Kinh Sở Tranh Hùng Ký

Chương 19

Hoàn Độ đến Thượng Sái thì ngày mười bảy tháng đó có một đội nhân mã thong thả nhập thành.

Một đạo cấm quân đi trước mở đường, từ sau đạo cấm quân này hai kị mã song song cưỡi ngựa tiến lên.

Người bên tả chột một mắt, hình tướng uy mãnh, thần quang của độc nhãn có oai thế nhiếp nhân, người này được liệt trong tứ đại kiếm thủ của nước Sở, chính là đệ tam kiếm thủ Phí Vô Cực. Ngày trước trong trận chiến công thành, nếu không có Nang Ngõa đích thân xuất thủ thì hắn đã bị phụ thân của Hoàn Độ dùng thủ pháp đồng quy ư tận để cả hai cùng chết rồi, tuy thế hắn cũng đã không tránh khỏi bị đâm thủng một mắt.

Người bên hữu hình mạo xấu xa hung ác, ánh mắt như điện chớp, khí thế uy mãnh thâm trầm; Quả bất ngờ vì người này chính là mục tiêu thứ nhất của Hoàn Độ: Tương Lão. Khí độ của hắn từ trước vốn đã cao thâm, lâu nay lại tu dưỡng thêm kiếm thuật nên hiện tại đã cao hơn trước một tầng.

Nỗi lo lắng của Hoàn Độ và Trác Bản Trường quả không dư thừa, bọn họ cùng biết rằng để hoàn thành mục đích cơ hồ không thể này đương nhiên phải trãi qua đầy dẫy chướng ngại và nguy cơ. Ngoài Tương, Phí bản thân là hai vị cao thủ tướng lĩnh hạng nhất, lại còn thủ hạ nổi danh của Tương Lão là Trịnh Tê và Vạn Tất Giải cùng với Long Khách, người đã táng mạng dưới tay Hoàn Độ, cùng xưng là tam đại cao thủ dưới trướng Tương Lão. Bọn người này cùng Hoàn Độ có oán cừu sâu xa, chỉ cần Hoàn Độ lộ ra chút tung tích họ tuyệt đối không bao giờ để gã trốn thoát.

Phí Vô Cực nói: "Lệnh doãn lần này cầm giữ Sái Hầu và Đường Thành Công tại gia, hai con người tầm thường ngu muội này lại còn phát thệ quyết không dâng lên bảo vật, thật ngoài sở liệu. Kết quả là Tấn Định Công dùng danh nghĩa nhà Chu để hiệu triệu chư hầu hội họp ở Triệu Lăng, âm mưu tấn công ta, Lỗ, Tống, Vệ, Trần, Trịnh, Tề và các nước khác đồng chuẩn bị để tham dự, đối với chúng ta tình thế hết sức bất lợi."

Bên cạnh hắn Tương Lão vung roi đánh ngựa tiến tới, nét mặt không chút thay đổi, đáp: "Các nước phương bắc, ngoài thì thấy mạnh nhưng bên trong lại yếu, lệnh doãn đã từ lâu âm thầm an bài, bảo đảm bọn chúng không thể hoàn thành tình thế hợp công được."

Phí Vô Cực thắc mắc: "Không hiểu kẻ này có thể được nghe?"

Diện mạo hung mãnh của Tương Lão không hiện lên mảy may đắc ý, đáp: "Nội chánh nước Tấn hỗn loạn, tham ô hối lộ, chẳng điều gì xấu không làm, bọn ta lợi dụng mua chuộc, tự nhiên có người vì bọn ta ra sức."

Phí Vô Cực lắc đầu than: "Từ sau trận Bộc Thành, nước Tấn cùng ta vẫn thường tranh chấp, lúc thắng lúc bại, nhưng lúc nào cũng có Yên Lăng để dựa vào để phản công qua những trận đại chiến, cho đến khi đại phu nước Tống là Hướng Tuất đứng ra làm trung gian giảng hòa, kêu gọi mở ra "Nhị Binh Đại Hội" thì từ đó nước Tấn cũng chưa được chấn chỉnh trở lại, đối với ta thật là đại hữu ích. Hiện tại thì ta lại phải lo lắng về nước Ngô ở phương nam, con người của Hạp Lư này dã tâm cực lớn, lại còn được Ngũ Tử Tư và Tôn Vũ trợ lực, khả năng sẽ thành đại hoạn."

