*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 115: Bức tranh chữ ngày xưa dẫn tới tranh chấp
Sau khi trở về, Đinh Dậu đã suy đoán tới rất nhiều tình huống. Hắn cứ mang tâm trạng thấp thỏm đó cho tới cuối ngày.
Thật lòng mà nói, ngự y không có giờ làm việc cụ thể. Mỗi một ngự y đều phải phụ trách vài vị "quý nhân", nếu được tuyên triệu thì phải chạy tới chỗ quý nhân ấy dù cho có ở đâu đi chăng nữa. Nhưng Đinh Dậu đã xin phép người đứng đầu Ngự Y viện cho hắn nghỉ bệnh, như vậy hẳn là sẽ có người khác thế chỗ hắn...
Đinh Dậu quay về tư trạch, đổi sang một bộ quần áo làm bằng vải khô, đội khăn trùm đầu và vác hòm thuốc trên lưng. Sau đó, hắn thuê một chiếc xe ngựa, đi thẳng đến tư trạch của Tề Nhan.
Đinh Dậu đi vào cửa sau như đã hẹn trước. Quản gia Tiền Nguyên đã cho tất cả hạ nhân lui xuống, tự mình canh giữ ở nơi đó, nhìn thấy Đinh Dậu hắn lập tức vái chào: "Mời tiên sinh đến bên này."
Trên đường đi, ngay cả một hạ nhân đều không có. Sau khi đi qua con đường nhỏ được lát đá cuội, hắn đã đi tới tiểu viện yên lặng nhất ở Tề trạch.
Tiền Nguyên hơi ngăn lại, khom lưng ở ngoài sương phòng: "Lão gia, Đinh tiên sinh tới."
Tề Nhan: "Mời hắn vào đi. Ngươi cứ lui xuống trước, không có lệnh của ta thì không cho phép bất cứ ai tiến vào."
Tiền Nguyên: "Vâng."
Cửa sương phòng bị đẩy ra, vang lên một tiếng "kẽo kẹt".
Đinh Dậu sững sờ: Bên trong vô cùng trống trải, trống trải đến nỗi cả căn phòng đều trở nên âm u. Tất cả gia cụ đều được dọn đi, thậm chí không có chỗ để đặt đèn dầu. Một cái đèn dầu mờ nhạt nằm lẻ loi trên mặt đất, chỉ chiếu sáng được khoảng một tấc vuông.
Đinh Dậu đi đến trước giường, hắn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng hai người đang ôm nhau qua màn che.
Đinh Dậu: "Tề Nhan?"
Tề Nhan: "Kéo màn ra đi..."
Đinh Dậu nghe lời, kéo màn che ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đồng tử hắn không khỏi co rụt lại...
Tề Nhan chỉ mặc trung y, nàng ngồi dựa vào giường, còn ôm một vị thiếu nữ gầy gò ngăm đen trong lồng ngực. Nữ hài ngoan ngoãn rúc vào lòng Tề Nhan, đôi mắt đen nhánh toát ra vẻ ngây thơ vốn không thuộc về lứa tuổi này. Khi nhìn thấy Đinh Dậu, nữ hài nhút nhát rụt vào lòng Tề Nhan, mềm mại gọi một tiếng: "Ca ca."
Tề Nhan dùng cằm cọ lên trán nữ hài, lại nói bằng thứ tiếng mà Đinh Dậu không hiểu được. Nữ hài "ừm" một tiếng, trong mắt nàng không còn sự nhút nhát nữa, ngược lại nàng còn tò mò đánh giá Đinh Dậu.
Đinh Dậu há miệng thở dốc, vô cùng kinh ngạc: "Này...đây là?"
Tề Nhan ôm Tiểu Điệp, quay đầu nhìn Đinh Dậu: "Như ngươi đã thấy, nàng là muội muội thân sinh ta thất lạc mười hai năm, Khất Nhan Nặc Mẫn."
Đinh Dậu ngơ ngác nhìn đôi "huynh muội" trước mắt. Một người có đôi mắt màu đen, người còn lại có đôi mắt màu hổ phách. Ngũ quan của vị muội muội này ngạnh lãng hơn Tề Nhan một chút, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy hai người trông giống nhau, quả nhiên là "huynh muội".
