Kính - Song Thành

Chương 1


Dông tố thổi tuyết bay loạn xạ, mù mịt lưng chừng trời, che trùm mặt trời giữa trưa.
Màn trời bên ngoài cơn bão tuyết vẫn một màu xanh thẳm, đây đó cánh ưng chao liệng.
Từ trên không nhìn xuống, núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách ở giữa những đỉnh băng khổng lồ chập chùng trùng điệp, giống như một hạt sáng chói nhất trong chuỗi minh châu trên mũ bạc, lấp lánh tỏa ánh.

Nhưng ánh sáng đó giờ phút này đã bị bão tuyết tràn ngập non nước phủ mờ.
Mục lực của chim ưng có tốt tới mức nào cũng không nhìn thấy mấy điểm đen như những con kiến bò trên sườn núi dưới bão tuyết.

Chim ưng chỉ biết lượn vòng chứ không có cách nào đáp xuống nghỉ ngơi, không ngờ có một đoàn người y phục lam lũ chầm chậm lặn lội leo núi.
Gió hù hụ, bốn bề một mảng trắng mênh mông, cả đông tây nam bắc cũng không nhận ra được.

Giữa triền núi, hàng người bị khổn chỉ còn nước đứng trụ gót, lết bước tụ lại một chỗ, vây thành cụm hầu kháng cự lại gió dữ.

Không khí trên núi cao vốn đã loãng, lúc gió hú lại càng dồn ép đến mức không có cách nào hít thở nổi, hơi lạnh thấu xương khiến lữ khách ăn mặc mong manh run bần bật.
Đám người lặn lội đường xa đã mệt đến cực độ, mặt mày một màu xanh dờn khủng bố, hiển nhiên là con dân lưu lạc bần cùng, y phục lam lũ, khuỷu tay đầu gối rách lộ da thịt tái mét giá buốt.

Nơi bị băng tuyết cắt rạch không rỉ máu, chỉ đông thành màu tím bầm, nứt bạnh ra, giống như cái miệng trẻ nít há mở, đáng sợ dị thường.
Lữ khách mỏi mệt kiệt lực còn chưa tìm được chỗ tránh gió, dông bão đã cuộn tới, lấp kín mắt mọi người.

Bốn phía một màu trắng khủng bố.

Giữa tiếng gió gào rít, chỉ nghe thấy vài tiếng gào thê thảm.

Người không đủ thể lực trong đội ngũ không có cách nào đứng vững, lần lượt bị cuốn đi như những mảnh giấy, rơi xuống vực sâu đá nhọn lởm chởm nhấp nhô của vùng núi tuyết vách dựng sừng sững.
“Mọi người cẩn thận! Mọi người cẩn thận!”.

Trong đội ngũ có một thanh âm khản đục hét lên, khí lực mạnh bạo, xuyên thấu dông tố đến bên tai từng người: “Nắm lấy người bên cạnh, đứng cho vững! Gió lớn sẽ qua mau thôi!”.
Hắn đứng trong đội ngũ, hơi bần thần, xoay mặt qua phương hướng thanh âm truyền tới, lại không nhìn thấy gì.
“Mau nắm giữ! Coi chừng bị…”.

Bên tai chợt nghe tiếng người nói, sau đó một bàn tay thô ráp thò qua, vội vàng bắt giữ tay hắn.

Gió hú rít quét sạch tiếng nói của kẻ đồng hành, bàn tay đó lại nắm tay gã chặt cứng, cũng lạnh như băng tuyết.
Hắn thậm chí chẳng xoay đầu nhìn xem người bên cạnh là ai, trên mặt thoáng qua vẻ khó chịu, quyết định rút tay về.
Sát na đó, cơn gió mãnh liệt nhất rền rĩ ập xuống đỉnh đầu trong chớp mắt! Bên cạnh đâu đâu cũng có tiếng kêu la, không ai đứng vững được, thoái lùi liên tục.

Bị kẹp giữa đội ngũ, hắn cũng không tránh khỏi thoái theo mọi người mấy bước, lại đồng thời vùng thoát khỏi bàn tay của người bạn đồng hành kia.
“A!”.

Gió hù hụ lướt qua, bên tai gần sát trong gang tấc vang vọng tiếng kêu la kinh hoàng, là thanh âm của hán tử kia.


Hắn còn chưa kịp quay đầu, cảm thấy bàn tay vừa buông ra thần tốc rời khỏi bàn tay của hắn trong nháy mắt, cuốn theo cuồng phong mãnh liệt.
“Ối! Cứu mạng! Cứu”.

