Kinh Tủng Chi Thư

Chương 12

Jane

Hành vi điên cuồng của Mary bỗng nhiên ngừng lại, bà ta liếc nhìn quản gia một cách đầy oán độc, ánh mắt không cam lòng liếc qua từng gương mặt trong đám người Sở Dương Băng.

“Được, được.” Mary che mặt mình, bỗng nhiên thấp giọng cười lên, sau đó dẫn theo ba người hầu gái xoay bước rời đi, quản gia cũng cung kính khom lưng với những người còn lại rồi im lặng rời đi.

“Xem ra Mary không thể tự do giết người được. Trong lâu đài của bá tước Cappadocia phải tuân theo quy định của bá tước Cappadocia.” Vivian đẩy mắt kính nói: “Đơn giản nếu cả đám chúng ta bị Mary giết sạch rồi, bá tước Cappacodia lấy máu đâu mà uống? Kể cả nếu như bá tước Cappadocia không quan tâm, quản gia cũng sẽ không để cho con đỉa hay ruồi trâu làm hỏng hết nguồn máu của chủ nhân mình được.”

Vivian nói với mọi người: “Buổi yến tiệc tối nay không cần đi thăm dò lâu đài nữa, tuy Mary đã đồng ý lời mời của bá tước Cappadocia, nhưng ba người hầu gái của bà ta vẫn có thể tự do hành động. Lilith nói những người hầu gái này rất mạnh, chạm trán với họ vào buổi tối không phải là lựa chọn tốt.”

Rose hơi khờ, gã hỏi: “Đợi chút? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao Mary lại trở nên như vậy?”

Rose là một gã đàn ông giàu lông ngực, dốt đặc cán mai với mấy câu thơ ca, buổi trà chiều lần này gã hoàn toàn tắt tịt. Mary là con đỉa, ruồi trâu kiểu gì? Sao ba người hầu gái kia lại nghe lệnh của Mary. Mary không phải là đồng bọn của họ sao? Sao mặt của Mary lại biến thành như vậy?

Vivian cũng bất lực với người tâm hồn treo ngược nhành cây như Rose, anh đành giải thích: “Alice phát hiện một đoạn thơ trong phòng của mình, ngầm chỉ chấp nhận lời mời của bá tước Cappdocia sẽ không phải chết. Di chúc và nấm mồ đều đại diện cho cái chết, so với việc lạy lục tuyệt vọng hay xin nước mắt thế gian, chi bằng chấp nhận lời mời của bá tước Cappadocia, lấy máu đổi lấy cơ hội sống tiếp, manh mối của Alice hẳn là có ý như vậy.”

“Nếu như chấp nhận lời mời của bá tước Cappadocia không phải chết, vậy tại sao Angelina lại chết chứ?”

“Đó là bởi vì ngoài bá tước Cappadocia ra, trong lâu đài còn có một kẻ cần máu, thèm khát máu tươi khác nữa. Những chuyện mà nhóm Lilith đã trải qua vào tối qua đã chứng minh điều này, vấn đề ở đây chủ yếu nằm ở chỗ thời gian hai lần trước và sau khi bọn họ đi hình thất.”

“Lần đầu tiên họ đi hình thất không nhìn thấy thi thể Angelina là vì lúc đấy Angelina vẫn còn đang trong phòng của bá tước Cappdocia. Đến khi bá tước Cappadocia để cho Angelina rời đi, cô ta mới bị người hầu gái trói đến phòng hình thất tra tấn tới chết.”

Rose gãi đầu nói: “Vậy sổ ghi chép của quản gia có ý gì?”

“Con đỉa và ruồi trâu cùng là loại hút máu, ý của quản gia là lần này trong những người mà bá tước Cappadocia mời đến cũng có một người cần máu tươi. Hơn nữa yêu cầu của người này còn nhiều hơn cả bá tước Cappadocia, thậm chí sẽ “tổn hại” đến những đóa hoa khác. Nếu tôi đoán không nhầm thì Mary là tên thật của bà ta, thật ra bà ta là vị bá tước phu nhân trứ danh.”

“Bloody Mary?” Lilith tiếp lời nói.

“Đúng vậy, Bloody Mary.” Vivian gật đầu.

Bloody Mary.

Sở Dương Băng nghiền ngẫm cái tên này, hình như cậu đã từng lờ mờ nghe qua cái tên này ở đâu, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không ra.

“Từ từ.” Maria cất giọng nói: “Bloody Mary không phải là một truyền thuyết sao? Nghe nói gọi ba lần tên Bloody Mary ở trước gương cô ta sẽ hiện ra, có khi cô ta sẽ vô hại, người ta sẽ chỉ nhìn thấy ảnh phản chiếu của cô ta ở trong gương, cô ta sẽ trả lời câu hỏi của họ. Có khi cô ta sẽ vô cùng tàn ác, dùng móng tay và chân bắt người, lấy năng ranh xé da mặt của họ, hại họ chết hoặc tự sát, cô ta còn có thể vây người ở trong gương, khét tiếng với việc khoét mắt người. Nếu như một thiếu nữ ở trong căn phòng tối đen như mực châm ngọn nến chiếu lên tấm gương, thì có thể thoáng nhìn thấy gương mặt của người chồng tương lai của mình, còn nếu như thứ mà họ nhìn thấy là đầu lâu vậy có nghĩa là trước khi kết hôn họ sẽ chết.”

Maria nhíu mày nói: “Câu chuyện này rất nổi trong giới nữ sinh, tóm lại con gái đều sẽ tò mò một nửa tương lai của mình. Nghe đồn có người đã từng thử triệu hồi Bloody Mary, nhưng cũng chưa từng có chuyện gì không may xảy ra cả.”

Sở Dương Băng ngạc nhiên nhìn Maria, thiệt cạn lời, con gái thời nay toàn nghĩ cái gì trong đầu vậy? Còn nổi tiếng? Còn từng thử? Chẳng phải đã cảnh báo sẽ chết hoặc bị khoét mắt sao? Tới vậy rồi vẫn còn dám chơi?

Lilith cũng nghĩ như vậy, cô nói: “Mấy đứa to gan thật đấy, nhưng tôi nghĩ Mary ở đây cũng không phải là phiên bản trong truyền thuyết. Nếu không chúng ta ở đây đã bốn ngày rồi, ngây người trong phòng thắp nến soi gương cũng không biết bao nhiêu lần, thế mà vẫn còn ngon nghẻ tới tận giờ đấy thôi.”

“Đúng vậy.” Vivian cũng nói: “Tuy Bloody Maria chỉ là truyền thuyết, nhưng truyền thuyết đều là có nguyên bản cả. Ví dụ như nguyên bản của Dracula là “Kẻ xiên người” Vlad, Bloody Mary cũng có nguyên bản, nhưng tôi cũng không rõ nguyên bản của Bloody Mary là gì.”

“Phỏng chừng thân phận và lai lịch của Mary có thể được ghi chép ở chỗ bá tước Cappadocia, nhưng chúng ta đã tìm ra điều kiện qua cửa, cũng không nhất thiết phải đi mạo hiểm. Mấy buổi tối tiếp theo đừng ra ngoài, bị bá tước Cappadocia mời thì cứ chấp nhận. Mary và hầu gái của bà ta mấy ngày trước không thể phá cửa vào bắt chúng ta thì sau này lại càng không thể, nếu không bà ta cũng không cần phải đợi qua nửa đêm bá tước Cappadocia thả người xong mới ra tay. Chỉ còn lại ba bốn hôm nữa thôi, an toàn là trên hết.”

Sở Dương Băng lại hơi do dự nói: “Nhưng…..người bị mời thì phải làm sao? Bị bá tước Cappadocia mời sẽ không chết, nhưng quãng đường từ phòng bá tước Cappadocia trở về phòng mình vẫn có khả năng bị hầu gái tóm được, ví dụ như Angelina, dù đã chấp nhận lời mời cũng không tránh khỏi cái chết.”

“Trốn.” Lilith nói: “Tối hôm qua chúng ta muốn đuổi theo bá tước Cappadocia nhưng bị quản gia cản lại. Xem chừng Mary và hầu gái cũng sẽ bị ngăn cản, vậy có nghĩa nếu như Mary và hầu gái muốn ra tay cũng chỉ có thể tìm nơi tính từ phòng bá tước trở ra mà quản gia không cản được.”

“Mọi người cũng thấy đó, các giác quan của những người hầu gái không nhạy bén, trốn được thì cứ cố gắng trốn.” Lilith đi hai bước về phía cửa nói: “Tuy chúng ta là châu chấu đậu chung cành, nhưng cũng đừng ỷ y sẽ có người cứu mình, sống không nổi thì chết đi!”

Lời nói của Lilith tuy tàn khốc nhưng cũng là sự thật, mọi người nghe xong thì lũ lượt rời đi.

Khi Sở Dương Băng đứng ở phía sau cùng chuẩn bị rời đi thì bị Maria kéo lấy góc váy.

Sở Dương Băng quay đầu lại nhìn Maria, sắc mặt cô bé không tốt lắm, em khẽ gượng cười với Sở Dương Băng nói: “Alice, em sợ lắm, chúng ta sẽ không sao chứ.”

Sở Dương Băng thầm thở dài trong lòng, cậu bước tới xoa đầu Maria, an ủi em: “Chúng ta sẽ không sao hết, tối đa chỉ còn lại bốn ngày nữa thôi là có thể rời đi rồi.”

“Vậy à?” Maria khẽ khàng hỏi một câu, Sở Dương Băng vừa định lướt qua người em để rời đi, Maria lại gọi một tiếng sau lưng cậu.

“Alice!”

Sở Dương Băng quay đầu lại, Maria nói: “Tối hôm qua anh kêu em đi về trước, sau khi rời khỏi em phát hiện một căn phòng rất kỳ lạ ở tầng hầm. Toàn bộ căn phòng này được xây từ đá đen, cả căn phòng ngoại trừ cửa phòng ra thì không có bất kỳ kẽ hở nào thông ra bên ngoài.”

