Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 7

Tần Quyên giật thót cả mình, đến cả hơi thở cũng nín lặng, nửa ngày sau mới lúng búng đáp, "Ta đi chẻ củi."

 

Giọng đứa bé cực kỳ run rẩy, Nô Nô Mạt Hách tuy điên khùng nhưng chắc chắn không phải tên ngốc dễ gạt. Gã nhảy xuống giường, đi về phía Tần Quyên.

 

Tần Quyên nghĩ bụng không ổn rồi, bèn xốc màn lều lên. Gió tuyết ùa vào, nó cứ thế cắm đầu bỏ chạy.

 

"Thằng oắt con, ngươi đi đâu! Trốn khỏi Cát Cáp Bố doanh thì chỉ có chết! Quân lệnh viết ngay ngoài cửa đại doanh bằng tiếng Mông Cổ, tiếng Kim, tiếng Hán. Lão tử không tin con mẹ nó ngươi không nhìn thấy!"

 

Nô Nô Mạt Hách quát xong, Tần Quyên đã chạy mất dạng, chỉ còn một tấm màn trướng cũ nát lay phần phật trong gió....Không biết tại bên ngoài gió tuyết quá lạnh, hay vì không muốn gây động tĩnh quá lớn khiến các lều gần đó nghe thấy, gã không dám mắng to, cũng không đuổi theo Tần Quyên.

 

Nhưng nằm ngây ngẩn trong chăn một lúc, Nô Nô Mạt Hách đột nhiên đứng bật dậy mặc quần áo. Gã phải bắt thằng nhãi con về trước khi người ta phát hiện ra. Thằng nhãi này chết cũng được, nhưng không thể liên lụy đến gã.

 

"Thằng oắt con không chạy quá xa doanh trướng được đâu mà." Gã lẩm bẩm, khoác xong áo liền rời khỏi lều.

 

Nô Nô Mạt Hách vừa rời khỏi nô lệ doanh đã thấy luống cuống. Gã không hiểu vì sao thằng bé muốn bỏ trốn. Nó đã nhẫn nhịn ở đây suốt 3 năm, sao giờ không nhịn nổi nữa....

 

*

 

Lúc Tần Quyên lén mò đến được bếp doanh, chân trời đã hửng sáng. Nó biết rõ mình không còn cách nào khác ngoài nhanh chân chạy đến kỵ binh doanh và trà trộn vào trong đám người ứng tuyển.

 

Đi được nửa dặm đường, tới được kỵ binh doanh thì trời sáng hẳn. Tần Quyên lẻn vào trong, vóc dáng nhỏ bé là lợi thế tốt để tận dụng trong những lúc như thế này.

 

"Ngươi từ đâu đến!" Đột nhiên có một bàn tay tóm được nó.

 

Tần Quyên bị câu nói bất ngờ này làm cho hoảng sợ, "Ta là đầu bếp." Nô Nô Mạt Hách vốn là đầu bếp, nó là học trò của Nô Nô, nên câu này cũng không hẳn là nói dối.

 

"Vậy ngươi tới đây làm gì?" Người kia nhướn mày, "Không phải tới dự tuyển chứ?"

 

"Buồn cười chết mất! Một thằng nhãi đầu bếp cũng muốn thi tuyển kỵ binh. Cứ đánh được một tên nô lệ đi rồi tính!"

 

Tần Quyên nhăn mày, trong lòng khó chịu, nhưng cũng đành nhịn xuống, dùng chất giọng trẻ con mềm mại nói, "Ngài không định cấm một đứa trẻ như ta đấy chứ? Dù là đầu bếp nhỏ thôi cũng có điều muốn theo đuổi mà."

 

"Nhãi con này dẻo mồm thật, ông vặt hết răng mi bây giờ." Tuy nói vậy nhưng tên lính Mông Cổ cao lớn vẫn để cho Tần Quyên đi qua.

 

"Vậy phải cố lên đấy, oắt con! Lão tử có việc đi trước." Hắn vỗ vai Tần Quyên.

