phía bắc Lương Châu 80 dặm, vài tháng nay không di chuyển chút nào, nhưng vẫn quyết định mắt nhắm mắt mở cho qua, không báo với Khoách Đoan.

 

*

 

Vào sinh nhật 20 tuổi, Tần Quyên không gặp được hồ ly mình mong nhớ, nhưng lại gặp sư huynh của hồ ly.

 

Lúc thấy Vạn Khê, hắn rất kinh ngạc. Hắn cho rằng tên này hẳn sẽ không xuất hiện trước mặt hắn nữa, hay ít nhất là sẽ không xuất hiện trong vòng 3 năm. Ấy vậy mà chỉ mới nửa năm, hắn đã gặp lại Vạn Khê rồi.

 

Vạn Khê, sao hắn dám? Sao hắn dám!

 

Tần Quyên ngồi trong doanh trướng, biết Vạn Khê vào cũng không thèm ngước mắt lên nhìn. Hắn đang đọc sách chữ Hán, quyết tâm học chữ Hán đến trình độ chuyên sâu.

 

Vạn Khê ngồi trước mặt hắn, vươn tay định giật quyển sách của Tần Quyên. Tần Quyên cau mày, tránh đi.

 

Hắn tưởng tên này sẽ thức thời mà cút, nhưng không ngờ đối phương không biết xấu hổ đến mức đổi chỗ, lại ra ngồi trước mặt hắn.

 

Vô liêm sỉ!

 

Rồi Vạn Khê lấy một thứ gì đó từ ngực áo.

 

Tần Quyên hừ lạnh, "Cất về. Cút!"

 

Vạn Khê lại cười với nét mặt phong lưu, "KHông phải bạc đâu."

 

Tần Quyên hít sâu một hơi, "Cút!"

 

"Cũng không phải thứ gì để lừa lấy mạng ngươi." Vạn Khê bổ sung.

 

Rầm! Tầm Quyên đâpk cuốn sách trong tay xuống mặt bàn, quắc mắt nhìn Vạn Khê.

 

Nhưng chẳng được bao lâu, Tần Quyên lại quay đi. Đại khái hắn cảm thấy cũng không đáng phải làm như vậy.

 

Hắn lại cầm cuốn sách lên, đúng lúc đó lại liếc thấy thứ đồ Vạn Khê đặt lên bàn.

 

Đó là một xấp, đúng hơn là một xấp hộ tịch, trên đó ghi toàn những cái tên.

 

Tần Quyên chỉ liếc mắt đã thấy được vài cái tên hắn quen thuộc.

 

Như Vạn Khê đã lường trước, hắn vội cầm lấy xấp giấy trên bàn, lật xem từng tờ.

 

Lâm Phong An, Lâm Hoa An, Lâm Tuyết An, Lâm Nguyệt An, Lâm Trầm An....

 

"Thứ Lâm Trầm An tìm kiếm bấy lâu đang ở chỗ ta." Vạn Khê mỉm cười, "Thật ra y cũng không biết tên mẫu thân ngươi là gì, không dám xác định ngươi có phải cháu trai của y thật hay không, nhưng lại đối xử với ngươi như người thân ruột thịt."

 

Tần Quyên bất chợt nhìn lên.

 

Vạn Khê chỉ vừa nhìn đã hiểu hắn muốn hỏi gì. Tần Quyên muốn biết vì sao hộ tịch này lại ở trong tay Vạn Khê.

 

"Quan phủ điều tra y, bởi vì Lâm gia nhiều đời làm nghề luyện sắt. Mẫu thân ta đã giao hộ tịch này cho ta, còn cái ta đưa cho Lâm Trầm An chỉ là giả." Giọng điệu của Vạn Khê nhẹ tênh như nói chuyện lông gà vỏ tỏi.

 

Tần Quyên, "Ngươi biết tình cảnh như thế, vì sao không giúp y? Y cũng là cữu cữu của ngươi!"

 

Vạn Khê cười lạnh, "Khỏi cần. Ta thậm chí còn không muốn nhận cữu cữu này."

 

"....." Tần Quyên lập tức vung tay, đấm vào mặt Vạn Khê, "Đồ chó má! Ta thay ông ngoại cho ngươi một trận!"