“Em cũng không biết căn phòng kia có tác dụng gì, em chỉ cảm thấy có lẽ nó rất quan trọng. Chuyện Mary vừa xảy ra em chưa kịp nói, bây giờ ngẫm lại vấn đề này tốt nhất cứ nói với các anh.” Maria nở một nụ cười đầy ngọt ngào với Sở Dương Băng nói: “Còn nữa, cảm ơn anh đêm qua đã để em trở về trước.”

***************

Buổi tiệc tối thứ tư.

Bá tước Cappadocia vẫn ngồi tại buổi yến tiệc như trước, nhã nhặn uống thứ chất lỏng màu đỏ bên trong chiếc ly, chẳng qua hắn có vẻ không thích chất lỏng trong ly này cho lắm, mỗi khi nuốt xuống một ngụm đều có vẻ hơi khó chịu.

“A!” Bá tước Cappadocia nhìn về hướng Mary, ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư Mary làm sao thế.”

Không rõ vì sao nhưng Sở Dương Băng lại nghe ra trong giọng nói của bá tước Cappadocia ẩn chứa niềm vui sướng và sự chán ghét khi thấy người gặp họa.

Mary mang mặt nạ, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra mỗi con mắt, bà ta có vẻ mất kiên nhẫn với tiệc tối, nói thẳng: “Không phải ngươi đã biết rõ lý do rồi sao? Cappadocia, khỏi làm bộ làm tịch, đêm nay ngươi muốn mời ai?”

“Ta muốn mời ai à?” Ánh mắt của Cappadocia đảo qua những người còn lại.

Khi Sở Dương Băng bị hắn liếc nhìn qua vẫn bình tĩnh như cũ, từ khi buổi yến tiệc đầu tiên bắt đầu cậu đã không nuốt trôi thứ gì, cho tới lúc này cho dù bá tước Cappadocia đang chọn lựa con mồi cậu vẫn có thể bình thản ăn hết đồ ăn, đây cũng coi như là một kiểu tiến bộ nhỉ.

Cappadocia khẽ lắc lắc chất lỏng trong ly, vẻ mặt uể oải nói: “Ta cũng không biết nữa….Hay là để tiểu thư Mary chọn đi! Mắt ta thật sự không tốt, vị tiểu thư ngày hôm qua quả thật khiến ta buồn nôn.”

Đã tới đêm thứ tư, có lẽ bởi vì xảy ra chuyện của Angelina mà cả Cappadocia và Mary cũng không thèm ngụy trang nữa, bọn họ lộ liễu phô bày mục đích xem năm người còn lại như con mồi. Thậm chí còn làm trò khi bọn họ đối diện với đám người Sở Dương Băng chọn tới chọn lui, lại oán trách đồ ăn ngày hôm qua hương vị quá kém.

Mary cười lạnh một tiếng, bà ta quay đầu nhìn về hướng Lilith, ánh mắt dưới lớp mặt nạ của bà ta hệt như con rắn độc.

Rõ ràng bà ta vẫn còn cay cú việc Lilith xé rách khăn che mặt của bà ta tại buổi trà chiều, khiến cho gương mặt già nua của bà ta bại lộ trước mặt mọi người.

Sở Dương Băng lặng lẽ nhìn về hướng Lilith, Lilith vẫn rất kiên cường, cô nâng ly rượu đỏ trên bàn lên kính Mary từ xa xa, hành động đó tràn ngập ý châm chọc và khiêu khích, tựa như đang nói có bản lãnh thì tới đi!

Mary rõ ràng sắp tức điên rồi, bà ta nói thẳng với bá tước Cappadocia: “Vậy thì chọn tiều thư Lilith này đi, hy vọng nàng ta sẽ khiến ngài vừa lòng, ta cũng mong chờ không chịu nổi rồi!”

“Như bà mong muốn.” Bá tước Cappadocia đứng lên, nhã nhặn vươn tay với Lilith nói: “Tiểu thư Lilith xinh đẹp, nữ hoàng ưu nhã cao quý đêm nay, ta có thể vinh hạnh được trải qua một đêm với nàng không?”

Lilith sáng suốt đứng lên nói: “Đương nhiên rồi bá tước Cappadocia, đây cũng là vinh hạnh của ta. Tuy nhiên…..ta muốn hỏi rằng, ngày mai ngài sẽ lại qua đêm cùng với ta chứ?”

Lilith không phải kẻ ngốc, Mary rõ ràng hận cô thấu xương, một lần hai lần cô còn có thể trốn, nếu mấy ngày tiếp theo Mary đều làm như vậy thì sao? Tuy Lilith không sợ chết nhưng cũng không vô duyên tìm chết.

“Thật tiếc quá.” Bá tước Cappadocia nửa thật nửa giả mà thở dài nói: “Ngoài nàng ra còn có các tiểu thư khác nữa, sao ta lại có thể lạnh nhạt với các nàng ấy được?”

Lilith gật đầu đông ý, vươn tay đặt lên tay bá tước Cappadocia thong thả ung dung rời đi.
Bình Luận (0)
Comment