Ánh trăng không thể chiếu đến chân phật chứ đừng nói là đầu phật. Hơn nữa, chỉ có chỗ hắn đứng thấy được vầng trăng treo cao giữa trời đêm. Nhưng bốn phía xung quanh không có nhà cửa, chỉ làm một khoảng đất trống tênh.
Nếu muốn được ánh trăng chiếu rọi thì hẳn là....
Tần Quyên nheo mắt, vội vàng chạy đến.
Hắn đi ra sau lưng tượng Phật, chỉ thấy những cánh đồng trập trùng trải dài, được ánh trăng chiếu rọi thành một màu bạc trắng.
Tần Quyên lại chạy về phía vách núi, rồi chợt dừng lại. Phía dưới vách núi ấy có một hồ nước, bên hồ nước có căn nhà nhỏ.
Ánh trăng chiếu rọi nơi nước mắt ta.
Nếu tượng Phật trên vách đá vốn dĩ có đầu, thì khi đầu Phật rơi xuống sẽ dừng đúng vị trí kia.
Lúc này, hắn đã thầm khẳng định, người sống ven hồ đó chính là Cùng Đệ mà hắn cần tìm.
Cùng Đệ là ai, Tần Quyên nghĩ cần phải tìm hiểu, nhưng bây giờ hắn sẽ không tới gặp người đó ngay.
Nếu như Tề Lâm còn sống rồi theo ghi chép trên tờ giấy để tìm kiếm, chắc cũng không thể tìm thấy ngay được. Hắn không rõ Cùng Đệ là ai, có thân phận gì, có quan hệ gì với Ninh Bách.
Chuyện mua bán sắt đã bàn bạc thống nhất chưa? Nếu thống nhất rồi thì việc gì phải viết địa chỉ một cách mập mờ như thế?
Cho nên Ninh Bách chỉ muốn bọn họ đi chuyến này tìm vận may.
Tần Quyên cảm thấy rất phiền. Ninh Bách nhất định là chẳng có ý gì tốt mới bắt hắn tới.
Tần Quyên đi được một lúc thì nghe có tiếng trò chuyện trong ngõ nhỏ vọng ra.
Hắn sửng sốt, vội nấp vào chỗ tối.
Bây giờ là nửa đêm, chỗ này không có quân lính tuần tra, nhưng những người kia đang nói bằng tiếng Mông Cổ.
Ở đây cũng có nhiều người MÔng Cổ, nhưng đa phần là quân lính.
Đây có khả năng chỉ là thương nhân thôi.
Hắn tới đây, mình cũng đi qua ngõ này nên đành đợi trong chốc lát, đồng thời cũng vì thế mà nghe được câu chuyện.
Bọn họ có mấy xe phấn trang điểm, muốn đem đến một nơi gọi là Sài Trác An ở phía tây, nhưng không may gặp phải chiến sự, mấy xe hàng hỏng hết cho nên lỗ vốn.
Đám thương nhân này muốn đến thương hội đòi bồi thường, nhưng quản sự của thương hội lớn nhất An Địch Can lại là đệ tử của Cùng Đệ.
Nghe tới đó, Tần Quyên cũng đoán được đại khái thân phận cua Cùng Đệ này rồi.
Bảo sao mà dám muôn sắt kiếm lời!
Đám người kia nói chuyện mãi mới chịu đi, khiến Tần Quyên đứng ở đó đến mức chân tê rần.
Sau khi ra khỏi chỗ nấp, hắn nhảy lên nóc nhà, lúc về tới quán trọ thì đã là canh 4.
Hôm sau, hắn bị đánh thức bởi tiếng quan binh đến tra xét, lùng bắt người Hồi Hột, đặc biệt là những người tới từ Hổ Tư Oát Nhĩ.
Ai trống giống người Hồi Hột đều bị bắt đi.
Tần Quyên biết ngay, họ đang truy lùng người biết chế tạo pháo.
Nhờ đại pháo của người Hồi Hột đó chế tạo mà Mông Cổ đã diệt được Kim, tường thành nguy nga của Kim quốc từng ngăn chặn quân Mông Cổ mấy chục năm, đều sụp đổ trước sức mạnh kinh hồn ấy.
Cho đến giờ, người Mông Cổ vẫn ra sức truy tìm người Hồi Hột đã tạo ra đại pháo này. Tần Quyên to gan suy đoán, họ đang chuẩn bị tấn công Tống quốc.
Tường thành Tống quốc cũng như Kim quốc, cao ngất, kiên cố.
Hắn biết rõ ràng, người Mông Cổ chưa bao giờ từ bỏ ý đồ xâm chiếm Tống quốc.
Năm nào họ cũng tìm thợ chế pháo, thợ đóng thuyền....Rõ ràng đều là chuẩn bị cho âm mưu tiếp theo.
Sau khi quân đội rời đi, mọi người bàng hoàng một lúc lâu mới bình tĩnh lại, sau đó xì xào bàn tán trong bầu không khí nặng nề.
Tất nhiên không ai dám lớn tiếng vì sợ bị bắt đi.
Người An Địch Can cũng không muốn bị liên lụy. Dân sống ở đây đa phần là tăng lữ, thương nhân từ nơi khác tới, toàn những nam nhân bốn năm chục tuổi đi lại trên đường, không thì là cụ già trẻ nhỏ.
Tần Quyên ăn tạm vài món cho bữa sáng rồi lại tiếp tục ngủ. Ban ngày tốt nhất không nên ra đường, vì ở An Địch Can toàn là quân lính.
Lỡ đâu bị bắt rồi tra hỏi thì rất phiền.
Hắn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì thấy mặt trời đã lặn. Quân lính tuần tra đã đi qua con đường bên dưới cửa sổ của hắn bao nhiêu lần.
Tần Quyên xuống lầu ăn cơm, lúc tiểu nhị bưng đồ ăn lên là vừa lúc trời tối mịt.
Hắn hỏi tiểu nhị, "Chợ sắt lớn nhất thành là chỗ thành đông kia à?"
"Thành đông làm gì có chợ sắt, chợ sắt ở thành nam cơ mà." Tiểu nhị nói.
Tần Quyên đương nhiên không biết chợ sắt ở đâu, lời ban nãy chỉ để thăm dò mà thôi.
Tần Quyên nói, "Thành nam à? Ta nhớ nhầm, An ĐỊch Can lớn quá. Nhưng mà ai quản lý chợ sắt đó? Quân Mông Cổ à?"
Nói tới đây, tiểu nhị đảo mắt, thấy không có khách nào xung quanh mới đến gần, nói nhỏ với Tần Quyên, "Ta nghe bảo chủ chợ sắt ở đây có địa vị cao. Không biết quân Mông Cổ ở nơi khác có quản lý sắt hay không, chứ ở An Địch Can thì đám lính thủ thành kia không quản được, càng không có quyền động đến."
Tần Quyên nhíu mày, "Vậy là sao?"
Tiểu Nhị thì thầm, "Ta nói cho ngươi biết, sắt của chúng ta, không cấp cho Trung Nguyên thì cũng cấp cho đại quân Tây Chinh."
"??" Tần Quyên trợn tròn mắt. Hóa ra Ninh Bách muốn đem sắt của mình bán cho Cùng Đệ, sau đó Cùng Đệ lại đem bán cho Đại Đô?
Khoan đã, Tần Quyên vẫn cảm thấy có gì đó cấn cấn.
Nếu Ninh Bách chỉ đơn giản là muốn bán sắt kiếm tiền, thì bán cho Đại Lý hay Cao Ly mà chẳng được, việc gì phải vượt đường xa đến tận An Địch Can mới chịu bán? Đại Lý cách doanh trướng của hắn rất gần, dù địa hình hiểm trở nhưng vẫn đỡ hơn vượt sa mạc núi tuyết đường dài thế này, hơn nữa còn nguy hiểm đến tính mạng.
Chẳng nhẽ đám người từ Đại Đô đến mua sắt là người Ninh Bách cảm thấy an toàn?
Hắn nghĩ, nếu có giao dịch mua bắn sắt giữa An Địch Can và Đại Đô, vậy thì quan viên phụ trách vụ giao dịch này hẳn là biết Cùng Đệ, cũng có thể biết Ninh Bách, nhưng hắn không chắc vị quan đó có biết về thỏa thuận giữa Ninh Bách và Cùng Đệ hay không, rằng Cùng Đệ chỉ là kẻ trung gian cho Ninh Bách mà thôi.
Tần Quyên cau mày. Hắn rất muốn biết quan viên Đại Đô đến giao dịch với Cùng Đệ là ai.
Trước hết, Tần Quyên biết tướng thủ thành An Địch Can bây giờ là đệ đệ thứ tử của Mông Kha vương, hẳn không phải tướng quân Tuyết Biệt Đài. Tần Quyên nghĩ, nếu tướng quân Tuyết Biệt Đài đến An Địch Can tiếp tục nhậm chức thì không thể không đi qua La Bặc.
Nói cách khác, đó hẳn phải là đệ đệ thứ tử nào đó mà Mông Kha vương dẫn theo trên đường Tây Chinh, nhiều khả năng là lão đại trong số các thứ tử.
Tần Quyên nghĩ ngợi một hồi, Tuyết Biệt Đài là bạn cũ của Ninh Bách. Cũng như Ninh Bách, hắn coi tình huynh đệ hơn cả tình thân, nhưng Ninh Bách hình như không biết Tuyết Biệt Đài đã đi đâu. Tuyết Biệt Đài không hề báo cho Ninh Bách dự định của mình.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán thôi.
Lúc trời đã tối mịt, Tần Quyên thay một bộ đồ đen, đeo mặt nạ, lấy khăn che, thậm chí còn đội thêm một chiếc nón cói.
Rời quán trọ, hắn đến chợ sắt ở khu thành nam.
Qua giờ dậu, gần dến giờ giới nghiêm, đường phố chỉ còn lác đác người.
Sau khi quân đội đi tuần qua vài lần, Tần Quyên bèn nhảy lên mái nhà. Lúc tới được thành nam, hắn đã bắt đầu mệt.