Người đó rống hết sức lực, nhưng thanh âm lại mau chóng lướt xa theo gió.
Hắn chỉ đứng giữa cơn dông tố, bất động,
lắng nghe thanh âm như tơ mỏng dứt lìa trong gió tuyết, sau đó có vẻ ghê tởm đưa tay lên phủi phủi, dùng tuyết xoa hữu thủ, phủi sạch sẽ, rồi rụt vào ống tay áo, mặt không đổi sắc đứng giữa đoàn người.
Gió cuối cùng đã bỏ đi sau một trận gầm rít, tuyết mịt mù cũng dần dần rơi xuống, thị tuyến sáng rõ lại.

Nhưng hàng người trong nháy mắt đã mất hết quá nửa.
“Mới đến triền núi đã như vầy, sợ rằng người có thể sống sót đến được Thiên Khuyết không còn mấy ai!”.

Hắn bỗng dưng khe khẽ cười mỉa một tiếng, lại tiếp tục di động theo cước bộ của chúng nhân tới trước, tìm một chỗ tránh gió, dừng lại nghỉ ngơi.
Lượm cành khô vạch trên mặt tuyết, trước hết vẽ một vòng, sau đó dừng lại, điểm một cái ngay giữa vòng tròn.
Gió tuyết quyện vào, đập lên mặt.

Hắn nhắm mắt, bàn tay đang điểm chấm sát na đó có hơi run run.
Là đây… là đây rồi? Cuối cùng sắp về đến nơi đó rồi.
Giây phút khép mắt, hắn lại nhìn thấy một tà áo trắng như sao sa, rơi vụt xuống trước mắt, càng lúc càng xa, càng lúc càng xa… Nhưng kỳ dị là người rơi mình mặt mày lại càng lúc càng hiển hiện rõ rệt, càng lúc càng gần hắn, càng lúc càng gần.

Trên khuôn mặt trắng nhợt, đôi mắt không còn sinh khí nhìn hắn, ngón tay thò ra cơ hồ muốn sờ lên mặt hắn.
“Tô Ma”.

Đôi môi như cánh hoa khô héo nhè nhẹ mấp máy, gọi hắn.
“Cạch!”.

Cành khô bỗng gãy lìa, hắn mở mắt, đồng tử đen nhánh chứa đựng thần sắc bần thần trống vắng.
“Hù… hù… hù…”, gió đang gầm gừ, nhưng thanh âm đá lửa soèn soẹt vẫn không ngừng truyền vào tai, tốc độ càng lúc càng mau, hòa theo tiếng chửi rủa lầm thầm.

Đội bão tuyết nhúm lửa, một hồi thật lâu vẫn chưa thắp lên được, Thiết Oa Lý bồn chồn đến cực độ, rống lớn: “Ê, ai qua đây giúp được không? Quỷ sứ!”.
Đám người ngồi bên cạnh lão không có ai lên tiếng.

Nơi đây là giữa sườn núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách, vừa kết thúc một buổi lặn lội đường xa, mọi người đều mệt đến mức toàn thân rã rời.

Sau khi dừng chân nghỉ ngơi, người còn sống sót chiếu theo sự phân công nội bộ, lượm cành khô, nấu lương khô, lần lượt hoàn thành nhiệm vụ, cả đám dân lưu lạc người nào người nấy y phục lam lũ vừa đói vừa lạnh lập tức ngã lăn ra đất nghỉ ngơi, đợi đến bữa cơm, còn hơi sức đâu mà lo đến công chuyện của người kề cận?
“Một bầy quỷ nghèo giết hoài không hết.

Cho các ngươi chết đói!”.

Thiết Oa Lý phì một tiếng, mắng chửi, tiếp tục không ngừng quẹt đá lửa.
Hắn cũng không lên tiếng, chỉ ngồi trong một cái hố tuyết hơi lõm xuống ở phía bắc hòn núi, vòng tay ôm thân hình bé bỏng của Tô Nặc vào lòng, im lặng nhìn về phía Thiết Oa Lý.


Lúc mọi người ai nấy đều mệt mỏi kiệt lực, cũng chỉ có lão đầu đó thể lực đủ sung túc để có thể mắng chửi người ta… Thiết Oa Lý cũng chính là người lần này dẫn dắt mọi người băng vượt núi tuyết đi đến Vân Hoang châu.

