Mùa đông phương Bắc lạnh bức người, nhất là sau khi một trận tuyết vừa rơi xuống, có thể khiến tai người ta lạnh rớt.
Lúc này ấy, ngồi trước nồi lẩu hơi nóng nghi ngút, ăn một chầu thịt nướng, lại có mấy bình rượu trắng đã hâm nóng, quá tuyệt! Có cho làm thần tiên cũng không đổi đâu! Đây thực sự là cám dỗ không cách nào cự tuyệt trong mùa đông.
Lão Thường khoác áo măng tô, hà hơi trắng, run run tới tiệm thuốc mua ‘quả đạo phiến’ (thuốc trị táo bón mạn tính) xong liền chạy chậm về khách sạn, dựa vào Bạch Uy đang nằm trên giường và nói: “Đi! Đi ăn lẩu dê!”
Bạch Uy nằm trong ổ chăn, vừa ủn ủn vừa lầu bầu, giọng lười biếng: “Chẳng phải dưới lầu có phục vụ phòng sao? Gọi mang lên phòng là được.”
Thường Thanh ném áo măng tô lên sô pha, rùng mình chui vào ổ chăn, móng vuốt không chút khách khí bóp bóp mông tiểu Bạch.
“Nồi lẩu dê kia ninh từ hơn mười vị thảo dược đó, cực bổ luôn!” Lúc nói đến cực bổ, Thường Thanh còn cố ý ám chỉ, nhéo lên cái mông dẻo dai của Bạch Uy.
Từ sau khi trở về từ sân bay, Bạch Uy vẫn không thể nào đi đứng nhanh nhẹn được. Tối qua lúc đi nhà xí làm đại sự, cách hai cánh cửa mà lão Thường còn có thể nghe thấy tiếng hít khí lạnh bên trong.
Lão Thường thấy trong lòng áy náy, nhưng lời đến miệng lại biến thành: “Cậu nói xem, bình thường cậu ăn mồm há to lắm mà, sao lỗ phía dưới lại nhỏ như vậy?”
Bạch Uy không đốp lại, sau khi ra khỏi nhà xí, y nằm sấp trên sô pha, lôi vé máy báy trong va li ra rồi xé roẹt, dùng sức cứ như đối phó với địch vậy.
Sau khi trở về từ sân bay, Thường Thanh vẫn hơi tự ta bành trướng. “Có khi lên tận đỉnh, vọng xuống đám núi xanh”(1), Đỗ Phủ lão tiên sinh nói thật chuẩn. Chỉ đứng trên đỉnh cao, đời người mới có ý nghĩa!
Lúc đó, Bạch thiếu gia bị điện giật không thể động đậy, đành trơ mắt nhìn chủ tịch Thường phản công thành công. Tên nhãi này có thể cũng đã nghĩ cẩn thận rồi — luyến tiếc cái mông non mềm thì không bắt được lão lưu manh. Cho nên lúc đầu đạp bành bạch hai cái xong, y liền ngoan ngoãn như cừu con quấn lấy lão Thường.
Nhưng mà, thiếu gia suy cho cùng vẫn không quen ở dưới, trên mặt khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Dáng vẻ ngượng ngùng thật rất mê người, nhất là lúc chịu đau, cơ bắp trước ngực xoắn xuýt, đầu ngửa sang một bên, chỉ có thể thấy được hầu kết dưới làn da phủ kín mồ hôi, cả người còn run run rẩy rẩy nữa. Tuy tốn sức hồi lâu mới đi vào được, nhưng cảm giác được bao lấy thật sự rất tuyệt.
Khoảnh khắc vào trong kia, mắt Bạch Uy đảo qua, ánh mắt ướt át nóng bỏng quấn lấy Thường Thanh còn hữu hiệu hơn cả ăn một lọ viagra.
Kết quả, dược lực quá mạnh, mặt sau của Bạch Uy vẫn chưa trơn được, mình nhất thời cũng không thể mai nở hai mùa, chỉ có thể hết lần này tới lần khác nhớ lại cảnh tượng khi ấy trong mộng.
“Đứng lên đi, mấy ngày nay cậu chưa ăn gì tử tế rồi. Tôi đã mua quả đạo phiến, không cần lo chuyện đi nhà xí nữa.”
