Sáng sớm, Tả Thần An bị chuông điện thoại đánh thức.
Anh không thể không cảm thán, giấc ngủ gần đây thật là càng ngày càng sâu rồi. . . . . .
Năm năm qua, hàng đêm trằn trọc, giấc ngủ bây giờ giống như là muốn đem
giấc ngủ của năm năm bù lại, Hạ Vãn Lộ thức dậy lúc nào anh cũng không
biết.
Trong chăn vẫn còn dư hương của cô, chính là mùi hương này, làm cho anh say đắm không biết trời sáng. . . . . .
Lắng nghe, có thể nghe được trong phòng bếp truyền đến tiếng nói nhỏ của cô
và dì, không khỏi bật cười, cô vẫn không đổi được cái thói quen này,
không biết nói với cô bao nhiêu lần, mời bảo mẫu chính là vì để cho cô
thoải mái chút, nhưng cô cố tình thích tự mình đi làm. . . . . .
Sau khi xác nhận sự tồn tại của cô, anh mới đi nghe điện thoại, lại là Đại Liệt gọi tới.
Đại Liệt cũng coi là một trong những người bạn sống chết của anh. Trung học liền quen biết nhau, Đại Liệt khi đó còn là một tiểu côn đồ, sớm mấy
năm trưởng đã thành đại côn đồ rồi, còn là loại siêu cấp lớn đó. Làm
ngành nghề âm nhạc này, khó tránh khỏi cũng sẽ tiếp xúc với đủ hạng
người, chuyện có thể làm công khai, Tả Thần An giải quyết không tốn sức
chút nào, nhưng chuyện không thể công khai làm, thì sẽ bảo Đại Liệt đi
làm, cho nên, Đại Liệt này cũng coi như đi theo anh nhiều năm rồi.
Sớm như vậy Đại Liệt đã gọi điện thoại đến, là bởi vì Tả Thần An bảo anh đi tra một người, chính là người gây chuyện đêm đính hôn của Hứa Tiểu
Soái.
"Tam Thiếu, tra được rồi. Là người của lão tam nhà họ Ninh." Đại Liệt báo cáo với anh.
Lão tam nhà họ Ninh? Em họ của Ninh Chấn Khiêm? Lại là em họ của Ninh Chấn Khiêm. . . . . .
Anh nhớ ra rồi, tại sao luôn cảm thấy người đó quen mặt, chắc là người từng gặp lần trước khi Ninh Vũ Khiêm ở Ám Hương gây chuyện. Nhưng, trong đầu anh lại thoáng qua bóng dáng quen thuộc trong sảnh buổi tiệc của nhà họ Hứa. Trong lòng có nghi vấn, có lẽ, chuyện này không đơn giản như vậy,
người liên quan chắc chắn nhiều hơn, nếu quả như thật là sự xúi giục của Ninh Vũ Khiêm, vậy cô ta sẽ không ngu xuẩn như vậy, làm cho Hứa Tiểu
Soái được bao nuôi bốn năm cũng bùng nổ ra, đó là làm mất mặt bản thân
cô ta, cho nên. . . . . .
Anh nghĩ nghĩ, "Đại Liệt, tiếp tục tra, xem một chút Ninh Vũ Khiêm lui tới mật thiết với người nào."
Thật ra, suy đoán trong lòng anh đã bước đầu hình thành.
Đang nói chuyện, Hạ Vãn Lộ rón rén đẩy cửa tiến vào, thấy anh tỉnh lại, bày ra một nụ cười dịu dàng, đi tới gần anh.
"Cứ như vậy đi, có chuyện trước tiên liên lạc tôi." Anh vội vã cúp điện
thoại, ôm chặt được cô nghiêng tới, vừa cúi đầu, dễ dàng liền tìm được
môi cô, ngậm lấy, sáng sớm nụ hôn đầu tiên triền miên mà mát lạnh. . . . . .
Nụ hôn đi qua, trên mặt cô ửng hồng tự nhiên, thủy mâu mê
ly, cánh tay mềm mại quấn vòng quanh cổ của anh, hơi thở như hoa lan,
"Thần An, chuyện lần trước em nói với anh, việc làm thủ tục cho Hiểu
Thần ra nước ngoài học như thế nào rồi?"
"Ừ, mệnh lệnh của bà xã
đại nhân, làm sao dám chậm trễ? Đang liên lạc với trường học của
Austria, mấy ngày nay chắc có hồi âm rồi, đáng tiếc tựu trường mùa thu
đã qua rồi, phải xếp lớp đi vào, có thể tốn không ít tinh thần của anh. . . . . . Ưmh. . . . . . có phần thưởng hay không?" Anh tranh công đem
mặt tiếp cận qua.
Cô nhoẻn miệng cười. Austria? Thủ đô của âm
nhạc? Đối với Hiểu Thần học âm nhạc mà nói hẳn là không tệ. Trong lòng
cảm kích, mổ nhẹ xuống trên môi anh.
Cái này làm sao đủ? Anh kéo
cô một cái, lật người một cái nữa, liền đè lại cô, nụ hôn lửa nóng vào
sáng sớm mùa thu bốc cháy lên.
Cô vòng quanh cổ của anh, nhiệt
tình đáp lại, nhiệt độ thân thể anh nóng rực, môi anh rừng rực, còn có
mái tóc thô cứng của anh, đâm vào lòng bàn tay cánh tay cô có chút ngứa, những cảm giác này đều đang nhắc nhở sự hiện hữu của anh —— một người
yêu cô hơn chính bản thân anh, một người ở trước mặt người trong thiên
hạ thề không phụ cô. . . . . .
Anh như vậy, nếu như cô còn không hiểu được quý trọng, vậy cô thật là không cần sống trên đời này rồi. . . . . .
Trong khi triền miên, nổi khổ trong lòng vẫn lặng yên không tiếng động lan
ra, thế gian này, người không hiểu cảm ơn đã quá nhiều, tư vị bị cô phụ
đau đến không muốn sống, chính là bởi vì nổi đau khổ không muốn sống, cô mới càng hiểu, cô làm sao có thể để cho anh người thương yêu cô, người
dành cho cô tình yêu sâu đậm cũng chịu đựng tư vị này?
Cho nên, Thần An, cuộc đời này, em cũng sẽ không phụ anh nữa. . . . . .
Cô nhiệt tình đáp lại như vậy, bảo anh như thế nào còn có thể kiên nhẫn?
Vật sưng lên giữa hai chân dường như đã đến cực hạn, hai tay ôm chặt lấy thân thể cô, không kìm lòng được lục lọi ở trên người cô, cuối cùng
trượt vào bên trong áo cô.
Trong khoảnh khác nắm được nơi đẫy đà
của cô, máu toàn thân cũng sôi trào, từng cái tế bào đều đang kêu gào
muốn cô, muốn cô. . . . . .
Lại nghe đột nhiên một tiếng "loảng xoảng", tất cả, đều ngưng lại sau âm thanh này. . . . . .
Thanh âm là ở phòng bếp phát ra, chắc là bảo mẫu đánh vỡ cái mâm.
Tả Thần An lại một lần nữa thành công kiềm chế kích động, cố nhẹ nhàng mổ
một cái cuối cùng trên trán cô, "Nếu không đứng lên nữa, đi làm sắp trễ
rồi!"
Trên thân thể chợt mất đi áp bức của anh, không khí giống
như đều lạnh đi, cô đưa mắt nhìn bóng lưng anh tiến vào phòng tắm, có
chút áy náy. Dục vọng của anh, cô làm sao không biết? Mỗi đêm khi ôm lấy cô ngủ, cô đều có thể cảm thấy vật rất cứng rắn vẫn chống đỡ mình, cuộc sống như thế, đối với anh là hành hạ, chính cô cũng không nhẫn tâm rồi, nhưng là, anh lại không cho phép cô dùng cái loại phương thức đó giải
quyết cho anh, có lẽ, cô cần phải cẩn thận suy nghĩ cố gắng thế nào mới
được. . . . . .
Trong đầu cô thoáng qua một cái ý nghĩ, nhưng lập tức chính mình cũng vì cái này ý tưởng cảm thấy xấu hổ!
Cho nên, khi Tả Thần An từ phòng tắm đi ra, thấy chính là bộ dáng ngẩn
người nằm trên giường với vẻ mặt đỏ bừng và đôi mắt sáng lên. . . . . .
Không tự chủ được đùa giỡn cô, "Làm cái gì vậy? Chưa thỏa mãn dục vọng?"
Cô trừng anh một cái, người chưa thỏa mãn dục vọng chính là anh có được không?
Hỏa tốc bật lên từ trên giường, chui vào phòng ăn, tiếng cười của anh vang vọng trong phòng ngủ.
Tả Thần An giống như thường đưa cô đến bệnh viện đi làm, anh hôm nay, sẽ
không nghe theo lời cấm kỵ của cô nữa, vẫn đưa cô đến khu nội trú mới để cho cô xuống xe. Lại nói cô bây giờ là bà xã danh chánh ngôn thuận của
anh, chồng đưa vợ đi làm, là chuyện đương nhiên, có cái gì lại trốn
tránh giấu diếm chứ?
Cô thấy anh kiên trì như vậy, cũng tùy anh,
huống chi anh nói không sai, cô là vợ của anh, không đưa cô chẳng lẽ để
cho anh đi đưa người khác?
Đúng thời điểm bác sĩ y tá đổi ca,
người lui tới khu nội trú vẫn rất nhiều, lại còn đụng phải Kỷ Tử Ngang,
Kỷ Tử Ngang nhìn thấy cô, chủ động đứng yên, mỉm cười ý bảo, "Vừa đúng
muốn tìm em, đi theo anh một chút!"
Kỷ Tử Ngang mang cho cô một tin tức tốt, về đánh giá trình độ nghiệp vụ.
Thật ra quy định y tá hợp đồng có tư cách tham dự đánh giá trình độ nghiệp
vụ đã sớm có, nhưng bệnh viện vẫn luôn không cách nào thực hiện, cô
không biết bệnh viện khác như thế nào, chỉ là ở trong bệnh viện này, y
tá chính thức hoàn toàn không giống với các cô, giống như chênh lệch của công dân nhất đẳng và công dân nhị đẳng, hơn nữa y tá trẻ tuổi lại
nhiều, cạnh tranh cũng kịch liệt, quan trọng hơn là, ở bệnh viện này
người có thể làm y tá chính thức, ai cũng có lai lịch, cho nên, loại
chuyện tốt trình độ nghiệp vụ này, khó rơi trên đầu các cô, Hạ Vãn Lộ
lúc trước cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới.
Vận may của cô là
ở, trình độ học vấn không tệ, tốt nghiệp năm ấy Tả gia cho cô một loạt
đặc cách tốt, cũng cho cô các loại chứng chỉ nên có, thậm chí đem thực
tập một năm kia cũng xem như chính thức hành nghề, những năm gần đây, cô làm việc cẩn trọng, năng lực nghiệp vụ tốt, các loại đào tạo kiểm tra
phía trên tổ chức cô cũng toàn bộ ghi danh tham gia, cho nên, các loại
chứng chỉ đánh giá năng lực nghiệp vụ cần có đều có, mà Kỷ Tử Ngang còn
nói cho cô biết, lấy điều kiện của cô như vậy, đã có thể trực tiếp trình báo chủ quản y tá, bởi vì lần đánh giá nghiệp vụ này áp dụng quy chế
chấm điểm, cạnh tranh rất kịch liệt, muốn cô làm xong lựa chọn và chuẩn
bị tốt.
Cô nhận được tin tức này, vẫn là rất hưng phấn, năng lực
nghiệp vụ vật này mặc dù chỉ là một tờ giấy chứng chỉ, nhưng làm nghề ai không quan tâm? Hạ Vãn Lộ cô cũng không phải là thần tiên, cũng là
người có thất tình lục dục, cái cô nên lấy được, cô tự nhiên cũng muốn
tranh thủ.
Vì vậy, bắt tay chuẩn bị tất cả tài liệu cần thiết để đánh giá trình độ nghiệp vụ.
Việc đáng được ăn mừng chính là, cái hộp nhỏ mà cô ban đầu đặt tất cả chứng
chỉ chung với bảo bối của cô, không bị trận lửa lớn đó thiêu hủy, nếu
không, đánh giá trình độ nghiệp vụ bây giờ cô có thể gặp phải phiền toái lớn rồi.
Tả Thần An thấy tâm tình cô tốt, tự nhiên cũng vui vẻ,
mặc dù đối cái gọi là trình độ năng lực này đối với cô không cho là
đúng, chỉ là ủng hộ chuyện cô muốn làm, vẫn ở một bên cổ động, "Chỉ là
cái thứ đồ này, có muốn anh giúp một tay hay không? Trực tiếp cho em làm cái cấp bậc phó giáo sư? Trung cấp rất không ý nghĩa!"
"Không cần!" Cô trừng anh, "Chuyện này anh nhất định không được nhúng tay, nếu không anh không xong với em đâu!"
Anh nhướng nhướng mày, "Em chính là ngốc! Để ông xã tốt như vậy không dùng! Chẳng lẽ anh không nhúng tay vào, y tá khác của bệnh viện em cũng sẽ
không tìm người nhúng tay?"
"Người ta như thế nào em không quản!
Dù sao chính là không cho phép anh nhiều chuyện!" Cô luôn luôn quật
cường, nhận định chuyện sẽ không sửa đổi.
"Được được được! Anh
không quản, chờ khi em khóc đi cầu anh anh mới quản!" Anh nằm soài trên
giường, nhìn cô bận, chợt nhớ tới một chuyện, hôm nay bận rộn một ngày ở văn phòng, chính là vì chuyện này! Ho hai tiếng thanh giọng, giọng thẩm vấn, "Bà xã đại nhân, em mua thứ gì ở TaoBao?"
Cô đang xuất thần bận rộn, bị anh đột nhiên một câu như vậy dọa cho hết hồn, đồ trong tay cũng rớt trên đất, sắc mặt lập tức đỏ bừng, "Cái gì. . . . . . À?"
Sắc mặt anh hung ác, "Em còn hỏi anh là cái gì? Emn mua đồ dùng tình thú
tại sao muốn gửi đến công ty anh còn để cho anh ký nhận?"