Sau đó, lại đi đến
khu bán giày nam, chọn đôi giày hợp trang phục, cô vẫn nhớ rõ cỡ giày
anh mang, xa xa anh nhìn thấy, rất hài lòng.
Lúc này, trong tay
cô xách cũng đã rất nhiều đồ, nhìn có chút vất vả, anh dằn lòng không đi giúp cô, xem xem cô còn muốn làm gì, dường như, cô cũng chưa có ý muốn
đi về nhà……
Thì ra là, cô lại đi đến khu bán đồ lót, mua cho anh mấy cái quần lót và vớ……
Anh đang nhìn tới xuất thần, bên tai lại truyền đến một giọng nói, “Thần An, con đứng ở đây làm gì vậy?”
Này đúng là giọng nói của mẹ già!
Anh vội vàng quay đầu lại, quả nhiên đúng là mẹ và Thần Hi!
“Mẹ, Thần Hi, hai người cũng đi dạo phố sao!?” Anh cười cười, cơ thể khẽ nghiêng, sợ mình bị Hạ Vãn Lộ phát hiện ra.
Tiêu Hàn lại cau mày nhìn anh, “Con lén la lén lút làm gì đó?”
“Nào có lén lén lút lút gì đâu chứ? Con không phải…… là đang chờ vợ con
sao?” Anh nhìn về phía Hạ Vãn Lộ. Nói thẳng ra chuyện này cũng tốt, nếu
như Tiêu Hàn cũng đi đến khu bán đồ lót, truyện đăng tại
diễn_đàn_lê_quý_đôn, khẳng định cũng sẽ chạm mặt cùng Hạ Vãn Lộ, anh nói như thế, cũng xem như là đã cảnh cáo, anh đang chờ bà xã mình đấy, mẹ
không nên làm khó người ta!
Quả nhiên Tiêu Hàn hừ lạnh một tiếng, kéo tay Thần Hi nói, “Đi, trước chúng ta nên đến bên kia xem một chút đi!”
Thần Hi gật đầu với anh một cái, nặng nề ho khẽ hai tiếng, đi theo Tiêu Hàn.
Thần Hi bị cảm? Anh nghĩ thầm. Lại thấy Hạ Vãn Lộ đã thanh toán, ôm đồ chuẩn bị ra ngoài, anh vội vàng núp vào một góc, đợi cô đi hơi xa, lại lặng
lẽ đuổi theo.
Xách nhiều đồ như vậy, cô cũng không có cách nào
chen chúc trong xe điện ngầm, nên đi taxi, anh cũng chận một chiếc taxi, theo sát xe cô.
Đến khi xe cô dừng tại chung cư, anh mới yên tâm, vừa nhìn thời gian, cũng nhanh đến buổi trưa luôn rồi……
Đoán cô đã đi lên lầu vào nhà rồi, anh gọi điện thoại về nhà, điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, cô liền nhận, trong tai nghe truyền đến giọng nói
ôn nhu của cô.
“Bà xã, là anh.” Anh cũng không che giấu anh đang rất vui sướng.
“Vâng! Em biết!” Lúc cô nói chuyện vẫn còn đang thở hổn ha hổn hển, xem ra một chuyến đi này, đã làm cô mệt muốn chết rồi……
Anh cười, đã biết nhưng vẫn cố hỏi, “Sáng giờ em làm gì vậy?”
“Ưhm…… Nộp tiền điện và tiền internet…… Mua quần áo cho anh…… Vẫn chưa kịp mua thức ăn!”
“Vậy sao? Mệt muốn chết luôn hả?” Anh nghe tiếng cô thở dốc nên lên tiếng hỏi.
“Cũng ổn rồi!”
“Vậy em tính ăn trưa món gì chưa?”
“ Bữa trưa? Không biết……” Quả thật đúng là cô chưa nghĩ đến vấn đề sẽ ăn cái gì.
