Hạ Hiểu Thần nói ra
mấy lời này xong liền chạy vọt ra khỏi quán cà phê, ngay sau đó Hạ Vãn
Lộ đặt tiền xuống trả vội vàng đuổi theo.
“Hiểu Thần! Đứng lại!” Cô chạy ở phía sau lớn tiếng gọi, Hạ Hiểu Thần lại như không nghe thấy, vọt đến bên vệ đường chận một chiếc xe taxi, trong nháy mắt liền biến
mất trong biển xe cộ trước mắt.
Cô ngưng mắt nhìn những chiếc xe đang chạy qua chạy lại trước mặt, mờ mịt không biết làm sao…….
“Heo con!” Nghe tiếng anh từ xa vọng lại.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tả Thần An vội vã chạy đến, cùng đi cùng anh còn có Thư Khai.
“Sao em đến nơi này? Không phải nói đợi anh đón em tan làm sao?” Anh lo lắng nhìn cô, cảm thấy vẻ mặt cô có chút khác thường.
Cô miễn cưỡng cười cười, “Không có gì, chỉ là cùng Hiểu Thần uống một ly cà phê…….”
“Hiểu Thần làm gì em sao?” Đuôi lông mày anh khẽ nhếch, nắm tay cô, biểu hiện đang rất khẩn trương lo lắng.
Cô lắc đầu, “Đừng khẩn trương như thế, thật không có việc gì! Thư Khai cũng đến à?” Cô chuyển dời câu chuyện sang Thư Khai.
“Đúng vậy, chị, hôm nay đến công ty, cùng anh rể đến đó.” Thư Khai cười với
cô, giơ tay nhấc chân đã có chút mùi vị của một minh tinh.
Hạ Vãn Lộ nhìn thấy, cảm kích đối với Thần An lại tăng thêm mấy phần.
“Anh bảo Thư Khai đến nhà chúng ta ăn cơm! Rất lâu không có tụ họp rồi! Hai
người chờ ở đây, anh đi lấy xe tới.” Tả Thần An nắm tay cô, mới đi đến
bãi đậu xe.
Bây giờ trước quán cà phê chỉ còn lại hai chị em họ, Thư Khai ngưng mắt nhìn thấy lông mày cô trước sau vẫn nhíu chặt, trong lòng đau xót, trải qua mấy ngày nay, dường như mỗi lần nhìn thấy chị
đều là vẻ mặt như thế này, dù là đang cười,
chân mày cũng không giãn ra, có câu nói trong lòng có khúc mắc, chân mày mới kết chặt, cái gọi là chân mày hạ xuống lòng mới thanh thản cũng là ý này đi…….
Đều là do Hiểu Thần gây ra hết!
“Chị…….” Anh
phát hiện một sợi tóc của cô đang rớt xuống, cầm lấy vo vo lại, “Chị
không cần để ý nhiều vậy, có câu con cháu tự có phúc của con cháu, huống chi Hiểu Thần cũng không phải là con chị, cũng không phải cháu chị, làm một người chị, chị đã làm tốt lắm rồi, bây giờ Hiểu Thần cũng đã trưởng thành, chị cũng không có biện pháp nào quản được ý nghĩ của cô ấy, cô
ấy muốn thế nào, chị cứ làm theo cô ấy đi!”
“Thư Khai, em không
hiểu đâu……” Chân mày Hạ Vãn Lộ càng nhíu chặt hơn, “Bây giờ thậm chí chị nghĩ, có phải là chị đã hại nó hay không…… Chị hẳn không phải là một
người chị tốt, không dạy dỗ nó nên làm người như thế nào, chị quá thất
bại rồi……”
“Chị! Chị không cần phải lúc nào cũng gánh trách
nhiệm lên người mình! Một người chị còn phải làm như thế nào nữa chứ?
Cung cấp cho cô ấy ăn cung cấp cho cô ấy mặc lo cho cô ấy lên đại học!
Coi như làm cha mẹ cũng chỉ có thể làm đến nhường này, chị còn phải đối
tốt với cô ấy như thế nào nữa? Hơn nữa, coi như làm cha mẹ, nuôi cô ấy
đến mười tám tuổi, cũng đã làm tận nghĩ vụ rồi, con đường về sau cũng
nên tự cô ấy đi, huống chi chị còn nuôi cô ấy đến hai mươi hai tuổi,
chị, trách nhiệm của chị đã xong từ lâu……”
Thư Khai đang nói dở, Tả Thần An đã lái xe tới, Hạ Vãn Lộ kéo kéo ống tay áo Thư Khai, nháy
mắt, “Thôi, đừng nói nữa ahhhh… Cũng đừng ở trước mặt Thần An nói mấy
chuyện này, anh ấy đã đủ mệt rồi, cũng vì gia đình chúng ta làm nhiều
chuyện như thế, chị không muốn anh ấy lại quan tâm chuyện của chúng ta!
Cũng không muốn anh ấy lo lắng!”
“Dạ…… Em hiểu! Nhưng mà chị à,
chị cũng đừng cùng Hiểu Thần tranh chấp nữa! Có chuyện gì thì nói với
anh rể, anh ấy ở đây có chút thế lực, xử lý sự tình tốt hơn so với việc
chị tự làm.”
Ánh mắt cô hoảng hốt, lắc đầu, “ Thư Khai, em không hiểu đâu, chị nhìn thấy anh ấy như vậy, lòng chị rất đau…… Anh ấy cũng
không dễ dàng, mà chị cũng không phải là một người vợ tốt, luôn làm anh
ấy khổ sở, làm anh ấy mệt mỏi, Thư Khai, chị phát hiện giống như người
cái gì cũng làm không được…….”
Đúng vậy a, trong đời sống đối
với từng người từng người cũng làm không xong, làm chị không thành công, làm vợ không thành công, ngay cả làm một đứa con gái, cũng không làm
tốt được, những năm này chăm sóc cho Hiểu Thần, mẹ ở nơi đó cũng giảm
bớt mấy phần hiếu rồi. Mấy ngày nay, cô yên lặng suy nghĩ vấn đề, càng
nghĩ lại càng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt……”
“Chị! Đừng…… yêu cầu bản thân mình quá cao! Trong lòng em, chị chính là người chị tốt nhất!” Thư Khai mơ hồ cảm thấy, người chị trước mặt này cùng
với người trước kia có chút khác nhau, trong đầu anh thoáng hiện lên
hình ảnh khi còn bé cô cầm cành đào một đường đuổi theo đánh anh, chị
lúc ấy, tức giận đến vậy? Đều là do Hiểu Thần ban cho! Sự chán ghét của
anh với Hiểu Thần càng tăng lên vài phần.
“Hai chị em đang nói
gì vậy? Sao ở cùng anh cũng không nói nhiều như vậy nha?” Tả Thần An lái xe qua, xẹt ngang qua bên hai chị em họ, cửa xe mở ra, nụ cười của anh
như trời trong nắng ấm.
Bộ dạng ghen tức của anh, thật ra thì
chỉ là nói đùa mà thôi, Hạ Vãn Lộ nhìn thấy, trong lòng thật đau xót,
những ngày này, đúng là nói chuyện với anh rất ít, anh đang uất ức sao?
Vì vậy nhẹ cười bước lên xe, chủ động ôm lấy anh, “Đang nói xấu anh!”
Anh thụ sủng nhược kinh (được đãi ngộ mà sợ hãi), ôm anh trước bao nhiêu
người, này chính là bao nhiêu năm nay cũng chưa được đãi ngộ như thế
đâu? Nếu như không có Thư Khai đang ở chỗ này, anh thật muốn ôm cô một
cái. Cô còn chủ động nói đùa với anh? Ưhm…… Đây là hiện tượng tốt, thật
không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bực không vui của cô…… Mặc dù, cái lời nói đùa có chút gượng ép, gượng ép đến nỗi anh có thể dễ dàng nhìn thấy cô đang cố gắng đón ý hùa theo anh, nhưng mà, này là đang tiến bộ,
không phải sao? Tiến bộ, chính là chuyện đáng vui mừng nha……
Thư
Khai rất hiểu chuyện, cũng rất biết quan sát, nhìn thấy thế vội vàng hùa theo không khí sinh động này, “Ơ, có cần thiết phải buồn nôn đến vậy
không? Em không muốn bị đau mắt hột đâu nha!”
Một câu nói làm Tả Thần An đang lái xe cũng phải phì cười, khóe miệng cười ngoác tận mang
tai, sau khi về nhà, còn hướng tới dì giúp việc cười nói vui vẻ, “Dì!
Chúng con về rồi! Cơm nấu xong chưa, chúng con đói muốn chết đây!”
Dì giúp việc từ trong phòng bếp chạy ra, cũng là dáng vẻ thụ sủng nhược
kinh, Tả tiên sinh đây là thế nào vậy? Cho tới bây giờ cũng chưa từng
nhìn thấy cậu ấy có tính cách trẻ con vừa nói vừa cười như thế! Dù vậy,
cũng bị lây tâm tình, vui vui vẻ vẻ bưng các món ăn ra, Hạ Vãn Lộ cũng
chui vào phòng bếp giúp đỡ một tay.
Mấy ngày trước đều là Tả
Thần An bới cơm gắp thức ăn cho cô, thế nhưng mấy ngày nay lại phát sinh biến hóa. Kể từ lần Hạ Vãn Lộ thổ lộ bày tỏ sẽ tận lực không làm anh
uất ức, cô sẽ luôn chủ động phục vụ anh, giống như hôm nay vậy, anh và
Thư Khai mới vừa ngồi xuống, bát đũa ly tách liền đặt trước mặt bọn họ,
cô còn đi lấy một chai rượu đỏ.
Nhìn cô qua lại lăng xăng, anh
có chút không đành lòng, ai cũng nhìn thấy được, cô đây là đang cố ý lấy lòng anh, anh đáp ứng cô giúp đỡ cô từ từ
vượt qua những chướng ngại, nhưng mà không cần cô phải hạ thấp mình như
vậy, bây giờ cô thật làm quá rồi!
Anh không khỏi bắt được tay
cô, lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nói nhỏ, “Em vội vàng làm gì,
đi làm đã mệt như vậy, về tới nhà thì nên nghỉ ngơi, không ai muốn em
làm những việc này đâu!”
“Vâng……” Cô đáp ứng, ngồi xuống bên cạnh anh, trên mặt có chút hồng, trong mắt lại hiện lên tầng tầng lớp lớp mây mù.
“Sao vậy?” Anh mơ hồ cảm thấy có chút khác thường.
“Không! Không có gì! Ăn cơm đi!” Cô cười lắc lắc đầu, cúi đầu trong mắt lại hiện ra tầng tầng lớp lớp lo lắng.
“Được, ăn cơm!” Anh lấy thêm một cái ly rượu, đặt trước mặt cô, “Em cũng uống chút đi! Tửu lượng em rất tốt!”
“Vâng!” Cô cũng chỉ thuận theo gật gật đầu.
Thư Khai trước sau vẫn là vẻ mặt vui vẻ, vui nhất chính là nhìn thấy chị và anh rể hòa hợp tương thân tương ái, cho nên ly rượu đầu tiên liền kính
chị và anh rể, “Chị, chuyện may mắn nhất đời của em, chính là cùng mẹ,
cùng chị, trở thành người một nhà. Anh rể, không biết anh đã biết chưa,
lúc nhỏ chị em chính là một bà quản sự, quản em rất gắt gao, trông nom
em học tập, chăm sóc em mặc quần áo, hung dữ muốn chết, động một chút là muốn đánh em, mà em á, còn phải phục tùng chị ấy! Em từ nhỏ đã thích ca hát, chị em là người nghe đầu tiên, quà tặng đầu tiên trong đời của em, chính là cái kèn amonica khi còn bé được chị tặng cho, bây giờ em vẫn
còn giữ! Em vẫn nghĩ, sau này không biết ai có phúc mà lấy chị em làm
vợ, người đó nhất định phải làm em khâm phục mới được, nếu không em sẽ
không đồng ý! Anh rể, em khâm phục anh! Hai anh chị, nhất định phải hạnh phúc!”
“Nghe vậy anh thật ghen tỵ nha!” Đôi con mắt ngập nước
của Tả Thần An nghiêng đầu nhìn cô, trong con ngươi loe lóe tia sáng,
“Chừng nào em mới trông nom anh mặc quần áo?”
Lời này có ý tứ
khác, Hạ Vãn lộ liếc anh một cái, nâng chén cụng ly với anh, màu đỏ của
rượu nho ở trong ly vừa đúng ngăn cách ánh mắt mang ý xấu của anh, ánh
mắt anh, theo chất lỏng trong ly đung đưa vỡ thành từng mảnh từng mảnh……
Cổ họng anh, vọng ra một chuỗi tiếng cười, mơ hồ, mà thỏa mãn,
vì cô thẹn thùng như thế, cùng ban đêm tăm tối, dưới ánh đèn sáng trưng
chiếu rọi không khí trong nhà thật ấm cúng.
Giơ tay, nâng ly uống cạn, đưa ly úp xuống cho Thư Khai nhìn, nhẹ cười , “Em kính anh. Anh cũng uống cạn rồi! Em nói sao đây?”
Tính tình Thư Khai rất hào sảng, tửu lượng cũng tốt, không chút do dự một
hơi cạn sạch, rót cho mình và anh rể đầy thêm, cũng nói với chị, “Chị,
em biết chị có thể uống……, nhưng mà, chị nên uống ít chút, như vậy nếu
anh rể say cũng có người chăm sóc!”
Hạ Vãn Lộ biết tửu lượng của Thư Khai, lấy tay che lại ly rượu của Tả Thần An, “Anh đừng có uống
nhiều rượu như thế, anh làm sao uống lại Thư Khai?”
Rượu đưa
xuống bụng, ánh mắt anh cũng đã lờ đờ say, ưng ửng đỏ, đưa tay ôm mặt
cô, “Uống say có em trông nom mặc quần áo cho anh a!”
Mặt cô đỏ lên, cúi đầu không để ý đến bọn họ.
Cô một đũa lại một đũa và cơm, dần dần lại mất hồn, giọng nói hai người
đàn ông này càng ngày càng xa, suy nghĩ của cô cũng dần dần xa……