Kinh Tủng Chi Thư

Chương 39

Jane

Lilith tái mặt nhìn Sở Dương Băng, nói: “Cậu không hề nói với tôi câu chuyện trước của cậu có hắn tham dự.”

“Có vấn đề gì sao?” Sở Dương Băng nhíu mày, nói thật dưới cách nhìn của cậu Lục Phi Trầm chẳng qua chỉ là một đồng đội bình thường, không cần thiết phải nhấn mạnh về Lục Phi Trầm với Lilith.

“Xì.” Lilith lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt khi nhìn Lục Phi Trầm mang theo sự đề phòng sâu sắc, nói: “Vấn đề lớn đấy, Lục Phi Trầm danh tiếng lừng lẫy, chỉ cần là người có thâm niên ai cũng từng nghe thấy tên hắn.”

“Quá khen quá khen.” Lục Phi Trầm lạnh nhạt nói: “Không ngờ tôi lại nổi tiếng đến vậy.”

Lilith rủ mắt giấu đi sự kiêng dè, tiếp tục nói: “Lục Phi Trầm, người thâm niên trong những người có thâm niên, được biết là người vượt qua nhiều câu chuyện kinh dị nhất.”

Lilith quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Sở Dương Băng: “Tôi chưa từng nói về hắn là bởi vì cậu còn chưa đạt đến mức độ có thể tiếp xúc với hắn. Trong nhóm công nhận có một quy tắc, phàm là câu chuyện có Lục Phi Trầm tham gia, độ khó đều ở level max, có thể nói người có thâm niên phải trải qua ít nhất mười câu chuyện mới đụng phải hắn.”

“Sở Dương Băng cậu đen lắm, mới câu chuyện thứ hai đã gặp hắn rồi.” Trong lời nói của Lilith mang theo chút châm chọc.

Sở Dương Băng cũng không ngờ Lục Phi Trầm lại mạnh đến thế, cậu chỉ nghĩ Lục Phi Trầm là một người có thâm niên nhưng không hề nghĩ tới hắn lại thuộc top đầu như vậy.

Lục Phi Trầm ngược lại híp mắt cười nói: “Không dám không dám, cũng như Nữ hoàng bóng đêm Lilith tiếng tăm lừng lẫy gặp cậu ở ngay câu chuyện đầu tiên thôi mà.”

Tóm lại ở đây chỉ có mình cậu là hạng tôm tép chứ gì.

Sở Dương Băng lặng lẽ rụt cổ nâng ly trà nóng đang đặt trên bàn lên hớp một ngụm, kết quả bị phỏng đầu lưỡi.

Lilith trầm mặt hỏi Sở Dương Băng: “Cậu chắc chắn trong Chuyện ma quái ở ký túc xá chỉ có cậu và hắn là hai người từ hiện thực đến?”

“Đúng, em chắc chắn.” Sở Dương Băng khẳng định nói.

Lilith rơi vào suy nghĩ, cô có thể xuất hiện trong câu chuyện Đêm máu kinh hoàng là do cọ sách của Vivian, Vivian tuy là người có thâm niên nhưng anh ta chỉ mới vượt qua chưa đến năm câu chuyện, Lilith cọ sách Vivian chủ yếu là để tăng tần suất vào sách, hạ thấp độ khó câu chuyện.

Lục Phi Trầm thì sao? Nếu quả thật như lời Sở Dương Băng nói trong sách chỉ có hai người đến từ hiện thực, vậy chẳng lẽ Lục Phi Trầm cọ sách Sở Dương Băng.

Đây rõ ràng là chuyện vô lý.

Vậy rốt cuộc hắn đã làm cách nào?

Ánh mắt Lilith nhìn Lục Phi Trầm càng thêm kiêng dè, Lục Phi Trầm là người bí ẩn, làm việc lại không theo ý ai, cô không kiêng dè cũng không được.

“Vậy anh tới tìm Sở Dương Băng làm gì?” Lilith hỏi.

Kỳ thật Sở Dương Băng cũng muốn hỏi câu ấy, cậu tự nhận trong Chuyện ma quái ở ký túc xá cậu không làm gì cả, nói trắng ra toàn bộ đều nhờ Lục Phi Trầm săn sóc cậu.

Lục Phi Trầm tựa lưng vào ghế sofa, nói: “Lời này không đến lượt cô hỏi tôi đâu.”

Lilith nghiêng đầu nhìn Sở Dương Băng, Sở Dương Băng hơi đau đầu hỏi: “Tôi cũng thắc mắc, tại sao anh tới tìm tôi?”

“Cưng hỏi như vậy khiến tôi đau lòng quá.” Lục Phi Trầm giả vờ tổn thương nói: “Lúc cậu sốt cao tôi là người ôm cậu vào lòng che lạnh mớm thuốc, cậu còn rúc trong ngực tôi khó chịu rên ư ử, vừa mới quay đầu đã quên sạch tôi rồi?”

“Không phải, không có, không thể nào.” Sở Dương Băng phủ nhận ba lần liền, khi cậu phát sốt Lục Phi Trầm quả thật có chăm sóc cậu, nhưng cậu chắc chắn không rúc trong ngực hắn rên ư ử!

“Đôi ta cùng ngủ chung giường, cùng nắm tay nhau chạy trốn, không đụng tường nam không quay đầu, à không, đụng phải tường nam cũng không quay đầu.” Lục Phi Trầm nói tiếp một lèo.

Ngủ chung giường là do tình thế bắt buộc, chạy như bay trong hành lang là do anh tóm lấy tay tôi, đâm đầu vào tường không phải cũng là do anh kéo tôi làm theo sao? Có lan quyên gì tới cậu hả?

Cậu nghiêng nguời đối diện với Lục Phi Trầm, nhìn thấy gương mặt khoái trá của hắn liền biết hắn đang cố ý trêu tức, nhất thời không thèm để ý tới hắn nữa.

Lilith ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Khỏi giả vờ, rốt cuộc anh đến đây làm gì?”

Lục Phi Trầm lời ít ý nhiều nói: “Tôi muốn kết nhóm với Sở Dương Băng.”

What?!

Ý gì đây? Ý là từ nay về sau câu chuyện nào của cậu cũng phải trải qua với hắn hả?

Sở Dương Băng cạn lời.

“Ý anh là sao?”

“Nghĩa là sau này tôi muốn vào sách với cậu, tôi cọ sách cậu.” Lục Phi Trầm nói.

“Tôi biết…..” Sở Dương Băng hỏi: “Nhưng…….tại sao lại là tôi?”

“Không tại sao cả, tôi chỉ muốn cọ sách của lính mới, mà cậu vừa khéo lại đụng trúng tôi.” Nốt ruồi bé xíu chỗ đuôi lông mày của Lục Phi Trầm khẽ nhúc nhích, hắn hạ thấp giọng nói: “Liều mạng chơi lâu rồi cũng có lúc mệt mỏi.”

Bộ dáng hắn hạ mắt nói nhỏ nhìn hơi ủ ê khiến nội tâm Sở Dương Băng dao động.

Nhưng Lilith lại nhìn thấu hết, kết nhóm với người mới? Lừa ai vậy?

“Lục Phi Trầm anh không tự hổ thẹn với lòng hả?” Lilith xoa trán nói: “Chỉ cần có anh tham gia độ khó của câu chuyện sẽ bị tăng cao, anh muốn kết nhóm với Sở Dương Băng là muốn hại chết cậu ấy đúng không?”

“Có tôi ở bên cậu ấy sẽ không chết.” Lục Phi Trầm nói chắc như đinh đóng cột: “Mấy người tới mạng của mình còn không giữ nổi thì gánh mạng người khác kiểu gì, tôi thì khác, tôi sẽ không để cậu ấy chết.”

Lilith khịt mũi coi thường lời Lục Phi Trầm nói, tiến vào sách muốn tự vệ đã tốn công tốn sức lắm rồi, hơi đâu mà lo cho người khác.

Lilith vừa định mở miệng, Lục Phi Trầm đã thẳng thừng cắt ngang nói: “Tôi không nói chuyện cùng cô Lilith, đừng lo chuyện bao đồng!”

Lục Phi Trầm bùng nổ khí thế, Lilith như mọc gai sau lưng.

Cô không muốn kết thù kết oán với Lục Phi Trầm, bởi vì một khi kết thù với người như Lục Phi Trầm, không đụng phải hắn trong sách còn đỡ, nếu đụng phải, Lục Phi Trầm có hàng đống cách im hơi lặng tiếng giết chết cô.

Sở Dương Băng nhìn Lục Phi Trầm bộc phát khí tràng lại nhìn Lilith mặt mày tái mét liền hiểu rõ. Thì ra giữa bọn họ không phải là tam giác cân mà là tam giác tù, Lục Phi Trầm chính là góc tù đó.

Lilith nghẹn một hơi trong ngực, liếc mắt nhìn vẻ mặt thờ ơ của Sở Dương Băng, đứng lên nói: “Ờ, tôi không lo cũng không thèm lo đâu. Còn Sở Dương Băng, cậu phải suy nghĩ cho kỹ nếu như kết nhóm cùng hắn, vậy cứ chuẩn bị sẵn tinh thần xuống địa ngục đi.

Lilith vừa rời đi Lục Phi Trầm liền nhìn về phía Sở Dương Băng.

Giang Chi Nhu ngồi một bên xem hết quá trình, chị vỗ vai Sở Dương Băng xong cũng xoay người rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.

Sở Dương Băng im lặng, Lục Phi Trầm cũng không mở miệng liên tục nhìn cậu chằm chằm.

Bỗng nhiên Sở Dương Băng hỏi: “Tại sao là tôi?”

Sở Dương Băng đối diện với ánh mắt của Lục Phi Trầm, ngữ điệu nặng nề hỏi: “Tại sao….là tôi?”

“Bởi vì cậu ngoan.” Nụ cười trên mặt Lục Phi Trầm dần dần biến mất, hắn tháo chiếc mặt nạ khi đối phó Lilith xuống, đứng lên bước đến trước mặt Sở Dương Băng, khom lưng ngước mắt nhìn cậu: “Cậu chịu nghe lời tôi, biết việc gì có lợi cho mình để không mất mạng, còn tôi thì đúng lúc gặp được cậu.”

Cặp mắt của Lục Phi Trầm sâu hoắm, hắn dán sát trước mặt Sở Dương Băng, sóng mũi của hai người gần như chạm vào nhau.

“Cậu phải ngoan.”

Sở Dương Băng hạ mắt che giấu cảm xúc nói: “Đã hiểu.”

Chỉ cần Lục Phi Trầm bày ra thái độ cứng rắn thì dù là Lilith cũng phải nhịn, càng huống hồ là cậu.

Suy cho cùng thì đều là lợi dụng lẫn nhau thôi.

Lục Phi Trầm là thế, Lilith cũng vậy.

Lục Phi Trầm và Lilith lựa chọn cậu, có lẽ là do vừa ý với người mới này, họ cần thông qua sách của người mới để tiến vào những câu chuyện có độ khó thấp. Mà Sở Dương Băng thì cần sự che chở của họ, học hỏi quy tắc và kỹ năng để bảo vệ bản thân.

Lục Phi Trầm đứng dậy nói: “Xem ra cậu ở đây cũng được, khi nào thì đến câu chuyện tiếp theo?”

“Khoảng tháng bảy, vào chung với chị Nhu và Gia Thụ.” Sở Dương Băng trả lời: “Anh muốn kết nhóm với tôi, tôi không có ý kiến, nhưng tôi phải hỏi ý kiến của chị Nhu và Gia Thụ. Chị Lith nói có anh tham gia độ khó của câu chuyện sẽ bị nâng cao, tôi có thể chấp nhận nhưng không có nghĩa chị Nhu và Gia Thụ phải gánh chịu nguy hiểm lớn hơn như vậy.”

“Ok.” Lục Phi Trầm nói: “Nếu hai người họ không đồng ý thì cậu một mình vào sách với tôi.”

Sở Dương Băng nhắm mắt, gật đầu.

“Tôi ở lại đây được không?” Lục Phi Trầm đột nhiên hỏi: “Chúng ta tách ra không tiện liên lạc, ở cùng nhau còn bồi dưỡng độ ăn ý nữa.”

“Chuyện này phải hỏi chị Lith, đây là nhà của chị ấy.” Huyệt thái dương của Sở Dương Băng nảy lên một cái, cậu hơi chần chờ nói: “Nhưng anh…..”

Mới vừa chọc người ta tức điên!

“Không sao không sao, tôi đi nói chuyện với cô ta, thế nào cũng đồng ý mà.” Nói xong Lục Phi Trầm tự nhiên như ruồi đi lên lầu tìm Lilith.

Lúc sau trên lầu truyền ra tiếng đồ vật bị đập bể “rầm rầm xoảng” và tiếng gào thét của Lilith, sau đó Lilith đẩy cửa bước ra, Lục Phi Trầm ung dung theo sau.

“Chi Nhu, chuẩn bị một phòng cho hắn.” Rõ ràng Lilith đang nén lửa giận, câu nói này gần như là rít ra từ giữa kẽ răng.

Lục Phi Trầm đứng sau lưng sung sướng cười, hắn nói: “Không cần, tôi ở chung phòng với Sở Dương Băng là được, đôi ta chung phòng chung giường, đôi ta hôn nhẹ cưng nhẹ, suốt ngày suốt đêm đến tận hừng đông.”

“Cút!” Lilith ném cho hắn một từ nặng tựa ngàn cân.

Giang Chi Nhu nhìn trái nhìn phải bỗng thấy đau đầu, cuối cùng vẫn chuẩn bị một căn phòng trống cho Lục Phi Trầm.

May mà Lilith bận việc bù đầu, hết Tết đã vội vàng rời biệt thự, cũng xem như là mắt không thấy lòng không phiền. Giang Chi Nhu phải thường xuyên về nhà chăm sóc chồng con, La Tá hết tết cũng lặn mất tăm.

Cả căn biệt thự chỉ còn lại hai người thuộc phái nghỉ đông số khổ là Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ cùng với Lục Phi Trầm, từ khi Lục Phi Trầm đến Chung Gia Thụ chơi game không còn thuận lợi nữa.

“Phắc! Phắc! Phắc! Tui phắc! Lục Phi Trầm! Đệt mẹ anh rãnh háng chọc Boss cuối làm gì hả? Đám clone level 20 chúng ta đánh Boss max cấp còn không đủ nhét kẽ răng cho nó! Anh chơi game hả, anh chơi tôi thì có!” Chung Gia Thụ ném bàn phím, đây là cái bàn phím thứ tám bị ném của nó rồi.

Game này còn có cách chơi sao? Lục Phi Trầm là kiểu hình không làm không chết, rỗi hơi xách clone đi chọc Boss cuối, kết quả là acc của cả ba sắp bị tẩy thành bảng trắng vứt về tân thủ thôn!

“Chơi cậu đó, rồi sao?” Lục Phi Trầm hắn thèm sợ một thằng nhóc chưa mọc hết lông quá?

Hắn ung dung thả chuột, bày ra điệu bộ thách chú làm gì anh đấy khiến thằng nhóc Chung Gia Thụ tức đến nhảy dựng.

Sở Dương Băng cũng muốn đánh hắn một trận, nhưng đáng tiếc cậu và Chung Gia Thụ liên thủ cũng không đánh lại một mình Lục Phi Trầm, Sở Dương Băng dám chắc nếu không phải hắn có bản lĩnh lớn thì đã bị người khác trùm bao tải vứt ra ngoài biển từ lâu rồi.
Bình Luận (0)
Comment