Nhưng mà không nghĩ
tới, tình cảm của chị và Tả Thần An lại sâu đến vậy, không nghĩ chị lại
tin tưởng Tả Thần An đến thế, càng không nghĩ tới chính là, Tả Thần An
lại không hề biết mặt chị! Cô thật vất vả, có thể nói là không biết xấu
hổ nghĩ ra biện pháp này thế nhưng lại dễ dàng bị hóa giải……
Trong chớp mắt những tia oán độc ở trong mắt cô bị tiêu tán, thay vào đó là
đau khổ và đáng thương, “Chị, xin lỗi, em đã sai rồi……”
Hạ Vãn
Lộ nhìn cô, thương xót lắc đầu, “Hiểu Thần, cho tới bây giờ, chị cũng
không biết nên làm gì bây giờ. Em vẫn luôn nói không muốn đi ra nước
ngoài, vậy bây giờ em muốn làm gì? Nói thật, đến giờ phút này, chị cũng
không có cách nào có thể đưa em ra nước ngoài, chị không có mặt mũi nào
rồi. Tả Thần An đã đối tốt với gia đình chúng ta quá rồi, mua nhà cho em và Thư Khai, cho em và Thư Khai tiền đồ thật tốt, những thứ này đều
không phải là bổn phận của anh ấy, mà đưa em ra nước ngoài du học, cũng
là chị vác mặt dày đi cầu xin anh ấy, đã muốn xấu hổ lắm rồi, vốn đối
với em đó là một cơ hội rất tốt, bây giờ chuyện đã thành thế này, chị
thật không thể mở miệng nữa, dù sao em cũng không muốn đi, ra nước
ngoài…… Coi như xong đi, chỉ là, sau khi xuất viện em định sẽ thế nào?
Em cho là vẫn còn được Tế Hạ che chở dìu dắt nữa sao?”
Hoặc là nói, còn không biết thẹn ở Tế Hạ nữa sao?
Không phải tất cả sai lầm đều có thể được tha thứ.
Dĩ nhiên, Hiểu Thần rốt cuộc vẫn là em gái cô, trải qua mấy ngày đấu tranh tư tưởng phức tạp, vẫn tha thứ cho em ấy, nhưng mà Thần An sẽ thế nào?
Thần An sẽ hoàn toàn tha thứ sao? Đưa Hiểu Thần ra nước ngoài, có thể
nói cô và Thần An đã cùng chung ý tưởng, mặc dù không nói với nhau,
nhưng hai người ngầm tự hiểu ý nhau, trong lòng hai người đều biết Hiểu
Thần có dụng ý, đều cho rằng đưa em ấy ra nước ngoài, kiến thức em ấy
phong phú rồi, dưới tác dụng của không gian và thời gian, sẽ từ từ quên
lãng chuyện trong nước. Chỉ là, thủ tục ra nước ngoài còn đang lo liệu,
lại xảy ra chuyện như vậy……
“Em……” Hạ Hiểu Thần cúi đầu, che giấu vài tia không cam lòng trong ánh mắt.
“Hiểu Thần, chị nói rồi, hôm nay là hai chị em chúng ta cùng thẳng thắng nói
chuyện với nhau. Như vậy, trước tiên chị muốn nói. Mặc dù đến bước ngày
hôm nay, trong lòng chị, em vẫn chính là em gái của chị, vẫn giống như
còn thơ bé, nếu không chị cũng không cần phải im lặng, chờ thương thế em lành lặn mới nói chuyện với em, nhưng mà, chị lại không thể không hoài
nghi, ở trong lòng của em, chị vẫn còn là chị của em nữa hay không?” Hạ
Vãn Lộ nói xong, trong lòng cực kỳ đau đớn, xem như đối với một người xa lạ, cô cũng không làm những chuyện kia giống như Hiểu Thần, tại sao
Hiểu Thần lại có thể đối xử với chị ruột mình như thế?
Đôi mắt
Hiểu Thần rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, “Chị, chị sẽ không bao giờ hiểu
cảm nhận của em. Mặc dù chúng ta cùng ba cùng mẹ, ba mẹ ly dị, nhưng mà
mẹ mang theo chị rời khỏi nhà chạy đến một ngôi nhà mới tràn đầy hạnh
phúc, chị vẫn có mẹ, có ba, thậm chí là em trai thương yêu, mà em thì
sao? Em cái gì cũng không có! Tuổi thơ của em, tất cả đều là hình ảnh ba đánh chửi khi làm không xong việc nhà, không có bạn bè cùng lớp nào yêu mến em, cho dù có một người bạn cá biệt muốn quan tâm em, cũng sẽ mang
theo ánh mắt đồng tình. Chị, em biết rõ, chỉ có chị luôn tốt với em, chỉ có chị là thật lòng thương yêu em, trong lòng em so với mẹ chị còn thân hơn ……”
Khi nói xong, nước mắt Hạ Vãn Lộ cũng ào ào chảy xuống, có thể nói, Hiểu Thần còn không phải do cô nuôi lớn sao? So với tình
chị em bình thường còn sâu hơn một tầng đi…...
