Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 117

Nhưng mà, đứa bé……

Trước mắt cô lướt qua hình ảnh trạm xá đơn sơ nghèo nàn, dụng cụ lạnh lẽo, những hình ảnh kia, luôn ở trong cơn ác mộng của cô, xua đi không được, thêm nữa, còn có giọng nói lạnh như băng của bác sĩ: “Đứa bé chết rồi, là một bé trai……”

Những hình ảnh đó làm cô sợ hãi, làm cô phát run, không thể tiếp tục vùi đầu vào sự nhiệt tình trong anh, chỉ là ôm anh, khóc đến lệ rơi đầy mặt, “Không cần …… Thần An …… Không cần ……”

Anh cũng không phải không có cách nào khống chế dục vọng chính mình, năm năm nay không có cô anh cũng có thể nhịn được, không phải sao? Trong chuyện hoan ái này, anh chú ý tới cảm thụ của cô hơn, nếu như cô không có cảm giác, anh nhất định sẽ không miễn cưỡng. Mà lúc này chính anh, nhìn ra cô thật sự rất khó chịu, mặc dù không thể hiểu rõ là vì chuyện gì, cuối cùng cũng dừng lại, chỉ ôm cô nhẹ nhàng hôn, dịu dàng che chở, “Được rồi, được rồi, không cần, không cần …… Đừng khóc được không? Không cần …… Chúng ta đi tắm rửa ha?

Cô cũng chỉ lắc đầu, liều mạng lắc đầu, sau đó ôm chặt cổ anh, cái gì cũng không nói.

Anh bất đắc dĩ, anh đưa tay nhặt áo ngủ của cô vơi vãi trên mặt đất cho cô mặc vào, ôm cô vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, “Được, cũng không đi đâu cả, ở nơi này, được không?”

Vì vậy, hai người cũng chỉ ôm nhau.

Lẳng lặng ôm cô, kích tình cũng dần dần rút đi, anh ôm cô, giống như ôm ấp lấy toàn bộ thế giới, đầy thỏa mãn, an bình……

Anh âm thầm thề, cho dù con đường phía trước là bằng phẳng hay chông gai, anh nhất định sẽ nắm tay cô sống đến sông cạn đá mòn, không tiếc bất cứ giá nào……

Cuối cùng, cô cũng ở trong lòng anh mà ngủ say.

Sau đó khắc phục hậu quả công tác đều là anh làm, ôm cô đi vào phòng ngủ, tắm cô sạch sẽ, mặc dù anh ngồi trên xe lăn, phải cố hết sức làm mà cũng không hoàn chỉnh, nhưng mà anh cũng rất vui vẻ, không lâu trước đó, luôn luôn là cô chăm sóc anh, bây giờ, anh có thể từ từ mà thực hiện lời hứa của mình, đem những điều trước kia anh muốn làm vì cô nhưng không thể làm, đem từng cái mà thực hiện, bao gồm lãng mạn, ước hẹn, dĩ nhiên cũng bao gồm những chuyện vụn vặt nho nhỏ trong cuộc sống, nhỏ như châm nước rót trà, chải đầu vẽ mày cho cô……

Cuối cùng để cho cô an tĩnh nằm ngủ tên giường của anh thì anh cũng đã mệt mỏi, khắp người đầy mồ hôi.

Anh lại tùy ý tắm rửa vài cái, khó khăn đem lấy chính mình từ trên xe lăn dịch chuyển đến cạnh cô nằm xuống.

Giường của anh không phải rất lớn, giường đơn một mét hai, về sau hai người cùng ngủ có vẻ hết sức chật chội, không biết nếu cô trở mình có thể hay không rơi xuống gầm giường?

Nhẹ nhàng cười một tiếng, đem cô thu vào trong ngực, cánh tay vòng qua, cho cô một vòng bảo vệ.

