Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 290

Đêm đó nói chuyện, là thất bại của thất bại, mới một chút mà Tống Sở đã nổi giận, so với bình thường càng phản ứng kịch liệt hơn, Tả Thần Hi cũng không biết là vì cái gì, cho đến sau này, có người đến tìm cô, cô mới biết được. . . . . .

Thật ra thì mấy ngày liên tiếp Thần Hi đều có cảm giác, tâm tình Tống Sở không tốt. Bộ dạng tâm sự nặng nề, về tới nhà luôn luôn không nói tiếng nào, chân mày nhíu lại, trên đó rõ ràng viết hai chữ phiền não, có lúc Thần Hi nói chuyện với anh, anh mới giật mình thức tỉnh, lại không biết Thần Hi đang nói cái gì.

Thần Hi đoán, anh có phải vì chuyện nhà cửa mà lo lắng hay không, phải vậy hay không, hiện tại tiền bạc của Tống Sở không mua được một căn hộ?

Cô không rõ lắm Tống Sở có bao nhiêu tiền, bọn họ kết hôn năm sáu năm, Tống Sở vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ tổng quản lý kinh doanh của công ty, mặc dù không có cổ phần Tả thị, tiền lương cũng là cực kỳ cao. Chỉ là, anh hiếu thuận như thế, hơn nữa lại còn ở trong cái vòng lẩn quẩn vàng ngọc lẫn lộn này, xung quanh đều là con cháu của những gia đình giàu có, tiêu tiền như nước, anh là lại là người kiêu ngạo không chịu thua kém người khác như thế, làm sao chấp nhận để cho mình mất thể diện trước mặt bạn bè? Như vậy tiền lương của anh có thể còn lại bao nhiêu? Về phần anh và bạn bè gốp vốn mở công ty, cuối cùng được bao nhiêu lợi nhuận, anh nắm giữ bao nhiêu cổ phần, những thứ này cô đều tính không được, cũng không muốn hỏi anh quá nhiều, sợ chính anh lại nhạy cảm.

Nhưng mà, nhìn anh không vui, trong lòng của cô cũng không mấy dễ chịu.

Cuối cùng vẫn là không nhìn nổi, chủ động hỏi anh, dù thế nào anh cũng là ông xã của cô, ông xã ưu phiền, cô có thể nào không quan tâm?

"Tống Sở, gần đây làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" Cô cẩn thận hỏi, thậm chí không dám nhắc tới những chữ nhà cửa hoặc là tiền bạc, chỉ hỏi thăm tình trạng thân thể để bắt đầu câu chuyện.

Lúc đó Tống Sở đang ngồi trên ban công hút thuốc lá, nhìn thấy tay Thần Hi cầm sữa tươi đưa tới cho anh, trong con mắt thâm thúy của anh không có một tia ấm áp, chỉ mang theo nghi vấn cùng tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt như thế, cô nhìn thấy, trong lòng chợt lạnh, không kìm được để sữa tươi xuống ôm lấy anh, "Tống Sở, rốt cuộc anh làm sao thế? Có chuyện gì khó khăn? Nói cho em biết có được hay không? Em. . . . . ."

Cô vốn là muốn nói, em có thể giúp anh giải quyết. Nhưng là, đột nhiên nhớ tới, Tống Sở không thích nhất chính là cô ưu tú như thế, khi một người phụ nữ nói với một người đàn ông, không có chuyện gì lớn, tất cả em sẽ lo liệu, tình hình sẽ là như thế nào? Thật giống như cô là nữ hoàng không gì không thể làm được, chỉ cần vung tay một cái, là có thể hái sao trên trời xuống tới cho anh.

Vì vậy, tạm thời sửa lại, "Chúng ta cùng đi đối mặt, được không?"

Cô cảm thấy Tống Sở ở trong lòng mình hít vào một hơi thật sâu, sau đó, khe khẽ đẩy cô ra, cũng không phải lạnh nhạt, cũng không phải tức giận, chỉ là dịu dàng, nói một câu, "Anh không sao, chỉ là có chút mệt mỏi, anh đi nghỉ ngơi trước. . . . . ."

Rồi sau đó, liền đứng dậy, vào phòng.

Trong gạt tàn thuốc trên bàn nhỏ ở ban công, tàn thuốc vẫn còn cháy sáng, sữa tươi trong ly thủy tinh, nhiệt độ vẫn còn ấm áp, Thần Hi nhìn anh đã nằm xuống giường, đột nhiên cảm thấy anh cực kỳ xa xôi, cực kỳ xa xôi, chính mình chưa từng hiểu rõ về gia đình của anh, vào giờ phút này, cô thậm chí cảm thấy, chính mình chưa bao giờ từng chân chính đến gần anh. . . . . .

Cho đến mấy ngày sau, một số lạ gọi tới tìm cô, cô mới biết nguyên nhân thực sự khiến Tống Sở phiền não, cũng biết được, tại sao chuyện tặng nhà cửa cho mẹ chồng lại làm cho Tống Sở tức giận như thế.

Người này gọi là Trương Dật, là một trong những bạn học cũ của Tống Sở, cũng là một trong những cổ đông cùng mở công ty với Tống Sở, Thần Hi ở khu vực lân cận Tả thị tìm một nhà hàng cùng anh ta gặp mặt.

"Tả tiểu thư, cô mạnh khỏe." Trương Dật rất thương nghiệp hóa (hình như nói anh này máy móc như đi làm ăn mà bắt tay với chị ó) bắt tay với cô.

Cũng không trách được Trương Dật. Có thể mở công ty với Tống Sở, chắc chắn là bạn bè thân thiết của anh, nhưng mà, Thần Hi lại không quen những người này, mỗi lần bạn bè của Tống Sở tụ họp, anh vẫn luôn luôn không mang cô đi cùng, cô không biết là tại sao, là sợ hào quang của cô quá chói mắt, làm cho anh ở trước mặt bạn bè không ngốc đầu lên được sao? Cô cũng chưa bao giờ truy cứu tới cùng, Tống Sở đã không muốn cô làm, cô cũng không miễn cưỡng.

Cho nên, mười năm, chỉ gặp mặt Trương Dật vài lần, cho nên gặp mặt như thế này thật sự làm cho Thần Hi không cách nào tỏ ra dáng vẻ quen thuộc được, ngay cả gọi tên cũng rất kỳ quái, Tả tiểu thư. . . . . . Cái này là gọi làm sao? Thần Hi? Giống như quá thân thiết, bà Tống? Rất không tự nhiên. . . . . . Đừng nói người ngoài, ngay cả bạn tốt của Tống Sở, cũng có loại suy nghĩ xác định này, Tống Sở là chồng của Tả Thần Hi, mà Tả Thần Hi vẫn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tả. . . . . .

"Anh mạnh khỏe." Tả Thần Hi nở nụ cười thương nghiệp hóa lại với anh ta.

Bạn đang đọc truyện chính chủ tại diendanlequydon.com

Chọn món ăn, Trương Dật hàn huyên lại nói một ít chuyện cũ lúc còn đi học, không có gì hơn ngoài việc kể lại truyền kỳ kim đồng ngọc nữ lúc còn đi học của cô và Tống Sở..., Thần Hi cười cười, biết Trương Dật đột nhiên đến tìm cô cũng không phải chỉ là để hàn huyên.

Quả nhiên, khi thật sự không tìm được chuyện gì để nói nữa, Trương Dật xấu hổ cười cười, thử thăm dò hỏi, "Tả tiểu thư, nghe nói Tả thị muốn thay đổi nhà cung ứng?"

Thần Hi coi như là hiểu được mục đích hôm nay Trương Dực tới, chỉ là, cô nhớ công ty Tống Sở cũng không kinh doanh cái này. . . . . .

Chính Trương Dực cũng cảm thấy có chút xấu hổ, giao một phần tài liệu cho cô, "Thật ra thì hai năm gần đây chúng tôi cũng bắt đầu kinh doanh hạng mục này, nhưng mà chỉ là cung ứng cho những công ty nhỏ, nghe nói các người muốn thay đổi, tôi nghĩ muốn nhờ cô xem công ty chúng tôi có năng lực cạnh tranh cái này hay không."

Thần Hi nhìn phần tài liệu này, chỉ hỏi một câu, "Tống Sở biết anh đến tìm tôi không?"

Trương Dực cúi đầu, "Không biết. . . . . ."

Vì vậy Thần Hi hiểu được tại sao những ngày vừa qua Tống Sở dùng ánh mắt dò xét nhìn cô. . . . . .

Nhất định là Trương Dực và mấy người đối tác giựt giây với Tống Sở bảo anh nói với cô chuyện hợp tác lần này, nhất định trong lòng Tống Sở rất rối rắm. . . . . .

Trên thực tế, Tống Sở là tổng quản lý kinh doanh, anh hoàn toàn có quyền quyết định dùng nhà cung ứng nào, chỉ là, lấy tính cách của anh, sẽ làm như vậy sao? Cô mở ra tài liệu, nhìn lướt qua một lần, trong lòng cân nhắc. Ở đây có mấy công ty đấu thầu cạnh tranh tương đối mạnh, mà Tống Sở bọn họ bất luận là ở trên phương diện nào đều không phải là thực sự mạnh nhất, cái này thì làm sao Tống Sở lại có thể vì tình riêng mà làm việc trái với quy định công ty?

Trương Dực đợi cô xem xong, tràn đầy hi vọng nhìn cô, "Như thế nào?"

Thần Hi suy nghĩ, công ty Tống Sở nhất định gặp phải khó khăn rồi, nếu không, làm sao lâu như vậy rồi mà bọn người Trương Dực cũng không tìm tới cô, lại vào lúc này tìm tới. . . . . .

"Trương Dực, công ty của các anh có phải gặp vấn đề khó khăn hay không?" Cô dứt khoát hỏi rõ.

Trương Dực liền giật mình, rồi sau đó khó khăn gật đầu một cái, "Đúng vậy, nếu như không phải là, tôi cũng sẽ không bất chấp cùng Tống Sở ầm ĩ tới tìm cô, cô biết đó, cho tới bây giờ Tống Sở cũng không nguyện ý nhờ vả cô." Điểm này, mấy cổ đông trong công ty cũng rõ ràng, năm đó Thần Hi muốn cho Tống Sở cổ phần đã huyên náo người ngã ngựa đổ .

"Hai năm trước công ty đã lâm vào nguy cơ, nếu không chúng tôi cũng sẽ không đổi ngành kinh doanh, nhưng bắt đầu đầu tư vào ngành mới có bao nhiêu khó khăn, cô cũng biết, hai năm qua vẫn luôn là thua lỗ, lần này Tả thị các người đổi nhà cung ứng đối với chúng ta mà nói là một cơ hội chuyển mình, thật ra thì chính là chuyện Tống Sở giơ tay biểu quyết. . . . . ." Trương Dực nhìn cô một chút, giọng nói nhỏ xuống, "Nhưng là tính tình Tống Sở, chúng tôi nói hết lời anh ta cũng không nguyện ý. . . . . . Tôi hiểu rõ thực lực công ty chúng tôi vẫn còn kém rất nhiều so với những nhà cung ứng khác, nhưng mà. . . . . . Cô xem kỹ lại một chút đi, ý của tôi cô hiểu chứ, chúng tôi và Tống Sở quen nhau nhiều năm như vậy, coi như nể tình cảm tốt đẹp của chúng tôi, nếu không phải dưới tình huống thật sự khó khăn chúng tôi cũng không làm cô khó xử, giúp chúng tôi một chút, giúp Tống Sở một chút. . . . . ."

Không phải cô không muốn giúp, mặc dù giá tiền của công ty Tống Sở so với nhà khác cao một chút, nhưng mà vẫn nằm trong phạm vi cho phép của Tả thị, giảm một bậc, mặc dù công ty bọn họ thật sự không có năng lực cạnh tranh thì như thế nào, nếu như cô muốn dùng, cũng không phải là không thể, mấu chốt là ở chỗ Tống Sở, chuyện mua nhà cửa cho mẹ chồng đã làm cho Tống Sở nổi giận, hiện tại cô lại tự chủ trương, thật sự không biết Tống Sở sẽ như thế nào. . . . . .

"Trương Dực, tôi cảm thấy anh trước tiên nên thương lượng với Tống Sở một tiếng thì tốt hơn, tôi. . . . . ." Cô có chút khó xử nơi.

Ngược lại Trương Dực đối với tâm tư của Tống Sở có mấy phần hiểu rõ, lập tức nói, "Tống Sở sẽ không nói cái gì, thật ra thì. . . . . . Trước đó tôi đã từng nói với cậu ấy, cậu ấy đúng là không làm được mình tự mình quyết định, nếu như cô nhúng tay cậu ấy sẽ không nói cái gì, bởi vì cái này không phải chuyện cá nhân của cậu ấy, mà là liên quan đến công ty chúng tôi, liên quan đến lợi ích của mấy người anh em chúng tôi, cậu ấy sẽ không chỉ suy nghĩ cho mình. . . . . ."

Vì vậy, Thần Hi hiểu, mấy ngày nay Tống Sở rối rắm là vì chuyện này. Nếu như, công ty là của một mình Tống Sở, anh tuyệt đối sẽ không dựa vào Tả thị, nhưng mà, công ty là của mọi người, anh không thể vì tự ái của mình khiến cho các anh em cũng mất đi cơ hội này, cho nên, anh thống khổ, anh lại một lần nữa phải dựa vào vợ mình. . . . . .

"Được rồi, tôi hiểu rõ rồi." Thần Hi cất tài liệu vào.

"Vậy. . . . . . Chuyện này cô xem. . . . . ." Trương Dực dường như thực sự muốn một câu trả lời chắc chắn.

"Chờ tin tức đi!" Cô nói với Trương Dực như vậy, nếu như cuối cùng Tống Sở không bỏ phiếu phản đối, tất nhiên là không thành vấn đề. . . . . .

Trương Dực cũng không lấy được câu trả lời khẳng định "Không vấn đề", trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, cười tiễn Thần Hi rời đi.

Chuyện này cô tiến hành rất thuận lợi, cuối cùng làm tổng quản lý kinh doanh Tống Sở cũng không thể bỏ phiếu phản đối, đêm đó bọn Trương Dực muốn đi ăn mừng, hơn nữa còn nhiệt tình muốn mời Thần Hi, Tống Sở lại thay cô từ chối, "Cô ấy không thể đi, chúng ta muốn chơi đến tận khuya, buổi tối con ở nhà không thể không có cô ấy."

Thần Hi hiểu, đây chỉ là lý do thôi, Tống Sở chính là không muốn cô đi chứ sao. . . . . .

Cô rất thức thời, chúc bọn họ đi chơi vui vẻ, chính mình lái xe rời đi, Trương Dực nhìn bóng lưng cô, lại nhìn Tống Sở một chút, như có điều suy nghĩ. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment