Tần Quyên nghĩ hẳn là Viết Viết còn quen biết ai khác trong thành Hổ Tư Oát Nhĩ này nữa.
Nếu trước khi đi, người hắn gặp không phải là Hi Sam, thì hẳn là người này đã nói cho hắn biết một chuyện quan trọng.
Hôm đó, toàn quân bọn họ rời Hổ Tư Oát Nhĩ. Xe ngựa của Tuyết Biệt Đài tướng quân đi đầu, A Dịch Cát cưỡi ngựa đi trước xe vương thế tử, còn Tần Quyên bị Viết Viết ép lên xe ngựa. Cực Bố Trát bế Tùng Man, cưỡi con ngựa nhỏ của nó.
Trên xe ngựa, Viết Viết kể với Tần Quyên về thời thơ ấu của hắn ở Hổ Tư Oát Nhĩ.
"Sau khi Tây Liêu bị diệt, ta và phụ thân Y Văn vương rời sông Oát Nan, đến Hổ Tư Oát Nhĩ sống mấy năm. Nếu như sông Oát Nan là cố hương của ta, thì Hổ Tư Oát Nhĩ tựa như quê quán của ta.
"Bầu trời Hổ Tư Oát Nhĩ xanh hơn Samarkand, bên bờ sông Thùy đất đai màu mỡ, dê bò nhiều hơn hẳn những nơi khác, nước là tuyết trên núi Đại Âm tan ra mà chảy xuống, hết sức ngọt lành...."
Tần Quyên mơ hồ nghĩ, có lẽ Hổ Tư Oát Nhĩ đối với Viết Viết cũng như Giang Tả trong lòng nó.
Dù bao năm trôi qua, nó vẫn sẽ nhớ như in mùa xuân ấm áp bên cây cầu nhỏ xứ Giang Tả, con diều trên triền đê, ngọn đèn dầu lúc mờ lúc tỏ, cả tiếng ca êm đềm dịu ngọt, đầy ý họa tình thơ trên nương ngô.....
Trong ký ức của nó trước năm 6 tuổi, không có cung tên đao kiếm, không có hùng ưng bay vút trên trời cao, không có tuấn mã phi nước đại, càng chẳng có đại mạc cát vàng....
Nó nghĩ, nỗi đau khó chữa lành nhất trên thế gian là nỗi nhớ quê nhà. Dù có vờ như mình đã quên hết, nhưng nó vẫn sẽ âm ỉ trong lòng, lâu lâu nhói lên một trận. Dù là chiếc đèn dầu tù mù, dù là một câu thơ tiếng hát, cũng trở thành mồi lửa, thắp cháy nỗi tưởng niệm khắc cốt ghi tâm ấy.
Thiên chướng lý,
Trọc tửu nhất bôi gia vạn lý.
Yên nhiên vị lặc, quy vô kế.
(Tạm dịch : Sương tỏa ngày tàn thành hoang đóng, Rượu đục một ly nhà vạn dặm, chim én tha phương chưa hẹn về.)
"Quy vô kế...." Chính là những lời chân thật nhất về con người nó bây giờ.
Nó hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn xuyên màn lụa trên xe, hướng về phía quê hương xa thẳm.
Bên trong, Viết Viết đã ngủ rồi. Sau những mất mát lớn, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, hắn cứ thế ngủ say trên cỗ xe lắc lư này.
*
Sau khi đi được hai ngày, bọn họ nghỉ một đêm để chỉnh đốn. Các đại nhân vây quanh một chỗ, lúc này lại nảy sinh sự bất đồng ý kiến về tuyến đường về đông.
Mưu sĩ của Tuyết Biệt Đài tướng quân nói sau khi vượt qua Đại Âm sơn, họ nên đi dọc theo sườn nam, đến một nơi gọi là thành Khúc Tiên, sau đó lại băng qua thảo nguyên và sa mạc, đến Sa Châu.
Còn A Dịch Cát nói nên đi đường đến thành Khả Thất Cáp Nhi, qua Áp Nhi Khiên, Oát Đoan.... Rồi phía nam Tháp Mộc đi Sa Châu.
Tần Quyên nghe xong liền hiểu ra, tuyến đường A Dịch Cát nói chính là tuyến đường được sửa lại từ tuyến mà Nô Nô Mạt Hách đã cung cấp trước kia. Thành Khả Thất Cáp Nhi là nơi A Dịch Cát từng theo Cát Cáp Bố doanh đóng ở đó từ lúc 6 tuổi.
A Dịch Cát không thể cãi thắng những mưu sĩ Khiết Đan, thủ hạ của Tuyết Biệt Đài. Lý do hắn đưa ra là 5 6 năm trước, Cát Cáp Bố doanh bọn họ từng đóng ở đó, nhưng hiển nhiên lý do ấy không đủ thuyết phục Tuyết Biệt Đài tướng quân.
"Hai tuyến này khác biệt rất lớn về khí hậu và tiếp viện. Sườn nam của núi Đại Âm cũng chính là sườn bắc của Tháp Mộc. Lần này, chúng ta sẽ phải đi rất lâu vào cao nguyên và tuyết vực, dù là hè hay thu cũng vô cùng lạnh giá. Lỡ như chỉ có mỗi 1 nơi tiếp viện là thành Khúc Tiên thì chẳng lẽ suốt mấy tháng đi đường, chúng ta chỉ có một cơ hội đó hay sao?" Tần Quyên nói vắn tắt ý kiến của mình. Giọng nó có chút rụt rè, dù sao cũng chưa bao giờ lên tiếng trước mặt bao nhiêu người lớn như vậy, nhưng vẫn quyết định nói ra.
Thấy đám mưu sĩ Khiết Đan im lặng nhìn sang, nó thấp thỏm trong lòng, muốn lui về phía sau nhưng lại được A Dịch Cát đỡ lấy.
A Dịch Cát tiếp lời Tần Quyên, "Theo đường đến Khả Thất Cáp Nhi, chúng có tới 5 đại thành để tiếp viện, tỷ lệ sống sót của binh lính sẽ cao hơn."
"Nhưng ở phía bắc khu vực lòng chảo Tháp Mộc có nhiều thảo nguyên hơn sa mạc. Diện tích sa mạc ở phía nam quá lớn." Một mưu sĩ thấp giọng nói.
Sau khi bàn bạc một hồi, họ quyết định hỏi ý Tuyết Biệt Đài tướng quân, ước định là sau khi qua núi Đại Âm sẽ bàn tiếp.
Núi tuyết trước mặt. Giờ là mùa hạ nhưng từ lúc trông thấy tuyết trắng phủ trên đỉnh núi phía xa, ai nấy đều vô thức siết chặt áo bông.
Tần Quyên lấy một cái áo choàng da báo từ trong túi quần áo, cắt 1 nửa quấn cho Tùng Man, nửa kia khoác lên vai mình, đầu đội mũ lông sói mà Viết Viết tặng.
Sau khi đến chân núi, Tùng Man có vẻ uể oải hẳn, dường như không thoải mái. Nó không nói năng gì, không khóc không nháo, cũng không buồn ăn.
Tùy tùng của Tùng Man, Cực Bố Trát vội gọi quân y đến khám cho Tùng Man nhưng không tìm ra được nguyên nhân.
Tùng Man không ăn uống gì được, chỉ chịu để Tần Quyên bế, Cực Bố Trát cũng không cho động vào.
Tần Quyên bế Tùng Man, kể cho nó nghe chuyện mình cũng từng băng qua núi tuyết năm 6 7 tuổi, nhưng cụ thể là núi tuyết nào thì giờ không nhớ được nữa. Nô Nô Mạt Hách nói với đại tướng quân của họ rằng đó là Lăng Sơn, nhưng nó biết đó không phải Lăng Sơn nào cả.
Sau khi Tùng Man ngủ rồi, Cực Bố Trát mới đón lấy Tùng Man từ tay Tần Quyên, thấy nó ngủ say hẳn mới yên lòng.
Nhưng đến đêm vẫn xảy ra chuyện không may.
