Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 131

Lúc trước Hiểu Thần mua những vật dụng kia cũng đã tính toán qua, vừa đúng đủ tiền trong thẻ của cô, sau đó Thần An dùng bàn chải đánh răng màu trắng xanh, như vậy, cũng coi như hai người không xa nhau rồi……

Cô lẳng lặng đứng im sau lưng anh.

Cô không tin anh không biết đến sự tồn tại của cô. Trong nhà thật an tĩnh, an tĩnh tựa hồ có thể nghe thấy tiếng động mặt trời như tơ như lụa chiếu ánh sáng len lỏi nhảy nhót xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thính lực của anh luôn luôn bén nhạy, làm sao không cảm thấy được tiếng bước chân của cô?

Nhưng mà, anh không quay đầu lại.

Thời tiết thật tốt, sáng sớm ngoài cửa sổ bầu trời xanh đến trong suốt, anh ngồi ngay ngắn đón ánh nắng sớm mai, thân thể cứng ngắc, ánh nắng kim tuyến xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh khúc xạ lên mái tóc ngắn của anh, ánh sáng sáng ngời lan ra, mỏng manh lan tỏa một tầng.

Mà bóng lưng của anh, lại vì vậy mà chói lọi, lại càng thêm vẻ lạnh lùng.

Cô chợt nhớ đến có một đêm, đó là lần đầu tiên vì anh mà tâm chấn động lớn, cũng giống như vậy ở trước cửa sổ, chỉ là, lúc đó là ánh trăng, lúc này là ánh mặt trời, lúc đó đứng, lúc này là ngồi, nhưng bất kể thời gian biến đổi như thế nào, không đổi, chính là anh vẫn như cũ lạnh lẽo và cô tịch, giống như mới quen……

Cô quay mặt sang một bên, lệ, đã ướt cả hốc mắt.

Không còn gì để nói nữa rồi sao?

Cô nhìn vòng quanh, sáng nay dì giúp việc chưa tới, vậy anh ăn sáng bằng gì đây? Ý niệm mới hiện lên, cô cảm thấy mình thật dư thừa, phải đi rồi, đã phải tuyệt tình tuyệt tâm, còn muốn này nọ làm gì?

Vì vậy, lôi kéo vali hành lý, mở cửa, đành đoạn rời khỏi.

Từ đầu tới cuối, cô và anh, đều không có nói với nhau câu nào.

Cửa nhẹ nhàng nhanh chóng khép lại, cô nghe tim mình như vụn vỡ. Như thủy tinh từng chút từng chút nứt ra, sau đó rơi xuống, hóa thành mảnh vụn, góc cạnh sắc bén cắt nát da thịt, máu thịt đau đớn……

Cô vừa khóc vừa chạy vào trong thang máy, mới nhớ đến hiện tại mình ngay cả chuyến bay cũng chưa biết được sẽ đi như thế nào, từ phòng ăn hai người gặp nhau anh một câu cũng không nói với cô.

Trong thang máy có người, kinh ngạc nhìn cô, cô quay lưng lại, cố gắng lau nước mắt, cố gắng, cắn môi không để cho mình khóc, cũng cố gắng tự nói với mình, sẽ không sao, nếu không nói cho cô biết chuyến bay, cô cũng không cần đi máy bay về nhà, trên người còn có một ít tiền mặt, vậy đến ga xe lửa đi, tùy tiện mua tấm vé xe lửa, rời khỏi Bắc Kinh hẵng tính tiếp, sau đó có thể tìm một nơi nào đó đổi xe lại cũng được, quan trọng nhất, là phải mau chóng rời khỏi Bắc Kinh……

Thật ra chuyện này cũng không có gì lớn lao. Nhớ ngày xưa cô một thân một mình đến Bắc Kinh đi học từ đó dần dần thế nào mà mua được giường nằm? Chỉ cần có thể lên xe, đứng cũng tốt ngồi cũng được, có cực khổ thêm nữa cô cũng có thể chịu đựng, rốt cuộc tuổi trẻ……

Chỉ là, ý nghĩ này của cô đã sai rồi.

Cô không cần cũng không có cơ hội để thể nghiệm lại như lúc đó, vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Sa Lâm đang chờ cô.

Khó trách anh một câu cũng không chịu nói với cô, thậm chí cũng không nói cho cô biết chuyến bay cất cánh vào lúc nào, thì ra anh đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ……

“Hạ tiểu thư, chào cô, bữa ăn sáng, ăn trước một chút.” Anh ta một tay nhận lấy hành lý của cô, một tay đưa bữa ăn sáng cho cô.

