Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 102

Phòng bệnh của Tả Thần An.

Gương mặt của Tam Thiếu âm trầm, trên mặt toàn là dấu hiệu sắp nổi trận lôi đình.

"Thần An. . . . . ." Hạ Vãn Lộ cúi đầu, kéo ống tay áo của anh.

Cô đã rất vất vả mới thừa dịp người nhà họ Tả rời đi, Sa Lâm thì tạm thời chỉ huy trực ban cô mới tìm được cơ hội chạy vào phòng bệnh nói với anh chuyện ra viện, nhưng vừa mới mở miệng, ông già này lại bày ra bộ mặt khó ưa đấy.

"Thần An. . . . . . Em chỉ bị một vết thương nhỏ, căn bản cũng không cần nằm viện. . . . . . Hiện tại cũng đã khỏi hoàn toàn rồi, ở nơi này khiến trong lòng em lo lắng. . . . . . Em còn muốn đi làm nữa!" Aiiiii, năm năm không thấy, anh cũng không còn nhỏ nữa, sao lại còn giống trẻ con hơn trước kia thế này?

"Em đi làm thì quan trọng! Hứa Tiểu Soái cũng quan trọng! Còn anh chính là người không quan trọng!" Người này nói chuyện giọng điệu chua chát, không khác gì một oán phụ ngày xưa.

Cô im lặng, đây là tư vị gì vậy?

"Em đã đồng ý ở phòng bệnh sát cạnh anh, bây giờ lại ra viện, anh cũng phải ra viện!" Anh càng nổi lên tính khí trẻ con, náo loạn ầm ĩ.

". . . . . ." Thật là….. càng ngày càng kỳ cục rồi, bảo bảo này, ở trong nhà họ Tả vốn là nhỏ tuổi nhất, mặc dù được Tả Tư Tuyền quản giáo nghiêm nghị, nhưng rốt cuộc ông nội lại cưng chiều, mẹ cũng hết mực yêu thương, hình thành nên thói ngang ngược rồi. . . . . ."Thần An, anh chín chắn lên một chút có được hay không?"

Nói anh là không chín chắn?! Đây chính là câu nói làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông! Cho dù trong tính cách của anh có chỗ không chín chắn, làm càn, đó cũng là bởi vì quá sợ mất đi. . . . . .

"Anh thật sự không thể mất em lần nữa!" Anh nắm tay của cô, trong lòng bàn tay của cô còn có vết thương kết vảy thô ráp, anh nhẹ nhàng vuốt, cô có biết không, trải qua năm năm nhung nhớ từ tận trong xương tủy, anh cần phải có bao nhiêu dũng khí mới lại dám mở toang lòng mình, phơi bày tình yêu trước mặt cô một lần nữa? "Anh rất sợ em sẽ bỏ trốn. . . . . ."

Từ lúc nhập viện tới nay, anh luôn nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô khi xảy ra tai nạn kinh hoàng ấy, điều này làm cho anh vô cùng lo lắng. . . . . .

Cô nhất thời im lặng.

Anh vuốt ve tay của cô, thời gian giống như dừng lại, qua một lúc lâu, anh mới nói, "Heo con, đừng đi nữa. . . . . ."

Nỗi khó chịu và đau đớn từ sâu thẳm trong tim bùng lên, cô ép mình phải mỉm cười, nhẹ nhàng một tiếng, "Được. . . . . ." Thanh âm có chút run rẩy.

"Vậy khi em xuất viện sẽ ở đâu?" Trong mắt của anh lộ ra vui sướng, sáng long lanh

.

"Khu tập thể của bệnh viện, trước mắt em sẽ ở đó, về sau sẽ. . . . . ."

"Không được!" Anh quả quyết phản đối, "Ở lại nhà của anh!"

"Thần An. . . . . ." Cô ở chỗ của anh? Giống như rất nhiều lần anh cùng với các ngôi sao của mình? Hơn nữa, ngày sau Hiểu Thần tìm đến cô thì làm thế nào? (Chỗ này không biết dịch sao cho phải ^ ^!)

"Không cho lựa chọn! Em lại đi tìm những căn phòng cũ nát như trước, anh không an tâm để em vào ở! Không muốn ở nhà anh cũng được, anh sẽ dùng tên của em để mua một căn phòng nhỏ!" Anh dường như nghĩ đến điều gì, cứ như vậy mà quyết định, "Cứ làm như thế đi! Mua một căn phòng nhỏ, mười mấy thước vuông cũng được, gần bệnh viện em đi làm nữa! Có thể tiến hành ngay lập tức!"

Về điểm này thì cô tin tưởng, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ chứ sao. . . . . Nhưng mà, đây không phải là ý muốn của cô. . . . . ." Thần An, em không muốn ở chung với anh theo cách như vậy, anh mua nhà cho em, lại còn mua sắm hết thảy mọi thứ, quan hệ của chúng ta là gì đây?"

