"Hẳn là người ta đã báo cho ngươi rồi, lúc ta và Viết Viết đến Đại Oát Nhĩ thì ghé qua bái phỏng các gia chủ ở đó. Đêm ngủ lại nhà ngươi, Đán Mộc dẫn ta đến Thanh Tâm điện. Lúc ấy ta mệt quá nên...." Nói đến đây, Tần Quyên đỏ mặt, lí nhí, "Ngủ luôn trên giường của ngươi."
"Sau đó, ta mơ thấy một con thuyền Tống rất lớn, trên thuyền có rất nhiều người. Trong số họ có một người mặc áo trắng quần đỏ, nói với ta ông ấy mang họ Bá Nha Ngột.....Giống hệt với trang phục mà cha ngươi đang mang."
"Trên đời này thật sự có chuyện lạ lùng vậy ư?" Tần Quyên cảm thán.
Người ta thường nói, khi hấp hối, linh hồn sẽ quay về nơi từng sinh sống để báo mộng cho người nhà. Vậy có lẽ cha Hồ Hồ mất chỉ vài ngày sau khi hắn đến thành Đại Oát Nhĩ.
Tần Quyên không dám tin. Nếu đó là sự thật thì vì sao cha Hồ Hồ báo mộng cho mình chứ không phải cho y?
Có thể đó chỉ là một giấc mơ trùng hợp thôi, không cần phải nghĩ nhiều.
Triệu Hoài Chi lại tin câu chuyện này. Y nghĩ cha về Đại Oát Nhĩ tìm mình, nhưng khi đến nơi lại thấy Tần Quyên đang ngủ trên giường y.
Vậy thì ít nhất, y có thể cho rằng cha đã gặp Tần Quyên.
"Thế ta coi như ngươi ra mắt cha rồi." Triệu Hoài Chi ôm eo hắn cười.
Tần Quyên sửng sốt một lúc, mãi lâu sau không biết phải nói gì. Trong lúc hắn còn đang thẹn đỏ mặt, Triệu Hoài Chi nói, "Chúng ta đưa cha về nhà thôi."
Thế là hôm ấy, bọn họ chuẩn bị lên đường về Đại Oát Nhĩ.
Trước khi đi, Tần Quyên nhớ đến con ngựa lông ngắn trắng muốt kia.
"Triệu Hoài Chi, ngươi cứ thong thả đi trước 5 dặm, ta có việc phải vào thành một chuyến, sẽ quay lại ngay." Tần Quên nói, vì tâm trạng vui vẻ nên cười tươi rói, để lộ hai cái răng khểnh.
Triệu Hoài Chi nhìn đến thất thần, lúc tỉnh ra thì Tần Quyên đã cưỡi ngựa chạy xa tít rồi. Hắn bảo một kỵ binh theo sau, nhân tiện sai kỵ binh đó báo tin cho các trưởng lão gia thần cũ của Hiên Ca rằng y phải quay về.
Nhưng trong lòng y rất ngờ vực, sao Tần Quyên lại vui vẻ như thế?
Y bèn gọi một kỵ binh từng trông coi Tần Quyên trong lúc y đi đến phủ trưởng lão.
Kỵ binh kia nghĩ ngợi một lúc rồi đáp, "Hôm ấy hắn xin thuộc hạ 2 thỏi bạc."
"....." Định làm gì? Không phải là nuôi tình nhân ở đây đấy chứ?
Triệu Hoài Chi mang bộ mặt cau có ấy lên đường.
Các kỵ binh đều không hiểu y bị làm sao.
Hai canh giờ sau, Tần Quyên đuổi kịp họ.
Theo sau hắn là một cỗ xe chở thứ gì đó....Vì khoảng cách xa nên bọn họ không trông rõ.
Một kỵ binh kêu, "Ngài mua đặc sản Băng Vực về làm quà à?"
Sao không nói sớm, họ có thể hỗ trợ mà.
Tần Quyên nghe thấy, thúc ngựa đến gần, tức giận mắng, "Đặc sản cái gì chứ? Đây là ngựa của ta."
"???" Các kỵ binh tò mò bước lên.
Trên cỗ xe là một con ngựa đang nằm bẹp, tình trạng rất tệ, có lẽ là bị bệnh hoặc là ngựa non mới sinh.
"Ngài mang theo cái của nợ này làm gì? Con ngựa như này mà còn mua về nữa?"
