Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 106

Anh ôm cô, chính là không muốn thả cô ra. . . . . .

Cô có chút dở khóc dở cười, thật là đứa bé thích dính người. . . . . .

"Anh muốn như thế nào? Rốt cuộc có để cho em đi hay không?" Cô đơn giản đem vấn đề vứt cho anh, anh sẽ không phải cứ như vậy quấn cô chứ?

Anh cười hắc hắc, ở môi cô hung hăng cắn xuống, mới lưu luyến không rời buông ra, lại như cũ lôi kéo tay của cô không thả, "Thật không muốn để cho em đi. . . . . . Một phút cũng không muốn em rời anh đi. . . . . . Ngày mai em phải đến thăm anh?"

"Được ——" cô giống như dỗ dành đứa nhỏ đáp ứng anh.

Anh nắm tay của cô, mở ra, đập vào tầm mắt là vết sẹo thật sâu, anh vuốt ve, dặn dò, "Tạm thời không cần tự mình làm cơm, đợi hoàn toàn khỏe lại rồi làm cũng được."

"Dạ!" Cô cười, đây mà là Tả Tam Thiếu sao? Thật giống như một ông lão thích càu nhàu thì đúng hơn!

"Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh. . . . . ."

"Được. . . . . ."

"Hôm nay nói Sa Lâm dẫn em đi ăn một bữa thật ngon, đừng chỉ lo tiết kiệm tiền cho anh!"

"Được. . . . . ."

Anh cuối cùng buông tay cô ra, lấy ví, từ bên trong cầm lấy một tấm thẻ, đưa cho cô, "Cái này cho em, mật mã là ngày sinh của em."

Cô nhíu mày, vừa định đẩy tấm thẻ trả lại anh, liền bị anh dùng lực nắm chặt tay, sắc mặt cũng trầm xuống, "Đừng trả lại anh! Của anh cũng chính là của em, nếu như em không nhận, cũng đừng nói chuyện với anh nữa, yêu anh chính là chấp nhận anh, chấp nhận ưu điểm cũng như khuyết điểm của anh, chấp nhận tất cả của anh, trong đó cũng bao gồm tiền của anh!"

Nhìn dáng vẻ cố chấp của anh, cô thua rồi.

Nếu như, đây là cách thức anh thể hiện tình yêu đối với cô, như vậy cô đồng ý nhận số tiền này của anh, để cho anh có thể yên tâm. . . . . .

Anh lúc này mới cười, "Thật là đứa bé ngoan! Biết nghe lời rồi! Mua nhiều vào! Cứ mua những thứ mà em thích! Đàn ông của em kiếm được rất nhiều tiền!"

". . . . . ." Có loại người kiêu ngạo như vậy sao? Cô không nói gì, "Em đi đây?"

"Đi đi!" Anh rộng rãi phất tay một cái.

Cô thật sự xoay người hướng cửa ra vào đi tới, mới đi được hai bước, đã nghe thấy từ sau lưng truyền đến tiếng hét lớn bất mãn của anh, "Đứng lại!"

"Làm sao vậy?" Không phải anh để cho cô đi rồi sao? Giờ lại làm sao nữa?

"Em thật sự cứ như vậy mà đi về?" Anh vẻ mặt mất hứng.

"Vậy anh muốn như thế nào?" Quả nhiên là tính khí đại thiếu gia, rất khó phục vụ. . . . . .

"Em phải hôn anh đã chứ?" Anh không vui chỉ chỉ môi mình.

Cô trợn tròn mắt nhìn thẳng anh, làm ơn! Nụ hôn buổi trưa còn chưa đủ mãnh liệt sao?

"Tới đây!" Anh ngoắc ngoắc ngón tay.

Không có biện pháp, ai bảo cô dính vào cái kẻ bám người như keo này làm chi, giờ muốn thoát cũng không được?

Cô bước tới gần anh, vừa mới chuẩn bị hôn má của anh, anh lập tức nghiêng đi, chỉ chỉ môi mình, "Không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu!" (chắc ý anh là chị không được ăn gian ó, mình không biết nói sao nên để như nguyên tác luôn)

Cô trừng mắt nhìn anh, "Anh xem miệng của em như thế này? Không biết làm sao để ra ngoài gặp người khác rồi !" Cho tới giờ, cô vẫn còn cảm thấy cánh môi đau rát, giống như bị sưng lên vậy.

Anh cười đến vui vẻ, nâng mặt của cô lên, nhẹ nhàng ở môi cô ấn xuống một cái, "Được, nhìn thấy em nghe lời như vậy, tạm tha cho em! Mau đi đi!"

"Chắc chắn muốn em đi về chứ?" Cô bĩu môi trừng anh, gương mặt đáng yêu, thấy anh rất nhanh sẽ thay đổi, cô vội vàng rời đi, nếu không sẽ thật sự không đi được rồi. . . . . .

Cô sửa sang lại quần áo, có chút nhăn nhó, còn chút dính thuốc, đều do anh làm hại!

Cho anh một ánh mắt tức giận, cô ra khỏi phòng bệnh.

Trên hành lang vang lên tiếng giày cao gót thanh thúy, cô nhìn lại nơi phát ra tiếng động, là Kiều Á tới. . . . . .

Cô nhanh chóng tìm nơi kín đáo tránh đi. Cô không biết tại sao mình lại muốn trốn nữa . . . . .

Chỉ là nhìn thấy Kiều Á bước vào phòng bệnh của anh, trong lòng cô mãnh liệt dâng lên từng trận chua xót. . . . . .

Thật ra cô luôn tự nhắc nhở mình, không cần để ý, không phải đã nói sẽ không quan tâm bên cạnh anh có những ai sao? Có lẽ anh và Kiều Á chỉ là quan hệ ông chủ cùng nhân viên, tất cả lời nói của anh đều là thật, anh từ trước đến giờ chỉ có một mình cô. . . . . .

Nhưng là, đêm đó ở trong Ám Hương, hình ảnh anh cùng Kiều Á thân mật bên nhau, không ngừng ở trong đầu cô tái hiện, đồng thời, một cái tên khác cũng xuất hiện trong trí nhớ—— Khả Tâm, cô chủ Khả Tâm, đây như thế nào là một cái tên chứ?

Nhưng mà, cũng là cái tên này nhắc nhở cô. Hạ Vãn Lộ! Cô đang nhớ cái gì? Cô ở đây chờ đợi cái gì? Cô không phải chỉ muốn có bấy nhiêu thôi sao? Vậy tại sao còn ở đây thất vọng cái gì? Tại sao còn muốn khổ sở? Đúng! Hạ Vãn Lộ! Không oán giận! Không đau buồn! Phải thật vui vẻ vượt qua mỗi một ngày cùng anh bên nhau! Giống như năm năm trước, để cho anh nhớ một đời một kiếp! A! Hạ Vãn Lộ, thật ra cô cũng rất xấu xa nha!

Cô đi ra, hai bên má, có dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, khóe môi, lại hiện lên một nụ cười thật tươi! Hạ Vãn Lộ! Thương anh, như vậy đủ rồi!

Sa Lâm ở bên ngoài chờ, thấy cô đi ra, dùng sức vẫy tay về phía cô.

Cô cố gắng làm cho dáng vẻ tươi cười của mình chân thật hơn, đi về phía anh.

Đợi đến gần, Sa Lâm vẫn cứ nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, cô không hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức lên xe, nhưng mà, vừa nhìn thấy bản thân từ kiếng chiếu hậu, trên cổ có mấy ấn ký đỏ tươi, vô cùng dễ thấy. . . . . .

Cô rốt cuộc hiểu được vì sao Sa Lâm có vẻ mặt ngạc nhiên như thế, khuôn mặt nhất thời đỏ rực lên, nóng hổi, tay cũng không tự giác lôi kéo cổ áo, nhưng làm thế nào cũng không giấu được những thứ ấn ký kia, trong lòng khó tránh khỏi lại mang anh ra oán giận một trận. . . . . .

Sa Lâm ho hai tiếng, làm bộ không nhìn thấy, nhưng lại âm thầm tính toán, sau này phải chế nhạo Tả thiếu gia một trận mới được, lần này không phải quá mạnh mẽ quá sao, cũng không biết dịu dàng một chút?

Hai người theo sự dặn dò của Tả Thần An, cùng nhau ăn cơm, đợi Sa Lâm đưa cô về nhà lúc này cũng hơn tám giờ tối, Sa Lâm dẫn cô đến trước cửa phòng, giao chìa khóa cho cô, "Đã muộn rồi tôi không tiện vào, phòng ở tôi đã xem qua, cũng sửa chữa lại rồi, chủ nhà này còn chưa có ở đã phải di dân, cho nên mới vội vã bán đi, tôi liền trả tiền mua lại, thủ tục vẫn chưa hoàn toàn làm xong, nhưng mà ông chủ đáp ứng cho cô tạm thời vào ở trước. Bên trong cái gì cũng có, cũng không tệ lắm đâu, về phần vật dụng cần thiết, tôi đều giúp cô mua mới rồi, nếu như cô còn muốn mua thêm cái gì nữa, có thể gọi điện nói cho tôi biết! Đây là số điện thoại của tôi!"

"Được, cám ơn!" Cô tuyệt sẽ không có cái gì không hài lòng, cô đối với phòng ở không có yêu cầu gì, huống chi cô biết, đây là khu chung cư với những trang thiết bị tốt nhất, giá phòng cũng không hề rẻ!

