Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 24

Lúc này, một tên lính nói với vị đại nhân kia, "Đại nhân, Tuyết Biệt Đài đại nhân cũng không ở trong quân doanh."

 

Vị đại nhân đó nghe vậy thì nói, "Vậy bản quan đành đi hỏi An Đông thiên hộ. Người dẫn hai người kia vào doanh chờ."

 

*

 

"Hai vị theo ta vào quân doanh, tướng quân sẽ tới ngay." Tên lính nọ nói với bọn Tần Quyên.

 

Tần Quyên sửng sốt, tướng quân? Hắn lại quay nhìn Viết Viết, một vương thế tử đi đến đâu cũng có tướng quân tiếp đón sao?

 

Đương nhiên nó không biết vương thế tử rốt cuộc là gì....Nó chỉ cho rằng vương thế tử là một chức quan thôi.

 

Tên lính kia mang cho họ nước ấm và thức ăn, còn thêm một miếng đệm ấm để ngồi.

 

Tần Quyên không nhịn được, hỏi, "Này, vương thế tử là chức quan nào? Có to hơn tướng quân không?" Tần Quyên không có khái niệm gì về danh hào của đám vương tôn, năm xưa cha nó cũng không dạy nó mấy thứ này.

 

Viết Viết đang nhồm nhoàm ăn thịt thì bị câu này của Tần Quyên làm cho suýt chết sặc.

 

"Không phải chứ? Chẳng lẽ đến giờ ngươi còn không biết ca ca ta đây có thân phận gì?"

 

Tần Quyên bực bội cau mày, "Bọn họ gọi ngươi là vương thế tử, ta cũng gọi theo thôi, còn chưa bao giờ nghĩ tới."

 

"Thôi được rồi. Ta giải thích cho ngươi chút. Cha ta là đường chất của Hãn, được Hãn phong vương. Tuy ta không phải con đẻ của ông ấy nhưng được quá kế về làm đích tử. Mà đích trưởng tử của vương gia, ở thảo nguyên sẽ được gọi là vương thế tử, có quyền thừa kế, ngươi đã hiểu chưa?"

 

"Ta biết ngươi là hoàng tộc, cũng là đích trưởng." Tần Quyên vừa mới nói mọt câu thì lúc này lại có mấy vị đại nhân chạy vào doanh trướng.

 

Thấy ngườt tới, Tần Quyên đang chuẩn bị đứng dậy thì Viết Viết quát lớn, "Ngồi xuống. Giờ ngươi là người của ta, không cần hành lễ với bọn họ."

 

Tần Quyên nhíu mày, "Ta không phải người của ngươi."

 

Nô Nô Mạt Hách đã từng nói đi nói lại, trong hoàng tộc Mông Cổ có rất nhiều thế lực đối đầu với Y Văn vương quá cố, nó không muốn bị cuốn vào, cho nên không muốn làm người của Viết Viết. Dù quả thực từng hoạn nạn có nhau nhưng điều đó không có nghĩa từ nay về sau nó sẽ là thuộc hạ của người này. Khi Viết Viết bám lấy vừa đe dọa vừa dụ dỗ nó, Nô Nô Mạt Hách đã nhắc nhở qua.

 

Viết Viết cạn lời, chỉ nghĩ Tần Quyên tính tình trẻ con. Cái tên ngốc này, đến giờ nào rồi còn không nghe lời như vậy.

 

Các vị đại nhân kia hành lễ với Viết Viết, "Y Văn vương thế tử điện hạ quý an."

 

"Miễn lễ." Viết Viết ra vẻ nói.

 

"Y Văn vương thế tử, Tuyết Biệt Đài đại nhân còn chưa về. Ta là An Đông thiên hộ."

 

Tần Quyên nhìn nam nhân trước mặt, chừng 37 38 tuổi, phong thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành lễ cũng chỉ là đúng khom lưng, chắc hẳn cùng chung cấp bậc với Lỗ Ba thiên hộ.