Xem ra hán tử tuổi ngoại ngũ tuần đó không phải đơn giản.
Hắn nghĩ vậy, trên mặt lại không tỏ lộ dáng vẻ gì, chỉ vuốt ve A Nặc trong lòng.

Suốt một đường đến đây, A Nặc mình mẩy cũng đã lạnh như một khối băng.

Hắn cẩn thận ôm nó vào ngực, thân mình gắng hết sức ngã ra sau, ép sát vào hố, tránh gió tuyết quần quật đập vào mặt như dao cắt.

Nhắm chặt mắt, nghe bên tai tiếng dông bão gào rít thoạt đến thoạt đi, cảm nhận dưới chân như có dao cứa vì lặn lội một thời gian dài.
Đi đã hai tháng, chắc sắp đến Thiên Khuyết rồi chứ? Bao nhiêu năm rồi…
Không ngờ có có ngày về lại, hơn nữa không ngờ lại là cùng đi với một đám lưu dân trôi dạt trốn chạy này.
Trên mặt có cảm giác đau rát, gió tuyết rít gào phảng phất đã rạch tét mặt hắn.
“Đại thúc, ông xem xem có phải rơm mồi bị ướt không? Con có mang theo liềm bắt lửa, ông xem có dùng được không?”.

Giữa bão tuyết, đột nhiên vang lên tiếng nói trong trẻo của một thiếu nữ, trên mặt tuyết có tiếng bước chân lạo xạo.
“Phựt!”.

Một tiếng vọng giòn giã, đột nhiên lại có một hơi nóng dâng lên giữa cơn bão, ngọn lửa dìu dịu bám vào cành khô.
“Úi chà, quả nhiên dùng liềm bắt lửa ngon hơn! Tiểu nha đầu, cám ơn ngươi!”.

Thiết Oa Lý như nhẹ bớt gánh nặng, thở hì hục lấy hơi, tiếng cười truyền vọng trong gió.

Từ phá thành Kinh Châu tới đây, suốt một đường tây tiến, đám người ô hợp vì chạy nạn mà tụ tập lại càng lúc càng đông, nhưng do thành phần phức tạp, tuy nói là kết bạn đường, nhưng đại đa số luôn tự lo riêng mình, chỉ có thiếu nữ kia vừa nhiệt tâm vừa hoạt bát, thu hoạch được hảo cảm của rất nhiều người trong đám.
“Không cần cám ơn, nấu cháo là để mọi người cùng ăn mà.

Qua khỏi ngọn núi tuyết này chắc sắp đến Thiên Khuyết chứ? Mọi người gian khổ mấy ngày nữa là xong thôi”.

Thiếu nữ cười tươi tắn, thanh âm tuy mệt mỏi, lại vẫn tràn nhựa sống, khiến cho đám lưu dân thất điên bát đảo ai nấy cũng phấn chấn tinh thần.

Lào xào đạp tuyết, bước ngắn bước dài, thiếu nữ lại trở về bên này.
Những người này cũng vọng tưởng muốn đi Vân Hoang sao?
“Đất chở mang, giữa Lục Hợp, trong Tứ Hải, có đất tiên gọi là Vân Hoang.

Có nhật nguyệt soi rọi, dùng sáng tối chia ngày giờ, dùng bốn mùa kết thành năm, chắc cũng đã hơn ngàn tuổi, thần linh sinh sôi, kỳ vật dị hình, là Thiên hay Thọ, chỉ có thánh nhân mới có thể thông thấu”.
Đoạn lời nói trong “Lục Hợp Thư Đại Hoang Tây Kinh” vỏn vẹn vài chục chữ đã in khắc thế ngoại tiên cảnh đó, cứ như chốn Bồng Lai, Vân Hoang đã trở thành tiên cảnh mà người Trung Châu mơ ước.

So với những Bích Lạc Tam Sơn sương khói mênh mang khó tin khó tìm, truyền thuyết Vân Hoang lại là lời truyền cổ xưa có bằng có cớ.


Thậm chí có thương hiệu buôn châu báu phao đồn đã từng đi đến nơi đó, mang về bảo vật khiến người Trung Châu mê mệt thần hồn.

Tơ sa Giao Tiêu (một loại lụa trong truyền thuyết do mỹ ngư nhân dệt), minh châu, hoàng tinh (ngọc topaz), bích ngọc, ánh ngọc thuần khiết, chất ngọc lộng lẫy, tuyệt không phải là sở hữu của nhân gian.
Do đó, sự tồn tại của Vân Hoang cứ như Đào Hoa Nguyên vậy, được vô số người tin tưởng.

Nhưng trong “Đại Hoang Tây Kinh” chỉ nhắc sơ qua đến phương vị của nó ở phương tây đại lục Trung thổ, từ vùng núi tuyết Tây Vực theo con đường nhỏ thông qua dải đất dài hẹp là có thể đến.

Con đường nhỏ đó theo truyền thuyết bắt đầu từ Vân Mộng Trạch, chung điểm ở một nơi nào đó giữa núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách.
Bằng vào lời rao truyền phiêu diêu hư vô đó, xưa nay không ngừng có người lặn lội đường xa mà đến, tra tìm mỗi một con đường nhỏ khắp núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách.

Người Trung Châu thời xưa có truyền thuyết “tìm được Đào Nguyên thì tránh được loạn đời Tần”.

Đến khi Trung Châu chiến loạn liên miên, quần hùng tranh giành quyền lực, lưu dân cùng đường mạt lộ hoang mang tìm kiếm đào nguyên tránh xa tai họa như vầy càng lúc càng nhiều.
Đám dân đói mặt mày hốc hác đó sao không nghĩ xem đã không sống nổi ở Trung Châu, làm sao có thể đến được Thiên Khuyết?
Đang nghĩ ngợi,
Đang nghĩ ngợi,
tiếng bước chân lạo xạo chợt dừng lại trước mặt hắn, nhưng lại không có tiếng nói.

Ngón tay của Quỷ Lỗi sư nắm chặt lấy Tô Nặc, nhưng không ngước nhìn nàng ta, cũng không mở miệng, chỉ tự lo cho bản thân, cúi đầu xuất thần.
“Có thể ngồi ở đây chứ?”.

Ngoài hố tuyết, thiếu nữ kia cuối cùng đã cất tiếng hỏi, nhưng liền đi tới không đợi hắn hồi đáp.
Khoé miệng hơn thoáng qua vẻ khó chịu, hắn cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm nhát gừng: “Thụ thụ bất thân mà?”.
“Không sợ, tôi không phải người Hán”.

Thiếu nữ nói, ngồi xuống cạnh hắn, chểnh mảng thốt: “Tôi là người Đông Ba”.
“Người Đông Ba?”.

Hắn có vẻ kinh ngạc.
“Ừm, bọn tôi sống bên sông Lan Thương, kết quả gần đây nơi đó cũng bắt đầu bùng nổ chiến tranh, chỉ còn nước bỏ chạy”.

Thiếu nữ thở dài một hơi, nhặt một cành khô vẽ vẽ trên mặt tuyết.
Hắn có vẻ ngán ngẫm khe khẽ lắc đầu.

Trường đại chiến loạn Trung Nguyên này đã dằn dai hai mươi mấy năm, vô số ngươi bỏ nhà lưu lạc, xem ra ngày nay phong hỏa cũng đã lan tràn tới Nam Cương.

Khó trách những người kia đều hốt hoảng muốn chạy thoát khỏi Trung Nguyên!
“Tôi là Na Sinh, mọi người đều gọi tôi là A Sinh”.

Thanh âm của thiếu nữ vang lên bên tai, rất nhiệt tình, rất êm ái: “Còn ông? Suốt dọc đường không thấy ông nói chuyện, ông tên là gì?”.
“Tô Ma”.

Hắn không nhúc nhích thân mình một chút xíu nào, ôm Tô Nặc trong lòng hờ hững hồi trả một câu.
“Tô Ma? Không giống họ tên người Hán!… Ông là người tộc nào? Thát Đát? Lâu Lan? Đột Quyết? Cao Ly?”.

Na Sinh có vẻ ngạc nhiên, một hơi tuôn ra hết đủ thứ tên quốc gia nàng ta biết được, nhưng nam tử ngồi dựa mình trong hố tuyết vẫn một mực không gật đầu, đôi mắt cúi thấp, không biểu lộ chút dáng vẻ gì.

Bị đón tiếp lãnh đạm, Na Sinh lại không có ý buông bỏ đối với nam tử đồng hành trẻ tuổi này, nàng đã lưu ý đến hắn từ lâu.

Tuy đang lang thang lưu lạc, cả đám ai nấy mặt mày lọ lem đầu tóc bù xù, nhưng Quỷ Lỗi sư trẻ trung kia vẫn không che giấu được dung mạo anh tuấn, đường nét khuôn mặt thanh tú, ngũ quan cơ hồ không có chỗ khiếm khuyết nào.

Đối với một thanh niên đẹp trai thu hút đến mức đó, cho dù đang trên đường lưu vong khốn đốn nhọc nhằn, cũng đủ để bắt giữ sự chú ý của thiếu nữ người Miêu đầy nhiệt tình.
“Ủa, tượng gỗ của ông thật tốt… giống như sống vậy!”.

Đang tìm lời để bắt chuyện, Na Sinh nhìn thấy Tô Nặc hắn một mực ôm trong lòng, cười cười giơ tay muốn sờ vào: “Ông là Quỷ Lỗi sư?”.
“Bốp”.

Bàn tay của thiếu nữa còn chưa chạm đến, bàn tay của người gỗ bé nhỏ chợt nhấc lên, đánh văng tay nàng ta.
“Đừng đụng đến đệ đệ ta”.

Tô Ma vẫn không nhìn nàng, chỉ nói một câu, ôm tượng gỗ vào lòng.
Bàn tay của cái tượng bé nhỏ chầm chậm hạ xuống, Na Sinh nhìn thấy một đường tơ trong ngần cơ hồ nhìn không ra cột trên khớp bàn tay, đầu kia của đường tơ lại buộc vào chiếc nhẫn trên ngón tay giữa bàn tay phải.

Bàn tay của Tô Ma lộ phân nửa khỏi áo, mười ngón tay thon dài, trên mỗi một ngón tay đều có mang một chiếc nhẫn kỳ dị, mỗi một chiếc nhẫn đều có buộc một đường tơ, đầu kia của đường tơ biến mất trên khớp của tượng người gỗ.
Tượng người gỗ đó cao không tới hai thước, mặt mày tuấn mỹ phi phàm, tóc đen để trái đào, mặc trang phục kỳ dị không phải Hồ không phải Hán, lại sạch sẽ mới mẻ hơn so với bộ dạng lam lũ của chủ nhân.

Xem ra Tô Ma bảo vệ đạo cụ giống hệt mình đó rất kỹ.
“Đệ đệ của ông?”.

Na Sinh ngây người một hồi, nhịn không được cười: “Thật có lý… Quả nhiên rất giống ông”.
Nhưng đang cười cười, sắc mặt của thiếu nữ từ từ tái mét.

Định thần nhìn tượng gỗ trong lòng Tô Ma, Na Sinh cắn chặt môi dưới mới không thoát miệng la hoảng.

Quá giống… Giống đến mức đó, đơn giản là giống từng li từng tí, cho dù từng sợi tóc, từng phân da thịt cũng giống hệt với Tô Ma trước mắt vậy.
Không biết có phải là ảo giác, hay là vì ngón tay trong tay áo Tô Ma dời động, Na Sinh chợt nhìn thấy cái tượng người bé nhỏ cao chưa tới hai thước kia ngoái đầu sang, khẽ mỉm cười với nàng ta.
Nụ cười quỷ dị.
“Nó cười!”.

Không còn nhịn được nữa, Na Sinh thân mình lùi về sau dán sát vào hố tuyết, thoát miệng rú lên: “Nó cười!”.
“Là ngươi hoa mắt”.

Tô Ma vẫn không ngước đầu nhìn nàng ta, chỉ hững hờ hồi đáp, sau đó ôm tượng gỗ nhỏ mang tên Tô Nặc vào lòng, không nói nữa.
Gió rít gào cuốn tuyết từ ngoài vào, phảng phất muốn chôn hai người trong cái hố băng nông cạn này.

Tô Ma không nói, vùng đất tuyết trừ tiếng gió ra, chỉ có tiếng củi khô cháy tí tách, mùi thơm thức ăn cũng bắt đầu lan tỏa.
“Có lẽ, có lẽ là vì đói quá, choáng váng hoa mắt”.

Giữa tĩnh lặng, Na Sinh nhận thua.

Nàng ngước đầu nhìn Quỷ Lỗi sư đang ôm tượng gỗ, mục quang mấy lượt biến ảo.

Cuối cùng, phảng phất đã nghĩ ra gì đó có thể đả phá tình trạng khó xử trước mắt, thiếu nữ Đông Ba hứng khởi đề nghị: “Tô Ma, tôi coi số cho ông nhé?”.

Bình Luận (0)
Comment