Bạch Uy còn muốn giãy chết, nhưng lão Thường đã vừa dỗ vừa gạt mặc áo khoác cho y rồi kéo y ra cửa.
Hai người tới một quán dược thiện hay đi. Món tủ ở đây vào mùa đông chính là lẩu dê. Trước cửa quán đã có một hàng xe con đang đậu.
Bọn họ xuống taxi rồi nhìn qua cửa thì thấy khách đến chật ních.
Bây giờ Thường Thanh không thể so với ngày xưa, không thể phô trương được. Cho nên anh ta liền tuỳ tiện chọn một chỗ trong góc phòng rồi gọi món.
Sau khi đọc một loạt món trên thực đơn, lão Thường ngẩng đầu lên thì thấy cô phục vụ đang dùng ánh mắt nóng bỏng, đảo qua đảo lại trên mặt Bạch Uy.
“Này! Nghĩ cái gì đó! Mấy món tôi vừa đọc, cô nhớ kỹ chưa?”
“Xin lỗi, ngài có thể lặp lại lần nữa không?” Nể tình trông cô nàng cũng không tệ lắm, lão Thường đọc lại một lần.
Đến khi đồ ăn được đưa lên, Thường Thanh phát hiện chuyện hơi không bình thường, cái góc xó này thường là chỗ bị phục vụ quên mất tiêu mà. Nhưng chưa tới mười phút, phục vụ đã bốn năm lần qua chế thêm nước, hơn nữa người mỗi lần một khác, mà ánh mắt liếc Bạch Uy cũng quỷ dị vô cùng.
Thường Thanh đột nhiên hiểu ra, sao mình lại quên sạch sự kiện “cửa thang máy” chứ nhỉ?
Cũng không thể trách lão Thường, lão tiên sinh người ta đã tính kỹ lắm rồi, mình cuốn gói rời đi, lưu lại cho tình nhân một nồi c*t thối, một hồi ức vĩnh hằng, để y khỏi dễ dàng quên mình.
Nhưng vạn vật biến hoá, mình lại không đi. Hơn nữa lời thông báo gây chấn động trên TV của Bạch Uy cũng đủ để khiến cuộc sống tinh thần cằn cỗi của toàn bộ đồng bào trong thành phố được phấn khích một năm rồi!
Đặt đôi đũa lên bàn một cách nặng nề, Thường Thanh trừng mắt với người phục vụ thứ sáu: “Canh sắp mịa nó chảy ra bàn rồi, đây là cho người ta ăn hay cho người ta tắm hả?”
Phục vụ rốt cuộc cũng thu tròng mắt dính vào người khách về, cúi đầu nói xin lỗi.
Phía đối diện náo nhiệt như vậy nhưng Bạch Uy cũng chả ngẩng đầu lên, mặt chôn vào bát, rầu rĩ gặm xương.
Xem ra bữa cơm này, không những không thể lưu thông máu, đánh tan bầm mà ngược lại còn khí úc (chủ yếu do u buồn phiền muộn mà hình thành) dồn vào ngực.
Lúc ra khỏi tiệm, Bạch Uy nói: “Ăn hơi bị no, chúng ta đừng ngồi xe, đi bộ chút đi!”
Thường Thanh muốn kéo tay y, nhưng do dự xong lại đút nắm tay về túi quần.
Bạch thiếu gia liếc thấy thế liền cầm lấy bàn tay lâm trận lùi bước kia. Sau đó y thản nhiên kéo tay Thường Thanh, giẫm bạch bạch lên tuyết và đi về phía trước.
“Thị trưởng Bạch… nói cái gì?”
“Không có gì đâu, phản ứng như cha mẹ bình thường thôi, mắng vài câu xong lại uy hiếp cắt đứt quan hệ cha con, vân vân.”
Thường Thanh không nói gì, thị trưởng Bạch dù sao cũng coi như là quan phụ mẫu, ảnh hưởng gây ra không thể có khả năng giống như cha mẹ bình thường rồi.
Nếu đóng cửa lại, tất cả trao đổi, tâm bệnh của con trai là trời sinh, không ai làm gì được. Nhưng giờ bởi vì mình động tay động chân, làm hại thị trưởng mất mặt trước mọi người. Vị đồng chí lão Bạch kia cũng không phải đèn cạn dầu, giọng điệu của ông ta nhất định không thể nuốt trôi.
Đột nhiên, tay bị người dùng sức nắm. Thường Thanh nâng mặt lên, thấy Bạch Uy đang nghiêm túc nhìn mình.
“Tôi không sao, thật đấy!”
Đối với chuyện đồng tính này, Thường Thanh chưa từng cố ý che giấu, anh ta là một người làm ăn không cha không mẹ thì sợ gì chứ? Cho nên Bạch Uy nghĩ sự trầm mặc của lão Thường sau khi ra khỏi quán chỉ có thể kết luận là lo cho mình.
“Kỳ thực, khi tôi phát hiện mình không quá giống người khác, có một khoảng thời gian tôi chán ghét bản thân vô cùng, cha mẹ tôi luôn khen tôi trước mặt người ngoài, nói tôi ưu tú thế nào, nhưng tôi biết rõ, tôi chính là một trò đùa của ông trời, một tên biến thái nội tâm bẩn thỉu.”
Lão Thường nghĩ nghĩ, cũng đúng, nếu không phải mấy năm nay giả bộ quá, sao lúc trước có thể làm ra chuyện cường thượng mình chứ? Lấy lời của bác sĩ tâm lý, chính là tính sự bị nghẹn đến méo mó!
Bạch Uy tiếp tục nói: “Anh biết khi tôi thấy tin kia trên báo, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là gì không? Không phải hoang mang, mà là có chút lén mừng, tôi mịa nó cuối cùng cũng được phơi bày ra ánh sáng! Cho nên, anh không cần áy náy, dù sao sau này cũng không phải chỉ có mình tôi, còn anh nữa mà! Có anh ở đây, tôi không sợ gì cả!”
Nói xong, Bạch Uy liền nắm chặt tay Thường Thanh, điềm nhiên sánh bước dưới ánh đèn đường.
Tuy trên phố có rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên với việc hai người đàn ông nắm tay, nhưng hai bàn tay kia dù nắm đến vã mồ hôi cũng không buông ra.
Tình tứ như vậy, làm hại Thường Thanh muốn cười, tiếc là bên ngoài lạnh quá, mặt hơi đông cứng rồi. Nhưng trong lòng chẳng biết sao lại nóng đến bốc hơi, xem ra nồi lẩu vừa nãy có hiệu quả.
Lúc trở lại khách sạn, hiệu quả của nồi lẩu càng mạnh. Sau khi hai người rửa mặt, chui vào ổ chăn thì đều có hơi chộn rộn.
Mặt dán mặt hôn nhau, dục vọng nóng rực đã cách quần lót đói khát khó nhịn ma sát lẫn nhau. Bạch Uy vói tay vào quần Thường Thanh, nắm lấy đầu hơi ẩm ướt kia, nhẹ nhàng xoa nắn.
Trong bóng tối, chỉ thấy một đôi mắt to toả ánh lam.
Thường Thanh biết ý y, tuy thắng lợi đến không dễ dàng gì nhưng để trẻ con người mang vết thương làm việc cũng quá không nhân đạo rồi!
Cắn răng một cái, anh ta lật mình, ủn mông về phía Bạch Uy. Trong lòng không ngừng tự an ủi; bỏ đi, bỏ đi, có mất mới có được!
Bạch Uy đè sát lên người anh ta, được hời còn ra vẻ, cười khà khà quái dị!
“Được! Hoa cô nương, rơi xuống tay hoàng quân, bạo cúc ngươi! Xem ngươi còn dám chơi côn điện không!”
Thường Thanh hung ác nói: “Mịa nó, muốn làm thì làm! Chúng ta tám đường đều có một ngày quy về…”
Lời tiếp theo đã không nói lưu loát được, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ biến thái tới cực điểm…
Mùa đông phương Bắc lạnh bức người, nhất là sau khi một trận tuyết vừa rơi xuống, có thể khiến tai người ta lạnh rớt.
Lúc này ấy, tìm một người tâm đầu ý hợp cọ xát trên giường, một đêm kích tình bắn tứ tung. Quá tuyệt! Có cho làm thần tiên cũng không đổi đâu! Đây thực sự là cám dỗ không cách nào cự tuyệt trong mùa đông.
.
(1) Hai câu này trích từ bài thơ “Vọng nhạc (I)” của Đỗ Phủ.