Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 84

Tề Lâm thậm chí còn hoài nghi tên nhóc này đang có mưu đồ gì!

 

"Ta đã sai người đến điền trang rồi, ngươi lo cái gì!"

 

Tần Quyên nheo mắt nhìn, thấy hai vành tai con báo ngốc kia đỏ ửng lên. Quả thực, báo ngốc không hiểu ý đồ của hắn, chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút ngượng ngùng, thậm chí còn thắc mắc Tần Quyên cứ nhìn hắn đăm đăm làm gì.

 

Có phải mặt hắn dính nhọ không? Hắn vô thức sờ tay lên mặt.

 

Tần Quyên bước đến gần, cong môi cười, "Chiêu đãi các huynh đệ một bữa, ăn no xong rồi lên đường."

 

Tề Lâm bất giờ mới ngẩng lên nhìn hắn, "Không phải ngươi nói khởi hành ban đêm à? Sao giờ lại thành ăn cơm tối xong đã lên đường?"

 

Tần Quyên đáp, "Ta cứ theo thời gian dùng bữa của các ngươi thôi. Tóm lại là tối nay lên đường."

 

Sau khi về phòng, Tề Lâm đưa biên lai bán sắt cho Tần Quyên. Tần Quyên không xem, chỉ nói, "Chuyện này không cần báo với ta, ngươi nắm được là được."

 

Tề Lâm gật đầu, "Chúng ta còn hai xe sắt loại ưu và chín xe loại thường."

 

Tần Quyên gật đầu, lại nghe Tề Lâm nói, "Từ đây đến An Địch Can còn phải đi thêm nửa tháng đến 20 ngày nữa. Vì phải băng qua sa mạc lớn nên phải chuẩn bị nước và lương khô đầy đủ. Đêm qua ta đã sai các huynh đệ chuẩn bị xong rồi, chỉ còn ngươi thôi. Mau thu xếp đi."

 

Tần Quyên chợt nhớ ra mình chưa mua nước và lương khô đi đường. Hắn vừa đứng dậy, Tề Lâm liền ném cho hắn một túi tiền.

 

Tần Quyên không hề khách khí mà nhận lấy, kiểm tra số lượng. Hắn nghĩ bụng, tên Tề Lâm này được lắm, nhiêu đây tiền chỉ đủa mua mười mấy túi nước chứ chẳng sắm thêm được gì.

 

Sau khi Tần Quyên đi rồi, Tề Lâm cũng ra ngoài, sai thủ hạ mua 4 con dê về nấu bữa tối.

 

*

 

Tần Quyên nghĩ, 11 xe sắt lần này có lẽ bán đi được 2 đến 3 ngàn lượng.

 

Ở Điệt Nhi Mật có 2 tiền trang, với tính cách của Tề Lâm thì chắc chắn hắn sẽ mang theo ít nhất 500 lượng.

 

Tề Lâm không chê bạc nặng, nhưng Tần Quyên không phải Tề Lâm, hắn sợ gặp rắc rối.

 

Dù sao không phải ai cũng phân biệt được đâu là trà tốt đâu là lụa quý, nhưng bạc thì ai cũng biết cả. Nếu để lộ ra, e rằng khó nói.

 

Sau khi rót đầy các túi nước, Tần Quyên vừa quay về phòng thì đám kỵ binh ở lầu dưới gọi hắn.

 

Họ bảo Tề Lâm mở tiệc nướng dê ở ngoài thành, bảo bọn họ chỉnh đốn xe ngựa xong thì rời thành luôn.

 

Như vậy cũng tốt, Tần Quyên không phản đối, thu dọn xong thì xuống lầu.

 

Bọn họ có nhiều hành lý, chỉ nguyên sắp xếp và treo lên yên ngựa thôi đã mất rất nhiều thời gian rồi.

 

Lúc họ ra khỏi thành là khắc cuối giờ mùi. Tà dương chiếu muộn, đại mạc cô yên. Tần Quyên đi theo đám kỵ binh nhặt về rất nhiều cành hồng liễu để bắc giá nướng dê.

 

Không lâu sau, những kỵ binh giỏi nấu nướng đã nhét vào bụng dê rất nhiều gia vị, lại xối thêm dầu mè quanh thân dân.

 

Sau đó, có vài người lấy đao kiếm ra làm dùi gõ, tiếng ca nổi lên.

 

Cứ vậy, phương thức mở tiệc có phần thô kệch nhưng cũng xa hoa. Tần Quyên không mấy khi có dịp chứng kiến nên vô cùng hứng thú.

 

Cách thuộc hạ của Ninh Bách mở tiệc mà cũng như đánh giặc.

 

Thi thoảng có người đi ngang qua lại dừng chân nhìn bọn họ, chắc là chưa từng thấy đông người như thế tụ tập nướng dê bao giờ.

 

Nhưng chỗ này gió lớn quá, thịt dê cũng bị dính ít cát.

 

Bốn con dê được nướng chín gần như cùng lúc. Một người cắt khúc chân dê, đưa cho Tề Lâm, Tề Lâm sai đưa cho Tần Quyên.

