"Cái này. . . . . .
Hai người vừa mới kết hôn bây giờ lại ly hôn. . . . . ." Lúc mấu chốt,
Hà Mễ còn biết phải kiên quyết ủng hộ Tiểu Tam Tử.
"Có điều luật nào quy định mới vừa kết hôn không thể ly hôn sao?" Hạ Vãn Lộ nói năng hùng hồn phản bác.
"Cái này. . . . . . Nhưng là. . . . . . Tôi mặc kệ, chúng tôi đã đến giờ tan việc rồi, muốn ly hôn cũng phải ngày mai mới làm được!" Không còn cách
nào khác nói dối cũng là một biện pháp có hiệu quả. . . . . .
"Tôi cũng mặc kệ! Nếu hôm nay không cho tôi ly hôn tôi sẽ ở nơi này không
đi! Tôi nhất quyết không đi!" Tựa hồ, phụ nữ so với đàn ông vĩnh viễn cố chấp hơn. . . . . .
Không, lời này không đúng, phải xem đối thủ là ai mới được. . . . . .
Chỉ thấy Tả tiên sinh móc ra một tấm chi phiếu, ném cho Hà Mễ, "Cậu có thể
tan việc! Đi đi! Muốn điền bao nhiêu thì cứ điền, cầm đi mua bánh kẹo
cưới mà ăn!"
Cái này có tính là hối lộ hay không?
Nhưng mà cậu ta nói mua bánh kẹo cưới ăn. . . . . .
Lại nói bọn họ là anh em. . . . . .
Sau một phen rối rắm, anh ta cầm chi phiếu tông cửa xông ra, cũng không quên giao phó hai người sau khi rời đi nhớ đóng cửa!
Mắt thấy Hà Mễ vì vậy bỏ chạy, cuối cùng còn một đường hi vọng biến mất, cô như muốn sụp đổ, cố gắng cùng anh nói rõ, "Kết hôn như vậy mà được sao? Chữ ký cũng không phải của em, có thể kiểm tra nét chữ, tóm lại em sẽ
không thừa nhận!"
Tả Thần An không nói lời nào, chỉ lẳng lặng
nhìn cô, dấu tay màu đỏ nổi lên trang giấy đâm vào mắt cô, chứng minh
đây là sự thật nghiễm nhiên không thể thay đổi, có nhiều lời cũng vô
ích.
Trong lòng cô rối rắm, không biết làm như thế nào mới có thể tiêu hủy mảnh giấy ấy, dậm chân, "Tả Thần An! Hà Mễ nói đúng! Anh đây
chính là cưỡng ép con gái nhà lành! Đây là phạm pháp! Em. . . . . . Em
muốn kiện anh!" Luật hôn nhân quy định, phải dưới tình huống nam nữ hai
bên tự nguyện mới có thể kết hôn không phải sao?
Anh bị bộ dáng của cô chọc cười, "Được, đi kiện, anh cùng em đi! Trực tiếp giao đơn kiện cho thẩm phán tòa án được không?"
Cô ngẩn ra, "Anh ỷ thế hiếp người!" Đúng là như vậy? Ỷ vào anh có Tả gia
tài cao thế lớn? ! Khẳng định cho dù cô có đi kiện cũng không thể thắng? !
Trong lòng anh suy sụp, thái độ của cô cuối cùng cũng làm cho
anh cảm thấy bi thương, vì cưới cô, anh đã thành tâm như thế, cô rốt
cuộc là đang quật cường cái gì? Chẳng lẽ gả cho anh thật sự là một
chuyện thống khổ như vậy sao? Chẳng lẽ cô không thương anh? Không, anh
không tin! Nhưng là, nếu như yêu vậy mục đích cuối cùng không phải kết
hôn vậy thì là cái gì? Chỉ một việc này, cũng làm anh không thể nào hiểu được cô. . . . . .
Hơi đi về phía trước một bước nhỏ, dựa vào cô gần hơn một chút, vươn tay ôm chặt cô.
Liếc mắt, nhìn thấy trên bàn làm việc Hà Mễ cũng để báo ngày hôm nay, anh và Diệp Khả thân mật chụp ảnh chung đập ngay vào tầm mắt, anh lại nghĩ tới sáng nay tại gương trên bàn trang điểm thấy vẽ thật nhiều dấu son môi,
cắn lỗ tai của cô hỏi khẽ, "Là bởi vì cái này sao?"
"Cái gì?" Cô nghe không hiểu anh đang nói cái gì, bị anh cắn nên hơi ngứa một chút, vừa tránh né vừa hỏi.
"Vì nhìn thấy nên tức giận, cho nên không chịu cùng anh kết hôn?" Hắn chỉ chỉ tờ báo trên bàn.
Cô cũng hỏi ngược lại mình, là bởi vì cái này sao? Nói nhảm, khẳng định
không phải. . . . . . Cô so với bất kỳ người nào cũng rõ ràng hơn, Tả
Thần An yêu Hạ Vãn Lộ. . . . . . Những hình ảnh này chỉ làm cho cô không thoải mái, căn bản cũng không phải vấn đề giữa cô và anh. . . . . .
Nhưng, đáy mắt lại dâng lên đau thương, nhẹ nhàng nói thầm, "Thật ra thì. . . . . . Anh nên cưới cô ấy. . . . . ."
Cánh tay ôm cô của anh chợt xiết chặt hơn, cứ tưởng cô thật sự để ý đến
chuyện này, không khỏi mỉm cười, "Nói em ngốc, em thật sự ngốc thật. . . . . . Trong lòng anh có ai, em chẳng lẽ không hiểu rõ ràng? Mọi người
sống trên đời, không quản được chính là miệng lưỡi của người khác, có
thể quản cũng chỉ có chính mình. Anh làm nghề này, đã sớm nhìn thấu lòng người trên đời, cũng không thể bảo người ta không được nói, có chuyện
gì xảy ra, vốn là càng tô càng đen, cái gọi là thanh giả tự thanh trọc
giả tự trọc (??? có ai biết chỉ hộ để hà sửa nha), thời gian là con
đường tắt duy nhất để kiểm chứng mọi việc, người khác không hiểu anh,
chẳng lẽ em cũng không hiểu sao? Coi như trước kia không hiểu, bây giờ
còn giả vờ ngớ ngẩn? Đối với tin tức này anh đã cho câu trả lời tốt
nhất, nói anh muốn kết hôn? Anh thật sự kết hôn, chỉ là, là cùng người
anh yêu kết hôn mà thôi. . . . . . Chẳng lẽ, đáp án này em lại không
phải hài lòng? Cùng em kết hôn, là cách tốt nhất anh dùng để chứng minh
anh yêu em, Heo Con, chẳng lẽ em không phải yêu anh rồi sao?"
Một câu "Heo con, em không phải yêu anh rồi sao?", khiến cô ở trong lòng anh nước mắt chảy xuống.
Cô liều mạng lắc đầu, nếu như không yêu, cũng sẽ không đau đớn, càng sẽ không rối rắm đến như vậy. . . . . .
Lòng của anh tạm thời yên ổn lại, chỉ cần có yêu, còn có cái gì gian nan hiểm trở không thể vượt qua được?
Anh mỉm cười thầm thì, "Heo Con ngốc. . . . . . Thật là càng ngày càng
ngốc, ngốc đến nỗi ngay cả nói cũng sẽ không nói sao? Sáng sớm vẽ nhiều
dấu môi son trên gương vậy chính là có ý tứ gì? Nghi ngờ anh sao? Rồi
lại không chịu hỏi anh? Dấu môi son là vì Thần Hi dựa vào trên vai anh
một lát mà dính vào, bả vai của anh, trừ người thân, chỉ có em mới có tư cách dựa, điểm này còn cần anh nhấn mạnh sao? Ai, năm năm không gặp,
Heo Con dũng cảm mạnh mẽ của anh như thế nào biến thành tiểu quỷ nhát
gan rồi? Có cái gì buồn bực cũng để ở trong lòng không nói với anh,
không tin tưởng anh sao?"