Đoàn người không đi nổi nữa, nhóm lửa nghỉ ngơi tại chỗ. Không ngờ đúng lúc này, bọn họ gặp phải một trận "phong long", hay còn gọi là tuyết lở.
Phong long há miệng thật to, nuốt chửng không biết bao nhiêu binh lính. Các mưu sĩ Khiết Đan vội ghi sự kiện này vào ký lục của mình.
"Chạy mau! Chạy xa ra!" Tần Quyên hô lớn, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Phong long còn đến nữa đấy!"
Khi còn nhỏ nó đã từng chứng kiến rồi, tin rằng A Dịch Cát cũng không quên.
May sao "phong long" này đến nhanh, đi cũng nhanh, sau nửa giờ là ngừng.
Lúc này, Tần Quyên mới nhận ra không thấy xe ngựa của Viết Viết đâu.
"Viết Viết! Tùng Man!" Sau khi Tùng Man ngủ, Cực Bố Trát bế nó đặt vào trong xe của Viết Viết. Sau khi lên núi tuyết, một cái bánh xe rơi khỏi xe do hai con ngựa kéo cho nên đi chậm hơn một chút.
"Tần Quyên! Ngựa của đệ cũng bị tuyết lở chôn rồi!" Cách đó không xa, A Dịch Cát hô.
Tần Quyên nghe vậy, liền chạy tới.
Con ngựa Tang Ba Can từng tặng cho nó đã bị chôn trong tuyết. A Dịch Cát và các binh lính đang hỗ trợ đào tuyết ra xem có cứu được ai không.
Tần Quyên sững người một lúc, rồi cũng chạy đến giúp. Tuyết trên núi cao vô cùng lạnh giá, nếu không mau cứu người và ngựa ra thì sẽ mau thành một tảng băng sống.
Sau khi cứu được ngựa, Tần Quyên lấy ra một cái đèn lồng vó ngựa để đi tìm đám Viết Viết.
"Viết Viết! Tùng Man! ......Viết Viết!"
Nó gọi khản cổ. Gió cuốn tuyết bay mù mịt, che hết tầm mắt.
Nó không tìm thấy xe ngựa, nhưng lại tìm được Cực Nố Trát. Khi ấy, Cực Bố Trát đang quỳ trên mặt đất khóc lớn....Trước mặt hắn là một tấm ván của cỗ xe.
Kỵ binh đứng cạnh Cực Bố Trát nói, xe của Y Văn vương thế tử vô tình cách rất gần phong long, nên hẳn đã bị cuốn đi rồi.
Không thể nào....
Tần Quyên lắc đầu, hét to: "Viết Viết.....Hồ Cầu Nhi....Không thể nào...."
Khi Tuyết Biệt Đài tướng quân hay tin vương thế tử mất tích cũng lập tức phái người đi tìm. A Dịch Cát sắp xếp hai người hỗ trợ, Tần Quyên theo phía sau. Con ngựa của nó bị lạnh cóng, gần như không đi nổi nữa, nên nó chạy theo sau các kỵ binh.
"Cút về đây!" A Dịch Cát quát. Hắn nhận ra Tần Quyên gần như đã mất ý thức, hoa mắt ù tai. Thằng bé này chắc là sợ hãi quá độ rồi.
Tần Quyên lắc đầu.
A Dịch Cát bực mình, quất một roi vào người Tần Quyên.
Tần Quyên vẫn cứ lắc đầu, trên hàng mi phủ một tầng sương trắng, chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng, chỉ biết gào đến xé gan xé phổi, "A Dịch Cát.....Viết Viết, Hồ Cầu Nhi....Không thấy họ đâu cả. Huynh để ta đi tìm họ,...."
Giọng nói cho thấy thể lực của Tần Quyên đã đến cực hạn rồi, hai mắt vằn đỏ tơ máu, tựa như đã mất thứ gì quan trọng trong đời....
A Dịch Cát nghẹn họng, một lúc lâu sau mới nói với kỵ binh bên cạnh, "Đưa nó đi, bảo nó nghỉ ngơi...."
Nhưng còn chưa nói dứt lời, đứa bé đã ngã gục xuống trước mắt.
"Tần!"
*
Tần Quyên nằm mơ, mơ thấy một thiếu niên mà nó không thể nhìn rõ dáng vẻ, chỉ biết người ấy khoác bộ lông màu tro đen trùm kín người, cứ như một con sói.
Nó cảm giác được thiếu niên kia đang cười với mình, "Ô, ngươi sắp tỉnh lại rồi à? Ta đã cứu bằng hữu của ngươi rồi đấy, sau khi tỉnh lại sẽ gặp được họ. À đúng rồi, nhớ thay ta vấn an người Tần gia nhé, ta phải đi đây."
Nhiều năm trước, khi gia gia của hắn đến Thiên Trúc, đã vô tình cứu một con sói nhỏ trên đường.
Con sói nói nó đến để báo ơn.
Là Tuyết Vực Thiên Lang.
Tần Quyên vốn không tin thần tin phật, nhưng lúc mở mắt ra, thấy được ánh mặt trời, nó bỗng mơ màng, chẳng lẽ trên thế gian này thật sự có thần phật ư?
Hay chỉ là một giấc mộng hoang đường?
"Tần Quyên tỉnh rồi!" Cực Bố Trát kêu lên, mắt rưng rưng lệ.
Tần Quyên yếu ớt được người ta đỡ dậy. Một binh sĩ rót nước ấm cho nó uống, bấy giờ mới tỉnh táo hơn.
"Viết Viết....Hồ Cầu Nhi....Bọn họ sao rồi?" Tần Quyên nắm lấy tay Cực Bố Trát, khàn giọng hỏi.
"Không sao, bọn họ không sao cả! Đã tìm được rồi, chỉ là còn mê man chưa tỉnh thôi." Cực Bố Trát chỉ vào cái giường cách đó không xa.
Tần Quyên tới nhìn, thấy Tùng Man đang gối đầu lên bụng Viết Viết ngủ say, bàn tay mũm mĩm tóm chặt áo Viết Viết, trông đến là buồn cười.
"Rốt cuộc chuyện gì...."
"Ôi dào, hồi trước còn nói không thích vương thế tử, nhưng lúc tìm được thì tay còn ôm chặt vương thế tử, tách thế nào cũng không ra, nên đành để bọn họ ngủ chung một giường." Cực Bố Trát nói, hai mắt còn đỏ hoe. Dù anh chàng rắn rỏi này đang cười nhưng mặt còn khó coi hơn khóc.
"...." Tần Quyên mơ màng chớp mắt, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà cười phì ra.
*
Viết Viết chưa tỉnh, nhưng bọn họ không thể ở lại trên núi tuyết quá lâu. Tuyết Biệt Đài tướng quân hạ lệnh lên đường, còn nhường xe ngựa lại cho Viết Viết.
Trong xe ngựa, một nô tài xoa bóp chân tay cho Viết Viết, còn Tùng Man ôm lò sưởi, rúc vào bên cạnh hắn.
Tần Quyên cưỡi ngựa đi bên ngoài. Sau nửa ngày đường, thân thể nó đã khá hơn, chỉ lo cho sức khỏe của Viết Viết.
Tùng Man không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết khi phong long bao phủ trên đầu họ, nó hình như nghe thấy tiếng sói hú, nhưng sợ là mình nhớ nhầm nên không dám kể.
Giữa trưa hôm sau, khi bọn họ bắt đầu trông thấy thảo nguyên mênh mông bát ngát trước mặt thì Y văn vương thế tử tỉnh lại.
"Tần." Giọng Viết Viết từ trong xe vọng ra.
"Ừ?" Tần Quyên xốc màn xe lên, khi nhìn thấy gương mặt xấu xí của Viết Viết thì nở một nụ cười rạng rỡ hiếm hoi, "Tỉnh rồi à? Muốn ăn gì không?"
Viết Viết xõa tóc, tóc rối tung trên vai, nhìn đứa bé nằm bò trên đùi mình, một hồi lâu cũng không biết phản ứng thế nào.
Cuối cùng, hắn mới mở miệng nói với Tần Quyên, "Ta muốn gặp Tuyết Biệt Đài tướng quân, chuyển lời giúp ta."