Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 54

"Vậy đạo nhân ngài có thể lấy con sâu trong người y ra không?" Tần Quyên sực tỉnh, hỏi.

 

Đạo nhân đắn đo một hồi rồi nói, "Ta cũng chỉ có thể thử một lần xem sao thôi. Vào thời ngũ đại thập quốc cuối đời Đường, Nam cương chiến loạn, thuật vu cổ ở Trung Nguyên gần như thất truyền, bây giờ mới bắt đầu xuất hiện trở lại. Nhưng những điển tích ghi chép về cách giải cổ cũng thất lạc gần hết, bần đạo chỉ học được qua vài lời sư tổ truyền lại, dựa vào trí nhớ và kiến thức nông cạn, có thể suy đoán một chút về cách phá giải." Thực ra ngay từ khi biết người này mang cổ trên người, hắn đã đoán được thân phận của y rồi.

 

Tần Quyên gật đầu. Nói cách khác, tính mạng Triệu Hoài Chi vẫn gặp nguy hiểm.

 

Hắn không biết kẻ nào hạ cổ Triệu Hoài Chi, nhưng nghe những gì đạo nhân nói, hắn nghĩ xuất xứ của cổ trùng ắt hẳn rất phức tạp.

 

Đạo nhân đã chờ một lúc lâu, vẫn không thấy cổ trùng kia có dấu hiệu chui ra.

 

Tần Quyên mơ hồ nhận thấy có chuyện khác thường. Vị đạo nhân lại sai tiểu đạo đồng đi đun thuốc, Tần Quyên cũng chạy theo.

 

Sau khi rót ba chén thuốc, cổ trùng không chui ra, mà da thịt trên cổ Triệu Hoài Chi đã bong tróc đỏ tấy, khiến người ta vô cùng lo lắng.

 

Tiểu đạo đồng bôi chút thuốc mỡ lên cổ Triệu Hoài Chi. Phần do đỏ tấy vì bỏng mau chóng dịu lại, vết thương cũng lành nhanh chóng, khiến Tần Quyên há hốc mồm.

 

Tiểu đạo đồng bò xuống giường, cười nói với Tần Quyên, "Có sư hổ ta ở đây, huynh chớ lo."

 

Tần Quyên không khỏi cảm thán, "Sư phụ ngươi cứ như thần nhân vậy."

 

"Đương nhiên rồi, sư phụ của sư phụ ta là Khâu Xử Cơ, chắc huynh phải nghe tên rồi nhỉ." Tiểu đạo đồng cười đến là đắc ý.

 

Tần Quyên ngại ngùng lắc đầu.

 

"...." Tiểu đạo đồng nghĩ bụng, đúng là đàn gảy tai trâu.

 

"Thế thì huynh phải biết Thành Cát Tư Hãn chứ? Năm đó, Thành Cát Tư Hãn trở về sau chuyến tây chinh thì gặp sư phụ của sư phụ ta. Ông ấy chỉ nói vài ba câu đã khiến ý định tiếp tục tây chinh của Thành Cát Tư Hãn lung lay."

 

"...." Tần Quyên tin mới là lạ.

 

"Không tin chứ gì? Ta không nói chuyện với huynh nữa.....Oáp, mệt quá rồi, ta phải đi ngủ đây. Huynh nhớ chú ý thuốc trên bếp, đừng có để cháy." Tiểu đạo đồng vươn vai, sau đó chui lên chiếc giường nhỏ, nằm dài.

 

Vừa mới kê đầu lên gối đã ngủ rồi, còn ngáy pho pho nữa chứ.

 

Tần Quyên thở dài, kéo thảm lông lên đắp cho tiểu đạo đồng. Hình như hắn rất có duyên với trẻ con, mấy năm nay toàn gặp lũ nhóc thú vị.

 

Hắn canh bếp suốt đêm, không để lửa tắt, cũng không để lửa vượng.

 

Trong lúc ngây ngẩn bên lò lửa, hắn nghĩ không biết Tùng Man dạo này có cao lên không? Viết Viết đã đến An Địch Can chưa? Nô Nô Mạt Hách có khỏe không?

 

Đúng lúc ấy, đạo nhân đột nhiên khoác áo đi ra cửa.

 

Tần Quyên cả kinh gọi, "Ngài định ra ngoài sao?"

 

"Đúng, lúc rạng sáng, ở nơi giao thao giữa thảo nguyên và sa mạc sẽ có một loại thảo dược quý nảy mầm. Ta phải đi hái về, ngươi canh cho cẩn thận...." Đạo nhân nói rồi đi ngay.

 

"Cảm ơn ngài."

 

Đạo nhân lấy làm ngạc nhiên, mỉm cười đáp lại. Hắn nghĩ bụng, nếu đứa bé này mà biết nguồn gốc của cổ trùng trong người thiếu niên kia có liên quan dây mơ rễ má với bọn họ, thì sẽ không chân thành cảm ơn hắn như thế đâu.

 

Đúng là luật nhân quả. Chuyện năm xưa sư phụ và thúc phụ giải quyết không xong, giờ vứt lại cho hắn.

 

Nếu đã vậy, hắn chỉ có thể dốc toàn tâm toàn lực mà thôi, không thì chuyện này chẳng bao giờ dứt.

 

Tần Quyên không biết đạo nhân định lôi cổ trùng trong người Triệu Hoài Chi ra thế nào. Hắn thử rất nhiều lần rồi mà không có động tĩnh. Nếu cổ trùng cứ ở trong cơ thể Triệu Hoài Chi, Tần Quyên không dám tưởng tượng rồi y sẽ thành cái tổ cho chúng sinh sôi thế nào....

 

Mới nghĩ, hắn đã thấy cả người tê dại.

 

Người đẹp như Triệu Hoài Chi, có chết cũng phải sống lâu trăm tuổi rồi chết....Chứ không thể chết khó coi như vậy được.

 

Hắn không muốn nhìn thiếu niên kinh diễm của mình cứ thế bị lũ sâu mọt gặm nhấm từng mảng....

 

Thân mình hắn khẽ run, lúc bưng thuốc ra còn suýt nữa làm đổ, chẳng biết phải dùng thái độ nào đối mặt với Triệu Hoài Chi đây.

 

Thậm chí, hắn còn nghĩ đêm qua, lúc Triệu Hoài Chi tỉnh lại, y đã biết cả rồi.

 

Chắc Triệu Hoài Chi biết có thể mình sẽ không tỉnh lại được nữa, biết mình sẽ trở thành cái tổ cho cổ trung sinh sôi....

 

Tần Quyên bưng thuốc ngồi bên cạnh Triệu Hoài Chi, thất thần như linh hồn đã bay mất.

 

Triệu Hoài Chi à Triệu Hoài Chi, chắc ngươi cũng chẳng còn gì để lưu luyến với thế gian này nữa, nên mới coi thường sinh tử.

 

Tần Quyên buồn bã mím môi, một lúc sau mới chậm rãi rót thuốc vào điểm nhỏ trên cổ Triệu Hoài Chi, lặp lại động tác giống của đạo nhân lúc trước.

 

Cổ trùng vẫn không động đậy, mà Triệu Hoài Chi cũng không có dấu hiệu tỉnh.

 

Hắn đặt chén xuống, ngắm nhìn Triệu Hoài Chi, đột nhiên đặt tay lên má y, cảm thấy nó lạnh ngắt.

 

Hắn lại đứng lên, đưa tay dưới mũi Triệu Hoài Chi để thăm dò.

 

Hơi thở yếu quá, gần như chẳng còn sinh khí.

 

"Triệu Hoài Chi." Hắn gọi, bàn tay không ngừng v**t v* gương mặt Triệu Hoài Chi, "Sao ngươi lạnh thế.....Triệu Hoài Chi, ngươi cố lên...."

 

Giọng của hắn khiến tiểu đạo đồng tỉnh dậy. Tiểu đạo đồng mơ màng dụi mắt, thấy Tần Quyên đang luống cuống tay chân.....Nó liền hiểu ra, nhanh chân mặc áo, bước xuống giường.

 

*

 

Tần Quyên và tiểu đạo đồng, một người xoa tay, một người xoa chân cho Triệu Hoài Chi.

 

Tiểu đạo đồng còn tìm hết bếp lò trong viện, được ba cái, mang hết tới bên giường mà đốt.

 

Nó ôm hai chân Triệu Hoài Chi vào ngực, bàn tay béo múp liên tục x** n*n cổ chân.

 

Tần Quyên thì xoa cánh tay và ngực cho y.

 

"Sư hổ ta nói, cổ trùng ở trong thân thể y đã nhiều năm, bị dược vật áp chế nên ngủ đông, điều này vô tình có lợi cho cơ thể y. Nhưng giờ cổ trùng đã tỉnh, không còn dược vật áp chế, nó bắt đầu cắn phá nguyên khí của y, khiến thân thể lạnh lẽo. Bây giờ cổ trùng bị giam trong những cây ngân châm kia, nó nhận ra bản thân gặp nguy hiểm nên càng ra sức cắn phá để đảm bảo mình có thể sống sót...." Tiểu đạo đồng sợ Tần Quyên không hiểu nên nói lại mất lần.

 

"Bây giờ chúng ta đang muốn ép cổ trùng ra, nhưng lỡ không có kết quả thì chẳng phải y sẽ mất mạng hay sao.....?" Tần Quyên rùng mình.

 

Tiểu đạo đồng chớp mắt, không hiểu ý Tần Quyên.

 

Thấy sắc mặt hắn tái mét, nó cũng không biết phải nói gì để an ủi, chỉ có thể cố đến lúc sư phụ quay về.

 

Trời vừa sáng, tiểu đạo đồng ôm chân Triệu Hoài Chi rồi cứ thế ngủ luôn.

 

Tần Quyên ghé vào bên cạnh y.....Giờ hắn cũng vô cùng mệt mỏi, hai mắt lim dim.

 

Lúc đạo nhân quay về thì thấy cảnh đó.

 

Hắn lập tức ném mầm thảo dược tươi vào bếp lò chưa tất.

 

Thảo dược chạm vào than nóng, phát ra âm thanh xèo xèo.

 

Tần Quyên bấy giờ mới nhận ra mình vừa thiếp đi, liền đứng bật dậy, chỉ muốn gõ đầu mình mấy cái.

 

Đạo nhân bới tro thảo dược ra khỏi bếp lò, bỏ đi hạt thô, chỉ để lại bột, dùng giấy cuộn thành ống.

 

Sau đó, hắn nhẹ nhàng thổi bột tro đó vào lỗ tai, lỗ mũi Triệu Hoài Chi.

 

Tần Quyên há mồm trợn mắt nhìn.....

 

Đến lúc máu loãng đỏ tươi chảy ra từ lỗ mũi lỗ tai Triệu Hoài Chi, hắn cản thấy hai chân mềm nhũn, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán.

 

Bất ngờ, từ chỗ nốt ruồi được vây quanh bởi những cây ngân châm, có thứ gì đó lồi lên, bé như hạt gạo.

 

Kích thước của nó lớn dần, không biết có phải con sâu mắc dịch kia sắp bò ra không?

 

"Đốt lửa lớn lên." Đạo nhân quát.

 

Tần Quyên nhanh tay chạy xuống bếp lấy thêm than, lúc hắn vào thì tiểu đạo đồng cũng đã tỉnh, bị sư phụ bắt đi đun thuốc.

 

Tần Quyên quạt bếp cho lửa cháy lớn, vùa lau mồ hôi trên trán, vừa nhìn nốt ruồi đỏ kia càng lúc càng lớn thêm....rồi chuyển dần thành màu đen.

 

Hắn vừa sợ hãi kêu lên, "Nó ra rồi!" ....Thì tức khắc, đạo nhân đã nhanh tay dùng đũa bạc gắp lấy cổ trùng, ném nó vào bếp lò đang cháy hừng hực.

 

Thời điểm thuật vu cổ lan rộng ở Trung Nguyên là lúc Miêu Cương cường thịnh. Các nữ tử Miêu Cương dùng cách này để khiến nam nhân mê đắm.

 

Nhưng những chuyện này vẫn chỉ là lời đồn đại, gần như đã thành truyền thuyết.

 

Trong đó, có một thông tin phổ biến nhất, đó là bạc có tác dụng áp chế cổ trùng. Các cổ sư Miêu Cương đa phần là nữ tử. Bọn họ đeo rất nhiều trang sức bạc, chắc là để phòng ngừa cổ tấn công chính mình.

 

Cổ trùng sinh ra ờ nước, các cổ sư hay sống gần sông hồ. Cổ trùng gặp lửa là chết, cho nên cách xử lý hiệu quả nhất là bỏ vào bếp lò.

 

Để lửa lớn đốt nó thành tro.

 

Tần Quyên còn chưa kịp hoàn hồn. Thế là xong rồi sao?

 

Khoan đã, cái thứ xấy xí kia là cổ ấy hả?

 

Xấu quá! Xấu kinh hồn!

 

Một con sâu xấu xí như vậy mà dám độc chiếm cơ thể Triệu Hoài Chi bao nhiêu năm!

 

Tức chết đi được!

 

Hắn chỉ hận không thể moi tro của con sâu kia ra mà dẫm.

 

"Ta phải rút ngân châm. Ngươi đi đun nước ấm, lát nữa lau người cho y." Nghe đạo nhân dặn, Tần Quyên lại ôm cái chạu đằng sau giá tắm ra ngoài.

 

Tần Quyên đi rồi, đạo nhân mới mở xiêm y trước ngực Triệu Hoài Chi. Hắn trợn mắt kinh hãi, đưa tay thăm dò mạch của y.

 

"Sao lại như vậy...." Hắn lẩm bẩm.

 

Mạch của thiếu niên này đã bình thường trở lại....Nhưng tại sao?

 

Hắn nghĩ mãi không không tìm ra nguyên nhân.

 

Tần Quyên bưng nước nóng vào, vắt khô khăn, lau mặt cho Triệu Hoài Chi.

 

Đạo nhân đã rút ngân châm ra, đắp thuốc lên cổ cho Triệu Hoài Chi rồi đứng sang một bên.

 

Tần Quyên lau mặt cho y xong, lại lau đến tay.....

 

Cuối cùng, hắn nhìn vị đạo nhân, cười hỏi, "Y thật sự không sao rồi chứ?"

 

Đạo nhân giật mình, đáp, "Mạch đã khôi phục rồi, ít ngày nữa sẽ tỉnh."

 

"Tốt quá. Cảm ơn ngài." Tần Quyên lấy ra hai thỏi bạc trong áo, đặt lên bàn, "Lần này thật sự nhờ có ngài. Xin thần y nhận lấy."

 

"Ta chữa bệnh do sở thích, cảm thấy hứng thú mới chữa, không có hứng thú thì dù cầu xin cũng vô ích, cho nên ngươi không cần trả bạc. Giữ lấy đi, sau này đi đường vẫn cần dùng tiền." Đạo nhân rũ mắt cười nói.

 

Tần Quyên còn chưa biết đáp thế nào, đạo nhân đã quay người bỏ đi.

 

Đêm ấy, Triệu Hoài Chi tỉnh lại. Tần Quyên hết sức vui mừng, dự định đưa Triệu Hoài Chi về quán trọ. Triệu Hoài Chi lại bảo hắn về đó thu dọn đồ đạc rồi tới đây đón y. Sáng hôm sau, họ sẽ khởi hành đến thành Oát Đoan.

 

Tần Quyên đồng ý, dắt ngựa quay về quán trọ lấy đồ.

 

Đạo đồng tên Khúc Nhi nhìn thấy, bèn dò hỏi, "Ca ca, huynh phải đi à?"

 

Tần Quyên cười, "Phải, sáng sớm mai ta đi."

 

Mặt Khúc Nhi buồn thiu, "Sau này chúng ta có còn gặp lại nhau không? Sư phụ nói chớ hỏi tương lai, nhưng ta không học được. Sau này ta vẫn phải về Liêu Châu. Ca ca, nếu có ghé qua đó thì đến Trường Xuân Quan tìm ta nhé. Ta sẽ đãi ca ca hồ lô đường thật ngon."

 

"Ừ." Tần Quyên gật đầu, xoa xoa đầu nó.

 

"Ngày mai ta sẽ không dậy sớm. Huynh nhớ đi nhân lúc ta còn ngủ, như vậy ta sẽ không buồn." Khúc Nhi nói rồi chạy biến.

 

Tần Quyên ngây ra một chút rồi mới đáp, "Được."

 

Tần Quyên cưỡi ngựa đi được một lúc thì Khúc Nhi bị sư phụ bắt đi ngủ.

 

Cả phòng chỉ còn lại mỗi đạo nhân và Triệu Hoài Chi.

 

Triệu Hoài Chi không phải người quen nằm trên giường, vừa mới khỏe lại một chút đã mặc quần áo rời giường rồi.

 

"Điện hạ thiên tuế."

 

Trong ánh nến leo lét, người kia quỳ xuống cúi đầu bái lạy Triệu Hoài Chi.

 

"Đây không phải Tống quốc, không cần hành lễ." Triệu Hoài Chi nhìn ra cửa sổ.

 

Thực ra, lúc này Triệu Hoài Chi đang suy nghĩ xem người này là ai, vì sao biết thân phận y, nhưng rồi cũng hoài nghi hắn là người mà thủ hạ của y sắp xếp để tiếp ứng mình.

 

Có điều thành Áp Nhi Khiên mà y từng bị giam giữ lại không có bố trí tay chân nào.

 

Cho nên y nghi ngờ, những lúc y ngờ vực thì thường không muốn người khác nhìn thấy mặt.

 

"Tuy bần đạo không phải thần tử Tống quốc nhưng vẫn là người Tống, về lý vẫn nên chu toàn lễ nghĩa." Đạo nhân đứng dậy, khẽ nói.

 

Xưa là môn sinh của thiên tử, nay là đạo nhân vân du, bốn bể là nhà.

 

Khi thường đi ngang chiến trường, nhặt những đứa trẻ sơ sinh, nhưng chỉ cứu sống được một mình Khúc Nhi và nuôi nó khôn lớn.

 

Sư thúc hắn từng bán một nữ nhân mình cứu về cho một vị vương gia với giá cao. Khi ấy, Trường Xuân quan bị hủy hoại do chiến hỏa, cần phải trùng kiến. Sư thúc bảo nếu đối phương có thể bỏ ra 50 lượng vàng, 500 lượng bạc thì sẽ bán.

 

Không ngờ vị vương gia kia lập tức đồng ý.

 

Hai bên cũng vì dó mà hình thành nhân quả, kéo dài đến hôm nay.

 

Sư thúc không bao giờ ngờ được, trên thân thể nữ tử kia có cổ trùng.

 

Sư thúc không biết gì về cổ, vội viết thư cầu cứu sư phụ. Thất tín với vương gia đâu phải chuyện đùa, vớ vẩn là mất mạng.

 

Khi đó, sư phụ và sư thúc đã tách ra lập môn hộ riêng, nhưng nghe sư thúc gặp nạn, ông vẫn về Tống quốc.

 

Một tháng sau, bệnh trạng của nữ nhân kia biến mất, không phải lo tính mạng. Vương gia tổ chức đại hỉ, ban cho sư thúc 300 lượng vàng 500 lượng bạc.

 

Nữ nhân kia sống sót, nhưng chỉ có sư phụ và sư thúc biết rõ họ đã dùng cách gì.

 

Đêm đó, bọn họ lập tức lên thuyền rời Tốngg quốc, chỉ để lại một phương thuốc có khả năng dùng được.

 

10 tháng sau, nhi tử của vương gia chào đời. Không ai biết đứa bé này đã mang cổ từng trong bụng mẹ.

 

Đến năm ba tuổi, ngự y mới phát hiện ra trong thân thể y có cổ.