 

Viết Viết sửng sốt, Tuyết Biệt Đài? Không phải chứ, chạy trốn một đường cuối cùng lại tới chỗ vị vương thúc này, dù chỉ là thứ tử vương thúc. Nhưng mà trốn đến chỗ Tuyết Biệt Đài cũng còn hơn chạy nhầm vào chỗ đám huynh đệ Quý Từ.

 

Tần Quyên không biết Tuyết Biệt Đài là ai, nhưng nhìn vẻ mặt Viết Viết cũng đoán ra, đây không phải nhân vật đơn giản. Nó biết có nhiều tướng quân ở các đại doanh có xuất thân hoàng tộc, tỷ như thúc thúc của Viết Viết, cho nên chắc vị Tuyết Biệt Đài đại nhân này cũng là hoàng tộc.

 

Tần Quyên nghĩ vậy, nhưng càng lo lắng chuyện nội đấu trong vương tộc Mông Cổ, lỡ dính vào thì toi mạng như chơi.

 

An Đông thiên hộ cười nói, "Vậy vương thế tử một đường bôn ba tới đây hẳn là mệt mỏi rồi. Ta sai người đưa vương thế tử đi nghỉ ngơi."

 

Viết Viết nhìn sang Tần Quyên. Tần Quyên mím môi không đáp.

 

Các tướng sĩ trong doanh hiển nhiên cũng chú ý đến điều này. Một vương thế tử mà phải nhìn sắc mặt của tên thị vệ để hành sự? Bọn họ liền hoài nghi thân phận của thiếu niên này.

 

Tần Quyên quá rõ tên vương thế tử ngốc này là hạng người gì, cho nên nó chỉ khoanh tay đứng nhìn, nửa câu cũng không nói. Vương thế tử ngốc này muốn kéo nó về phe hắn, cố tình làm như vậy để người ta tin rằng nó và hắn cùng một phe.

 

Nhưng nó nhất quyết không muốn theo. Muốn chơi thì tên vương thế tử ngốc đó tự đi mà chơi một mình.

 

Một lúc sau, Viết Viết cười nói với An Đông thiên hộ, "Cứ làm vậy đi."

 

Thế là binh lính đưa họ đến một doanh trướng đã được sắp xếp đàng hoàng.

 

Trà, hương, sữa dê nóng hổi trên bếp, giường ấm đệm êm....Đã lâu nay họ không hưởng thụ cuộc sống thoải mái như vậy.

 

Hai người tắm táp một hồi, xong ngồi bên bàn thấp. Viết Viết mặc kệ tóc tai ướt át, vùi đầu ăn thịt. Tần Quyên lấy khăn lau tóc rồi lặng lẽ mở vở ra xem.

 

Tần Quyên chợt hỏi, "Tuyết Biệt Đài đại nhân là ai?"

 

Viết Viết nuốt miếng thịt, lau miệng nói, "Là con trai thứ 11 của Thác Lôi vương gia."

 

Tần Quyên lại ngây người, "Thác Lôi vương gia?"

 

"Đã tử trận khi đối chiến với Kim quốc." Viết Viết biết nó muốn hỏi gì, bèn bổ sung.

 

Qua lời Viết Viết, Tần Quyên biết Thác Lôi vương gia đã chết mấy năm trước. Lúc ấy, Tần Quyên mới hiểu hóa ra lần Cát Cáp Bố doanh bọn họ được gọi đến viện trợ đại quân của Thác Lôi vương mấy lần, thực ra là viện trợ cho một vị vương gia tên là Mông Kha, đích tử của Thác Lôi vương.

 

Đại doanh của Mông Kha gọi là Thác Lôi doanh.

 

Tần Quyên chậm rãi gật đầu.

 

Viết Viết hỏi, "Ngươi muốn biết mấy chuyện này làm gì?"

 

Tần Quyên nói, "Ta nghe nhiều chuyện người ta nói, chỉ nghĩ vị Thác Lôi vương này chắc là rất giỏi."

 

Viết Viết đáp, "Cực kỳ giỏi. Hồ Hồ cũng từng nói, Thác Lôi vương rất thạo binh pháp, tiếc là ông ấy tử trận. Ông là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của Hãn, Hãn vô cùng đau lòng."

 

Bọn họ nói chuyện được một lúc thì có người ở ngoài trướng hô, "Y Văn vương thế tử, xin hỏi chúng tiểu nhân có thể vào không?"

 

"Vào đi." Viết Viết nói.

 

Một thanh niên dẫn một đứa trẻ vào trong doanh trướng.

 

Đứa trẻ kia chừng 4 5 tuổi, mặc trang phục Mông Cổ đỏ rực, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mắt to mày rậm, miệng nhỏ hồng hồng, còn lóng lánh nước, nhìn cực kỳ lanh lợi đáng yêu.

 

"Ngươi là Y Văn vương thế tử sao?" Đứa bé nói chuyện, tuy giọng non choẹt nhưng lại cố làm ra vẻ người lớn.

 

Đứa bé nói với Tần Quyên. Chắc là nó thấy trong hai người ngồi trong doanh trướng, Tần Quyên dung mạo đẹp nên tưởng Tần Quyên là thế tử.

 

Viết Viết tối sầm mặt, khuôn mặt tuấn tú của Tần Quyên cũng căng thẳng.

 

"Là ta." Giọng Viết Viết có vẻ bực mình, đang yên đang lành bị đứa bé kia chọc tức.

 

Đứa bé không những không xấu hổ, mà còn nghiêm trang nói, "Mẹ ta bảo nam nhi Bột Nhi Chỉ Cân thị đều dũng mãnh oai hùng hoặc tuấn mỹ, sao ngươi không như bọn họ vậy?"

 

"....?!" Nghe vậy, Viết Viết thiếu điều xù lông nhím.

 

Tần Quyên nhịn không nổi, khóe môi run run, buồn cười mà phải nhịn. Nó khoanh tay trước ngực, cực kỳ vui vẻ nhìn tên vương tử ngốc bị đứa trẻ kia làm cho bẽ mặt.

 

Viết Viết nhìn đứa bé, hỏi không hề thân thiện, "Ngươi là ai?"

 

Người thanh niên dẫn theo đứa bé kia thận trọng đáp, "Y Văn vương thế tử thứ tội, thiếu gia nhà ta không nhận ra ngài....Thật xin lỗi. Thiếu gia nghe nói công tử nhà ta từng đồng hành với ngài nửa năm nên mới muốn đến gặp ngài."

 

"Công tử nhà ngươi?" Viết Viết nhướn mày.

 

"Tiểu nhân là nô tài của Bá Nha Ngột thị, công tử của tiểu nhân chính là Bá Nha Ngột Hồ Hồ." Thanh niên cung kính đáp.

 

Vốn đang khoanh tay chờ xem kịch vui, Tần Quyên lại sửng sốt, chăm chú nhìn thanh niên và đứa bé kia.

 

Đứa bé vô cùng hào sảng nói, "Hồ Hồ là cha ta!"

 

"Cái gì?" Viết Viết kinh hãi vỗ bàn đứng dậy.

 

Tần Quyên cũng suýt nữa bóp nát chén trà trong tay....Nhưng bình tĩnh ngẫm lại thì đứa trẻ này đã 4 5 tuổi rồi, sao Hồ Hồ có thể mới 8 9 tuổi đã sinh con? Chắc chắn là chuyện lừa gạt.

 

Tần Quyên uống miếng trà trấn an bản thân, nghe đứa bé nói hết câu chuyện.

 

Viết Viết tuy phản ứng lớn như vậy nhưng cũng nghĩ như Tần Quyên, lại ngồi xuống, nói như thể không có chuyện gì, "Sao lại thế được? Y làm sao mà thành cha ngươi?"

 

Đứa bé nhăn cặp lông mày nhỏ, lớn tiếng nói, "Cha đẻ ta tử trận, Hồ Hồ chính là cha ta."

 

Viết Viết vừa nghe, cả người liền cứng đờ, ánh mắt phức tạp nhìn đứa bé. Hóa ra hoàn cảnh của bọn họ không khác nhau nhiều....

 

Thanh niên giương mắt nhìn Viết Viết, "Thế tử chớ trách, thiếu gia chỉ là.....nghe người ta nói vậy thôi. Còn chuyện quá kế thì phải để người Bá Nha Ngột thị nói mới chuẩn."

 

Đứa trẻ có vẻ giận dữ, lớn tiếng nói, "Hồ Hồ chính là cha ta. An Đông đại nhân nói cha ruột ta là đại tướng của bộ tộc Bá Nha Ngột. Đại tướng tử trận, con cái sẽ do người thừa kế Bá Nha Ngột gia nuôi nấng. Hồ Hồ là người thừa kế Bá Nha Ngột gia, sao không phải là cha ta chứ?"

 

Hốc mắt đứa bé đỏ hồng, nhìn có chút đáng thương.

 

Tần Quyên nhíu mày, thầm nghĩ hồ ly kia đúng là có bản lĩnh thật, khiến người ta phải đau lòng vì mình. Mà bản thân nó cũng không sao quên được chút dịu dàng mơ hồ mà y từng trao cho.

 

Nó cảm thấy trong lòng bồn chồn một chút, cứ như có sợi bông thi thoảng phất qua, cảm xúc khó mà diễn đạt thành lời.

 

Viết Viết nghe xong liền hiểu ra, "Nếu bộ tộc Bá Nha Ngột còn chưa đồng ý, cũng chưa cử hành nghi thức thì ngươi không phải đâu."

 

Đứa bé càng nghe càng tức, "Cha ta cũng không phản đối ta gọi cha, ngươi là cái thá gì?"

 

"Thiếu gia." Tùy tùng vội ngăn lại, lo sợ nhìn Viết Viết, "Xin vương thế tử điện hạ thứ tội."

 

Viết Viết lại đứng lên, làm bộ hung dữ lạnh lùng nói, "Bổn thế tử mặc kệ quy tắc ra sao. Trước mặt bổn thế tử, đừng có gọi Hồ Hồ là cha. Hồ Hồ không sinh ra đứa con lớn tướng như ngươi."

 

Đứa bé còn nhỏ, bị dọa một trận hai mắt ầng ậng nước nhìn người tùy tùng.

 

Tần Quyên cảm thấy bộ dạng tức giận của Viết Viết và đứa nhỏ này thật buồn cười. Thực ra nó nghĩ cũng không sao, nếu là con của vị thuộc hạ đã hy sinh, Hồ Hồ là người thừa kế của Bá Nha Ngột thị, về lý mà nói cũng nên nuôi nấng nó. Không chừng sau này nó lớn lên sẽ vô cùng giỏi giang.

 

Viết Viết hỏi đứa bé kia, "Vậy ngươi tìm bổn thế tử làm gì?"

 

Thanh niên vội đáp, "Hồi thế tử, thiếu gia nghe nói năm ngoái công tử từng theo Y Văn vương, cho nên muốn hỏi thăm tình hình công tử. Thiếu gia rất nhớ công tử."

 

"Chắc là 1 năm nay nó không gặp Hồ Hồ lấy một lần chứ gì? 1 năm trước, thằng bé này chỉ mới vài tuổi thôi, liệu còn nhớ Hồ Hồ sao?" Viết Viết nhướn mày.

 

Thanh niên kia khẽ run, gật đầu nói, "Thiếu gia nhớ rõ."

 

Tần Quyên cau mày, cũng hiểu rằng Viết Viết nghi ngờ đứa bé bị người ta xúi giục đến đây tìm hắn, nhưng đâu có vẻ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment