Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 90

Triệu Hoài Chi cũng bắt đầu cảm thấy chuếnh choáng, tuy không đến mức say quắc cần câu như Cung Hi Nhiên nhưng đầu óc đã hơi mơ hồ.

 

Có điều, lúc say, Triệu Hoài Chi không hề "an phận" tí nào, một tay ôm Tần Quyên, tay kia mò lung tung trên ngực hắn.

 

Ban đầu Tần Quyên còn không nhận ra, sau khi thấy là lạ thì mới quay sang nhìn Triệu Hoài Chi

 

Tần Quyên ban đầu có ý mượn cớ thân mật với Triệu Hoài Chi nên mới dìu hai người về biệt việt của Cửu Đàm, nhưng không phải kiểu thân mật như thế này.......Lỡ người khác trông thấy thì biết giải thích thế nào?

 

Hắn quắc mắt cảnh cáo Triệu Hoài Chi.

 

Nhưng Triệu Hoài Chi làm ngơ hắn, tiếp tục dở trò dâm dê, khóe môi còn cong lên như khiêu khích.

 

"......"

 

Hai vành tai Tần Quyên đỏ ửng lên, hắn khẽ siết tay đang ôm vai Triệu Hoài Chi, nhắc nhở y đừng có làm càn.

 

Hai mắt hắn như bốc hỏa, thậm chí còn dùng cả nội lực.

 

Triệu Hoài Chi đành phải thu bàn tay đang chọc ghẹo Tần Quyên về, đưa lên xoa trán. Chẳng biết do say hay do nhức đầu.....thân thể y ngã đổ ra sau.

 

Tần Quyên phản ứng rất nhanh, vội ôm Triệu Hoài Chi lên.

 

Lúc ôm được Triệu Hoài Chi vào lòng thì hắn cũng vô tình buông Cung Hi Nhiên ra, khiến hắn ngã sấp mặt.

 

May mà tên này đã bất tỉnh nhân sự rồi, không biết đau đớn là gì, cứ nằm bò ra đó tiếp tục ngủ.

 

Tần Quyên bế Triệu Hoài Chi lên, thấy ánh mắt y vẫn còn tỉnh táo, khóe môi hơi cong lên thì nhận ra mình bị đùa bỡn, bèn giật mình buông y xuống.

 

May mà Triệu Hoài Chi đã đứng vững, dù Tần Quyên bất ngờ buông tay, y cũng không té ngã.

 

Tần Quyên quay nhìn Cung Hi Nhiên đang nằm sõng soài, tự nhiên thấy áy mắt, bèn tới cõng hắn.

 

Hắn vác Cung Hi Nhiên lên lưng, đưa mắt nhìn quanh, thấy bọn nô tài không ở đây, mới dám quay sang nhìn Triệu Hoài Chi, thúc giục, "Mau đi thôi."

 

Triệu Hoài Chi nhìn hắn, trong mắt không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, cũng không lờ đờ say, chỉ có nét cười đầy tình tứ.

 

Tần Quyên thậm chí còn nghĩ, nếu không phải đang ở nhà người ta thì chỉ sợ hồ yêu này sẽ đòi hôn hắn...

 

Đâu phải tại hắn không đứng đắn, tại hồ ly này dâm quá đấy chứ.....

 

Đến biệt viện, có nô tài đến đón. Tần Quyên giao Cung Hi Nhiên cho hai nô tài. Một người khác dẫn đường cho Triệu Hoài Chi, nhưng Tần Quyên không đi cùng y mà đi xem Cung Hi Nhiên thế nào.

 

Sau khi bố trí xong cho Cung Hi Nhiên, tắt đèn cẩn thận, hắn đang định rời đi thì thấy đèn phòng Triệu Hoài Chi đột nhiên sáng.

 

Qua ô cửa sổ, hắn thấy một bóng người sau tấm bình phong. Người đó vẫy vẫy tay với hắn.

 

Tần Quyên thẹn đỏ mặt, muốn co giò chạy trốn. Hắn sợ bị người ta nhìn thấy, dù gì đây cũng không phải địa bàn của họ.