Trong lòng cô phòng tuyến đã bị sụp đổ, năm năm, cô gánh vác quá nhiều tổn thương, quá nhiều áp lực, cô cũng
rất muốn nói hết toàn bộ cơn ác mộng ra, để cho cuộc sống của cô không
phải có quá nhiều áp lực, nhưng là. . . . . .
Cô nước mắt đầy mặt ngẩng đầu lên nhìn anh, trong con ngươi đen bóng phát sáng của anh, rõ
ràng chỉ có bóng dáng của cô, ánh mắt của anh chân thành thiết tha, lốm
đóm những ngọn lửa, mỗi một ánh mắt, mỗi một cái nhìn, đều viết là thâm
tình. Lời của anh, từng câu từng chữ vẫn còn vang vọng ở bên tai: cùng
em kết hôn, là cách tốt nhất anh dùng để chứng minh anh yêu em. . . . . . Heo Con, chẳng lẽ em không phải yêu anh sao. . . . . .
Cô nhào
vào trong ngực anh, khóc không thành tiếng, "Không phải. . . . . . Thần
An. . . . . . Cho tới bây giờ đều không phải là vấn đề của anh. . . . . . Là em. . . . . . Là em chưa đủ tốt. . . . . . Em đã không phải là Heo
Con của năm năm trước nữa rồi. . . . . . Thật xin lỗi, Thần An. . . . . . Là em không xứng với tình yêu của anh. . . . . ."
"Không cho nói như vậy!" Anh trừng phạt cắn lỗ tai của cô, "Nếu như nhất định nói
không xứng, là anh không xứng với em. Cho dù năm năm qua đã thay đổi
những gì, em ở trong lòng anh đều là Heo Con của năm năm trước, cho nên, có lời gì, nói cho anh biết, không cần giấu ở trong lòng một mình. . . . . ."
Có lẽ, năm năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, nếu như, những
chuyện này trong lòng cô lưu lại ám ảnh, anh hi vọng, có thể khích lệ cô nói ra, vậy mà, cô chỉ là ở trong lòng anh khóc.
Chưa bao giờ
thấy cô khóc thành ra như vậy, thật giống như trong nháy mắt này phát
tiết đau khổ của năm năm qua ra ngoài, nhưng mà một chữ cũng chưa từng
từ trong miệng cô phun ra.
Không phải là không muốn nói, không
phải sợ sau khi nói ra sẽ mất đi tình yêu của anh, chính là bởi vì cô
rất rõ ràng anh yêu cô đến cỡ nào, cho nên một khi biết chuyện này, anh
sẽ càng không buông tha cô, cô phải làm thế nào bây giờ? Nên làm cái gì? Chẳng phải sẽ làm trở ngại cuộc sống tốt đẹp của anh hay sao?
Anh âm thầm thở dài, cũng âm thầm mừng rỡ, cô chịu ở trong lòng anh khóc
lên, còn không phải là rất tệ, không chịu nói cũng không sao, chỉ cần
vẫn còn yêu, như vậy đủ rồi. . . . . .
Nếu như, năm năm qua, cô
không cách nào nói rõ bi thương trong lòng, vậy sứ mạng của anh chính là từng bước từng bước chữa trị thương thế cho cô.
Cúi đầu hôn tóc
của cô, một tay ở bên má cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, nhỏ giọng
an ủi, "Heo Con, đừng khóc, quá khứ nên để nó qua đi, chúng ta bây giờ
là vợ chồng rồi, cuộc sống sau này, có anh, sẽ không bao giờ để cho em
chịu uất ức nữa, sẽ không để cho em khóc, chỉ cần em nguyện ý giao tất
cả cho anh."
Đúng vậy, họ đã là vợ chồng rồi. . . . . .
Cô chảy nước mắt, gò má dán vào lồng ngực anh, trên bàn giấy hôn thú màu
đỏ giữa làn nước mắt của cô cũng dần dần mơ hồ, cô nghẹn ngào khóc không nói nên lời, "Thần An. . . . . .Anh. . . . . . Quá xúc động rồi. . . . . . Quá xúc động rồi. . . . . . Như vậy không tốt. . . . . ."
Nha
đầu này, còn tưởng rằng anh là nhất thời xúc động sao? Muốn như thế nào, mới tin tưởng anh, từ một khắc bắt đầu gặp lại kia, anh liền không giây phút nào không nghĩ tới biến mọi chuyện hôm nay thành sự thật?
Anh cẩn thận nâng mặt của cô lên, lau đi nước mắt của cô, như một loại
tuyên thệ nghiêm trang, "Nhìn anh, Heo Con. Cưới em, là quyết định quan
trọng nhất của anh. Không phải kích động, cũng không phải là trò chơi,
là anh chuyện anh đã mong ngóng ngày đêm, nếu không, cũng sẽ không muốn
hộ khẩu của em. Người người nói anh Tả Thần An chơi đùa với cuộc sống,
anh chơi đùa âm nhạc, chơi đùa công ty, đem thành bại được mất đều nhìn
thành trò chơi giống như không sao cả, cô đơn đối với em, thận trọng mà
nghiêm túc, phần thận trọng cùng nghiêm túc này, từ năm năm trước cùng
em đứng ở trước giáo đường nói ‘ Anh nguyện ý ’ lúc đó liền bắt đầu,
chưa bao giờ từng thay đổi qua! Cho dù tương lai biến thành cái dạng gì, đều không thể thay đổi!"
"Thần An. . . . . ." Thật vất vả dần
dần dừng lại tiếng khóc lớn, cô lại một lần nữa dựa đầu trong ngực anh
khóc ồ lên, ôm cổ của anh, trừ kêu tên của anh, không biết nên nói gì.
Có thể được một người như vậy yêu, cuộc đời này còn cầu mong cái gì nữa? Cô Hạ Vãn Lộ có tài đức gì, có thể hưởng thụ tình yêu như vậy?
Tựa hồ cảm thấy cô không hề kháng cự nữa, anh thở phào một cái, ở bên tai
cô hỏi khẽ, "Hiện tại, chú rễ có thể hôn cô dâu rồi sao?"
Cũng không đợi cô gật đầu, liền từ vành tai của cô bắt đầu khẽ hôn, một đường, tới bên quai hàm, mắt, khóe môi. . . . . .
Hôn lên tất cả nước mắt của cô, cuối cùng, hôn lên môi của cô.
Răng môi giao nhau, mùi vị nước mắt khổ sở cũng dần dần nhạt đi, thay vào
đó, là của hương vị của anh, nhẹ nhàng, mềm mại, dần dần xâm nhập lấy
cô, bao phủ lấy cô. . . . . .
Hồi lâu, anh mới buông cô ra, cười
mổ môi của cô nói, "Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, chẳng lẽ em
nghĩ ở phòng làm việc của Hà Mễ vượt qua đêm Động Phòng Hoa Chúc của
chúng ta?"
Mặt cô có chút hồng, là biểu hiện của việc thiếu dưỡng khí sau một thời gian dài hôn môi, hơi ngượng ngùng nghiêng mặt sang
một bên, ngưng mắt nhìn giấy chứng nhận kết hôn trên bàn, trong lòng vẫn còn hoảng hốt lay động.
Kết hôn? Cô thật sự đã kết hôn. . . . . .