 

Không ai nghi ngờ sư thúc, bởi vì người ta nghĩ kẻ xấu muốn hạ vương gia nên cố tình nhắm vào tiểu điện hạ.

 

Đến lúc chết, sư thúc cũng vì chuyện đó mà khó lòng nhắm mắt.....Để đại được mục đích, ông đã làm chuyện sai trái, khiến cho cổ trùng trên người một nữ nhân chuyển sang đứa trẻ nàng sinh ra.

 

Sư thúc đã từng dặn nữ nhân ấy, "Phu nhân chỉ còn sống cùng lắm được 1 năm, hãy cố gắng sinh cho vương gia một đứa con."

 

Không ngờ nữ nhân tin lời sư thúc.

 

Vì thế mà bây giờ mới cón Hoài Bắc vương Triệu Hoài Chi đứng ở đây.

 

*

 

"Cổ trong người ta được diệt trừ thật sao?"

 

Giọng nói lạnh nhạt của Triệu Hoài Chi cắt ngang suy nghĩ của đạo nhân. Đạo nhân hoảng sợ ngước lên nhìn y, nhưng mãi không dám trả lời.

 

Triệu Hoài Chi quay nhìn hắn, lại nói, "Hình như ta đã từng gặp ngươi rồi." Trí nhớ của y không kém, nếu nói đã từng gặp thì nhất định là đã từng gặp.

 

Đạo nhân thoáng run rẩy, mãi lâu sau mới đáp, "Sắc thu gờn gợn, én bay nhè nhẹ, đèn hành lang mờ tỏ, trâm tóc rơi, khói ngọc tỏa trong lồng."

 

"Ra là ngươi." Triệu Hoài Chi khẽ nhướn mày.

 

"Vinh hạnh thay điện hạ còn nhớ bần đạo." Đạo nhân nghẹn ngào nói.

 

Triệu Hoài Chi vẫn nhớ, Quỳnh Lâm yến năm đó, Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa, ba người đều làm bài từ với những ngôn từ trau chuốt hoa lệ, quá mức đoan chính, đến nỗi quan gia (vua) phát chán, bèn gọi tạm một tiến sĩ lên đọc bài từ của mình.

 

Tiến sĩ kia hơi sửng sốt, ai cũng tưởng là hắn sợ đến phát ngốc, người bên cạnh còn phải đẩy hắn để nhắc nhở. Người đó đọc lên, "Sắc thu gờn gợn, én bay nhè nhẹ, đèn hành lang mờ tỏ, trâm tóc rơi, khói ngọc tỏa trong lồng."

 

Tuy không chuẩn, nhưng câu từ nhẹ nhàng thanh thoát, khiến người ta như được uống ngụm rượu cay ngọt sau một bữa tiệc ê hề thịt mỡ. Ai nấy đều nhìn vị này đăm đăm.

 

Quan gia định ban thưởng thì chợt có vị đại nhân nói, "Tuy nghe rất khá nhưng không có tên điệu từ. Không phù hợp."

 

*Từ : Một thể loại văn học phổ biến vào thời Tống. Khác với thơ Đường, từ có câu dài câu ngắn nhưng phải tuân thủ những quy định nghiêm ngặt về số chữ trong một câu, và có quan hệ chặt chẽ với âm nhạc. Trong đó, tên điệu từ thoạt đầu chính là đề tài của tác phẩm, như Dương liễu chi để vịnh liễu, Lăng đạo sa để vịnh cát, Đạp ca từ để tả điệu múa...song về sau chỉ còn là tên gọi đơn thuần. Mỗi điệu từ có một từ phổ. Điệu ngắn nhất là Trúc chi từ (14 chữ), dài nhất là Oanh đề tự (240 chữ). Những điệu tương đối dài, thường chia làm hai đoạn, công thức có thể giống nhau hoặc hoàn toàn khác nhau.

 

Quan gia hỏi hắn, tên từ bài là gì?

 

Hắn đáp, do mình vừa nghĩ ra, không có tên từ bài.

 

Quan gia nghe xong thì cau mày, hết sức phật lòng.

 

Nhưng sau Quỳnh Lâm yến, Triệu Hoài Chi đi ngang qua người đó ở khúc ngoặt hành lang. Triệu Hoài Chi 11 tuổi cười bảo, "Chi bằng gọi tên điệu từ này là Hành Lang Khúc."

 

Hắn chắp tay thi lễ, cười nói, "Ta đạ tiểu điện hạ ban danh."

 

Năm ấy, Hứa Lạc Sang vừa 17 tuổi, chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại thành Lạc Sanh đạo nhân.

 

Hắn đã nghĩ cả đời sẽ gắn với miếu đường, làm một hiền thần phò tá thiên tử.

 

Nhưng sau 2 năm vùi mình ở Hàn Lâm viện, Hứa Lạc Sanh đã rời Tống quốc.

 

Hắn bỏ quê cha đất tổ, khoác bộ áo trắng, mang đôi giày rách.

 

"Bần đạo có thể mạo muội hỏi, vì sao điện hạ ở đây không?" Lạc Sanh đạo nhân đương nhiên không biết một vương gia của Tống quốc lại bị giam ở Áp Nhi Khiên.

 

Triệu Hoài Chi đáp, "Bị mai phục, thất lạc thủ hạ, đến nay vẫn chưa liên lạc được."

 

"Điện hạ cần bần đạo trợ giúp gì không?"

 

"Không cần." Triệu Hoài Chi biết Hứa Lạc Sanh đã phải dốc hết lòng can đảm ra mới nói được câu này. Nếu không nói thì thật uổng hắn từng làm thần tử của vua, từng làm con dân đại Tống, còn một khi nói ra, hắn nhất định phải gánh lấy trách nhiệm này.

 

Triệu Hoài Chi không muốn gây phiền hà cho người khác nên sẽ không nhờ Hứa Lạc Sanh giúp mình rời khỏi đây.

 

Nếu hắn đã chọn vân du tứ hải rồi thì đừng vì quá khứ mà quay đầu nhìn lại.

 

Hứa Lạc Sanh nghĩ gì, y không biết, nhưng nếu là y, y nhất định sẽ không quay đầu.

 

Chỉ là, thật ra y chưa nói với Hứa Lạc Sanh rằng, lúc 5 tuổi y không thể từ bỏ Tống quốc, cho đến tận hôm nay cũng không thể từ bỏ Tống quốc.

 

Đương nhiên, y cũng không thể bỏ cha cùng tộc Bá Nha Ngột, cho nên vẫn cứ loanh quanh trên sa mạc và thảo nguyên.

 

"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, cổ trong cơ thể ta không hề đơn giản, ngươi đã diệt trừ được thật rồi sao?" Y bất ngờ nhìn về phía Hứa Lạc Sanh, cặp mắt lạnh lẽo.

 

Lạc Sanh đạo nhân có chút kinh hãi, cúi đầu, "Bần Đạo không biết."

 

Triệu Hoài Chi sửng sốt một chút, rồi lại cong môi cười nhạt, "Khiến ngươi lo sợ rồi....Chỉ là ta....không muốn chết sớm quá thôi."

 

Thật sự không muốn chết sớm....

 

Lúc này đây, hai mắt Lạc Sanh đạo nhân đỏ ửng, chóp mũi cũng cay xè, thân mình khẽ run lên. Hắn cũng không biết Hoài Bắc vương Triệu Hoài Chi có thể sống thêm được bao lâu.

 

Tuy cổ đã chết nhưng cổ độc chưa tan. Thân thể y rất kỳ lạ....

 

Hắn không dám nói, chỉ lựa chọn im lặng.

 

Hắn còn nhớ, vào dịp năm mới ở phủ Lâm An, cái tên được nhắc đến nhiều nhất ở các họa lâu hoặc tửu phường trên phố lớn, chính là Hoài Bắc vương Triệu Hoài Chi.

 

Quận phong Hoài Bắc, đất phong lại ở Kinh Bắc, chắc khắp Đại Tống chỉ có mỗi người này.

 

Y là thanh phong tễ nguyệt xứ Nam Tống, được người người tung hô.

 

Người Tống rất yêu thích vị tiểu điện hạ này, cũng thương cho thân thế khốn khổ của y. Để ủng hộ điện hạ, có nhiều thuật sĩ phán rằng y đại diện cho vận mệnh hưng thịnh của quốc gia....

 

Lúc ấy, hắn cảm thấy những lời tunh hô ấy có phần nói quá.

 

Ấy vậy mà không ngờ trên đời lại có người giống như lời đồn. Có điều, y cứ như không có trái tim, vừa thương xót nhân thế, nhưng lại lạnh nhạt vô cùng.

 

Vận mệnh của các thần đồng từ xưa đến nay đều như nhau, nổi danh thuở thiếu thời nhưng rồi lại chết trẻ, hoặc là lầm đường lạc lối, thân bại danh liệt.

 

Mà Hoài Bắc vương Triệu Hoài Chi, từng vang danh thiện hạ nhưng lại tâm tư khó đoán, hành tung quỷ dị, hành động khác người.

 

Có kẻ nói y là mật thám mà quan gia cố tình đào tạo, cũng có kẻ nói tuy y là vương gia nhưng có dung mạo tựa tiên nhân nên quan gia muốn dâng cho ngoại bang. Tóm lại, từ thuở hồng hoang tới nay, người nổi danh luôn gắn liền với lời đồn.

 

*

 

"Thôi được rồi, ngươi không muốn nói, ta cũng không ép. Nhưng ngươi vẫn nên nói cho ta, làm sao ngươi biết cách giải cổ trong người ta?" Triệu Hoài Chi nheo mắt, "Ta nghe phụ vương nói người cứu được mẫu thân ta năm đó cũng là 2 vị đạo nhân. Vậy ngươi hẳn là đồ đệ của bọn họ."

 

Từ lúc Hứa Lạc Sanh quỳ xuống đất bái kiến và gọi y là điện hạ, y đã bắt đầu hoài nghi. Người này chắc chắn không thể nhận ra y qua dung mạo. Nhiều khả năng hắn đoán được nhờ cổ trong thân thể y.

 

"Bần đạo...." Hít sâu một hơi, Lạc Sanh đạo nhân mưới nói, "Người chẩn trị cho mẫu phi của điện hạ chính là sư thúc của ta."

 

"Ồ?" Nghe vậy, hai mắt Triệu Hoài Chi bừng sáng, vội hỏi, "Sư thúc ngươi có từng nó với ngươi dáng vẻ nữ tử ấy ra sao không? Ngươi mô tả lại cho ta?"

 

"Chuyện này...."

 

Lạ thật, trong lòng Lạc Sanh đạo nhân thoáng nổi lên mối hoài nghi. Vì sao điện hạ lại hỏi chuyện này? Chẳng điện hạ không nhớ rõ dung mạo mẫu phi nên mới nhờ người khác tả lại? Lý do này không thỏa. Khi mẫu phi của điện hạ qua đời thì y cũng khá lớn rồi. Vị điện hạ ba tuổi biết làm thơ, năm tuổi biết viết văn ấy, không thể nào có trí nhớ kém như vậy được.

 

"Sư thúc chỉ nhắc đến một ài lần, nhưng lần nào cũng chỉ nói chủ yếu về thuật vu cổ thôi. Nhưng có một lần, trước khi sư thúc mất, ta nhớ ông ấy nói....hình như mẫu phi ngài có bệnh về mắt."

 

Triệu Hoài Chi sửng sốt, có chút choáng váng, chân lảo đảo lui lại một bước.

 

Lạc Sanh đạo nhân hơi kinh sợ, bước đến đỡ y.

 

Triệu Hoài Chi hít sâu một hơi. Trong trí nhớ của y, mẫu phi không có bệnh về mắt, hơn nữa mắt còn rất sáng, sáng hơn cả phụ thân lẫn các phó tướng chứ đừng nói là kém.

 

Năm 3 tuổi, y đã nhận ra, mẫu thân chỉ yêu thương mình trước mặt phụ thân.

 

Năm 4 tuổi, y hiểu ra mẫu thân không những không thương, mà còn muốn y chết.....

 

Vì thế, y bắt đầu tập quên rằng mình có một vị mẫu phi, coi như bà ta không tồn tại. Vậy có nghĩa bàn không hận cũng không yêu y.

 

Y nhớ mẫu thân đi theo phụ vương mà không danh không phận, là bởi y là con riêng của phụ vương. Nhưng khi y cầu xin phụ vương ban danh phận cho mẫu thân, mẫu thân cũng không vui mừng.

 

Lúc ấy, y thấy rất buồn.

 

Đó là ký ức trước lúc 5 tuổi.

 

Lạc Sanh đạo nhân bỗng thấy có điều gì không ổn, bèn thấp giọng hỏi lại, "Điện hạ, nhiều năm trôi qua rồi, có khả năng bần đạo nhớ lầm. Hơn nữa, sư thúc của bần đạo dạy y thuật, số phụ nhân ông ấy từng cứu chữa lên tới cả trăm cả ngàn, bần đạo không thể nhứo rõ. Xin điện hạ đừng quá để tâm đến câu trả lời này."

 

"Ừ." Triệu Hoài Chi gật đầu.

 

Tiếng vó ngựa vang lên trong sân. Tần Quyên quay lại rồi.

 

"Điện hạ, đứa bé kia có đáng tin không?" Lạc Sanh đạo nhân hỏi.

 

Triệu Hoài Chi gật đầu cười nói, "Đạo nhân chớ lo. Hắn sẽ không hại ta." Phải nói trên đời này, chỉ có Tần Quyên không hại y.

 

Lạc Sanh thở phào một tiếng, "Vậy thì tốt rồi."

 

Tần Quyên đẩy cửa bước vào. Hắn thấy một người đứng bên cửa sổ, một người đứng cách đó không xa, cảm thấy hơi ngạc nhiên một chút. Hắn biết họ đang nói chuyện cho nên bèn lui lại, cẩn thận kéo cửa.

 

"....."

 

*

 

Hôm sau, trước khi chia tay, Tần Quyên hỏi han Lạc Sanh đọa nhân cả nửa canh giờ, xin mang theo bao nhiêu thảo mộc, gói lớn gói bé mấy chục loại, sau đó mới lên đường.

 

Lạc Sanh nhìn hai người họ cưỡi ngựa đi xa mà trong lòng thắc mắc.

 

Chẳng phải một đứa bé cùng một thiếu niên cưỡi ngựa cùng đi thôi sao? Cớ gì hắn cứ thấy có cảm giác không đúng?

 

Đạo nhân cũng không nghĩ nhiều. Hắn vào gọi Tiểu Khúc Nhi dậy, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi mà còn ngủ phơi mông ra đó.

 

*

 

Trên đường đến Oát Đoan, tâm trạng Tần Quyên rất tốt. Bọn họ không gặp phải trận bão cát nào, may mắn làm sao.

 

Nhưng ban trưa nóng nực bao nhiêu thì đêm xuống lại lạnh bấy nhiêu.

 

"Triệu Hoài Chi, có lạnh không?"

 

Ban đêm, họ dựng một căn lều tạm, đốt lửa trại bên ngoài.

 

"Lạnh. Lại đây ôm ta đi." Thiếu niên thản nhiên nói.

 

"????" Tần Quyên suýt thì làm rơi cái chân dê đang gặp, mồm há hốc, mặt và vành tai đỏ bừng bừng.

 

Triệu Hoài Chi dường như đang lơ đãng nhìn những ngôi sao trên cao, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Tần Quyên. Chắc y còn đang tự hỏi sao sói con còn chưa lại đây ôm y.

 

Sau khi diệt xong cổ trùng, y bắt đầu sợ lạnh. Nửa đời người không biết lạnh là gì, giờ y còn chưa làm quen được.

 

Tần Quyên gặm xong chân dê, lau khô tay rồi mới run rẩy vươn tay ra.

 

Sói con sợ hãi nhắm mắt lại.

 

Lúc trước ôm bao nhiêu lần rồi, giờ lúng túng cái gì?!

 

Vừa nghĩ, hai tay run rẩy của hắn đã vòng quanh vai Hồ Hồ.

 

Ui.....

 

Trước kia ôm rồi, nhưng chưa bao giờ ôm lấy Hồ Hồ từ phía sau rồi cùng ngắm sao ban đêm thế này!

 

Cái gì mà sao Thiên Ngưu, rồi là sông Ngân Hà.

 

Cái gì mà gió đêm lồng lộng thổi, Họa Lâu phía tây Quế Đường phía đông.

 

Cái gì mà những lời tình tứ đều từ trăng sao mà ra cả....

 

Cho nên lúc này, hắn đang cùng với Hồ Hồ, hưởng thụ cảnh hoa tiền nguyệt hạ đấy sao?

 

Người được ôm vào lòng thì không ngủ, người vòng tay ôm từ phía sau thì đã ngả lên lưng y ngủ mất rồi, còn phát ra tiếng thở khẽ.....

 

Quả nhiên sói nhỏ còn khờ lắm, không biết thế nào là phong hoa tuyết nguyệt, chẳng đủ kiên nhẫn mà đếm một ngôi sao.

 

Sói con ngủ rất ngoan, lâu lắm rồi không thấy hắn yên bình như vậy.

 

Không có khói lửa chiến tranh, không có sợ hãi hoảng loạn.

 

Thế gian chỉ còn hắn và Hồ Hồ.

 

"Hồ Hồ...."

 

Tiếng sói nhỏ nói mê từ sau lưng khiến người nào đó đang ngẩng đầu nhìn sao khẽ run rẩy.

 

Y không biết nên vui hay nên buồn.....

 

Y cứ nghĩ sói con chắc phải rất căm hận con hồ ly mình gặp lúc nhỏ, không ngờ hắn lại nhớ y lâu như thế....

 

Thật sự không ngờ....

 

Triệu Hoài Chi khẽ nhắm mắt.

 

Y thậm chí còn mong là mình nghe lầm, hiểu lầm....

 

*

 

6 ngày sau, bọn họ đến được Oát Đoan, lập tức đi tìm Đán Mộc/

 

Nếu lúc trước Vạn Khê bảo Đán Mộc tới đây truyền tin thì ắt là Đán Mộc còn đang ở chỗ quan phủ.

 

"Ta đi tìm quán trọ. Chúng ta gặp mặt ở chợ đêm." Triệu Hoài Chi nói với Tần Quyên.

 

Tần Quyên lo Triệu Hoài Chi gặp phải ai đó phiền phức, tỷ như người của Bác Bác Nộ. Tất nhiên họ đã chạy tới đây rồi, người của Bác Bác Nộ sẽ không đuổi được, nhưng lo vẫn là lo.

 

Mà điều hắn lo nhất là Triệu Hoài Chi bỏ đi không từ biệt.

 

Nhưng chưa kịp ngăn thì Triệu Hoài Chi đã quay đi rồi.

 

Tần Quyên ngồi trên lưng ngựa, có chút buồn lòng. Hắn còn nghĩ, lỡ đâu Triệu Hoài Chi bỏ đi mà không từ giã, hắn phải làm sao đây.

 

Hắn không có quyền quản thúc Triệu Hoài Chi. Đi hay ở, y tự mình quyết định, chẳng liên quan gì đến hắn hết.

 

Nhưng mà.....

 

Tần Quyên đột nhiên quay ngựa đuổi theo.

 

Vó ngựa cuốn theo gió bụi mịt mù.

 

"Triệu Hoài Chi!" Hắn kêu lên.

 

Triệu Hoài Chi chậm rãi quay đầu nhìn hắn.

 

"Ừ?"

 

Tần Quyên sửng sốt một chút, mãi lâu sau mới sực tỉnh, đưa túi nước cho y.

 

Triệu Hoài Chi cầm lấy rồi lại đi tiếp.

 

Y chợt nghe tiếng đứa bé kia khẽ nói, "Triệu Hoài Chi, sau này ta tích góp tiền mua một dương xá ở La Bặc. Chúng ta cùng nhau ở đó chăn dê được không?"

 

Dường như hắn đã dốc hết can đảm tích góp suốt 13 năm qua của mình mới nói ra được một câu như thế.

 

Bàn tay nắm cương ngựa run lên, tim như muốn nhảy ra khỏi ngực.

 

Hắn không biết nếu Triệu Hoài Chi đi tiếp, không quay đầu nhìn lại, thì phải làm thế nào để chữa lành tâm trạng thất vọng, mất mát này đây.

 

Hắn không biết vì sao lại muốn Triệu Hoài Chi ở lại, vì sao muốn ở bên Triệu Hoài Chi.

 

Ngay cả ý muốn về Tống quốc tìm Cốc Cốc cũng không mãnh liệt đến thế.

 

Có lẽ đó đơn giản chỉ là khao khát vươn tay ra nắm lấy hạnh phúc ngay trước mắt mà thôi.....

 

Hắn im lặng chờ, Triệu Hoài Chi cũng im lặng.

 

Thân mình Triệu Hoài Chi thoáng run lên, sau đó lại quay đầu cười nhẹ, nói với Tần Quyên, "Chuyện này cần bàn bạc, chờ ngươi về rồi bàn."

 

Cũng may, y không cự tuyệt, cũng không lẳng lặng bỏ đi. Tần Quyên thở phào một hơi, cũng cười đáp lại. Ít nhất Triệu Hoài Chi còn cảm thấy có thể cân nhắc lời đề nghị của hắn.

 

Ít nhất y còn chịu đợi hắn về.

 

"Ừ, vậy ngươi ở chợ chờ ta nhé."

 

Sói con lại nở nụ cười tuyệt đẹp trên gương mặt ngạo nghễ, cưỡi ngựa rời đi.

 

Khiến cho vô số người ngơ ngác nhìn.

 

Ôi, thiếu niên lang nhà ai đây? Khí phách hiên ngang, sức sống dạt dào.

 

Sau khi Tần Quyên đi rồi, Triệu Hoài Chi lại trầm mặc.

 

Y thấy dao động rồi.

 

Lúc trước y chưa từng như thế.

 

Y bắt đầu nảy sinh khao khát muốn sống trong dương xá nhỏ ở thành La Bặc với đứa bé kia.

 

*

 

Lúc Tần Quyên đến được phủ quan thành Oát Đoan là buổi trưa, quan viên báo cho hắn biết, Đán Mộc mới rời Oát Đoan hôm qua rồi.

 

Cái gì?

 

"Đưa sbé nói chờ lâu quá, hình như nhận được tin tức gì đó nên quay về Đại Oát Nhĩ. Y đi rất vội, ta bảo y chờ thêm mấy ngày mà không nghe." Quan viên kể.

 

Tin này khiến Tần Quyên hơi buồn.

 

Hắn chuẩn bị bao nhiêu đồ ăn ngon cho Đán Mộc, nhưng xem ra mình phải ăn hết rồi, nếu không sẽ hỏng mất.

 

Tần Quyên sực nhớ ra, bèn hỏi vị quan viên.

 

"Khoan, xin cho hỏi y đi đường nào?"

 

Quan viên đáp, "Đương nhiên là đường La Bặc, sau đó đến Sa Châu....."

 

"Ta biết rồi. Cảm ơn ngài."

 

Tần Quyên cưỡi ngựa rời đi. Hắn muốn đến chợ gặp Hồ Hồ.

 

Ở chợ, Tần Quyên mua thêm vài túi nước, dự định 10 ngày sau bọn họ có thể đến thành La Bặc.

 

Hắn đi dạo ở chợ vài lần, thấy một người bán rong bán lược và trâm cài, bèn tò mò nhìn theo.

 

Có một cái lược chạm ngọc rất đẹp, khắc tùng trúc mai, không phải thứ tinh xảo gì nhưng hắn vừa nhìn đã nghĩ đến Triệu Hoài Chi.

 

"Ông chủ, bao nhiêu tiền?"

 

"Khách quan, nếu ngài thích thì ta bán rẻ cho, 5 viên đậu bạc thôi." Người bán rong nhe răng cười.

 

Năm viên!

 

Sao mà đắt thế!

 

Nhưng vì thích quá nên hắn vẫn cắn răng mua.

 

Những người bán hàng ở sạp kế bên nhìn hắn như tên ngốc, chỉ mỗi ông chủ này thì cười hì hì nhận lấy bạc, đưa lược cho hắn.

 

Hắn vừa cất chiếc lược vào ngực áo chưa bao lâu thì một nhóm người đi tới.

 

Ban đầu hắn còn tưởng họ tìm ai, nhưng không ngờ lại bắt hắn.

 

"Các người làm trò gì vậy?" Tần Quyên lạnh giọng hỏi.

 

"Đừng phản kháng, phản kháng quan binh là tội chết. Dù ngươi có là phó tướng dưới trướng Đại Vĩnh vương ở thành La Bặc đi nữa."

 

"Ngươi biết thân phận của ta mà còn dám bắt? Huống hồ Oát Đoan là đất phong của vương gia chúng ta. Các ngươi bắt người của hắn ngay trên đất phong của hắn. Ai cho các ngươi cái gan chó đó vậy?" Tần Quyên gào lên.

 

"Có nói gì thì đi theo ta rồi nói."

 

Tần Quyên muốn vung tay đánh người, nhưng một lưỡi đao đã kề lên cổ, "Ta nói rồi, nếu ngươi phản kháng thì chỉ có một đường chết. Thành thật chút đi. Lão tử giết không ít người rồi đâu."

 

Tần Quyên nghiến răng, nhưng cũng không thể ngăn được họ giải mình đi.

 

Hắn không biết bọn họ là ai, nhưng biết rõ qua phủ Oát Đoan đã tiết lộ hành tung của hắn cho họ.

 

Hắn không rõ có phải người của Bác Bác Nộ chờ sẵn ở đây không. Nếu thật là Bác Bác Nộ thì may quá, ban nãy Triệu Hoài Chi không ở đó.

 

Nhưng hắn lại sắp phải chia lìa Triệu Hoài Chi rồi....

 

Mong sao Triệu Hoài Chi đừng có tìm hắn mà nhanh chân rời khỏi đây, đến La Bặc. Ở đây không an toàn chút nào.

 

Sói con đã lấy thân nuôi hổ rồi, hồ ly ngốc đừng có phí mạng để cả hai phải chết, huhu.

 

Tần Quyên càng nghĩ càng bực.

 

Hắn muốn băm vằm tên Bác Bác Nộ ấy ra.

 

"Thằng nhóc này cứ nhe răng như sói vậy, nhìn sợ ghê cơ."

 

"Ha ha ha ha."

 

"Hai cái răng nanh xinh quá. Muốn sờ thử.....Ha ha ha."

 

"Ngươi không sợ nó gặm luôn ta ngươi như cái móng heo à?"

 

"....."

 

Dọc đường bị áp giải, bọn lính lấy Tần Quyên ra mua vui.

 

*

 

Triệu Hoài Chi vẫn đứng ở chợ chờ hắn về, nhưng chờ đến tận đêm khuya mà không thấy sói nhỏ của mình đâu.

 

"Ta thấy ngươi đứng đây tròn một canh giờ rưỡi rồi, đang đợi ai à?" Người bán rong đang dọn hàng, tiến lên hỏi.

 

Triệu Hoài Chi không đáp.

 

Người kia tưởng y không nghe rõ nên hỏi lại lần nữa.

 

Triệu Hoài Chi lưỡng lự một chút rồi đáp, "Một đứa bé rất xinh đẹp, cưỡi ngựa, vóc dáng cao cao gầy gầy."

 

"Một đứa bé xinh đẹp hả? Đúng là hắn rồi. Hắn mua lược ở đây, sau đó bị quan binh bắt đi. Bằng hữu của ngươi hả?"

 

"Ông nói sao?" Triệu Hoài Chi bất ngờ túm lấy cổ áo người bán rong. Sức của y khiến người khác kinh hãi. Người bán rong sợ đến mức la oai oái, không ngờ người này nhìn gầy gò mà sức lực kinh hồn như vậy.

 

"Ngài tha cho ta, ta không biết, ta không biết...." Người bán rong bị y dọa sợ, chỉ biết kêu ầm lên.

 

Triệu Hoài Chi thẫn thờ mãi mới buông lão ra, rồi đột nhiên vùng chạy như điên.

 

Y không nên bỏ sói con lại. Lẽ ra y không nên tách khỏi hắn....

 

Những tên đó cũng dám bắt hắn sao!

 

Không muốn sống nữa à!

 

Y không nhận ra hai mắt mình đã vằn tơ máu, cũng không để ý gân xanh nổi lên bên cổ.

 

Trong thành Oát Đoan có thám tử của y. Tần Quyên đi tìm Đán Mộc, y đi tìm người của mình. Người của y báo cho hay tin, Nãi Mã Chân thị đã ép ba vị đại thần cáo lão về quê.

 

Nhưng rồi cả ba đều bị hại trên đường về Đại Oát Nhĩ.

 

Trong ba vị đại thần ấy có hai người từng thân thiết với gia gia của y lúc ông còn là gia chủ Bá Nha Ngột thị, người còn lại thì từng cùng ra trận với gia gia.

 

Sau khi nghe tin ấy, Đán Mộc đợi họ ở Oát Đoan 3 ngày rồi đi.

 

Khi y không ở Đại Oát Nhĩ thì trong tất cả các thân tín, người đáng tin cậy nhất chính là quản gia Bá Nha Ngột thị và Hồ Hồ.

 

Đán Mộc phải về ngay, vì Đán Mộc có thể thay mặt y. Tuy Đán Mộc thường tỏ ra ngu ngốc, nhưng với đại sự trước mắt, y làm ăn không hề hồ đồ.

 

Ngoài ra còn một tin tức quan trọng nữa. Sư phụ y, Gia Luật thừa tướng đang lâm bệnh nguy kịch.

 

*

 

Trong căn nhà đất đơn sơ, vị chủ nhân không ngờ công tử vừa đi mà đã quay lại.

 

"Công tử...."

 

Sau đó không nói hai lời, mời y vào nhà.

 

"Ngoài Đại Vĩnh vương ra, còn ai khác đóng quân ở Oát Đoan nữa?" Triệu Hoài Chi hỏi.

 

Người kia không nghĩ nhiều, liền đáp, "Nếu thuộc hạ đoán không sia, sau khi Đại Vĩnh vương về đất phong, tuy Khóah Đoan vương tỏ vẻ đã rút quân khỏi Oát Đoan rồi, nhưng thật ra vẫn âm thầm...."

 

"Biết rồi. Chuẩn bị ngựa, lương khô và nước cho ta." Triệu Hoài Chi nói.

 

Người kia lập tức đứng dậy, đi ra chuồng ngựa. Hành động của hắn mau lẹ, loáng cái đã dắt ngựa vào viện.

 

"Công tử đi đây vậy? Để ta viết thư bảo những người khác chuẩn bị." Hắn hỏi.

 

"Lương Châu." Triệu Hoài Chi đáp, vác tay nải lên vai, dắt ngựa ra sân.

 

Đối phương sửng sốt, nhưng cũng hiểu ra.

 

"Công tử bảo trọng." Hắn thấp giọng nói, rồi mau chóng đóng cửa lại.

 

Triệu Hoài Chi không ngờ Khoách Đoan vương chết tiệt kia vẫn cứ nhắm vào Tần Quyên.

 

Y không biết sau khi bị Khoách Đoan vương bắt, Tần Quyên đã làm những gì mà chẳng những không bị giết, còn chạy thoát được.

 

Nhưng nếu Tần Quyên bị bắt ở thành Oát Đoan, chứng tỏ những kẻ đó luôn theo dõi hắn.

 

Khoách Đoan vương bỏ ra nhiều công sức như thế để bắt một đứa trẻ, cớ vì sao?

 

Y không biết Khoách Đoan vương là loại người gì, nhưng cũng không cần phải biết.

 

Y chỉ biết Khoách Đoan vương sẽ không tới thành La Bặc mà hẳn là đi thẳng đến Sa Châu. Dù rằng muốn đến Sa Châu phải qua La Bặc, nhưng họ sẽ không vào thành mà đi cách thành chừng 50 dặm, như thế sẽ không khiến Đại Vĩnh vương chú ý. Dù sao họ cũng đang bắt người của Đại Vĩnh vương.

 

*

 

Triệu Hoài Chi đoán không sai, Tần Quyên bị đám người đó bắt đến Sa Châu.

 

Bọn họ cứ bôn ba không ngừng, trừ lúc ngủ ra thì lúc nào cũng lang thang trên đường.

 

Lúc đến được Sa Châu, Tần Quyên cũng biết, hóa ra đám người này không phải quân của Bác Bác Nộ.

 

Người của Bác Bác Nộ dám đến Oát Đoan, dám đến La Bặc, nhưng còn lâu mới dám đến Sa Châu.

 

Vì đây là đất phong của Khoách Đoan vương!

 

Khoách Đoan vương thấy người của Bác Bác Nộ là chém, cho nên làm gì có chuyện Bác Bác Nộ đến Sa Châu?

 

Bấy giờ, Tần Quyên mới nheo đôi mắt đẹp, hỏi, "Các ngươi là người của Khoách Đoan vương sao?"

Bình Luận (0)
Comment