 

Triệu Hoài Chi biết Tần Quyên sẽ không vào, chẳng qua y muốn thấy vẻ ngượng ngùng e thẹn của Tần Quyên thôi.

 

Tần Quyên không dám dừng bước, cứ thế rời đi.

 

*

 

Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Cửu Đàm đã tỉnh dậy, gọi A Đạt tới.

 

"Điện hạ, có chuyện gì?"

 

"Phía biệt viện, cả Tần Quyên cũng chưa dậy à?"

 

A Đạt lắc đầu, "Vẫn chưa."

 

"Gọi ngự y tới đây." Cửu Đàm ra lệnh.

 

KHông lâu sau, ngự y bước vào điện.

 

Cửu Đàm, "Không cần lễ nghĩa, đến đây."

 

Ngự y thưa, "Điện hạ cứ nói."

 

"Hôm qua, trong yến hội, ta cảm thấy buồn ngủ hơn." Cửu Đàm nói.

 

Ngự y giật mình, "Để thần kiểm tra thân thể cho điện hạ.

 

"Được."

 

Ngự y đốt hương, sau đó kiểm tra lồng ngực của Cửu Đàm, thấp giọng nói, "Điện hạ, cổ khí rất nặng, ngay cả thân thể điện hạ cũng dính một chút."

 

Ở Quách Nhị có một thứ hương gọi là bạch yên, trông chỉ như một làn khói trắng không mùi nhưng giúp thầy thuốc có thể khám bệnh, trị bệnh.

 

Nhờ thế, ngự y Quách Nhị đã mau chóng phát hiện ra cổ khí trên người hắn.

 

Nếu bạch yên có mùi thì chứng tỏ trên thân thể có lây nhiễm vật lạ.......

 

Nhưng chỉ có những thầy thuốc Quách Nhị mới nhận ra sự thay đổi mùi vị này.

 

Cửu Đàm nhìn về phía ngự y, "Là sao? Ngươi nói cả ta cũng dính cổ khí? Nhưng nếu trên người ta có cổ khí thì sao hôm qua ngươi không nói với ta?"

 

"Cho đến hôm qua, trên người điện hạ vẫn không có cổ khí." Ngự y vội giải thích.

 

"Người nhiễm cổ khí không thể lây lan cho người khác, chỉ riêng....."

 

Ngự y đắn đo một lúc rồi chợt hỏi, "Đêm qua có vị khách nào ghé thăm không?"

 

"Có." Cửu Đàm cau mày, "Một người bạn cũ, cùng bằng hữu của hắn."

 

Ngự y liền nói, "Điện hạ, thần muốn kiểm tra hai người này."

 

"Không nên....." Cửu Đàm e ngại, "Hai vị khách quý còn đang nghỉ ngơi."

 

Ngự y đến gần, thì thầm với hắn, "Thần nghi ngờ......"

 

Nghe ngự y nói xong, Cửu Đàm liền đứng bật dậy. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi hô, "Người đâu!"

 

KHông lâu sau, một nô tài đưa ngự y ra ngoài.

 

Nhưng chưa đến nửa canh giờ sau, nô tài đó vội chạy về, nói với Cửu Đàm, "Điện hạ.....Ngự y đại nhân mời người tới đó......"

 

"Có chuyện gì?" Cửu Đàm vừa đi vừa hỏi.

 

"Nô tài không biết....."

 

Bên trong biệt viện, do trời còn chưa sáng nên vô cùng yên tĩnh. Nô tài dẫn Cửu Đàm đến trước cửa phòng Triệu Hoài Chi. Ngự y đứng trong phòng, còn Triệu Hoài Chi ngồi bên mép giường.

 

Ban nãy, nô tài đốt mê hương, xác định Triệu Hoài Chi đã ngủ thật say rồi mới mời ngự y vào, không ngờ giữa chừng, Triệu Hoài Chi lại tỉnh.