Ánh mắt anh chợt lóe lên, nụ cười tràn ra, "Anh hiểu rồi, em chính là đang cảm thấy không có danh phận sao? Được! Chúng ta lập tức kết hôn! Lúc nào cũng có thể! Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn, được không?"

"Không thể!" Cô bị dọa sợ, kết hôn? Cô không thể gả cho anh, cũng sẽ không gả cho anh!

Anh vừa nghe lời này, sắc mặt liền thay đổi, "Tại sao không thể?"

"Quá. . . . . . Quá nhanh. . . . . ." Cô ấp a ấp úng.

"Cũng đúng, không thể khiến em chịu uất ức được!" Anh cười nhéo mặt của cô, "Vậy thì nghe anh! Heo con ngốc nghếch, còn phải phân biệt của anh của em sao? Tất cả của anh đều là của em, bao gồm cả người của anh nữa, cũng là của em luôn, anh dốc sức xây dựng Tế Hạ chính là vì em, anh cũng vì chuẩn bị cho ngày gặp lại mà luôn cố gắng, cố gắng để ngày gặp lại sẽ là một Tả Thần An thành thục, thành công đứng ở trước mặt em, có thể mang cho em hạnh phúc, là một người đàn ông đáng giá để em yêu!"

"Em. . . . . ." Cô vẫn mang vẻ mặt ngượng ngùng.

"Không cho phép của anh của em nữa! Cho em hai lựa chọn, thứ nhất, nghe lời của anh; thứ hai, anh lập tức trói em lại, mang đi kết hôn! Em chọn cái nào?" Sự do dự của cô, làm cho anh mất đi kiên nhẫn lần nữa.

"Có người bá đạo như anh vậy sao?" Cô cuống đến mức muốn đứng lên.

Lại bị anh vững vàng đè xuống, "Anh chính là người bá đạo như vậy! Em cũng không phải là ngày đầu biết anh! Được rồi, anh gọi Sa Lâm đi tiến hành!"

Vì vậy, Sa Lâm đang đảm đương công việc cảnh vệ ở bên ngoài thì được triệu tập vào, Tả Thần An ra lệnh cho anh trong vòng một ngày phải tìm được một căn phòng thích hợp, có thể lập tức chuyển vào ở, sau đó lại gọi điện cho Thần Hi, bảo cô chuẩn bị tất cả đồ dùng cần thiết cho phụ nữ, thậm chí còn nói đến chuyện mua áo lót. . . . . .

Thời điểm bàn luận về vấn đề này, anh nhìn sang ngực cô, nói một số đo, "70B."

Cô nghe xong, hai gò má nhất thời ửng hồng, giống như anh đang dùng con ngươi sắc bén nhìn xuyên thấu qua quần áo của cô. . . . . .

Anh cười thầm, cúp điện thoại, tâm tình rất là vui vẻ, "Giấu cái gì mà giấu? Năm năm rồi mà cũng không lớn lên chút xíu nào!"

"Nhưng mà. . . . . . Làm sao anh biết. . . . . ." Cô đỏ bừng cả mặt nói thầm, chẳng lẽ là anh rất có kinh nghiệm? Nhìn thấy? Phải biết rằng năm năm trước anh không nhìn thấy cô, nhưng ngay lập tức, cô liền nhớ đến căn nhà ở Vân Hồ của anh, trong nhà để cả quần áo của cô, đầy đủ cả trong lẫn ngoài. . . . . . Tưởng tượng ra bộ dạng của anh khi nhìn áo lót của mình, không biết sẽ như thế nào, không khỏi tức giận trừng mắt lườm anh một cái, "Anh là đồ biến thái!"

Anh lại không hề tức giận, cười ha ha, thật vô cùng yêu thích biểu hiện vừa thẹn vừa giận này của cô, riêng bộ dạng hai má đỏ ửng, hai mắt trong veo của cô cũng đủ để cho tâm thần anh nhộn nhạo. . . . . .

Hạ Vãn Lộ bị anh cười đến luống cuống, đứng lên chuẩn bị đi, lại bị anh níu lại, "Đi đâu?"

"Làm thủ tục xuất viện!" Cô đẩy tay của anh, e sợ người nhà họ Tả sẽ bất ngờ đi vào và nhìn thấy.