Tương Lão đáp: "Nước Ngô người ít sức yếu, cho dù có minh chủ danh tướng cũng không qua được bản chất yếu nghèo, lại nghe Vu Thần vì nước Tấn mà xúi dục nước Ngô, đem thuật xa chiến ra dạy, thao luyện một cách vội vã hấp tấp như thế thì làm sao thành được?" Nhắc đến Vu Thần là kẻ đã đoạt lấy người yêu của mình thì nét mặt thâm trầm của y không ngừng co giật, tựa hồ như muốn cắn xé người.

Phí Vô Cực cũng nhận ra thần thái đáng sợ của y, lập tức lãng sang chuyện khác: "Gần đây có được một số mỹ tửu, không hiểu liên doãn có muốn thưởng thức không?"

Tương Lão hồi phục phong thái bình tĩnh đáp: "Từ sau khi cùng con trai của Khước Uyển đọ sức ta đã kiêng cữ tửu sắc, chỉ chuyên luyện kiếm thuật, nếu chưa giết được Hoàn Độ và Vu Thần thì ta quyết không đụng tới hai món này." Sắc diện y hiện lên thần sắc kiên quyết.

Phí Vô Cực cảm thấy sợ hãi, hóa ra trong lòng Tương Lão có cừu hận nên mới có thần sắc đáng sợ như vậy, xem bộ dạng này thì cũng đoán được với quyết tâm của y thì kiếm thuật nhất định đã có phát triễn kinh người.

Lúc này trên đường lộ đã có một đội nhân mã tiến tới nghênh đón, đi đầu chính là tướng thủ thành Thượng Sái tên Vũ Thành Hắc. Bên cạnh y là một tướng quân thân hình cao lớn, chính là gã bạn đồ Trung Hành, người đã lưu lại vết chém trên mặt Trác Bổn Trường.

Thời khắc này những con mồi Hoàn Độ đang săn tìm đều tập trung tại một chỗ. Có điều những con mồi này thực ra bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thợ săn mà con mồi lại là hắn. Hắn nhận ra thành Thượng Sái mặt ngoài bình lặng nhưng bên dưới đang cuồn cuộn sóng ngầm khắp mọi phía. Tình hình như sợi dây đàn căng thẳng, hiểm nguy chực chờ.

Vũ Thành Hắc khí thế hùng tráng như núi quất ngựa tiến lại, gặp Phí Vô Cực và Tương Lão thì sáng mắt lên, cất giọng trầm trầm kêu: "Tốt lắm, Phí tướng quân và ba mươi sáu kị mã trường mác cùng liên doãn ngôi vị cao quí lại đến Thượng Sái, tất nhiên sẽ có một màn biểu diễn thật thú vị." Nang Ngõa từ trước tới giờ vẫn chưa mua chuộc được Vũ Thành Hắc, người này vốn tuy mặt ngoài hòa thuận với hai người Phí, Tương nhưng trong lòng lại bất hòa, vì thế Trung Hàng là phe cánh của Nang Ngõa lại được an bài vào vị trí bên cạnh Vũ Thành Hắc không ngoài mục đích kềm chế vị tướng quân đương triều này.

Phí Vô Cực thầm mắng: "Ta muốn mang ai theo thì cứ mang cớ gì đến ngươi?" Nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện vẻ khách khí: "Lệnh doãn thấy gần đây chốn biên phòng đa sự, mười tám nước lại ngấm ngầm hội họp ở Triệu Lăng âm mưu tấn công chúng ta, nên mới phái hai người chúng ta mang quân tinh nhuệ tới, tướng quân xem bọn ta dùng được việc gì xin cứ theo đó mà phân phó."

Tương Lão ngồi trên lưng ngựa, thần tình không lộ ra mảy may tình cảm khiến người nhìn phải lạnh mình.

Vũ Thành Hắc nhìn qua mọi người một lượt: "Phí tướng quân nói thật hay, ta xem thật ra lệnh doãn sợ ta làm việc bất lực hay sao?"

Vũ Thành Hắc quân quyền cực lớn nên Phí Vô Cực vốn có phần e ngại, nên nghe vậy tuy ngạc nhiên nhưng không nổi giận mà lại cười: " Vũ tướng quân quá lời rồi, tướng quân chiến công lừng lẫy thiên hạ ai cũng biết, lệnh doãn xem như cánh tay mặt, sao lại phải nói những lời này chứ?" Trung Hành hấp tấp tiến lên giảng hòa: "Phủ tướng quân đã chuẩn bị tửu yến đặc biệt cho Tương liên doãn và Phí tướng quân tẩy trần, xin mời."

Toán Sở binh lẹ làng kéo cương chuyển đầu ngựa lại theo Vũ Thành Hắc và Trung Hành nhắm hướng bên kia của đường lộ từ từ ruổi ngựa đi, cờ xí phất phới, đội hình chỉnh tề, hết sức đẹp mắt, biểu hiện sự ưu việt của truyền thống và huấn luyện của quân Sở. Giữa thời chư bá tranh hùng mà nước Sở vẫn đứng vững cả trăm năm nay dĩ nhiên phải có lý do.

Tiếng trống lễ vang lên, khí thế trang nghiêm.

Tương lão đối với lời nói không khách khí của Vũ Thành Hắc không có chút phản ứng, từ nảy giờ vẫn không nói một lời. Mấy năm nay y chuyên tâm nghiên cứu kiếm đạo, đã tới cảnh giới không còn bị tình cảm và ham muốn chi phối nữa. Kiếm thuật khi đã vào giai đoạn cực hạn của thể năng, chính là lúc phải chuyên chú vào sự luyện tập tu dưỡng của tâm linh và ý chí.

Lúc Tương lão toan ruổi ngựa theo toán Sở binh tiến tới bỗng cảm nhận một cặp nhãn quan sắc bén đang chiếu vào sau lưng. Không một dấu hiệu báo trước, thân hình Tương lão từ lưng ngựa bắn lên như điện chớp, nhắm phía sau bay xéo ngược lại và hạ xuống giữa đường lộ, sự việc xảy ra đột ngột làm đám đông trợn mắt há miệng ngẩn ra, Tương lão chân vừa chấm đất tức thì chuyển thân quay lại, từ đuôi mắt tựa hồ thấy bóng người thoáng qua, biến mất vào ngõ hẻm. Thân hình Tương lão như mây bay nước chảy lập tức đuổi theo, chỉ thấy một con hẻm nhỏ, hai bên tường cao, Tương lão động thân, phóng lên đầu tường nhưng chỉ thấy mái nhà san sát còn tung tích kẻ địch thì chẳng thấy đâu cả.

Đám đông người đi đường lúc này mới bừng tỉnh, tạo thành một cuộc hỗn loạn, ùa nhau chạy trốn, tản mác vào các ngã đường nhỏ.

Đội ngũ nhân mã nhất tề ngừng lại, Phí Vô Cực, Vũ Thành Hắc đều quay lại, vươn cổ ra nhìn. Tương lão biết có đuổi cũng không kịp nên nhảy xuống, thản nhiên nói: "Người này thân pháp mau lẹ, bổn nhân bình sanh hiếm thấy."

Phí Vô Cực vừa được thấy Tương lão hiển lộ thân thủ thì mặt hơi tái đi, trong quá khứ y đã không lạ gì bản lĩnh của Tương lão, nhưng kinh người hơn nữa là so với Tương lão bây giờ y quả thật đã thua kém nhiều nên trong lòng âm thầm sợ hãi. Vũ Thành Hắc im lặng không nói gì, ngay tại trong thành của y lại xuất hiện cao thủ như thế này đã làm y mất mặt không ít.

Trung Hành lên tiếng: "Có thể nào nước Tấn phái cao thủ sang dòm ngó?". Tương lão lắc đầu im lặng, trước sau không đáp một lời.

Dấu hiệu của một cơn phong ba sắp xảy ra.

Hoàn Độ quay trở về ngôi nhà bí mật liền triệu tập Trác Bản Trường và mười gia tướng trọng yếu nhất để thương nghị: "Ta vừa lén theo dõi để xem xét đội ngũ nhập thành của Tương lão và Phí Vô Cực, đã thấy Tương Lão và Trung Hành hai người này rồi." Nói tới đây thì nét mặt lộ vẻ kinh dị, tiếp: "Tương lão công lực hơn xưa quá nhiều, hắn đã cảm ứng được sự theo dõi của ta, may mà ta đã kịp thời bỏ đi, không thì hậu quả thật là khó mà tưởng tượng! Hiện tại sự tu dưỡng vũ học của người này đã cao hơn nhiều so với sự ước lượng của ta lúc đầu, xem chừng bọn ta phải cải biến kế hoạch rồi."

Trác Bản Trường thở dài nói: "Lúc ấy kẻ này cũng có mặt tại một bên đường, cho đến lúc Tương lão nhảy lên giữa không trung mới giật mình chạy lại, lúc đó chủ công đã biến mất vào ngõ hẻm, so với Tương lão vẫn nhanh hơn một bước, không rõ chủ công làm thế nào mà biết trước hành động của Tương lão như thế."

Hoàn Độ đáp: "Khi Tương lão sinh ra cảm ứng thì trong lòng ta cũng nổi lên sự cảnh giác, ngay trong sát na Tương lão bắt đầu nhảy lên thì ta cũng đồng thời mau lẹ thoái lui, bất quá đường rút lui của ta vốn ngắn nên nhìn qua thì tựa hồ ta nhanh hơn một bước, thật ra lần tới so tài thì khó phân thắng bại." Hoàn Độ quang minh lỗi lạc, một điểm nhỏ về mặt này cũng không muốn chiếm phần tiện nghi, chúng gia tướng đều lộ thần sắc tôn kính.

Một gia tướng khác là Tà Thường lên tiếng: "Chúng tôi cũng đã biết Tương lão lợi hại từ ít lâu rồi, mình chỉ cần tăng cường thêm nhiều nhân thủ để đối phó với lực lượng của hắn, cần gì phải cải biến hoàn toàn kế hoạch?" Người tên là Tà Thường này niên kỷ ước chừng bốn mươi, cao gầy, my thanh mục tú như một thư sinh, nhưng khi y triễn khai ngọn trường mâu trong tay thì dũng mãnh vạn người khó giữ, gần đây vì cừu hận gia tộc đã cần tu khổ luyện nên vũ công còn siêu việt hơn cả Trác Bản Trường, ngấm ngầm chính là đệ nhất cao thủ trong đám gia tướng.

Hoàn Độ cười nhẹ: "Ám sát phải xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị. Tu vi của Tương lão đã đạt tới cảnh giới không thể ám sát. Sáng nay ta chỉ mới lộ sát khí ra ánh mắt mà đã dẫn động tới phản ứng của y, cho nên việc ta muốn ám sát y trước đây không thể dùng được nữa, xem ra chỉ còn mỗi cách là cùng với y so tài một phen."

Một gia tướng khác thấp nhỏ cường tráng tên Cát Can lên tiếng: "Thế lực của địch hơn hẳn bọn ta, hai người thủ hạ của y là Vạn Tất Giải và Trịnh Tê đã rất khó đối phó, huống chi lại còn Phí Vô Cực và ba mươi sáu kỵ mã trường mác của y nữa, lại còn thêm trọng binh nước Sở trong thành Thượng Sái, bọn ta dùng yếu đánh mạnh, làm sao có cơ hội thắng được?". Chúng nhân đều cùng gật đầu, Cát Can đã nói ra những suy nghĩ trong nội tâm của bọn họ, ngay cả cách ám sát cũng không hoàn hảo, vì một khi đã đạt được mục đích thì sợ là việc đào thoát cũng không thể được.

Hoàn Độ thong thả đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, đầu óc suy nghĩ về mười ba thiên binh pháp của Tôn Vũ để tìm xem có thể dùng được điều gì. Hắn nhớ lại trong thiên "Thế" có câu: "Phàm chiến giả, dĩ chánh hợp, dĩ kỳ thắng...Thường trong cuộc chiến, dùng cách trực tiếp để giao chiến, nhưng phải dùng cách gián tiếp để thắng trận. Các cách gián tiếp này nếu biết cách áp dụng thì vô cùng như trời đất, chẳng bao giờ hết như dòng chảy của sông suối; giống như nhật nguyệt, chúng hết rồi lại bắt đầu trở lại; giống như bốn mùa, qua rồi lại đến...vị chỉ có năm, nhưng khi pha chế thì lại biến hóa đến vô số mùi vị khác." Ý này muốn nói thiên hạ thiên biến vạn hóa, kỳ thật có thể tóm lược lại trong vài nhân tố cơ bản, thí dụ như nhật nguyệt, giang hà, ngũ sắc, ngũ vị, tất cả một khi qua sự điều chế thay đổi khác nhau thì sẽ biến hóa vô cùng. Hiện tại phương pháp giết hai người này cần phải vận dụng cả "kỳ" lẫn "chánh", khi gặp tình hình khác thì phải phối hợp khác đi thì mới phát huy được uy lực của cái gọi là "chiến thế chẳng qua chính là kỳ chánh, kỳ chánh biến hóa không cùng tận. Kỳ chánh tương sanh, như chạy trên vòng tròn không bao giờ dứt, ai trên đời này có thể dùng cho hết ?"

Ta hiện tại lấy yếu đánh mạnh, nếu có thể tạo dựng lên một hoàn cảnh nào đó để hóa yếu thành mạnh. Ví như một khối đá tròn, khi thôi động trên đất bằng thì phải phí sức mà đẩy lại không được xa, nhưng tại núi cao chỉ cần một chút sức cũng đủ cho khối đá này ào ào lăn thẳng xuống dưới, hai tình thế khác nhau đến mức không thể nào so sánh được, đây chính là tạo thế. Cho nên mới nói là "cố thiện chiến nhân chi thế, như chuyển viên thạch ư nhận chi san giả, thế dã."