 

Mê hương rất hiệu quả với người thường, nhưng với người mang cổ trùng trong cơ thể như Triệu Hoài Chi thì vô dụng.

 

Tuy Triệu Hoài Chi đã tỉnh nhưng giả bộ ngủ tiếp. Y muốn biết người của Cửu Đàm có âm mưu gì.

 

Khi ngự y bước vào, định cởi bỏ quần áo để kiểm tra thân thể y thì phát hiện ra người này không hề trúng mê hương. Hắn kinh hãi lùi lại, nhưng bị y tóm lấy.

 

Ngự y đành bảo nô tài bên ngoài mời Cửu Đàm lại đây.

 

Cửu Đàm nhìn Triệu Hoài Chi, cảm giác sợ hãi đối với mỹ nhân này đêm hôm qua lại lần nữa trỗi dậy trong lòng hắn.

 

Ngay từ đầu hắn đã biết, đây là kẻ rất khó đối phó.

 

"Triệu công tử."

 

"Cửu Đàm thiếu gia, liệu có thể cho Hoài Chi một lời giải thích hợp lý không?"

 

"Thứ lỗi, là lang trung trong nhà l* m*ng." Cửu Đàm chắp tay thi lễ, "Mong công tử thông cảm."

 

Triệu Hoài Chi nheo mắt, không nói gì.

 

Cửu Đàm đắn do một lúc, không dám nói bừa. Hắn cảm thấy người này có cặp mắt như thể nhìn thấu thế sự, nếu hắn nói dối trước mặt y thì chẳng khác nào tự làm trò cười.

 

Cân nhắc một hồi, hắn đành nhìn sang ngự y.

 

Triệu Hoài Chi vốn rất kiên nhẫn, y chưa bao giờ biết sốt ruột. Nếu họ chịu tình nguyện nói cho y sự thật thì tốt nhất. Còn nếu người ta không muốn nói, thúc giục cũng vô ích.

 

Ngự y được Cửu Đàm cho phép, mới dám lên tiếng với Triệu Hoài Chi, "Công tử, chủ tử nhà ta có chứng mất ngủ nhiều năm, gần đây bỗng nhiên được cỉa thiện, mà thứ giúp cải thiện bệnh trạng của công tử nhà ta chính là......cổ khí."

 

Nghe tới đây, Triệu Hoài Chi đã hiểu ra.

 

Ngự y thấy nét mặt hắn chẳng hề thay đổi so với lúc trước, đành phải cao giọng thuyết phục, "Chắc công tử cũng hiểu được phần nào rồi....Là lão phu l* m*ng, tự ý quyết định, chứ không liên quan gì đến gia chủ hết."

 

Cửu Đàm lại bước tới, giải thích với Triệu Hoài Chi, "Không thể trách ông ta, nếu ta không cho phép thì họ cũng không dám làm. Cửu Đàm đã đắc tội công tử, là Cửu Đàm có lỗi......"

 

"Vương tử đã nói đến thế, sao Hoài Chi dám trách." Triệu Hoài Chi đột nhiên đứng dậy, nhìn Cửu Đàm.

 

"Ngươi......" Cửu Đàm vô cùng khiếp sợ. Hóa ra Triệu Hoài Chi đã biết thân phận hắn.

 

"Ta vốn vì chuyện của vương tử mới tới Quách Nhị, nhưng vương tử đã mai danh ẩn tích nhiều năm, mãi đến hôm qua ta mới vô tình nhận ra ngài, mong ngài thứ lỗi." Triệu Hoài Chi nhẹ nhàng cười.

 

"Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?" Cửu Đàm thấp giọng.

 

"Vương tử sẽ không làm thế."

 

"Vì đâu?"

 

Triệu Hoài Chi mỉm cười, "Ít nhất ngài cũng phải giữ ta lại để kiểm tra thân thể ta, xem có chữa được chứng mất ngủ của ngài không. Tất nhiên đây chỉ là một trong số các lý do."

 

"Ngươi quá tự tin rồi." Cửu Đàm cau mày, ngẩng đầu lên.

 

Triệu Hoài Chi không hề biến sắc.

 

"Vậy ngươi nói đi, trong cơ thể ngươi có cổ hay không?" Ngay lúc đó, ngự y lên tiếng, khiến cả hai cặp mắt đều chiếu vào lão. Lão vô thức co rúm lại, cúi gằm mặt.

 

"Điện hạ muốn biết sao?" Triệu Hoài Chi hỏi lại.

 

Cửu Đàm gật đầu.

 

"Ta đã mang cổ trong mình từ lúc sinh ra." Triệu Hoài điềm nhiên đáp, thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Cửu Đàm.

 

Cửu Đàm hỏi, "Là cổ gì?"

 

"Ta không biết, ngay cả vu sư tài giỏi nhất Trung Nguyên cũng không biết. Trước khi chết, ông ta không tìm hiểu được, sau khi ông ta chết thì càng chẳng có ai đủ khả năng. Đồ đệ của ông ta nói, cổ này sống ít nhất cũng trăm năm rồi...." Triệu Hoài Chi lạnh nhạt nói.

 

Cửu Đàm càng nghi hoặc, "Một thứ đáng sợ như vậy đã sống trong cơ thể ngươi nhiều năm mà ngươi không lo lắng chút nào sao? KHoan đã, khi ngươi còn chưa ra đời mà đã có kẻ muốn hại ngươi sao?"

 

Triệu Hoài Chi chỉ cười, "Đa tạ vương tử quan tâm, có lẽ người này chỉ muốn hại mẫu thân ta, chẳng may cổ trùng lại truyền sang cho ta."

 

Ngự y nhìn bọn họ đối đáp qua lại, không nhịn được mà chen ngang, "Nhưng cổ trùng trên người vị công tử này có thể trị được hương độc tích lũy trong cơ thể khiến chủ tử ta mất ngủ, không biết điều này có gợi ý cho công tử về cách giải cổ trùng không.........Nghe nói, vị phu nhân dâng thứ hương này hại chủ tử đã đặt mua hương từ một thương nhân Trung Nguyên. Kể từ đó, chúng ta cũng thường xuyên giao thiệp với các thương lữ Trung Nguyên nhưng chưa bao giờ nghe được thông tin gì về loại hương này."

 

Cửu Đàm tiếp lời ngự y, "Có người nói với ta, khi các cổ sư sẽ dựa vào tình trạng của cổ để đốt một thứ gỗ thơm, mùi hương quyện vào nước để nuôi cổ.

 

Triệu Hoài Chi nói, "Lần đầu tiên ta nghe thấy, chưa từng có ai nói với ta chuyện này. Nhưng nếu cổ của ta có thể giảm bớt chứng mất ngủ của ngài thì hẳn không phải sự trùng hợp đơn thuần. Chúng có liên hệ với nhau....."

 

Cửu Đàm nghe vậy thì cười hỏi, "Vậy ngươi có bằng lòng ở lại giúp ta chữa trị không?"

 

Triệu Hoài Chi híp mắt cười, "Đương nhiên là ta bằng lòng." Ngay từ đầu y đã nói, người của y tìm kiếm vị vương tử này hơn mấy năm nay rồi.

 

Cung Hi Nhiên đúng là tên ngốc to xác, kết bái huynh dệ với Quách Nhị vương tử bao lâu rồi mà không hề nhận ra.

 

"Phải rồi, vì sao ngươi nhận ra ta là vương tử?" Nghĩ tới chuyện này, Cửu Đàm cảm thấy không vui. Nô tài của hắn đều đã được dạy dỗ cẩn thận, trừ đám người mới tới ra. Tuy nhiên, hôm qua chỉ có những người hầu lâu năm mới được gọi ra chiêu đã khách, chắc chắn họ không làm sai chuyện gì.

 

"Vì ngươi nghe hiểu tiếng tiêu cả ta. Nếu ngươi chỉ là một thiếu gia bình thường thì hẳn sẽ không rơi lệ."

Bình Luận (0)
Comment