Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 113

Đêm khuya trạm xe buýt, không có một người.

Vì vậy tuyến xe buýt cũng rất ít ỏi, Hạ Vãn Lộ cơ hồ là nhìn chằm chằm trên đường đến đau cả mắt, cũng không nhìn thấy một chiếc xe nào chạy ngang qua, bất quá trong lòng lại là một mãnh yên tĩnh, chỉ vì biết được anh không xảy ra chuyện gì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn không có một tuyến xe buýt đêm nào chạy qua, thế nhưng Hạ Vãn Lộ lại đợi được mấy thanh niên uống rượu say xỉn.

Những người đó cũng chú ý tới cô, mang trên mặt nụ cười xấu xa hướng về phía cô đi tới.

Cô ý thức được nguy hiểm, lui về phía sau, xoay người liền muốn hướng phía bệnh viện chạy tới, lúc này đêm hôm khuya khoắc, chỉ có bệnh viện mới là nơi an toàn nhất, ít nhất ở đấy còn có bảo vệ trị an.

Nhưng, cô mới xoay người, người phía sau liền hô to một tiếng, "Bắt cô ta lại!"

Cùng lúc đó, cánh tay của cô bị níu lại.

"Buông tôi ra! Cứu mạng!" Cô kích động hét lớn.

Nhưng, trên đường không có người nào, mà ở đây lại cách bệnh viện quá xa, chưa chắc có người nghe được, nếu như có một chiếc xe lướt qua, cũng không biết chủ xe có nghe được tiếng kêu cứu của cô hay không, cho dù có nghe được, cũng chưa chắc sẽ dừng xe lại cứu cô?

Cô cảm nhận được mình không có sự trợ giúp nào, một bên vừa tiếp tục hô to, mọt bên vừa liều mình giãy giụa.

Những người đó chỉ muốn cướp túi xách của cô, cho nên cô vẫn cố gắng giữ chặt, làm cho bọn chúng không thể lấy được. Chỉ là, điều này lại càng chọc giận những người đó, trong đó có một người kêu lên, "Đàn bà thúi, dứt khoát cởi quần áo của cô ta ra!"

Cô luống cuống, hai chân đạp loạn xạ, gót giày cao gót giẫm thật mạnh lên chân bọn chúng làm cho chúng đau đến nỗi sức lực nắm lấy cô cũng có chút buông lỏng, cô thừa dịp tránh thoát vội vàng chạy đến con đường lớn, hy vọng có thể ngăn lại một chiếc xe qua đường, cứu mình.

Mấy người kia càng thêm căm tức, "Muốn chạy sao? Đi! Chúng ta đuổi theo!"

Hạ Vãn Lộ cuối cùng không chạy thắng bọn chúng, rất nhanh liền bị bắt, hơn nữa còn bị đè lên trên mặt đất, ra sức giãy giụa, cô nghe thấy âm thanh quần áo bị xé rách.

Lúc này, cô cảm thấy chính là tuyệt vọng. . . . . .

Chợt, đèn xe chiếu tới sáng ngời, cô nghe tiếng bánh xe ma sát mặt đất rồi thắng lại, sau đó, mấy người này liền buông lỏng cô ra, đồng thời, giọng nói hoảng sợ vang lên, "Chạy mau! Cảnh sát!"

Thì ra là do cảnh sát tới. . . . . .

Cô rốt cuộc thở thào nhẹ nhõm.

Sửa sang lại quần áo đứng lên, nhìn trên xe bước xuống ba người chế ngự mấy người xấu kia. Trong ba người thì có hai người mặc đồng phục cảnh sát, một người mặc đồ thường, thoạt nhìn người mặc đồ thường giống như bản lĩnh tốt hơn một chút, có thể cùng lúc chế ngự được hai người.

"Hướng Bắc, bản lĩnh của cậu vậy mà một chút cũng không có thụt lùi a!" Còng mấy người xấu vào phía sau xe, một cảnh sát trong đó đối với người mặc quần áo thường nói.

Hướng Bắc? Cô mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, hình như mấy ngày trước từng nghe qua ở đâu đó.

Người nọ cười cười, "Tôi đã nói muốn cùng các cậu giữ khoảng cách, nhưng giờ không được rồi? Thật vất vả mới tụ họp lại được, nhưng giờ đụng phải chuyện này! Trở về nhất định sẽ bị bà xã nghiêm hình bức cung!" Anh nói xong, vỗ vỗ quần áo cùng bụi bặm trên ống quần, xóa đi dấu vết đánh nhau vừa rồi .

Người cảnh sát cũng cười, "Cũng không ai để cho anh động thủ? Thái Tử Gia, nếu anh có cái gì sơ xuất chúng tôi thật đúng là không đảm đương nổi, làm ơn, lần tới anh cố gắng chịu đựng đi!"

Người được gọi là Hướng Bắc cười lên ha hả, "Cậu thật đúng là huynh đệ tốt của tôi! Không nhịn được! Thật đúng là không nhịn được!"

Một cảnh sát khác cũng cười, "Anh Bắc, chị dâu lợi hại như vậy sao? Anh Bắc là người như thế nào, mà cũng sợ chị dâu sao?"

"Anh Bắc từng nói, đây không phải sợ, mà gọi là yêu!" Cảnh sát kia thay anh trả lời.

Mới vừa trải qua sự kiện như vậy nhưng khi nghe những lời này, Hạ Vãn Lộ một chút sợ hãi cũng hoàn toàn không có, còn bật cười, lần đầu cảm thấy cảnh sát cũng thật thú vị.

Lục Hướng Bắc thấy cô cười, vội vàng đối với hai cảnh sát kia nói, "Được rồi, lúc làm việc thì không nên đùa giỡn! Xem ra tối nay các cậu phải bận rộn rồi, vậy tôi đi về trước, các cậu cũng dẫn bọn chúng về đồn lấy lời khai đi!"

Ba người đi về hướng ba chiếc xe lúc trước lái tới, Lục Hướng Bắc lên xe của mình, đi mất.

"Đúng rồi, cô gái, hãy theo chúng tôi về đồn lấy lời khai!" Cảnh sát mời cô lên xe.

Cô chú ý tới, hai cảnh sát này cùng với người mới vừa rồi lái xe rời đi không cùng một cấp bậc, ngay cả quần áo cũng khác biệt, cũng là không tầm thường, người đàn ông đó gọi là Hướng Bắc, không giống người bình thường. . . . . . Nói thế nào cô cũng ở nhà họ Tả nhiều năm như vậy, mưa dầm thấm đất, điểm này vẫn có thể phân biệt rõ ràng . . . . . .

Bị cảnh sát mang về đồn, qua ba ần tra hỏi, cô mới được thả về nhà.

Quần áo của cô bị xé rách, không thể che đậy hết cơ thể, cho nên trước tiên cảnh sát cho cô mượn một cái áo khoác, sau đó còn tự mình đưa cô về nhà.

Ở dưới lầu nhà cô, cô muốn cởi áo khoác trả lại cho viên cảnh sát, nhưng người cảnh sát kia phất tay một cái, "Được rồi, trước cô cứ mặc đi!"

"Vậy. . . . . . Tôi sau này làm thế nào trả lại cho anh?" Cô có chút sợ hãi hỏi, trước mặt cảnh sát, cô đúng là có chút khẩn trương.

"Không cần trả lại!" Viên cảnh sát nói xong đạp cần ga, cứ như vậy rời đi.

Cô đứng nguyên tại chỗ một lát, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, về đến nhà, nằm xuống liền ngủ thiếp đi. . . . . .

Sáng sớm, điện thoại di động của cô điên cuồng đổ chuông, ý thức vẫn chưa thanh tĩnh, sờ soạng hồi lâu, mới từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, trực giác nói cho cô biết, là điện thoại của Thần An gọi tới, nhất định là vì nhìn thấy tin nhắn tối qua cô gửi, cho nên mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho cô!

Quả nhiên. . . . . .

Vừa nhìn thấy trên màn hình hai chữ Người Yêu, tâm tình liền rất vui vẻ, nhận điện thoại "Alo", cố gắng hết sức muốn làm cho âm thanh của cô dễ nghe một chút, nhưng, phát ra, cũng là âm thanh khàn khàn mới tỉnh dậy.

/> "Heo Con! Còn đang ngủ sao? Thật đúng là thích hợp với tên gọi của em!" Đầu kia, thanh âm của anh làm cho cô giống như thấy được ánh nắng tươi sáng bên ngoài phòng.

Cô không nói cho anh biết, cô hầu như một đêm không ngủ, càng không thể nói cho anh biết, tối hôm qua cô xảy ra chuyện gì, chỉ sợ làm anh càng lo lắng.

"Mau xuống đây, anh đang đứng dưới lầu!"

Cái gì? ! Cô từ trên giường nhảy dựng lên, chạy đến phòng khách, từ cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn xuống phía dưới, xe của anh thật sự đậu ở dưới lầu!

"Làm sao anh lại tới đây? Anh không cần tiêm thuốc sao?" Cái người không biết nghe lời này!

"Heo con ngốc, anh xuất viện rồi!" Anh rõ ràng tâm tình thật tốt.

"Nhanh như vậy?" Có thể hay không anh lại không nghe lời bác sĩ?

"Có ý gì đây? Chẳng lẽ em không hy vọng anh xuất viện?"

"Em không phải ý này. . . . . . Nhưng là, làm sao anh có thể khỏe được nhanh như vậy?"

"Heo Con. . . . . . Anh nhớ em nhiều lắm. . . . . . Ở bệnh viện mỗi ngày không thể thấy được em, anh buồn chán sắp chết rồi! Có chuyện buồn phiền đương nhiên không tốt, mà tâm tình không tốt thì liền ảnh hưởng đến hiệu quả chữa trị có đứng không? Cho nên, thay vì ở trong bệnh viện lãng phí thời gian, không bằng xuất viện về nhà tự điều dưỡng, dù sao bác sĩ mọi lúc đều có thể gọi tới nhà!" Anh ra vẻ đáng thương nói xong, lại thêm cưỡng từ đoạt lý nguỵ biện! (chắc có nghĩa là anh nói xạo, thêm mắm dặm muối ra vẻ đáng thương với chị đó)

"Anh thật là liều lĩnh!" Đối với việc anh tùy hứng cùng tính tình trẻ con, cô cho tới bây giờ đều là không có biện pháp.

"Em mau xuống đây! Hôm nay chúng ta rất bận rộn đấy!" Anh thúc giục.

". . . . . . Được rồi. . . . . ." Thật ra thì, cô hiện tại rất là đau đầu, chỉ muốn tiếp tục ngủ nữa, nhưng là, ai bảo anh lại chính là Tả Thần An chứ?

Cô nhanh chóng đi xuống lầu, trong xe, Sa Lâm vẫn là tài xế, anh cười đến nỗi vẻ mặt như ánh mặt trời, giơ hộp cơm ở ghế sau đợi cô, thấy cô đi tới, vội vàng mở cửa xe ra, cô vừa lên xe, liền đem cô ôm vào lòng, đưa cơm hộp cho cô, "Có ngửi thấy hương thơm không? Anh mới bảo đầu bếp làm bánh bao hấp, nếu em thích thì lần sau bảo đầu bếp làm nữa, còn nếu ăn không ngon, cũng có thể đổi món khác! Ở đây, còn có cháo gan heo, em muốn ăn cái nào trước?" Anh chỉ vào bên cạnh một cái hộp khác.

Lại là cháo gan heo, cô muốn ói tới nơi rồi có được hay không. . . . . .

Cháo gan heo mang theo mùi tanh thổi qua, cô thật ra rất rất không thích ăn gan heo, những lần trước là do nể mặt anh, lần này cô không khỏi cau mày. . . . . .

Anh ngược lại hiểu được cô đang nghĩ gì, nhếch mày, "Anh biết rõ em không thích ăn gan heo, nhưng lần này là do anh làm, em làm sao cũng phải ăn!"

Như vậy anh, để cho cô làm nũng, nhíu mày cau mũi lắc đầu, "Không ăn! Cũng không muốn ăn!"

"Không được! Nếu em không ăn. . . . . . Anh sau này cũng không cần phải ăn cơm!" Anh giảo hoạt mà cười.

Đây rõ ràng là chơi xấu mà!

Được rồi, cuối cùng, chén cháo gan heo kia còn không phải là vào bụng cô sao.

Dĩ nhiên, quá trình này, Sa Lâm lại bị không để ý tới, chỉ là, Sa Lâm đã tạo thành thói quen. . . . . .

Cho đến khi chăm chú nhìn cô ăn xong, anh mới bày ra vẻ mặt tươi cười, đối với Sa Lâm nói, "Đi thôi! Lái xe!"

"Đi nơi nào vậy?" Cô hỏi, không biết anh lại tạo ra bất ngờ gì nữa.

Anh quả nhiên nở nụ cười thần bí, "Đến nơi sẽ biết!"

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không nghĩ qua, anh sẽ mang cô tới studio áo cưới. . . . . .

"Đây là. . . . . . Chúng ta. . . . . ." Cô quả thật nói năng lộn xộn cả lên.

Anh lôi kéo tay của cô, "Đến đây đi! Ngày đó em nói vách tường trống không, không biết treo cái gì, anh cảm thấy, treo ảnh cưới của chúng ta là thích hợp nhất! Hơn nữa, nhà của anh ở Vân Hồ, trên vách tường trống không cũng lâu rồi, như vậy toàn bộ treo hình của chúng ta em thấy sao!"

"Việc này. . . . . . Không tốt lắm đâu?" Nếu như ngày nào đó Hiểu Thần tới nhà cô, cô nên giải thích thế nào về ảnh cưới này?

"Có cái gì không tốt?" Người nào đó nhướng mày, tính khí đại thiếu gia lại nổi lên, "Em là chê anh ngồi xe lăn không xứng với em, hay là chê anh bộ dạng không đẹp trai làm mất mặt em?"

"Không phải. . . . . . Dĩ nhiên không phải. . . . . ."

"Nếu không phải thì đi vào thôi!"
Bình Luận (0)
Comment