"Tôi đi đây! Còn phải trở lại bệnh viện báo cáo với Tam Thiếu! Hẹn gặp lại!" Trong tay anh còn có một chiếc chìa khóa dự phòng, dĩ nhiên là do Tam Thiếu yêu cầu. . . . . . Khụ khụ, anh chưa từng quên giễu cợt hành động của Tam Thiếu. . . . . .

Hạ Vãn Lộ cầm lấy chìa khóa mở cửa, sờ soạng trên vách tường tìm được công tắc, mở đèn, bên trong phòng sáng trong một mảnh.

Phòng ở như lời Thần An nói, không lớn lắm, rộng khoảng bảy tám chục thước vuông, nhưng trang hoàng rất cầu kỳ, có thể nhìn ra được, chủ nhân trước kia là một người rất biết thưởng thức.

Căn hộ này, cô thật sự rất thích.

Đứng ở trước cửa, trong lòng cô đã muốn tính toán xong, nơi nào nên bày biện thêm cái gì, nơi nào nên đặt một cái ghế sa lon, để mỗi khi mệt mỏi nằm trên đó nghe một chút âm nhạc, hay đọc một chút sách, thật là cách hưởng thụ tốt nhất, không, nên bày một cặp mới phải, bởi vì Thần An cũng rất thích cái loại lười biếng mà hưởng thụ cuộc sống này. . . . . .

Đang suy nghĩ miên man, bỗng sau lưng có tiếng phụ nữ vang lên, "Có ai không?"

Cửa vẫn còn mở, cô đúng là chỉ lo suy nghĩ lung tung, ngay cả cửa cũng quên đóng.

Quay đầu lại, liền nhìn thấy Tả Thần Hi xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ.

"Chị Thần Hi. . . . . ." Cô vừa kinh ngạc, vừa xấu hổ.

"Giúp chị xách vào trong đi! Thật sự rất nặng đó!" Lại nói chính cô cho tới bây giờ cũng không có mua nhiều đồ như vậy, nếu như không phải đồ mua cho Hạ Vãn Lộ không thể để cho người khác biết, cô đã sớm gọi người tới hỗ trợ.

Những thứ này, đều là mua cho cô?

Cô có chút luống cuống, bối rối giúp Tả Thần Hi đem toàn bộ túi mang vào phòng, trong lòng cũng rất bất an, năm đó cô rời đi Tả gia nguyên nhân đúng là không rõ ràng, không biết Thần Hi sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn cô. . . . . .

Chỉ thấy Tả Thần Hi nhìn chung quanh phòng một vòng, khen, "Phòng ở không tệ nha! Mặc dù có hơi nhỏ, nhưng rất có phong cách! Em trai chị đối với em thật đúng là không tệ!"

"Chị Thần Hi, em. . . . . ." Không hiểu ý tứ trong lời nói của Thần Hi, có phải hay không đem cô trở thành tình nhân bị Thần An bao nuôi, cô vốn nghĩ muốn giải thích, không phải như những gì Thần Hi nghĩ, nhưng mà lời nói đã đến khóe miệng lại không có cách nào nói ra, bởi vì trên thực tế, cô chính là. . . . . . Chẳng lẽ không đúng sao?

Tả Thần Hi cũng không nói gì nhiều, chỉ vỗ vỗ cánh tay nhức mỏi, nói, "Vãn Lộ, chị không biết nên nói cái gì, chuyện năm đó chị cũng không muốn nhắc lại nữa, nhưng mà em trai chị người này rất ngu ngốc, chị hi vọng lần này em không làm nó tổn thương nữa. Nó cũng rất khổ sở rồi, chị là chị nó, tuyệt không muốn nhìn nó đau khổ như vậy nữa, cho nên, đừng để chị thất vọng. . . . . ."

Thần Hi nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ủng hộ bọn họ ở chung một chỗ?

Cô cười khổ, mặc dù ủng hộ thì như thế nào? Ánh mắt dần dần tán loạn ra, cô nhỏ giọng cam kết, "Lần này, trừ phi là anh ấy đuổi em đi. . . . . ."

Thần Hi gật đầu một cái, "Vậy thì tốt, chị đi trước, có cần thêm cái gì nữa có thể nói cho chị biết!"

Sau khi Tả Thần Hi đi, cô dọn dẹp lại những thứ túi kia một lúc, phát hiện bên trong toàn bộ là đồ dùng hằng ngày của phụ nữ, từ áo khoác áo đầm đến đồ lót, cái gì cần đều có đủ, ngay cả băng vệ sinh cũng mua loại hàng ngày hay ban đêm đều có. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment