Viện trưởng do dự, không nguyện ý nói ra cháu gái mình.
Tả Thần An dường như đã dự liệu được kết quả này, cười cười, “Dĩ nhiên, bác Chu nhất định sẽ nói không biết, là tố cáo nặc danh đi! Nhưng mà, con có biện pháp biết được! Tốt nhất, đừng để con tra ra……”
Lúc anh nói chuyện, vốn vẫn là dáng vẻ cười nhạt như vậy, nhưng mỗi câu nói đều có trọng tâm, mang theo tính uy hiếp, làm cho người ta nhìn thấy trong đôi mắt ẩn chứa ý cười kia, lóe ra tia sáng lạnh……
Viện trưởng quả là gừng càng già càng cay, đầu óc suy nghĩ vẫn rất nhanh nhạy, bệnh viện lớn như thế này, cùng với Hạ Hạ có xung đột với nhau cũng chỉ có mấy người, chỉ sợ hôm nay Hạ Hạ đã nghi ngờ cháu gái ông làm rồi, Tả Thần An muốn điều tra chỉ sợ cũng là chuyện rất dễ dàng.
Thay vì đến lúc đó mới bị tra ra bị Tả gia trách cứ ông bao che, sao không bằng hiện tại chủ động thừa nhận, ít nhất có thể phủi sạch liên quan đến mình chứ……
Vì vậy tiếp tục cười làm lành, “Nói ra thật là mất mặt, chuyện như vậy là do cháu gái ta không hiểu chuyện làm ra. Trước ta cũng không biết Hạ Hạ là Tam Thiếu phu nhân, ta là người, Tam Thiếu cũng biết rõ, rất ghét ác như cừu (ghét cái ác như kẻ thù), nhìn thấy y tá của bệnh viện mình làm ra chuyện như vậy, nhất thời bị kích động, nên gọi Hạ Hạ tới tra hỏi tình huống vấn đề, cũng chỉ là điều tra thôi, cũng không có ý gì khác……”
Tả Thần An thầm hừ lạnh, còn nói ghét ác như cừu…… Mệt ông ta còn dám dát vàng lên mặt mình…… Viện trưởng dáng vẻ khoe khoang kiểu này anh còn không rõ ràng sao? Anh cũng học theo kiểu cách của ông ta, “Viện trưởng, hôm nay Tiểu Tam Tử thật là được mở rộng tầm mắt, thì ra các bạch y thiên sứ của chúng ta lại là những linh hồn bẩn thỉu đến bực này! Người như vậy cũng muốn làm thiên sứ? Bác Chu là người có tấm lòng ghét ác như cừu như thế, nhất định sẽ không bao che đâu nhỉ?”
“Dĩ nhiên…… Sẽ không……” Viện trưởng không ngừng kêu khổ!
Hạ Vãn Lộ không nhịn được chen vào nói một câu, “Thần An, điều này thì anh yên tâm đi, hồi nãy ngay trước mặt tất cả các vị lãnh đạo ở đây viện trưởng đã nói, nhất định sẽ công bằng công chính đó (công bằng không thiên vị)! Các vị lãnh đạo, có phải hay không?”
Các vị lãnh đạo bị chèn ép đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể gật đầu nhận đúng.
Cô gái ngoan! Càng lúc càng giống anh! Tả Thần An âm thầm buồn cười, trên mặt vẫn biểu hiện nhàn nhạt, “Vậy thì tốt rồi! Bác Chu, ngài tính xử lý chuyện này như thế nào đây? Theo con thấy, người như vậy không xứng đáng đứng trong hàng ngũ y tá rồi, nhưng mà thế nhưng, nếu là cháu gái của bác Chu…… Ha ha, vậy thì lại là chuyện khác rồi……”
Câu này nói ra nghe thật bùi tai…… Nhưng là, đây rõ ràng là đang chèn ép ông mà, nếu xử lý nhẹ, chính là ông xử lý việc theo tình riêng…… Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện này mà bị sa thải sao? Vậy thì quá mức nghiêm trọng đi? Bệnh viện cũng chưa có qui định nào như vậy, hơn nữa Chu Lệ là công chức chính thức, cũng không phải nói muốn sa thải thì sa thải…… Nhưng nếu như kết quả xử lý chuyện này không làm Tả Thần An hài lòng, vậy chuyện ông muốn đưa con trai đang công tác ở bệnh viện khác sang đây lúc ông còn tại vị không phải cũng đi tong luôn sao?
Viện trưởng suy nghĩ, nếu ở trước mặt nhận lỗi, cầu xin tha thứ, chuyện lớn sẽ chuyển thành nhỏ, Hạ Hạ cũng chỉ muốn chút thể diện, cho cô ấy chút thể diện, chuyện như vậy liền kết thúc!
Nghĩ như vậy, nên cho người tìm Chu Lệ.
Chu Lệ vui sướng hài lòng, nghĩ chú đã xử lý chuyện tốt rồi, nhưng vừa vào phòng họp, phát hiện không khí chỗ này có cái gì không đúng……
Viện trưởng thấy cháu gái đến, trước mặt mọi người bất đắc dĩ phải biểu hiện bộ mặt giả tạo, sắc mặt âm trầm dạy dỗ cháu gái, “Chu Lệ, cháu xem cháu đã làm chuyện gì đây?! Còn không mau đi nói câu xin lỗi với Hạ Hạ?!”
Chu Lệ cũng không phải là cô gái mới đôi mươi, đã qua cái tuổi theo đuổi thần tượng, cho nên sẽ không biết được Tế Hạ đại danh đỉnh đỉnh đang đứng ngay trước mắt là ai, hơn nữa Tả Thần An lại rất ít xuất hiện trước công chúng, cô lại càng không biết đây là một người nổi tiếng rồi, muốn cô tạm thời nói câu xin lỗi? Cô làm sao chịu mất mặt như thế? Còn không biết sống chết châm chọc, “Tại sao? Con vì sao phải nói câu xin lỗi với một người phụ nữ mèo mả gà đồng không biết liêm sỉ chứ?!”
Nhìn thấy, dù sao chuyện cũng đã vỡ lở ra rồi, trong lòng không khỏi oán giận chú nói tên mình ra, nhưng mà, nếu việc đã đến nước này, đúng dịp làm lớn ra cho tất cả mọi người biết được một chút, người đàn ông trước mắt này là bạn trai của cô ta đúng không? Là một trong những đàn ông của cô ta? Bất kể như thế nào, cũng phải làm cho anh ta biết người phụ nữ của anh ta là người phụ nữ không biết kiềm chế như thế nào!
Cô ta vừa nói xong, liền bị viện trưởng đánh một cái tát tai, “Nói nhăng nói cuội gì vậy?! Người ta là vợ danh chánh ngôn thuận của Tả Tam Thiếu!”
Cô ta bị tát đến choáng váng, thật lâu mới chắt lọc được cái từ Tả Tam Thiếu từ trong câu nói này ra, đầu óc mới sắp xếp được trật tự. Tả Tam Thiếu, người liên quan với Tả gia mà chú thường hay nhắc tới sao? Cô nàng này lại là vợ của Tả Tam Thiếu? Thật không thể tưởng tượng nổi!
Vậy những bức hình này? Cô ta hoảng sợ nhìn chằm chằm những bức hình kia.
“Nhanh nhanh nói lời xin lỗi!” Viện trưởng thậm chí cũng không muốn nói với cô ta những bức hình đó là chuyện gì nữa, chỉ muốn giải quyết cái đại phiền toái này kết thúc càng nhanh càng tốt.
Chu Lệ cuối cùng cũng hoàn hồn, người đàn ông kia chính là Tả Tam Thiếu rồi? Cô gái Hạ Hạ này thật đúng là có phúc đi…… Mặc dù giọng điệu nghèn nghẹn, nhưng cũng coi là thức thời, biết chú cũng không thể bảo vệ được mình, nín nhịn, bất đắc dĩ nói, “Thật xin lỗi, là tôi đã nghĩ sai!”
Cô ta nói lời xin lỗi, Hạ Vãn Lộ cũng không để ý đến, mặt nhìn sang chỗ khác.
Ngược lại vẻ mặt Tả Thần An lại tươi cười, “Nếu đã như thế, Tiểu Tam Tử sẽ yên lặng chờ bác Chu xử lý công bằng công chính, hai ngày sau lại gọi điện thoại tới thăm hỏi đến bác Chu!”
“Chuyện này…… Nhất định sẽ xử lý thích đáng, xin Tam Thiếu yên tâm!” Xem ra nói ra một câu xin lỗi cũng không thể kết thúc được chuyện này a…… Viện trưởng có chút buồn bực liếc cháu gái trách cứ một phen, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, hôm nay còn làm liên lụy đến ông!
Tả Thần An cười lên, cũng không để ý đến, không coi ai ra gì, ôm bả vai Hạ Vãn Lộ, “Không phải em còn phải đi làm sao? Đi thôi, anh đi làm với em!”
“Vậy anh không đến công ty sao?” Cô nhìn anh.
Nhẹ ôm anh theo anh đi ra ngoài.
“Ừ! Anh sẽ đợi em! Em cứ bận việc của em, anh ngồi chờ ở phòng làm việc của em là được!”
Hai người cứ như vậy đi ra ngoài, Chu Lệ vẫn còn phẫn hận, ôm một bên má bị tát giậm chân trút giận, “Chú!”
Viện trưởng nhanh chóng bảo những người khác trong phòng đi ra ngoài, những người này, xem náo nhiệt cũng xem đủ rồi, từng người từng người đều bàng quang, không chịu nói giúp ông ta một tiếng đấy!
Đợi bọn họ đều đi ra ngoài, Chu Lệ càng thêm không hề kiêng kỵ, “Chú! Tại sao lại sợ anh ta như vậy! Coi như cô ta là vợ của Tả Tam Thiếu thì như thế nào? Chú xem đó, cô ta cùng lui tới với nhiều người đàn ông như vậy, đúng lúc ở trước mặt Tả Tam Thiếu vạch mặt cô ta ra, làm cho chồng cô ta ghét bỏ cô ta!” Cô ta không cam lòng chỉ vào chồng ảnh trước mặt.
Viện trưởng nhìn cô ta, sau đó nổi cáu cầm những bức hình kia xé nát vứt vào sọt rác, “Hình hình! Con còn có ý nói ra cái hình đó sao! Lúc con chụp hình sao không chịu nhìn kỹ một chút? Người đàn ông trong những chiếc xe kia đều là cùng một người? Xe này đều của một người là Tả Tam Thiếu đấy!”
Một người hay sao? Chu Lệ bị dọa sợ rồi! Tại sao cô ấy lại được gả cho một người đàn ông có tiền như vậy? Coi xe như một món đồ chơi?
Viện trưởng thấy dáng vẻ ngu ngốc của cô ta, càng tức giận, “Con a! Tuổi cũng không còn nhỏ, sao làm việc lại không có đầu óc thế chứ? Lần này, con cũng không cần đi tranh cử chức y tá trưởng nữa đi, sang năm rồi tính!” Chỉ mong cái kết quả xử lý này Tả Tam Thiếu có thể chấp nhận……
“Sang năm? Sang năm càng không có hy vọng, chú cũng thoái……” Chu Lệ nói ra phân nửa cũng không dám nói thêm, bây giờ chuyện chú ghét nhất chính là người khác nói ông ấy sẽ phải về hưu……
Quả nhiên, viện trưởng hung hăng lườm cô một cái, cô không dám nói tiếp nữa……
Trong phòng làm việc của viện trưởng không khí rất đè nén khó thở, nhưng lòng Hạ Vãn Lộ lại đang rất thỏa mãn, đi bên cạnh Tả Thần An, cùng nhau trở về văn phòng khoa.
Trên đường, Tả Thần An vẫn rất buồn nôn mà ôm cô, điều này làm cho cô cảm thấy muốn ói, làm ơn, cô vẫn còn đang mặc trên người chiếc áo y tá đó có được không?
Anh cũng cảm thấy cô không được tự nhiên, ở bên tai cô cười nói, “Chẳng lẽ đến hôm nay em còn chưa nếm trải được chỗ tốt của Tả phu nhân sao? Sớm tuyên bố em là vợ anh, làm sao xảy ra chuyện như ngày hôm nay chứ?”
Cô không khỏi buồn cười, “Đúng vậy đúng vậy, lần sau em sẽ dán cái nhãn lên trên người, trên đó viết là phu nhân Tả Thần An, chớ chọc!”
“Anh cầu còn không được!” Anh cười nói nhỏ, anh chính là hận không thể tuyên bố cho toàn thế giới biết cô là người của riêng anh! Chỉ là, hôm nay cô đã biểu hiện rất khá, biết lúc mấu chốt đưa anh ra, “Ưhm…… Anh muốn nói một câu, hôm nay Hạ Hạ rất dũng cảm, lúc bị người ta khi dễ biết đưa ông xã ra! Đáng được ăn mừng a, thế này phải gọi điện thoại cho dì giúp việc, đừng làm cơm tối cho chúng ta, chúng ta ra ngoài ăn một bữa!”
Cô có chút thay đổi, anh đều nhìn thấy, từ quá khứ trốn tránh, đến tiếp nhận, rồi đến hiện tại càng ngày càng can đảm, anh thật sự vui vẻ……
Mà cô làm sao không có cảm giác có sự thay đổi chứ? Những dũng cảm, vui vẻ, toàn tâm toàn ý thương yêu anh, Tiểu Lộ châu đang từng chút từng chút phục hồi, mà hết thảy nguồn gốc của sự thay đổi này, cũng đến từ chính anh, là anh cho cô hi vọng và hạ quyết tâm có can đảm……
Hai người tay nắm tay đi vào văn phòng khoa, mỗi khi nhìn thấy người quen, cũng sẽ bắt gặp những ánh mắt hiếu kỳ, Hạ Hạ định thoải mái chào hỏi, Tả Thần An cũng không thua kém, triển khai thương hiệu nụ cười chết người của mình tự giới thiệu, “Chào cô, tôi là chồng của Hạ Hạ - Tả Thần An.”
Nghĩ anh là người khiêm tốn lạnh nhạt, lại ở trước mặt đồng nghiệp của cô tổn hao công sức, không khỏi xúc động, đây đều là làm vì cô đó……
Trong thời gian còn lại, cô phát hiện, anh đi làm cùng cô, thuần túy chính là để thể hiện đôi vợ chồng thắm thiết.