"Ta không mua, người khác cho ta." Tần Quyên vẫn lạnh mặt như cũ, gọi quân y đến xem.
Lão quân y nói, "Không được đâu. Ta chỉ chữa người, không biết chữa ngựa."
Tần Quyên nói, "Ta chỉ bảo ông khám cho nó thôi."
".....Ta cũng không biết khám."
"Không biết cũng khám đi, nó sắp chết rồi." Tần Quyên nài nỉ.
Hắn đến trại ngựa, định mua con ngựa này, nhưng mã phu ở đó nói hôm ấy, sau khi hắn đi, con ngựa ăn cỏ khô rồi bị đau bụng. Nó bệnh mấy hôm rồi, giờ chỉ còn thoi thóp.
Thấy Tần Quyên định mua, mã phu nói, "Ta thấy ngươi và nó có duyên. Nếu ngươi đã thành tâm muốn mua nó như vậy thì ta tặng cho ngươi. Kể cả không cứu sống được thì cũng mong ngươi ở cạnh nó những ngày cuối cùng."
Tần Quyên rất buồn, bèn mua một cỗ xe cũ để chở nó theo.
Mọi người nghe chuyện đó xong, tuy cạn lời nhưng dù sao cũng thông cảm được.
Tần Quyên nói, "Hôm ta đến trại ngựa, nó cắn quần áo ta không chịu nhả. Ta còn tưởng nó là con ngựa thông minh, ai ngờ lại ngốc đến nỗi ăn mỗi tí cỏ khô cũng đau bụng..."
Các kỵ binh an ủi, "Ngựa non cai sữa xong thì phải cho ăn cỏ khô, chứ nếu không thì sau này không lớn được....Không ăn nổi cỏ khô thì khó sống lắm."
"Vậy phải làm sao?" Tần Quyên lo lắng hỏi.
Triệu Hoài Chi đứng một mình, cảm thấy mình bị Tần Quyên cho ra dìa. Từ lúc quay lại đến giờ, Tần Quyên chỉ mải chăm lo cho con ngựa....
Triệu Hoài Chi lạnh lùng quan sát con ngựa trắng như tuyết đằng kia....
Quả nhiên thiếu niên lang chỉ thích cái đẹp, ngay cả ngựa cũng phải đẹp.
Nhưng sao con ngựa này trông quen thế nhỉ....Càng nhìn càng thấy quen.
À, ra là thế.
Trông rất giống Bá Nha Ngột Hồ Hồ ngày trước.
Nghĩ vậy, Triệu Hoài Chi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Y nhìn con ngựa kia, đột nhiên cười....
Đúng lúc này, Tần Quyên cũng quay sang phía Triệu Hoài Chi, thấy y nhìn con ngựa mỉm cười, nét cười tuy nhẹ nhưng ôn hòa. Hắn kích động chạy đến, "Hồ Hồ cũng thích nó đúng không?"
Triệu Hoài Chi không nói gì, chỉ vẫy tay.
Tần Quyên đến gần hơn một chút.
Triệu Hoài Chi dịu dàng nói, "Lại đây."
Tần Quyên chẳng nghĩ được gì, cứ ngơ ngác như con rối mà đi tới.
Triệu Hoài Chi phủi tuyết đọng trên đỉnh đầu hắn, cởi khăn quàng trên cổ quấn cho hắn.
"....." Xung quanh có bao nhiêu người nhìn, khiến Tần Quyên xấu hổ chẳng biết rúc đi đâu.
Triệu Hoài Chi đừng có mà đòi ôm đòi hôn ngay lúc này đấy nhé. Ngại chết mất!
Sợ Triệu Hoài Chi lại nói ra câu nào như "Hôn ta", Tần Quyên vội đổi đề tài, "Hồ Hồ, ngươi đặt tên cho ngựa của ta, có được không?"
Triệu Hoài Chi lắc đầu, "Ngựa của ngươi, ngươi phải tự đặt."
"......" Tần Quyên có chút thất vọng.
Lúc này, lão quân y chợt hô lên, "Đại nhân, ngài mau lại đây. Ta vừa châm cứu cho nó, nó đã nôn ra mấy thứ rồi."
"Cái gì...." Tần Quyên lập tức chạy về phía cỗ xe.
Con ngựa đã nôn ra uế vật, đang thở phì phò.
"Đun cho ta ít nước ấm." Tần Quyên nói, các kỵ binh mau chóng bắc bếp đốt lửa.
Còn hắn ngồi dịu dàng vỗ về con ngựa.
Sau khi nước sôi, hắn cho ngựa uống nước ấm. Bấy giờ, con vật mới chầm chậm mở cặp mắt to.
"......Trời đất ơi, nó tỉnh rồi!" Có người hô.
Lão quân y lau mồ hôi, "Nếu qua được cơn bệnh này thì chắc là sống được."
Tần Quyên gật đầu.
Triệu Hoài Chi nhẹ giọng phân phó, "Nghỉ chân một lát rồi lên đường."
Đến ngày thứ 15, con ngựa đã tỉnh táo hơn. Lúc đầu, nó chỉ mở mắt được một lúc rồi thiếp đi, nhưng giờ đã linh động hơn nhiều.
Vài ngày sau, nó bắt đầu được cho xuống xe, tự mình đi lại.
Thứ ngựa này đỏng đảnh, chỉ thích ăn cây đậu.
Trong khi quân dụng phổ biến cho ngựa chỉ là hỗn hợp cỏ khô.
Nó chẳng những ăn đậu, mà còn đòi ăn đậu đã được luộc chín.
"Một con ngựa như nó có thể ăn hết 20 lượng bạc mỗi tháng, sau này ngươi có nuôi nổi không?" Một kỵ binh trêu ghẹo.
Có khi còn đắt hơn cả nuôi tình nhân trong hoa lâu ở Đại Oát Nhĩ đấy.
Tần Quyên hừ một tiếng, không thèm quan tâm.
Cùng lắm thì sau này chịu khó kiếm nhiều tiền hơn.
"Ngươi đừng có tưởng ta nói quá. Nó càng lớn càng ăn nhiều, sẽ ăn cho ngươi sạt nghiệp!"
"Ta nuôi dê, mỗi năm có thể đẻ ra ba bốn trăm con. Nuôi được chúng lớn thì chúng lại đẻ con thêm nữa. Ta không cần lo nuôi nó tốn kém." Tần Quyên giải thích.
"Không phải ngươi sẽ theo công tử đến Đại Oát Nhĩ sao? Chăn dê chỗ nào?" Lão quân y chọc khuỷu tay vào sườn hắn.
"Ta đến Đại Oát Nhĩ làm gì?" Tần Quyên thắc mắc, "À, đến ở nhà Hồ Hồ ấy hả? Ở mấy ngày là được rồi. Chứ ta đi lâu không về, Đại Vĩnh vương sẽ lo lắm. Hắn sẽ tìm ta đến phát điên lên mất."
Lão quân y rất kinh ngạc nhìn Tần Quyên, định nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
Tần Quyên cho con ngựa ăn đậu, uống nước. Tuy đã cho nó xuống khỏi xe để đi theo đoàn, nhưng thật ra nó đi rất chậm, còn chậm hơn lũ ngựa non.
Vài ngày sau, Triệu Hoài Chi không chịu nổi nữa, nhưng cũng không muốn chỉ vì chuyện đó mà trách Tần Quyên, nên dặn lính di chuyển với tốc độ bình thường, kệ Tần Quyên tự lo.
Chỉ mới nửa ngày, Tần Quyên phát hiện mình bị tụt lại phía sau....
"...." Hết cách, hắn đành thúc ngựa đuổi theo Triệu Hoài Chi. Bọn họ không cách hắn xa lắm.
Hắn thở phào một hơi, quay đầu lại thì thấy con ngựa trắng đang tung tăng chạy theo.
Nó phóng rất nhanh, lại còn thân thiết cọ cọ vào tay hắn.
Có vậy Tần Quyên mới biết, con ngựa này chạy nhanh như thế, vậy mà hắn còn tưởng nó vô tích sự.
"Đúng là ngựa tốt, còn chưa trưởng thành đã chạy nhanh thế này, về sau thì khỏi phải bàn." Tần Quyên cười lớn.
Nhưng hắn cũng lại âu sầu vì chưa thể đặt cho nó cái tên đàng hoàng.
Thật ra hắn đã nghĩ được tên rồi, chỉ là không dám dùng thôi.
Đêm đó, Triệu Hoài Chi sai người hạ trại.
Lúc Tần Quyên đuổi tới nơi, họ vừa mới làm xong đồ ăn.
"Đến sớm không bằng đến đúng lúc, ăn đi." Quân y đưa cho Tần Quyên một bát thức ăn.
Tần Quyên nhận lấy, cười khoe hàm răng trắng bóc, rồi ăn ngấu nghiến.
Sau khi hắn ăn xong, một kỵ binh nói với hắn, con ngựa đã uống hết mấy thùng nước.
"Đến nước mà cũng uống nhiều...."
Nước đó là nước ngâm cây đậu, con ngựa cực kỳ thích.
Một lát sau, lúc hắn đến doanh trướng tìm Triệu Hoài Chi thì y đã ngủ rồi.
Tần Quyên ngồi đó, chất thêm than củi vào lò.
Triệu Hoài Chi quay lưng về phía hắn, ngủ rất say.
Nhiều ngày nay, Triệu Hoài Chi không thân cận với hắn, khiến hắn cảm thấy hụt hẫng....
Dù không muốn phải thừa nhận chút nào.
Doanh trướng ủa Hồ Hồ ấm thật. Tần Quyên không biết Hồ Hồ sợ hắn lạnh nên mới đốt lửa chờ sẵn.
Hắn chợt nhớ đến gương mặt cha của Hồ Hồ, trông có vài nét hao hao gia chủ Đóa Nhan thị.
Thậm chí hắn còn hoài nghi Bá Nha Ngột thị có quan hệ thông gia với Hột Nhan hoặc Đóa Nhan thị.
Có lẽ thế, ai mà biết được.
Hắn nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Hôm sau, lúc trời còn chưa sáng hẳn đã bị đánh thức.
"Dậy đi, ăn sáng xong lên đường." Triệu Hoài Chi chỉ nói ngắn gọn mấy câu, khiến thiếu niên lang đang ngái ngủ bực bội, vùng vằng xuống giường.
Ngao! Tức chết đi được!
Sao Triệu Hoài Chi lại có thái độ như thế với hắn? Thật quá đáng!
Tần Quyên lề mề mặc áo, lề mề ăn cơm.
Đến nỗi Hồ Hồ tính tình hiền hòa như thế cũng phát bực.
"?" Hồ ly xinh đẹp liếc cho hắn một ánh mắt lạnh băng.
Thiếu niên lang khẽ rụt cổ, đành phải nhanh tay hơn.
Đêm không được ngủ đủ, sáng dậy sớm hơn gà gáy, thiếu niên lang nằm bò trên lưng ngựa, lòng oán thán quân quy của Bá Nha Ngột Thị quá nghiêm khắc.
Ngao!
Triệu Hoài Chi tự nhiên quay đầu lại, "Ngươi ngao cái gì?"
Tần Quyên không phát hiện ra mình đã kêu thành tiếng trong lúc hờn dỗi.
Hắn đỏ bừng mặt, xấu hổ nói, "Sáng sớm luyện giọng thôi."
"......." Đám kỵ binh thật sự cạn lời.
Bọn họ đi được thêm một đoạn thì chợt nghe tiếng động lạ.
"Từ phía đông, có tiếng gì vậy?" Các kỵ binh bối rối.
Tần Quyên cũng rất kinh ngạc, nhưng cảm thấy quen quen, hình như mình đã từng trải qua rồi.
Ngay sau đó, hắn đã biết vì sao lại thấy quen như thế.....
Đàn sói chừng mười mấy con ào ào xông tới. Các kỵ binh hốt hoảng rút đao.
Đúng lúc này, Tần Quyên lại bị liếc bởi một cặt mắt lạnh lẽo.
Hắn sực tỉnh, không hề nghĩ ngợi, bèn há miệng tru lên.
Triệu Hoài Chi không hiểu lắm, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bèn ra lệnh cho các kỵ binh, "Chạy về phía nam, mau lên!"
Bọn họ tức tốc chạy đi, ấy thế mà lũ sói lại không đuổi theo nữa.
Các kỵ binh lấy làm lạ, hóa ra thiếu niên này có bản lĩnh như thế......
Nhưng mà cũng không thể không "chỉnh đốn" hắn một trận.
"Có tài gọi sói thì được rồi, nhưng đừng có đem ra dọa người khác!"
"Lỡ sói cắn ngựa bị thương thì chúng ta không về được đâu!"
"Ngươi không thể nghịch bừa bãi như thế được!"
"...."
Tần Quyên cúi đầu, mặc cho bọn họ mắng. Hắn biết mình nghịch ngu nên thôi, cứ để họ mắng cho đã đi.
Thiếu niên lang chẳng những bị "dạy bảo", còn bị phạt nhịn cơm tối.....
Tần Quyên khóc không thành tiếng. Hắn đã không bị phạt như thế 5 năm nay rồi. Sao những người này có thể coi hắn như trẻ con vậy chứ>
Trong lúc họ bắc bếp nướng dê, hắn chỉ có thể ngồi xổm ngoài doanh trướng cho gió thổi lạnh.
Con ngựa thong thả uống nước ngâm đậu, còn hắn ngửa cổ ngắm tuyết lả tả rơi.
Đến khi Hồ Hồ dùng bữa xong, tuyết đã chất thành một ngọn núi nhỏ trên đỉnh đầu hắn.
Hắn biết sai rồi mà....
Sao bọn họ có thể đối xử với hắn như thế.
Không ai quan tâm đến hắn cả....
Tần Quyên đành phải rót nước uống tạm cho đỡ đói.
Các kỵ binh ăn xong rồi chia nhau người gác đêm, người đi ngủ, doanh trại trở nên yên tĩnh.
Thiếu niên lang đành cụp đuôi quay về.
Lúc hắn vào doanh trướng của Hồ Hồ, lão quân y vừa mới bước ra. Lão lấy một cái bánh giấu trong tay áo, đưa cho hắn.
"Mau ăn đi."
Tần Quyên nhận lấy, nước mắt lưng tròng.
"Ra bên ngoài mà ăn, đừng làm phiền công tử. Vết thương cũ của công tử lại tái phát, chảy rất nhiều máu. Nhưng mà đừng lo, ta đã xử lý xong rồi."
Câu này của lão quân y khiến cơn đói của Tần Quyên bay đâu hết, không còn cảm giác muốn ăn.
Lão quân y vội nói, "Lão hủ cũng phải về ngủ đây."
Bá Nha Ngột thị hành quân sớm, giờ không ngủ thì sáng khó mà dậy nổi.
"......"
Tần Quyên ăn vội ăn vàng rồi chạy vọt vào doanh trướng, ôm chăn từ giường mình sang đắp cho Hồ Hồ.
Sao tư dưng vết thương cũ lại tái phát....
Hắn đoán y bị vết thương này từ lúc ở thiên lao Đại Đô.
Thực ra hắn cũng không biết trên người Hồ Hồ có bao nhiêu vết thương nữa.
Cũng không biết Hồ Hồ bị thương ở đâu, nhưng nhớ đến dáng vẻ tiều tụy của Hồ Hồ lúc ở đại lao, hắn nghĩ khi ấy y bị thương rất nặng.
Đáng chết!
Thiếu niên lang nghiến răng nghiến lợi.
Cứ chờ khi gia chủ Bá Nha Ngột lấy lại tất cả những gì đã mất, y sẽ tính sổ với từng người.
Hắn tin Triệu Hoài Chi nhất định giành lại vinh quang vốn thuộc về y sớm thôi.
Dù Triệu Hoài Chi vốn chẳng quan tâm đến chúng.
"Ngao!"
Trong lúc lơ đãng, Tần Quyên bị Triệu Hoài Chi bất ngờ ôm lấy.
Hắn tưởng mình khiến y tỉnh giấc, nhưng hóa ra Triệu Hoài Chi vẫn đang nhắm mắt.
Bị Triệu Hoài Chi ôm eo, tư thế quá khó chịu, Tần Quyên đành phải nằm sấp xuống trên người y.
Cả đêm ấy, Triệu Hoài Chi cứ như một đứa trẻ, không biết mơ thấy gì mà thi thoảng lại nói mê.
Hồ Hồ nói mê đáng yêu thật. Tần Quyên cứ thế thiếp đi trong những tiếng thì thầm của y.
Hôm sau, Triệu Hoài Chi tỉnh lại thì phát hiện có người nằm đè lên mình.
Đương nhiên còn ai ngoài thiếu niên lang của y.
Y cười, nhưng vừa mới cong khóe môi đã thấy cánh tay đau nhức khủng khiếp.
Bị đè nguyên một đêm, làm sao tránh được.
Mà Tần Quyên cũng chẳng dễ chịu gì, nằm sấp một tư thế đến nỗi toàn thân cứng đờ.
Cho nên lúc tỉnh dậy, hắn tháy đau cổ đau vai, đau khắp mình mẩy.....
Quân y bước vào, vừa hay thấy cảnh đó.
Công tử thanh tao quý phái nhà mình đang ôm eo thiếu niên mỹ mạo kia, không biết là định bế hắn lên giường hay làm gì....
Còn thiếu niên ai oán kêu to, "Hồ Hồ, cổ ta đau lắm. Eo đau, mông cũng đau! Ngao ngao! Đau chết mất."
Triệu Hoài Chi mím môi, dịu dàng nói, "Để ta xoa cho."
Lão quân y đỏ cả cái mặt già! Thế này là thế nào? Mới sáng sáng sớm mà đã phải chứng kiến cảnh này!
Lão quân y thật sự không chịu nổi, đành che mặt đi ra ngoài.
Ở ngoài doanh trướng, có vài kỵ binh nghe tiếng Tần Quyên than vãn, bèn dán tai vào vách lều hóng chuyện. Lão quân y đi ra quát, "Nhìn cái gì mà nhìn! Nghe cái gì mà nghe! Cút cả đi."
Tần Quyên được Triệu Hoài Chi xoa bóp cho một lúc lâu mới bò dậy được, còn bị Triệu Hoài Chi chê trách, "Đã lâu lắm rồi ngươi không vận động buổi sáng đúng không?'
Tần Quyên định mở miệng nói, ngươi thử nằm sấp trên chăn cả đêm lạnh như thế mà xem.
Nhưng đương nhiên hắn không dám nói ra, hắn làm sao nỡ để hồ ly nằm nằm ngoài chăn chịu lạnh chứ.
Lúc ăn sáng, Tần Quyên phát hiện ánh mắt đám kỵ binh nhìn hắn rất khác lạ.
Chỉ vì hắn ăn hơi nhiều cơm thôi à?
Thì chính họ bắt hắn nhịn suốt đêm qua còn gì? Giờ mới ăn có năm chén mà đã....
Tần Quyên bị họ nhìn như vậy thì không dám xới thêm nữa, đành đứng lên rửa bát.
Sau đó cho ngựa ăn.
Kết quả là lúc đi ra chuồng ngựa thì nghe thấy hai kỵ binh nhỏ to với nhau ở góc tối.
"Ngươi có nghe gì không, hình như đêm qua công tử và con sói kia đã ấy ấy rồi....."
"Ô, ăn luôn rồi sao?? Ta tưởng công tử định để dành ăn tết?"
"Chắc là sợ đêm dài lắm mộng đấy."
"Hay lắm! Vậy bọn họ ai ở trên?"
"Vậy mà còn hỏi? Đương nhiên ai lớn tuổi hơn thì người đó...." Kèm theo một tiếng cười đểu cáng.
"Ta nghĩ không phải đâu, con sói con kia trâu bò lắm. Đừng thấy nó xinh xắn mà lầm tưởng, ta nhìn người không bao giờ sai. Nó hung mãnh từ xương cốt như vậy, làm sao nằm dưới được?"
"....."
Tần Quyên lạnh mặt, tuy không hiểu gì nhưng cũng biết chẳng phải là lời hay.
Rõ ràng có cái gì đâu, chẳng qua là nằm sấp trên chăn ngủ cả đêm nên đau người thôi mà, có thế mà cũng thành chuyện!
Tần Quyên bực mình đá cái thùng gỗ, nhắc khéo hai tên ngốc kia.....
Không phải bây giờ toàn doanh đều đang bàn tán chuyện này chứ?
Con ngựa trắng hí lên vài tiếng như đang nhắc chủ cho mình ăn sáng.
Tần Quyên ngẩn ra một lúc, rồi đặt cái thùng xuống, vươn tay xoa đầu nó, cười nói, "Ngươi vẫn là ngoan nhất, chỉ biết ăn uống, không nhiều lời."
Con ngựa cũng nũng nịu dụi vào tay hắn.
Tần Quyên đẩy thùng gỗ tới, cho nó ăn uống.
Sau khi ngựa ăn xong, bọn họ lại lên đường.
Triệu Hoài Chi bảo năm sáu hôm nữa là đến Đại Oát Nhĩ rồi nên sẽ không dừng nghỉ.
Tần Quyên nghĩ, hành quân 5 6 ngày thì hắn chịu được, nhưng sợ con ngựa trắng bị quá sức nên hơi lo lắng.
Vậy nên Tần Quyên đến Đại Oát Nhĩ chậm hơn Triệu Hoài Chi một ngày.
