Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 292

Chúc mừng ngày đó, thực sự Tống Sở rất khuya mới về, cả người toàn mùi rượu, tắm cũng không tắm vẫn còn mặc quần áo cũ đã ngã xuống giường.

Thần Hi mơ màng tỉnh lại, liền bị mùi vị hỗn hợp nồng đậm của rượu và thuốc lá hun đến cau mày, đẩy anh một cái, “Đi tắm!”

Thế nhưng anh lại không có bất kỳ phản ứng, rất nhanh, đã truyền đến tiếng ngáy hơi nhỏ của anh, thế mà đã ngủ thiếp đi. . . . . .

Trong bóng tối, cô yên lặng thở dài, chỉ có thể tự mình làm, cởi quần áo của anh ra, lại dùng nước nóng lau người cho anh.

Lần nữa nằm lại bên cạnh anh, cô lại không thể ngủ lại được nữa, chăm chú nhìn khuôn mặt của anh dưới ánh đèn, trong lúc ngủ lông mày cũng là chặt chẽ khóa cùng một chỗ, cô không kìm được nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve, hoảng hốt cảm thấy, từ khi kết hôn tới nay, chân mày Tống Sở rất hiếm khi giãn ra, cô đã quên, bộ dạng anh vui vẻ cười to như thế nào, lần cuối cùng thoải mái cười to là lúc nào? Giống như, hồi ức vui vẻ của bọn họ đều đã khóa lại ở những năm tháng đại học kia cả rồi. . . . . .

Anh yêu, cuối cùng phải làm thế nào anh mới có thể vui vẻ?

Cô lặng lẽ hỏi, chính mình cũng không có cách nào cho ra đáp án. . . . . .

Dễ dàng nhận thấy, lần này cô hỗ trợ, vẫn không cách nào làm cho anh vui vẻ, mặc dù lần này anh cũng hi vọng cô giúp đỡ, dù sao, mối quan hệ này cũng là liên quan đến sự tồn vong của công ty, anh sẽ không ích kỷ như vậy, nhưng mà, sau khi cô giúp đỡ, cuộc sống của anh vẫn là chiếc bóng của cô.

Ở trước mặt cô, anh càng thêm ít nói. Nhưng mà, sẽ đối rất tốt với cô, chỉ mấy câu nói, nhưng luôn rất dịu dàng, loại vận động trên giường rất có quy luật, cũng sẽ rất triền miên, chỉ là, cô lại cảm thấy tất cả những cái này đều giống như là anh đang làm theo thường lệ, là ảo giác của cô sao?

Anh dường như bận rộn hơn lúc trước rồi, mặc dù cô và anh đang làm cùng một công ty, trừ buổi sáng cùng nhau ra cửa, còn lại sẽ rất khó nhìn thấy đối phương. Có lúc trong khi ăn cơm cha mẹ hỏi tới, cô chỉ biết nói với cha mẹ vì anh ở bên ngoài muốn gây dựng sự nghiệp cho chính mình, cha mẹ đều là người khoan dung, thật sự cũng không nói thêm cái gì.

Có lúc về nhà ăn cơm, vẫn còn mang công việc về, cơm nước xong lại tiếp tục miệt mài công tác, mãi cho đến đêm khuya.

Cuộc sống như thế, Thần Hi đếm được, mỗi ngày nói với anh không tới mười câu. . . . .

Cô có một loại trực giác, cô và anh, thật sự càng ngày càng xa nhau, loại trực giác này, làm cho cô cảm thấy sợ hãi. . . . . .

Vào thứ sáu của một tuần nào đó, cô nhận được điện thoại của Từ Từ, nói là đã từ Thượng Hải tới Bắc Kinh, chuẩn bị mang ông xã và con cùng nhau đi chơi Di Hòa Viên (lâm viên cổ điển nổi tiếng Trung Quốc, ở phía Tây ngoại ô Bắc Kinh. Nó nguyên là vườn hoa và hành cung của vua chúa nhà Thanh. Năm 1750 vua Càn Long cho khởi công xây dựng Thanh Y viên ở đây. Năm 1860 bị liên quân Anh Pháp thiêu hủy. Trước khi Quang Tự lên chấp chính, Từ Hi đã dùng kinh phí hải quân rất lớn để tu sửa lại, năm 1888 đổi tên như ngày nay. Năm 1900 liên quân 8 nước xâm lược Bắc Kinh và đã tàn phá Di Hòa Viên, năm 1903 tiến hành trùng tu. Di Hòa Viên do Vạn Thọ Sơn, Hồ Côn Minh hợp thành, diện tích khoảng 4350 mẫu Trung Quốc, mặt nước chiếm khoảng 3/4 diện tích khu vườn. Hiện nay là một thắng cảnh du lịch nổi tiếng), hẹn cô và Phương Di cùng đi, tất cả cùng mang theo người thân.

Thần Hi có chút chần chờ, Tống Sở sẽ có thời gian đi sao? “Từ Từ, để tớ xem tình hình đã, có lẽ không có thời gian rãnh, gần đây công ty rất bận. . . . . .”

“Bận rộn nữa cũng phải có thời gian thuộc về gia đình chứ! Nếu không cậu kết hôn làm gì?” Từ Từ rất bất mãn tình trạng cuộc sống của cô.

Thần Hi cảm thấy rất kỳ quái, ông xã Từ Từ là con cả gia đình giàu có, hàng tỉ tài sản cần trông coi, làm sao có nhiều thời gian cùng cô ấy đi du lịch chứ? Không khỏi thuận miệng hỏi lên, “Từ Từ, thật sự ông xã cậu có thời gian sao, thường xuyên theo cậu bay tới bay lui đi chơi, không cần làm ăn sao?”

“Cậu cũng không biết!” Từ Từ nói, “Anh ấy vốn là người cuồng công việc, nhưng là tớ không muốn làm người vợ đảm đang, vì sự nghiệp của anh ấy, lại hạ thấp chính mình, để mặc cho anh ấy liều mạng làm việc, chính mình lại ở nhà làm người phụ nữ hưởng giàu sang? Không bao giờ, nếu như vậy tớ kết hôn làm gì? Tớ muốn cho anh ấy biết, cái nhà này là trách nhiệm của hai người, một người đàn ông không chỉ có sự nghiệp, còn có gia đình! Hưng vong (hưng thịnh và diệt vong, cái này thường chỉ quốc gia nhưng mình thấy để nó cũng hay hay nên giữ luôn) của gia đình, đàn ông cũng có trách nhiệm! Tớ muốn cho anh ấy biết, một cái chén một cái đũa trong nhà, đều là do hai người cùng mua, đều là kết tinh tình cảm của hai người, kể từ khi có con, tớ càng muốn chồng tớ tham gia vào quá trình phát triển của con, tớ không cho bố mẹ giữ con, hay mời bảo mẫu giúp việc nhà, Bảo Bảo hoàn toàn là do hai chúng tớ nuôi lớn, mỗi ngày anh ấy đều tắm thay tã, chơi đùa với con, làm cơm cho Bảo Bảo, tình nguyện để mình mệt mỏi, cũng muốn cho anh ấy hiểu được tầm quan trọng của gia đình. Nhất định chủ nhật phải có một ngày của gia đình, nếu may mắn, sẽ có hai ba ngày, vậy chúng tớ sẽ giống như bây giờ bay đi các nơi chơi. Thần Hi, mặc dù tớ không ở bên cạnh cậu, mà tớ cũng mơ hồ biết một chút, cậu quá nuông chiều Tông Sở nhà cậu rồi, như vậy không tốt, chỉ có làm cho đàn ông tham gia vào quá trình xây dựng gia đình, hiểu được gây dựng một gia đình không dễ dàng, anh ấy mới có trách nhiệm đối với gia đình, anh ấy mới quý trọng cái gia đình này. . . . . .”

Thần Hi không biết sau đó Từ Từ còn nói những thứ gì, hiện lên trong đầu chỉ là điều thứ năm nguyên tắc hạnh phúc: một người vợ thông minh cũng không phải một người phụ nữ đảm đang nuông chìu chồng mình, nếu không, cô sẽ vào lúc ông xã thành công nhất, chân chính biến thành người phụ nữ lớn tuổi có chồng. Người phụ nữ thông minh muốn khống chế đàn ông, phải làm cho đàn ông tham gia vào trong hoạt động của gia đình, làm cho đàn ông làm việc nhà, làm cho đàn ông chăm sóc con, làm cho đàn ông biết, anh ấy là một phần tử của gia đình này, như vậy, anh ấy có thể cảm nhận được, vì cái nhà này bỏ ra tâm huyết, cái nhà này là huyết mạch trên người của anh ấy, cái nhà này không dễ mà có, đáng giá để quý trọng.

Có lẽ, Từ Từ nói đúng. . . . . .

Cô thật sự đã quá nuông chiều Tống Sở rồi. . . . . .

Bởi vì hiểu rõ anh, hiểu được anh kết hôn với cô áp lực thế nào, cho nên cưng chiều anh, xem anh là bảo bối, không nở để cho một ngón tay của anh phải dính nước (mà nhà cô, cũng không cần anh phải động tay động chân làm bất cứ việc gì), nếu như anh bận, cô hoàn toàn cho anh tự do, tin tưởng anh, phóng túng anh, không nghĩ muốn để những chuyện vụn vặt trong nhà gia tăng phiền não cho anh. . . . . .

Nghĩ vậy, đúng là cô sai lầm rồi?

Yêu một người yêu đến tận cùng cũng là sai lầm?

Chẳng lẽ, yêu, cũng phải có tâm cơ hay sao?

Hiện tại thay đổi, còn kịp sao?

Buổi tối cô cố ý chờ Tống Sở về, đợi một chút mà mãi đến khi trời vừa rạng sáng, anh vẫn như cũ mang theo một thân mùi rượu, thấy cô vẫn còn nghiêng người ở trên giường đọc sách, hơi kinh ngạc hỏi, “Còn chưa ngủ?”

“Chờ anh đấy!” Cô ngáp một cái.

“Hôm nay nghĩ gì mà muốn chờ anh vậy? Có chuyện gì sao?” Anh vừa nói vừa đi tới phòng tắm.

“Ừ. . . . . . Anh trước tắm đi!”

“Em nói trước đi.” Anh dừng lại.

“Chủ nhật Từ Từ mời cả nhà mình đi Di Hòa Viên chơi. . . . . .” Cô nghĩ thứ bảy phải đi nhà mẹ chồng, chủ nhật chắc không có chuyện gì.

“Chủ nhật? Chủ nhật anh có việc!” Bộ dạng anh cực kỳ khó xử, đi tới bên cạnh cô, hôn môi cô một cái, “Em mang Hạo Nhiên và Y Thần đi đi! Chơi vui vẻ một chút!”

“Chuyện gì? Mà không thể dành một chút thời gian chơi cùng các con? Bọn chúng cũng sắp quên mất dáng vẻ của ba ba rồi!” Cô khó được một lần làm nũng như vậy.

Anh cười cười, cạo cạo cái mũi của cô, “Em nhớ anh hình dạng thế nào là được rồi! Nghe lời, về sau cùng đi với em! Thật sự chủ nhật anh có chuyện bận.”

Cô vẫn rất nghe lời. . . . . .

U oán nhìn theo đến khi anh đi vào phòng tắm, có một số việc đã trở nên rất bình thường, chính là rất khó để thay đổi được rồi. . . . . .

Cuối tuần kia, cuối cùng cô cũng không có đi Di Hòa Viên, người khác đều là một nhà một nhà, cô đi coi ra cái gì?

Ngày cứ như vậy trôi qua, đảo mắt đã vào mùa thu.