"Ở lại với anh! Những chuyện này để cho Sa Lâm làm là được rồi!" Anh nắm tay cô không buông, lôi kéo cô ngồi xuống, lại nói, "Yên tâm, hôm nay sẽ không có bất kỳ người nào đến, mọi người đều bận rộn rồi!" Anh biết trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, năm năm trước, khi anh ra khỏi phòng phẫu thuật thì không gặp được cô. Tháo băng gạc ra, khoảnh khắc cảm nhận được ánh sáng kia, người mà đôi mắt anh mong muốn nhìn thấy nhất chính là Tiểu Lộ Châu nhi của anh, nhưng, anh lại chỉ được mọi người nói cho biết cô là ăn trộm, vật chứng cũng lấy được về, niệm tình cô cũng chăm sóc anh đã lâu, chỉ đuổi cô đi, không truy cứu trách nhiệm hình sự. . . . . .

Anh tất nhiên là không tin, nhưng mà, lại có thể tưởng tượng, cô là một cô gái không nơi nương tựa, phải đối mặt với nhóm người ỷ giàu có quyền lực để áp bức này đã cảm thấy bất lực đến cỡ nào. Trước khi mọi chuyện được xử lý tốt, anh sẽ không để cho cô bị hoảng sợ, sẽ không để cho cô bị làm phiền. . . . . .

Bốn mắt nhìn nhau, một nóng rực, một tránh né.

"Thuốc đã truyền xong rồi!" Cô tìm được một cái cớ, nếu không thật lo lắng mình bị anh ánh mắt nóng bỏng của anh nướng cho cháy rồi.

Cô nhấn chuông, gọi hộ sĩ đến .

"Đây là chai cuối cùng, không còn nữa, rút kim thôi!" Hộ sĩ lưu loát rút kim truyền ra cho anh, lại lấy ra một chai thuốc, "Nên thoa thuốc rồi!"

"Để xuống đi! Cho cô ấy làm, cô ấy cũng là hộ sĩ chuyên nghiệp đấy!" Tả Thần An vội nói.

"Thật sao?" Hộ sĩ có chút lo lắng hỏi.

"Thật! Tôi còn quan tâm tới vết thương của mình hơn là cô!"

Hộ sĩ vốn đang vội, tiếng chuông gọi vẫn vang không ngừng, vì vậy cô ấy để chai thuốc xuống, "Vậy tôi đi chỗ khác trước, có cần gì thì nhấn chuông gọi tôi!"

Tả Thần An bị bỏng ở ngực và bụng cũng không nghiêm trọng, trải qua mấy ngày trị liệu cũng đóng vảy rồi, anh cầm chai thuốc lên định vứt đi, "Cái này thoa khắp nơi, bẩn hết cả người, không cần thoa nữa!"

"Không được! Anh đúng là bệnh nhân không chịu nghe lời nhất!" Dùng bông băng đè ép mu bàn tay anh để cầm máu, Hạ Vãn Lộ cả giận nói. Ở trong bệnh viện, đối với vấn đề này, cô không thể nghe theo anh.

Anh cười hắc hắc, đưa chai thuốc cho cô, "Vậy em bôi cho anh! Anh chỉ nghe lời em nói thôi!"

Cô im lặng lần nữa, nhìn một chút bông băng đặt trên tay anh, đã không có máu chảy ra nữa, liền nhận lấy chai thuốc, bôi cho anh.

Từ ngực đến thắt lưng, cô xuống tay vừa nhẹ vừa mềm, vừa tỉ mỉ quan sát, "Cũng không tệ lắm, khôi phục rất tốt!"

"Anh đã bảo là khỏi đến nơi rồi mà!" Anh tự đăc nói, lại thấy Hạ Vãn Lộ bôi đến cạp quần liền ngừng lại, vội nói, "Bôi xong chưa? Còn gì nữa không!"

"Vẫn còn?" Bởi vì bôi thuốc, nên trên người anh không mặc áo, có thể nhìn thấy những nơi đã bôi rồi. . . . . .

"Bụng cũng có. . . . . ." Anh nhẹ nhàng nói, mang theo một nụ cười quỷ dị xấu xa.

Mặt của cô đỏ lên, thật là kỳ quái, còn có chuyện gì chưa làm qua đâu? Lần đầu tiên gặp mặt liền dám kéo quần của người ta xuống, thế nào mà đến bây giờ, còn càng ngày càng xấu hổ. . . . . .

"Tiểu thư Hạ Vãn Lộ, cô là hộ sĩ, phải có tinh thần nghề nghiệp, cô lại đang nghĩ chuyện gì?" Trong giọng nói của anh rõ ràng có ý trêu chọc.

Cô huých anh một cái, "Em cái gì cũng không nhớ!" Nói xong cố làm ra vẻ trấn định mà hơi kéo quần của anh xuống dưới, quả nhiên còn có một chút dấu vết mờ mờ, so với bộ ngực nhẹ nhiều, hơn nữa, về cơ bản thì đã khỏi toàn bộ rồi.
Bình Luận (0)
Comment