Căn nhà ở Vân Hồ này, là không gian riêng tư của riêng anh, anh chưa từng nghĩ tới sẽ cho người khác ngủ ở bên cạnh mình, cho nên lúc mua vật dụng nhà cửa không có ý định mua giường lớn, dĩ nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là, năm năm trước, trong phòng cũ ở đại viện ông nội, anh và cô, đúng là chen chúc như vậy trên giường nhỏ, cùng nhau ấm áp vô số đêm……

Anh không thể chịu được, lúc ngủ giường lớn vị trí bên cạnh luôn trống rỗng, vậy sẽ không giây phút nào nhắc nhở anh, những thống khổ anh phải chịu đựng……

Anh gần như tham lam đưa mắt nhìn gương mặt đang say ngủ của cô, yêu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh thật sự ở khoảng cách gần như thế mà nhìn cô, chuyên chú hơn so với lúc ở căn nhà nhỏ của cô.

Thì ra, gương mặt cô khi không trang điểm vẫn trắng nõn mà thông suốt. Hoan ái đi qua, da mặt trắng nõn có chút phiếm hồng, tựa như bánh pudding thạch hoa quả vị dâu tây, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

Thì ra, bên trong lông mày nhàn nhạt bên trái của cô có một nốt ruồi nho nhỏ màu nâu nhạt.

Thì ra, mắt của cô thật to, lông mi cũng thật dài, hơi nhếch lên.

Thì ra, môi của cô nhàn nhạt màu cam, không dùng son bóng, cũng khá dễ nhìn, dưới ánh đèn màu trông cũng sáng bóng lên.

Thì ra, môi của cô nhỏ như vậy, cằm nhọn như vậy, nhỏ đến làm cho người đau lòng, nhọn đến khiến người thương hại, lúc trước nâng niu trong lòng bàn tay cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy……

Thì ra , đây chính là cô, là người con gái anh yêu……

Một đêm này , anh hưng phấn không thể đè nén, không cách nào ngủ, giống như muốn đền bù lại những tiếc nuối khi đó không thể nhìn thấy cô, đem thời gian năm năm phí phạm một đêm ngắm nhìn cho đủ.

Hạ Vãn Lộ cảm giác mình đang lơ lửng trong bóng tối, mặc dù tối đen, đậm tới mức không nhìn thấy đường, tuy nhiên cô lại không có ý sợ hãi, bởi vì cô có cảm giác có người đang nắm tay cô, chỉ dẫn phương hướng cho cô, đôi tay kia ấm áp, mà kiên định, cô nhìn ngắm chung quanh, nhưng làm sao cũng không thể thấy được người dắt tay cô là ai, trong lòng cô có một cái tên: Thần An. Trừ anh ra, sẽ không còn có người nào……

Chợt, trong bóng tối loáng thoáng truyền đến tiếng khóc trẻ con, còn giống như đang kêu “Mẹ”…… “Mẹ”……

“Rất xin lỗi, chúng tôi đã tận lực.”

“Là một đứa bé trai……”

“Đứa bé chết rồi……”

“Mẹ, mẹ……”

Đau, giống như cái lưới lớn bao trọn cô, hơn nữa cái lưới này càng vùng vẫy càng chặt thêm, càng thu càng chặt, trong bóng tối những giọng nói ấy như chú ngữ, đọc đến đầu cô đau, lòng cô đau, tất cả thần kinh cùng tế bào ở đây đều đau……

“Con trai! Con trai! Con trai của tôi!” Cô nhớ đến kêu lớn tiếng, lại như thế nào cũng không thể phát ra tiếng, chỉ có nước mắt giống như đê vỡ tuôn rơi…...

“Heo con! Heo con! Bảo bối! Tỉnh lại! Mau tỉnh lại!” Có một giọng nói nôn nóng gọi cô, giọng nói này vừa xuất hiện, khoảng không đen tối giống như có ánh sáng xuyên qua, tan biến, những tiếng ma quỷ kia cũng toàn bộ biến mất……

Cô toàn thân phát run, cả người đầy mồ hôi, thẩn thờ nhìn về phía trước, trước mắt, là hình dáng lo lắng của Tả Thần An……

Là anh đang gọi cô!

Cô “Ô” một tiếng nhào vào trong ngực anh, nước mắt uất ức, làm ướt một bên áo anh……

“Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là nằm mơ…… Chỉ là cơn ác mộng mà thôi……” Anh ôm lấy cô, vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô.

Cô biết đây là mơ, năm năm nay, cô thường thường vẫn mơ như vậy, mỗi một lần gặp cơn ác mộng, đều đau đớn giống như năm năm trước, giống như sự việc kia, mới xảy ra ngày hôm qua……

“Thần An…… Thần An…… Thật xin lỗi…… Em sợ…… Thật xin lỗi……” Lời nói của cô không mạch lạc, không biết mình đang biểu đạt cái gì. Cô rất xin lỗi, không thể giữ được đứa con của anh……

“Không sợ! Có anh ở đây! Về sau anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em! Cái gì cũng không cần phải sợ hãi! Hả?” Anh hôn trán của cô, dịu dàng an ủi cô. Anh không hiểu, cô tại sao lại nói xin lỗi anh. Là bởi vì năm năm trước là chia tay không từ biệt sao? Vậy thì cho tới bây giờ anh cũng chưa từng hận cô, nếu có anh là hận chính mình, hận sự bất lực của mình, ngay cả người con gái mình thích nhất cũng không có cách bảo vệ……

Anh rất muốn hiểu rõ, trong cơn ác mộng của cô có cái gì, mà làm cô sợ đến toàn thân phát run, nhưng mà, lúc này anh không thể hỏi, anh làm sao nhẫn tâm để cô phải lại nhớ đến cơn ác mộng đáng sợ kia chứ? Nếu có một ngày, lúc tâm tình cô tốt lên, cô nguyện ý nói, anh sẽ bằng lòng nghe, mà việc hiện giờ anh có thể làm, chính là dùng tình yêu làm ấm áp lòng cô, để cho người cô không còn ác mộng……

“Thần An……” Cô nức nở kêu tên của anh, “Thần An…… Trong mộng rất đáng sợ…… Em nhớ anh…… Nhớ đến mẹ…… Nhưng mọi người cũng không ở đây…… Đều không ở đây…….” Cô không thể nói nội dung giấc mơ, nhưng bất kể là những thống khổ đã trải qua của năm năm trước, còn là trong năm năm nay cô đều từ trong cơn ác mộng dai dẳng mà tỉnh giấc, cô đều luôn nhớ đến anh, nhớ đến mẹ, chỉ có điều anh đã không thể gặp lại, còn mẹ…… Cô làm sao để mẹ vì cô mà khổ sở?

Cô cho tới giờ cũng chưa từng nói tới người nhà của mình với anh, mặc dù lúc bọn họ đang yêu nhau cuồng nhiệt, cũng rất ít khi nhắc tới, khi đó còn trẻ, chỉ biết yêu đương, anh cũng không có hỏi nhiều, luôn nghĩ thời gian không lâu, anh muốn lấy dáng vẻ khỏe mạnh mà xuất hiện trước mặt cha mẹ cô, để cho họ có thể yên tâm mà đem cô gả cho anh, nhưng không nghĩ, thế đời hoang phí……

Mà bây giờ, anh có thể!

Cô ấy nói một câu “Nhớ anh…… Nhưng mọi người đều không có ở đây”, vò nát trái tim anh.

Cô một mình đã trải qua những gian nan năm năm như thế nào? Trong năm năm có bao cơn ác mộng? Lại có bao nhiêu lần cô lệ rơi đầy mặt mà gọi tên anh? Nhưng anh ngu ngốc không nghĩ đến, lại càng không có ở bên cạnh cô……

Tả Thần An! Ngươi để cho người con gái ngươi yêu bao nhiêu đau khổ?!

Anh thật tự trách chính mình, dịu dàng hôn cô mà kiên định thề, “Heo con, nghe cho kỹ, anh Tả Thần An ở nơi này thề, từ nay về sau, nếu anh rời em nửa bước, sẽ bị trời cho sét đánh tan xác, không được chết tử tế.”

“Không được nói bậy!” Lời thề anh nghiêm túc đem cô từ sợ hãi trong mộng thức tỉnh. Mắt cô rưng rưng ngắm nhìn người đàn ông gần trong gan tấc này, trong lòng thầm nghĩ: Ông trời ơi! Người cần phải nghe cho kỹ! Đừng có ngủ mơ! Anh lập lời thề, nói là nếu anh rời khỏi cô nửa bước, nhưng là, về sau, nhất định là cô rời khỏi anh, không phải anh rời khỏi cô! Người phải làm rõ ràng!

Mà anh, lại càng thêm nghiêm túc, ngón tay trên mái tóc cô vuốt vuốt, “Đây không phải là nói bậy! Heo con, đối với anh mà nói, thời gian không có em, cũng giống với một cái xác không hồn, sống không bằng chết, nếu như để anh mất đi em, chết cũng không khác mấy! Cho nên, đừng lúc nào em cũng nghĩ tới việc rời khỏi anh, trừ khi, em muốn anh chết không được tử tế!”

“Ô……” Cô lại một lần nữa vùi đầu vào ngực anh mà khóc, không phải như thế! Cô mới vừa rồi cùng ông trời nói rõ, không phải như vậy…… Vậy bây giờ, muốn cô làm thế nào? Cô nên làm gì đây?

“Tốt lắm! Đừng khóc…… Anh sẽ sống thật tốt, thật tốt cùng em sống chung một chỗ, thật tốt mà qua cả đời…… Bất kể nghèo khó bệnh tật, đều không có chê nhau…… Hả?” Ngón tay anh dịu dàng xuyên qua mái tóc của cô, cũng giống như giọng nói dịu dàng của anh xuyên vào trái tim cô……”

Cô chỉ có thể gật đầu! Dùng sức gật đầu! Coi như là tưởng tượng, cũng là muốn vui sướng một lần thôi……

Anh mỉm cười, ngày mai, tất nhiên là thời tiết thật tốt……

——— —————— —————— —————— —————— —————— —————————

Sáng sớm, ánh mặt trời reo vui tỏa nắng, dịu dàng chiếu rọi từng ngóc ngách, đem hơi sương tồn đọng sưởi ấm, nhanh chóng làm khô ráo ngay cả chút dấu vết cũng không còn.

Trong căn nhà ở Vân Hồ, Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ cùng nhau thức giấc, lúc này ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua màn cửa sổ, cũng không có ai nói gì về cơn ác mộng hôm qua, anh sợ cô khổ sở, cô sợ anh hỏi tới, hai người đều cố ý bỏ qua thậm chí miễn cưỡng gượng cười.

Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn thấy trên bàn trang điểm để đầy đủ một bộ chăm sóc da cho phụ nữ, là cái hôm qua anh ở cửa hàng không cho cô mua, thật ra thì, da của cô thật đúng là không cần chăm sóc kỹ như vậy, phải dùng đến bộ mỹ phẩm đắt tiền như vậy? Vậy sau này nếu cô không mua nổi nữa thì làm sao?

Cuối cùng, vẫn không có chạm vào chúng, chỉ lấy lược lặng lẽ chải tóc.

Chợt, lược trên tay bị ai lấy đi, anh xuất hiện sau lưng cô, ảnh trong gương hiện ra nụ cười của anh, chân thật và ấm áp, “Anh làm em giật mình!”

Cô cười cười, nhìn anh.

“Heo con, lúc trước dùng ngón tay chải tóc cho em, đã cảm thấy vừa trơn bóng, vừa mềm mại, anh lúc đó thường nghĩ, nếu như có một ngày, anh có thể nhìn thấy tóc của Heo con, sẽ tự tay vì em đem tóc tết lên, chắc là tốt lắm! Bây giờ, anh rốt cuộc cũng có thể làm được rồi!” Lời nói của anh giống như giấc mộng tươi đẹp, mê hoặc lòng người, tâm hồn ngây ngất.

“Chỉ là , hôm nay anh chải tóc em, chờ tới ngày chúng ta kết hôn, anh lại đem tóc em tết lên, nhất định phải do anh chải đầu! Có được không?”

Cô bị anh mê hoặc như rơi vào trong mây mù, trong gương xuất hiện hình ảnh hão huyền, cô mặc sườn xám, kiểu trang phục Trung quốc đời Đường, anh nắm lấy tóc dài của cô buộc thành búi tóc……

Đây chính là hình ảnh tốt đẹp đến cỡ nào……

“Được rồi! Xem một chút có được hay không?” Giọng nói của anh làm dứt mộng tưởng của cô.

Cô từ trong hình ảnh hão huyền đi ra, chỉ thấy trong gương không thấy cô gái mặc áo sườn xám, thay vào đó là hình ảnh cô mặc bộ váy dài màu xanh lá cây, hai vai đều rũ xuống đôi bím tóc, kỹ thuật tết tóc của anh cũng không tệ nha! Tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa còn chỉnh chu hơn so với cô……

“Nhanh nói có hài lòng hay không! Không hài lòng thì anh tết lại!” Anh tranh công giống như thợ trang điểm đặt tay lên bả vai cô thúc giục.

Cô không rảnh để suy nghĩ chuyện khác, chuyên chú nhìn vào mình trong gương, tóc cô không có rối, tóc dài nửa người, lộ ra cái trán trắng nõn mà trơn bóng, nét đẹp ngây thơ cho cô khuôn mặt nhỏ nhắn lại thêm mấy phần tư vị quyến rũ, bím tóc từ bả vai buông xuống cùng với bộ váy mới mua ngày hôm qua, vừa điềm tĩnh, lại không mất phần hoạt bát……

“Rất đẹp…… Nhưng mà…… Giống như quá trẻ con đi, không thích hợp với em…… Em giờ là gái già rồi……” Cô thật nhiều năm không có thắt tóc bím rồi, đó là trang phục của các cô gái trẻ!

“Sao lại không thích hợp? Anh thấy đẹp vô cùng! Khó trách Y Thần cứ gọi em là chị!” Anh có chút ghen tỵ đi.

Cô bật cười, không muốn lại yêu cầu đổi lại kiểu tóc.

Chỉ thấy anh lại lấy cái mũ trên đỉnh đầu, vành nón to rộng, buộc bằng sợi dây màu xanh lá, cùng với chiếc váy của cô rất tương xứng, chính là mười phần thanh nhã, cô thích phong cách này.

“Cầm lấy!” Anh đem cái mũ vào trong tay cô, “Trước hết chúng ta ăn bữa sáng, sau đó cùng đi câu cá, nhớ đeo lên, chớ để phơi nắng! Đúng rồi, kem chống nắng bôi chưa?” Anh liếc nhìn một cái thấy trên bàn trang điểm bộ mỹ phẩm dưỡng da kia một cái cũng chưa từng mở ra, mặt nhất thời trầm xuống, “Cho em năm phút đồng hồ, bôi cho tốt mới được ra ngoài ăn điểm tâm! Sa Lâm đang đợi đó!”

Câu cá! Bôi kem dưỡng da! Ăn điểm tâm!

Anh cũng không cho cô bất kỳ cơ hội phản bác nào! Thật là thằng nhóc bá đạo……

Chỉ là, chỉ cần cùng anh ở bên nhau, đi làm chuyện gì còn quan trọng nữa sao? Dĩ nhiên là không! Đối với cô mà nói, chỉ cần bên cạnh anh là tốt rồi……

Nhưng mà, khi anh đưa cô tới nơi thì cô mới thấy hối hận, thật là vạn lần không nên cái gì cũng không hỏi anh mà cùng đi theo anh nha! Thì ra căn bản không phải là chỉ hai người bọn họ câu cá! Đây căn bản chính là hoạt động họp mặt cán bộ lão thành! Tới trước so với bọn họ, là một đám các cán bộ lão thành, bên trong bao gồm ông nội của Tả Thần An! Còn có mấy ông lão, rất là quen mặt, nhớ tới lúc trước cũng sống trong đại viện đây!

Cô ý nghĩ đầu tiên là muốn…… Chạy.