Tề Nhan vuốt lưng cho Tiểu Điệp và dỗ dành: "Vị ca ca này không phải là người xấu, hắn là bằng hữu tốt nhất của ca ca, ngươi cũng có thể tin tưởng hắn, hắn sẽ không thương tổn ngươi. Tiểu Điệp sinh bệnh, để vị ca ca này xem cho ngươi có được không?"
Tiểu Điệp gật đầu, chủ động vươn tay ra.
Đinh Dậu hơi mím môi, hắn ngồi ở mép giường, đặt hòm thuốc lên đùi mình. Sau đó hắn đặt cánh tay Tiểu Điệp lên hòm thuốc, bắt đầu xem mạch cho Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn Tề Nhan, trong mắt tràn đầy ỷ lại và quyến luyến: "Ca ca, ta đói."
"Chờ vị ca ca này xem xong, chúng ta đi ăn dê nướng có được không? Ăn cùng với rau hẹ ha?"
"Ừm!"
"Này..." Đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Tề Nhan, Đinh Dậu lập tức ngậm miệng.
Tề Nhan: "Xem xong rồi sao?"
Đinh Dậu: "Phải..."
Tề Nhan vỗ lưng Tiểu Điệp, dịu dàng nói: "Tiểu Điệp chờ ca ca trở về được không? Ca ca đi chuẩn bị dê nướng cho ngươi."
Tiểu Điệp suy tư một lát, nhưng cơn thèm dê nướng đã chiến thắng nàng. Nàng chủ động ngồi dậy, rời khỏi vòng tay Tề Nhan.
Tề Nhan mang giày vào, phủ thêm áo choàng: "Ngươi đi theo ta."
Hai người đi đến tiểu viện, Tề Nhan ngồi xuống ghế đá, mà Đinh Dậu thì ngồi đối diện với nàng.
Tề Nhan: "Ngươi nói đi."
Thấy Đinh Dậu muốn nói lại thôi, Tề Nhan bình tĩnh nói: "Ta đã tìm lang trung tới xem cho Tiểu Điệp, ngươi cứ việc nói."
Đinh Dậu thở phào như trút được gánh nặng: "Tiểu Điệp đã có thai hai tháng. Hơn nữa, nàng bị suy dinh dưỡng, khí huyết yếu kém... Thần trí của nàng..."
Đinh Dậu nhìn Tề Nhan, thấy đối phương không có tỏ ra không vui thì mới tiếp tục nói: "Có lẽ là bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh cho nên thần trí của nàng mới như vậy, cũng không thể loại trừ khả năng là nàng bị ngoại thương. Hiện tại nàng cần phải dùng thuốc và châm cứu, lại phối hợp tĩnh dưỡng. Nhưng bao lâu có thể khôi phục, rốt cuộc có thể khôi phục hay không, hoặc là khôi phục như thế nào... Ta cũng không dám đảm bảo."
Tề Nhan im lặng một lúc lâu, yếu ớt nói: "Ta muốn bỏ đứa nhỏ này."
Đinh Dậu thận trọng đáp: "E rằng không được."
Tề Nhan: "Vì sao?"
Đinh Dậu: "Sức khỏe muội muội ngươi quá yếu, nếu lấy hài tử ra thì sẽ chảy rất nhiều máu, cơ thể nàng sẽ không chịu được. Dù có may mắn giữ được mạng thì cũng sẽ để lại di chứng vô cùng nghiêm trọng. Từ nay về sau, nàng sẽ bệnh tật ốm yếu, sợ lạnh sợ nóng, làm bạn với chén thuốc cả đời."
Tề Nhan nhíu mày: "Vậy cứ tạm giữ lại, sau đó rồi bỏ."
Đinh Dậu: "Mẫu tử một thể, ngươi bồi bổ cho Tiểu Điệp thì hài nhi của nàng cũng sẽ ngày càng khỏe mạnh. Hơn nữa, muốn Tiểu Điệp khỏe hơn cũng không phải là chuyện trong mấy tháng là có thể thành. Ít nhất là phải dốc lòng điều dưỡng hai ba năm, thừa dịp còn trẻ thì mới có khả năng khôi phục. Đến lúc đó thì dưa chín cũng rụng cuống rồi."
Tề Nhan cau mày, hỏi ngược lại: "Nếu như sức khỏe Tiểu Điệp yếu như vậy, chẳng phải hạ sinh đứa nhỏ này sẽ càng nguy hiểm sao?"
Đinh Dậu cân nhắc tìm lời rồi giải thích: "Nữ tử sinh con tất nhiên là nguy hiểm, nhưng để ta lấy một ví dụ dễ hiểu cho ngươi. Thai nhi này giống như quả dưa chưa hái. Ngươi nói xem, dưa chưa chín mà cứ miễn cưỡng hái xuống thì có phải sẽ khiến cuống bị tổn thương hay không? Thay vì vậy, sao không đợi cho dưa chín rồi tự mình rụng? Nếu ngươi thật sự không muốn tha cho đứa nhỏ này, không bằng đợi muội muội ngươi sinh ra rồi xử lí nó đi..."
---
Mấy ngày nay, Nam Cung Tĩnh Nữ chưa từng đến phò mã phủ, mà Tề Nhan cũng không có chủ động đến công chúa phủ để bái kiến. Nhưng cứ cách mấy ngày, Thu Cúc đều sẽ nghe theo lệnh của Nam Cung Tĩnh Nữ, đem vài món tới cho Tề Nhan. Có khi là một quyển sách, có khi là mấy đĩa bánh ngọt, có khi là một món ngon tinh xảo.
Nghe tin Vị Ương cung đã được tu sửa xong, Nam Cung Tĩnh Nữ lại dọn trở về đó. Không ít người đều đang lén nghị luận rằng phò mã của Trăn Trăn công chúa bị thất sủng, nhưng ngược lại Tề Nhan đã chiếm được vị trí Thị lang Công bộ, cũng xem như chuyến đi lần này không uổng công.
Tề Nhan cũng không để ý người khác nói gì. Hơn một tháng nay, nàng đã bị giày vò cả thể xác lẫn tinh thần. Sau khi suy xét kĩ, Tề Nhan quyết định để Tiểu Điệp sinh đứa nhỏ này ra, sau đó nàng sẽ tự mình xử lí nó. Tuy nhiên, bắt đầu vào tháng thứ ba của thai kỳ, Tiểu Điệp bắt đầu phản kháng mãnh liệt. Nàng sẽ không ngừng khóc nháo, làm ồn muốn tìm ca ca.
Kinh thành bắt đầu đón tuyết đầu mùa, mà năm Cảnh Gia thứ mười một cũng sắp đến gần.
Đến cuối năm, chỉ cần phê duyệt xong đống tấu chương mừng tuổi này thì Nam Cung Tĩnh Nữ có thể hưởng thụ những ngày tháng thanh nhàn.
Nàng nghĩ, đã đến lúc nàng phải về phủ, cũng nên mời Tề Nhan đến ở công chúa phủ một đoạn thời gian để giải nỗi khổ tương tư.
Nhưng mà, có một chuyện đã làm rúng động triều đình.
Vào buổi triều hội cuối cùng năm Cảnh Gia thứ mười, sau khi bãi triều, Thị lang Công bộ Tề đại nhân và Ngự tiền thị vệ Lục đại nhân vung tay đánh nhau ngay trên đường...
Hai người này vừa là quan viên vừa là phò mã...đến tột cùng vì sao bọn họ lại đánh nhau?
Khiến cho mọi người bất ngờ chính là: Người xuất thân quan văn, thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh như Thị lang Công bộ Tề đại nhân, vậy mà có thể "ngang tài ngang sức" với đối phương.
Tất cả mọi người đều thấy người động thủ trước chính là Lục đại nhân, nhưng hắn chỉ túm lấy vạt áo của Tề đại nhân mà thôi. Cũng không biết hai người đã nói cái gì mà Tề đại nhân lại vung tay đấm vào mặt Lục đại nhân...
Tề Nhan tự biết bản thân không phải là đối thủ của Lục Trọng Hành, cho nên nàng không dám xuất trận. Nàng dùng cách đấu vật của người thảo nguyên, ôm lấy eo Lục Trọng Hành rồi gạt chân Lục Trọng Hành, dùng sức đẩy hắn về phía trước! Lục Trọng Hành lập tức ngã xuống, Tề Nhan cưỡi trên người hắn, không ngừng vung nắm tay vào mặt hắn. Lửa giận trong nàng đã sớm trào dâng, nàng đang lo không có chỗ phát tiết đây.
Bọn họ đánh nhau là vì: Gần đến cuối năm, Lục Trọng Hành bị phụ thân yêu cầu đến Chước Hoa công chúa phủ để thỉnh an. Nam Cung Xu Nữ mời hắn tới thư phòng, mà bức tranh chữ của Mục Dương cư sĩ vẫn được treo ở nơi bắt mắt nhất.
Khi đọc tấu chương của Tề Nhan, Lục Trọng Hành đã cảm thấy nét chữ này rất quen, nhưng hắn nhất thời không nhớ ra là đã nhìn thấy ở đâu. Hiện giờ nhìn thấy bức tranh chữ của Mục Dương cư sĩ, hắn mới bàng hoàng nhận ra.
Lục Trọng Hành giận không thể tả. Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện hắn nuôi tiểu thiếp ở bên ngoài, hắn lại cảm thấy đuối lý, vì thế hai người tan rã trong không vui.
Sau khi trở về, Lục Trọng Hành càng nghĩ càng tức. Hắn nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay, dường như Nam Cung Xu Nữ đã sớm tư thông với Tề Nhan.
Từ xưa đến nay đều là nam tôn nữ ti, nam tử có tiểu thiếp thì không sai, nhưng nữ tử không tuân thủ nữ tắc chính là tội lớn.
Hắn càng nghĩ càng giận, vì thế sau khi hạ triều, hắn mới thầm mỉa mai Tề Nhan vài câu. Nhưng hắn không ngờ người ôn nhuận như Tề Nhan sẽ nói ra mấy lời "độc địa" như thế. Lục Trọng Hành quen kiêu ngạo ương ngạnh, làm sao chịu để một người vừa yếu đuối vừa xuất thân nhà nghèo như Tề Nhan vào mắt? Vì thế liền có cảnh hắn nắm vạt áo Tề Nhan
Trận "quyết đấu" này, mặc dù Tề Nhan đánh đòn phủ đầu nhưng nàng cũng không phải là đối thủ của người xuất thân quan võ như Lục Trọng Hành. Khi thị vệ chạy tới ngăn hai người ra, nàng cũng đã bị hắn đè trên mặt đất đấm mấy quyền.
Lục Trọng Hành bị Tề Nhan cưỡi đánh, hắn thoạt nhìn còn chật vật hơn Tề Nhan. Búi tóc hắn nghiêng sang một bên, con mắt bầm tím, khóe miệng còn chảy máu. Bị thị vệ lôi kéo, hắn nổi giận mắng: "Tên dị mục, thù này không báo ta thề không làm người. Chúng ta chờ xem!"
Tề Nhan lau vết máu ở khóe miệng, cười lạnh một tiếng: "Chỉ cần Lục đại nhân cần, ta lúc nào cũng sẵn sàng."
Lục Trọng Hành: "Tên dị mục ngươi còn dám mạnh miệng sao? Có gan ra cung đánh tiếp với ta không?"
Công Dương Hòe nửa ôm lấy Tề Nhan, khuyên nhủ: "Thiết Trụ, ngươi nghe ta một câu, bỏ qua đi!"
---
Khi biết được tin này, Nam Cung Tĩnh Nữ đang phê duyệt tấu chương. Tứ Cửu đẩy cửa vào, báo tin này cho nàng.
Một giọt chu sa rơi trên tấu chương, Nam Cung Tĩnh Nữ đặt ngự bút xuống, nhấc theo làn váy thật dài chạy ra ngoài: "Hiện tại Tề Nhan đang ở đâu?"
Tứ Cửu: "Đang ở nam thư phòng...Ngũ điện hạ đang hỏi chuyện."
Nam thư phòng không xa, Nam Cung Tĩnh Nữ kéo vạt áo vội vàng chạy đi. Lần cuối cùng nàng chạy nhanh như vậy hẳn đã là chuyện của mấy năm trước...
Khi đến gần nam thư phòng, nàng chợt đứng lại. Ngực nàng kịch liệt phập phồng, dù gió bên ngoài thổi lạnh thấu xương nhưng nàng vẫn đổ mồ hôi lạnh, thở ra khói trắng.
Nàng buông váy xuống, chậm rãi đi đến trước cửa và hỏi: "Ai ở bên trong?"
Cung tì: "Hồi điện hạ, Ngũ điện hạ và hai vị phò mã gia đang ở bên trong."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phái người mời Nhị tỷ rồi sao?"
"Ngũ điện hạ đã phái người đi."
"Được." Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, đi vào nam thư phòng.