Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 222

Ngột Đạt Đạt nhìn ngỗ tác, "Nói vậy là sao?" Hắn hoài nghi ngỗ tác đã nhận ra điều gì khác thường nhưng không dám nói.

 

"Ta không biết nên nói thế nào, chỉ thấy có gì đó không đúng thôi, không giải thích được." Ngỗ tác tỏ vẻ bối rối, "Hơn nữa, ta chỉ là ngỗ tác, không phải người chuyên phá án nhưu đại nhân."

 

Tuy không tra được chứng cứ nào hữu dụng nhưng Ngột Đạt Đạt đã có thêm chút ít thông tin so với lúc đầu rồi, bèn sai người đưa ngỗ tác về.

 

Khuynh Lão Tam đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Tên thuộc hạ hiểu ý, liền bám theo ngỗ tác.

 

Trên đường về, ngỗ tác trong lòng không yên. Tuy rằng không thể khám nghiệm hai cái xác kia cẩn thận, cũng không tìm ra manh mối gì, nhưng trong lòng hắn đã có chút hoài nghi. Mấy tháng trước, khi kiểm tra thi thể của vị đại nhân ngã ngựa chết kia, hắn xác nhận rằng người đó bị giết. 3 cái xác có một điểm chung, chính là gương mặt của người chết không có chút biểu cảm nào, chứng tỏ bản thân họ cũng không có ý thức vào thời điểm họ bị giết.

 

Cho nên tuy không khám kỹ hai cái xác hư thối kia nhưng hắn đoán hai người đó giống với vị đại nhân kia, bị giết bởi tay một người mình không hề phòng bị. Nói như vậy, sau khi chết, hai người đó mới bắt đầu bị đánh đập.

 

Nhưng đây chỉ là suy đoán, thân là ngỗ tác, hắn không dám nói bừa.

 

Hắn mơ hồi cảm thấy, cái chết của hai người lần này cùng vị đại nhân 1 tháng trước có lẽ do cùng một kẻ gây ra....

 

*

 

Hôm đó, Ngột Đạt Đạt quyết định điều tra thật kỹ lai lịch của hai người này. Khuynh Lão Tam rất phối hợp, gọi nô bộc của hai người lúc thân sinh tới.

 

Ngột Đạt Đạt nói, "Tốt nhất là lão nô bộc."

 

Nghe hắn nói vậy, Khuynh Lão Tam liền hiểu ra, "Điều tra xem người nào hầu hạ họ lâu nhất, nếu còn sống thì đến quê quán của họ tìm."

 

Có Khuynh Lão Tam hỗ trợ, Ngột Đạt Đạt chỉ chờ 3 ngày đã có một lão nô bộc của một trong hai nạn nhân được đưa tới.

 

Lão nô bộc hay tin chủ nhân mình từng hầu hạ nhiều năm qua đời, bèn khóc lóc thở than. Lúc người của Khuynh Lão Tam tới, bọn họ chỉ nói đương gia của thương bang đến, có việc muốn gặp họ.

 

Phải một lúc lâu sau, Ngột Đạt Đạt mới có thể hỏi chuyện lão.

 

"Ngươi theo hắn bao nhiêu năm?"

 

"20 năm." Lão trả lời rất nhanh.

 

"Trước khi Kim quốc diệt vong, hắn đã làm gì? Các ngươi đến Lương Châu khi nào?" Ngột Đạt Đạt tiếp tục hỏi.

 

"Trước lúc Kim quốc diệt vong, lão gia theo một người làm nghề thuyền vận ở Hoàng Hà, về sau bỗng có một ngày, lão đại kiếm được khoản tiền lớn và trở nên giàu có." Nghĩ lại chuyện ấy, lão nô bộc cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

 

Ngột Đạt Đạt nhíu mày, "Nói cụ thể chút được không?"

 

"Thật ra ta cũng không hiểu rõ lắm. Lão gia rời đi gần 1 tháng, khi trở về thì mang theo hai hòm bạc, khiến ai nấy đều vui mừng. Chúng ta ở lại một huyện nhỏ ở khu đất bồi phía bên kia, 1 năm sau thì dọn tới Lương Châu. Chỉ chừng 3, 4 năm sau đó, Kim quốc bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng lão gia lại càng ăn nên làm ra.

 

Ngột Đạt Đạt hỏi lão có biết nạn nhân còn lại không, lão nô bộc bèn gật đầu, "Đương nhiên là biết. Sau khi lão gia đến Lương Châu, người này thường qua lại. Nhưng ta đoán họ biết nhau từ trước đó khá lâu rồi. Hơn nữa, lão gia kính trọng hắn, chúng ta đi theo lão gia nên cũng gọi hắn là lão quý nhân. Lão nô trộm đoán, năm xưa lão gia làm giàu được là nhờ lão quý nhân này."

 

Ngột Đạt Đạt bần thần một lúc, rồi nhìn Khuynh Lão Tam, "Không tra được tôi tớ của người này sao?"

 

"Những tôi tớ đi theo hắn nhiều năm đều đã chết rồi, hiện giờ chỉ có mấy người mới theo hầu thôi. Đến cả quản lý thu chi cũng mới theo từ đầu năm." Khuynh Lão Tam đáp.

 

Ngột Đạt Đạt nhăn mày, "Người này không có thân thích gì sao?"

 

Khuynh Lão Tam vội nói, "Hắn có đếm ba thê tử và cả đàn tiểu thiếp."

 

"......" Vốn không phải thông tin quan trọng nhưng trong hoàn cảnh này lại thấy rất lạ lùng.

 

Bản thân Khuynh Lão Tam cũng thấy là lạ.

 

Ngột Đạt Đạt vẫy tay, Khuynh Lão Tam sai người dẫn lão nô bộc đi.

 

Ngột Đạt Đạt lộ vẻ trầm ngâm, "Chẳng lẽ là do kẻ thù gây ra?"

 

Chỉ có người biết rõ bản thân mình là nhiều điều xấu, đắc tội nhiều người nên mới liên tục đổi người hầu hạ, sợ bị bại lộ. Tên này rất đáng ngờ.

 

Khuynh Lão Tam đương nhiên cũng nhận ra điều này. Chỉ kẻ trong lòng có quỷ mới không dám chung chăn chung gối với một người quá lâu, cho nên chắc chắn hai nạn nhân đều từng làm chuyện khuất tất.

 

Ngột Đạt Đạt nói, "Điều tra về hắn thêm một lần nữa."

 

"Chắc chắn đương gia chúng ta đã điều tra rồi. Nếu lúc trước hắn có thể dùng gia thế trong sạch để qua mặt đương gia ta thì chứng tỏ hộ tịch, thân phận của hắn đều được làm giả."

 

Ngột Đạt Đạt đồng tình, "Nếu lấy thân phận quan phủ để khám xét nhà hắn thì vợ con hắn sẽ không thể phản đối. Nhưng nếu đồ đạc của hắn ngày trước đều bị xử lý rồi thì chúng ta sẽ không tra được gì đâu. Vụ này sẽ thành án treo mất."

 

Chỉ trong một năm mà có đến mấy vụ án treo, vừa nghĩ tới đây, Ngột Đạt Đạt đã tức tối không yên.

 

Khuynh Lão Tam lại nói, "Nếu muốn khám nhà hắn thì cứ giao cho ta."

 

Ngột Đạt Đạt nhìn Khuynh Lão Tam, đột nhiên hiểu ra. Có vài việc quan phủ không tiện làm, sợ rút dây đông jrừng, nhưng nếu dùng cách gian dối hơn thì có khi lại tra ra được.

 

*

 

Khuynh Lão Tam phái người đi tìm Cổ Nguyệt.

 

Chừng chạng vạng ngày hôm sau mới liên hệ được. Sáng sớm ngày kế tiếp, Cổ Nguyệt tìm đến.

 

"Xử lý xong chưa? Nếu xong rồi thì ngày mai lên đường." Cổ Nguyệt vừa vào đã nói.

 

Khuynh Lão Tam lắc đầu, "Nào có dễ thế. Mai mà đi được luôn thì đã tốt rồi."

 

Cổ Nguyệt nhíu mày, "Vậy ngươi tìm lão tử làm chi?"

 

Thấy ánh mắt hắn có vẻ khó chịu, Khuynh Lão Tam vội nói, "Có việc cần nhờ ngươi làm."

 

Cổ Nguyệt hỏi, "Việc gì?"

 

"Khám xét một nhà."

 

Nếu chỉ là khám xét một ngôi nhà thì đơn giản, nhưng nghe Khuynh Lão Tam nói, Cổ Nguyệt càng cảm thấy chuyện này phức tạp.

 

"Ý ngươi là muốn tìm những thứ đồ có liên quan đến thân phận kẻ này? Nhưng nếu hắn vứt hết đi rồi thì làm sao?"

 

"Cho nên chỉ có thể dựa vào ngươi. Ta không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, nhưng ngươi chắc chắn sẽ có cách." Khuynh Lão Tam cảm thấy Cổ Nguyệt có kiến thức và kinh nghiệm phong phú, võ công cũng giỏi, tuy rằng vẫn kém hơn Tần đại nhân một chút.

 

Đúng, trong lòng hắn, Tần đại nhân vĩnh viễn là số một.

 

"Nịnh ta cũng vô ích." Cổ Nguyệt tuy ngoài miệng nói thế nhưng lòng vẫn mừng thầm.

 

"Vậy ngươi giúp ta nhé, ta cho ngươi bạc."

 

"......" Cổ Nguyệt lại cau có, "Ta không cần bạc."

 

"Vậy là ngươi chịu giúp ta rồi!"

 

"....."

 

Đên ấy, Cổ Nguyệt đi theo địa chỉ mà Khuynh Lão Tam đưa. Hắn vốn dĩ muốn giúp xử lý vụ này vì hắn cảm thấy có hứng thú.

 

Đó là một trạch viện lớn ở phía tây chợ Lương Châu, ngoài cửa có thủ vệ canh gác, chứng tỏ vô cùng giàu có.

 

Hắn ngồi xổm trên nóc nhà quan sát, có ba khu nhà ở, phía sau khu cuối cùng có rất nhiều cây cao, gần như một khu rừng nhỏ.

 

Cổ Nguyệt không biết lúc trước nạn nhân ở viện nào. Hắn chỉ có thể chọn bừa một nơi tắt đèn.

 

Lúc này, có 1 viện đốt đèn sáng trưng, tiếng nữ nhân cười nói vọng ra từ đó.

 

Viện cuối cùng cũng sáng đèn, còn có hai thủ vệ canh gác.

 

Nhưng với hai thủ vệ này thì dùng chút khó mê là được.

 

Sau khi dính khói mê, hai thủ vệ ngáp ngắn ngáp dài rồi ngồi dựa vào cột đá bên thềm, ngủ gục.

 

Cổ Nguyệt nhảy xuống, mở cửa sổ đi vào.

 

Một lúc sau, hắn mới phát hiện đây là nơi cất giữ đồ cổ, phỉ thúy, tranh chữ. Chỗ Chổ Nguyệt muốn tìm là phòng ngủ hay thư phòng, cho nên hắn đi ra luôn.

 

Hắn xét qua tất cả các phòng trong viện, tìm được phòng ngủ, bèn mở hết các ngăn tủ ra. Loại khóa này không thể làm khó hắn. Tất cả các khế ước trong này đều ghi một cái tên, đều là tên của nạn nhân mà Khuynh Lão Tam đã nói với hắn.

 

Tìm một lượt mà không phát hiện ra được gì, Cổ Nguyệt bắt đầu bực bội, tra tiếp vài gian khác mà chẳng có thu hoạch.

 

Hắn tin chắc tên này đã xử lý hết những đồ vật có thể để lộ thân phận của mình rồi.

 

Cứ một thời gian, nạn nhân lại đổi người haià. Thậm chí nô bộc và thê tử theo hắn lâu nhất đều đã chết, làm sao tra ra được nữa.

 

Cổ Nguyệt quyết định quay lại phòng chứ đồ quý kia.

 

Thấy san hô, phỉ thúy chất thành đống, Cổ Nguyệt chẳng có cảm giác gì. Người Miêu ở Ngân Sơn bọn họ chỉ trọng vàng bạc, những thứ khác đều không đáng tiền.

 

Sau khi vào, Cổ Nguyệt phát hiện ra bên trong còn treo rất nhiều tranh. Hắn châm lửa lê quan sát những bức tranh đủ màu sắc trước mặt. Phong cách hội họa của các dân tộc đều có nét đặc trưng, hắn có thể hình dung đại khái tranh nào do họa sư dân tộc nào vẽ nên.

 

Người này ắt hẳn rất thích tranh, hoặc là sưu tầm vì mục đích buôn bán. Dù sao thì ngoài bạc trắng và hoàng kim, thứ này cũng có thể tăng giá theo thời gian.

 

Thấy chữ ký trên tranh, Cổ Nguyệt cười nhạt.

 

Đại khái là : vẽ bởi "tên họa sĩ", tặng cho "tên nạn nhân".

 

Tranh nào cũng thế.

 

Người này thích mua tranh, nhưng yêu cầu tác giác ký tên và viết lạc khoản là tặng cho hắn.

 

Đơn giản vì họa tác có thể lưu truyền hậu thế, nên hắn muốn đời sau biết đến tên mình.

 

Nghĩ đến đây, hai mắt Cổ Nguyệt chợt sáng. Có thể nào?

 

Hắn bỏ bức tranh trong tay xuống, bắt đầu xem xét thật kỹ lạc khoản ghi trên các bức tranh, từ tranh treo tường đến những tranh cuộn để trên giá sách.

 

Nhưng không, không có cái tên nào khác.

 

Cổ Nguyệt thở dài. Đúng là một tên ác nhân sẽ không ngốc đến mức để lại tên cũ của mình cho người khác tra ra. Biết vậy rồi mà hắn vẫn nghe Khuynh Lão Tam, đi chuyến này công cốc.

 

Nhìn lên xà nhà, Cổ Nguyệt nhảy lên đó, định bỏ đi.

 

Hắn mở cửa sổ áp mái, khiến bụi rơi xuống ào ào.

 

Hắn ho sặc sụa, phải ngồi xổm xuống để dụi mắt. Nhưng đúng lúc này, hắn lại phát hiện ra trên xà nhà có giấu một cái hộp.

 

Chiếc hộ không hề nhỏ, dài chừng 1 thước, độ rộng bằng đúng xà nhà.

 

Tim Cổ Nguyệt đập thình thịch, bèn tới gần chiếc hộp kia.

 

Lòng hắn gào thét, nhất định là nó, nhất định là nó! Lão tử không muốn phí công vô ích đâu.

Bình Luận (0)
Comment