Cuối cùng, bọn mã tặc đã thỏa hiệp, không biết có phải là để đối phó tạm thời hay không.
A Táo Đông sai lính mang cho họ quần áo mới, bảo chúng thay đồ bẩn ra.
Lúc chúng thay quần áo, Tần Quyên chợt để ý đến món đồ trước ngực tên thủ lĩnh.
A Táo Đông thấy hắn nhìn chằm chằm vào ngực người khác, bèn hắng giọng mấy tiếng.
Tần Quyên không nhận thấy, vẫn cứ nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ trước ngực tên thủ lĩnh, nhưng dù nhìn lâu như vậy vẫn chưa nhận ra đó là thứ gì, chỉ thấy lạ mà thôi.
"Bảo hắn tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến chỗ ta." Tần Quyên dặn dò đám lính rồi dẫn A Táo Đông đi ăn cơm.
Những tên mã tặc quá bẩn thỉu, binh lính cũng lười động vào họ, bèn nói, "Các ngươi tự tắm rửa đi, tắm không sạch mà khiến lão tử bị phạt thì liệu hồn."
Toán cướp mang quần áo sạch vào doanh trướng, trong đó đã chuẩn bị nước tắm đầy đủ rồi.
Tên thủ vệ đi theo thủ lĩnh giúp y tấm rửa gội đầu, mặc quần áo mới, xong xuôi đâu đấy mới tự mình tắm.
Lúc cả bọ đi ra, lão đại của chúng vẫn ngồi đó.
Tên thủ vệ tới đỡ y ra ngoài.
Đối với những tên mã tặc mới gia nhập, đây là lần đầu chúng thấy rõ gương mặt thủ lĩnh của mình.
Ai nấy đều kinh ngạc, kể cả lính của Tần Quyên.
Người cầm đầu toán cướp ấy thế mà lại là một thiếu niên trắng trẻo thanh tú, nếu vô tình gặp ngoài đường thì ai mà nghĩ y là quân thổ phỉ.
*
Tần Quyên ăn cơm xong thì tới. Lúc nhìn thấy tên thủ lĩnh, hắn cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Bấy giờ, hắn mới bắt đầu nhận ra, hình như tên thủ lĩnh này có vấn đề ở phương diện nào đó, tỷ như phản ứng chậm chạp, không thể tự lo những vấn đề sinh hoạt mình thường.
Nhưng cũng không giống kẻ khiếm khuyết về trí não.
Y có thể trả lời câu hỏi, cũng có thể tự làm một số việc, nhưng mà rất chậm chạp. Thay vì nói y ngốc, đúng hơn là y giống một đứa trẻ con, tâm trí dừng ở thời điểm của một đứa trẻ mười tuổi. Y có thể hiể và làm theo lời người khác nói, nhưng cần thủ vệ kè kè bên cạnh, nhắc lại lời nói.
Sau khi hỏi mấy câu, Tần Quyên không còn kiên nhẫn nữa.
Hắn quay sang hỏi thủ vệ, "Rốt cuộc chuyện của y là như thế nào?"
Thủ vệ mím môi không nói, thực ra là không thể nói.
Tần Quyên nghĩ người này có lòng phòng bị với mình nên không muốn nói. Hắn cũng không vội, cho nên không dồn ép, bảo bọn họ đi ăn cơm.
Lính mang bánh nướng và thịt đến chia cho bọn họ, đồng thời ghi chép tên tuổi từng người.
"Ta là Tạp Lục, người ta thường gọi là lão Lục. Ngươi viết đi, phụ thân ta là người Đảng Hạng, ngươi ghi là người Nữ Chân cũng được. Mẫu thân ta là người Kim." Nam nhân trung niên từng bị Tần Quyên kề đao vào cổ nói, "Tên thủ vệ kia tên Nhân Nô An, người bị ngươi đâm vào bụng tên là Nhân Nô Hòa, đều là người Khiết Đan. Hai người họ là huynh đệ song sinh, lớn lên cùng lão đại. Còn lão đại của chúng ta thì....Mười bốn năm trước, khi ta còn trẻ, lão đại mói chỉ là đứa bé con. Ngươi ghi tên y Diêu Tứ Lang, không biết là người Khiết Đan hay người Hán."
Mười bốn năm trước?
Nghe vậy, Tần Quyên đột nhiên quay đầu nhìn.
Hắn rất mẫn cảm với con số này, mỗi khi nghe thấy là lòng lại quặn đau.
Cách thức ghi nhớ thời gian trong cuộc đời hắn là dùng tuổi của mình trừ đi sáu.
Số 6 bị trừ đi ấy là những tháng ngày trước khi dông bão ập đến.
Con số còn lại là quãng thời gian đằng đẵng chừo đợi.
Cứ vậy năm này qua năm khác.
Tần Quyên nuốt nghẹn, nhìn Tạp Lục, hỏi, "Y bao nhiêu tuổi?"
"Chắc là 23.....Thôi thì ngươi chứ chờ lão đại đỡ hơn một chút thì hỏi. Không phải y không hiểu, chỉ là thi thoảng y mới phát bệnh do bị kích động mạnh. Ngươi cứ từ tốn hỏi thăm là được. Thực ra y hiểu biết rộng lắm, chứ không thì làm sao có thể cầm đầu đám mã tặc bọn ta suốt bốn năm năm." Tạp Lục nói.
"Phát bệnh?" A Táo Đông hỏi, "Bệnh gì?"
"14 năm trước, lão đại chịu cú sốc quá lớn, suýt nữa mất mạng, bây giờ để lại di chứng, mỗi tháng phát bệnh một lần, khi phát bệnh lại thành ra như thế. Ngươi cứ kệ y, một thời gian sau là đỡ." Tạp Lục vừa ăn vừa nói.
Tần Quyên nhìn về sang thủ hộ Nhân Nộ An của Diêu Tứ Lang, "Nhân Nộ An, ngươi hẳn là biết về thân thế của Diêu Tứ Lang."
Nhân Nộ An vẫn cứ mím môi như trước, ánh mắt nặng nề.
Tần Quyên nheo mắt, cười nói, "Ngươi không muốn nói cũng được. Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ xem nên trả lời ta thế nào."
Nói rồi, hắn chìa tay về phía Diêu Tứ Lang. Nhân Nộ An kinh hãi, chắn trước mặt y.
Không ngờ Tần Quyên chỉ cầm lấy món đồ mà Diêu Tứ Lang đeo trước ngực. Cho tới giờ, Tần Quyên mới ý thức được vì sao mình muốn biết thân thế của Diêu Tứ Lang. Hắn rất để tâm đến lai lịch của vật này.
"Đây là gì?"
Giọng hắn trầm đến mức khiế người ta kinh ngạc, đến cả Nhân Nộ An cũng ngẩn ra.
"Không biết....Là đồ quan trọng của thiếu gia." Nhân Nộ An nói không sai, hắn thực sự không biết. Hắn chỉ biết thiếu gia đã đeo nó nhiều năm rồi.
Tần Quyên không chỉ điềm tĩnh, mà còn là người nhạy bén vô cùng. Hắn không thích cảm giác này. Chỉ là nhìn thấy một món đồ xa lạ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mình đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Sao hắn lại đặc biệt để tâm đến nó nhỉ?
Một tên thủ lĩnh mã tặc thì có thể liên quan gì đến hắn? Thật nực cười, chính bản thân hắn còn cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.
Tần Quyên buông đồ trong tay xuống, để nó rơi xuống ngực Diêu Tứ Lang, thậm chí còn phát ra tiếng kêu leng keng. Trên món đồ kia có treo bốn cái lục lạc nhỏ, ba cái đã kẹt, âm thanh phát ra từ cái cuối cùng.
Tần Quyên giao lũ mã tặc cho A Táo Đông, bảo hắn dạy dỗ họ.
Còn hắn cưỡi Thất Ca đi về thôn trang tìm Vạn Khê.
Vạn khê đang rất bận rộn vận chuyển lương thực ào hầm, cho nên Tần Quyên cũng tưới đó giúp, mãi năm sáu ngày sau mới về quân doanh.
Thấy hắn về, A Táo Đông báo cáo rằng lũ mã tặc oán giận hắn, không chịu quản thúc. Vậy là Tần Quyên đành phải đích thân tới.
A Táo Đông chỉ muốn đuổi lũ cướp này đi càng sớm càng tốt.
Tần Quyên cũng hiểu suy nghĩ của A Táo Đông. Dù sao, hồi nhỏ hắn cũng sống một thời gian dài trong quân doanh với những nô lệ binh không chịu chấp hành quy củ.
*
Khi Tần Quyên xuất hiện khác hẳn với lúc A Táo Đông tới. Lũ cướp trông thấy hắn thì lập tức in phăng phắc.
Tần Quyên nói với chúng, "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ phân các ngươi đến bếp doanh và chuồng ngựa làm việc, 1 năm sau sẽ tiến hành khảo hạch kỵ binh. Ai đủ tư cách sẽ được làm kỵ binh chính thức."
"Dực vào cái gì? Không phải ngươi nói sẽ cho chúng ta làm binh lính sao?"
"Nấu cơm nuôi ngựa đều là việc binh lính phải làm."
"..."
"Ai không làm được, không chịu được khổ, có thể cút luôn từ bây giờ. Quân doanh của ta chỉ cần nam nhân chân chính."
Hắn vừa dứt lời, không ai dám lên tiếng. Con mẹ nó, nói vậy chẳng phải nếu bỏ chạy thì không xứng làm nam nhân sao?
A Táo Đông thấy chúng trở nên ngoan ngoãn dễ bảo thì trong lòng hả hê lắm. Mấy ngày nay hắn đã chịu đựng nhiều rồi.
"Diêu Tứ Lang đâu?" Tần Quyên đột nhiên hỏi.