“Nhưng mà, em lại đối xử với chị như vậy? Là vì cái gì?” Hạ Vãn Lộ khóc hỏi, mặc cho nước mắt kia ào ào không ngừng chảy xuống.
Hạ Hiểu Thần hồi lâu không nói gì, nhưng là, đột nhiên lại nắm lấy tay cô, chảy nước mắt khẩn cầu, “Chị, từ nhỏ đến lớn, chị cái gì cũng có, cái
gì cũng không thiếu, cho tới bây giờ chị luôn luôn được hạnh phúc như
thế, mà em, lại chưa từng hưởng thụ qua ấm áp lần nào, không biết hạnh
phúc có mùi vị thế nào, lần này, chị có thể ly hôn với Tả Thần An hay
không? Có thể nhường anh ấy cho em hay không? Để cho em một lần được
hưởng mùi vị của sự hạnh phúc?”
Hạ Vãn Lộ nhìn cô chằm chằm, kinh ngạc đến quên cả khóc……
Hạ Hiểu Thần cho là đã có hi vọng, từ trong chăn, quỳ lên trên giường cầu
khẩn cô, “ Chị, không phải chị đã nói ở trong lòng chị, em vẫn là em gái của chị sao? Không phải chị nói là tất cả đều giống như khi còn nhỏ
sao? Chị khi còn bé, luôn luôn để lại những món ăn ngon quần áo đẹp cho
em, vậy bây giờ, chị cũng có thể nhường anh ấy cho em, đúng không? Chị,
em biết rõ, chị là chị gái tốt nhất trên thế giới! Người chị yêu thương
nhất chính là em! Chị, nếu như em gả cho anh ấy, cũng vẫn sẽ đối tốt với chị, em sẽ mua cho chị những món ăn ngon nhất, những trang phục đẹp
nhất đắt nhất trên thế giới cho chị, có được không? Chị, em van chị……”
“Em……” Hạ Vãn Lộ quả thật không thể tin được, đây là lời nói của em gái cô……
Cô rất muốn giật tay khỏi cánh tay đang nắm của Hạ Hiểu Thần, nhưng đó
là em gái cô, người ở trước mặt cô đang chảy nước mắt ròng ròng chính là em gái ruột của cô! Cô không biết một màn ngày hôm nay rốt cuộc cô nên
oán ai đây, oán ông trời an bài sao? Tại sao Hiểu Thần vẫn còn cứ khăng
khăng như vậy? Không! Cô nhất định phải thức tỉnh Hiểu Thần, không thể
tiếp tục như vậy nữa! Cô nắm chặt bàn tay em gái, đau lòng nói, “Hiểu
Thần, chẳng lẽ em cho rằng không có chị, Tả Thần An sẽ thích em sao? Em
cho là có thể gả vào Tả gia sao?”
“Sẽ! Sẽ! Chị, đó là chuyện của em, tự em sẽ nghĩ biện pháp!” Hạ Hiểu Thần nghĩ rằng chị đã đồng ý, mừng rỡ không ngừng gật đầu.
Hạ Vãn Lộ nhìn cô, đối với người em gái này cô vừa đau lòng vừa tức giận,
“Hiểu Thần, trước đây chị cũng đã nói với em, người như Tả Thần An, em
không thể khống chế được! Anh ấy nếu đã không thích người nào, bất kể em dùng bao nhiêu công sức anh ấy cũng không hề nhìn em một cái! Cho dù
chị rút lui, xem như chị không hề tồn tại, vợ của anh ấy cũng sẽ không
phải là em, gia đình anh ấy vừa mắt chính là thiên kim nhà hào môn khuê
tú, cũng sẽ không tới phiên em đâu!”
Ánh mắt Hạ Hiểu Thần trở
nên lạnh nhạt, nước mắt cũng trong nháy mắt dừng lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, “Danh môn khuê tú? Hào môn thiên kim? Vậy chị làm sao
lại gả được cho anh ấy? Chẳng lẽ cái người bố dượng chưng cất rượu kia
cũng được coi là hào môn sao?
“Hạ Hiểu Thần!” Đột nhiên cô rút
tay ra ngoài, nếu như người ở trước mặt không phải là em gái cô, cô thật kích động muốn tát em ấy một cái bạt tai, cô không biết, tại sao Hiểu
Thần lại trở nên chanh chua đến vậy.
Thật oan nghiệt, nhưng cô rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn, nắm chặt thành quả đấm, móng tay bấm sâu vào da thịt, đến đau.
Bị cô quát lớn, Hạ Hiểu Thần cũng biết mình vì quá xúc động mà nói lỡ lời, lại bắt đầu khóc thút thít, “Thật xin lỗi, chị, là em nói sai. Em không phải là ý này…… Ý của em là, hai chị em chúng ta đều kém xa so với các
thiên kim tiểu thư kia…… Dù là thiên kim hào môn, cũng không thể quản
anh ấy có yêu thích em hay không, chị, chị rút lui đi, có được hay
không? Còn sự tình sau đó là của em rồi! Chị, chị có thể không có anh
ấy, có đúng không? Hai người không phải đã từng chia tay qua sao? Chia
cách một khoảng thời gian, chị vẫn có thể kiên cường mạnh mẽ như thế!
Nhưng mà chị ơi, em thật sự vô cùng thích anh ấy! Đây là lần đầu tiên em thích một người, chị, em van chị, không có anh ấy em sẽ chết! Em thật
sự vô cùng yêu thích anh ấy! Em đã tự sát lần thứ nhất rồi! Em không dám đảm bảo sẽ hoàn toàn không có lần thứ hai! Chị, chỉ cần nghĩ đến em
không còn được gặp anh ấy, em liền muốn chết…… Em sẽ đi chết ngay bây
giờ…… Sẽ đi chết ngay bây giờ……”
Hạ Hiểu Thần nói xong liền xông đến góc bàn chạy tới, trước mắt Hạ Vãn Lộ như thoáng nhìn thấy hình ảnh em gái nằm ở lối đi bộ hai mắt nhắm chặt máu tươi chảy ròng ròng, bật
khóc đi lên ôm em gái, hai chị em nhất thời khóc một trận lớn.
“Chị……” Hạ Hiểu Thần tiếp tục khóc lóc cầu xin, “Chị…… Em đối với cuộc sống cho đến bây giờ cũng không có bất kỳ yêu cầu gì…… Dù là khi còn bé ăn không đủ no mặc không đủ ấm em cũng không sao cả, ở trong cuộc sống của em,
dù sao cho tới bây giờ đều không hề có ánh nắng mặt trời, nhưng mà, đây
là lần đầu tiên em nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy ánh rạng đông, chị, chị
sẽ thành toàn cho em có đúng không? Nếu không em thật sự không sống nổi
nữa……”
“Hiểu Thần…… Em không cần phải như vậy……” Rột cuộc vẫn là em gái ruột của cô, làm sao cô không đau lòng chứ?
“Chị, chị không cần phải làm gì hết, chỉ cần rời khỏi anh ấy, rời khỏi anh ấy em liền tự mình nghĩ cách có được hay không?” Quanh đi quẩn lại, Hiểu
Thần lại nói những câu nói đó, khóc đến nỗi giọng nói cũng đã khàn khàn
luôn rồi.
Cô làm sao cũng không ngăn được, ôm em gái, khóc đến một câu cũng không thể nói nên lời.
Cuối cùng làm người nào đó đang ở bên ngoài cũng sợ hãi, cứ tiếp tục như
vậy, Hạ Vãn Lộ có thể sẽ mềm lòng hay không? Anh thật lo lắng a!
Không chút nghĩ ngợi đẩy cửa ra. Cửa mở, làm hai người đang ôm nhau mà khóc phải giật mình.
“Anh…… Sao anh lại lên đây?” Hạ Vãn Lộ nghe tiếng động quay đầu lại, lại nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của anh.
Hạ Hiểu Thần nhìn thấy anh càng thêm run rẩy, cánh tay đang ôm chị cũng
rút trở về, vẫn giữ vững tư thế đang quỳ trên giường, len lén lau nước
mắt.
Trên mặt Tả Thần An là mây đen cuồn cuộn, bộ dáng giống như muốn đánh người, Hạ Vãn Lộ thấy thế chỉ sợ anh thật kích động mà sẽ
đánh Hiểu Thần, vội vàng lấy cơ thể ngăn trở anh, “Anh vào mà làm chi?
Ra ngoài xe chờ đi, em sẽ nhanh ra thôi!”
Thế nhưng anh lại với
tay nắm chặt tay cô, kéo cô qua một bên, đôi con mắt lạnh như lưỡi dao,
“Em cứ để cô ta tự sát! Ngược lại anh muốn nhìn rốt cuộc cô ta muốn tự
sát ra sao!”
“Tả Thần An! Anh điên rồi!” Mặc dù đối với hành
động của em gái cô rất tức giận, nhưng rốt cuộc là em gái ruột của mình, ép em gái chết như vậy, còn là ở trước mặt mình, cô vạn vạn lần không
làm được.
“Em đừng nói chuyện!” Ngày thường anh đối với cô ngàn
theo trăm thuận, lúc này lại mặt lạnh nạt lại cô, ngay sau đó liền châm
chọc Hạ Hiểu Thần, “Chính mình muốn tự sát sao! Định làm gì? Nếu đập đầu không chết! Nhiều lắm là trên đầu có một cái lỗ thủng, đụng xong tôi sẽ lập tức bảo bác sĩ tới khâu cho! Hoặc là muốn cắt cổ tay? Có muốn tôi
cho cô mượn dao không?
Trên mặt Hạ Hiểu Thần còn chứa đầy nước
mắt, nhìn chằm chằm hai người trong mắt cũng thoáng qua tia kinh hoảng,
nói năng cũng cà lăm luôn rồi, “Đây …… Đây là các người ép tôi…… Tôi
chết…… Cả đời các người sẽ bị lương tâm cắn rứt……”