Triệu Hòa Chi ra cổng thành đón hắn, bảo hắn thay xiêm y.
Là trang phục thị vệ của Bá Nha Ngột thị.
Sau khi vào phủ Bá Nha Ngột, Tần Quyên hỏi, "Sao không thấy Đán Mộc đâu?"
"Y có nhiệm vụ phải làm." Triệu Hoài Chi đáp, "Ta bảo y đến chỗ tộc Uống Cổ một chuyến."
"Vậy à?" Tần Quyên không xa lạ gì với tộc Uông Cổ. Năm ấy, khi chạy đến phủ Hà Gian, hắn đã đi qua đất của họ.
Khi ấy, tộc Uông Cổ còn đang làm loạn bốn phía.
Không phải lần này họ lại gây chuyện gì nữa chứ?
Vài ngày sau, Tần Quyên mới nghe tin hóa ra tộc Uông Cổ phái người đến Bá Nha Ngột thị để bàn chuyện.
Họ muốn liên hôn với Bá Nha Ngột thị.
Triệu Hoài Chi nói với Đán Mộc, không dẹp được vụ liên hôn này thì sẽ bắt Đán Mộc cưới tiểu thư tộc Uông Cổ.
Đương nhiên Triệu Hoài Chi chỉ dọa thôi.
Đán Mộc không muốn cưới vợ, nên vội vàng chạy đến tộc Uống Cổ nói chuyện.
Mấy ngày nay, Triệu Hoài Chi rất bận. Hắn muốn mai táng cho cha mình, cũng chính là gia chủ tiền nhiệm của Bá Nha Ngột thị.
Không thể thiếu lễ tang, còn phải mở tiệc đãi khách.
Tin tức vừa truyền ra, không ngờ hôm sau A Dịch Cát đã tới.
"Ca, sao huynh ở đây?" Tần Quyên vui vẻ chạy đến ôm vai A Dịch Cát.
"Không phải tìm đệ thì còn làm gì?" A Dịch Cát nói, "Không thấy đệ đâu, chúng ta lo gần chết. Đại Vĩnh vương suýt nữa còn định không tổ chức lễ cưới. May mà người của công tử Bá Nha Ngột thị đến báo đã tìm thấy đệ. Đệ theo công tử Hồ Hồ thì chúng ta cũng yên tâm, nên ta ở Đại Oát Nhĩ chờ tin."
"Hôn sự của vương gia ổn thỏa chứ?" Tần Quyên sốt sắng hỏi.
A Dịch Cát nói, "Chắc đã về đến La Bặc từ lâu rồi. Chuyện thành hôn thì chỉ có vương gia tự quyết, tiến hành luôn hay là chọn ngày khác."
Tần Quyên có chút nhớ mong La Bặc, không biết cân nặng của Tùng Man thế nào rồi.
"Tùng Man cũng về theo à?"
"Nó hả? Nó ở Oa Lỗ Đóa. Sau khi theo xe vương gia đến Oa Lỗ Đóa thì hay tin đệ không về cùng, thế là nó cũng không chịu đi nữa, định nửa đêm trốn đi, may là bị bắt về. Ta sai người đến Oa Lỗ Đóa đón nó rồi, chắc là mai sẽ tới đây. Dù sao nó cũng là con nuôi của gia chủ Bá Nha Ngột thị."
Tần Quyên cười nói, "Gia chủ Bá Nha Ngột mà gặp Tùng Man, chắc cũng vui mừng lắm."
Triệu Hoài chi vừa tới thì nghe câu này.
Y cau mày lại.
Gia chủ Bá Nha Ngột? Gọi thế nghe thật lạ tai.
Thấy Triệu Hoài Chi, A Dịch Cát thoải mái hành lễ, "Gia chủ Bá Nha Ngột vạn an."
Tần Quyên cũng làm bộ làm tịch hành lễ theo.
Triệu Hoài Chi nheo mắt, sói con đang cố tình tỏ ra không thân với y đây mà.
Y lạnh nhạt gật đầu. Lúc đi ngang qua, y dùng tiếng Hán nói với Tần Quyên, "Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngủ cũng ngủ rồi, còn định quỵt nợ à?"
"?????" Tần Quyên hóa đá trời trồng.
Triệu Hoài Chi thỏa mãn rời đi.
A Dịch Cát không hiểu gì cả, nhìn Tần Quyên, "Tần, gia chủ Bá Nha Ngột nói gì với đệ thế?"