A Táo Đông đưa mắt nhìn quanh, không thấy Diêu Tứ Lang. Hắn vò đầu nói, "Chắc là ở trong rừng."
Dường như sợ bị Tần Quyên trách mắng, hắn vội vàng giải thích, "Đừng lo, y không chạy đâu. Bệnh của y đỡ rồi, nhưng thường ngây người ra, được cái y vẫn hoàn thành công việc. À phải, thiếu chút nữa ta quên nói với ngài. Trừ việc hắn không nhanh nhẹn cho lắm ra thì hắn biết viết chữ, chữ Duy Ngô Nhĩ, chữ Khiết Đan, chữ Hán, là một nhân tài có thể trọng dụng đấy."
Quả thật Tần Quyên đang thiếu một chức quan văn.
Tần Quyên gật đầu, "Vậy thì đưa y tới đây." Quả thực, Tần Quyên không nghĩ dạy việc cho Diêu Tứ Lang thì nhàn hơn mình tự làm là bao.
A Táo Đông dẫn Diêu Tứ Lang về. Tần Quyên thấy, mới mấy ngày không gặp, Diêu Tứ Lang đã lại đầu tóc rối bù, quần áo dơ dáy. Hắn không khỏi cau mày.
Nhân Nô An lại đến lau mặt, thay áo cho Diêu Tứ Lang.
Tần Quyên hỏi, "Ngươi không biết tự rửa mặt, chải đầu, thay quần áo sao?"
Diêu Tứ Lang nhìn hắn, một hồi lâu sau mới đáp, "Biết...."
"Thế thì vì sao không tự làm?"
Diêu Tứ Lang nghĩ một lúc lâu mới đáp, "Quên...."
Tần Quyên nhìn y, thấy y không có vẻ nói dối, mới điềm tĩnh nói, "Vì sao lại quên?"
Quả nhiên câu hỏi này vượt quá phạm vi nhận thức của Diêu Tứ Lang. Y không biết vì sao mình quên, chỉ là quên thôi. Mỗi khi y phát bệnh, y sẽ quên rất nhiều thứ.
Đám mã tặc lục tục đi làm việc. Trước khi rời đi, Nhân Nô An nói với Tần Quyên, "Những câu ngươi hỏi ta, ta không rõ, cũng không muốn nhớ lại. Nhưng thiếu gia đã từng rất khỏe mạnh....Trước khi lão gia chết, chúng ta sống cùng nhau. Lão gia làm quan lớn, buôn bán phát đạt, chúng ta sống sung túc. Nhưng chắc ngươi cũng đoán được, y vốn là một thiếu gia sống trong nhung lụa, tiếc là số mệnh không tốt."
Nhân Nô An nói rồi hành lễ, rời đi.
Tần Quyên lại nhìn sang Diêu Tứ Lang, đột nhiên vươn tay về phía cổ áo y. Hắn mò được sợi dây, bèn kéo nó ra, để lộ món đồ ra ngoài ngực áo.
Ánh mắt Diêu Tứ Lang lập tức thay đổi, lập tức chộp lấy tay Tần Quyên, bảo vệ đồ của mình.
Đương nhiên Tần Quyên cố tình để y làm thế, chứ nếu hắn thực sự muốn vật này thì Diêu Tứ Lang không có cơ hội tranh giành.
"Đây là gì?" Tần Quyên trầm giọng hỏi, "Chắc ngươi còn nhớ rõ, bằng không đã không phản ứng như vậy. Ta không phải y giả, nhưng ta cảm thấy dường như ngươi đang trốn tránh điều gì đó. Có lẽ ngươi từng phải chịu một cú sốc lớn. Nếu kiến thức của ngươi còn nguyên vẹn, tức là ngươi có thể tự sinh tồn. Nhưng ngay cả chuyện chăm sóc bản thân mà ngươi còn quên đi, ngươi cảm thấy như vậy có giống như đang sống không?"
Lời lẽ của hắn vô tình nhưng âm thanh lại hòa ái.
Hắn dùng sức, giật đứt sợi dây trên cổ Diêu Tứ Lang. Vật đeo trước ngực y đã nằm trong tay hắn. Diêu Tứ Lang ngây người nhìn hắn, nước mắt doanh tròng, giận mà không dám trách.
Tần Quyên nhìn y, gằn từng chữ, "Chờ khi nào ngươi có dáng vẻ của một sĩ binh, mặt trời vừa lên đã rửa mặt, chải đầu, xiêm y sạch sẽ đứng trước mặt ta, khi ấy ta sẽ trả lại cho ngươi món đồ quan trọng này, nguyên đai nguyên kiện."
Khi một người đang mê mang, không có chút ý muốn sinh tồn, cần có ai đó kéo y từ bờ vực.
Năm 6 tuổi, hắn đã từng trải qua nên vẫn còn nhớ rõ.
Khi ấy, người kéo y về là Nô Nô Mạt Hách.