Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 71

"Đúng rồi, là kim thạch. Ta cũng không hiểu vì sao hắn mê đắm như vậy, gần như hóa điên. Lúc ta đến phố Lão An ăn tào phớ, thấy hết xe này đến xe kia chở đá vào cửa sau của nhà họ." Đán Mộc vừa nói, vừa ăn như rồng cuốn.

 

Tần Quyên đưa khăn cho y, còn hỏi, "Thế thì lạ thật."

 

"Cái gì lạ?" Viết Viết hỏi.

 

"Nghiên cứu kim thạch dù sao cũng không tốn đến cả xe đá chứ?" Tần Quyên thắc mắc, "Tuy ta cũng không hiểu chuyện kim thạch cho lắm, chỉ đơn thuần là thấy lạ thôi."

 

"Ngày trước, Na Biệt gia còn có thể sánh ngang với Hột Nhan thị nhưng giờ thì hoàn toàn không xứng tầm nữa rồi." Viết Viết nói, "Ta đã cảm thấy từ đầu mà, sự xuống dốc của gia tộc họ rất kỳ quái. Bá Nha Ngột thị các ngươi bị kẻ khác nhắm đến thì đã đành, đằng này không ai hãm hại mà tự nhiên suy sút."

 

Đán Mộc nghe hắn nói đến sự xuống dốc của Bá Nha Ngột thị thì lòng không vui, Tần Quyên nháy vắt với Viết Viết, bảo hắn đừng nói nữa.

 

Nhưng không rõ Viết Viết không nhận ra hay là cố ý, vẫn tiếp tục nói, "Công tử nhà các ngươi sắp hết thời hạn lưu đày rồi chứ nhỉ? Định đến thủ mộ của Gia Luật thừa tướng hay đi đâu?"

 

"......" Đán Mộc cảm thấy tên này cái hay thì không nói, chỉ nói cái dở. Hắn cố ý đây mà.

 

Tần Quyên đặt chén trà xuống trước mặt Viết Viết, mong xong uống chén này có thể lấp cái mỏ hỗn của hắn.

 

Đán Mộc nói, "Vương gia ngươi định khi nào lên đường? Vương phi còn đang chờ ngươi cưới về đấy?"

 

Viết Viết nhướn mày, "Dù sao cũng phải qua đêm nay cái đã. Ngươi vội cái gì? Có phải ngươi cưới vợ đâu?"

 

"...." Đán Mộc tức gần chết, nhưng y ăn nói vụng về, không thắng nổi tên vương gia vô lại này.

 

"Được rồi, bổn vương cũng mệt rồi, đi nghỉ cái đã." Viết Viết xoa trán, lười biếng duỗi eo rồi đứng lên.

 

Đán Mộc nghi hoặc nhìn Tần Quyên, "Tần, sao ngươi chưa đi nghỉ? Còn ngồi đây làm gì?"

 

"Tần lang?" Viết Viết cũng quay đầu nhìn hắn.

 

Tần Quyên đỏ mặt. Lần đầu qua đêm ở nhà của Hồ Hồ, hắn có chút xấu hổ cũng là chuyện thường mà, đừng nhìn hắn như thế chứ.

 

Một nô tài đến dẫn bọn họ về phòng.

 

Tuy nhà viện ở đây khác Trung Nguyên nhưng cũng có vườn hoa, cây cỏ, cảnh vật không tồi.

 

"Vương gia nghỉ sớm, nô tài xin cáo lui."

 

Đám nô tài đi rồi, Viết Viết tùy tiện chọn một gian.

 

"Tần lang nghỉ sớm đi." Hắn nói rồi khép cửa lại.

 

Tần Quyên vào phòng bên cạnh phòng Viết Viết. Bên trong có lò than đã châm sẵn nhưng không nghe mùi khói, cả nước ấm cũng sẵn sàng sau giá tắm.

 

Thời gian qua vẫn bôn ba trên đường, đã lâu không được tắm nước ấm rồi.

 

Thiếu niên lang bèn cởi xiêm y, đi ra sau giá tắm.

 

Bước vào thau tắm, hắn không nhịn được mà kêu mấy tiếng khoan khoái.

 

Tần Quyên nhắm mắt kỳ cọ cơ thể, cảm thấy thoải mái rồi, thì chợt nghe tiếng động trên đỉnh đầu. Hắn hốt hoảng định với lấy quần áo, nhưng Đán Mộc đã đứng ngay trước mắt.