Anh liền giả bộ than thở, “Anh cũng không biết ăn cái gì, mấy món ăn ở nhà ăn thật không có khẩu vị, anh không muốn ăn cơm!”
“Không được!” Cô phản xạ có điều kiện nói với giọng điệu kiên định theo lẽ thường.
“Nếu không anh ăn một bát mỳ ăn liền thôi!” Tiếp tục lừa gạt cô.
“Cũng không được!”
“Vậy làm sao bây giờ? Nếu không em đi ra ngoài ăn với anh?” Anh bắt đầu sử
dụng chiêu cũ của mình, chơi xỏ, ngụ ý là, nếu em không đi theo anh ăn,
anh cũng sẽ không chịu ăn! Cái chiêu này đã lâu chưa sử dụng lại, anh
cũng muốn quên luôn rồi.
Dường như cô có chút không biết phải
làm gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đồng ý, mặc dù còn thầm
nói thêm một câu, “Không phải anh nói là buổi tối gặp lại sao? Rõ là……”
“Tốt lắm, anh đang trên đường lái xe đến, 20 phút sau là tới, 20 phút sau em ra ngoài nha.” Anh vui vẻ chạy vào nhà để xe, lái xe ra ngoài, dừng bên ngoài chung cư đợi cô.
20 phút sau, quả nhiên anh thấy cô đang
chạy chầm chậm ra ngoài, mang một cái túi lớn, mặc một cái áo khoác
ngoài thật dày, áo khoác ngoài còn cũ nữa chứ, eo o không có lại rộng
thùng thình, cô nàng này a, mua cho anh nhiều quần áo thế kia, lại không mua cho mình một bộ đồ nào……
Mở điều hòa cho đủ ấm, đón cô lên
xe, lại thấy sắc mặt cô không tốt lắm, vừa lên xe liền móc ra một cái
túi nhỏ từ trong túi xách, bên trong chứa thuốc, ném cho anh, “Buổi sáng anh không nhớ uống!”
Ách…… Anh thật không nghĩ muốn uống……
Thuốc này chỉ là anh cầm về để làm ngụy trang, thuốc ở trong bình sớm bị Kỷ Tử Ngang đổi rồi, giả bộ là mấy loại vitamin bổ dưỡng gì đó……Kỷ Tử
Ngang còn nói đùa với anh nói thuốc bên trong đưa cho anh là thuốc tráng dương, cũng không biết là thực hay giả……
Anh do dự, có nên uống hay không đây? Này nếu như ngộ nhỡ thật là thuốc tráng/ dương, vậy
chẳng lẽ ở trong xe đem nàng cho xe/ rung sao?
“Cái này…… Không có nước, để anh đến phòng làm việc rồi uống sau!” Anh tìm cớ để không uống.
Nhưng mà, anh vẫn rất cảm động.
Trước kia cô uống thuốc còn phải cần anh đút tới tận miệng, bây giờ lại nhớ
đốc thúc anh uống thuốc, thật sự là bước tiến nhảy vọt nha……
Chỉ thấy cô lại lục đồ trong túi xách, đưa tới một bình nước giữ nhiệt, “Em mang cho anh nước ấm này!”
Anh cầm cái bình, xoay xoay vặn vặn, ngay lập tức cảm nhận được sự ấm áp
truyền đến, hơi ấm trắng trắng nhanh bay ra ngoài, tim của anh, chẳng
mấy chốc đã ươn ướt. Bất cứ giá nào! Uống! Đừng nói là thuốc tráng/
dương, coi như là độc dược anh cũng uống!
Thật lâu sau đó, Tả
tiên sinh cùng Tả phu nhân nằm trong chăn nói chuyện phiếm, anh hỏi cô,
tại sao khi đó lại dễ dàng đánh bẫy anh, bắt đầu có thay đổi rồi sao?
Phải biết, phương pháp của anh cũng có chút nguy hiểm, hoặc là cô sẽ
hoàn toàn đâm đầu vào ngõ cụt, rốt cuộc sẽ tự ti, chết sống sẽ cho rằng mình không xứng với anh, sau đó nói vài câu dịu dàng rồi rời đi, khả
năng thứ hai chính là vì anh mà thoát khỏi, nếm trải cuộc sống mới. May
mắn
Là, cô cho ra kết quả thứ hai……
Tả phu nhân nghĩ nghĩ thật lâu, mới nói, “Em cũng không biết, chính là theo bản năng thôi. Em yêu anh, rất thích rất thích, em khi đó có lẽ, chính mình cũng không rõ ràng lắm yêu anh nhiều đến nhường nào, cho nên khi bỏ qua sự tồn tại
của anh, thậm chí quên làm thế nào để yêu anh, nhưng trong lòng em lại
biết rất rõ, hơn nữa biến nó thành một loại trách nhiệm, tại thời điểm
anh cần em, chính là do yêu anh, hy sinh không hề suy nghĩ tự mình nhảy
ra ngoài!”
Tả tiên sinh nghe vậy, cảm động đến hung hăng đè ép phu nhân anh một cái.
Đúng vậy, yêu, là một loại trách nhiệm. Trách nhiệm vì đối phương mà sống
cho tốt. Có lúc, phần trách nhiệm này chúng ta nhận thức rất mơ hồ,
nhưng là, vào lúc cần thiết, nó sẽ phơi bày rõ ràng ngay trước mặt chúng ta, thúc đẩy tình yêu chúng ta, để sống tốt hơn nữa……
Dĩ nhiên, đây đều là nói sau này rồi.
Lại nói sau khi Tả tiên sinh uống thuốc xong, vừa lái xe vừa chờ dược tính phát tác.
Trong xe điều hòa nhiệt độ mở rất cao, Hạ Vãn Lộ cảm thấy hơi nóng, cởi cái
áo khoác ngoài ra, mùi U Hương trong thân thể liền bay thẳng vào lỗ mũi
anh, anh liều mạng nhịn không nhìn tới cô, nhưng từng giây từng phút
trôi qua, dư quang trên khóe mắt lại không chịu nghe lời, truyện chỉ
đăng trên diễn - đàn - lê - quý - đôn, nhất định nghiêng mắt nhìn đến
cô, thoáng nhìn qua, liền nghiêng mắt nhìn đến cái áo len hình chữ V của cô, làn da trên cổ trơn bóng trắng nõn, cổ áo len khá rộng, lộ ra khe
rãnh nho nhỏ trắng nõn.
Có người đã từng nói, cảm giác chân
chính cũng không phải là một cô gái ngực lớn mông vểnh cởi áo trước mặt
anh, cảm giác chân chính là một loại phong tình, một loại cảm giác. Có
phụ nữ, không có ngực CDEFG, nhưng mà giơ tay nhấc chân cũng phong tình
vạn chủng (quyến rũ, động lòng người) mê mẩn tâm hồn, có lúc, ôm đàn tỳ
bà muốn lộ vẫn còn che, so với không một mảnh vải che thân càng khiến
cho người ta mơ màng nghĩ ngợi nhiều hơn, càng có thể dễ dàng khơi lên
dục vọng đàn ông.
Cũng giống như Tả tiên sinh bây giờ vậy, liếc
nhìn thấy cảnh xuân nho nhỏ như ẩn như hiện thế này, giống như ném một
viên đá vào lòng hồ, tạo ra một vòng tròn nhỏ lan rộng ra tứ phía, suy
nghĩ cũng không tự chủ nghĩ sâu thêm, trong đầu xuất hiện các hình ảnh,
đều là phong cảnh sâu trong cái áo len chữ V của cô, không khỏi cả người cũng nóng/ thêm lên.
Anh tháo cúc nút áo, làm thoát khí nóng
đang râm ran trong cơ thể, nhưng mà một chút hữu dụng cũng không có, con sóng nho nhỏ trong lòng hồ dần dần biến thành từng đợt sóng cuồn cuộn, quậy đến máu trong cơ thể anh cứ chạy loạn.
Được rồi, không nhìn tới ngực của cô nữa…… Không nhìn…… Nghiêm túc nhìn thẳng……
Vì vậy, anh cố gắng khống chế ánh mắt mình, không thăm dò cái khe rãnh này nữa, ánh mắt lại bắt đầu lưu luyến lên cái mặt cô.
Gò má cô cũng còn đẹp đến vậy, mặc dù gầy, nhưng góc cạnh càng thêm rõ
ràng, da càng thêm vẻ trắng trẻo, hơn nữa, môi của cô, mềm mỏng mềm
mại……
Anh liếm liếm môi, cảm giác có chút khát, nhớ lại cái cảm
giác anh hôn lên đôi môi cô, trong cơ thể đang bừng nhiệt hỏa/ càng bị
hung cháy dữ dội.
Không! Môi cũng không được nhìn! Lại dời đi!
Tầm mắt của anh lại rơi trên vành tai cô, vành tai cô rất nhạy cảm, mỗi
lần thổi một chút khí lên vành tai cô, toàn thân cô sẽ phát run……
Trời ơi! Anh đang nghĩ cái gì chứ!
Thế nào càng muốn khống chế càng không khống chế được đây? Tùy tùy tiện
tiện nhìn vào nơi nào trên cơ thể cô anh cũng sẽ nghĩ tới phương diện
kia! Đúng rồi, này nhất định là do dược tính phát tác! Kỷ Tử Ngang đáng
chết! Thật đúng là đã hạ anh tráng/ dương thuốc.
Thôi, anh không thể nhìn cô! Anh vẫn còn đang lái xe!
“Thần An! Anh nhìn trước mặt kìa!” Cô thét lên.
Anh một chân đạp phanh, khẩn cấp thắng xe lại, xém chút…… Xém chút liền đụng vào đuôi……
Kỷ Tử Ngang này, thật là hại người!
Anh vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, đáng thương nhìn lại cô, bộ dạng cô
làm như không có gì, không khỏi than thở, bà xã, em cũng đã biết đầu sỏ
gây nên họa là em……
Không được! Anh muốn đi ra ngoài hưởng một chút gió lạnh.
Tìm một chỗ dừng xe lại, anh mở cửa xe liền đứng lẫm lẫm trong gió rét, gió lạnh thổi đến, cảm giác nóng ran mới dần dần rút đi. Anh nổi giận lập
tức gọi điện thoại đến cho Kỷ Tử Ngang, vừa mở miệng liền mắng, “Tên
tiểu tử nhà cậu rốt cuộc có y đức không vậy? Thật đưa cho mình loại
thuốc kia? Cậu có biết xém tý nữa đã hại chết mình rồi không? Mình đang
lái xe! Uống thuốc kia của cậu thiếu chút nữa ngủm luôn rồi!”
Kỷ Tử Ngang ở đầu dây bên kia không hiểu gì cả, “Thuốc gì?”
“Tráng/ dương thuốc a!” Anh cả giận, chẳng lẽ họ Kỷ kia còn muốn chống chế?
“Tả Tam…… Chính cậu nên tự kiểm điểm chính mình đi! Rốt cuộc người nào ở
trên xe của cậu? Cậu chưa thỏa mãn dục vọng sao? Mình thật sự chưa từng
đưa cho cậu thuốc tráng/ dương…….” Kỷ Tử Ngang thong thả ung dung trả
lời.
“Thật?”
“Thiên chân vạn xác (xác thực 100%)…… Cậu đồ sắc/ quỷ!” Kỷ Tử Ngang khinh bỉ cúp điện thoại.
Tả tiên sinh ở trong gió rét, hoàn toàn ngổn ngang……