Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 259

Tần Quyên thấy Triệu Hoài Chi vừa nhìn thấy phong thư thì biến sắc. Hắn có linh cảm chẳng lành, bèn dịu dàng hỏi, "Hoài Chi, hay là để ta giúp ngươi mở ra nhé?"

 

"...." Triệu Hoài Chi vốn không muốn mở thư, nhưng giờ Tần Quyên nói thế mà y không mở thì càng khiến hắn lo lắng.

 

Cuối cùng, y đành xé mở bì thư. Tần Quyên cười trộm trong lòng, biết mình đã đạt được mục đích. Hắn rất tò mò muốn biết đây là thư của ai.

 

Thư như sau:

 

Hoài Chi hiền chất, đứa cháu không nên thân của con đã lẻn đến Tống quốc, có lẽ định tới Kỳ Môn núi Sở để bái sư. Sư thúc đành phiền con chăm sóc nó vậy.

 

"........" Triệu Hoài Chi lớn chừng này rồi nhưng hình như chưa từng giận đến vậy.

 

Thấy sắc mặt y, cả Tần Quyên lẫn Hứa Thừa đều khiếp sợ.

 

Tần Quyên nhìn Hứa Thừa, Hứa Thừa cũng đánh mắt lại với hắn, bảo hắn cứ cầm lấy thư trên bàn mà đọc là biết ngay.

 

Không ngờ Tần Quyên làm thật.

 

Bởi ban nãy hắn vô tình đọc được vài chữ khiến mình tò mò.

 

Người gọi Hồ Hồ là hiền chất, ngoài Tháp Tháp vương ra thì còn ai? Hoặc cũng có thể là sư huynh sư đệ nào đó của Gia Luật thừa tướng.

 

Tần Quyên bất chợt nhớ đến một gương mặt phấn điêu ngọc trác, giống hệt Hồ Hồ khi còn nhỏ....

 

Hắn thoáng rùng mình.

 

Chẳng có lẽ....

 

Bảo sao mà Hoài Chi giận như thế. Tháp Tháp vương gây cho y phiền phức to rồi.

 

"Ý ông ta là thằng bé đã tới đây rồi hả?" Tần Quyên dè dặt hỏi.

 

Triệu Hoài Chi trầm ngâm một hồi rồi đứng dậy, "Tìm đực nó, ta sẽ dẫn nó đến Kỳ môn."

 

"Đứa cháu" kia không phải người dễ đối phó, lại có thân phận đặc thù. Chẳng may nó xảy ra chuyện gì, Kinh Bắc vương cũng phải về quê chăn vịt.

 

"Hoài Chi, tìm được nó rồi, ta sẽ giúp ngươi đuổi nó về."

 

"....." Triệu Hoài Chi tin lời Tần Quyên, có điều, "Nó thoát được khỏi đám người của Vạn Khê một lần chẳng qua do may mắn thôi."

 

Ý tức là tạm thời không cần truy lùng Ngọc Tuyết Độ.

 

"Kỳ môn đúng là nơi có thể áp chế thằng nhóc đó. Sư thúc ta hẳn là muốn rèn dũa nó một phen, định nhân cơ hội này uốn nắn cái nết của nó."

 

Việc khó giải quyết nhất là Triệu Hoài Chi sợ mình không thể khống chế đứa bé kia. Giá như sư tôn của y ở đây thì tốt.

 

Sư tôn nói sẽ tương ngộ tại núi Sở, nhưng sao giờ còn chưa xuất hiện?

 

Tần Quyên nghĩ khác Triệu Hoài Chi. Hắn luôn cảm thấy Ngọc Tuyết Độ tương đối dễ dạy bảo. Có lẽ Hoài Chi không hiểu về Ngọc Tuyết Độ lắm đấy thôi.

 

Hứa Thừa không hiểu họ đang nói chuyện gì nên không tiện lên tiếng.

 

Hắn chờ họ để cùng tới phủ Dự vương ở Cát An.

 

Gần đây có rất nhiều tin đồn lan truyền ở thành Cát An. Có người nói Dự vương muốn thành thân, đang lựa chọn nữ tử từ vài gia tộc quyền quý, người thì nói chuyện khoa cử, người thì bảo ở ngôi chùa ngoại thành xảy ra vụ án mạng, bắt được mấy tên cướp....

 

Thậm chí, có người đồn Tử Hiến bị Dự vương sai người giết.

 

Mấy ngày trước, Hứa Thừa hỏi thăm mấy người tung tin đồn, nhưng Dự vương giết Tử Hiến làm gì? Tử Hiến đâu phải sủng nô của gã?

 

Hứa Thừa đương nhiên không tìm được câu trả lời, nhưng nhìn thái độ của Dự vương đối với Tử Hiến lúc trước thì khó mà nghĩ Tử Hiến do Dự vương giết hại.

 

Tuy Dự vương là kẻ vô công rồi nghề, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, nhưng không đến mức tàn bạo vô nhân tính.

 

Để làm rõ tin đồn này là thật hay giả, họ quyết định đến phủ Dự vương một chuyến, gặp mặt Dự vương một lần xem sao.

 

*

 

Trước khi Tần Quyên và Triệu Hoài Chi tới, HứaThừa gửi bái thiếp đến Dự vương phủ, nhưng Dự vương cáo bệnh và từ chối khéo.

 

Hứa Thừa tìm hiểu, không ngờ Dự vương lại bệnh thật.

 

Nếu họ lấy thân phận là bằng hữu của Tử Hiến thì người của Dự vương phủ liệu có cho vào không?

 

*

 

Đầu giờ chiều, họ khởi hành.

 

Đầu tiên, họ đưa bái thiếp mà Triệu Hoài Chi đã chuẩn bị từ trước. Tần Quyên không biết y dùng danh nghĩa nào, nhưng nếu muốn vào được phủ thì chắc chắn không thể xưng là bằng hữu của Tử Hiến rồi.

 

Hắn không suy nghĩ nhiều, nhưng cũng hiểu đại khái, nếu như Dự vương đang bệnh thì người nắm quyền trong vương phủ hẳn là thân mẫu của Dự vương.

 

Muốn xin thân mẫu của Dự vương để họ vào, Triệu Hoài Chi đã đề lên bái thiếp, xưng là thân tín của tuần phủ Giang Châu, tiện đường đi ngang qua đây bái phỏng.

 

Dự vương không quá nổi danh trong triều, nên thân mẫu của hắn rất muốn nhân cơ hội này để kết giao. Thân tín của một tuần phủ lớn như vậy mà đến tận nhà chơi, lý nào không gặp.

 

Tuần phủ Giang Châu thực ra là người của Triệu Hoài Chi, mượn danh ông ta rất dễ dàng.

 

Ba người chờ ngoài cổng Dự vương phủ chưa được bao lâu thì có nô tài ra mời họ vào.

 

Họ quyết định vào được bên trong rồi sẽ xử lý tiếp.

 

Dự vương ở chính viện của vương phủ.

 

Thủ vệ mời họ tới, vừa lúc một người hầu của Dự vương đang ở cửa chính viện.

 

Thấy có người từ xa, gã vội chạy vào trong viện, rồi lại chạy ra.

 

Khi ba người tới nơi thì bị ngăn lại. Người hầu nói, "Xin các vị công tử thứ lỗi, tâm tình của vương gia ta hôm nay không tốt, không muốn gặp ai...."

 

Hứa Thừa nhìn tên người hầu một lát, rồi ghé sát lại nói vào tai gã, "Bọn ta là bằng hữu của Tử Hiến Quân."

 

Người hầu nghe thấy thế thì nét mặt sáng bừng, "Các vị chờ một lát, ta quay lại ngay."

 

Hứa Thừa mỉm cười. Lúc trước, hắn đã từng thấy Dự vương dẫn theo người này khi đi ra ngoài, cho nên đoán rằng gã chính là hầu cận của Dự vương.

 

Xem ra không sai chút nào, Dự vương không giết Tử Hiến như lời đồn. Vậy hắn bệnh thế này là do Tử Hiến, hay là đang giả vờ bệnh.

 

Lúc vào phủ, Triệu Hoài Chi đã cải trang một chút. Năm xưa, sau khi Vạn Khê giúp y về Tống quốc, y đã từng gặp Dự vương một lần, cho nên lần này lo lắng sẽ bị vị tộc đệ đó nhận ra.

 

Dự vương đúng là bệnh thật, sắc môi trắng bệch, mặt mày tái xanh, trông giống phong hàn.

 

"Các ngươi là bằng hữu của Tử Hiến?"

 

Hứa Thừa đáp, "Phải. Quấy rầy vương gia thế này, thật thất lễ."

 

"Ngươi tới từ Giang Châu hay là Tuyền Châu?"

 

Nếu vương gia này đầu óc ngu muội thì hẳn sẽ không hỏi một câu như thế, cho nên chắc chắn Dự vương có tính cảnh giác căn bản.

 

"Từ Giang Châu."

 

Trong lúc Hứa Thừa phân vân thì Tần Quyên đã đáp.

 

Nếu tới từ Tuyền Châu, lộ trình của họ không khớp. Chỉ cần Dự vương cẩn thận cho người điều tra là sẽ phát hiện ra ngay.

 

Lúc họ vào thành sáng nay, chắc chắn có người biết họ tới từ hướng Giang Châu.

 

"Tử Hiến có bằng hữu ở Giang Châu sao?" Triệu Sùng hỏi mà như không.

 

Lúc này, gã người hầu bên cạnh Triệu Sùng mới ghé vào tai hắn, nói, "Là thân tín với tuần phủ Giang Châu."

 

Triệu Sùng nghe vậy thì ngồi thẳng dậy. Không ngờ một vụ án mạng mà có thể kinh động tới cả người của tuần phủ giang châu.

 

Hứa Thừa đáp, "Chúng ta quen biết Tử Hiến ở Tuyền Châu."

 

Họ chỉ điều tra được các hoạt động của Tử Hiến ở Tuyền Châu nên đành phải đáp như vậy.

 

Dự vương vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc như cũ.

 

"Chúng ta chỉ quen Tử Hiến vài năm nay thôi, vì chúng ta ở Giang Châu nên ít khi gặp mặt, chỉ có trao đổi qua thư từ." Không ngờ Dự vương lại là kẻ đa nghi đến vậy, Hứa Thừa đành phải giải thích.

 

"Các ngươi đến vì vụ việc của Tử Hiến à?" Dự vương lạnh nhạt nói.

 

"Đúng vậy." Hứa Thừa lén nhìn hắn.

 

Triệu Sùng đột nhiên cười, "Vậy các ngươi thấy sao? Các ngươi tin những lời đồn đại nên tới đây, hay là có nguyên nhân gì khác?"

 

Hứa Thừa nói, "Dự vương cũng nói đó là lời đồn mà, sao có thể tin tưởng bừa bãi được. Huống hồ, Dự vương đã chịu gặp chúng ta thì xem ra là tin đồn thất thiệt rồi."

 

Dự vương ngồi thẳng dậy, 'Ngươi đã nói thế thì bổn vương cũng nói thẳng, không phải vì cái tin đồn kia thì ta đâu đến mức ngã bệnh. Lũ người của quan phủ đúng là phiền không thể tả."

 

"....."

 

Người không nghiêm chỉnh, có giả vờ thế nào cũng không nghiêm chỉnh....

 

Hứa thừa tin.

 

Tên Dự vương này chỉ nghiêm túc được chưa đầy một khắc.

 

"Đúng là Tử Hiến đã rời khỏi phủ của bổn vương, không biết xui xẻo thế nào mà y lại mất tích. Không chỉ quan phủ, ngay cả bổn vương cũng phái thủ vệ giỏi đi tìm, nhưng không tìm ra được cũng đâu phải lỗi của ta."

 

Tần Quyên nói, "Vương gia có thể cho biết, vì sao Tử Hiến quân lại có bất hòa với vương gia đến mức phải bỏ đi không?"

 

Triệu Sùng nghe vậy thì không vui, nhưng vẫn trả lời, "Y tiếp cận bổn vương là có mục đích. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của bổn vương. Bổn vương không có chứng cứ, chỉ có thể trút giận lên y. Nhưng các ngươi đừng nghe lời đồn thổi bên ngoài, bảo là bổn vương và y bất hòa vì một nữ nhân. Tử Hiến vào phủ của bổn vương cũng không phải làm cơ thiếp. Tất cả những lời đó chỉ là bịa đặt thôi."

 

Tần Quyên, "Đa tạ vương gia."

 

Ngừng một lát, Triệu Sùng chợt nói, "Các ngươi nên điều tra một kẻ. Bổn vương nghĩ, nếu Tử Hiến xảy ra chuyện thì kẻ đó là đáng nghi nhất."

 

"......" Kẻ nào?

 

Triệu Sùng nghĩ những người này là người của tuần phủ Giang Châu, hẳn là sẽ dễ điều tra hơn nên mới nói với họ, "Chính là kẻ muốn giết ta lúc trước. Hắn bắn một mũi ên về phía ta, nhưng may sao Tử Hiến bắt được. Bổn vương tin chắc hắn chính là hung thủ hại Tử Hiến."

 

"....."

 

Hứa Thừa còn chưa kịp phản ứng, Tần Quyên đã đen mặt....

 

Người mà Triệu Sùng nói đến chính là Hắc Vân Bạch Y.

 

Lúc này Hứa Thừa mới nhớ ra, hôm ở lầu Ngọc Bình, người muốn bắn tên giết Triệu Sùng là một thiếu niên bạch y.

 

"Vương gia có biết về kẻ đã ám sát mình không?" Hứa Thừa thuận thế hỏi.

 

Triệu Sùng lắc đầu, "KHông biết, nhưng chắc chắn hắn có thù oán với Tử Hiến."

 

Hứa Thừa lại hỏi, "Vì sao khẳng định như thế?"

 

"Tử Hiến nói có lỗi với hắn, còn hắn nói sớm muộn cũng biết y."

 

Những lời này của Triệu Sùng khiến Hứa Thừa không thể tin nổi.

 

"Tử Hiến.....nói thế thật sao?" Khóe miệng hắn run run.

 

"Đúng, hôm ấy Tử Hiến rất đau lòng. Sau đó Tử Hiến rời phủ vầ mất tích. Nếu Tử Hiến đã chết thật thì nhất định bị tên thiếu niên áo trắng đó giết." Triệu Sùng nghiến răng nói.

 

"Đa tạ vương gia. Hôm nay đã muộn rồi, chúng ta xin cáo từ.

 

Tần Quyên là người lên tiếng kết thúc cuộc trò chuyện.

 

Hứa Thừa ôm quyền hành lễ với Triệu Sùng rồi đuổi theo.

 

*

 

Tâm trạng của Tần Quyên lúc này rất tệ. Hồ Hồ (con ngựa) cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ dám bước đi thật dè dặt.

 

Triệu Hoài Chi và Hứa Thừa không nói với hắn câu nào suốt dọc đường, bởi thật khó mở lời.

 

Thiếu niên bạch y kia và Tử Hiến quân có ân oán gì? Ngày hôm ấy, ở lầu Ngọc Bình, vì sao thiếu niên đó lại muốn Tử Hiến đi cùng?

 

Khoan đã.

 

Triệu Hoài Chi nhắm mắt ngẫm nghĩ.

 

Có gì đó sai sai?

 

Nếu là chuyện yêu hận tình thù của nhi nữ thì sao nhỉ?

 

Không giống!

 

Hôm ấy, giọng nói khàn đến kỳ lạ của thiếu niên áo trắng cùng đôi mắt đầy dã tính không chút cảm xúc kia.....

 

Đó không phải tình thù, bởi đôi mắt ấy không có một chút lưu luyến nào cả, giống như một sinh vật hoàn toàn không cảm xúc.

 

Có lẽ Tử Hiến vào phủ Dự vương để tị nạn.

 

Tần Cốc....Nàng rốt cuộc có thân phận gì? Vì sao phải giết Tử Hiến?

Bình Luận (0)
Comment