Công ty của Tống Sở bởi vì hợp tác với Tả thị, dần dần có khởi sắc, cũng bởi vì lần đầu tiên hợp tác suôn sẻ, liền có hiệp ước lần thứ hai thứ ba, ở một hạng mục lớn được đầu tư vào công ty Tống Sở, bọn họ lại đi uống rượu lần nữa.

Lần này, mãi đến ba giờ sáng Tống Sở mới trở về.

Cô không có chờ anh, trong sương mù cảm thấy anh lên giường, vẫn là nồng đậm mùi rượu, chỉ là, không giống với chúc mừng ngày trước, lúc này anh không có nằm ngủ luôn, mà là tắm rửa qua, trên người hơi ẩm, còn có mùi thơm ngát sau khi tắm rửa.

Cô theo thói quen dựa vào trong ngực anh, thế nhưng anh lại không có ôm cô, ngược lại, thoáng lui ra một chút. Mơ mơ màng màng, cô không có phát hiện, đưa tay ôm lấy hông của anh. . . . . .

Thật ra thì, Thần Hi đã sớm hình thành thói quen có Tống Sở trong cuộc sống, có lẽ, đó là sự nghiệp của chính anh, cho nên anh bỏ ra nhiều tinh lực hơn vào bên kia, thay vì xã giao với nhà họ Tả, anh càng thích ở chung với bạn bè của mình hơn, giống như, chỉ có ở cùng bọn họ, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Chính bởi vì điểm này, cô mới không gò bó anh, bởi vì cô hi vọng anh vui vẻ, nhưng cũng bởi vì cái này, cô bỏ lỡ thời gian cùng anh xây dựng gia đình nhỏ của bọn họ. . . . . .

Sáu năm hình thành thói quen, không phải cô muốn thay đổi là có thể thay đổi được.

Rồi sau đó, cô càng thêm không có thời gian cùng tinh lực đi thay đổi. . . . . .

Kể từ khi được nhắc nhở, muốn cô chú ý vấn đề công ty, cô đã nhạy cảm bắt đầu để ý từng chi tiết của công ty, một chút dấu vết để cho cô đặt lực chú ý lên sổ kế toán của công ty, cô bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng sổ sách của công ty, sổ sách của Tả thị nhiều năm như vậy, một năm cũng không cho bỏ qua.

Ngày này qua ngày khác, nửa năm sau chuyện trong nhà cũng nhiều, Thần An gặp lại bạn gái đầu tiên, trong nhà bắt đầu gà chó không yên, mẹ lại muốn sửa chữa phòng ốc, cô buộc lòng phải dọn nhà.

Theo như ý kiến của cô, trực tiếp dời đến nhà mẫu của Tả thị sửa chữa lại là ở được rồi, như vậy cũng tốt, để cho gia đình nhỏ của bọn họ có thể trôi qua cuộc sống bình thường bên nhau, nhưng là, sau khi mẹ chồng Trịnh Hữu Đào biết được, lại hết lòng khuyên nhủ con trai ở cùng bọn họ.

Tống Sở là một người con có hiếu, hơn nữa cũng thích ở cùng người nhà mình, Trịnh Hữu Đào vừa nói anh liền đồng ý rồi.

Nhưng là Thần Hi không muốn, Tống Sở thấy thế liền kể một đống lớn lý do, không phải là thuyết phục cô dọn về ở sao, còn nói cái gì sang năm anh có thể mua nhà khác cho cha mẹ rồi, hai người bọn họ sớm muộn cũng phải trở về biệt thự, cuối cùng thấy không thể thuyết phục được cô, lại xanh mặt nhảy ra một câu, “Chẳng lẽ tôi ở nhà ngay cả quyền quyết định cũng không có?”

Một câu nói cứng rắn thương tổn hôn nhân của bọn họ, thật sự là cô quá cường thế sao? Cô tự mình kiểm điểm, cuối cùng, lựa chọn nghe lời anh nói. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment