Đầu tháng 3, cây hạnh trong viện đã bắt đầu trổ nụ. Diêu Tứ Lang cưỡi ngựa tới Lật Sơn.
Lúc hắn tới, bọn Tạp Lục đang ở trong sân. Nghe tiếng gọi cửa, đám người bên trong cũng không ai đáp.
Mãi một lúc lâu sau mới có thủ vệ tới mở cổng, hỏi y tìm ai.
"Ta là Diêu Tứ Lang. Xin hỏi có vị công tử họ Tần ở đây hay không?"
Thủ vệ quan sát y một lúc rồi nói, "Theo ta vào."
Diêu Tứ Lang thở phào nhẹ nhõm. Y còn tưởng mình tìm lầm nhà.
*
Sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng bọn Tạp Lục đã gặp lại được Diêu Tứ Lang.
Diêu Tứ Lang nói, "Chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi Lĩnh Nam thôi."
"Tứ gia, vị thúc thúc kia của ngài ở Lĩnh Nam sao?"
"Ừ, ta đã gửi thư. Ông ấy sai người đón chúng ta đi Lĩnh Nam. Chúng ta sẽ tới đó làm ăn buôn bán."
"Được, vậy khi nào xuất phát?"
"Vài ngày nữa."
*
Ban đêm, Sơn Hải lâu mở tiệc để tiễn bọn Diêu Tứ Lang.
Từ nay về sau, bọn họ đường ai nấy đi.
Tiếng đàn của Yểu Thực vang vọng trong Sơn Hải Lâu, khiến Tần Quyên bỗng thấy cảm thán dòng đời mênh mang quá.
Đã trải qua sinh ly tử biệt nhiều lần từ lúc nhỏ đến giờ, mà cảm giác mất mát vẫn chẳng vơi đi, thậm chí còn sâu sắc hơn nhiều.
"Nhớ viết thư nhé." Ngậm ngùi một lúc, Tần Quyên mới nói với Diêu Tứ Lang.
Diêu Tứ Lang cười, "Nhất định rồi. Khi nào đại nhân ổn định chỗ ở thì hãy cho ta biết địa chỉ. Ngày nào đó, ta sẽ mang huynh đệ đến tận nhà bái phỏng."
"Được."
Sau bữa ăn uống linh đình, Diêu Tứ Lang đưa người rời đi.
Đám Tạp Lục cùng hai huynh đệ Nô An ngồi trên lưng ngựa vẫy tay với họ, lúc trên đường còn vui vẻ hát vang.
"Thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn. Quay về đi thôi." Cổ Nguyệt vỗ vai Tần Quyên.
*
Không còn tiếng nô đùa của bọn Tạp Lục, Cổ Nguyệt cảm thấy không quen.
Lúc này hắn cũng đã nhận ra, tâm tình mình thay đổi rất nhiều.
Trước kia, hắn rất khó cảm nhận được niềm vui. Thậm chí, dù đến nơi phồn hoa náo nhiệt cũng chỉ cảm thấy đó là phồn hoa của người khác.
Nhưng giờ hắn bắt đầu đắm mình, cảm nhận dòng đời qua lại....
Giống như Tần Quyên nói hôm ấy, khắc ghi ân ngộ.
Bởi có lẽ, chỉ quay đầu một cái thôi, người hôm qua còn đây mà hôm nay sẽ không thể gặp lại.
Cây hạnh trong góc viện đã nở rộ, một đợt gió thổi qua cuốn cánh hoa rời đầy đất.
Tần Quyên từ ngoài cửa bước vào.
Thấy hắn, Cổ Nguyệt hỏi, "Sao ngươi không đi cưỡi ngựa?"
"Không muốn đi."
"Hôm nay trời đẹp mà."
Ý nói hôm trời đẹp chẳng ra ngoài cưỡi ngựa, ngày âm u thì lang thang mãi không về.
TẦn Quyên ngồi xuống bên chiếc bàn. Thấy sắc mặt hắn không tốt, Cổ Nguyệt cau mày, "Hay là trong người không khỏe?"
Tần Quyên lắc đầu. Yểu Thực đưa cho hắn một lá thư. Sau khi xem xong, tâm trạng hắn hơi sa sút.
Lục Dư Chương ở lại phủ Hà Gian, phụ trách truyền tin cho Triệu Hoài Chi.
Viết Viết đang tìm hắn. Tuy Vạn Khê nói với Đại Vĩnh vương là hắn đã bị điều đến nơi xa làm việc, nhưng Viết Viết vẫn không ngừng tìm.
Tình hình của Viết Viết không ổn. Hắn nghĩ Viết Viết tìm hắn là để nhờ sự giúp đỡ.
Hắn thật sự rất lo cho Viết Viết.
"Thật ra Đại Vĩnh vương tìm ngươi vì muốn giải quyết cảnh khốn khó của thành La Bặc thôi. Nếu ngươi đã bảo lão Trịnh để lại bạc cho hắn rồi thì không cần lo nữa. Ngươi giúp được một lần, không giúp được cả đời. Ta khuyên ngươi đừng nên nghĩ nhiều. Giống như ta đây này, có gì không tốt?" Cổ Nguyệt nói rồi nhấp ngụm trà.
Tần Quyên ừ một tiếng rồi không nói nữa. Hắn đã từng quyết tâm không quan tâm chính sự nữa mà.....
Nhưng hắn lo cho bằng hữu, huynh đệ của mình.
Hắn không muốn làm tướng quân, không muốn cầm binh.
Hắn chỉ mong được cùng Triệu Hoài Chi sớm quay về núi Sở.
Hắn phiêu bạt đã lâu lắm rồi, trong lòng khát vọng bình yên biết bao.
Chỉ là đã quen sống náo nhiệt, đôi khi khó chịu cảnh cô đơn.
*
Một ngày cuối tháng ba, Tần Quyên đi ngủ sớm.
Một người tuyệt mỹ cầm đèn đi vào từ ngoài viện, cánh hoa còn vương trên tóc.
Phải đến khi y xuất hiện ngoài ngưỡng cửa, người trong phòng mới tỉnh giấc.
Thời gian này sống quá mức thảnh thơi, Tần Quyên nhận ra mình không còn nhanh nhạy như trước nữa, phản ứng cũng chậm chạp hơn.
Hắn nhìn ra cửa, khẽ gọi, "Triệu Hoài Chi."
Người ngoài cửa bước vào. Khi ấy, Tần Quyên mới thấy vẻ mệt mỏi không thể che giấu trên gương mặt y.
"Triệu Hoài Chi." Hắn bước xuống giường, nhận lấy đèn trong tay y.
"Ngươi sao thế? Trông ngươi mệt mỏi quá." Hắn đóng cửa lại rồi dìu y ngồi xuống.
Triệu Hoài Chi nhìn hắn hồi lâu rồi mỉm cười, "Ta có một vị bá bá tâm trạng thất thường. Ông ấy và đám huynh đệ của ông ấy cũng vậy. Lúc có hùng tâm tránh chí, họ cũng muốn gây dựng sự nghiệp vang dội, nhưng đến cả chút kiên nhẫn để nghe các đại thần trình bày cũng không có. Lúc kích động, họ sẽ bắt ta phân tích thiên hạ, vạch ra cơ đồ, bảo ta viết ra hết thảy suy nghĩ đánh giá của bản thân, xong rồi đem bỏ xó...."
"Đến hôm nay, ta thật sự mệt mỏi rồi...."
Nghe Triệu Hoài Chi nói xong, Tần Quyên ôm lấy y, dẫn y đến bên giường, "Ngươi phải nghỉ ngơi thôi."
Triệu Hoài Chi nằm xuống, nhìn tranh sơn thủy vẽ trên ván gỗ trên đỉnh đầu . Y rất thích sơn thủy, cho nên khắp hành lang, mặt tường, phòng ốc, đâu đâu cũng có tranh vẽ.
Lòng y từng mang thiên hạ, nhưng giờ chỉ làm qua loa cho xong.
Ván cờ giữa y và Vạn Khê, e là đã có kết cục.
"Tần Quyên, ngươi có bằng lòng theo ta về đất phong không?" Y bỗng hỏi.
Tần Quyên giật mình. Thực ra, hắn đã trả lời Triệu Hoài Chi một lần rồi. Triệu Hoài Chi từng hỏi hắn có bằng lòng về núi Sở với y không, hắn nói có.
Chỉ là bây giờ, Triệu Hoài Chi muốn hỏi lại, muốn có được đáp án chắc chắn nhất. Y mong một sự tin tưởng không thể dao động.
Tần Quyên nắm tay Triệu Hoài Chi, "Chúng ta đi Kinh Bắc thôi."
Hắn có thể đi Kinh Bắc. Sau khi tới Kinh Bắc, sắp xếp ổn thỏa rồi, hắn sẽ tìm muội muội.
Triệu Hoài Chi nắm lại tay hắn, "Được."
Đời y chưa từng sợ hãi điều gì, nhưng trong nháy mắt, y lại sợ cô đơn.
Phụ vương qua đời khi y còn chưa hiểu chuyện. Lúc y thành danh thì lại mất cha. Y thừa nhận, trên con đường bôn ba ấy, chỉ có lúc này, y mới sợ lẻ loi.
Hoặc nói, y không sợ mất đi gì nữa, chỉ không thể mất Tần Quyên.
Triệu Hoài Chi mỉm cười, mắt từ từ khép lại. Nỗi mệt nhọc kéo dài suốt mấy ngày qua dường như cũng tiêu tan.
"Ngươi ngủ đi, ta ở đây." Tần Quyên nói, kéo chăn đắp cho y.
Tiếng hít thở đều đặn của Triệu Hoài Chi vang lên.
*
Y ngủ xuống một ngày một đêm.
Tần Quyên có thể cảm nhận được, lần này y rất mệt. Ngay cả lúc hành quân trên đường, y còn chưa mệt đến thế.
Lúc Triệu Hoài Chi tỉnh lại, toàn thân y uể oải, chỉ có thể mở mắt nằm im thật lâu....
Tần Quyên lau người cho y, hỏi y muốn ăn gì không, nhưng y chỉ lắc đầu.
Đôi mắt tuyệt mỹ ấy giống như chứa ngàn vạn ánh sao, khiến người nhìn lóa mắt.
Sương mù trong lòng y đã tan đi.
"Nếu thực sự có một ngày ta phải dùng thân phận thân vương để đối mặt với sư huynh trên chiến trường, ta sẽ dốc toàn lực. Nhưng giờ ta mệt rồi. Hãy để ta sống cuộc đời của một Triệu Hoài Chi tầm thường đi." Y nói thế.
Tần Quyên không dám ngắt lời, chỉ có thể kiên định gật đầu với y.
Họ biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ tới. Có lẽ 10 năm, 20 năm, 40 năm....Hoặc là ngay ngày mai.
Vì huyết mạch, vì gia hương, vì bảo vệ huynh đệ, bằng hữu, thân nhân, bá tánh.
"Triệu Hoài Chim ngươi có biết khi ở ngoài vịnh, ta thấy gì không? Ta thấy rất nhiều thuyền, đông đến mức khiến ta ngỡ ngàng, thậm chí còn đông đúc hơn cả các thương đội qua lại trên đại mạc....Khi ấy ta đã nghĩ, trí tuệ và dũng khí bậc nào mới có thể làm nên thành tựu to lớn nhường ấy ở trên biển? Cứ như có thể vượt qua thời gian và không gian vĩnh hằng."
Ý nghĩa của sinh mệnh không phải ở nơi chốn.
Nó có thể ở trên đất liền, cũng có thể ở trên biển cả.
*
Ý muốn quy ẩn của Triệu Hoài Chi không giống với Tần Quyên.
Tần Quyên biết rõ, một khi hắn đã không màng chiến sự tức là từ bỏ hoàn toàn. Hắn sẽ là một người bình thường, chỉ là một người bình thường.
Triệu Hoài Chi thì khác. Hắn biết rõ từ lần đầu tiên gặp gỡ. Triệu Hoài Chi chỉ có thể quy ẩn một nửa. Thủ hạ của y vẫn còn rất nhiều, giống như đám người Vương Giai vậy, mà Vương Giai thậm chí còn có cả thuyền lớn....
Y có quân đội do phụ vương để lại, còn cả quân đội do đích thân y bồi dưỡng.
Hãy để Triệu Hoài Chi âm thầm làm những điều mà trước kia Tần Quyên luôn muốn làm đi.
*
Bọn họ khởi hành đi Kinh Bắc vào đầu tháng 4 năm đó.
Chỉ có hắn, Triệu Hoài Chi và Cổ Nguyệt.
Sau khi rời Lâm An, Cổ Nguyệt mới hỏi Tần Quyên, "Ta rất thắc mắc, ngươi phái Trịnh Sinh Bách đi làm công việc gì vậy?"
Tần Quyên lắc đầu, "Ta không phái ông ta đi, ông ta tự đi, nói là muốn sắp xếp giúp ta chút sản nghiệp ở vài địa phương."
"Thế à? Không tệ nhỉ." Cổ Nguyệt gật gù, "Ngươi không sợ ông ta đi mất luôn à?"
"....."
*
Cuối xuân Kinh Bắc, sông núi xanh biếc, hoa nở ngập trời.
Ban đêm, nước sông lấp lánh trăng soi.
Cảnh đẹp này khác với đại mạc bao la, khác với thảo nguyên vô tận.
Nơi có sương chiều mênh mang, tà dương nắng cháy, ngàn dặm trải dài.
Cổ Nguyệt cảm thán, "Ngay cả cái cảnh sắc không thể yêu thích nổi này mà người ta còn ngâm thơ được, chẳng trách những người Tống có học thức đều biết làm thơ làm từ. Hóa ra là hoàn cảnh xô đẩy thôi."
"......" Tần Quyên cứng họng, nhưng rồi lại thấy hắn nói cũng không phải không có lý.
"Hai ngày sau là đến núi Sở. Các ngươi muốn ở đạo quan, hay là trong vương điện của ta đều được." Triệu Hoài Chi nói.
Cổ Nguyệt nhìn y, "Vậy là đêm nay vẫn ở trong quán trọ?"
Tần Quyên trố mắt, "Chứ sao?"
Cổ Nguyệt vui vẻ, "Thì càng hay, đằng kia có thuyền. Chúng ta đi tìm quán trọ trước, rồi ra đó ngồi thuyền chơi."
Tần Quyên, "Ta thấy đằng kia nhiều người, thuyền cũng chỉ toàn là thuyền ngắm cảnh, không an toàn. Chúng ta vẫn nên nghỉ sớm một chút rồi mai lên đường."
"....." Triệu Hoài Chi thấy hình như hai người này không phải giả vờ, mà là không biết thuyền đó là thuyền gì thật.
Giữa sông nước mệnh mông, đèn hoa lấp lánh, lại còn tiếng ca nữ thánh thót vọng ra, ai nhìn cũng biết đó là thuyền hồng, hay còn gọi là thuyền hoa, một dạng thanh lâu của chốn này thôi.
Lúc tìm quán trọ, họ cưỡi ngựa đi qua thuyền hồng.
Cổ Nguyệt tò mò nhìn vào trong, sau khi nhận ra thì đỏ mặt xấu hổ.
Hắn khác Tần Quyên, lúc ở Ngân Sơn, hắn cùng từng vào thanh lâu để tra án.
-------------------
Lời editor :
Cảnh Triệu Hoài Chi than mệt mỏi với Tần Quyên, nếu các bạn nắm được một chút về lịch sử thì chắc sẽ không thấy khó hiểu lắm. Nhà Tống đã từng đứng top server toàn cầu về văn minh thịnh trị, nhưng họ đã đắm chìm trong sự thịnh vượng ấy quá lâu nên trọng văn khinh võ, chỉ mải ca ngợi những giá trị nghệ thuật xa vời. Thời Tống có biết bao nhiêu văn nhân thi sĩ tài ba nhưng tướng giỏi lại chẳng có mấy. Vậy nên họ mất dần đất đai vào tay nhà Kim, rồi về sau là Mông Cổ.
Triệu Hoài Chi có tài, có chí lớn, từng khao khát chấn hưng thiên hạ, nhưng trước sự yếu kém của triều đình nhà Tống, y cảm thấy chán nản. Ván cờ giữa Triệu Hoài Chi và Vạn Khê mà trên này nói đến là ván cờ ai sẽ làm chủ thiên hạ, Tống hay Mông Cổ. Vạn Khê chọn Mông Cổ, còn Triệu Hoài Chi chọn Tống, nhưng ở thời điểm này, Triệu Hoài Chi đã thấy được kết cục. Y biết Tống sẽ không thoát khỏi sự suy vong.