Thường Thanh có cảm giác hơi choáng, đầu lưỡi bất giác quấn qua, lưỡi hai người khiêu khích tới khiêu khích lui, khi thì liếm, lúc lại mút cắn.
Bạch Uy dần thở dốc, tay chậm rãi sờ xuống hạ bộ Thường Thanh. Lão Thường cũng không tỏ ra yếu thế, sớm đã thò một tay vào quần Bạch Uy, cũng thử sờ cửa sau của Bạch thiếu gia. Ngón tay thô to chui từng chút một vào niêm mạc khép chặt, Thường Thanh có thể cảm giác được, hai cánh mông rắn chắc kia nhất thời siết lại.
Có điều Bạch Uy không phản kháng kịch liệt như trong tưởng tượng, lão Thường bèn mừng thầm, xem ra cuối cùng cũng tới lúc mình lên mặt trên rồi!
Đột nhiên, Bạch Uy ép hai má Thường Thanh, bắt anh ta há to miệng, sau đó lưỡi y giống như kiếm sắc, đâm thẳng vào sâu trong cổ họng Thường Thanh, và khuấy mạnh.
Chủ tịch Thường không đề phòng, suýt nữa thì tắt thở, lập tức rút ngón tay ra, đẩy mạnh Bạch Uy! Nụ hôn nồng nhiệt kiểu này, trước đây lão Thường thật chưa từng chơi, cũng chả biết quý công tử ra vẻ đạo mạo này học được trò mèo đó từ đâu.
Hai người đàn ông khoẻ mạnh ở trên giường, nào cho phép do dự nửa phần? Hơi sơ sẩy tí là lỗ đ*t khó giữ đó!
Bạch Uy thừa thắng xông lên, một mạch tư thế anh hùng, một phen chà đạp Thường Thanh rắn chắc từ trong ra ngoài.
Cuối cùng, Bạch Uy thoả mãn đứng dậy khỏi sô pha, nhìn Thường Thanh từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi đôi tất, y vươn vai nói: “Tôi đói rồi, anh làm cung bảo kê đinh(1) cho tôi đi!”
Thường Thanh xoa chân, cảm thấy chỗ đùi mình như đống hỗn độn, liền run run ngón tay, yếu ớt nói: “Cậu mịa nó còn là người sao? Đi ăn c*t đi!”
Xem chừng Bạch Uy thật sự rất đói, khi Thường Thanh bày cung bảo kê đinh ra, Bạch thiếu gia đã ăn non nửa bát cơm với chao. Thấy cung bảo kê đinh bóng nhẫy, y lập tức sáng mắt lên, rồi cầm lấy đôi đũa một cách tao nhã, lia tới lia lui vài lần, món gà đã vơi phân nửa.
Thường Thanh dịch món gà về phía Bạch Uy, sau đó bưng bát, cũng ăn ngấu nghiến.
Đối với tướng ăn của ông chủ Thường, Bạch Uy vẫn phản đối. Lúc bắt đầu, mỗi bữa cơm đều phải góp ý ba bốn lần.
Cuối cùng, sau khi Thường Thanh không chịu nổi liền cho Bạch Uy uống ba bát canh như nước rửa nồi, Bạch thiếu gia mới có chút tự giác của người đứng dưới mái hiên.
“Ngân hàng đã đồng ý cho vay chưa?” Bạch Uy ăn no, liền mở miệng hỏi.
“Đồng ý rồi! Tưởng Hành Trường đúng là người nhanh nhẹn, lần vay này không tốt tí sức lực nào.”
Công trình lần này đòi hỏi vốn rất lớn, cho nên gần đây Thường Thanh toàn liều lĩnh bán nhà còn tồn đọng với giá thấp, tranh thủ thu hồi vốn.
Việc buôn bán, nhất định phải nhìn xa trông rộng. Nhờ sự giới thiệu của Bạch Uy, Thường Thanh làm quen với mấy lãnh đạo phòng xây dựng của tỉnh.
Theo nguồn tin đáng tin cậy, nhà ga của tỉnh muốn dời đến ngoại ô thành phố. Đây chính là một món hời lớn, ắt sẽ làm thay đổi bố cục kinh tế của toàn bộ tỉnh. Ai cũng biết, bất kể nhà ga ở đâu, khu vực xung quanh nhất định sẽ biến thành khu kinh tế phồn hoa. Cho nên, mấy khu nhà tạm không ai để mắt tới ở đó, lập tức trở nên tấc đất tấc vàng.
Thường Thanh sớm đã biết thiên cơ, bèn vận động tất cả các quan hệ để thu hết mảnh đất kia vào túi mình. Cái này giống như đầu cơ vậy, mua giá thấp, chờ giá cao thì bán ra.
Chủ tịch Thường tràn đầy tự tin, mặc dù đang vay ngân hàng rất nhiều, nhưng nếu dự án này thành công, gia sản của mình dự là sẽ lên vun vút.
Lúc này, di động bỗng đổ chuông. Thường Thanh cầm điện thoại nhìn, là Cao Minh Dương mở xưởng thép.
Thường Thanh và lão Cao có quan hệ không tồi, bình thường, sắt thép dùng cho xây dựng đều lấy từ xưởng của Cao Minh Dương. Lão Cao là bạn chí cốt, cho dù Thường Thanh tạm thời chưa quay vòng được thì nợ tí cũng không sao.
Thường Thanh hàn huyên với lão Cao vài câu xong, liền nói với Bạch Uy: “Lão Cao rủ tôi đi xã giao, cậu đi không?”
Bạch Uy cầm điều khiển TV, nằm trên sô pha nói: “Tôi hơi mệt, không đi.”
“Tối nay tôi về muộn, cậu đừng chờ tôi. Cứ ngủ trước đi!”
“Ừm!” Bạch Uy uể oải đáp.
—
Cao Minh Dương rất tốt với bạn bè, nhưng không ai hoàn mỹ cả, gã ta có hơi háo sắc. Khi Thường Thanh tới phòng vip của khách sạn, lão Cao đã trái ôm phải ấp.
“Lão Thường, cậu lại tới muộn! Nào, Tiểu Mễ, rót đầy cho ông chủ Thường đi! Phạt cậu ta ba bát lớn!”
Cô gái gọi là Tiểu Mễ lập tức dựa sát vào Thường Thanh, nói giọng êm ái: “Ông chủ Thường, nào! Em uy anh.” Nói đoạn, nâng chén rượu tới miệng Thường Thanh.
Cô nàng này mặc một cái áo trễ cổ, hở rốn, chả khác nịt ngực là mấy. Thường Thanh vừa nhận chén rượu vừa vỗ mông cô nàng nói: “Em tên là Tiểu Mễ à? Sai rồi! Đây rõ ràng là đại mễ mà!”
Tiểu Mễ không phản bác, lại ưỡn bộ ngực, lắc lắc tay Thường Thanh và nói “Đáng ghét”. Trong phòng liền vang lên tiếng cười ái muội.
Vào trường hợp này, Thường Thanh như cá gặp nước, ôm Tiểu Mễ cùng bàn chuyện làm ăn với lão Cao.
“Nghe nói Lâm công tử kia lại sắp tới chỗ chúng ta đấy.” Lão Cao lơ đãng buông một câu. Thường Thanh nghe xong, trong lòng liền trầm xuống.
“Hắn… tới làm gì?”
“Ai biết chứ! Mẹ nó, thoạt nhìn có vẻ văn nhã, nhưng thật sự chả phải thứ gì tốt! Vốn tưởng có thể kiếm được một khoản lớn từ con cháu các sếp, kết quả chả hiểu làm sao lại ù ù cạc cạc bị hắn lấy đi ba tấn thép, chả chừa cho tôi lấy một xâu tiền.”
Thường Thanh không đáp lời mà nghĩ thầm, ba tấn thép có là gì? Tôi mịa nó bị nẫng đi một sân golf thì tìm ai khóc hử?
Rượu ngà ngà, Thường Thanh mót quá, liền đứng dậy đi WC, Tiểu Mễ thế mà cũng muốn đi theo.
Từ sau khi Bạch Uy tới, Thường Thanh vẫn chưa từng chung chạ với người ngoài, dù đi xã giao cũng dẫn Bạch Uy theo. Người quen sống phóng đãng đôi khi cũng rất ngứa ngáy khó nhịn.
Tiểu Mễ này lại có khuôn mặt thanh thuần cùng vóc người ma quỷ, khiến Thường Thanh có chút đứng núi này trông núi nọ.
Toilet ở cuối hành lang, tầng này chỉ có ba phòng, trừ khi phục vụ ấn chuông thì mới lên được. Thường Thanh ôm Tiểu Mễ lắc lắc lư lư đi vào toilet, sau đó khoá cửa lại.
Đứng bên cầu tiêu, sau khi ân cần giúp ông chủ Thường cởi dây lưng, Tiểu Mễ cười hì hì nhìn ông chủ phóng nước.
Tiếng tí tách nhỏ dần, cô nàng liền lấy khăn ướt đã chuẩn bị sẵn giúp Thường Thanh lau chùi, sau đó ngồi xổm xuống, ngậm lấy rồi bắt đầu phun ra nuốt vào.
Thường Thanh nắm tóc cô ta, tựa trên tường hưởng thụ. Tính ra thì hình như mình đã lâu không hưởng mùi vị được dùng miệng rồi. Bạch Uy chịu lấy tay đã tốt lắm rồi, mà mình cũng không thể mất mắt đi cầu y được. Giờ cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt quấn lấy, thật không tệ chút nào!
Đang lúc mất hồn, cửa toilet bỗng bị người đẩy. Lưỡi Tiểu Mễ dừng lại, Thường Thanh bực mình đè đầu cô ta, ám chỉ cô tiếp tục.
Người đẩy cửa gõ vài cái xong liền xoay người rời đi.
Còn Thường Thanh thì cảm thấy bụng dưới mình co rút, chất lỏng nong nóng phun ra, bắn khắp mặt Tiểu Mễ. Đột nhiên có tiếng ầm, cửa bị người dùng khoá mở ra.
Phục vụ mở cửa bị đôi nam nữ phóng túng bên trong làm cho hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn.
Thường Thanh không thèm để ý chỉnh lại dây lưng, trong lòng tính xem lát nữa nên boa cho Tiểu Mễ bao nhiêu đây, đương nhiên còn phải cho phục vụ ít tiền an ủi nữa.
Nhưng vừa ngẩng đầu, lão Thường cũng bị doạ chả kém. Đứng phía sau phục vụ, là Bạch Uy đang đen mặt.
Chủ tịch Thường cũng không biết làm sao, chột dạ kinh khủng, thành ra lắp ba lắp bắp: “Cậu… sao cậu cũng tới.”
Bạch Uy không nói gì, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt dính chất lỏng màu trắng của Tiểu Mễ, lại liếc đũng quần còn chưa chỉnh lại xong của Thường Thanh, sau đó xoay người đi.
Thường Thanh vội vàng đuổi theo, kéo tay Bạch Uy nói: “Cậu định đi đâu?”
Bạch Uy gạt mạnh tay anh ta ra, trên mặt lộ vẻ khinh thường. Thường Thanh nghẹn lâu như vậy, mới lén trộm tí thịt đã bị bắt, trong lòng kỳ thực cũng rất cáu.
“Mi mịa nó bày ra cái mặt đó làm gì? Hai ta có quan hệ gì chứ? Mi ăn của ta, dùng của ta, mịa nó còn… còn ngủ với ta. Ông đây đi vui vẻ nào có phạm pháp chứ! Cần mi chua xót chắc?”
Kỳ thực, anh ta biết Bạch thiếu gia hận nhất người khác nói y là cái thứ mềm yếu, nhát gan, cho nên, bình thường cũng không nhắc tới mấy từ nhạy cảm này, để Bạch Uy ở được thoải mái. Nhưng hôm nay, mặt mũi mình thật bị quẳng mất rồi, nên lời đến miệng, không cần suy nghĩ đã phun ra.
Bạch Uy thiếu gia quả nhiên nổi quạu, liền cho Thường Thanh một quyền. Lão Thường uống rượu lại thêm vừa miệt mài nên chân mềm nhũn, ngã luôn xuống đất.
Bạch thiếu gia hếch cằm: “Quyền này coi như thù lao tôi giúp anh. Sau này hai ta không có quan hệ gì hết. Họ Thường anh ít dát vàng lên mặt đi. Anh còn chưa đủ tư cách làm tôi giận, tôi đang giận chính mình, sao lại để c*t chó dán lên mắt, quên mất anh là loại người bẩn thỉu cỡ nào! Đa tạ ngài đã quan tâm thời gian lâu như vậy, sau này tôi sẽ không làm phiền ngài!”
Nói xong, Bạch Uy nghênh ngang rời đi.
Qua hồi lâu, Thường Thanh mới đứng dậy, một mình hướng về phía hành lang sớm chẳng còn bóng người, cao giọng mắng: “Thằng cháu họ Bạch, có bản lĩnh thì đừng quay về tìm bố!”
—
Lúc trở về nhà thì đã khuya, bên ngoài sấm nổ từng cơn.
Chẳng mấy chốc đã mưa tầm tã. Thường Thanh tắm rửa xong, liền ngồi ngây người trong căn phòng vắng vẻ.
Anh ta đang nghĩ “nếu như”.
Nếu như hôm nay mình không nhận điện thoại của lão Cao, giờ có phải mình đang nằm trên giường, ôm cổ Bạch Uy nói chuyện phiếm không? Thằng nhãi Bạch Uy kia, ngoại trừ đôi khi cao ngạo chút, kỳ thực cũng rất thú vị. Không hổ là người tài, dù là chuyện gì cũng có cái nhìn rất độc đáo, lúc ở cùng y thật không buồn chán chút nào.
Nhưng, sao Bạch Uy lại xuất hiện ở đấy chứ? Chả lẽ là theo dõi mình? Vì sao? Biểu hiện hôm nay của y có phải là ghen? Nghĩ vậy, chẳng biết vì sao Thường Thanh có chút phấn khởi.
Nghĩ tiếp, cuối cùng Thường Thanh kết luận: đều trách lão Cao hết! Nếu không có cú điện thoại xúi quẩy kia, có thể xảy ra nhiều chuyện vầy sao? Trong phòng đột nhiên chỉ còn lại mình mình, thật không quen.
Thằng nhóc Bạch Uy kia có thể chạy đi đâu nhỉ? Về nhà? Không thể nào. Tên kia á, nếu cha y không lên tiếng thì không có chuyện y chịu chủ động về đâu.
Đến khách sạn? Sau khi nhìn đến ví tiền Bạch Uy đặt trên bàn trà thì suy nghĩ này cũng tự động biến mất.
Hẳn là lại đến chỗ bạn đi!
Thường Thanh nhìn TV một lúc, sau khi ngây người cả một tiếng, anh ta đột nhiên đứng phắt dậy rồi lấy chìa khoá xe, khoác thêm cái áo và xuống ga-ra lấy xe, chạy tới trường của bạn Bạch Uy.