Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 46

Nhưng Tần Quyên vẫn thầm mong Y Văn vương thế tử được điều đến hành lang Hà Tây hơn.

 

"Sao ngươi lại ở đây?"

 

Vạn Khê không ngờ sói con chẳng những không hành động theo suy nghĩ của hắn mà còn biết được ý đồ của hắn.

 

Mấy ngày không gặp, trải qua sinh tử, con sói nhỏ này đã trưởng thành hơn nhiều.

 

Vạn Khê cười, "Vì sao bản quan không thể ở đây? Phủ Hà Gian vốn là quê của bản quan."

 

Hắn sinh ra ở phủ Hà Gian, sau này mới theo dưỡng phụ đến Đại Oát Nhĩ mấy năm.

 

"Ngươi không ở lại Đại Đô để bảo vệ bá tánh, ngay lúc quan trọng nhất lại rời đi. Mà ngươi cũng không phải tướng sĩ như Ninh Bách đại nhân, dù Nãi Mã Trân có sai người truyền tin cũng không nhờ một tên quan văn trên ngũ phẩm như ngươi. Cho nên chắc chắn là ngươi lén trốn đi."

 

Tần Quyên vừa nói vừa bước lên vài bước, rút ngắn khoảng cách với Vạn Khê.

 

Vạn Khê không ngờ trong khoảnh khắc ấy, mình lại thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt con sói nhỏ này. Không thể nào! Đứa bé này làm sao đoán được.

 

Toàn bộ kế hoạch của hắn kín kẽ không chút sơ hở, làm sao một đứa nhóc lại có thể đoán ra?

 

Cho nên hắn biết, Tần Quyên chỉ là mèo mù vớ cá rán, muốn kiểm chứng những suy đoán của mình.

 

Đúng là một đứa trẻ thông minh, tiếc là lòng dạ thật thà quá nên vẫn còn non tay.

 

Thú vị thật, ở cái chỗ dơ bẩn bần cùng, ăn thịt người không nhả xương như Cát Cáp Bố doanh suốt năm sáu năm mà còn giữ được mấy phần thiện lương, thành thật.....

 

Vạn Khê cong môi cười, khôi phục vẻ ung dung như trước.

 

"Đương nhiên có nhiệm vụ ta mới tới đây. Ngươi không quan không chức, lấy quyền gì hỏi ta. Y Văn vương thế tử đã về Đại Đô rồi, ngươi không nên ở phủ Hà Gian quá lâu. Sau buổi trưa sẽ có người đến đưa ngươi về. Nếu mai ta còn thấy ngươi xuất hiện trước mặt ta, đừng trách ta không khách khí." Nói rồi còn vươn tay nắm cằm Tần Quyên. Tần Quyên định phản kháng, nhưng lại bị hai nam nhân cao lớn phía sau giữ chặt.

 

Hắn muốn vùng thoát khỏi bọn họ nhưng một trong hai tên đột nhiên vươn tay siết cổ hắn.

 

"Thành thật chút, đỡ bị đòn."

 

Vạn Khê làm như không có chuyện gì, thản nhiên cười, "Bảo sao Viết Viết bắt ngươi đeo mặt nạ. Gương mặt này đúng là đẹp thật."

 

Cặp mắt hắn như lấp lóe sáng. Hắn buông ta, cũng bảo hai thủ hạ thả Tần Quyên ra.

 

Ban nãy, khi thấy Tần Quyên, hắn đã suýt không nhận ra đứa nhỏ này.

 

Mới bấy lâu không gặp mà đã cao lên rồi, hẳn là đang tuổi thay da đổi thịt.

 

Tần Quyên tức đến nghiến răng. Nếu tên này không phải sư huynh của Hồ Hồ thì hắn đã lao lên cho đối phương một trận.

 

Vạn Khê bảo hắn về Đại Đô, việc gì hắn phải nghe theo?

 

Vạn Khê mỉm cười, căn dặn thủ hạ, "Trông chừng cẩn thận."

 

Tần Quyên bị họ giam lỏng, không cho ra ngoài, ngay cả thẻ bài của A Dịch Cát cũng không dùng được.

 

Tới trưa, quả nhiên có hai kỵ binh tới áp giải hắn lên xe ngựa.

 

Bọn họ chẳng những trói hắn, còn nói với phu xe, "Tên nhóc này hung dữ lắm, có khi còn cắn người, đừng cởi trói cho nó, không là tự chịu hậu quả đấy."

 

Tần Quyên, "....."

 

Trên xe ngựa còn có vài quan viên khác. Nghe kỵ binh nói vậy với phu xe, họ liền tò mò nhìn sang.

 

Một đứa bé xinh đẹp thế này mà hung dữ vậy ư?

 

Tần Quyên ghét bị người ta vây quanh nhìn chòng chọc, bèn nghiến răng lườm bọn họ.

 

Mấy tiểu quan kia sợ tới mức co rúm lại, không dám nhìn nữa.

 

Giờ bọn họ tin, có khi hắn cắn thật.

 

"Đến Đại Đô thì giao hắn cho nội nha là được, để hắn tự về."

 

Kỵ binh vẫn còn nói chuyện với phu xe bên ngoài xe ngựa, đưa bọc hành lý của Tần Quyên cho phu xe.

 

"Hắn ăn nhiều, đừng quên đút cho hắn."

 

Kỵ binh vừa dứt lời, có viên quan trong xe không nhịn được mà cười phì ra.

 

Tần Quyên tức xì khói. Vạn Khê và bè lũ của hắn, tên nào cũng như nhau!

 

Xe ngựa lọc cọc rời phủ Hà Gian. Đây vẫn là lần đầu Tần Quyên ngồi một cỗ xe lớn như vậy, bốn con ngựa kéo, hai phu đánh xe, bên trong có thể chở 8 người mà không hề chen chúc.

 

Là loại xe dành riêng cho quan viên.

 

Lúc trời tối, đám quan viên dừng lại ăn uống.

 

Phu xe kia rất trung thực, thật sự ôm bọc hành lý vào đút đồ ăn cho Tần Quyên.

 

Tần Quyên bảo gã cởi dây trói cho mình nhưng gã không dám.

 

Phu xe lấy một miếng bánh bột ngô trong bọc hành lý đút cho hắn, còn hỏi hắn muốn ăn thịt bò khô không.

 

Nghe đến thịt bò khô, Tần Quyên chỉ muốn lật tung cả xe lên.

 

Tên chó Vạn Khê này cố ý hả? Hắn không ăn thịt bò ! Không ăn thịt bò! Hắn không tin Vạn Khê không biết chuyện đó.

 

Nhìn gương mặt nhỏ tuấn tú của Tần Quyên, phu xe ngây người ra, mãi mới phản ứng được, "Đúa bé này không chịu ăn thịt, thế thì ta đút bánh nướng cho ngươi vậy....Bảo sao mà gầy."

 

Phu xe chấm bánh với nước cho mềm rồi đút Tần Quyên. Thịt bò khô để lâu cũng hỏng, phu xe lấy ăn luôn cho đỡ lãng phí.

 

Tần Quyên nhìn gã ăn từng miếng thịt trước mặt mình, nước mắt lưng tròng...Hắn nuốt nước bọt, hắn cũng thèm thịt lắm chứ.

 

Có thịt dê là tốt nhất....Không thì gà vịt cũng được.

 

Ăn xong, phu xe nằm nghỉ nửa canh giờ, rồi bọn họ tiếp tục lên đường.

 

Sáng sớm ngày thứ tư, Tần Quyên đã đến được sân nội nha.

 

Lúc này, phu xe mới cởi trói, trả hành lý cho hắn, dường như sợ bị hắn cắn nên ném đồ xong thì co cẳng chạy thật nhanh.

 

Tần Quyên bực mình ném dây xuống, cúi nhặt bọc hành lý dưới đất lên.

 

Trong bọc ngoài ít đồ chưa ăn hết thì còn một túi bạc,

 

Tần Quyên ngây cả người, cau mày. Lại là tên Vạn Khê chết tiệt kia!

 

Có muốn hại chết hắn cũng không đến mức đối xử với hắn như thế!

 

Nhưng bị Vạn Khê hại một lần rồi, ngay từ đầu Tần Quyên cũng chẳng trông mong gì ở con người này.

 

Hắn mang mặt nạ lên, lúc này có lính gác ở nội nha đi tới.

 

"Đây không phải chỗ của ngươi, cút đi!" Lính gác lớn giọng quát.

 

"Ta là người của Y Văn vương thế tử, phiền ngươi báo cho thế tử giúp ta." Hắn mở bọc hành lý, lấy thẻ bài Vạn Khê đưa ra cho lính gác xem.

 

Lính gác nhận ra thẻ bài, trố mắt nhìn hắn, "Ngươi chờ một chút."

 

Chừng nửa canh giờ sau, lính gác dẫn hắn đến dinh thự của Y Văn vương thế tử.

 

Tiếc là Viết Viết không ở đây, Cực Bố Trát cũng vậy.

 

Khi Tần Quyên vào viện, chỉ có Tùng Man ngồi xổm trong sân nghịch bùn, cùng với một nô tài đứng cách đó không xa, không dám lại gần.

 

Tùng Man cắm cành cây vào đất, lẩm bẩm, "Cây con, nếu mi sống được....thì Tần Quyên ca ca sẽ quay về, đúng không...."

 

Chẳng hiểu sao, Tần Quyên lại cảm thấy chua xót trong lòng. Hắn đứng đó hồi lâu, không vội bước lên.

 

Mãi tới khi tên nô tài thấy hắn, kinh hãi kêu, ".....Tần thị vệ?"

 

Khi ấy, Tùng Man mới quay đầu. Trong nháy mắt nhìn thấy nhau, nó liền ném cái xẻng nhỏ trong tay xuống, chạy ào tới.

 

Nhưng đến khi còn cách Tần Quyên có mấy bước thì nó lại dừng, nước mắt to như hạt đậu lã chã chảy dài.

 

"Huynh còn về làm cái gì? Huynh mãi không về, người ta nói huynh chết rồi! Giờ huynh về làm gì...."

 

Tùng Man khóc nức khóc nở, tiểu nô tài đứng bên góc tường chạy tới lau nước mắt.

 

Tần Quyên nhói lòng, bỏ hành lý trong tay, ngồi xổm xuống kéo Tùng Man vào ngực, vừa lau nước mắt vừa dịu dàng gọi, "Hồ Cầu Nhi.....Hồ Cầu Nhi đừng khóc."

 

Tùng Man còn khóc to hơn, vừa đẩy Tần Quyên, vừa đấm vào ngực hắn.

 

"Huynh còn về làm gì....Huynh làm ta đau lòng một lần chưa đủ à? Nếu sau này huynh xảy ra chuyện gì, ta lại phải đau lòng lần nữa.....Huynh tệ lắm! Hồ Cầu Nhi không thích huynh ! Hồ Cầu Nhi không cần huynh nữa!"

 

Tần Quyên nắm tay Tùng Ban, đặt bên môi, nhỏ giọng dỗ dành, "Nếu Hồ Cầu Nhi không cần ta, ta cần Hồ Cầu Nhi là được...."

 

Khóe mắt Tần Quyên đỏ hoe dưới lớp mặt nạ, lòng đau không nói nên lời.

 

Tùng Man khóc đến khản cổ, mãi mới ôm cổ Tần Quyên ngủ.

 

Ban nãy còn nói không cần, giờ thì gỡ thế nào cũng không ra.

 

Sau khi khóc xong, mặt Tùng Man lấm lem hết cả. Tần Quyên muốn đặt nó xuống giường để lau mặt, nhưng vừa mới buông lỏng tay, nó đã bám dính lấy.

 

"....."

 

Tùng Man không chịu buông, Tần Quyên cũng không có cách nào bỏ đi được, chỉ đành bảo tiểu nô tài, "Ngươi ra ngoài trước đi, ta sẽ chăm sóc Tùng Man. Sau khi vương thế tử về, phiền báo cho ta một tiếng."

 

Tiểu nô tài thưa vâng rồi bước ra khỏi cửa.

 

Nhìn lại, Tùng Man đã gầy đi nhiều rồi. Tần Quyên xoa đầu nó, có chút đau lòng.

 

Không biết từ lúc nào, hắn cũng ngủ quên mất.

 

Hắn nằm ôm Tùng Man, mơ màng cảm giác như mình đang ở trên thảm cỏ mềm mại, gió m*n tr*n qua mặt, mang theo mùi lá tươi.

 

Rồi hắn lại nghe tiếng cười đinh đang như chuông bạc, rất quen thuộc, giống như Đán Mộc....

 

Cảnh vật trước mắt mờ ảo như hư vô, nào là đồng cỏ, mây trắng, bò dê nhởn nhơ.

 

Đán Mộc nắm tay Tùng Man đi thả diều. Cách đó không xa, có một thiếu niên áo trắng ngồi đó....Không rõ là ai.

 

Vừa giống Hồ Hồ, nhưng cũng giống Triệu Hoài Chi....

 

Trái tim trong lồng ngực đột nhiên thắt lại.

 

Hắn vội vàng chạy tới, nhưng thiếu niên trước mặt cứ như được che phủ bởi màn sương.

 

Hắn chỉ vừa tới gần, y lại xa hơn một quãng.

 

Vòng đi vòng lại, sông ngăn núi trở, càng lúc càng xa....

 

Cuối cùng, đến khi trước mắt chỉ toàn một màu trắng xóa, chỉ còn tiếng cười lanh lảnh của Đán Mộc văng vẳng bên tai.

 

Tần Quyên tỉnh lại, ngồi bật dậy trên giường.

 

Không thấy Tùng Man đâu, chỉ có một vị lang trung đang bắt mạch cho hắn.

 

Lang trung thấy hắn tỉnh, bèn gọi vọng ra ngoài, "Vương thế tử, hắn tỉnh rồi."

 

Hóa ra hắn đã ngủ thẳng từ lúc đó đến tận đêm khuya.

 

Y Văn vương thế tử vội chạy vào, ngồi xuống trước giường của Tần Quyên. Lúc này, hắn mặc một bộ áo tím sang quý, trước ngực đeo đầy trang sức bằng ngọc, ngay cả mũ quan cũng lộng lẫy vô cùng.

 

Tần Quyên nhận ra, Viết Viết đã được phong vương rồi.

 

Viết Viết đoán được hắn nghĩ gì, bèn cười báo cho hắn, "Đất phong là phía tây Hà Tây, phong hào Đại Vĩnh."

 

Viết Viết không thích cái cách gọi Đại Vĩnh vương này, nhưng đương nhiên cũng không muốn người ta gọi hắn là Y Văn vương thế tử.

 

Tần Quyên nhìn hắn một lúc lâu, sau đó bật cười, có phần vui vẻ có phần chua xót, rồi nói, "Vương thế tử cầu nhân đắc nhân." (Đại khái nghĩa là đạt được nguyện vọng)

 

Viết Viết ngẩn ra một lúc, rồi mới nhe răng cười, "Cầu nhân đắc nhân."

 

Cũng chẳng có gì là xấu. Dù không phải lý tưởng nhất, nhưng ít ra cũng tốt hơn nhiều so với lúc bần cùng khi xưa.

 

Không tranh không đoạt, cầu nhân đắc nhân.

 

Sau một hồi im lặng, Viết Viết đột nhiên đứng dậy, nói, "Trời sinh voi trời sinh cỏ. Nơi nào có nước có thảo nguyên thì là quê ta. Tần Quyên, chúng ta về nhà thôi."

 

Tần Quyên nhìn trang sức vàng chói trên cổ Viết Viết, bỗng nhiên nằm lăn ra giường mà cười, "Viết Viết, ngươi mang hết tài sản ra đeo lên mình sao? Ha ha ha...."

 

Viết Viết nhận ra mình thật giống tên hề, mấy lời trữ tình ban nãy đều như rắm chó.

 

"Tên thô bỉ này, không hiểu phong tình gì hết!" Viết Viết tức giận phất tay.

 

Tần Quyên cười đến sảng khoái. Tên ngốc này mà cũng biết đến hai chữ phong tình...."Ha ha ha..."

 

"Ngươi.....Cười ta xem!" Viết Viết giả vờ thò tay véo hắn.

 

Nào ngờ vừa mới vươn tay đã vấp phải tấm thảm cạnh giường, lảo đảo ngã nhào xuống.

 

Tần Quyên không đề phòng, tới lúc kịp phản ứng thì đã bị Viết Viết đè lên.

 

"...." Trang sức trên người Viết Viết va cái ầm một cái vào mạng sườn hắn, suýt nữa gãy cả xương cốt.

 

Bị mấy thứ mã não, phủ thúy, ngọc thạch nặng như cùm kia đè vào ngực, Tần Quyên hít sâu một hơi, hai mắt trợn tròn. Hắn đang định gầm lên mấy tiếng thì nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.

 

Có người tới....

 

Viết Viết cũng nhận ra, muốn đứng dậy, nhưng y phục lằng nhằng, không thể hoạt động thoải mái, không cách nào đứng lên được.

 

Hắn dùng tay chống lên, nhưng trang sức hột xoàn vướng vào quần áo của Tần Quyên, lại lần nữa bị kéo xuống ngực Tần Quyên.

 

"Ui....!" Lần này, Tần Quyên bị đống trang sức ấy chọc thẳng vào xương sườn, đau đến kêu oai oái.

 

Tỳ nữ của Nãi Mã Trân vừa vào thì thấy cảnh này.

 

Pháp Đề Mã thị đến đưa chiếu thư cho Viết Viết, nhưng lại vô tình chứng kiến.

 

Dù Cực Bố Trát đã nhanh chân chạy tới gỡ trang sức ra và quần áo vướng víu, để bọn họ tách khỏi nhau, nhưng sự thật là rất nhiều người đã thấy cảnh tượng kia.

 

Do chiếu thư ban tới nên mọi người trong phòng đều phải quỳ tiếp.

 

Viết Viết liếc mắt ra hiệu cho Tần Quyên, dù không muốn nhưng Tần Quyên cũng phải làm theo.

 

Có thể thấy rõ Pháp Đề Mã hơi ghét bỏ vị vương thế tử này, sau khi lấy danh Nãi Mã Trân cùng nhi tử Quý Do để ban bố chiếu thư, ả nói với Viết Viết vài câu kỳ quái rồi bỏ đi.

 

Viết Viết đặt chiếu thư trước mặt, chẳng có vẻ gì là vui sướng.

 

Nhưng Tần Quyên lại rất tò mò không biết chiếu thư của người Mông Cổ trong như thế nào, bèn ngồi xuống cạnh, cầm lên lật qua lật lại.

 

Người Mông Cổ dùng chữ Duy Ngô Nhĩ viết theo hàng dọc giống chiếu thư của người Hán, nhưng con giấu lại khắc chữ triện.

 

Điều đó có nghĩa trong vương đình Đại Đô có rất nhiều Hán nho, nhưng bọn họ không mấy khi công khai xuất hiện.

 

"Phía tây Hà Tây, kỵ binh 3000, Viết Viết giàu rồi nha!" Tần Quyên buông chiếu thư xuống, nhìn Viết Viết.

 

Viết Viết đỏ mặt, vành tai cũng nóng bừng, chuyện trên giường ban nãy khiến hắn vẫn còn chưa thôi lúng túng.

 

Hắn lo ả tì nữ lắm mồm Pháp Đề Mã kia lại khua môi múa mép với Nãi Mã Trân. Sở dĩ Pháp Đề Mã không ưa hắn là vì khi ả bị quân Nam Cổ bắt, trong số những kẻ không ủng hộ cách dùng vàng bạc chuộc ả về có cả hắn.

 

Dù sao đi nữa, phen này bất ổn rồi. Nhưng Tần Quyên thì không nghĩ ngợi gì cả, hắn thấy chỉ là vô tình té ngã thôi, chuyện bình thường mà.

 

Pháp Đề Mã vừa dẫn người đi thì Tùng Man vào.

 

"Tần Quyên ca ca tỉnh rồi! Làm ta sợ muốn chết. Lúc ta thức giấc thì thấy huynh ngất xỉu, ngọi sao cũng không dậy. Ta lo chết mất..." Tùng Man nhào đến ôm hắn.

 

Tần Quyên cau mày, "Con nít đừng có nói chết chóc hoài vậy. Coi chừng rụng mất cái răng cửa đấy."

 

Tùng Man sợ điếng người, ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng..."

 

Viết Viết liếc nhìn qua, trợn tròn con mắt. Tại sao lúc hắn dạy dỗ thì Tùng Man gân cổ lên cãi, còn trước mặt Tần Quyên thì nghe răm rắp như vậy?

 

Cực Bố Trát vừa ra ngoài một lúc lại quay vào, đưa cho Viết Viết phong thư, "Của Ô Đốc."

 

Nghe vậy, sắc mặt Viết Viết trầm xuống, nhận lấy thư.

 

Viết Viết xem xong, lại quay nhìn Tần Quyên, khẽ nói, "Đại quân có khả năng phải rút lui...."

 

Ban đầu Tần Quyên tưởng đại quân ở đây chính là đại quân của Cát Cáp Bố doanh. Không đúng, cách đây 6 năm, khi Cát Cáp Bố doanh tiếp ứng cho quân chủ lực, toàn quân đã bị diệt rồi. Số quân Ninh Bách dẫn về Đại Đô chỉ là nhóm tàn quân cuối cùng còn sót lại....

 

Cho nên đại quân mà hắn nói không phải Cát Cáp Bố doanh, cũng không phải là lực lượng Cát Cáp Bố mới đang chỉnh đốn ở An Địch Can tại Tây Vực.

 

Mà là quân chủ lực Tây Chinh?

 

Trên thực tế, Tần Quyên không tin tưởng tin tức này. Quân Tây Chinh rút về, có khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

 

Nô Nô Mạt Hách từng đoán quân Tây Chinh sẽ còn đánh ít nhất 5 năm nữa, mà nhiều thì còn lên tới 10 năm cơ mà.

 

Đương nhiên, việc quân Tây Chinh quay về cũng không phải không có khả năng. Chủ yếu là vì cục diện ở Đại Đô rối ren, Hãn Oa Khoát Đài đột ngột băng hà, các vương tử hơi chút là nổi dậy làm phản, hiện giờ phần lớn quyền lực nằm trong tay Nãi Mã Trân.

 

Cho nên nhiều người trong quân chủ lực Tây Chinh muốn rút về Đại Đô cũng hợp lý.

 

Tuy vậy, Tần Quyên vẫn nói, "Cẩn thận có người tung ra tin tức giả, Ô Đốc gửi thư chủ yếu để nhắc nhở ngươi thôi."

 

Cứ như thể Nãi Mã Trân muốn dùng tin tức quân Tây Chinh về đông để điều tra xem có bao nhiêu kẻ thật sự ủng hộ bà ta. Sau khi nghe tin quân chủ lực quay về, các đại thần sẽ về phe nào?

 

Người ủng hộ Nãi Mã Trân chỉ lác đác vài mống, chủ yếu là giống như Viết Viết, không có cách nào khác ngoài quy phục.

 

Nói cách khác, hiện giờ có thể Viết Viết đang đứng về phía Nãi Mã Trân dưới danh nghĩa ủng hộ trưởng tử Quý Do, nhưng ngày mai có thể ủng hộ một vị vương khác làm Hãn.

 

Nãi Mã Trân sẽ nhân lúc này thử lòng đám người dưới quyền.

 

Viết Viết nhận được tin thì ắt là kẻ khác cũng vậy.

 

Viết Viết cau mày hỏi Tần Quyên, "Ngươi nghĩ sao?"

 

"Muốn ta nói thật à?"

 

Viết Viết gật đầu.

 

Tần Quyên đứng dậy, đi lại vài vòng, "Ta cảm thấy, nếu chiếu thư phong vương đã ban xuống rồi, chẳng bằng mau lên đường về đất phong, tránh được mối họa này. Hai là, dù quân chủ lực Tây Chinh quay về cũng sẽ phải đi ngang qua hành lang Hà Tây, chúng ta có thể thăm dò tin tức được sớm hơn kẻ khác. Khi ấy, ngươi muốn đứng về phía Hãn nào thì chọn Hãn đó."

 

Dù sao, cái chuyện gió chiều nào xoay chiều ấy này, Viết Viết làm cũng quen tay rồi.

 

"Nhưng nếu quân Tây Chinh không về, Nãi Mã Trân chẳng vẽ vẫn luôn nắm giữ...." Giọng Viết Viết càng lúc càng nhỏ dần.

 

Tần Quyên hiểu, Viết Viết không muốn Nãi Mã Trân thật sự cai quản triều chính lâu dài. Dù sao hắn cũng là người của dòng dõi Bột Nhi Chỉ Cân, hoàng tộc đích thực của Mông Cổ.

 

"Trước tiên ngươi cứ nuôi dưỡng đại doanh kỵ binh đã rồi nói." Tần Quyên hừ lạnh.

 

"....."

 

Tùng Man nhìn Viết Viết, rồi lại nhìn Tần Quyên, "Các huynh có nghe ta nói không thế?"

 

"Đệ nói gì...." Tần Quyên chìa tay ôm nó vào lòng.

 

"Ta nói, hình như năm hay sáu ngày trước, không nhớ rõ lắm.....Cái tên Vạn Khê kia nói với ta, hắn có thứ muốn giao cho A Dịch Cát hoặc vương thế tử. Ta cũng chỉ vừa nhớ ra thôi." Tùng Man tháo túi thơm hình đầu thỏ bên hông xuống.

 

Vì trông như món đồ chơi trẻ con nên không ai để ý.

 

Tần Quyên nhận lấy, không mở ra mà đưa cho Viết Viết.

 

Viết Viết mở túi thơm, thấy bên trong là một miếng vải, trên đó viết :Dù có nghe được phong thanh gì cũng đừng tin, về đất phong ngay lập tức.

 

Tần Quyên nghĩ, nếu như năm sáu ngày trước, Tùng Man gặp Vạn Khê, có nghĩa là khi gặp hắn ở phủ Hà Gian, Vạn Khê cùng lắm chỉ mới đến được 1 ngày, thậm chí còn có khả năng hai người đến phủ Hà Gian vào cùng một hôm.

 

Không hiểu sao, Tần Quyên thấy bâng khuâng, như thể mọi chuyện đã định, nhưng sai một điểm mấu chốt ngay phút cuối cùng.

 

Để rồi sau đó không thể tìm lại, không thể nắm giữ.

 

Tần Quyên siết chặt tay, sau một hồi suy nghĩ vẩn vơ, hắn kết luận, tên Vạn Khê này nhất định không bình thường. Tự mình trốn ra ngoài, hẳn phải có chuyện gì đó quan trọng hơn cả tính mạng.

 

*

 

Viết Viết tạm đưa ra quyết định sẽ đến nhận đất phong sau tết Đoan Ngọ 1 ngày, tức là chỉ một thời gian ngắn nữa thôi.

 

Lý do là bởi sắp tới có một buổi thịnh yến tại Đại Đô, Đại Vĩnh vương cần phải tham dự xong mới có thể lên đường.

 

Đương nhiên họ cũng đang chờ tin từ A Dịch Cát nữa. A Dịch Cát đang tuyển mộ binh lính ở cả Thái Nguyên lẫn phủ Đại Đồng. Đây là hạt giống binh mã của Đại Vĩnh vương sau này.

 

Hiện tại, Tần Quyên đang ngâm cứu bản đồ cùng Viết Viết xem nên kiến thành ở đâu, chọn nơi nào làm nơi an gia sau này.

 

Phía tây hành lang Hà Tây, thảo nguyên ít, sa mạc nhiều.

 

Hai người đều nhắm đến một vùng miền quê nhỏ phía đông, chỗ này có vẻ thích hợp để xây dựng thành lũy.

 

Bọn họ còn còn quá trẻ, không hiểu lý do vì sao vùng đất này xanh tươi như thế mà mấy trăm năm qua không có ai dựng thành. Ấy là bởi tại đó có vô số đầm lầy.

 

Sa mạc Taklimakan còn được gọi là biển chết, bởi trên biển cát mênh mông này, chỗ con người có thể sinh sống yên ổn đếm trên đầu ngón tay.

 

Từ Khả Thất Cáp Nhi đến Áp Nhi Khiên, từ Oát Đoan đến La Bặc, những tòa thành này là nơi ngưng tụ trí tuệ cả trăm ngàn năm của con người.

 

Muốn dựng một tòa thành giữa biển cát cùng đầm lầy, e rằng đó là một ý tưởng kinh thiên động địa.

 

Chưa từng có ai làm được như thế, nhưng cũng chính bởi vậy nên khát vọng mới càng mãnh liệt hơn. Lúc này đây, Tần Quyên đang ôm khát vọng ấy.....Tựa như khắc cái tên chữ Hán của chính mình lên hành lang Hà Tây bằng gió cát, để trăm ngàn năm sau, hắn có thể nói với hậu nhân rằng hắn đã từng sống, đã từng kiến tạo thành trì, xuất sắc làm sao.

 

Đúng, hắn muốn cho họ biết, hắn đã từng sống trên cõi đời này, chứ khong chết ở thiêm binh nô lệ doanh, không chết trên sa mạc cát vàng, cũng không chết giữa tuyết sơn núi lở. Hắn đã sống, nỗ lực mà sống.

 

Nhưng hơn cả vậy, hắn muốn nhiều năm sau, Triệu Hoài Chi, Hồ Hồ, hay là Tần Cốc có thể nghe đến cái tên hắn.

 

Ở phía tây Hà Tây, phía nam đại mạc, có một thiếu niên, tên gọi Tần Quyên.

 

Để làm được thế, hắn phải trở thành một nhân vật oai phong khắp chốn....

 

*

 

Chỉ mấy hôm sau đã là tết Đoan Ngọ.

 

Người Mông Cổ không có phong tục Đoan Ngọ nhưng cũng thích bánh ú của người Tống. Còn người tổ chức tết đa số là các Hán nho hoặc người Khiết Đan.

 

Cho nên lúc này Tần Quyên có thể dễ dàng phân biệt đâu là người Hán với người Khiết Đan ở trong cung điện nội nha.

 

Cùng ngày này, Tần Quyên nghe được một thông tin quan trọng.

 

Gia Luật thừa tướng đổ bệnh, không rõ là khi nào, nhưng có rất nhiều Hán nho và người Khiến Đan đến tướng phủ vấn an.

 

Gia Luật Sở Tài từng bị Thành Cát Tư Hãn bắt làm tù binh, nhưng sau này lại cúc cung tận tụy, phò trợ Thành Cát Tư Hãn lẫn Oa Khoát Đài Hãn đến tận 30 năm.

 

Ông tôn thờ đạo Nho đạo Khổng, bảo vệ vô số nho sĩ người Hán và Khiết Đan nên có danh vọng cao ở khắp Đại Đô.

 

Vì nguyên nhân nào đó, Tần Quyên muốn đi vấn an vị trung thư lệnh đại danh cao ngất này một lần.

 

Lúc trước, người ta kể khi hắn bị lạc trên sa mạc Gobi sau nhiệm vụ lần theo hành tung quân Chó Đen, ngay lúc hắn sắp chết cóng, vị Gia Luật thừa tướng này đã bế hắn lên xe.

 

Ơn cứu mạng còn chưa báo đáp được.

 

Lúc Tần Quyên đang mặc áo chải tóc thì Tùng Man chạy vào, "Ca ca, huynh định đi đâu."

 

Thằng nhóc thối, lúc nào cũng chọn rất đúng thời điểm để theo đuôi. Chắc sau khi nghe tin hắn chết, nó sinh lòng cảnh giác đây mà.

 

Tần Quyên ngồi xổm xuống, chỉnh lại áo cho nó, "Còn chưa ăn mặc chỉnh tề đã chạy ra rồi. Lỡ tụt quần thì đừng hỏi sao người ta cười nhạo."

 

"Ta mặc kệ! Ta biết rồi. Huynh lại định trốn đi đúng không?" Tùng Man túm ngực áo hắn.

 

"...." Tần Quyên không thể không nói, "Ta ra ngoài thật, nhưng không phải trốn đi. Đệ nhìn lại nhé, ta đi quang minh chính đại mà."

 

"Vậy huynh định đi đâu? Hôm nay trong cung có yến hội, vương gia (Viết Viết) nói không cho ra ngoài." Tùng Man nghiêm giọng.

 

Tần Quyên nhìn bộ dạng nó mà bât cười, "Ta đi bái phỏng một nhân vật quan trọng, đệ muốn theo thì ta dắt đệ theo."

 

"Ta chỉ chờ câu này thôi." Tùng Man toét miệng cười, bò lên lưng Tần Quyên.

 

Tần Quyên cõng nó, nhặt một xâu bánh ú, đưa cho Tùng Man, "Nhớ cầm hẳn hoi đấy."

 

"Hồ Cầu Nhi biết rồi."

 

*

 

"Ca ca, nhân vật quan trọng kia không ở nội nha sao?" Tùng Man hỏi.

 

"Ừ." Tần Quyên gật đầu.

 

Tùng Man thắc mắc, "Nếu đã là nhân vật quan trọng thì sao chỉ mang có mỗi một xâu bánh ý đi tặng. Ta thấy người khác đều dâng lễ vật quý mà."

 

Tần Quyên cười nói, "Gia Luật thừa tướng có lẽ sẽ không thích lễ vật quý đâu, trái lại xâu bánh ú này là đủ rồi."

 

"Gia Luật thừa tướng?" Tùng Man cau mày, đương nhiên không biết vị Gia Luật thừa tướng này là ai, "Nếu hôm nay có quá nhiều người tới tặng bánh ú cho Gia Luật thừa tướng thì chẳng phải là ca ca không gặp được ông ấy sao?"

 

"Không sao, gửi được tấm lòng là tốt rồi. Nhiều khả năng hôm nay ta không gặp được Gia Luật thừa tướng, nhưng cứ phải đi cái đã."

 

Tùng Man không hiểu những lời của Tần Quyên lắm. Nó vẫn chỉ là đứa trẻ, không biết đến gặp một người nhưng không nhất thiết phải gặp là như thế nào.

 

Nó nghĩ suốt dọc đường mà vẫn không nghĩ ra.

 

Đúng như Tần Quyên liệu trước, khách đến Gia Luật phủ chật kín, mà chẳng có ai đi tay không.

 

Tần Quyên tặng một lá bùa bình an, Tùng Man cũng chìa ra xâu bánh ú, đưa cho quản gia của Gia Luật phủ. Quản gia tươi cười nhận lấy, chắp tay tạ lễ.

 

Người tới bái phỏng quá đông, Gia Luật thừa tướng lại đang bệnh nên không mấy ai được mời vào, Tần Quyên không gặp được.

 

Nhưng đã tới đây rồi, hắn cũng không hối tiếc. Ngày mai rời Đại Đô, hướng ra trời cao biển rộng, trong lòng thấy phơi phới.

 

Mong sao Gia Luật thừa tướng sớm khỏi.

 

*

 

Hôm sau, Đại Vĩnh vương khởi hành đến đất phong.

 

Xuất phát từ Đại Đô, hướng đến Hà Tây.

 

Cả hắn lẫn Hồ Hồ đều đi qua con đường này 2 lần rồi.

 

Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy ấm áp chứ không khổ cực.

 

Đầu tiên, bọn họ muốn tới phủ Đại Đồng gặp mặt A Dịch Cát trước. Nếu thuận lợi, 5 ngày sau họ sẽ tiếp tục lên đường từ phủ Đại Đồng.

 

Còn chẳng may A Dịch Cát không hoàn thành được công việc đã giao thì có khả năng họ phải ở lại đó thêm một thời gian.

 

Viết Viết muốn đưa bộ binh và ngựa từ phủ Đại Đồng theo.

 

A Dịch Cát không triệu tập được bao nhiêu binh lính Mông Cổ ở phủ Đại Đồng. Khi bọn Tần Quyên đến nơi, A Dịch Cát đang không ở đó.

 

Thủ hạ kỵ binh của hắn nói hắn đang đến lãnh địa của tộc Uông Cổ.

 

Cách đây ít lây, Tân Quyên đã đi qua đất của tộc Uông Cổ nên có chút giật mình khi nghe đến cái tên này.

 

"Có thể thu thập được thêm lính Mông Cổ ở tộc Uông Cổ nên huynh ấy mới tới đó." Tần Quyên nói với Viết Viết.

 

Viết Viết nhướn mày, "Ngươi hiểu hắn quá nhỉ?"

 

Tần Quyên nhún vai không đáp.

 

Viết Viết nhìn kỵ binh thủ hạ, "Đi lúc nào?"

 

"Bẩm vương gia, nửa tháng trước ạ, cho nên cũng sắp quay về rồi." Kỵ binh đáp.

 

"Vậy chờ thêm đi, nhân tiện gửi cho gia chủ Trát Đáp Lan gia ở Thái Nguyên một lá thư." Viết Viết lạnh nhạt căn dặn.

 

"Thưa vâng." Kỵ binh vừa nhận lệnh lui xuống thì Cực Bố Trát bước vào.

 

Tần Quyên biết Cực Bố Trát đến bẩm báo thông tin mới nhất. Có vẻ như bây giờ Viết Viết đã giao toàn bộ mạng lưới tình báo mà dưỡng phụ Y Văn vương quá cố để lại cho Cực Bố Trát quản lý.

 

Đương nhiên hắn chỉ đoán vậy thôi.

 

Nhưng điều hắn có thể chắc chắn là mỗi một vương gia, mỗi một gia tộc, đều phải sắp xếp gián điệp ở hầu hết thành trì quan trọng.

 

Hơn nữa, hắn còn đoán thủ đoạn của Viết Viết còn chẳng thu kém Hồ Hồ.

 

Viết Viết đọc nhanh những tin tức Cực Bố Trát mới đem về, rồi lập tức bỏ vào lò lửa.

 

Dù hắn tây tiến nhưng vẫn phải quan sát động tĩnh ở phía đông, đặc biệt là chỗ Khoách Đoan vương.

 

Vì sau này hắn sẽ phải làm hàng xóm lâu dài với vị vương gia đó.

 

Ban nãy, hắn nhận được 2 tin tức quan trọng.

 

Một là Khoách Đoan vương đang không ở Hà Tây.

 

Hai là phía nam có động tĩnh.

 

Không nghi ngờ gì, phía nam ở đây ám chỉ Tống quốc.

 

"Điều tra rõ ràng hơn. Nếu chúng ta tra được thì e rằng người khác cũng biết từ lâu rồi." Viết Viết vỗ bàn.

 

Cực Bố Trát nhận lệnh ra ngoài, trong phòng chỉ còn Viết Viết mang gương mặt căng thẳng và Tần Quyên, đang không hiểu cuyện gì.

 

Đêm đó, khi Tần Quyên đã ngủ thì Viết Viết ở phòng bên lại nhận được tin mới.

 

Trong tin nói : Có quân Tống ở gần Miện Châu mai phục 1000 quân Mông Cổ. Toàn quân Mông Cổ bị tiêu diệt.

 

Quân Tống ấy vậy mà chủ động tấn công, lại còn đánh thắng?

 

"1000 quân đó là quân của ai? Còn bên Tống do ai cầm quân? Tra được không?" Viết Viết hỏi.

 

Người kia quỳ gối tâu, "Không rõ 1000 quân này vì sao lại tới Miện Châu, nhưng dựa theo lộ trình thì hẳn là bị quân Tống theo dõi từ sớm rồi. Còn bên Tống do ai chỉ huy thì không điều tra được!"

 

Viết Viết đứng dậy, "Mau đi tìm hiểu!"

 

Chẳng trách Viết Viết quan tâm đến việc này như thế, bởi Miện Châu cách phủ Kinh Triệu chỉ 5 6 ngày đường, sớm muộn cũng có thể đánh tới Hà Tây.

 

Hơn nữa, vì sao 1000 lính Mông Cổ lại lẻn vào Miện Châu?

 

Viết Viết nghĩ có khả năng họ bị quân Tống bẫy. Dù sao thì hiện giờ nội loạn khắp nơi, phần lớn binh lực đang Tây Chinh chưa về, đích trưởng tử của hãn Oa Khoát Đài tử trận trong chiến sự phía nam với người Tống. Hiện giờ, Tống quốc áp dụng hoãn chiến, cho nên không bao giờ có chuyện ngay lúc quan trọng thế này lại phái 1000 quân đến đất địch chịu đòn.

 

10 ngày sau lại nghe tin quân Tống thắng trận lần thứ 2, Viết Viết mới khẳng định quân Tống đã có chuẩn bị rồi mới đến.

 

Viết Viết nói, "Vẫn chưa điều tra được phe Tông do ai lãnh binh sao?"

 

"Tạm thời chưa ạ."

 

"Tiếp tục!" Viết Viết uống một chén trà để xoa dịu, đuổi người ra ngoài.

 

Lúc này, Tần Quyên và A Dịch Cát mặc áo giáp chỉnh tề bước vào.

 

A Dịch Cát đã quay về từ lãnh địa Uông Cổ cùng 1000 thiếu niên binh người Mông Cổ.

 

A Dịch Cát vui mừng báo tin này, đồng thời dò hỏi khi nào bọn họ khởi hành về tây.

 

Viết Viết lại nói trước mắt chưa thể lên đường.

 

A Dịch Cát vẫn chưa hay tin quân Tống phục kích gần đây.

 

Hắn dò hỏi lý do nhưng Viết Viết kiên quyết không nói.

 

Tần Quyên nhận thấy có điểm khác thường. Hắn mơ hồ cảm thấy Viết Viết không nói ra có vẻ như là vì mình.

 

Sói con thoáng nhăn mày nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên.

 

A Dịch Cát không phải tên mãng phu gây rối vô cớ. Tuy Đại Vĩnh vương kéo dài thời gian ở phủ Đại Đồng sẽ khiến cho nhiều người nghi kỵ, nhưng Đại Vĩnh vương là vậy, một khi đã quyết thì không thể phản đối.

 

Chừng ngày 26 tháng 5, rốt cuộc đã có những lời phần nàn về việc Viết Viết ở lại Đại Đồng quá lâu.

 

Không phải bất mãn với bản thân hắn, mà với binh lực của hắn.

 

Cho nên, một vị thúc thúc nào đó của Viết Viết ở phủ Đại Đồng đã ra khẩu lệnh, yêu cầu Đại Vĩnh vương cùng quân của hắn phải cút trong vòng 1 ngày.

 

Để cho Viết Viết chiêu binh mãi mã quanh phủ Đại Đồng là vị thúc thúc này đã nể mặt hắn lắm rồi.

 

Ngày 27 tháng 5, Đại Vĩnh vương dẫn người rời đi, tới Hạ Châu trước.

 

Hạ Châu nổi tiếng vào thời kỳ vương triều Tây Hạ cai trị, 4 phía là sa mạc.

 

Viết Viết dừng ở đây, không tiếp tục tiến về tây là bởi hắn muốn nghe ngóng thêm tình hình chiến sự với quân Tống.

 

Họ đến Hạ Châu vào đầu tháng 6. Lúc này, Tần Quyên đã nghe phong thanh tin tức quân Tống phục kích quân Mông Cổ.

 

Cũng ngày này, Viết Viết đã điều tra ra, 1000 quân Mông Cổ bị quân Tống phục kích ở vùng núi phía bắc Miện Châu là lính tới từ Hắc Thủy Hắc Sơn.

 

Hắc Thủy HẮc Sơn là tên gọi tắt của Tây Hạ Trấn Yến quân tư và Hắc Sơn Uy Phúc quân tư. Sau khi Tây Hạ bị diệt, Thành Cát Tư Hãn giao nơi này cho nhi tử, rồi từ nhi tử truyền cho tôn tử.

 

Còn hiện giờ Hắc Thủy Hắc Sơn thuộc dưới trướng vị vương gia nào thì vẫn không ai hay biết.

 

Những người từng gặp lính Mông Cổ từ Hắc Thủy Hắc Sơn thường hình dung thế này:

 

"Bọn họ thân hình cao lớn nhưng không thần tốc như gió giống kỵ binh Mông Cổ thông thường. Giáp trụ của họ nặng nề, đầu còn đội mũ sừng dê."

 

Nghe tới đó, Tần Quyên không khỏi thốt lên, "Là quân Sừng Dê!"

 

Viết Viết đột nhiên nhìn hắn, "Ngươi gặp rồi sao?"

 

Tần Quyên đảo mắt nhìn quanh.

 

Viết Viết hiểu ý, bảo những người khác lui ra.

 

Trong phòng chỉ còn hai bọn họ.

 

Tần Quyên đến trước mặt Viết Viết, hai mắt lạnh lùng quan sát hắn, môi đẹp mím lại, hồi lâu mới nói, "Chiến với Tống quốc đúng không?"

 

Viết Viết hít sâu một hơi, cũng đứng dậy, "Hóa ra ngươi biết rồi."

 

"Vừa biết thôi." Tay hắn siết chặt, không rõ cảm xúc của mình ra sao.

 

Viết Viết cũng chẳng biết nên nói gì, trầm mặc một hồi, rồi lại ngồi xuống đối diện hắn, "Quân Tống phục kích hai lần toàn thắng, nhưng dường như Tống quốc không có ý gây đại chiến. Họ chỉ tấn công những kẻ xâm phạm trước, chính là quân Sừng Dê mà ngươi nói."

 

"Nhưng ai là người chỉ huy thì ta không tra được. Ta sợ chiến sự lan rộng nên không dám tùy tiện tây tiến." Viết Viết không giấu diếm nữa, "Nếu chiến sự lan ra, ta có thể bị buộc xuất binh."

 

Ánh mắt Viết Viết kiên nghị nhìn Tần Quyên, giọng nói mềm mỏng nhưng lời lại tàn khốc, "Trên chiến trường, nếu như ta xông pha giết người Tống, cả ngươi cũng vậy, ngươi có sợ không?"

 

Sợ chứ, đương nhiên là sợ.

 

Hắn còn không dám nghĩ tới.

 

Tần Quyên run bần bật, không dám hình dung thêm. Hắn thà tìm đến cái chết chứ không muốn cầm đao đâm chính đồng bào mình.

 

"Khó chọn lắm phải không? Cho nên ta không tùy tiện tây tiến, không dám." Viết Viết cười khổ. Nếu không quan tâm đến con sói nhỏ này, hắn thèm vào để ý nhiều như thế.

 

Dù là đi đường vòng cũng có thể về đất phong, tây tiến đâu có gì khó.

 

Nhưng nếu hắn đi, một khi đại chiến xảy ra thì đất phong phải cử binh mã để ngăn địch, Tần Quyên cũng phải theo ra chiến trường.

 

"Sẽ đánh bao lâu....." Sói nhỏ ngơ ngác hỏi. Hình dung của hắn về người Tống lẫn người Mông Cổ càng lúc càng tàn khốc.

 

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, hai chữ "đại cục" hóa ra lại là một biển máu đầm đìa ngay trước mắt.

 

Nhưng hắn cũng biết rõ, nếu không tìm được một cách phù hợp để dõi theo thế cục ấy, tìm ra một đường thoát ly khỏi hỗn loạn, thì sau này, hình bóng gia hương thẳm sâu trong ký ức của hắn sẽ bị từng nhát đao lăng trì.

 

Hắn không phải thiên tài vô tiền khoáng hậu để mà cứu vớt loạn thế. Đó là điều khiến hắn bất lực.

 

Viết Viết lắc đầu, "Chẳng biết đánh bao lâu, mong là kết thúc sớm." Hắn đúng trên lập trường của người Mông Cổ, chừng nào Tây Chinh còn chưa dừng thì chưa phải lúc thích hợp để khai chiến cùng Tống quốc.

 

Trái lại, lúc này lại là thời điểm thích hợp nhất để quân Tống đánh Mông Cổ.

 

Người Tống hẳn là chưa dám.

 

Viết Viết hiểu rõ, những trận chiến nhỏ sẽ diễn ra liên miên, nhưng chí ít đại chiến sẽ không nổ ra trong vòng 1 2 năm tới.

 

*

 

Tần Quyên nói cho hắn, thủ lĩnh quân Sừng Dê là Khoách Đoan vương. Lúc ở lưu vực sông Uông Cát, hắn đã có cơ hội gặp mặt.

 

Hắn từ chỗ Bác Bác Nộ, rơi vào tay Khoách Đoan vương, rồi lại từ chỗ Khoách Đoan vương trốn đi.

 

Ngay cả Viết Viết cũng phải rửa mắt nhìn lại, "Ngươi cũng ghê gớm quá đi! Trốn khỏi tay hai đại dũng sĩ bậc nhất vùng này, nếu nói ra thì dân chúng 200 dặm quanh sông Oát Nan đều không dám tin."

 

"Khoách Đoan nói người của Bác Bác Nộ có vấn đề." Tần Quyên làm ngơ lời mỉa mai của hắn, nói ra nỗi băn khoăn nhiều ngày nay của mình.

 

Viết Viết cau mày, "Là sao?"

 

Tần Quyên thấp giọng nói, "Nếu ta biết thì đã không hỏi ngươi. Lúc ấy, ta cũng thắc mắc, Khoách Đoan vương vừa đi vừa bắt phụ binh khắp dọc đường. Những tên phụ binh đó cũng có vấn đề."

 

"Hắn bắt phụ binh ở sông Oát Nan thì kệ hắn, nhưng câu hắn nói về người của Bác Bác Nộ có vấn đề." Viết Viết khoanh tay, "Chẳng lẽ hắn nghi ngờ Bác Bác Nộ điều gì?"

Bình Luận (0)
Comment