 

Vạn Khê biết kiểủ gì cũng ăn đòn. Hắn đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên vốn dĩ có thể tránh, nhưng lại không tránh. Vạn Khê là người kiêu ngạo, tự nhiên bị đánh, đương nhiên sẽ giận.

 

Để trả đũa, hắn thò tay định bẹo má Tần Quyên. Tần Quyên tránh được, lại cho hắn thêm một tát.

 

"Đánh chó là nghề của ta." Tần Quyên hừ lạnh.

 

Lúc trước một kẻ sa cơ thất thế như hắn không có cách nào đối phó lại tên lưu manh. Giờ hắn đã biết, loại người này cứ dạy cho một bài học là được.

 

"Sách vở ngươi đọc đều đem đi chùi mông hết rồi nhỉ! Uổng cái danh sĩ phu!" Tần Quyên la mắng biểu ca của mình, xuống tay cũng không cân nhắc nặng nhẹ.

 

Vạn Khê bị đau, không nhịn nổi nữa. Thế là hai người rút đao rút kiếm, xông vào đánh lộn.

 

Đám linh nghe thấy tiếng động, vội chạy đến can ngăn.

 

Nếu Tần Quyên thật sự muốn đánh, Vạn Khê không phải đối thủ. Nhưng Vạn Khê quả thực không biết điều, nhất quyết đòi ăn thua đủ.

 

Binh lính của Tần Quyên không phải quân trực tiếp do hắn đào tạo, mà chỉ là quân của người khác, được hắn dẫn dắt trên danh nghĩa, nên họ không biết năng lực của hắn.

 

Nhìn Tần Quyên tránh né Vạn Khê, họ còn tưởng tướng quân của mình đánh không lại một tên quan văn.

 

Cuối cùng, Tần Quyên không nhịn được nữa, chỉ trong một chiêu đã đoạt được đao trên tay Vạn Khê.

 

Tần Quyên ném đao xuống đất, chỉ quắc mắt nhìn Vạn Khê một cái rồi bước ra ngoài.

 

Bọn lính còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Sao đao của Vạn đại nhân lại nằm trong tay Tần tướng quân rồi?

 

Tần Quyên cưỡi Thất Ca rời khỏi doanh, theo sau hắn còn có Hồ Hồ.

 

Lính gác thấy hắn lên ngựa phóng đi, không kịp phản ứng.

 

Một người hai ngựa quá mức uy dũng.

 

Hơn nữa, vị tướng quân trẻ tuổi này còn đẹp đến ngây người....

 

Lúc Tần Quyên cưỡi ngựa băng qua thảo nguyên gần đó, vài người dân du mục nhìn hắn chằm chằm.

 

Cảnh hắn cưỡi Thất Ca và Hồ Hồ theo sau chẳng khác nào bức tranh.

 

Tần Quyên cảm thích cưỡi ngựa. Hắn cảm thấy đây là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong thời gian này.

 

Hôm nay sinh nhật hắn, tên cẩu tặc Vạn Khê kia đã thú nhận thân thế của mình trước mặt hắn.

 

Lâm Trầm An quả thực là cữu cữu hắn.

 

Vạn Khê cũng là biểu ca của hắn.

 

Tại sao hắn lại có tên biểu ca xấu xa như vậy!

 

Có lẽ, vào cái ngày đưa hắn đến điểm đàm phán với Tháp Tháp vương, Vạn Khê đã điều tra rõ ràng thân thế hắn rồi.

 

Bằng không đã chẳng giao Trịnh Sinh Bách cũng như một nửa cơ nghiệp của mình cho hắn....

 

"Vạn Khê chó chết! Vạn Khê cứt ngựa! Sao lại có loại người đáng ghét như thế....." Tần Quyên luôn miệng mắng chửi, nhưng cũng hận mình biết rõ, Vạn Khê đối xử với hắn rất đặc biệt.

 

Giá như hắn thật sự có thể coi Vạn Khê là một bãi phân ngựa thì tốt biết mấy.

 

Sau khi phóng vù vù mấy trăm bước, hắn đột nhiên dừng lại.

 

Hắn đảo quanh một vòng, rồi lại chạy về phía khu rừng cách đó không xa.

 

"Thằng nhóc kia, thính lực của nó có phải người không vậy? Cách mấy trăm bước mà còn nghe thấy!"

 

"Đừng nói nữa, mau đi thôi."

Bình Luận (0)
Comment