Dù sao Sa Lâm cũng không có lỗi gì với cô, ngược lại cô, cảm giác mấy ngày nay, đã gây nhiều phiền toái cho Sa Lâm, vì vậy đối với anh cười cười, “Cám ơn.”

“Không cần khách sáo, đi thôi.” Sa Lâm giúp cô đem hành lý cất vào cốp sau, mở cửa xe cho cô.

Ngồi ở trong xe, cô ăn bữa sáng chỉ được một chút rồi cũng không ăn nổi, đặt xuống, lấy điện thoại để ở trong túi ra, cân nhắc câu chữ, nhắn một cái tin nhắn cho Hiểu Thần:

“Hiểu Thần, chị đi về quê đây, điều duy nhất không yên tâm, chính là em. Hiểu Thần, em đã trưởng thành, cũng đã có chủ kiến riêng, rất nhiều chuyện chị đây cũng không thể lo lắng cho em, nhưng chị nghĩ vẫn muốn nói thêm một câu, Tế Hạ người kia, không phải là người em có thể thao túng, tuyệt đối không thể làm chồng em. dien_ dan_ le_ quy_ don. Chị biết rõ bây giờ có nói cái gì em cũng không nghe lọt, chị chỉ hi vọng em đáp ứng chị một chuyện, sự nghiệp của em mới bước đầu, không nên lún sâu vào chuyện tình cảm, chuyên tâm vào sự nghiệp của mình, có được không?”

Tin nhắn rất dài, chia nhỏ mấy tin mới chuyển xong, sau khi chuyển xong, cô đợi tin nhắn của Hiểu Thần.

Cô sẽ không ngốc đến mức buộc Thần An yêu Hiểu Thần, dưa hái xanh sẽ không ngọt, huống chi, Thần An cũng không nghe cô, mà Hiểu Thần cũng không nghe khuyên bảo, cô làm chị cũng thật thất bại, duy nhất có thể làm chính là hy vọng sự tổn thương có thể giảm đến thấp nhất, hy vọng Hiểu Thần đem tâm tư đặt lên sự nghiệp nhiều hơn, có lẽ bận bịu, trưởng thành, sẽ làm phai mờ đoạn tình cảm non nớt cố chấp này. Cô cảm thấy Hiểu Thần đối với Thần An có lẽ chỉ là sùng bái mù quáng, đợi con bé sự nghiệp thành công rồi, mắt nhìn rộng hơn, có lẽ có thể tìm được một người chồng chân chính……

Chỉ là không biết, phải chăng đây chỉ là ý nghĩ một phía của cô, bởi vì Hiểu Thần căn bản không trả lời cho cô một tin nhắn nào……

Ngưng mắt nhìn điện thoại ở trong tay, là cái anh mua cho cô sau chuyện hỏa hoạn lần trước, đây là thứ duy nhất cô mang ra ngoài mà không phải là đồ của cô, chỉ là trước lúc rời đi, muốn cho Hiểu Thần một lời khuyên, bây giờ, sứ mệnh cuối cùng của nó cũng hoàn thành, nên buông xuống thôi……

Cô tắt điện thoại di động, gỡ pin ra, lấy sim……

Khi cô cầm cái sim điện thoại nho nhỏ thì trong lòng lại tan nát, đau đớn lại một lần đánh tới, dồn dập chưa từng yếu đi……

1499, làm bạn với cô năm năm, chống đỡ cùng cô năm năm, cuối cùng cũng kết thúc.

1399 và 1499, một đời một thế trường trường cửu cửu…… (một đời một kiếp bên nhau dài lâu)

A, cô không hề oán bất cứ ai, thật sự, bao gồm cả Thần An, đến bây giờ một chút ý hận cũng không có. Ai có thể nói một đời một thế là bao năm? Rốt cuộc là bao nhiêu năm? Có lẽ cô và anh một đời là chỉ sống cùng nhau năm năm mà thôi……

Cô rời đi là tất nhiên, cho dù không có Hiểu Thần, cô cuối cùng cũng sẽ đi, chuyện một đời một thế này kỳ hạn sao không lâu thêm một chút, có lẽ sáu năm, có lẽ bảy năm, năm tháng cùng nhau sẽ tận, bên nhau cũng phải chia lìa……

Dùng sức đem sim điện thoại nắm trong lòng bàn tay, một lần cuối sử dụng toàn bộ sức lực, nhưng cuối cùng cũng không thể buông tay ra là sao? Tay phải cầm càng chặt, móng tay đâm vào tay cô càng lúc càng đau, buông ra, thật sự dễ dàng……

Cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa, đem pin di động và sim gom lại với nhau, vứt vào thức ăn sáng mà cô không muốn ăn, sau đó cột chặt túi nilon.

Đã qua, nên vứt bỏ thôi!

Sa Lâm đưa cô đến sân bay, theo cô lấy vé lên máy bay, chọn chỗ ngồi, sau đó đem hành lý trả lại cô, “Ngại quá, khoang hạng nhất đã hết vé, cho nên chỉ mua được khoang phổ thông thôi.”

Cô cười, “Không sao.”

“Còn đến hai, ba tiếng nữa, hay là tôi dẫn cô đi dạo xung quanh một lát?”

“Không cần, tôi vào trong đợi, cám ơn anh, Sa Lâm.”

“Vậy…… Như vậy phải tạm biệt rồi, hẹn gặp lại! Thuận buồm xuôi gió!”

“Sa Lâm……” Cô muốn nói lại thôi.

“Hạ tiểu thư có chuyện gì xin cứ nói, nếu tôi có thể làm được nhất định sẽ dốc hết toàn lực.” Sa Lâm nở ra nụ cười vui sướng.

“Nếu như thuận tiện…… Nhờ anh…… Giúp tôi chú ý nhiều đến Hạ Hiểu Thần……” Cô không rõ Sa Lâm có biết quan hệ phức tạp giữa ba người bọn họ hay không, chỉ có thể nói chuyện tương đối mờ mịt một chút.

Sa Lâm lộ rõ sự thất vọng, gật đầu đáp ứng, “Được, tôi nhất định.” Dừng một chút, lại nói, “Không có gì nói với Tam Thiếu sao?”

“……” Cô chậm rãi lắc đầu.

Dù có bao nhiêu tình cảm, còn có thể bên nhau sao?

“Thật ra thì Tam Thiếu……” Sa Lâm không biết phải dùng từ thế nào, “Tam Thiếu sẽ thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào cho cô…… Thậm chí bao gồm, để cho cô ra đi, cô muốn đi, anh ấy liền để cho cô đi……”

Vậy thì thế nào? Cô trầm mặc không nói.

Sa Lâm cũng không tìm được lời nào để nói nữa, khẽ mỉm cười, “Vậy…… Được rồi, tôi về đây, hẹn gặp lại!”

“Hẹn gặp lại!” Cô kéo hành lý quay đi, đi tới thùng rác bên cạnh, đem túi đựng thức ăn sáng kể cả điện thoại di động ném vào.

Về sau, không còn ràng buộc gì nữa……

Sa Lâm mắt thấy cô càng lúc đi càng xa, gọi điện thoại cho ông chủ, “Tam Thiếu, cô ấy đi rồi.”

“Có nói gì sao?” Đầu dây bên kia, giọng nói của anh trầm thấp mà căng thẳng.

“……” Sa Lâm không biết trả lời thế nào.

“Cái gì cũng không nói?” Giọng nói của anh chợt lên cao.

“Vâng……”

“Rầm”, bên kia truyền đến một tiếng vang thật lớn, dien_ dan_ le_ quy_ don Sa Lâm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, điện thoại cũng chặn đứt, gấp đến độ anh cứ nhấn liên tục, không ngừng nhấn phím gọi……

Trong căn hộ Vân Hồ, phòng ngủ rải rác các vât dụng, cái hộp cô yêu quý nhất, bên trong chứa bảo bối liên quan với anh.

Nó từng là bảo bối của cô…… Ngay cả mạng cũng không cần, lúc hỏa hoạn cũng muốn đem nó ra, mà nay, ngay cả nó cô cũng không cần……

Điều này đã nói lên điều gì? Cô quyết tâm không cần anh sao?

Nhưng mà, tại sao chứ?

Anh đau đến tê tâm liệt phế, một tay ném nó xuống đất……

Khoảng hai tiếng sau đó, một chuyến bay cất cánh từ sân bay thủ đô bay đến Hàng Châu Tiêu Sơn, sáng như bạc dưới bầu trời xanh, thân máy bay càng lúc càng nhỏ……

Một người bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy tới, lại cuối cùng chỉ lấy được tin chuyến bay đã cất cánh.

Hắn chán nản ngồi ở đầu xe mình, nhìn lên trời xanh, ngẩn đầu hướng về phía bầu trời hô to, “Hạ Hạ! Cô nha, cứ như vậy mà rời đi? Cô, tối hôm qua ở trong quán của tôi uống rượu chưa trả tiền mà đã đi!? Cô quay lại cho tôi! ……Cô nàng ác độc này! Ác độc nhất là lòng dạ phụ nữ mà! …… Cô cứ như vậy mà ném tôi đi…… Cô quay trở lại cho tôi! ……” Mấy tiếng hét sau đó, giọng càng ngày càng nhỏ, biến thành một mảnh mơ hồ cơ hồ như nức nở nghẹn ngào……
Bình Luận (0)
Comment