Nhưng, cái ý muốn này vừa mới nghĩ tới, tay của cô đã bị ai đó nắm, sau đó, anh lăn xe lăn, không để ý tới phản ứng của cô, hô to một tiếng, “Ông nội! Bọn con tới rồi!”

Ông nội Tả một lòng chìm đắm vào việc cá có hay không mắc câu, bị tiếng hô của anh, quay đầu lại liền hướng anh mà mắng, “Thằng nhóc thối tha! Làm mấy con cá của ta chạy mất rồi!”

Tả Thần An cười hì hì, tỏ vẻ không sợ, bảo Sa Lâm đẩy anh về phía trước, tay nắm tay của cô không thả, “Ông nội, một con cá thì có cái gì quý hiếm đây? Về nhà con mua một xe cá cho ông đi!”

“Con thì biết cái gì? Mua được với ta tự mình câu, đây làm sao là một chuyện được? Đi chơi đi! Đừng có xen vào chuyện của ta! Ta và chú Lục con đang tranh tài!” Ông nội Tả tuy xua đuổi anh, nhưng mà trên mặt lại mười phần vui vẻ, nhìn một đám lão ông, trừ Lục Chính Vũ, có con nhà ai nguyện ý cùng tới để câu cá hay sao? Vẫn là cháu nội thứ ba hiếu thuận!

“Chào chú Lục!” Tả Thần An cũng chú ý đến Lục Chính Vũ đang bên cạnh ông nội Tả, ở trong quân đội ông là thủ trưởng của anh nên lên tiếng chào.

Lục Chính Vũ cười mắng: “Thằng nhóc thối tha! Cũng muốn đem những con cá của ta đuổi đi sao?”

“Sao có thể !” Tả Thần An lại đến xung quanh chào hỏi các ông, các bác, cuối cùng, thêm một câu “Con còn không phải sợ các ông, các chú, các bác đói bụng khát nước sao? Cho nên con đem theo rất nhiều điểm tâm trái cây, không thì cùng bọn con ăn trước nhé?”

Vì vậy Sa Lâm vội vàng đem tấm thảm trải ra trên cọc gỗ làm thành cái bàn nhỏ ở bên hồ, đem tất cả đồ ăn bày ra.

Ông nội Tả cười ha ha, “Coi như con có lòng hiếu thuận!” Để xuống cần câu cá, kêu các vị bạn tốt cùng nhau ăn, cũng vào lúc này, ông mới phát hiện người đang đứng bên cạnh Tả Thần An, cô gái nãy giờ vẫn cúi mặt, “Ah, đây là……?” Không phải không biết đứa cháu trai thứ ba phóng đãng tùy hứng, nhưng dám đưa tới trước mặt ông, vẫn chưa có bao giờ, chẳng lẽ lần này yêu thật rồi? Cô bé này, ăn mặc đơn giản phóng khoáng, mặc dù cúi thấp đầu, cũng vẫn nhìn ra được khí chất thanh nhã, hợp mắt của ông hơn so với cái cô minh tinh khuê tú kia.

“Ông nội, đây là Tiểu Lộ Lộ! Ông nội, ông còn nhớ rõ không?” Tả Thần An đem Hạ Vãn Lộ long trọng tới trước mặt ông nội, “Hôm nay những thứ này đều là điểm tâm Hạ Vãn Lộ tự mình làm đấy! Ông nếm thử một chút, xem xem mùi vị thế nào?”

Lại nói, trong đó có một hai thứ thật đúng là cô dậy sớm làm ra, ví như sủi cảo hấp tôm, bánh rau hẹ, nhưng phần lớn, đều là dì giúp việc làm, Thần An cũng khoe khoang quá rồi? Nhất định sẽ lộ tẩy.

“Ông nội, lúc trước ông nói Lộ Lộ nướng bánh rau cải rất ngon, trước ăn bánh này đi!” Thần An hướng cô trừng mắt nhìn, tự tay đem bánh rau cải đưa cho ông nội, sau dó lại kêu những người khác ăn.

Lục Chính Vũ cũng nếm một cái bánh, liên tục kêu than, “Thật là có phúc quá nha! Ta nói ông cụ, gia đình của ông đều tập trung các đầu bếp nổi tiếng là như thế nào vậy? Trước có Thần Viễn, bây giờ lại có cô bé này, tài nấu nướng quả thật là tốt lắm!”

Mặc dù trước mắt Thần An đạo diễn một màn này, ông nội Tả như còn rơi vào trong sương mù, nhưng mà trước mắt được Lục Chính Vũ tán dương như vậy trong lòng cũng có một chút đắc ý, hướng ông hừ hừ, “Nhà ta quay về thế nào cũng có đồ ăn ngon, ngươi thế nào không chiếm tiệm nghi hả? Thần Viễn nhà ta cũng nhanh chóng trở thành đầu bếp riêng của nhà ngươi rồi! Ta cũng lâu rồi còn chưa được ăn thức ăn Thần Viễn làm đấy!”

Mắt thấy mấy bạn già đều ở đây hưởng thụ thức ăn ngon, ông nội Tả liền gọi Thần An vào, vốn định cùng Thần An một mình nói chuyện một chút, nhưng Thần An vẫn cứ khư khư nắm tay Hạ Vãn Lộ không buông, ông nội Tả cũng hết biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ba người đối mặt mà hỏi, trước tiên hỏi Tả Thần An, “Cái đứa này chân cũng thật tốt rồi hả?”

“Ông nội, thật tốt rồi! Nếu không phải Lộ Lộ không cho, con còn tính vui vẻ đi tới gặp ông đấy!” Anh nói đùa.

“Vậy cũng không được! Dưỡng gân dưỡng cốt một trăm ngày!” ông nội Tả thương yêu nháy mắt anh một cái, khẽ suy tư một lúc, lúc này mới hỏi, “Thần An, Lộ Lộ, ta nói các con đang đùa giỡn cái gì đây?”

Hạ Vãn Lộ không biết phải trả lời thế nào, Thần An lại nắm tay cô, giống như nói cho cô biết, cái gì cũng đừng nói, tất cả có anh!

Năm đó Hạ Vãn Lộ ăn cắp đồ vật gia truyền đem đi, người trong nhà cũng không có nói cho ông nội. Chỉ thấy anh cười giải thích với ông nội, “Ông nội, mấy năm trước Lộ Lộ thương nhớ cha mẹ quê nhà nên chúng con tách ra một khoảng thời gian, bây giờ, con thật vất vả bắt cô ấy trở về, lần này, không có ý định buông tay lần nữa.”

Lời giải thích này không thể thuyết phục kinh nghiệm nửa đời của ông nội Tả, ông nhìn hai người một cái, “Chẳng lẽ sau này không còn thương nhớ cha mẹ nữa hay sao?”

“Ông nội, đây cũng là chuyện con cũng đang suy tính. Ông biết đó, bây giờ không giống với ngày xưa, lúc trước Tiểu Tam Tử cũng chỉ là một người mù, đâu có được năng lực chăm sóc nhiều người như vậy? Nhưng mà bây giờ khác nhau, con hoàn toàn có khả năng bảo vệ Lộ Lộ, có khả năng chăm sóc người nhà cô ấy, con sẽ nghĩ biện pháp đưa cha mẹ của cô ấy đến Bắc Kinh. Ông nội, mọi người đều nói Tiểu Tam Tử đời sống không nghiêm túc, ông nội, không phải Tiểu Tam Tử không chuyên tâm, mà là đối với Tiểu Tam Tử mà nói, người đáng giá để con nghiêm túc, cho tới bây giờ chỉ có một, là Lộ Lộ.”

Cô vẫn cúi đầu, nghe lời nói của anh, bất giác lệ rơi đầy mặt, nước mắt từng giọt, từng giọt, rơi xuống bàn chân cô……

Cô biết anh đang làm cái gì. Cô nếu muốn gả vào nhà họ Tả, khó khăn đâu chỉ chồng chất, mà nhà họ Tả vừa có quyền thế, vừa danh tiếng nhất nơi này, hôm nay, anh đem cô tới nơi đây là bước đầu tiên trong những bước chông gai.
Bình Luận (0)
Comment