 

"Bảo thằng nhóc đó ăn nhiều một chút, gầy trơ cả xương."

 

"..."

 

Nếu Tề Lâm không nói câu này, Tần Quyên nghĩ không chừng mình có thể quý hắn hơn một chút.

 

Tần Quyên không khách sáo với bọn họ, cầm đùi dê lên gặm. Nhi lang trên thảo nguyên đều nói đùi dê là ngon nhất, nhưng hắn vẫn thích sườn dê hơn.

 

Còn vì sao hắn thấy sườn dê ngon thì không nó rõ được. Tất nhiên không phải hắn chê đùi dê không ngon.

 

"Thế nào? Ăn được không?"

 

Tần Quyên đang mải gặm nên không nhận ra Tề Lâm đến gần.

 

Hắn lắc đầu ,rồi lại gật đầu.

 

Tề Lâm bực mình, vỗ vào đầu hắn một cái, "Có ý gì hả? Rốt cuộc là ngon hay không ngon?"

 

Tần Quyên trừng mắt lườm hắn một cái, muốn lấy khúc xương đùi trong ra gõ đầu Tề Lâm. Nói thì cứ nói, ai mượn động chân động tay.

 

Tề lâm bị ánh mắt lạnh lẽo như sói của hắn liếc qua, tự nhiên thấy lúng túng.

 

Tần Quyên nuốt mấy miếng thị dê rồi gật đầu đàng hoàng. Người của Tề Lâm nấu ăn không tệ, dê nướng này còn ngon hơn cả dê bán trong quán.

 

Tề Lâm thấy hắn cắm cúi ăn, bèn hất cằm tự mãn, "Ta đã nói rồi, ngươi chắc chắn chưa từng ăn món thịt dê nướng nào ngon như vậy đầu. Có điều thuộc hạ của ta toàn là binh lính, binh lính chỉ cần hữu dụng trên chiến trường, cho nên hôm nay ngươi may mắn lắm đấy."

 

"Bảo sao trên đường ngươi không ra lệnh cho các kỵ binh nổi lửa nấu cơm, chỉ có hôm nay mới trổ tài." Tần Quyên gặm lấy gặm để, càng ăn càng thấy ngon.

 

Có điều ban nãy, bụng dê được nhồi nhiều gia vị như vậy, nếu ăn sườn thì ngon biết mấy.

 

Tề Lâm nghe hắn nói thế, liền cười ha hả.

 

Tần Quyên đột nhiên nghĩ, con báo ngốc này cũng thông minh ra rồi đấy chứ, ít nhất là không quát mắng hắn nữa.

 

Nhưng báo ngốc không nổi nóng, Tần Quyên lại thấy hơi buồn chán.

 

"Phần cho ta ít sườn dê." Tần Quyên hô với đám lính đằng xa.

 

Những người đó nhìn sang. Lát sau, một kỵ binh bưng cho hắn cả đĩa sường dê đầy ụ.

 

Tần Quyên xoa xoa tay, nói cảm ơn.

 

Từ lâu đã nghe, quân của Ninh Bách được đãi ngộ tốt. Quân ở La Bặc bọn họ chỉ dịp tết mới được mổ dê, thời gian còn lại đều ăn thịt khô dai nhách.

 

Sau khi kiếm lời từ chuyến này, không biết Ninh Bách sẽ làm gì tiếp theo? Hắn sẽ dùng chỗ tiền kiếm được vào việc gì?

 

Tần Quyên ăn đến no nê. Gió nổi lên, cuốn cát bay mù mịt, hòa lẫn tiếng đốc thúc ầm ĩ.

 

Tề Lâm đang bảo mọi người ăn mau lên để còn khởi hành.

 

TRận gió cát lớn khiến họ lo lắng. Tề Lâm gọi phong sư và vu sư tới tính một quẻ.

 

Hình như theo phong tục, trước khi lên đường phải xem quẻ. Cát Cáp Bố doanh thường làm như thế.

 

Nhưng quẻ lần này không tốt. Tần Quyên ngồi gần đó, nghe thấy bọn họ nói chuyện.

 

Vu sư nói với Tề Lâm là quẻ hung, hướng tây bất lợi.

 

Tề Lâm hỏi cách phá giải, nhưng vu sư lắc đầu. Tề Lâm lại hỏi, có nên hoãn mấy ngày nữa hẵng lên đường hay không?

 

Vu sư lại nói, "Nên ở lại đây từ tháng 7 đến tháng 9. Hết tháng 9 sang tháng 10 mới lên đường."

 

Đợi hết tháng 9 sang tháng 10 mới lên đường thì Ninh Bách sẽ không đợi được, làm sao giải thích đây?

 

Tần Quyên không tin bói toán nhưng Tề Lâm tin.

 

Tần Quyên chẳng biết nói thế nào, từ trước đến giờ, việc này vẫn do Tề Lâm quyết. Dù sao, hắn ở đây đến tháng 10 cũng được. Ở thêm một thời gian, biết đâu lại được xem múa lửa.

 

Nhưng Tề Lâm muốn sớm quay về gặp Ninh Bách. Hơn nữa, họ đã hẹn sẽ gặp những người đặt mua chỗ hàng này ở An Địch Can trước tháng 9.

 

Tức là 20 ngày nữa mà không gặp được người, phía Ninh Bách khó mà giải thích được.

 

Nhưng hắn rất lo ngại về lời nói của vu sư.

 

Tề Lâm bực bội, vò đầu bứt tai.

 

Thấy thế, Tần Quyên nhìn sang vị phong sư, hỏi, "TRên đường có gặp gió lốc hay bão cát không?"

 

Ý muốn phong sư xem cho một quẻ.

 

Tề Lâm cũng nhìn phong sư. Phong sư lay chiếc chuông gió bằng vỏ sò, lại giơ cao chủ ban trong tay lên, nhắm mắt tụng kinh.

 

Hồi lâu sau, ông ta nói, "Có bão cát nhỏ."

 

Tề Lâm bối rối một lúc, bèn gọi thân tín đến bàn bạc.

 

Cuối cùng, họ vẫn quyêt định lên đường.

 

Nhưng lời nói của phong sư và quẻ bói của vu sư khiến ai nấy đều cẩn trọng.

 

Theo truyền thống từ thời Thành Cát Tư Hãn truyền lại, trước lúc hành quân, phải mời vu sư và phong sư đến xem.

 

Tần Quyên nghe tiếng các kỵ binh nhỏ giọng bàn tán, thầm nghĩ đâu cần phải thần hồn nát thần tính như vậy. Thế là hắn kể cho họ nghe một sự tích.

 

Chuyện rằng, lúc Thành Cát Tư Hãn chuẩn bị tấn công một tòa thành phía tây.

 

Khi ấy, phong sư đã nói trời sẽ đổ tuyết lớn, không có lợi cho việc tác chiến, ngay cả quẻ tượng của vu sư cũng là đại hung.

 

Nhưng Thành Cát Tư Hãn vẫn chọn tiến công, hơn nữa còn toàn thắng trở về, dẹp yên được Samarkand.

 

Đó cũng là một trong những chiến dịch nổi tiếng nhất của Thành Cát Tư Hãn.

 

Các kỵ binh dân tộc Mông Cổ trầm trồ, sao hắn giỏi thế, cái gì cũng biết.

 

Tần Quyên cười, không nói thật rằng : Sự tích này do hắn bịa, chẳng qua ghép tên người có thật với tên địa danh có thật vào là nghe rất đáng tin rồi. Mà nhắc đến nhân vật có thật, thì chỉ Thành Cát Tư Hãn mới khiến lang nhi Mông Cổ sùng bái mà thôi.

 

Hắn cong khóe môi, nhận ra đoàn người đã bớt căng thẳng hơn trước.

 

Họ bắt đầu rôm rả nói cười.

 

Vì phải đóng vai thương lữ nên họ không thể mang dáng vẻ nghiêm túc như lúc quân đội hành quân. Cười nói thế này mới giống thương đội bình thường.

 

Nhưng....

 

Tần Quyên không khỏi liếc mắt nhìn vu sư ngồi trên xe ngựa. Vẻ mặt của nam tử đó vẫn căng thẳng như trước.

 

Hắn chợt nhớ, Triệu Hoài Chi từng nói rằng hắn.....

 

Không có lai lịch, không có chốn về.

 

Mệnh cách vô chủ, thần minh cũng không nhận.

 

Nghĩ vậy, Tần Quyên cau mày, tay siết chặt lấy cương ngựa.

 

Nếu hắn không có lai lịch, không có chốn về, thì sợ gì hung với cát.

 

Tần Quyên nhìn màn đêm đen thẳm, một ngôi sao băng xẹt qua. Hắn vội ghìm cương ngựa, nhắm mắt lẩm nhẩm điều ước.

 

Thật ra đây vốn không phải phong tục của người Tống. Sao rơi trên trời được gọi là sao chổi, đại diện cho điềm gở. Nếu ví thiên hạ và bàn cờ thì sao chổi được coi là tử khí của tiên nhân trên ván cờ đó.

 

Quan niệm trên là do ảnh hưởng từ các thương lữ Tây Hạ và người Kim, sau này mẹ hắn dạy cho hắn.

 

Lúc này, hắn lại nhớ đến mẹ mình.

 

Sau khi đi tiếp 3 ngày đường, bọn họ hạ trại nghỉ vào ban đêm. Tần Quyên lại lần nữa trông thấy sao băng cuối chân trời.

 

Dù là giữa giờ cơm tối, hắn vẫn bỏ miếng bánh nướng xuống để chắp tay nguyện.

 

Tề Lâm ngồi bên cạnh nhìn Tần Quyên như đứa ngốc. Nhưng hắn chưa kịp nói gì thì đột nhiên có 2 người chạy đến.

 

Phong sư và vu sư báo cho Tề Lâm, không thể đi tiếp nữa.

 

Chẳng hiểu sao, Tần Quyên nhận thấy Tề Lâm có chút cáu giận.

 

Hắn dẫn phong sư và vu sư vào doanh trướng.

Bình Luận (0)
Comment