Tần Quyên đứng thất thần trong doanh trướng, Hắn biết nếu bây giờ mình xông ra thì chỉ gây thêm phiền toái cho Triệu Hoài Chi, còn khiến chính mình gặp họa sát thân.
Nhưng sao hắn có thể cứ trốn ở đây được.
Làm sao đây? Phải làm gì để trốn ra ngoài?
Tuấn mã ngoài trướng hí vang, Triệu Hoài Chi lên ngựa rời đi.
Tần Quyên cảm thấy trống rỗng. Vì sao.....
Cảm giác mất mát lớn lao lại lần nữa bao trùm hắn.
Giống như lúc nghe tìn cữu cữu bỏ đi vậy.
Tên nô tài lấm lét nhìn hắn, có vẻ như sợ hắn chạy ra, nhưng cũng lo lắng khi thấy hắn đau khổ. Đúng vậy, gương mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy hoang mang, sợ hãi.
Tần Quyên ngồi xuống, bình tĩnh nói với tên nô tài là hắn đói bụng.
Nô tài lập tức thưa vâng rồi chạy đi, sau đó mang về một khay đầy đồ ăn.
Bánh nhân thịt, chân dê nướng, trà sữa dê, cái gì cũng có.
Còn có một thứ gì đó trông như sữa được đánh bông, hắn cầm lên ăn thử một miếng, cảm thấy vừa ngọt vừa ngậy như nhân bánh bao đường, nhưng tất nhiên đây không phải bánh bao.
Hắn chưa ăn bao giờ nên cảm thấy rất ngon, ăn hết rồi mới chuyển sang thịt.
Tên nô tài thấy hắn ăn uống khỏe như thế, chắc là tâm trạng khá hơn rồi, mới yên tâm đi ra ngoài.
Tần Quyên thấy gã vừa đi, liền lấy một miếng vải trong ngực, gói hết đồ ăn còn thừa vào.
Hắn vòng ra sau giá tắm, kéo thùng tiểu tiện ra, quả nhiên thấy có một lỗ hổng sau doanh trướng.
Nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, lính vẫn chưa bắt đầu tuần tra. Nếu khéo léo một chút, có lẽ vẫn trốn ra được.
Tần Quyên đi về phía lỗ hổng tường thành mà hắn đã tùng để lẻn vào. Hắn không hiểu vì sao quân cứu viện lại đến nhanh như thế. Rõ ràng họ phải đi một quãng đường xa trong tiết trời giá rét, sao có bây giờ đã đến nơi rồi?
Dựa vào lời kể của Đán Mộc, hắn đoán dù Vạn Khê có đi nhanh mấy, cùng lắm bây giờ cũng chỉ trên đường quay về Khả Thất Cáp Nhi thôi.
Có khả năng đây không phải viện quân.
Hắn đi tìm Đán Mộc trước. Nếu đúng là viện quân, Đán Mộc ắt phải có liên lạc từ Vạn Khê.
Tần Quyên đến cánh rừng nơi hắn và Đán Mộc chia tay. Hắn biết nếu Dán Mộc còn ở lại trong rừng này thì sẽ bị mùi đồ ăn thu hút ngay, cho nên hắn nhặt chủi, nướng chân dê mà hắn mang ra từ quân doanh.
Nhìn qua cũng biết, người của Cổ Tri Tháp Tháp vương doanh đối xử với Triệu Hoài Chi rất tốt, bữa sáng thôi mà cũng được ăn chân dê. Ngay cả vương gia như Viết Viết còn không có đãi ngộ như thế ở đất phong của mình, cho nên tộc Tháp Tháp ắt hẳn không thiếu tiền tài, vì sao phải quyết tâm đánh hạ nam bắc Đại Âm sơn?
Có thể là vì đã có tiền thì càng muốn có nhiều hơn.
Nam bắc Đại Âm sơn, thậm chí Oa Lỗ Đóa và Đại Oát Nhĩ vẫn thường bị tộc Cổ Tri Tháp Tháp quấy nhiễu suốt 20 năm qua. Sở dĩ Tần Quyên biết là bởi hắn từng nghe thân nhân của A Dịch Cát từng bị tộc Cổ Tri Tháp Tháp bắt mất, đến nay vẫn chưa thể tìm về.
Tranh chấp lâu như vậy ắt phải có nguyên nhân.
Mùi chân dê nướng tỏa ra thơm phức nhưng không dụ được Đán Mộc tới. Tần Quyên biết Đán Mộc chắc không còn ở trong rừng nữa rồi. Hắn buồn rầu ăn hết chân dê xong, lại nhìn đồ trong bọc vải.
Hắn mang hết những thứ đồ ngọt chưa thấy bao giờ kia theo, có chừng mười mấy miếng. Hắn thấy ăn rất ngon nên nghĩ tới Đán Mộc, tin chắc Đán Mộc mà nhận được thì sẽ vui lắm.
Nhưng sao Đán Mộc không xuất hiện? Là vì y nhận được tin từ Vạn Khê, hay đang chờ Vạn Khê ở nơi khác?
Không đâu, Đán Mộc thích sông suối rừng núi, không ở trong rừng thì sẽ ra bờ sông. Tần Quyên tìm cả rồi mà không thấy bóng dáng.
Chắc là Đán Mộc đã rời Khả Thất Cáp Nhi rồi.
Nghĩ vậy, Tần Quyên chợt nhăn mày.
Hắn dập lửa, gói tay nải lại, trèo lên cây cao. Từ ngọn cây, hắn có thể nhìn rất xa, tiếc là bây giờ trời còn chưa sáng hẳn, không thấy được nhiều lắm, chỉ thấy hai quân đang đối đầu nhau, có thể xông lên giao chiến bất cứ lúc nào.
Nếu đánh thật thì từ chỗ Tần Quyên cũng nghe thấy tiếng. Nhưng không có tiếng trống trận, không có tiếng chém giết, đôi bên chỉ nhìn nhau.
Cho nên có khả năng đó không phải quân Mông Cổ tới công thành. Vạn Khê chưa đến, nhưng Đán Mộc lại biến mất.
Tần Quyên bắt đầu bối rối, sợ Đán Mộc gặp nguy.
Nhất định phải tìm được Đán Mộc. Không chừng Đán Mộc nhận được tin của Vạn Khê nên đi gặp hắn rồi không chừng.
Nếu tính theo tốc độ nhanh nhất thì chưa đầy ba ngày nữa viện quân có thể tới nơi.
Nhưng mạn nam và mạn bắc của thành Khả Thất Cáp Nhi là nơi Cổ Tri vương bố trí binh lực chủ yếu.
Tần Quyên đột nhiên nghĩ, nếu Vạn Khê tới trước thì hắn sẽ làm gì?
Có thể là tập kích ban đêm, cũng có thể là đánh úp ban ngày, nhưng không đời nào trắng trợn tìm đến khiêu chiến như thế.
Cho nên có phải ngay từ đầu Triệu Hoài Chi đã đoán ra, đây không phải viện quân Mông Cổ.
Có lễ vậy.
Tần Quyên tụt xuống khỏi ngọn cây. Nếu đã thế, khi Vạn Khê dẫn người tới, hắn chỉ có thể đi theo mạn đông hoặc mạn tây của Khả Thất Cáp Nhi.
Phía tây là dãy Đại Âm sơn, phía đông là thảo nguyên và sa mạc Taklimakan.
Với tính cách của Vạn Khê, Tần Quyên cảm thấy nhiều khả năng hắn sẽ đi đường sa mạc hơn là thảo nguyên.
Vì sao ấy hả? Chẳng vì sao hết.
Cho nên Tần Quyên đi vòng sang mạn đông thành Khả Thất Cáp Nhi. Nếu Đán Mộc nhận được tin của Vạn Khê thì ắt là sẽ chờ ở đó.
Tần Quyên biết đi tới đó sẽ mất chừng 1 ngày, sang hôm sau là có thể thấy sa mạc rồi.
Mặc kệ, hắn phải tìm Đán Mộc và Vạn Khê. Hắn muốn cố hết sức để tránh Triệu Hoài Chi bị quân Mông Cổ ngộ thương, sau đó nhân lúc hỗn loạn để đưa Triệu Hoài Chi đi.
Đến chiều hôm sau, Tần Quyên quyết định không đi tiếp nữa. Bằng trực giác và kinh nghiệm, hắn biết qua mười mấy dặm nữa là hết thảo nguyên.
Con sông lớn từng chảy qua nơi này, nay đã khô cạn, chỉ còn nửa lòng sông.
Có vô số con sông ở Tây Vực đã bị chôn vùi trong cát vàng mênh mông.
Lúc này đây, nó chợt nghĩ, vài chục năm hay vài trăm năm nữa, có khi nào những thành trì được nuôi dưỡng bởi các con sông lớn chảy qua lưu vực Tarim như Khả Thất Cáp Nhi, Oát Đoan, Áp Nhi Khiên hay cả La Bặc cũng biến mất trong cát vàng.
Hắn uống chút nước rồi nằm lăn ra đất, như thế chẳng những sẽ khó bị người khác phát hiện ra, còn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa từ cách xa mấy dặm.
Thi thoảng có vài con thỏ nhảy qua, khiến hắn đột nhiên nhớ đến Đán Mộc. Có điều thỏ ở đây không ngốc như thỏ ở Đại Oát Nhĩ, chúng vừa gầy vừa nhanh thoăn thoắt.
Nửa ngày trôi qua, đến tối, nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập, hắn vội tìm chỗ nấp.
Nhưng chờ mãi không thấy quân đội đi qua, hắn đưa mắt nhìn ra xa, thấy trên đồng cỏ có hai khóm lửa trại. Hắn đoán những người đó hạ trại đằng xa chắc là để cho thám tử của địch không phát hiện, và cũng không dám đốt lửa lớn.
Lúc Tần Quyên còn đnag nghĩ ngợi, hắn cảm thấy có người đang tiến về phía này. Bọn họ rất đông, không cưỡi ngựa, nhưng một lúc sau lại không phát ra âm thanh gì nữa.
Chừg 1 canh giờ sau, mặt đất lại rung lên. Một đoàn người ngựa tiến tới, nhưng vì trời tối nên nhìn không rõ.
Ban đêm gió lớn, ngay cả tiếng vó ngựa cũng bị che giấu đi.
Đêm nay không trăng không sao, nếu không đốt đèn thì cả thảo nguyên chỉ là một mảnh đen kịt, chẳng rõ bóng người.
Mãi tới khi bọn họ đến gần, Tần Quyên mới xác định đó là kỵ binh, đúng như hắn nghĩ. Họ đinh đột kích Khả Thất Cáp Nhi vào ban đêm.
Nơi này cách Khả Thất Cáp Nhi hơn 30 dặm, hắn đi mất 1 ngày nhưng nhóm kỵ binh kia hẳn là chẳng cần tới nửa canh giờ.
Còn những người đi trước ắt hẳn là bộ binh và tán binh.
Chỉ trong một đêm, quân Mông Cổ tập kích quân Cổ Tri Tháp Tháp ở Khả Thất Cáp Nhi đến ba lần.
Tuy quân Mông Cổ chưa thắng nhưng Cổ Tri Tháp Tháp cũng chẳng dễ chịu gì, vài kho lương thảo của đại doanh đã bị đốt, bột mì rau củ dê bò đều cháy ra tro.
Điều này có thể coi là thảm kịch với quân Cổ Tri Tháp Tháp đang bị vây trong thành Khả Thất Cáp Nhi. Những ngày tới, họ sẽ rơi vào cảnh khốn đốn do thiếu lương thực.
Tuy trời còn chưa sáng nhưng kỵ binh tập kích đêm qua đã trở lại. Bọn chỉ đốt lương thảo rồi rút lui nên khá nhiều người sống sót quay về. Nhưng còn chưa về tới doanh thì nghe tin truyền đến từ phía trước, chỗ phục binh xảy ra đánh nhau.
Đêm qua, quân Mông Cổ phái kỵ binh ra tập kích, đồng thời phái bộ binh và tán binh phục kích ở khoảng cách 20 dặm ngoài thành.
Do Vạn Khê đoán được ban đêm, sau khi Cổ Tri vương biết chuyện, nhất định sẽ sai người truy kích. Cổ Tri vương ỷ mình có 10 vạn quân, trong khi bọn họ có nhờ cậy viện quân cũng chỉ có thể gom được hơn 8 vạn người.
Cổ Tri vương đoán không sai, họ chỉ có 8 vạn người, kỵ binh không tới 5000, cho nên khó mà đánh thắng, không nên cương quyết đối đầu.
Nói về chiến đấu, thực lực của mỗi người lính tương đương nhau, nhưng trong hoàn cảnh một bên có chuẩn bị, một bên bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng thì dù nhân số có gấp ba thì cũng vậy.
Vạn Khê cho 1 vạn binh mai phục, tập kích 3 vạn quân mà Cổ Tri vương phái ra, còn bắt được mấy đại tướng làm con tin.
Tiếng hò reo của quân Mông Cổ vang dội. Tần Quyên tạm đoán được tình hình, bèn nhân cơ hội đánh ngất một tên lính, cướp lấy quần áo rồi trà trộn vào đại doanh.
Hắn không tìm thấy Đán Mộc nhưng tin rằng Đán Mộc linh hoạt như thế, hẳn sẽ không bị bắt mà chỉ là bận đi làm việc gì đó thôi.
Tù binh rất đông, xem ra đám tù binh cao lớn vạm vỡ ấy không phải bị đánh bại mà là tình nguyện đầu hàng....Một khi bị phục kích thì tâm lý dễ bị giao động.
Tần Quyên cũng không tìm được doanh trướng của Vạn Khê, chỉ có thể theo các vị đại nhân kia áp giải tù binh.
Ít nhất cũng phải có một người trong số họ đi gặp Vạn Khê chứ?
Hắn theo bọn họ một lúc thì đột nhiên cảm thấy những âm thanh hỗn tạp xung quanh tan biến hết, dù là tiếng hoan hô hay tiếng xin tha mạng, chỉ còn lại những tiếng vó ngựa vang dội.
Hắn quay đầu, trông thấy rất nhiều người đang cùng nhìn về một hướng.
Và hắn lập tức nhận ra gương mặt kia.
Trong vẻ anh tuấn mang phần ngạo nghễ, Bác Bác Nộ....
Tần Quyên lại hướng ánh mắt vào người đang nằm trong lòng Bác Bác Nộ.
Chỉ liếc nhìn một cái, suýt chút nữa hắn đã lao ra ngoài.
*
Quân cứu viện mà Vạn Khê gọi tới là 3 vạn người do Bác Bác Nộ thống lĩnh, tới bắt Triệu Hoài Chi về.
Hắn không biết Triệu Hoài chi bị thương ở đâu, nhưng sau khi toàn doanh thắnh trận, y chỉ nằm im lìm như thế.
Tần Quyên tìm mọi cách tiếp cận doanh trướng của Bác Bác Nộ. Hắn muốn lẻn vào xem Triệu Hoài Chi ra sao, có bị thương nặng không.
Thủ vệ trước trướng Bác Bác Nộ đã thay đổi mấy lượt, nhưng không một ai được phép tiến vào.
Tần Quyên quan sát hai canh giờ, chỉ thấy có quân y và dược đồng được vào trong.
Không ổn, hắn phải kiếm quần áo khác thôi.
Lúc Tần Quyên vào được doanh trướng của Bác Bác Nộ thì đã là tối hôm đó.
Chẳng biết xui xẻo thế nào, lúc hắn vào thì Bác Bác Nộ cũng ở đó.
Hắn đóng giả dược đồng, theo sau quân y, không dám ngẩng mặt lên. Tuy đã cố gắng bôi tro lên mặt nhưng vẫn sợ bị tên chó điên Bác Bác Nộ kia phát hiện ra.
Nghe quân y nói Triệu Hoài Chi bị thương đến tâm mạch, mất máu quá nhiều, không biết liệu có thể tỉnh lại hay không. Lão chỉ vừa nói ra câu ấy, Bác Bác Nộ đã nổi trận lôi đình, suýt chút nữa sai người chém lão.
Bác Bác Nộ ngồi bần thần ở đó một lúc lâu rồi mới cau mày nói với đám quân y, "Nếu y không tỉnh lại, các ngươi cũng đừng mơ mà sống sót."
Trong khoảnh khắc ấy, thân mình Bác Bác Nộ tựa như run lên. Nếu Hồ Hồ chết, hắn không biết liệu mình sẽ gây ra chuyện gì.
Khi dẫn quân phục kích, hắn không nhận ra người cầm quân là Hồ Hồ. Đến lúc để ý người bên dưới lưỡi đao là y thì đã muộn.
Trong số tù binh hắn bắt về có vài tên là tướng quân Tháp Tháp. Khi ấy, hắn giết một tên để xả giận, còn một tên bỏ trốn nhưng hắn còn chẳng có tâm trạng đuổi theo, vội ôm Hồ Hồ về doanh trướng.
Hắn đặt bàn tay nóng bỏng lên gò má lạnh ngắt của Hồ Hồ, khóe mắt đau xót. Xin y hãy sống, xin y đừng bỏ lại hắn....
Hắn đã không còn người thân nào nữa rồi.
Hắn không muốn phần tốt đẹp, ngây thơ, trong trẻo nhất còn lại của mấy năm qua cũng mất đi.
Nếu vậy, cuộc đời hắn liệu còn lại gì....
Thù vinh của đám vương tử cùng xiềng xích của sứ mệnh đã trói buộc nửa đời trước của hắn, chẳng nhẽ nửa đời sau hắn phải sống trong nỗi ân hận vì đã giết Hồ Hồ ư?
Cả đời hắn theo đuổi tự do và khoái lạc một cách cực đoan, nhưng lúc này đây lại phát hiện.....Từ đầu đến cuối, hắn chỉ muốn một mình Hồ Hồ mà thôi.
Khi hắn đang ôm chặt lấy Hồ Hồ, giọng phó tướng vang lên ngoài doanh trướng, "Tướng quân, 3000 kỵ binh chuẩn bị để tập kích ban đêm đã sẵn sàng, mời tướng quân kiểm duyệt...."
"Biết rồi! Cút đi!"
Hắn không buông tay, chỉ ngẩng đầu lên, đặt một nụ hôn xuống vầng trán tái nhợt của Hồ Hồ.
Thời niên thiếu, hắn cưỡi ngựa dạo phố, khiến bao thiếu nữ si mê, cũng từng lưu luyến chốn cỏ hoa suốt mấy tháng không về, phóng túng sa đọa, mà nay mới biết đến tình cảm quyến luyến của thiếu niên.
Hắn thích Hồ Hồ, một thứ tình cảm không nói nên lời. Hắn thà rằng mang danh Đông Hà lang quân Bác Bác Nộ xoa hoa trụy lạc, cũng không muốn dùng thân phận Hiên Ca để giao hảo với Hồ Hồ.
Tình cảm của thời thanh xuân tươi đẹp ấy đã bị vùi lấp thật sâu, bởi không dám, bởi hổ thẹn, bởi ngăn cách và trở ngại.
Mãi đến ngày hồ ly này muốn rời khỏi thế giới của hắn, nỗi sợ hãi mất mát mới sôi trào.
Hắn tự nhiên lại nhớ đến đứa bé tên Tần Quyên kia. Khi so sánh với Hiên Ca thời niên thiếu, rõ ràng hắn có tư cách đứng bên Hồ Hồ hơn hẳn Tần Quyên. Bọn họ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.....Ấy vậy mà tên nhóc 11 12 tuổi kia dám ôm hôn Hồ Hồ, còn Hiên Ca không dám.
Vì sao chứ....
Hắn cắn răng đứng dậy, vẻ mặt hung dữ bước ra khỏi doanh trướng.
Hắn chỉ bừa một dược đồng, "Ngươi ở đây thức trắng đêm chăm sóc y. Nếu y có bề gì, ngày mai bản tướng quân quay về làm thịt ngươi."
Nói rồi lập tức quay người rời đi.
*
Tần Quyên tức muốn chết. Con mẹ nó tên khốn ấy dám hôn trán Triệu Hoài Chi!
Biết ngay là Bác Bác Nộ có tâm tư bất thiện với Triệu Hoài Chi mà!
Hóa ra là loại tâm tư đó!
Bác Bác Nộ đi rồi, quân y vội vàng giúp Triệu Hoài Chi cầm máu. Vài dược đồng nhát gan không dám đến gần, còn Tần Quyên chẳng nói hai lời, đến xé mở băng vải của Triệu Hoài Chi.
Lúc trước y đã được bôi thuốc một lần, giờ là lần thứ hai. Vì thuốc chỉ có hiệu lực trong thời gian ngắn, hết thời gian đó, hiệu lực cầm máu cũng suy giảm.
Quân y lau mồ hôi trên trán, nhìn Tần Quyên đầy tán thưởng, "Bảo sao tướng quân sai ngươi ở lại. Ngươi đúng là đứa bé dũng cảm. Ngươi ở đây chăm sóc y, sau khi thuốc trên bếp lò đằng kia ấm lên rồi thì đút cho y uống. Nếu y không uống được, ngươi cứ đút từng muỗng cũng không sao. Nếu nửa đêm, thân nhiệt y hạ thấp thì phải gọi ta."
Quân y căn dặn rồi đi ra ngoài, trong doanh trướng chỉ còn Tần Quyên và Triệu Hoài Chi đang nằm ngủ im lìm.
Tần Quyên nhìn gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Triệu Hoài Chi mà lòng đau thắt.
Hắn chợt nhớ ra, tên khốn Bác Bác Nộ kia vừa mới cúi xuống hôn trán Triệu Hoài Chi.
Mẹ nó, càng nghĩ càng tức, cứ như thể mình bị cắm sừng!
Nghĩ vậy, lửa giận bốc lên phừng phừmg. Hắn bèn tới hố đốt lửa trong doanh trướng, lấy nửa chậu nước nóng từ ấm sắt đang đun trên đó để giặt khăn lông, sau đó đi về phía giường.
Hắn ngồi xuống, vắt khô khăn, lau trán Triệu Hoài Chi.
Lau đi lau lại, lau lấy lau để.
Mãi đến khi trán Triệu Hoài Chi đỏ ửng, hắn mới vừa lòng.
Tần Quyên sửng sốt, vừa bối rối vừa đau lòng, xoa xoa cho y.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy làn da trắng nõn của Triệu Hoài Chi bị khăn chà đến nỗi xuất hiện vài vết xước nho nhỏ.
Hắn càng thêm áy náy, vội cúi xuống thổi thổi cho y bớt đau.
Khi thổi, hắn phát hiện ra trên mi mắt Triệu Hoài chi có thứ gì đó bám lên.
Thứ gì đây nhỉ?
Mỏng như cánh ve, nhưng không trong suốt.
Lòng cảm thấy hoài nghi, lại thêm tò mò, hắn thử gẩy gẩy một chút, đặt lên đầu ngón tay chà xát để cảm nhận. Hóa ra là một mảnh....
Da.
Lúc này hắn mới hiểu, có lẽ Triệu Hoài Chi đã làm gì đó để thay đổi dung mạo mình.
Nếu hắn đoán không sai, y dán một lớp da mỏng như cánh ve từ mi trái đến mi phải.
Bảo sao, hai con người khác biệt như vậy lại rất giống nhau.
Bảo sao....
Tần Quyên nhắm mắt, không nhúc nhích một hồi lâu.
Sau đó, hắn lấy hết can đảm để xác nhận.
Hắn hít sâu một hơi, dặn bản thân phải bình tĩnh.
Trên mi mắt bên trái của Hồ Hồ có một nốt ruồi nhỏ.
Cốc Cốc cũng có một nốt như vậy, ở vị trí cao hơn một chút phía đuôi mắt, không nhớ rõ là bên nào. Tổ mẫu bảo đó là tướng vượng phu, chứ nếu không một đứa trẻ như Tần Quyên cũng đâu rỗi hơi gì mà nhớ một nốt ruồi. Chẳng qua là người lớn cứ nhắc đi nhắc lại mãi.
Hắn nhẹ nhàng bóc lớp da mỏng như cánh ve kia, không muốn làm hỏng. Hắn biết thứ này rất đắt đỏ, có lẽ Triệu Hoài Chi không có gì dự phòng....
Đúng như mong đợi, hắn thấy nốt ruồi trong trí nhớ.
Gương mặt ấy thêm ba phần sinh động, bảy phần linh tú.
Đôi mắt mà hắn nhớ, nốt ruồi mà hắn nhớ.
Đúng là y.
Bá Nha Ngột Hồ Hồ.
Lúc này hắn không biết nên vui hay nên buồn.
Hắn không hiểu nổi cảm xúc của bản thân nữa.
Không có sự bất mãn khi bị lừa gạt, không có sự thất vọng khi bị che giấu, không có trăm mối cảm xúc ngổn ngang....
Nhưng lại có một nỗi đau âm ỉ trong lòng.
Hồ Hồ về đông, rồi biến thành Triệu Hoài Chi thâm trầm khó đoán.
Thiếu niên gia chủ của Bá Nha Ngột thị thành con riêng của vương gia Đại Tống.
Thành ánh trăng trong chén trà.
Ai chưa từng là thiếu niên cơ chứ?
Chỉ là bị gió bụi nhân gian xoay vần mà nhiễm bụi trần một thân mà thôi.
Hắn khẽ run rẩy, cố gắng khéo léo dán lại lớp da như cũ.
Hồ Hồ mà năm 11 tuổi hắn để lạc trên thảo nguyên Samarkand đã quay về bên hắn trong một thân phận mới.
Hắn ôm chặt lấy Triệu Hoài Chi, vùi mặt vào hõm cổ y.
Dù y có biến thành dáng vẻ nào thì vẫn luôn là thanh phong tễ nguyệt trong lòng hắn.
Từ thời điểm bàn tay dịu dàng của y chạm lên gương mặt sói nhỏ.
Từ thời điểm y dùng bản thân đổi mạng cho hắn.
Trái tim lang bạt của sói đã có chốn dừng chân.
Dù bao gian nan trắc trở, vẫn sẽ có người ở đó, giúp hắn xóa tan mọi ưu phiền, che chở hắn khỏi mọi nguy khốn.
Khiến hắn hiểu rằng mọi khổ đau trước kia chỉ vì chờ đợi một thoáng kinh hồng.
Cho nên giờ đây hắn sẽ không buông tay.
Hẳn chẳng còn gì để mất, thì há phải sợ?
Tần Quyên nhìn Triệu Hoài Chi, chậm rãi cúi đầu.
"Triệu Hoài Chi, ngươi không thể có chuyện gì. Ngươi nhất định phải cố gắng." Hắn thấp giọng nói.
*
Nghe tiếng sôi bên bếp lò, Tần Quyên mới nhớ ra lời quân y, bèn đứng dậy.
Thuốc đã sôi, hắn múc ra một bát, thổi đến khi vừa đủ ấm thì đút cho Triệu Hoài Chi từng muỗng một.
Nhưng Triệu Hoài Chi không chịu nuốt.
Hắn kiên nhẫn đút thìa nhỏ hơn, thi thoảng mới thấy hầu kết của Triệu Hoài Chi động đậy một chút, rốt cuộc cũng chẳng rõ uống được bao nhiêu.
Chén thuốc tỏa hơi nóng, lại có mùi thơm, nên tới lúc gần sáng, Tần Quyên thấy mơ màng buồn ngủ.
May sao đêm ấy, thân nhiệt của Triệu Hoài Chi tương đối bình thường, máu cũng ngừng chảy.
Tần Quyên đang định buông chén thuốc thì nghe thấy tiếng chân dồn dập đi tới.
Hắn đoán là xảy ra chuyện gấp, bèn lui sang một bên.
Người tới là một nô tài. Đèn dầu trong trướng sắp tắt, gã vào để châm thêm đèn.
Một lúc sau, Bác Bác Nộ dẫn quân y vào trong.
"Xem thế nào." Bác Bác Nộ vừa cởi áo giáp, vừa nói với quân y.
Quân y rất mau lẹ, đến khám cho Triệu Hoài Chi, "Hồi tướng quân, máu đã ngừng chảy, thân nhiệt bình thường, hẳn là không nguy hiểm nữa, chỉ cần tỉnh lại là sẽ không sao."
Quân y thay thuốc cho Triệu Hoài Chi xong, Bác Bác Nộ liền bảo họ ra ngoài.
Tần Quyên không muốn đi, sợ Bác Bác Nộ lại động tay động chân với Triệu Hoài Chi.
Tên Bác Bác Nộ đáng khinh đó.....
Lúc này, nô tài trong doanh trướng lại nói, "Tướng quân đã không ngủ suốt hai đêm rồi, xin tướng quân tạm nghỉ, đêm nay còn một trận tập kích."
Bác Bác Nộ im lặng một hồi rồi nói, "Được, ngươi báo với chủ nhân của ngươi tình hình chiến sự hôm nay, bảo hắn ban đêm tới gặp ta."
Bác Bác Nộ ngủ ở một chiếc giường khác trong trướng.
Lúc này, Tần Quyên mới thở phào một hơi, lui ra ngoài. Bác Bác Nộ muốn nghỉ thì để hắn nghỉ, còn đêm nay Hồ Hồ cứ giao cho mình chăm sóc là được.
Tần Quyên về doanh trướng của quân y ngủ tạm. Hôm qua hắn lấy một bộ áo của dược đồng, mà đến cả quân y còn chẳng rõ dưới quyền mình có bao nhiêu dược đồng, nên hắn không bị phát hiện.
Tìm được chỗ dược đồng nghỉ ngơi, hắn tùy ý chọn một giường.
Đêm qua hắn đã trực cả đêm rồi, hẳn là giờ sẽ không có ai làm phiền đâu.
Vì thế, hắn ngủ thẳng tới khi trời nhá nhem tối.
Tần Quyên bò dậy, bụng đói meo nhưng chưa kiếm đồ ăn đã chạy tới đại doanh của Bác Bác Nộ.
Lúc này, có thêm vài thủ vệ đứng gác ngoài doanh, khiến hắn cau mày cảnh giác.
Hắn vừa thử lò dò vào đã bị lính ngăn lại.
"Ta muốn vào thay thuốc cho người bệnh." Hắn nói.
"Chờ 1 canh giờ nữa đã, tướng quân đang tiếp khách trong doanh." Thủ vệ nói.
Tần Quyên đi ra sau doanh trướg. Chẳng biết vì vải dầu bao quanh trướng quá dày hay vì gì khác....
Mà hắn không thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Linh tính mách bảo cho hắn biết, người trong kia ắt hẳn là Vạn Khê.
Vạn Khê là quan viên từ Đại Đô tới, hắn có thể mượn binh của Bác Bác Nộ, nhưng không dám đích thân cầm binh.
Đó là tội mưu phản, cho nên Vạn Khê không thể tùy ý xuất đầu lộ diện.
Lúc này, Bác Bác Nộ tìm Vạn Khê đến, hẳn là chiến sự đã đến hồi quyết định rồi.
Hai ngày hai đêm phục kích, khiến quân chủ lực của Cổ Tri Tháp Tháp liên tục suy yếu, bọn họ cần nhân lúc đó tiến hành cuộc tấn công cuối cùng.
Nhưng một mình Bác Bác Nộ không thể chỉ huy toàn bộ nên mới nhờ Vạn Khê dẫn 1 vạn quân ở phía tây, bản thân hắn dẫn số còn lại theo hướng đông, tiến hành tập kích lần thứ ba.
Trong thế giáp công như vậy, nếu thắng, Cổ Tri vương chắc chắn sẽ mang binh chạy trốn. 1 vạn quân của Vạn Khê đóng giữ trong thành, còn Bác Bác Nộ dẫn người đuổi theo.
Đương nhiên tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của Tần Quyên mà thôi.
Một lúc lâu sau, Tần Quyên mới thấy có người bước ra từ doanh trướng. Hắn đi theo, quan sát bóng dáng, quả nhiên là Vạn Khê, nhưng hắn đội nón kéo sụp xuống, quấn thêm khăn quàng che nửa dưới gương mặt.
Tần Quyên đuổi theo. Vạn Khê cũng nhận ra có người nên thả chậm bước chân.
"Đán Mộc đâu?" Tần Quyên đi sóng vai với hắn, mở miệng hỏi.
Vạn Khê nhận ra giọng Tần Quyên, không cần quay đầu nhìn.
"Sao ngươi cũng ở đây?" Đương nhiên Vạn Khê không vui mừng tí nào. Đán Mộc không hề báo cho hắn biết Tần Quyên cũng tới Khả Thất Cáp Nhi.
"Chuyện này không quan trọng, ta hỏi ngươi Đán Mộc đâu rồi?"
"Ta sai y đến Oát Đoan đưa tin, không có ai phù hợp hơn y." Vạn Khê chẳng mấy khi trả lời thành thật như thế.
"Được rồi, mong là y đừng có làm chuyện gì ngớ ngẩn trên đường." Tần Quyên có chút lo lắng.
Vạn Khê cong môi, "Không ngờ ngươi rất quan tâm đến y. Nhưng mà bộ dạng ngươi thế này không giống như là lẻn vào đây vì Đán Mộc."
Tần Quyên không đáp, tìm cách đổi đề tài, "Bác Bác Nộ bảo ngươi mang binh giáp công quân Cổ Tri Tháp Tháp từ phía tây à?"
Vạn Khê chợt dừng bước, "Sao ngươi biết?"
"Ta không biết, ta chỉ cảm thấy Bác Bác Nộ đã tập kích hai đêm liên tiếp, tuy chiếm thế thượng phong, cũng khiến quân chủ lực của địch tan tác, nhưng không có cách nào đánh cho Cổ Tri vương một đòn chí mạng, cũng không thể lùa Cổ Tri vương ra khỏi thành Khả Thất Cáp Nhi."
Vạn Khê bấy giờ mới nhìn sang, đột nhiên cười nói, "Đã vậy thì ngươi theo ta đi điểm binh đi. Vừa lúc ta không có cách nào xuất đầu lộ diện, vậy ngươi thay ta."
Tần Quyên lo cho Triệu Hoài Chi, sợ Bác Bác Nộ đưa Triệu Hoài Chi đi mất.
Nhưng hắn lại nghĩ, nếu Bác Bác Nộ muốn tiến công truy bắt Cổ Tri vương thì cũng không tiện đưa Triệu Hoài Chi theo cùng.
Hắn sẽ không thể....
Sau khi điểm binh xong, Vạn Khê muốn dẫn quân vòng sang phía tây thành Khả Thất Cáp Nhi trước khi Bác Bác Nộ tấn công một chút.
Từ chỗ này, dù ra roi thúc ngựa cũng phải nửa đêm mới tới nơi, cho nên lúc phát động tấn công chính thức sẽ là vào rạng sáng.
Bác Bác Nộ để cho tù binh xung phong, sau đó mới dẫn kỵ binh xông lên. Đến khi tin phía tây thành Khả Thất Cáp Nhi truyền đến, Bác Bác Nộ cũng đánh hạ thành đông sau 3 ngày công kích liên tục.
Hai người mang quân đánh thẳng vào vương doanh của Cổ Tri vương.
Trọng binh đóng ở hai mạn thành phía nam và bắc liền nháo nhác rút lui. Cổ Tri vương cũng dẫn quân chạy lên hướng bắc.
Qua trận này, ai cũng thấy binh lực của Cổ Tri vương đã thiệt hại nghiêm trọng. Tần Quyên hoàn toàn không hiểu Cổ Tri vương rốt cuộc âm mưu cái gì.
Chẳng nhẽ là nhàn cư vi bất thiện.
Còn về phần Hột Nhan Bác Bác Nộ, hắn hoàn toàn có thể không quan tâm đến chuyện xảy ra ở thành Khả Thất Cáp Nhi, nhưng vì sao hắn kéo quân đến đây thì chỉ mình hắn biết.
Dù sao Khả Thất Cáp Nhi cũng không thuộc phạm vi cai quản của tộc Hột Nhan bọn họ, nên hắn không tiện đóng quân quá lâu, nếu không sẽ mang tiếng tạo phản.
Cho nên sau khi biết quân Cổ Tri vương rút lui, Bác Bác Nộ liền đuổi theo.
Còn Tần Quyên thì bỏ mặc Vạn Khê, về doanh tìm Triệu Hoài Chi.
Bác Bác Nộ phái vài phó tướng ở lại thủ doanh, hay nói đúng hơn là trông chừng Triệu Hoài Chi.
Bác Bác Nộ truy đuổi quân địch nên đương nhiên không thể dẫn Triệu Hoài Chi theo. Vết thương của y rất nặng, không tiện hành quân.
Vạn Khê bảo Đán Mộc tới Oát Đoán báo tin, chính là để Oát Đoan phái quan viên đến cai quản Khả Thất Cáp Nhi.
Nhưng hắn không thể ở lại mà phải mau về Đại Đô. Thân thể sư phụ hắn không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã bệnh nằm liệt giường.
Còn Hồ Hồ, hắn biết ngay sau khi tỉnh lại Hồ Hồ sẽ rời đi, cho nên không cần lo lắng.
Hắn không ngờ chuyến tây du này lại gặp nhiều chuyện thú vị đến thế.
Hóa ra Đông Hà lang quân Bác Bác Nộ lại từng là Đại Trạch Dĩ Nam vương, Bột Nhi Chỉ Cân Hiên Ca.
Không ngờ Hồ Hồ lại giấu hắn.
Sông Oát Nan có ba tên đại ác, chỉ có tên ác nhân Đông Hà lang quân này là hắn không dám kết giao.
Không ngờ Bác Bác Nộ chính là Hiên Ca.
Lúc Vạn Khê rời đi, quan viên từ thành Oát Đoan đã tới. Hắn không từ biệt Tần Quyên, lúc biến mất cũng như lúc xuất hiện, không để lại giấu vết nào.
Sau hôm Vạn Khê rời đi, Triệu Hoài Chi tỉnh lại lúc nửa đêm.
Khi Triệu Hoài Chi tỉnh, ánh nến trong doanh trướng đong đưa, khiến y cảm thấy hoảng hốt.
Có lẽ do mệt mỏi nên y vẫn buồn ngủ, nhưng y biết rõ mình đã ngủ rất lâu rồi.
Y muốn cử động một chút, nhưng cảm thấy lồng ngực đau buốt.....Cơn đau như thoát ly thể xác, cắn vào linh hồn.
Hình ảnh lưỡi đao trong tay Hiên Ca đâm về phía mình lại hiện lên trong tâm trí.
Lúc ấy, y toàn thân bất động, không hề trốn tránh.
Dường như muốn dùng một đao ấy cắt đứt tình nghĩa thuở thiếu thời.
Lúc nhỏ y từng trải qua cơ khổ, nhưng nhờ cha và Hiên Ca, tuổi thơ mới có chút sắc màu tươi sáng.
Lúc ở bên cha y rất vui, lúc cùng Hiên Ca đi tìm cha cũng rất vui. Trên đường bôn ba khắp Đại Trạch rồi đến Cao Ly, bọn họ đều đi một cách hân hoan.
Nhưng khi niềm vui hết rồi, thứ còn lại chỉ là cảm giác mất mát và phức tạp.
Y nâng tay lên xoa ngực, hồi tưởng những ký ức đã trải qua suốt mười bảy mười tám năm nay, cứ như thể đã chết đi một lần.
Những thứ y tìm kiếm đều lần lượt biến mất, cuối cùng y còn lại gì đây?
Không có cha, không có gia thần, không có Bá Nha Ngột, không có Hiên Ca, không có Đại Trạch....
Thiếu niên Hồ Hồ đã bị chôn vùi trong gió cát thành Oa Lỗ Đóa rồi.
Y thật sự, thật sự rất nhớ cha.
Y nghĩ nếu có thể quay về, vào cái ngày tuyết trắng che phủ Lâm An ấy, khi y đứng nhìn theo bóng cha dần dần tan biến sau cánh cổng thành....
Y nhất định sẽ chạy đến, cầu xin cha ở lại Tống quốc...
Sau đó, y sẽ thuyết phục cha từ bỏ đại mạc, từ bỏ thảo nguyên, đừng tìm kiếm nơi mà ông không thể tìm thấy nữa.....Nếu không lưu luyến thảo nguyên mênh mông ấy nữa, cha có thể ở lại Tống quốc cùng y....
Có lẽ thứ quan trọng nhất của cha không ở cả thảo nguyên lẫn đại mạc, cho nên sau khi rời đi, ông cũng biến mất không tăm tích.
Hàng mi Triệu Hoài Chi ướt nước, nhưng y khẽ nhắm mắt lại, không cho nó trào ra.
Y nằm một lúc lâu, đến khi tỉnh táo mới thấy trong doanh trướng còn có một người, hình như đang đảo thuốc.
Động tác hết sức nhẹ nhàng, dường như sợ y giật mình.
Chẳng hiểu sao, y bỗng cảm thấy thật yên bình.
Cuối cùng, tiếng đảo thuốc dừng lại, chỉ còn tiếng than cháy lách tách trong lò.
Người kia rót thuốc vào ấm đun, mùi hương lập tức lan tỏa.
Bên bếp lò, người đó ngồi lặng lẽ, lật tới lật lui một quyển sách, thi thoảng lại nghe tiếng sột soạt của những trang giấy cọ vào nhau.
Cuối cùng, tiếng thuốc sôi vang lên.
Người kia lại đứng dậy, đổ thuốc từ ấm đun ra chén. Đến cả tiếng thuốc chảy vào chén cũng nghe được, người này hẳn là một người tính nết dịu dàng, điềm đạm.
Triệu Hoài Chi chưa bao giờ cảm thấy tĩnh lặng như thế, cảnh vật trước mắt chỉ là con người bình thường với những việc bình thường, tràn đầy cảm giác nhân sinh.
Có lẽ cuộc sống tầm thường giản dị, hiền hòa ấm áp như thế mới thật sự là cuộc sống bền lâu.
*
Tần Quyên bưng chén thuốc tới, đặt lên bàn, đang định thổi cho nguội thì nhận ra người trên giường đang mở cặp mắt tuyệt mỹ nhìn hắn đăm đăm.
Hai người đều không kịp phản ứng, sững sờ một lúc mới kêu lên.
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Triệu Hoài Chi, ngươi tỉnh rồi."
Triệu Hoài Chi suýt thì bị hắn dọa tới rách cả miệng vết thương. Đứa nhỏ này thật là không thể khiến người khác bớt lo được hay sao....
Tần Quyên bưng chén thuốc, ngây ngô cười. Triệu Hoài Chi đã tỉnh, tức là không sao rồi. Vậy chứng tỏ Triệu Hoài Chi có thể sống lâu trăm tuổi!
"Tỉnh rồi thì ta đút thuốc cho ngươi. Mấy ngày qua ngươi không uống được mấy." Tần Quyên vươn tay ôm Triệu Hoài Chi. Triệu Hoài Chi còn chưa kịp hiểu thì đã bị Tần Quyên bế lên, còn ôm vào ngực.
Tần Quyên rất khỏe, dùng một tay ôm Triệu Hoài Chi vẫn thoải mái.
Tần Quyên thổi thuốc cho nguội một chút mới đưa chén đến bên miệng Triệu Hoài Chi.
Triệu Hoài Chi ngẩn ra một lúc mới mở miệng uống.
Lúc ôm Triệu Hoài Chi, Tần Quyên mới biết người này gầy đến mức nào.
Lúc 11 tuổi, hắn cũng từng ôm Hồ Hồ, tuy bên ngoài nhìn gầy nhưng ít nhiều gì cũng có chút thịt, còn giờ ôm Triệu Hoài Chi, chỉ thấy da bọc xương.
Rốt cuộc y đã trải qua những dặt vặt về thể xác lẫn tâm hồn đến mức nào mới khiến thân thể tàn tạ đến thế.
Còn nhớ khi gặp Triệu Hoài Tri ở thiên lao, tuy vẫn đẹp đến kinh ngạc nhưng dưới ánh đèn cầy, hắn thấy rõ hai gò má hõm sâu....
Nếu không nhờ đôi mắt đầy linh khí, chắc ai nhìn vào cũng hoảng sợ.
Tần Quyên lo lắng không biết phải nuôi bao lâu mới khiến y quay lại thành Hồ Hồ trước kia.
*
Triệu Hòai Chi không biết đứa nhỏ này còn đang nghĩ vẩn nghĩ vơ cái gì, y đã uống thuốc xong rồi mà Tần Quyên vẫn cứ bưng chén kề bên môi.
Tần Quyên quả thực đang thất thần, mãi đến khi thấy người trong lòng đang nhìn mình, mới đỏ mặt đặt bát xuống, chậm rãi buông Triệu Hoài Chi ra.
Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn Triệu Hoài Chi, nghiêm túc nói, "Triệu Hoài Chi, ta phải về thành La Bặc. Ngươi có thể theo ta không?"
Hắn không hỏi y bằng lòng hay không, mà hỏi y có thể hay không.
Triệu Hoài Chi hiểu ý hắn. Y muốn đi đâu cũng dễ dàng hơn đứa bé này rất nhiều. Dù về Tống quốc phiền toái hơn rất nhiều nhưng chỉ cần y muốn, Vạn Khê nhất định sẽ giúp y.
Nếu không phải vì Tần Quyên, có lẽ cả nửa đời sau y sẽ ở lại Tống quốc. Ấy vậy mà y không chịu, sau khi nghe tin Tần Quyên bị quân Sừng Dê giết hại, y lập tức mang quân băng qua ngàn dặm tới trả thủ.
Kết quả hóa ra chỉ là một chuyện hiểu lầm.
Khi Tần Quyên hỏi y có thể theo hắn không, ấy vậy mà y lại thấy có chút vui mừng....
Y hiểu, niềm vui ấy không giống như khi cha nói muốn đưa y về Tống quốc.
Cho nên y gật đầu.
Tần Quyên nghĩ, niềm vui lớn nhất trong đời mình, chính là người từng che chở hắn trong quá khứ, giờ lại bằng lòng đi cùng hắn.
"Vậy mấy ngày tới ngươi cứ giả vờ ngủ. Phó tướng của Bác Bác Nộ trú doanh ở đây, chờ Bác Bác Nộ về. Hẳn là trong năm ngày nữa, Bác Bác Nộ vẫn chưa về được đâu. Ngươi cần tĩnh dưỡng thêm, chờ vết thương khép miệng, chúng ta sẽ lên đường, như thế sẽ tốt cho thân thể ngươi hơn." Tần Quyên không nhận ra khi nói những lời này, gương mặt hắn tràn đầy ý cười.
Có lẽ lúc này đây, hắn chỉ coi Hồ Hồ là bằng hữu quan trọng nhất, hoặc có vài phần ỷ lại như là người thân, cùng với chút tình cảm ngây ngô của thiếu niên....
Chỉ thế mà thôi.
Ba ngày sau, Tần Quyên bắt đầu chuẩn bị nước và lương khô để rời thành, còn mua thêm một con ngựa nhỏ.
Lúc sửa soạn lương khô, hắn cũng nhớ lấy thêm ít đồ ăn ngon để mang cho Đán Mộc.
Thấy hắn giấu kín bọc hành lý dưới giường mình, Triệu Hoài Chi không thể không nhắc hắn, nhiều đồ quá....
Đúng là nhiều thật. Sau khi trải qua tình cảnh ngặt nghèo cùng cữu cữu trên sa mạc Taklimakan, Tần Quyên không dám bất cẩn thêm lần nữa.
Suýt chút nữa hắn đã chết trên sa mạc rồi.
Ngày thứ năm, mới canh ba, Tần Quyên đã mặc quần áo cho Triệu Hoài Chi. Vì bị thương tâm mạch, Triệu Hoài Chi không được cử động mạnh, nếu không sẽ đau đến khó thở.
Tần Quyên rất lo lắng, sợ Triệu Hoài Chi xảy ra chuyện giữa đường, nhưng nếu để Triệu Hoài Chi ở lại đây, tên chó Bác Bác Nộ kia có khi nào lại ôm ý đồ xấu với y không?
Hắn không dám để Triệu Hoài Chi ở lại chỗ này.
Trên đường, hắn nhất định sẽ chăm sóc Triệu Hoài Chi thật tốt.
Nhân lúc trời tối, canh ba là thời điểm thay ca, bọn họ ra khỏi doanh.
Vì Triệu Hoài Chi bị thương nên Tần Quyên định đưa y đến Áp Nhi Khiên, ngủ lại đó chừng bảy ngày, chờ vết thương khá hơn chút rồi lại đi tiếp.
Lần này đến Áp Nhi Khiên, Tần Quyên sẽ cố hết sức chọn đường thảo nguyên ven sa mạc, ở đó thường có sông nhỏ, nhưng cũng có nghĩa phải vòng xa hơn.
Tới lúc đặt chân đến Áp Nhi Khiên thì Triệu Hoài Chi đổ bệnh.
Vết thương không vỡ ra, nhưng y nhiễm phong hàn.
Bọn họ tìm lang trung, mua rất nhiều thuốc.
Nhưng uống thuốc mãi chẳng thấy khá hơn, Tần Quyên không hiểu nguyên nhân, liền hoài nghi lang trung này làm ăn không ra gì, đành hỏi thăm nhiều nơi. Ấy thế nhưng cả thành Áp Nhi Khiên lớn như vậy mà chỉ có hai ba vị lang trung, ai tới khám cũng chỉ bảo là phong hàn.
Nếu là phong hàn thì phải khỏi lâu rồi chứ, sao mấy ngày rồi không đỡ chút nào.