Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 37

Tần Quyên cúi đầu, nhanh chóng đánh bay cả chén trà hoa quả, đỏ mặt lặng lẽ trả lại bát cho Phi Đàn.

 

Phi Đàn tháo khăn bên hông đưa cho Tần Quyên rồi mang bát đi rửa.

 

Thật ra Tần Quyên cũng muốn biết vì đâu mà Phi Đàn đối xử với nó tốt thế. Vì nó biết nó tiếng Nữ Chân nên Phi Đàn nhầm nó là người Nữ Chân giống y sao? Nói không chừng nó ở cùng Nô Nô Mạt Hách lâu quá, người ta cũng nghĩ nó là người Nữ Chân thật.

 

Nếu thật là vậy thì nó cũng chẳng có nghĩa vụ phải giải thích.

 

Không biết xảy ra chuyện gì, một nô tài gọi Phi Đàn đi. Phi Đàn có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng vội vàng chạy qua đó.

 

Lát sau, Tần Quyên nghe thấy tiếng cãi vã. Nó không biết chuyện gì xảy ra nhưng đoán chắc có liên quan đến Phi Đàn. Nghĩ vậy, nó cũng thấy đứng ngồi không yên, bèn tới gần chỗ đó, tìm người hỏi thăm.

 

Nó túm lấy một nô tài, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

 

"Là Tề Lâm đại nhân, hắn tìm Phi nô gây chuyện, mắng Phi nô không giặt sạch quần của hắn...."

 

"....." Tần Quyên cau mày, bỏ nô tài kia ra.

 

Nãi Mã Chân Tề Lâm, huynh đệ của Ninh Bách, vốn chỉ là nô bộc của Nãi Mã Chân thị nhưng vì nhiều năm trước từng cứu mạng Ninh Bách nên được Ninh Bách coi như huynh đệ.

 

Người này tính tình vừa kiêu căng vừa nóng nảy, xem thường kẻ khác, nhưng cũng có điểm mạnh là sức lực phi phàm. Có lần nó nghe Tang Ba Can kể, trong các dũng sĩ trên sông Oát Nan, người cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất là Ninh Bách, nhưng người sức mạnh phi thường nhất là Tề Lâm. Nãi Mã Chân thị có được cả hai, khiến bao nhiêu người đố kỵ.

 

Tần Quyên chưa thấy Ninh Bách cưỡi ngựa bắn cung bao giờ nhưng từng thấy sức mạnh của Tề Lâm. Tên này có thể khiêng một con ngựa, thậm chí một con lạc đà lên mà vẫn chạy như bay, người khác nhìn mà nghẹn họng trân trối.

 

Cho nên Phi Đàn còn chẳng nâng nổi một cánh tay của gã.

 

Tần Quyên cảm thấy lo lắng cho Phi Đàn, bèn chạy vội đến trước doanh trướng của Tề Lâm. Quả nhiên tiếng quát tháo rất to, nhưng Phi Đàn không bị đánh.

 

Chỉ vài kẻ đứng xem kịch vui, bị Tề Lâm giận cá chém thớt mà đạp cho mấy đạp.

 

Tần Quyên biết Phi Đàn không sao thì quay về, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Phi Đàn gọi lại, "Tần!"

 

Nó quay đầu nhìn, thấy trên khóe mắt thiếu niên còn lóng lánh nước, biết là Phi Đàn vừa mới khóc xong.

 

Phi Đàn không cao, dù Tần Quyên nhỏ hơn y tận 5 tuổi nhưng lại cao hơn y đến 3 phân. Những thiếu niên nhỏ nhắn như thế ở quân doanh rất hay bị bắt nạt.

 

Hồ Hồ gầy gò như vậy mà còn cao hơn y, Tần Quyên nghĩ Phi Đàn hồi bé chắc chắn là rất lười ăn, thậm chí còn thường xuyên bỏ cơm.

 

Suy nghĩ của trẻ con đơn giản lắm, Tần Quyên muốn sau này lớn lên phải cao hơn Hồ Hồ, cỡ như A Dịch Cát, phải oai phong như Ninh Bách nữa, cho nên nhất định phải ăn thật nhiều.

 

Phi Đàn không biết nó nghĩ gì, chỉ thấy sói con không tỏ vẻ ghét bỏ y như lúc trước, trong lòng rất vui sướng.

 

Tần Quyên cau mày, lạnh nhạt hỏi Phi Đàn, "Vì sao Tề Lâm đại nhân lại bắt ngươi giặt quần cho hắn? Không phải hắn có mấy tên nô tài sao?"

 

Phi Đàn ngây ra. Bấy giờ y mới đột nhiên hiểu, sói con không những không ghét y, mà còn quan tâm đến y?

 

Y đỏ mặt, nhỏ nhẹ nói, "Nô tài phụ trách hầu hạ Tề Lâm đại nhân hôm qua bị bệnh, ta đến hầu hạ đại nhân một đêm. Là ta sai, không giặt sạch quần áo của ngài ấy, nhưng mà đã giải quyết xong rồi."

 

Tần Quyên gật đầu. Lúc còn ở kỵ binh doanh, nó cũng từng giặt qua loa quần áo của mấy vị đại nhân nhưng không đến nỗi bị bắt bẻ. Phi Đàn tính tình cẩn thận như thế, chắc chắn không làm sai, mà là Tề Lâm cố tình muốn gây sự với y, Tần Quyên nghĩ bụng.

 

Phi Đàn thấy vẻ lo lắng trong đôi mắt điềm đạm mà trong vắt của nó, đáy lòng chợt mềm nhũn, nhìn nó đăm đăm.

 

"Tần Quyên, ngươi thấy Ninh Bách đại nhân thế nào?" Chẳng hiểu sao Phi Đàn bỗng hỏi vậy.

 

Tần Quyên cau mày, cũng không đoán ra ý đồ của y.

 

"Đại nhân rất tốt." Nó nói cho có lệ, vẻ mặt hết sức thờ ơ.

 

Phi Đàn không thấy sự thay đổi thái độ của nó, chỉ cười cười, ánh mắt càng dịu dàng như nước, "Ninh Bách đại nhân cứ lo ngươi không thích ngài ấy."

 

Hả?

 

Tần Quyên ngẩn người nhìn Phi Đàn, không hiểu y muốn nói gì. Chẳng biết có phải mấy ngày nay liên tục bôn ba đường dài nên nó mệt mỏi quá không, phản ứng lúc nào cũng chậm chạm. Nếu là ngày trước, nó đã chẳng phải hỏi nhiều như thế.

 

"Đại nhân rất thích ngươi. Nếu được đại nhân dạy cưỡi ngựa bắn cung, sau này ngươi nhất định sẽ có đất dụng võ." Phi Đàn nói bóng nói gió với Tần Quyên rằng, chỉ cần theo Nãi Mã Chân thị thì tiền đồ sẽ sáng lạn, nhưng cũng sợ đứa bé không hiểu ý mình.

 

Tần Quyên đi theo Ninh Bách tốt hơn theo Y Văn vương thế tử trăm lần. Y Văn vương thế tử quay về lần này liệu sống hay chết, sẽ tiếp tục kế thừa vương vị của phụ thân hay bị tước đoạt quyền thế, không ai nói chắc được. Trong khi trở thành phụ tá đắc lực cho Ninh Bách, cống hiến cho Nãi Mã Chân thị thì tốt hơn nhiều, ít nhất không phải lo giữ mạng. Dù sao bọn họ cũng chỉ là nô lệ mà thôi.

 

Với nô lệ, có gì quan trọng hơn ngoài tìm cho mình một chủ tử tốt.

 

Tần Quyên đương nhiên không có ý định ấy. Nó nhìn ra xa, thấy có rất nhiều tân binh đến doanh trướng. Tề Lâm mặc giáp chỉnh tề, vội vã bước ra.

 

Mọi suy nghĩ trong đầu nó đều theo Tề Lâm và đám tân binh đó mà đi, quên sạch Phi Đàn vừa nói với mình những gì.

 

*

 

Ngày hôm ấy, bọn họ bỗng dưng có thêm 1 vạn kỵ binh, trong số đó là 8000 người mà Ninh Bách lấy được từ đám thuộc hạ cũ ủa Nông Lật vương. Ban nãy, hắn vừa dẫn người đi đón những kỵ binh này về. Đây là món lợi hắn kiếm được từ Nông Lật vương sau khi bình định loạn ở thành Oát Đoan.

 

Các thủ hạ cũ của Nông Lật vương đã điều động 8000 kỵ binh từ Lương Châu, Túc Châu và các nơi khác, đến dâng cho Ninh Bách, xem như cảm ơn hắn giải quyết loạn Oát Đoan, giữ được danh tiếng của Nông Lật vương.

 

1 vạn kỵ binh là tương đương với số kỵ binh của Cát Cáp Bố doanh vào thời kỳ cường thịnh nhất. Ninh Bách không bảo bọn họ đến hội hợp với Cát Cáp Bố doanh ở An Định Can mà quyết định đưa bọn họ đến Đại Đô.

 

Tần Quyên không đoán được ý định của Ninh Bách, nhưng lúc này Viết Viết đã hiểu ra.

 

Nãi Mã Chân thị dã tâm bừng bừng, lần này về Đại Đô sẽ gặp chuyện gì, Viết Viết không dám nghĩ.

 

Suốt hành trình này, Viết Viết gần như chưa bao giờ ngủ ngon, cả người gầy hẳn đi.

 

Người ta tưởng Viết Viết bị bệnh, năm lần bảy lượt mời quân y đến khám, nhưng ai cũng nói một câu y chang nhau, vương thế tử chẳng qua chỉ quá mệt mỏi.

 

A Dịch Cát cẩn thận suy tính, nếu đi nhanh hơn, đầu mùa xuân là đến được Đại Đô rồi, nhưng với tốc độ hiện giờ thì không thể nói chắc.

 

Cho nên A Dịch Cát định sau khi đến Thái Nguyên thì sẽ đến gặp thúc phụ của mình, lại tìm một lang trung giỏi, nhờ đến chữa cho Viết Viết và Tùng Man.

 

Thúc phụ của A Dịch Cát, gia chủ Trát Đáp Lan thị, hiện dang làm quan ở phủ Thái Nguyên.

 

Ninh Bách dự định về đông bằng đường qua Thái Nguyên, lúc đến Thái Nguyên thì vừa hay tuyết đổ.

 

Sau bao nhiêu ngày, cuối cùng Tần Quyên mới được quay về với Viết Viết. Dọc đường đi, nó chỉ toàn cưỡi ngựa bên cạnh Ninh Bách.

 

Viết Viết gầy đi nhiều quá, chẳng hiểu sao Tần Quyên lại cảm thấy xót xa.

 

Viết Viết thấy sói con về với mình cũng không tỏ ra vui sướng, sắc mặt rất kho coi. Tùng Man và Cực Bố Trát phải tới nói chuyện với Tần Quyên để xoa dịu bầu không khí một chút.

 

Cực Bố Trát nghĩ, thiếu gia Tùng Man tính tình quái đản, vui giận bất thường trước kia giờ cứ như một người khác. Có thể vì từng qua cơn bạo bệnh, cũng có thể do được vương thế tử và Tần Quyên dạy dỗ nên giờ đã bỏ thói nói năng ngạo mạn, biết đùa giỡn trêu chọc người khác rồi.

 

Cực Bố Trát thấy tính tình Tùng Man như vậy thật là tốt. Hắn không cầu gì nhiều, chỉ mong Tùng Man thiếu gia không ham tranh đoạt, cứ làm một công tử nhàn tản, tham vọng hay thù hận gì đó mặc người khác lo.

 

"Đệ trông khá lắm, lại mập lên rồi." Tần Quyên cong môi cười, bẹo cái mặt nhỏ của Tùng Man. Hai má mềm thật, xem ra dù hành quân đường dài có gian khổ thật nhưng Cực Bố Trát chăm sóc nó rất tốt, không xơ xác tiều tụy, cũng không bị cháy nắng.

 

"Hồ Cầu Nhi nhớ Tần Quyên ca ca lắm. Ca ca có nhớ Hồ Cầu Nhi không?" Hai tay mũm mĩm của vòng quanh cổ Tần Quyên, Tùng Man thiếu điều là dán cả cái mặt tròn ủng của mình vào người nó.

 

Tần Quyên nhìn hai cái má Tùng Man phúng phính, cảm thấy ngứa ngáy chân tay, muốn xoa, muốn véo, nhưng ban nãy đã véo rồi. Lão quân y trong quân doanh dặn bọn họ, không được véo mặt Tùng Man nhiều quá, một ngày một lần là được rồi.

 

Tần Quyên đành phải nhịn, nhưng lòng vẫn ngứa ngáy, đúng lúc ấy thì nghe tiếng ho khan.

 

Viết Viết ho mấy tiếng, Tần Quyên mới sực tỉnh.

 

"Ngươi không khỏe à?" Tần Quyên hỏi.

 

Viết Viết sắp chết tâm đến nơi rồi. Sói con mà hắn xem là huynh đệ thân thiết lại là cái tên "hoa gặp hoa nở người gặp người yêu." Hôm nay nó còn là huynh đệ với mình, ngày mai đã thân thiết gọi A Dịch Cát là ca, lúc vui vẻ thì nhận Tùng Man làm đệ đệ, không chừng cả tên cẩu tặc Ninh Bách kia cũng muốn cướp nó về....Viết Viết càng nghĩ càng giận, sợ có ngày mình bị con sói nhỏ này làm cho tức chết.

 

Năm xưa, khi lấy lòng Hồ Hồ, hắn chưa bao giờ để bụng nhiều thế. Mà kể ra khi đó hắn có nhiều tiền, còn giờ phụ vương đã mất, không tiền tiêu xài, ai cũng ghét bỏ.

 

Viết Viết trầm mặt quát lớn, "Cút ra ngoài hết cho ta!"

 

Hắn vung chân đá cái bàn trước mặt.

 

Tần Quyên chưa bao giờ thấy Viết Viết nổi nóng như thế.

 

Cực Bố Trát nhanh tay bế Tùng Man đi, còn đưa mất ra hiệu cho Tần Quyên.

 

Tần Quyên sửng sốt một lúc nhưng không rời đi. Cực Bố Trát đành phải ôm Tùng Man đi kẻo nó bị dọa sợ.

 

Tần Quyên dựng cái bàn bị Viết Viết đá lên, chậm rãi đi tới, thấp giọng nói, "Viết Viết, ngươi tin ta, đừng ngại nói cho ta khó khăn của ngươi. Nếu coi ta là huynh đệ, ngươi gặp chuyện gì thì cứ nói."

 

Giọng nó thật nhẹ nhàng. Đó cũng là lần đầu tiên nó gọi tên Viết Viết.

 

Viết Viết sững sờ hồi lâu, thân mình run rẩy, gần như khiếp sợ.

 

Tần Quyên thở dài. Y Văn vương thế tử bản tính đa nghi, quái đản, âm trầm. Chắc hắn sẽ suy xét câu nói thật lòng ban nãy của nó đến ba ngày.

 

Bọn họ cũng giống nhau thôi, không phải kẻ dễ dàng mở lòng với người khác, nhưng lại vì một hành động nhỏ của đối phương mà xúc động rất lâu.

 

Muốn tin, khao khát hơi ấm, nhưng lại không dám tin hoàn toàn, dù người kia dịu dàng đến mấy.

 

Chỉ vậy thôi.

 

Bọn họ đều mất đi người mình tin yêu nhất khi còn quá nhỏ, đã trở nên lạc lối mất rồi.

 

Một lúc lâu sau, Tần Quyên mới nghe thấy Viết Viết bật cười, có vẻ chế nhạo, "Tần lang, nếu có kẻ đang ở giữa lằn ranh sống chết, lại muốn chọn cái chết hơn, ngươi nghĩ sau khi hắn chết có bị người khác chê cười không? Ngươi nghĩ hắn có sợ bị chê cười không?"

 

Tần Quyên mới 11 tuổi, không điên khùng như Viết Viết 13 tuổi....Thậm chí Tần Quyên còn không ngốc nghếch tới độ suy xét một việc như thế.

 

Nhưng dù nó coi Viết Viết là tên ngốc cũng không thể nào không nhận ra sự bi thương trong tiếng cười chế giễu kia của hắn.....

 

Có lẽ nó hiểu được, vị vương thể tử, con cháu hoàng thất khoác trên minh kim quang này thực ra chỉ là một thiếu niên có tuổi thơ lạnh lẽo, cơ khổ.