Muốn tìm hiểu chuyện mua bán sắt thì phải đến chỗ quản sự, điều tra các giấy tờ giao dịch trong phòng quản sự.
Đột nhập chợ sắt đơn giản hơn nhiều so với đột nhập doanh trại quân Mông Cổ.
Ban ngày, Tần Quyên đã thăm dò tường tận đường đi lối lại trong chợ nhưng chưa thể vào phòng quản sự.
Ban đêm hắn mới chính thức ra tay.
Mọi việc tương đối thuận lợi. Sau khi vào, hắn lật tìm trong đống sổ sách trên bàn quản sự một hồi, loại bỏ những thứ không viết bằng chữ Duy Ngô Nhĩ.
Sau đó, hắn mới kiểm tra phần mình đã lọc được, khẳng định chợ sắt này có bắt tay với quan phủ. Nếu không do quân doanh quản lý thì hắn tiếp tục tra xem quan viên Đại Đô đến mua sắt là ai.
Hắn lật giở hồi lâu, nhưng không thấy có trang khế ước nào được quan viên ký tên, chỉ thấy có đóng quan ấn khắc chứ Hình Bộ.
Hình Bộ đến An Địch Can mua sắt ư? Có lầm không?
Tần Quyên hết sức kinh ngạc. Đúng lúc ấy, hắn thấy ngoài cửa sổ có ánh đèn lay động.
Có người tới!
Hắn vội đặt xấp khế ước xuống, chỉ rút ra một tờ. Sau khi trả đồ đạc về chỗ cũ, hắn chạy lên cầu thang, nhanh chân bò lên gác mái, lẻn đi.
Sau khi chạy khỏi chợ sắt một quãng xa, hắn mới bình tĩnh lại.
Hình Bộ?
Hai chữ này lập tức hiện lên trong đầu.
Tên ngốc Vạn Khê chẳng phải là quan viên Hình Bộ sao? Đừng nói là Vạn Khê cũng dính vào việc này đấy nhé?
Nếu Vạn Khê là người được Đại Đô cử đến mua sắt thì hẳn là sắt dùng cho xây dựng cung điện.
Vạn Khê có biết chuyện này không? Chỉ mong không phải là Vạn Khê bị một kẻ nào khác mượn danh nghĩa để làm việc, khi ấy kẻ đứng sau sẽ an toàn nấp trong bóng tối.
Tóm lại, vụ mua bán sắt này hết sức kỳ quái.
Hắn dám chắc bảy tám phần là Vạn Khê không biết gì cả.
Vạn Khê là người cẩn thận, dù có thực hiện dăm ba vụ mua bán này cũng "đi qua vạn bụi hoa, không dính một chiếc lá", chặt chẽ kín kẽ, không để lại dấu vết cơ mà?
Chẳng lẽ có ai đó giả làm Vạn Khê.
Tần Quyên vừa nghĩ vừa chạy về phía tượng Phật đêm qua. Muốn có câu trả lời, trước hết hắn phải điều tra xem, kẻ mang tên Cùng Đệ kia rốt cuộc là người hay quỷ.
Lúc đến tượng Phật, hắn lại thấy mặt trăng sáng ngời sau bức tượng.
Hít một hơi sâu, Tần Quyên lấy hai viên bạc trong ngực áo, sau đó lấy vải quất quanh cổ, làm sao cho hai viên đậu bạc ấy đè chặt dây thanh quản.
Hắn nói thử hai câu, xác định giọng của mình đã thay đổi, mới đi về phía đồng lúa phía sau tượng.
Hồ nước ở đằng xa tựa như một viên trân châu, loang loáng ánh bạc dưới trăng.
Tần Quyên lướt đến đó như một cơn gió.
TRước căn nhà có hơn 10 thủ vệ. Họ đồng loạt rút đao chĩa về phía hắn. Hắn lên tiếng, "Ta muốn gặp chủ nhân các ngươi."
"Cút." Những người đó quát.
Tần Quyên lặp lại, "Gọi Cùng Đệ ra đây."
Bấy giờ, mấy người kia trợn mắt nhìn. Một người đội nón cói, giọng khàn khàn như lão trung niên, lưng lại cong như bị gù, chẳng rõ có phải cố ý giả vờ không....
"Mật khẩu."
"Mật khẩu gì?" Tần Quyên cau mày.
"KHông biết thì cút!" Đối phương giơ đao lên.
Tần Quyên lập tức xoay người, đoạt lấy đao trong tay kẻ đó, kề lên cổ gã.
"Ngươi...."
Tần Quyên cười lạnh, "Ngươi cảm thấy ai có thể mò đến nơi này? Nghĩ ta chỉ là kẻ qua đường thôi sao?"
"Gọi Cùng Đệ ra đây gặp ta!" Ánh mắt hắn lạnh lẽo, giọng nói uy nghiêm.
Đám thủ vệ không dám chậm trễ, vội chạy đi gọi quản sự.
Tần Quyên thấy một người bước ra nhưng không dám chắc có phải Cùng Đệ hay không.