"Bọn họ cũng gặp phải gió lớn như chúng ta, giờ chỉ còn khoảng 280 người. Người dẫn đầu nói tiếng Mông Cổ nhưng nhìn không giống người Mông Cổ, giống Khiết Đan hoặc Nữ Chân hơn, cũng có thể là người Hán."
Binh lính A Dịch Cát phái đi hỏi thăm đã quay lại báo cáo.
"Bọn họ đi về phía đông à?" A Dịch Cát hỏi.
"Họ đến Đại Đô."
"Đến Đại Đô buôn bán ư? Bán cái gì?"
Người lính hơi cúi đầu, "Thưa, không rõ."
"Tiện thể nhắn với họ, cho chúng ta đi cùng đi." A Dịch Cát phân phó.
Tần Quyên không khỏi quay đầu nhìn sang A Dịch Cát. Lương thực và nước uống của họ còn lại không nhiều, e là A Dịch Cát có ý đồ.
Người lính kia đi hơi lâu, A Dịch Cát bắt đầu sốt ruột, bèn bảo vài kỵ binh qua đó xem tình hình thế nào thì giải quyết.
Không lâu sau, bọn họ đã quay về.
"Thương đội muốn nói chuyện trực tiếp với ngài."
A Dịch Cát đứng dậy khỏi đụn cát, "Được, bảo họ lại đây."
Người lính lí nhí nói, "Họ muốn ngài qua đó...."
A Dịch Cát cau mày. Sau đó, hắn chọn ra vài người, dẫn theo cả Tần Quyên, cưỡi ngựa đến chỗ thương đội.
Tần Quyên thấy dáng vẻ A Dịch Cát thong dong như thế thì cũng yên lòng. Chắc hẳn A Dịch Cát sẽ không làm gì quá đáng.
Nhưng xem ra Tần Quyên đánh giá cao tính kiên nhẫn của A Dịch Cát rồi, hoặc là vì lâu nay A Dịch Cát luôn đối xử rất tốt với nó, nên nó tưởng hắn với ai cũng hiền hòa.
Thủ lĩnh thương đội còn khá dễ nói chuyện, nhưng hai huynh đệ đi theo hắn, một người thì nóng nảy hung dữ, một người ít nói nhưng cứ mở miệng là chửi mắng xéo xắt.
A Dịch Cát không có đủ kiên nhẫn nói khéo với họ. Một tên định há mồm ra quát, A Dịch Cát liền vung roi quất thẳng vào mặt gã.
"...." Tần Quyên ngây cả người, mãi sau đó mới kịp phản ứng, giữ tay A Dịch Cát.
"Ca! Chúng ta cứ nói chuyện đàng hoàng đã, không thể ép họ chia nước và lương thực cho ta được. Giờ mà động thủ thì chỉ tăng thêm số người chết." Tần Quyên run giọng nói.
A Dịch Cát tức đến khó thở. Tần Quyên biết, nếu đoàn thương nhân này không gặp được A Dịch Cát mà là vị tướng lĩnh khác thì có khi chẳng buồn thương lượng, đã sai lính đánh cướp.
Tần Quên níu tay A Dịch Cát, lắc đầu. Nếu muốn đánh, thương đội này cũng đông người, tổn thất sẽ rất lớn. Dù phe ta đánh thắng và cướp được lương thực nhưng lính chết nhiều cũng chính là thảm bại.
Giết người xưa nay luôn là hạ sách.
Bá Nha Ngột Hồ Hồ nói, y từng thấy xác chết trôi khắp nơi, máu đỏ hơn hoàng hôn. Dùng chiến tranh giải quyết vấn đề là cách thức dã man nhất....
"Dúng ta dùng bạc mua của các ngươi." Tần Quyên nghĩ một chút rồi nói với đám người thương đội.
Lúc 6 tuổi, Nô Nô Mạt Hách đã dạy nó rằng thương nhân chỉ coi trọng lợi ích, điều này đã ăn vào xương tủy rồi. Dù bọn họ có lòng thiện lương nhưng lợi lớn và lợi nhỏ khác nhau. Muốn thương lượng với thương nhân, tốt nhất là cứ mang tiền ra mà nói.
Những thương nhân kia có vẻ sửng sốt. Không chỉ bọn họ, A Dịch Cát và các kỵ binh đi cùng cũng rất ngạc nhiên.
Tần Quyên biết người dẫn đầu hẳn là đã hiểu, nó đang đưa cho họ một cơ hội giảng hòa, chìa cho họ một cái thang để đôi bên cùng xuống nước.
Cũng để họ hiểu, không bán cũng phải bán.
Người dẫn đầu còn rất trẻ, cùng lắm chỉ hai mươi mấy tuổi, mặc trang phục của người Mông Cổ nhưng mặt mũi lại thanh tú. Hắn nhìn Tần Quyên một lúc, rồi mới nói với hai nam nhân cao lớn bên cạnh.
"Kiểm kê lương thực của chúng ta, đưa cho họ một nửa."
"Lão đại, sao lại thế? Đưa cho họ thì chúng ta phải làm sao? Hơn 200 người phải làm thế nào?"
Người dẫn đầu cau mày, gằn giọng, "Cho bọn họ."
"Lão đại...."
"Đừng nói nữa, cứ theo lời ta."
Những người kia đưa mắt nhìn nhau. Dù không lên tiếng nữa nhưng ai cũng biết họ hết sức phản đối.
Thương đội đã giao một nửa số lương thực, thủ lĩnh cũng không nhận tiền của quân. A Dịch Cát không thích ra vẻ, cũng không ưa nói lời khách sáo. Người ta bảo không cần tiền thì hắn cũng không thèm đưa, nhưng Tần Quyên lại lắc đầu.
Tần Quyên bảo hắn đưa bạc. Hắn hơi đắn đo nhưng cũng bảo người đi lấy bạc.
Hắn hỏi Tần Quyên làm vậy là sao?
Tần Quyên thấp giọng nói, "Bọn chúng muốn đẩy chúng ta đi nên mới không nhận bạc, nhưng như thế thì không được. Phải đưa bạc cho họ, bảo họ cho chúng ta đồng hành. Chúng ta bằng lòng chia sẻ lương thực, thậm chí còn bảo vệ họ khỏi cướp đường. Điều kiện duy nhất là cho chúng ta đồng hành."
A Dịch Cát gật đầu, hiểu ra. Không ngờ Tần Quyên còn có bản lĩnh như vậy, suy nghĩ rất chu đáo.
A Dịch Cát nói với kỵ binh, "Bảo bọn họ cho chúng ta đồng hành."
Thương đội do dự hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, phần vì bị ép buộc, phần vì lý do khác nữa.
A Dịch Cát đi giữa thương đội, trước sau đều là người của họ, đi cuối là Tuyết Biệt Đài tướng quân cùng xe ngựa của Viết Viết.
Đi tiếp được mấy ngày thì Tùng Man đổ bệnh, không ăn không uống, sốt mãi không hạ. Một đứa bé mới 4 5 tuổi đã bị kéo vào hành trình gian nan thế này, thật sự rất tội nghiệp.
Viết Viết vừa xót lại vừa giận, "Biết vậy lúc trước lão tử đã để ngươi và tên nhóc này ở lại Hổ Tư Oát Nhĩ."
Cực Bố Trát cúi đầu, chẳng dám nói gì, ôm lấy Tùng Man, áp mặt lên trán nó, chỉ mong Tùng Man mau chóng khỏe lại.
Tần Quyên bưng thuốc được quân y nấu tới. Cực Bố Trát vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Tùng Man, nói, "Hồ Cầu Nhi, mau dậy uống thuốc đi."
Tùng Man mở mắt, nhưng rồi lại kiệt sức thiếp đi. Cực Bố Trát lại tiếp tục lay gọi, "Dậy uống thuốc nào, uống thuốc xong sẽ khỏi....Thiếu gia, tỉnh lại đi...."
"....." Tùng Man ư a mấy tiếng nhưng không mở mắt nữa.
"Còn ngẩn ra đó làm gì, bịt mũi đổ vào miệng." Viết Viết quả quyết nói.
Cực Bố Trát nhìn Tần Quyên, ý bảo nó làm đi.
"...." Tần Quyên ngập ngừng một chút, dùng ngón tay nắm cằm Tùng Man, đặt miệng bát thuốc giữa hai hàm răng, rót vào trong.
Thuốc vừa rót xuống, Tùng Man đã ho liên tục, mở mắt ra.
"Ưm....Đại ca ca....Khụ khụ khụ...." Nói được mấy câu đã ho không ngừng.
Tần Quyên cuống hết cả lên, vội buông bát xuống, rời đi.
Viết Viết chớp mắt, bực dọc nói, "Cực Bố Trát, ngươi xem, sói con dễ mềm lòng như vậy, ta còn giữ nó làm gì? Có rót thuốc thôi cũng không làm nổi!"
Viết Viết dứt khoát xắn tay áo, cầm lấy bát, hung tợn nhìn Tùng Man, "Nếu tỉnh rồi thì cha hỏi ngươi, ngươi định uống hay để lão tử ép ngươi uống?"
Tùng Man chẳng sợ hắn chút nào, bởi giờ đã biết rõ tính nết Viết Viết, nó tin chắc Viết Viết sẽ không ra tay đánh đòn mình. Nhưng nó vẫn ngoan ngoãn vươn bàn tay mũm mĩm, bưng chén thuốc lên uống.
"Đắng quá...." Nó kêu một câu.
Viết Viết nghe vậy, vội tìm kẹo trong túi áo. Nhưng có tiếng vó ngựa lọc cọc ngoài màn xe, rồi cái người mới đi ban nãy lại quay về, chìa ra bàn tay đẹp đẽ với viên kẹo đã bóc một nửa vỏ, nửa kia còn nằm trong gói giấy.
Viết Viết bực thật sự. Sói con từ nhỏ đã làm việc nặng ở thiêm binh nô lệ doanh, sao bàn tay còn trắng trẻo hơn cả hắn?
Tùng Man ngẩn người nhưng không nhận lấy. Tần Quyên dùng hai ngón tay kẹp lên, đưa đến bên miệng Tùng Man.
Bấy giờ Tùng Man mới há miệng ngậm lấy, còn cắn cả và tay Tần Quyên.
Không đau lắm, nhưng đứa bé đang sốt nên miệng cũng nóng như phải bỏng.
Tần Quyên lúng túng, vành tai đỏ bừng, còn Tùng Man lại chẳng biết gì cả, cả người mơ mơ hồ hồ, uống thuốc xong thì ngủ.
Ngày hôm sau, khi Tùng man tỉnh lại ,quân y nói bệnh tình đã khá hơn hôm qua nhiều.
*
Khi họ thấy được thành Oát Đoan phía xa thì đã là đêm khuya, trông rõ ánh lửa trên tường thành.
"Sao lại vậy? Cả dọc đường không thấy dịch binh, chẳng lẽ thành Oát Đoan xảy ra chiến sự? Sao có thể?"
Cách Trung Nguyên càng lúc càng gần rồi, ở đây có ai dám đánh họ?
"Là quân Khương hay là Đường Cổ Đặc? Hay là dư nghiệt của hoàng thất Kim quốc?" Một vị đại nhân lơ đãng nói.
Các mưu sĩ Khiết Đan đều im lặng, không ai dám trả lời, sợ rước họa vào thân.
Tần Quyên nhìn vị đại nhân kia. Người này là viên tướng tùy tùng đi theo Tuyết Biệt Đài tướng quân. Dọc đường đi, hắn nói chuyện với A Dịch Cát nhiều lần, nên ít cũng phải là thiên phu trưởng.
"Cử người đi thăm dò một chút, còn chúng ta nấp đi thôi." A Dịch Cát căn dặn. Chỗ Tuyết Biệt Đài tướng quân thì hắn không có quyền điều hành nên để ông ta tự ra lệnh.
*
Không lâu sau, kỵ binh mà A Dịch Cát cử đi đã quay về.
"Là người Kim, không biết từ đâu tới đây, suýt chút nữa chiếm được Oát Đoan. May mà Ninh Bách đại nhân đến trợ giúp kịp thời nên giờ đã ổn."
"Ninh Bách đại nhân?" A Dịch Cát giật mình. Viết Viết cũng hất màn xe, ló đầu ra xem.
Không một ai đoán được Ninh Bách lại xuất hiện ở đây.
"Tuyết Biệt Đài tướng quân tới." Một kỵ binh nhắc nhở họ.
Viết Viết xuống xe, A Dịch Cát cùng các kỵ binh khác xuống ngựa.
"Tuyết Biệt Đài tướng quân." Bọn họ nghiêm chỉnh hành lễ.
"Báo cho quan viên ở Oát Đoan, chúng ta muốn vào thành." Tuyết Biệt Đài nói với A Dịch Cát.
"Thưa vâng." A Dịch Cát sai người đi, lại bảo Tần Quyên đi nói chuyện với thương đội, bảo bọn họ có thể tách ra đi riêng từ đây.
Thủ lĩnh thương đội, cũng chính là nam nhân trẻ tuổi lần trước, đưa cho Tần Quyên một thẻ bài gỗ màu đen trước khi đi.
"Tần huynh đệ, lần này phải cảm tạ ngươi. Nếu sau này gặp chuyện gì khó khăn, hoặc muốn tìm ta thì cầm thẻ bài này đến Sa Châu Phật Đạo thương hội. Họ thấy thẻ bài này, nhất định sẽ giúp ngươi." Người đó nói xong bèn nhanh nhẹn lên ngựa rời đi.
Tiếng lục lạc trôi xa dần, thương đội cũng biến mất dưới ánh sao trời.
Sau chừng nửa canh giờ, tiếng vó ngựa lại vang lên. Quả nhiên là các quan viên thành Oát Đoan.
"Tuyết Biệt Đài tướng quân quý an, Y Văn vương thế tử quý an." Bọn họ khom mình hành lễ.
Tuyết Biệt Đài không nói gì, Viết Viết cũng không dám nói. Lớn nhỏ có thứ tự, Tuyết Biệt Đài vẫn là đường thúc của hắn.
Một lúc lâu mà không ai lên tiếng, các quan viên Oát Đoan cúi mình cũng không dám ngẩng đầu lên, tình cảnh hết sức lúng túng.
Tần Quyên cũng nhận thấy có gì không ổn, bèn nhìn A Dịch Cát, cũng đúng lúc A Dịch Cát quay sang.
*
Thành Oát Đoan bị tập kích, quân đội về đông không nên ở lâu, nhưng vì Ninh Bách đang ở đây nên họ quyết định tìm gặp hắn.
Viết Viết không ưa Ninh Bách. Một là vì Ninh Bách không hơn nó quá nhiều tuổi, có thể xem là đồng trang lứa nhưng cao hơn nó rất nhiều, hai là vì Ninh bách văn võ song toàn, từ lớn đến bé nó nghe người ta ca tụng cái tên này đến mòn lỗ tai....
Bị đem ra so sánh là chuyện mà ai ai cũng ghét, nhất là biểu tỷ của hắn, cứ thấy Ninh Bách là không rời mắt ra nổi.
"Ta biết ngay tên Ninh Bách này rời đi trong đêm là có vấn đề mà, không ngờ hắn định về đông trước..." Viết Viết lẩm bẩm, người khác không biết nhưng Tần Quyên nghe thấy rõ ràng.