 

Giữa ngờ vực và tuyệt vọng, hắn hình thành thói quen giả vờ, nói chuyện nửa đùa nửa thật, tính tình ngông nghênh quái đản.

 

"Có, họ sẽ chê cười ngươi, chê cười ngươi phụ thân mất sớm, chê cười ngươi chưa kế thừa vương vị đã chết, chê cười thủ hạ của ngươi vô dụng, chê cười lãnh thổ của ngươi bị cướp mất...."

 

"Ngươi....." Nụ cười trên gương mặt Viết Viết cứng đờ, vung một nắm đấm về phía Tần Quyên.

 

Tần Quyên tóm được tay của hắn, vẻ mặt cương nghị, cặp mắt trong sáng mà lãnh liệt, "Cho nên ngươi phải đường đường chính chính mà sống với phong thái của một vương thế tử, cho bọn họ biết ngươi sống lâu, sống khỏe, sống sung sướng thế nào, nhìn những kẻ muốn g**t ch*t ngươi, muốn chê cười ngươi, muốn cướp đất đai lãnh thổ của ngươi đều chết trước ngươi, hiểu chưa?"

 

Viết Viết ngẩn ngơ nhìn Tần Quyên. Rồi một hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên bật cười thật lớn, "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha....."

 

Hắn cười ra nước mắt. Vì sao hắn lớn hơn vài tuổi, mà còn không thông thấu bằng một con sói con?

 

*

 

Tần Quyên vừa ra khỏi chỗ của Viết Viết thì bắt gặp A Dịch Cát vội vàng đi tới.

 

A Dịch Cát thấy Tần Quyên quay về thì rất ngạc nhiên, vội vàng kéo nó đi.

 

"Đại Đô xảy ra chuyện rồi, cụ thể là chuyện gì thì ta đang điều tra. Tóm lại là bây giờ không thể tùy tiện về Đại Đô được nữa. Nếu chúng ta muốn ở lại Thái Nguyên quá lâu, Ninh Bách sẽ không đồng ý, cho nên đệ phải mau chóng tìm cách về đây, bằng không Ninh Bách sẽ đưa đệ tới Đại Đô." A Dịch Cát thấp giọng, nói rất nhanh.

 

Tần Quyên kinh sợ, hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì?"

 

"Chuyện không hay, nhiều lời đồn lắm, tóm lại là nội bộ rối ren, nhiều người chết lắm rồi."

 

Tần Quyên không hiểu, chẳng phải chỉ là Hãn lâm bệnh, muốn các vương tử quay về sao? Sao lại thành thế này?

 

"Đệ phải hiểu, các vương tử đều không muốn về, tất cả là có nguyên nhân." A Dịch Cát đặt tay lên vai Tần Quyên.

 

Tần Quyển cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè nặng, không thể hít thở nổi.

 

Đó là điều Viết Viết lo lắng mà không dám nói ra sao?

 

Nó nghĩ sâu hơn một chút, phải chăng Nãi Mã Chân Ninh Bách vội vàng muốn về Đại Đô như vậy là vì tình thế bây giờ có lợi cho hắn?

 

A Dịch Cát lại vỗ vai Tần Quyên, "Hiện giờ chúng ta đóng doanh ngoài Thái Nguyên, chờ thúc phụ ta tới đón vương thế tử. Đệ hãy kiếm cớ để quay về. Ninh Bách nói muốn đưa đệ theo vì chữ của đệ đẹp, chỉ là lấy cớ thôi. Ca quen biết đệ hơn 5 năm rồi, vương thế tử có thể giấu đệ, nhưng Trát Đáp Lan A Dịch Cát sẽ không lừa đệ. Ninh Bách không đáng tin đâu. Hắn mưu mô gian xảo, tiếp cận ai cũng có mục đích hết. Đệ phải hết sức cẩn thận, nghĩ xem vì sao hắn tiếp cận mình."

 

A Dịch Cát nói rồi nhìn nó một cái, quay người rời đi.

 

Tần Quyên chỉ muốn nói cho A Dịch Cát rằng, nó chưa bao giờ có ý định theo Ninh Bách.

Bình Luận (0)
Comment