Hoàn Độ ngừng bước quay lại, nhìn quanh các gia tướng thủ hạ một vòng, chúng nhân đều lộ vẻ chờ đợi. Hoàn Độ vừa cười vừa nói: "Bọn ta có hai món mồi khả dĩ dẫn dụ được Tương lão cắn câu, món mồi thứ nhất là Trung Hành, món mồi thứ hai chính là ta."

Trung Hành đã hoàn tất việc luyện binh tại giáo trường, cùng với hơn chục tùy binh ruổi ngựa trở về phủ đệ, đồng hành với y còn có cao thủ dưới trướng Tương lão là Vạn Tất Giải. Tương lão, Phí Vô Cực và Vũ Thành Hắc ba người lúc này đang mật nghị tại tướng quân phủ, nên y có nhiệm vụ tiếp đãi Vạn Tất Giải. Còn một cao thủ nữa là Trịnh Tê đang có nhiệm vụ khác. Cùng đi còn có ba mươi sáu cao thủ kỵ mã trường mác của Phí Vô Cực.

Trung Hành luôn lo lắng bị tộc nhân báo phục, y không e ngại về những người khác nhưng duy với Hoàn Độ lại hết sức sợ hãi vì người này thật sự lợi hại, giữa thiên la địa võng lại biến mất một cách vô tung vô ảnh, khả năng của hắn đúng là quỷ thần mạc trắc.

Mấy chục kỵ mã thong thả ruổi ngựa, từ từ chuyển hướng, nhắm về con đường lớn của thị tập, đang lúc chánh ngọ nên người qua kẻ lại đông đúc, cổ xe loa chạy trên đường hô hoán cho người bộ hành tránh ra để có đường tiến tới. Đương nhiên người đi đường thấy thanh thế của Trung Hành như vậy tự khắc phải nhường ra một lối đi.

Trung Hành và Vạn Tất Giải một mặt vừa nói cười, một mặt cứ thong thả ruổi ngựa tiến tới.

Ở đầu đường trước mặt kẻ bộ hành cũng tránh sang hai bên nhường đường cho một cỗ xe song mã đang từ từ tiến lại, người phu xe đầu đội mũ tre nên không thấy rõ diện mục.

Đi đầu là hai tên tùy binh của Trung Hành, thấy cỗ xe song mã tiến lại hoàn toàn không có ý định nhường đường thì cùng nhau hô hoán chưởi mắng.

Cỗ mã xa trước mặt chạy lại còn cách độ chừng ba trượng, đại hán trên xe đưa cao roi quất mạnh lên lưng ngựa làm nó hí dài, kéo cỗ xe chạy về hướng Trung Hành, Vạn Tất Giải.

Trung Hành, Vạn Tất Giải đều thuộc hạng vũ sĩ thân kinh bách chiến, đồng thanh quát lớn, vũ khí đã nằm trong tay, lúc này cỗ mã xa đã gần tới hàng Sở binh đi đầu.

Đại hán trên cỗ mã xa rời chỗ ngồi phóng đi, chân đạp trên lưng ngựa làm cỗ mã xa chạy loạn lại càng vùn vụt nhanh hơn chồm lên nhắm giữa đạo Sở binh kéo tới. Một ánh chớp lạnh nhoáng lên, hai tên Sở binh cùng bắn ra hai màn mưa máu trên thân ngựa rồi té xuống một bên.

Đại hán đứng trên ngựa mang khuôn vải trắng che mặt chỉ lộ ra đôi mắt, tuyệt không chần chừ, tả cước đạp lên hông ngựa, thân hình phóng ra như mũi tên nhắm phía Trung Hành bay tới.

Trung Hành thấy khí thế của thích khách sầm sập, ngay sau lưng thích khách lại là mã xa lồng lên phóng theo bén gót, quang cảnh thời khắc này tựa như tử thần từ địa ngục ra đòi mạng. Y biết lúc này mà sợ hãi rút lui cũng không kịp nữa nên phấn khởi ý chí, thúc bụng ngựa phóng tới, trường kiếm thừa thế đâm thẳng về phía trước.

Vạn Tất Giải xứng danh là cao thủ, phản ứng rất nhanh, thanh trường kiếm trong tay từ bên tả phối hợp với Trung Hành, tấn công xéo lên. Còn những kẻ khác và ba mươi sáu cao thủ kỵ mã trường mác đều phản ứng chậm hơn một bước, nhất thời bị giữ ở vòng ngoài không thể chen vào.

Trường kiếm của thích khách lấp loáng ánh sáng màu bạc, so với đồng kiếm của Vạn Tất Giải và Trung Hành hoàn toàn khác biệt, trong khoảng thời gian chớp nhoáng nghe vang lên hai tiếng leng keng, thì ra trường kiếm của thích khách trước chém vào kiếm Vạn Tất Giải sau đó cùng đồng kiếm của Trung Hành xoắn vào nhau. Thích khách chẳng những không lùi lại còn tiến lên, dùng lực của hai lần giao kiếm, vụt bay lên khoảng không phía trên đầu Trung Hành.

Trường kiếm của Vạn Tất Giải bị thích khách như điện chớp chém vào thì toàn thân chấn động, trường kiếm cơ hồ rơi xuống đất, hết sức kinh hãi lăn rớt xuống khỏi mình ngựa.

Trung Hành thấy trước ngựa một màng ánh sáng lạnh lẽo chớp động thì dùng đồng kiếm đâm thẳng tới cùng trường kiếm địch nhân xoắn vào nhau, một luồng đại lực tựa như muốn kéo y nhào xuống khỏi ngựa nên hồn phi phách tán, dùng hết sức kéo kiếm về lại thì trước mắt thấy bóng người hoa lên rồi không còn biết địch nhân đã biến đi đâu mất, lại nghe xung quanh bốn bề có tiếng kinh hô truyền lại, tâm trí đang thấy bất ổn thì cảm nhận ở đỉnh đầu mát lạnh, thì ra một thanh trường kiếm đã thọc xuống giữa đỉnh đầu y khiến y chưa kịp kêu thảm thì đã táng mạng rồi.

Thân hình thích khách vẫn không dừng lại, hữu cước điểm vào vai Trung Hành vọt lên vừa rút trường kiếm ra khỏi đỉnh đầu Trung Hành, một vòi tên máu bắn lên không cao hơn cả trượng, hoa máu vừa rơi xuống đất thì thích khách đã sớm vọt nghiêng lên mái nhà gần đó, thân hình chỉ nhoáng lên rồi biến mất.

Thân thể Trung Hành lúc này mới ly khai lưng ngựa rớt xuống đất vang lên một tiếng.

Chúng nhân đều trợn mắt há mồm, mặc dù bọn họ thân kinh bách chiến nhưng mức độ kiếm thuật kinh nhân, hành động mau lẹ mạnh mẽ như người này thì họ chưa từng nghe thấy bao giờ. Sự việc xảy ra trước sau bất quá chỉ trong một chớp mắt thì Trung Hành đã trở thành một thây ma.

Tương lão ngồi giữa đường lộ, cẩn thận kiểm tra thương khẩu của ba thi thể và không ngừng tra hỏi Vạn Tất Giải, đang đứng cạnh đó, từng tình tiết nhỏ nhặt nhất của sự việc lúc xảy ra. Phí Vô Cực và Vũ Thành Hắc đứng một bên vẻ mặt không lộ ra chút gì phiền hà vì bọn họ biết mỗi câu hỏi của Tương lão đều có mục đích.

Tương lão nhìn quanh mọi người, cuối cùng dừng lại tại hai thủ hạ Trịnh Tê và Vạn Tất Giải nói: "Lập tức ra lệnh của ta cho mọi người chuẩn bị hành trang thật đơn giản, trong vòng hai khắc phải sẵn sàng theo ta lên đường."

Phí Vô Cực ngạc nhiên lên tiếng: "Liên doãn lần này phụng mệnh với nhiệm vụ trọng yếu, việc truy tra hung đồ sao không giao lại cho hạ cấp lo liệu?" Tương lão mỉm cười đáp: "Bọn chúng lo liệu thế nào được?" Lúc này có thủ hạ bước lại báo cáo: "Ngựa và xe của hung đồ đều có tiêu chí cửa hàng cho thuê Chánh Hưng ở phía thành bắc, người của tiệm này nói hắn độ chừng ba mươi tuổi, thân thể khôi ngô, khi mướn xe không thấy hắn mang theo binh khí gì cả." Một thủ hạ khác tiếp lời: "Người này năm ngày trước đã trú tại Phi Lai lữ điếm ở thành nam, suốt ngày ở trong phòng và cũng không chào hỏi ai cả, chỉ hôm nay mới trả tiền phòng rồi bỏ đi."

Tương lão thong thả nói: "Năm ngày trước là ngày ta vào thành, quả nhiên chính là hắn; Hoàn Độ lần này ngươi cô thân tới đây gây hấn, để rồi ta xem ngươi làm thế nào đào thoát khỏi tay ta." Một bàn tay y từ từ mở ra rồi nắm lại, các đốt xương kêu lạo xạo, ánh mắt y xẹt ra những tia hưng phấn. Phí Vô Cực lại lên tiếng: "Tương huynh ...quốc sự là trọng, nên suy nghĩ kỹ."

Tương lão đưa mắt nhìn sang Phí Vô Cực, ngay cả Phí Vô Cực công lực cao tuyệt và là con người thâm trầm cũng cảm thấy gan ruột lạnh ngắt. Ánh mắt Tương lão chớp chớp sáng rực, tinh quang lưu chuyển không ngừng, như mũi tên bắn vào trong độc nhãn của y. Vũ Thành Hắc không nói một lời, chỉ ngồi nhìn giống như đang xem trò vui. Người này tinh thiện binh pháp nhưng vũ nghệ chỉ tầm thường nên không muốn dây vào.

Tương lão nói: "Ý ta đã quyết không cần phải nói nhiều." Y thong thả nhìn về hướng xa, nghĩ thầm: "Thật là một trùng hợp may mắn, mấy tháng nay ta đã giăng ra một mạng lưới trinh thám nghiêm mật, đặc biệt tại Phương Thành và Thượng Sái chuyên ngăn phòng gián điệp của các nước phương bắc xâm nhập, vốn để ứng phó với cục thế khẩn trương hiện nay, Hoàn Độ ngươi như con ruồi đui mù, một mực chạy bừa thì ta đoan chắc ngươi không thể trốn khỏi ngoài trăm dặm." Tay quyền đang nắm chặc của y mở ra rồi nắm lại tựa hồ như đang nghiến lấy yết hầu Hoàn Độ.

Cuộc chiến trên thuyền ngày trước với Hoàn Độ đã là một sỉ nhục cho y và cũng đã làm y mất đi cơ hội đoạt lại nàng Hạ Cơ, nên đối với y Hoàn Độ đã trở thành người mà y thống hận nhất trên đời này. Tương lão lên tiếng phát thệ: "Hoàn Độ, ta nhất định lấy mạng ngươi bằng kiếm của ta." Lúc này hình dạng Tương lão giống như một con rắn độc hung mãnh mà Hoàn Độ đang đạp trúng vào đuôi. Cuộc săn đuổi sắp bắt đầu. Người thợ săn có thể biến thành con mồi, con mồi cũng có thể ngược lại chuyển hóa thành thợ săn.

"Nên ngũ hành biến hóa luôn luôn, bốn mùa thay đổi không ngừng, ngày có lúc ngắn lúc dài, trăng hết khuyết thì lại tròn." Thắng bại vốn chỉ cách nhau bằng một ranh giới rất mỏng manh.

Khoảng chừng vài chục kỵ mã tại con đường cái quan cấp bách dong ruổi, Tương lão dẫn hết đám thủ hạ cao thủ khẩn cấp theo sau lộ tuyến của Hoàn Độ truy đuổi thật sát. Tương lão hết sức mãn ý với mạng lưới trinh thám do chính tay y bày ra, một toán đã không ngừng thu thập tư liệu của Hoàn Độ. Hoàn Độ hiển nhiên đã tưởng rằng nếu hắn đi từ phía bắc của Thượng Sái rồi rẽ ngang để vượt dòng Nhữ Thủy, sau đó đi thẳng tới Triệu Lăng là nơi mười tám nước đang hội họp thì sẽ không ai dám truy đuổi. Tương lão thầm cười Hoàn Độ đã tính sai nước cờ này, đồng thời ước đoán quãng đường hắn đi, vô luận hắn có nhanh đến đâu thì phía bên y dùng khoái mã nhất định sẽ bắt kịp hắn trước khi tới Nhữ Thủy.

Lúc này đã gần hoàng hôn, Tương lão dừng lại một tiểu trấn bên đường để đổi ngựa trước khi truy đuổi suốt đêm. Ngựa không dừng vó, Tương lão chạy thẳng tới Trọng Cương, nơi này đồi núi chập chùng và dòng Nhữ Thủy chảy dài theo rặng núi này, vòng quanh trong khoảng mười dặm.

Trăng sáng vằng vặc, nguyệt sắc chiếu xuống núi rừng, đủ sáng để thấy rõ sơn đạo hiểm trở khó đi. Tương lão sai người dẫn ngựa rồi cùng Vạn Tất Giải, Trịnh Tê hai người thủ hạ vũ công cao cường nhất, triễn khai thân pháp nhắm hướng đỉnh núi phóng tới.

Thân pháp họ cực nhanh, chưa tới nửa thời thần thì đã tới đỉnh núi, vừa định theo sơn đạo xuống núi thì chợt thấy một người đang cầm kiếm đứng giữa lộ, chính là người họ đang truy đuổi. Hoàn Độ ung dung nói: "Quý khách rồi cũng tới, ta sao dám không cung kính chờ đợi." Chúng nhân đại kinh thất sắc cùng tức thì rút vũ khí ra. Tương lão không đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Thiết kiếm trong tay huynh có phải do người nước Việt chế luyện?"

Hoàn Độ bội phục nhãn quang và kiến thức của Tương lão, đáp: "Mục quang Tương huynh quả nhiên nhìn xa trông rộng, chính là kiệt tác của Âu Dã Tử đại sư, Tương huynh nói đúng rồi." Tương lão đáp: "Thiết kiếm này được chế luyện đặc biệt nên nhìn qua là biết ngay vì ta đã từng tốn công muốn tìm xem nó hạ lạc phương nào, cuối cùng mới biết chủ nhân của nó chính là Ngô vương Hạp Lư, chỉ không biết là ta phải gọi huynh là Tôn huynh hay Hoàn huynh?"

Hoàn Độ cơ hồ thất thanh kêu lên vì kinh hãi, Tương lão quả thực lợi hại, chỉ dựa vào một thanh thiết kiếm đã có thể đoán ra thân phận khó dò của hắn. Tương Lão cười dài: "Chỉ cần một người trong bọn ta thoát khỏi nơi này thì ta xem chừng hoàn cảnh của huynh sẽ còn tệ hơn là bị ta giết." Nói xong vẫy tay, bọn người theo sau y lập tức chia ra hai hướng tả hữu phóng vào trong rừng, sau đó có tiếng binh khí va chạm nhau truyền lại, thì ra bọn người của Tương lão bỏ chạy vào rừng đã bị ngăn chặn.

Tương lão đứng giữa sơn đạo, nét mặt vẫn không xuất lộ một chút tình cảm, thong thả rút ra thanh đồng kiếm, vừa nói: " Cho dù thiết kiếm của huynh sắc bén thập bội ta chỉ sợ hôm nay huynh khó mà thoát chết."

Hoàn Độ đưa trường kiếm chỉ thẳng vào Tương lão, hắn có lợi thế của thiết kiếm nhưng cũng lại là nhược điểm rất lớn cho thân phận hiện tại, giả sử Tương lão quyết ý đào tẩu hắn nhất định có chết cũng phải ngăn trở vì Tương lão vốn giảo hoạt nhất định lợi dụng tình thế hết sức có lợi này.

Tương lão dùng hai tay cử trường kiếm lên ngang ngực, hai mắt rực hung quang chiếu vào Hoàn Độ đang đứng ngoài hai trượng. Hoàn Độ hoành kiếm ngang ngực, hắn bước vào cảnh giới "Thủ Tâm", mọi sự vật xung quanh đều gát qua một bên, từng bộ vị của Tương lão đều được hắn nhận thấy rõ ràng, thậm chí hắn còn thấy rõ cả đầu ngón tay và lông mi của Tương lão như đang đặt trước mắt.

Trong cảnh giới cực tĩnh đó, toàn thân Tương lão khẽ rung động, trường kiếm trong tay bất thần vọt lên không, mũi kiếm nhắm vào Hoàn Độ, từ khoảng cách ngoài hai trượng như một tia sáng lạnh lẽo nhanh như điện chớp bay tới mặt Hoàn Độ. Hoàn Độ hú dài, thanh thiết kiếm trước ngực vụt phóng thẳng lên rồi vạch xuống, tiếng kim loại giao nhau vang lên thành một chuỗi liền lạc như những hạt châu báu đổ xuống dĩa ngọc tạo thành màn âm thanh liên miên bất tuyệt.

Hai người cuối cùng cũng phân khai. Tương lão cử đồng kiếm quá đầu, hình tướng hung dữ, mở lời: "Nếu không phải ngươi có thiết kiếm thì chỉ trong bốn mươi tám chiêu vừa rồi cũng đủ cho trường kiếm của ngươi gãy vụn rồi." Hoàn Độ biết lão không phải nói khoát, đáp lại: "Ngươi biết không thể địch nổi thì tại sao không cởi giáp cụp đuôi mau chạy về Thượng Sái?"
Bình Luận (0)
Comment