 

"Đán Mộc!" Thiếu niên lang kêu lên.

 

"Ô, dọa ngươi à? Nhưng mà ngươi nhỏ tiếng một chút, tên vương gia vô lại kia thức dậy bây giờ." Đán Mộc tiến đến kéo tay Tần Quyên, "Mau theo ta đến chỗ này."

 

"Ngươi, ngươi ra ngoài trước đã!"

 

Thiếu niên lang đang toàn thân tr*n tr** giận đến mức môi cũng run lên. Rốt cuộc Đán Mộc đứng đó bao lâu rồi.

 

Tức chết mất!

 

"Vậy ngươi mau lên, ta ra cửa chờ." Đán Mộc thấy sắc mặt tối sầm của Tần Quyên thì rùng mình, vội rón rén đi ra.

 

Tần Quyên mau chóng tắm sạch, tìm một bộ quần áo trong tủ mặc tạm, xỏ giày bước ra ngoài.

 

Hắn vừa mở cửa, Đán Mộc liền quay đầu lại.

 

"Ôi, Tần, ngươi thơm quá." Đán Mộc thò đầu qua hít hà như con chó nhỏ, suýt nữa rúc cả vào cổ Tần Quyên, nhưng bị Tần Quyên đẩy ra.

 

"Ưm...." Miệng bị tay Tần Quyên bịt kín, y chỉ có thể kêu ưm ưm.

 

"Nói đi, có gì quan trọng?" Tần Quyên thu tay, sửa sang lại mái tóc rối.

 

"Muốn đi xem phòng công tử không?" Đán Mộc nói rồi cười khanh khách.

 

Hai mắt thiếu niên lang sáng rực, nhìn Đán Mộc, "Ngươi dẫn ta đi sao?"

 

Đán Mộc nhìn quanh, "Không ta thì còn ai?"

 

"....."

 

Tần Quyên cứ thế bị Đán MỘc dẫn đi.

 

Đi được một lát, Tần Quyên hỏi, "Sao cứ lén lút như ăn trộm thế? Không thể đường hoàng mà đi à?"

 

"Người ta mà thức dậy thì làm sao đi lung tung được?" Đán Mộc nhướn mày.

 

"......." Được rồi, hắn biết rồi.

 

"Ngao ô ngao ô." Đến một khoảnh sân, Đán Mộc hú mấy tiếng như sói, sau đó trong viện có tiếng động.

 

Cánh cửa mở ra, Đán Mộc đưa Tần Quyên vào.

 

Người mở cửa là một tiểu nô tài. Thấy Đán Mộc, gã thò tay ra.

 

Đán Mộc đặt một viên đậu bạc vào lòng bàn tay gã. Tiểu nô tài đưa đèn cho Đán Mộc, sau đó hớn hở chạy đi.

 

"Thằng bé đó tên là Tiểu Đậu Miêu, sống trong viện này hơn 2 năm rồi, là con trai quản gia của viện. Nhưng mà ông ấy chết rồi, giờ con trai làm thay." Đán Mộc vừa nói vừa dẫn đường cho Tần Quyên, "Có phải nhìn rất khác những nơi còn lại không? Được xây theo kiến trúc mà người Tống yêu thích đấy. Ta cũng không hiểu vì sao phải xây theo kiến trúc của người Tống nữa, chắc là vì viện này nằm ở hướng đông nam của phủ."

 

Vậy là Tần Quyên có thể kết luận, ngay cả quản gia Bá Nha ngột thị cũng không biết gia chủ của họ thực ra là người Tống.

 

"A Báo Thu là đại tổng quản. Trong phủ có 5 viện, trừ viện của công tử và lão gia đã mất tích thì 3 khu còn lại là nơi ở của các gia thần. Có duy nhất một viện bỏ không, định dành cho gia chủ phu nhân sau này ở. Trừ viện này của công tử, viện nào cũng có quản gia riêng." Cứ nói đến chuyện trong Bá Nha Ngột gia, Đán Mộc liền trở nên linh hoạt.

 

"Đó là nơi ta từng ở. Từ năm 6 tuổi đến 11 tuổi, ta sống tại chỗ này." Đi qua con đường nhỏ, họ thấy một dãy phòng nhỏ san sát nhau, ngay phía sau đại điện.

 

Nói đến đây, Đán Mộc lại tươi cười phơi phới, bước chân nhanh hơn, "Từ năm 6 tuổi đến năm 11 tuổi, tết năm nào ta cũng được quà, cho nên ta lớn hơn ngươi đấy. Công tử thường coi tết âm lịch sinh nhật của ta, ha ha ha."

 

Tần Quyên bực nhưng không muốn vì chuyện này mà tranh cãi với Đán Mộc. Hắn lắc đầu, đi theo y.

 

Vào căn phòng nhỏ, Đán Mộc moi ra những món quà sinh nhật mà y nhận được, bày trước mặt Tần Quyên.

 

Nói không ghen tị thì là giả!

 

Nhưng Tần Quyên vẫn miễn cưỡng duy trì sắc mặt lạnh tanh, nghe Đán Mộc kể về từng món một.

 

Hắn thừa nhận, mình ghen nổ đom đóm mắt!

 

6 tuổi, hắn vào Cát Cáp Bố doanh, bằng tuổi Đán Mộc khi ấy.

 

Trong khi Đán Mộc lần đầu được gặp công tử Hồ Hồ.

 

Hoàn cảnh trái ngược như vậy, làm sao mà không ghen chứ? Ở thời của họ, có thể sống sót, có thể ăn no, là hạnh phúc lắm rồi.

 

"Quà từ năm 6 đến 8 tuổi, cái nào cũng rất thú vị, nhưng năm 9 tuổi thì ta nhận được cái này...." Đán Mộc mở hộp ra.

 

Tần Quyên suýt nữa thì phá lên cười. Một hộp sách lớn. Hồ Hồ tặng sạch cho Đán Mộc, có khác nào tra tấn y. Có thể hình dung được vẻ mặt của Đán Mộc khi ấy....

 

Chắc chắn rất buồn cười.

 

Đán Mộc thở dài, "Dù ta biết một ít chữ Duy Ngô Nhĩ và chữ Hán nhưng mà vừa nhìn thấy sách là đầu quay mòng mòng. Lúc ấy, ta ôm cái hộp to đùng về, ai nấy đều ghen tị với ta, còn tưởng là bảo bối gì, hóa ra toàn là sách...."

 

Năm 10 tuổi, Đán Mộc nhận được một con dao găm tinh xảo, được thợ thủ công lành nghề chế tác hoàn mỹ, vừa nhìn đã hút mắt, Hồ Hồ không hổ là người tao nhã bậc nhất.

 

Quà năm 11 tuổi làm một cái mũ rất đẹp, được thêu thùa khéo léo, mỗi hạt châu đều được đính vô cùng tỉ mỉ.

 

"Ta nói ngươi nghe, dưới trướng công tử có rất nhiều thợ thủ công. Ngài ấy thích thợ thủ công nên sai người đi tìm kiếm khắp nơi, đưa về nhà nuôi dưỡng." Giọng Đán Mộc đinh đang như chuông bên tai Tần Quyên.

 

Tần Quyên không thoải mái, lui xa ra một chút.

 

Hồ Hồ thích nuôi thợ thủ công, nhưng những thợ thủ công đó đến từ đâu thì chắc y không rõ.

 

"Đúng là hoài niệm những ngày sống gần phòng công tử, sáng sáng có thể trông thấy người, buổi tối trước khi đi ngủ còn được nói chúc ngủ ngon." Đán Mộc hai tay ôm má, vẻ mặt say mê.

 

Tần Quyên khinh bỉ nhìn y.

 

"Rồi, ta dẫn ngươi đến Thanh Tâm điện của công tử."

 

Đán Mộc cất bảo bối của mình đi, khóa cẩn thận.

 

"....." Tần Quyên ngơ ngác bị y kéo ra ngoài.

 

Thanh Tâm trong Thanh Tâm điện được lấy từ hai chữ trong Thanh Tâm chú. Công tử thường nói với Đán Mộc, y luôn cảm thấy tâm mình không đủ tĩnh.

 

"??"

 

Hồ Hồ luôn mang dáng vẻ thương xót thế gian, vậy mà còn tâm chưa đủ tĩnh? Thế kẻ phàm phu tục tử như hắn thì thế nào?

 

Thanh Tâm điện rất rộng, tuy rằng thua xa cung điện đang được tu sửa ở Đại Đô mà Tần Quyên từngg đến.

 

Nhìn bày trí trong điện đã đoán ra được khí khái cùng óc thẩm mỹ của chủ nhân nơi này.

 

"Công tử gặp gia thần ở tiền điện, nghỉ ngơi ở nội điện. Trong đó có tẩm điện, thư phòng và mật các." Đán Mộc nói, chắp tay sau lưng, vui vẻ dạo bước, "Không khí trong Thanh Tâm điện đúng là khác những nơi khác. Thật hoài niệm. Không biết khi nào công tử mới về."

 

Có lẽ chỉ có chờ triều đại đổi thay, Bá Nha Ngột thị mới có thể phục hưng trở lại.

 

Đán Mộc nghĩ, vài năm sau khi công tử rời đi, y mới ngây thơ dần dần nhận ra tình cảnh của gia tộc mình.

 

Y vẫn luôn được công tử bảo vệ, chưa ý thức được mình mới phải bảo vệ công tử.

 

Y không muốn công tử thất vọng nên mới quý giá những năm tương phùng. Y bắt đầu học tập, theo học các tiên sinh mà công tử mời về.

 

Các gia thần đều coi y như con, cảm thấy y tính tình trẻ dại cũng khônh trách, luôn nhiệt tình dạy bảo y.

 

"Trong phòng công tử toàn là sách." Đán Mộc đẩy cửa ra. Tần Quyên sững sờ.

 

"Nhìn đi, vẻ mặt ngươi giống hệt ta hồi trước, ha ha." Đán Mộc ôm bụng cười.

 

Tần Quyên đi vào. Viết Viết cũng có thư phòng nhưng không nhiều sách đến thế. Hắn chỉ bày cho đẹp mắt thôi.

 

"Công tử thích sưu tập sách, quản gia bá bá nói có nhiều cuốn ở đây là độc nhất vô nhị nên thường dặn không được đốt lửa." Đán Mộc cẩn thận bưng cây đèn.

 

Không chỉ Đán Mộc, Tần Quyên cũng sợ chạm vào, làm hỏng mấy cuốn sách này.

 

"Dù sao ta cũng không biết nhiều chữ lắm, mỗi lần vào thì chỉ để kiểm tra xem có sách mới không, nếu có thì sắp xếp cho công tử. Sách công tử đã đọc nằm ở phía sau, phía trước hầu hết là sách mới tới."

 

Đán Mộc nói rồi ngẩng đầu lên thì đã thấy Tần Quyên tự đi về phía trước.

 

Tần Quyên đứng trước một kệ sách, vốn dĩ chỉ vì thấy bìa sách trông rất đẹp nên mới để ý, bèn cầm lên giở qua vài trang.

 

Nào ngờ....

 

Hắn chỉ hận không thể tát cho bản thân mình một cái, táy máy tay chân, giờ có rửa mắt cũng không kịp!

 

Ngao ngao ngao!

 

Chuyện gì thế này!!!

 

Hắn run rẩy để sách về chỗ cũ, lại phát hiện ra cả dãy sách ở đây đều cùng một loại bìa, ký tên cùng một tác giả.

 

Không thể nào!

 

Máu trong người Tần Quyên bốc cả lên đầu, quay lại nhìn xem, may là Đán Mộc đứng gần nhưng đang để ý nơi khác.

 

Hắn lại vội mở cuốn khác ra xem thử.

 

"....."

 

Tần Quyên nghĩ, sách này chắc chắn không phải Hồ Hồ mua, nhất định không phải.

 

Hồ Hồ mà xem loại sách này à? Có đánh chết hắn cũng không tin.

 

"Đán Mộc, nơi này cũng là thư phòng của cha Hồ Hồ à?"

 

Đán Mộc đáp, "Không, đây là thư phòng riêng của công tử, thư phòng của lão gia ở Cung Hiền điện, chỗ bắc viện."

 

"....." Tần Quyên ôm trán.

 

Rốt cuộc con hồ ly này làm trò gì? Vì thời niên thiếu cô đơn không chịu nổi, hay là muốn nghiên cứu đủ mọi lĩnh vực, nên đọc luôn cả loại sách này?

 

Kể cả đọc Xuân cung đồ thì cũng đâu cần mua nguyên một kệ? Một hai cuốn là đủ rồi mà.

 

"Nơi này ngột ngạt, không nên ở lâu. Tần, chúng ta ra ngoài thôi." Đán Mộc che đèn nói.

 

Tần Quyên vừa đi vừa hỏi, "Ngươi có xem qua sách ở đây không?"

 

"Có xem một ít, nhưng toàn chữ ta không biết nên không mở ra. À nhưng mà có một cuốn vẽ tranh rất đẹp." Đán Mộc nói.

 

"Vẽ tranh? Tranh gì?" Mặt Tần Quyên nóng bừng, tự nhiên có dự cảm không lành. Không phải chứ.....Ngay cả Đán Mộc cũng.....

 

"Là tranh hai người đánh nhau ấy."

 

"..........."

 

"Tranh không có màu, vẻ cảnh ngươi đánh ta ta đánh ngươi, vật qua vật lại, chẳng biết là loại công phu gì. Tần, ngươi muốn xem không? Ta cho ngươi...."

 

"Không cần!"

 

"Ơ, sao ngươi lớn tiếng thế? Làm ta hết hồn!"

 

"......."

 

Tần Quyên mím môi. Hồ ly này đúng là hại người! Hại người!

 

"Ta dẫn ngươi đi xem tẩm điện của công tử." Đán Mộc kiểm tra hết các vật dễ cháy, sau đó đóng cửa thư phòng.

 

Đồ trong tẩm điện đều theo phong cách Tống, kể cả tủ áo và lư hương.

 

"Ngươi nhìn này, toàn là xiêm y của công tử đấy. Ngày trước công tử thích mua xiêm y." Đán Mộc mở tủ áo ra.

 

".......Sao toàn là màu đỏ?" Tần Quyên kinh ngạc.

 

"Cả tủ quần áo đều màu đỏ. Hồi ta còn bé, chừng 6 7 tuổi, ta nhớ công tử thích trang phục Mông Cổ màu đỏ, về sau mới đổi sang màu trắng...." Đán Mộc nói, "Thật ra ta vẫn nhớ, trước kia công tử là người hiền hòa, hay cười, nhưng càng về sau càng ít cười hơn, có lẽ là liên quan đến việc lão gia mất tích. Người ta đều nói vậy, ta không biết thực hư thế nào."

 

Tần Quyên tùy tiện cầm lấy một bộ áo Hồ Hồ từng mặc hồi niên thiếu.

 

"Y cao thật. Lúc ngươi 6 7 tuổi mà y đã cao thế này rồi." Tần Quyên nhìn quần áo, thở dài.

 

"Công tử lớn nhanh lắm, ta đuổi mãi không kịp vóc dáng của người." Đán Mộc rầu rĩ nói.

 

"Ta cũng vậy." Tần Quyên cười khổ, "Nhưng sang năm, nếu mà y không cao lên nữa là ta bắt kịp y rồi, ha ha."

 

Đán Mộc nhìn Tần Quyên cao hơn mình cửa cái đầu, cảm thấy không phục.

 

Vì sao cơ chứ!

 

"Cái này...." Tần Quyên thấy một cái áo quen mắt, hắn từng trông thấy Hồ Hồ mặc trước kia.

 

"Là áo lông chồn." Đán Mộc đi tới, có chút suy tư.

 

"Lần đầu ta gặp Hồ Hồ, y mặc cái này." Tần Quyên nói, ch*m r** v**t v* lớp lông trắng tinh.

 

Ký ức năm đó thoáng chốc ùa về.

 

"Cái này của Hiên Ca tặng."

 

Thật ra Đán Mộc cũng không rõ có phải Hiên Ca tặng không, chỉ nhớ là Hiên Ca từng tặng cho công tử vài món áo lông đủ loại.

 

Bao nhiêu cảm xúc hoài niệm cùng bầu không khí tốt đẹp bỗng dưng bị câu nói này của Đán Mộc phá tan. Tần Quyên bỏ tấm áo lông chồn trong tay xuống.

 

Đán Mộc thấy hắn ngây người, bèn đi đến một ngăn kéo tủ, kéo mãi với ra, "Đây, toàn bộ chỗ này đều là do Hiên Ca tặng."

 

"......"

 

Mẹ kiếp!

 

Trong đầu Tần Quyên toàn câu chửi cửa miệng của Nô Nô Mạt Hách.

 

Hắn muốn đóng gói chúng, gửi hết cho Hiên Ca.

 

"Nếu công tử là một cô nương, hay Hiên Ca là một cô nương thì tốt rồi.....Bá Nha Ngột thị mà liên hôn với Hiên Ca là tốt nhất, công tử cũng không cần phiêu bạt khắp nơi nữa, mà Hiên Ca cũng không phải chết." Câu này Đán Mộc đã nói rất nhiều lần.

 

Tần Quyên mím môi, "Ngươi biết liên hôn nghĩa là gì không?"

 

"Là Hiên Ca đến phủ của chúng ta ở, hoặc là công tử đến ở phủ của Hiên Ca ấy. KHông phải chỉ có vậy thôi sao? Ta không hiểu vì sao cứ phải là một nam một nữ thì mới được." Đán Mộc khoanh tay trước ngực.

 

"........"

 

Tuy Tần Quyên cũng không hiểu ý nghĩa thực sự của liên hôn nhưng hắn biết chuyện Đại Vĩnh vương đón vương phi lần này, chính là một cuộc liên hôn.

 

Hiên Ca là vương, mà các vương tử Bột Nhi Chỉ Cân thị đều thích cưới đích trưởng nữ.

 

Đi lại chốc lát, Tần Quyên bắt đầu mệt, đến bên giường ngồi, rồi lại nằm ra.

 

Lúc Đán Mộc quay lại nhìn thì thấy Tần Quyên đã ngủ luôn trên giường công tử.

 

Tần Quyên đúng là đã rất mệt, giờ là nửa đêm, là lúc ngủ ngon nhất.

 

"Công tử không thích người khác nằm lên giường mình, thế mà ngươi dám....Thôi, ta không nói với công tử là được. Ngươi ngủ một giấc đi, ta tới gọi ngươi sau." Đán Mộc đi về phòng nhỏ của mình. Y cũnh rất mệt, lâu rồi không ôm Tiểu Hùng của y ngủ.

 

Tần Quyên ngủ rất ngon.

 

Trong mơ, hắn lại mơ thấy một con thuyền lớn.

 

Thuyền lớn chẳng biết đi về phương nào, nhưng trên đó rất nhiều người, mà hắn ấn tượng sâu sắc với một người nhất. Người ấy mặc áo trắng quần đỏ, tóc điểm hoa râm. Lúc người ấy quay lại, hắn không nhìn rõ mặt nhưng trực giác mách bảo, ông ấy có tuổi rồi.

 

Người đó xưng họ của mình là Bá Nha Ngột.

 

Tần Quyên hình dung đó là dáng vẻ của Hồ Hồ 20 năm sau ư? Không giống lắm.

 

Người đó hỏi hắn có muốn ăn gì không? Một con cá thì sao?

 

Tần Quyên lắc đầu.

 

Người nọ cười cười, rồi hắn tỉnh dậy.

 

Lúc này, ánh nắng đã len lỏi bên ô cửa sổ.

 

Đầu hắn còn mơ hồ, nhớ hồi nhỏ tổ mẫu thường nói, nếu trong mơ có người mời mình ăn cái gì thì nhất định không được ăn, vì ăn đồ ăn trong mộng là điềm báo của tai nạn hoặc bệnh tật. Người cho đồ là người mà tổ tiên phái đến báo tin, sắp tới sẽ có chuyện lớn.

 

Tần Quyên không tin mấy thứ thần thoại này. Hắn chỉ nghĩ mình đói bụng nên mới mơ có người cho ăn, sau đó thì đói tỉnh.

 

Lúc nhận ra mình đã ngủ trên giường Hồ Hồ, hắn giật mình, vã mồ hôi lạnh.

 

Người trong mông nói mình mang họ Bá Nha Ngột.

 

Tần Quyên vội sửa sang quần áo, chạy ra ngoài Thanh Tâm điện.

 

Lúc này trời chưa sáng hẳn. Hắn đến gõ cửa phòng nhỏ của Đán Mộc.

 

Đán Mộc cũng đã tỉnh, đang định mặc quần áo xong sẽ đi gọi Tần Quyên, không ngờ Tần Quyên lại đến trước.

 

"Ngươi dậy vừa đúng lúc, ta dẫn ngươi về phòng của khách." Đán Mộc kéo tay hắn đi.

 

*

 

Sau khi rời phủ Bá Nha Ngột, họ định khởi hành đi Khúc Nan. Từ Đại Oát Nhĩ đến Khúc Nan chỉ mất 1 2 ngày, kể cả có đi chậm cũng chỉ 2 ngày là tới nơi. Nhưng lần này không như lần trước, họ cố tình vòng đường xa.

 

Lúc quân của Đại vĩnh vương đến thành Khúc Nan, thị vệ tộc Đóa Nhan chào đón họ.

 

Ba chữ Đóa Nhan vệ sau này nổi danh sử sách.

 

Tộc Đóa Nhan trở nên cường thịnh vì đã chọn phò tá đúng người.

 

Người đó là Hốt Tất Liệt.

 

Đương nhiên, hôm Đại Vĩnh vương nghênh thú tiểu thư Đóa Nhan Ngột Đốc Tự, Hốt Tất Liệt tuy đến nhưng không ai để ý đến hắn. Dù sao cũng có vô số vương tử đến dự, cả đích tử lẫn thứ tử.

 

Viết Viết chào hỏi vương thúc thứ tử Tuyết Biệt Đài, thì chẳng lý nào không chào hỏi vương thúc đích tử Hốt Tất Liệt. Lúc đi tới, hắn không ngờ lại được vị thúc thúc này khen ngợi.

 

"Ta nghe nói con cai quản thành La Bặc rất tốt, gần đây còn tiêu diệt mã tặc nữa, giỏi lắm! La Bặc không phải nơi dễ trị, con có thể biến nơi hoang vu cằn cỗi ấy thành lãnh địa như bây giờ, đúng là đầu óc thông tuệ, có tài lãnh đạo."

 

Viết Viết cúi đầu, hắn chưa bao giờ nghĩ khi đến Đại Đô sẽ được đám người Nãi Mã Chân động viên. Người ở Đại Đô không hiểu nổi nỗi cực khổ của hắn. Nhưng bây giờ, nghe một vị thúc thúc khen ngợi, hắn không cầm lòng được mà hốc mắt ươn ướt.

 

Dù hắn hiểu quanh đây đầy là mật thám, có nhiều người đã tra chuyện của hắn, nhưng lời khen này đối với hắn vẫn vô cùng quý giá.

 

Như một hùng sư tự mình l**m vết thương, mãi mới có người nhìn thấy sự can đảm, kiên cường của hắn.

 

Viết Viết không chìm đắm trong lời khen đó quá lâu, vì hắn quen bị người khác khinh thường rồi. Một lời khen như cơm mưa rào sau ngày hạn, nhiêu đó là đủ. Hắn ôm quyền thi lễ, "Cảm ơn thúc thúc."

 

"Cưới vợ là thành gia, thành gia rồi sẽ có con nối dõi. Nếu con dốc sức, trời cao mặc chim bay, biển rộng bơi thỏa sức, ta tin ngay cả thành La Bặc cũng có thể thực hiện khát vọng của con." Hốt Tất Liệt vỗ vai Viết Viết.

 

Viết Viết gật đầu.

 

Lúc này, Ngột Thấm Đài dẫn một nhóm người tới, "Vương gia, cha ta cho mời."

 

Nói thật, cái chuyện gặp cha vợ, thì dù là Đại Vĩnh vương cũng sợ đến run chân.

 

Viết Viết nhìn Tần Quyên bằng ánh mắt "mau hộ giá!"

 

Thiếu niên lang không hiểu gì. Lúc đến thành Khúc Nan, Viết Viết oai như gấu, sao giờ đã nhũn như con chi chi thế này?

 

"Tần lang, ngươi chắn cho ta, nếu lát nữa gia chủ tộc Đóa Nhan muốn đánh ta, ngươi giúp ta đỡ đòn."

 

"??"

 

Tần Quyên còn đang ngơ ngác thì đã bị Viết Viết lôi đi.

 

Mọi người thắc mắc người mang mặt nạ kia là ai, có phải huynh đệ của Đại Vĩnh vương không, quan hệ giữa họ có vẻ rất tốt.

 

Hốt Tất Liệt cũng nghi hoặc nhìn thủ hạ của mình. Thủ hạ giơ hai ngón tay cái lên, sau đó kề hai ngón tay cái lại với nhau, giật giật.

 

Thấy vậy, Hốt Tất Liệt cau mày.

Bình Luận (0)
Comment