 

Tần Quyên bị bàn tay to đùng như vậy vỗ vài nhát, suýt nữa thì hộc máu.

 

Sau khi lính Mông Cổ đi rồi, Tần Quyên vội chạy sang bên kia đồng cỏ. Nó trông thấy một nhóm thiếu niên đứng xếp hàng bên đó, chứng tỏ cuộc thi tuyển đã bắt đầu từ sớm rồi.

 

Các phó tướng cùng vài chức quan văn bước lên chọn lọc, chọn rất nhanh, chủ yếu dựa vào tuổi tác, vóc dáng.

 

Tần Quyên tới đó mới thấy trên lá cờ vải viết mấy chữ to đùng : Không cần người trên 14 tuổi, nhưng vóc dáng phải trên 5 thước. Hôm ấy A Dịch Cát chỉ nói đến tuổi tác, không đề cập gì đến chiều cao.

 

Nó cao không tới 5 thước, thậm chí năm sau cũng chưa chắc đã cao chừng ấy.

 

Tần Quyên tái mặt, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi vì căng thẳng.

 

"Ta hỏi ngươi mồm đâu! Ngẩn ra đó làm gì?" Quan kiểm duyệt quát lớn.

 

Bấy giờ Tần Quyên mới sực tỉnh, vội đáp, ".....Mười tuổi."

 

"Ngươi có....' Vị quan kiểm duyệt đang định nói gì đó nhưng từ phía khác bỗng có tiếng ai đó oang oang.

 

"Đại nhân, ta thật sự chỉ mới 14 tuổi thôi." Một người cao lớn vạm vỡ đang khóc lóc nói, "Chẳng qua ta hơi to con nên trông già hơn tuổi. Đại nhân, xin ngài cho ta qua đi. Xin ngài!"

 

"Quân y đã thử nắn xương cốt của ngươi, ngươi ít nhất cũng 20 tuổi, hơn nữa cũng không thích hợp luyện võ. 14 tuổi ta còn chê, ngươi thì thôi đi! Cút sang bên kia!"

 

"Nhưng mà ta...."

 

"Đừng nói nữa! Biến đi!" Viên quan ngắt lời gã.

 

Lập tức, nam nhân vạm vỡ kia chộp lấy một cây đao trên bàn, đâm về phía viên quan.

 

"Là ngươi ép ta! Ngươi có biết buổi tuyển chọn hôm nay đối với ta quan trọng đến thế nào không? Ta cũng không muốn sống nữa ! Ta liều mạng với ngươi!" Gã hung tợn vung đao lao tới.

 

Một vị quan văn phụ trách ghi chép, không thể nào phản ứng nhanh nhẹn như võ tướng. Hắn chậm chân, mũi đao kia liền đâm vào vai, máu tuôn ào ào.

 

Đến khi các phó tướng đến, cây đao dính máu đã bị đá văng đi, nam nhân gây chuyện ban nãy cũng bị binh lính xúm lại đấm đá.

 

"Hắn tự tìm đường chết, giáng làm thiêm binh. Giải xuống đi." Một phó tướng bực bội quát.

 

Bên này, Tần Quyên đã nhân lúc hỗn loạn ấy mà qua mặt được quan văn. Vì xảy ra chuyện bất ngờ nên viên quan chỉ hỏi vài câu tùy tiện, thấy nó đáp tự tin, để quân y kiểm tra xương cốt xong một lượt rồi cũng cho vào.

 

Thật ra, nó cũng nhận thấy bọn họ muốn chọn người nhỏ tuổi một chút hơn là người lớn tuổi.

 

Tần Quyên ngây thơ tưởng mình đã qua được ải, nào ngờ xung quanh chợt yên tĩnh đến kỳ lạ. Một ai đó đến nói câu gì, mọi người đều nín thở lắng nghe.

 

Một lúc lâu sau, đám thiếu niên nổi giận đùng đùng.

 

"Hóa ra là đã chọn xong rồi. Vậy chúng ta còn đến đây làm gì không biết."

 

"Đã bảo là chúng ta chỉ tới góp mặt cho có lệ thôi, ba năm trước lúc ta 11 tuổi cũng thấy rồi. Ai bảo chúng ta đầu thai sai chỗ, chỉ là dân du mục hoặc tán binh, không sinh ra trong quân hộ đàng hoàng."

 

Tần Quyên không hiểu gì cả, mỗi người nói một thứ tiếng, khiến nó như rơi vào mê trận.

 

Nó thấp giọng hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

 

Người ta chỉ mải nói chuyện mình, không để tâm đến nó.

 

Mãi một lúc sau mới có một thiếu niên thấy nó tội nghiệp mới nói khẽ, "800 người tới ứng tuyển hạt giống kỵ binh đều xuất thân từ quân hộ mà ra. Các đại nhân đã chọn xong từ trước rồi. Vị đại nhân ban nãy nói đã đủ số người, tất cả đều do đại tướng quân quyết định. Nói cách khác, hơn 130 người chúng ta không có cơ hội đâu."

 

Vẻ mặt thiếu niên kia cũng đầy bất mãn và bất lực.

 

Nhưng Tần Quyên còn thất vọng hơn, cứ như rơi xuống hầm băng.

 

Lạnh quá, đóng băng hết bầu nhiệt huyết ban nãy còn sục sôi trong lòng.

 

Hy vọng duy nhất của nó đã bị b*p ch*t rồi.

 

*

 

Khi bất mãn dâng cao, ắt xảy ra bạo động. Ai nấy đều liều mạng tới đây, vì sao lại không được cho cơ hội.

 

"Đừng làm ồn nữa. Đại tướng quân cho 138 người còn lại các ngươi một cơ hội cuối, chọn 60 người làm quân dự bị. Tất cả sang bên kia đứng xếp hàng!" Một phó tướng hô.

 

Dù chỉ chọn 60 nhưng cũng đủ khiến đám thiếu niên này sung sướng suýt ngất.

 

Lúc này, vài vị đại nhân đã bước đến tuyển chọn.

 

Tần Quyên lo lắng nhìn quanh, nhanh chóng liếc thấy trong số các quan viên đó có cả A Dịch Cát. Hy vọng một lần nữa cháy hừng hực trong lòng.

 

A Dịch Cát mặc áo màu đỏ sẫm, đứng trong hàng ngũ vô cùng nổi bật. Tóc trước ngực hắn bện thành từng lọn, đội mũ nỉ màu nâu, cả người toát lên khí thế oai hùng.

 

A Dịch Cát còn chưa trông thấy Tần Quyên. Hắn cùng đám quan viên đầu tiên loại trừ những người dị tộc có màu tóc màu da khác thường, sau đó kiểm tra ngón tay, mắt, tai xem có khỏe mạnh hay không.

 

Sau khi xác định đạt tiêu chuẩn, họ sẽ bắt đối phương hô to mấy tiếng, dựa vào âm lượng để phán đoán xem phủ tạng có vấn đề gì không.

 

"Đạt, qua bên kia chờ."

 

Thiếu niên được chọn mừng rỡ như nhận được đại ân, vội chắp tay hành lễ với từng quan viên rồi mới rời đi.

 

Bấy giờ A Dịch Cát mới trông thấy Tần Quyên. Hắn đột nhiên cười. Nhóc con kia có thể đến được đây đã là rất giỏi rồi.

 

A Dịch Cát làm bộ kiểm tra mắt, mũi, tai cho Tần Quyên theo phép tắc, sau đó chắp tay sau lưng hô lớn, "Nói to cho ta nghe, điều thứ nhất trong quân quy ở Cát Cáp Bố doanh!"

 

"Trốn là chết!" Tần Quyên hô.

 

A Dịch Cát mỉm cười, "Qua bên kia chờ!"

 

Tần Quyên mừng thầm, nhưng tâm trạng vừa mới bay bổng được một chút đã rớt thẳng xuống.

 

Nó không ngờ rằng những chuyện bất lợi với mình còn chưa qua. Quả thực trời sinh nó vận mệnh trắc trở.

 

Đã chọn đủ 60 người trong khi còn 30 người chưa được kiểm tra. Trong 30 người ấy, có vài tên móc bạc trên người đưa cho A Dịch Cát cùng các đồng sự.

 

A Dịch Cát đương nhiên không nhận, hắn không thiếu bạc. Nhưng các đồng sự lại không cự tuyệt. Đối với bọn họ, mắt nhắm mắt mở cho 2 người qua dễ như trở bàn tay, mà bạc từ trên trời rơi xuống thì ai lại không muốn. Đâu phải ai cũng thanh cao như tên quý tộc A Dịch Cát kia.

 

Bọn họ chỉ tần tùy tiện tráo 2 người là được.

 

Một trong số những kẻ đó chỉ vào người cao nhất trong số những người đã được chọn, "Tên cao nhất kia, tuổi tác đáng ngờ. Ngươi ra đây."

 

"Còn tên thấp nhất kia nữa!"

 

Tần Quyên kinh hãi, không phải nói mình chứ? Nó cẩn thận nhìn quanh, chỉ mong sao mình không phải người thấp nhất.

 

"Đừng nhìn nữa, là ngươi đấy. Ra đây nhanh lên!" Viên quan kia quát.

 

Tần Quyên ngây người, gần như nghẹn giọng hỏi, "Vì, vì sao?"

 

Nó vừa hỏi vì sao, thiếu niên cao nhất kia cũng tìm được dũng khí, lớn tiếng hỏi, "Vì sao lại nghi ngờ tuổi tác của ta. Ta là người Mông Cổ, có hộ tịch chứng minh, ta mới 13 tuổi."

 

Viên quan kia nghe vậy cũng sửng sốt, bắt đầu bối rối, nhưng vì thể diện, gã vẫn quát lên, "Chẳng vì sao cả! Ta nói các ngươi có vấn đề thì chính là có vấn đề."

 

A Dịch Cát không muốn quan tâm đến chuyện bọn họ nhận hối lộ, nhưng nghe tới đây thì không nhịn nổi nữa.

 

"Làm vậy không hay đâu." Đối phương có chức quan cao hơn hắn nhưng xuất thân của hắn tốt hơn, nên hắn được quyền cao giọng.

 

"A Dịch Cát?....Đừng nói ngươi cũng quản chuyện này nhé. Ngươi là thiếu gia, không hiểu cái khó của chúng ta. Chúng ta muốn nhận chút bạc, ngươi cũng thông cảm được mà. Hơn nữa, thay hai người cũng không ảnh hưởng gì cả." Viên quan này quay sang tố khổ với A Dịch Cát.

 

A Dịch Cát nhíu mày, không hiểu vì sao hôm nay hắn nghe tên đồng sự nói chuyện mà cảm thấy vô cùng khó chịu, bèn lạnh lùng đáp, "Chuyện nào ra chuyện đó. Nếu ngươi cứ khăng khăng như thế, ta chỉ có thể đi hỏi Lỗ Ba thiên hộ xem nên giải quyết làm sao."

 

Viên quan nghe A Dịch Cát nói vậy, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, thấy hắn không giống như nói đùa thì lòng bắt đầu sợ hãi. Nhưng gã cũng không muốn bỏ chỗ bạc trên tay.

 

Thế rồi, gã đột nhiên nghĩ ra một cách, "Vậy ta cho bốn người các ngươi cơ hội tỷ thí công bằng. Ai đè được đối phương xuống đất là thắng."

 

Gã nghĩ làm vậy thì A Dịch Cát không thể can thiệp được, mà mình vẫn lấy được bạc về tay, bèn nhìn A Dịch Cát bằng ánh mắt xảo quyệt, "Giải quyết bằng biện pháp của nam nhi thảo quyên, cho bọn chúng tỷ thí công bằng, ngươi có ý kiến gì không? Giờ bọn chúng sẽ tự quyết định lấy vận mệnh của mình."

 

A Dịch Cát nghĩ bụng, tên ngày thật giảo hoạt. Hắn khoanh tay, hừ lạnh, "Tùy ngươi."

 

*

 

Hai kẻ lấy bạc hối lộ đều muốn chọn Tần Quyên làm đối thủ để tỷ thí. Tần Quyên thấp hơn bọn họ nhiều, cho nên họ tin chắc nếu đấu với Tần Quyên thì phần thắng sẽ cao hơn.

 

Viên quan nhận hối lộ dựa vào số bạc mà quyết, nhường cho kẻ đút lót nhiều bạc hơn đấu với Tần Quyên.

 

A Dịch Cát đã từng cùng sát cánh chiến đấu với vị đồng sự này nhưng cũng không thể chấp nhận được. Ai nấy đều chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân, sinh tử trên đời nằm trong tay một số lượng rất nhỏ kẻ có quyền có chức. Lúc này, hắn bỗng sinh lòng thương xót các tán binh và nô lệ.

 

*

 

Thiếu niên trước mặt Tần Quyên cao hơn nó hẳn một cái đầu. Gã nở nụ cười chế nhạo, chỉ xem Tần Quyên như con chó con mèo.

 

Tần Quyên không biết gã nghĩ gì, nhưng trong lòng không cảm thấy sợ. Nó thấy thiếu niên kia có vẻ ngờ nghệch, chắc chắn võ nghệ chẳng tới đâu. Dù gã cao to hơn nó cũng chưa chắc đã thắng được.

 

Sức mạnh đâu thắng được trí khôn.

 

Tần Quyên nghĩ rất lạc quan, nhưng mà nó sai rồi. Đôi khi, sức trâu có thể đánh bại mấy cái đầu sáng suốt.

 

Sau vài lần ăn đau, suýt bị thiếu niên trâu bò kia đè xuống, nó bắt đầu nghi ngờ quan điểm của chính mình.

 

Thiếu niên kia vươn định tóm lấy. Sức gã rất lớn, không thể chủ quan được.

 

Hỏng rồi, đầu nó trống rỗng hết cả, không nghĩ ra cách gì.

 

Nếu không nhờ những tháng ngày chăm chỉ tập đứng tấn, chắc nó đã bị quật ngã từ lâu.

 

"Rầm!" Tần Quyên ngồi phịch xuống đất!

 

Thiếu niên kia không giấu được vẻ mặt vui sướng khi thấy chiến thắng trong tầm tay. Chỉ cần đè thằng nhóc này xuống nữa là xong.

 

"Oắt con, nhận thua đi!"

 

Khi thân hình cao lớn của thiếu niên kia sừng sững bước tới, tất cả mọi người, kể cả A Dịch Cát cũng cảm thấy, Tần Quyên chắc chắn sẽ thua.

 

Nhưng Tần Quyên như một con cá trạch, luồn qua dưới háng thiếu niên kia, trốn mất.

 

Dưới!

 

Háng!

 

Tuy ai nấy đều kinh ngạc đến mức cạn lời, nhưng trường hợp này họ lại thấy quá là xuất sắc. Xem ra tên nhóc này cũng không dễ xử.

 

So với cặp đấu này, cặp bên kia chẳng khác nào cha đánh con. Thiếu niên có vóc dáng cao nhất chiến thắng rất nhanh, chỉ sau 10 chiêu đã đè đối thủ xuống. Có lẽ xuất phát từ sự đồng cảm, hắn cũng hô to :"Nhóc con, đánh chết hắn đi! Tìm cơ hội đánh sau lưng hắn!"

 

Hắn hô lên, 58 thiếu niên dự bị cũng hô theo, "Nhóc con, quật ngã hắn đi! Quật ngã hắn rồi, ngươi sẽ là kỵ binh!"

Bình Luận (0)
Comment