Kính Vị Tình Thương

Chương 123

Chương 123: Thời đại mới mở ra

Tiền Nguyên đỡ lấy Tề Nhan: "Lão gia, người không sao chứ?"

Tề Nhan nương theo Tiền Nguyên mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, nàng hít sâu một hơi: "Là người nào?"

Tiền Nguyên bừng tỉnh, hối hận giải thích: "Là nội thị truyền chỉ."

Rốt cuộc thì Tề Nhan cũng có thể thư hoãn, nàng cảm giác mình dần có sức lực hơn.

Nàng đứng thẳng, run rẩy chỉnh lại vạt áo và phát quan của mình: "Ngươi canh giữ ở cửa, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào. Ta đi tiếp chỉ đây."

Tiền Nguyên: "Vâng."

Tề Nhan đi đến trước cửa, tất cả gia đinh và bà tử trong phủ đều đã quỳ dưới đất, để lại vị trí bắt mắt nhất cho Tề Nhan.

Nội thị truyền chỉ rất kiêu căng và lạnh lùng, hơn nữa phía sau hắn còn có hai nội thị cầm đình trượng, rất nhanh Tề Nhan đã đoán được nội dung của thánh chỉ.


Đồng thời nàng lại buồn bã: Nam Cung Tĩnh Nữ tuân thủ lời hứa, không những bảo vệ nàng mà còn che chở Tiểu Điệp...

Tề Nhan không biết, đến tột cùng đối phương đã nói gì mà có thể khiến Nam Cung Nhượng thay đổi chủ ý, nhưng phần "ân tình" nặng trĩu này khiến nàng cảm thấy rất phức tạp. Sau khi bình tĩnh, nàng càng cảm nhận rõ nỗi đau xé rách kia.

Đây là lần đầu tiên người luôn suy nghĩ thận trọng như Tề Nhan không dám nghĩ quá nhiều. Từ khoảnh khắc nàng nhìn thấy đình trượng, lòng nàng chợt có chút nhẹ nhàng, tựa như là lương tâm được cứu rỗi.

Tề Nhan vén vạt áo, quỳ gối trước mặt nội thị truyền chỉ, cung kính bái lạy ba lần, hô to: "Thần Tề Nhan, tiếp chỉ."

Thái giám truyền chỉ liếc nhìn Tề Nhan, hắn giũ quyển trục minh hoàng trong tay, hắng giọng và nói bằng giọng nói đặc trưng của một nội thị: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Thị lang Công bộ Tề Nhan mất lễ trước ngự tiền, gần đây lại tra ra được chuyện bỏ rơi nhiệm vụ lúc thi công đê điều, cắt xén bạc của thợ thi công. Bắt đầu từ hôm nay, trẫm cắt chức tội thần Tề Nhan, phạt đóng cửa cấm túc một năm, ngoài ra ban hai mươi đình trượng. Khâm thử."


Tề Nhan khấu đầu xuống đất: "Tội thần, lãnh chỉ tạ ơn."

Phần lớn hình phạt ở Vị Quốc đều do Thương Đế của tiền triều định ra. Hình phạt của tiền triều có nhiều tên, nhiều loại và cũng rất nặng nề.

Sau khi đăng cơ, Nam Cung Nhượng đã cải cách một loạt. Đình trượng là thứ được ghép lại từ ba ván gỗ dày, nữ thì đánh vào mông, nam thì đánh vào phần lưng.

Tề Nhan bị cố định lên một cái giá đặt biệt, người hành hình đều là người bên cạnh Nam Cung Nhượng, cho nên xuống tay vô cùng nặng.

Khi bị đánh tới gậy thứ ba, Tề Nhan đã đổ đầy mồ hôi lạnh, người kiên cường như nàng cũng không khỏi đau đớn thấp giọng hô lên.

---

Ở Vị Ương cung, Nam Cung Tĩnh Nữ mở mắt ra, Nam Cung Xu Nữ kinh hỉ gọi: "Tiểu muội! Ngươi tỉnh rồi?"

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Nam Cung Xu Nữ một lúc lâu, nhẹ giọng kêu: "Nhị tỷ."


Nam Cung Xu Nữ: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, nội thị nói ngươi ngất xỉu ở Cam Tuyền cung. Ngự y đã xem qua, hắn nói ngươi không có gì đáng ngại, ngươi... Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Có phải phụ hoàng..."

Nam Cung Tĩnh Nữ chợt cảm thấy bi thống, một giọt nước mắt vẩn đục chảy xuống theo khóe mắt, lẫn vào trong những sợi tóc của nàng.

Nam Cung Xu Nữ cực kỳ đau lòng, nàng nắm lấy bàn tay của Nam Cung Tĩnh Nữ, đau lòng nhìn muội muội.

Nam Cung Tĩnh Nữ sụt sịt, suy yếu nói: "Nhị tỷ, Tề Nhan hắn..."

Trái tim Nam Cung Xu Nữ chợt co rút. Chẳng lẽ lời đồn là thật?

"Hắn lén có tiểu thiếp ở tư trạch, thậm chí có cả hài tử..."

Nam Cung Xu Nữ hoảng hốt: "Cái gì? Đã sinh hài tử rồi sao? Làm sao như vậy được, vẫn chưa đến ngày cơ mà!" Nam Cung Xu Nữ tự giác nói lỡ, nàng lập tức im lặng.
Nước mắt Nam Cung Tĩnh Nữ không ngừng trào ra, thì ra...tất cả mọi người đều đã biết.

Có lẽ phụ hoàng, Nhị tỷ và vài vị hoàng huynh cũng đều biết, chỉ có mình nàng là chẳng hay biết gì. Nếu không phải hôm nay phụ hoàng bắt người, e rằng bọn họ sẽ giấu đến khi dưa chín cuống rụng!

Giờ này khắc này, Nam Cung Tĩnh Nữ mới nhận ra mọi chuyện. Sau khi trở về, Tề Nhan trở nên xa cách, lạnh nhạt nàng rất nhiều. Ban đầu, nàng còn tưởng rằng Tề Nhan không khỏe nên cần tĩnh dưỡng, lại còn ngầm đồng ý hắn "lạnh nhạt" vì nàng quá đỗi bận rộn. Nàng còn nghĩ, chờ sau khi nàng làm xong tất cả, nàng sẽ cùng người nọ chung sống vui vẻ. Hóa ra...hóa ra là như vậy!

Cát Nhã vẫn luôn đứng ở mép giường, nàng yên lặng lui ra ngoài. Nam Cung Xu Nữ chắn ngang tầm mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, cho nên Nam Cung Tĩnh Nữ không có để ý tới Cát Nhã.
Cát Nhã rời khỏi Vị Ương cung, tâm tình nàng có chút trầm trọng: Nàng cảm thấy lần này nàng hành sự quá thất sách...

Cát Nhã đoán không sai, Khất Nhan A Cổ Lạp thà rằng hy sinh cảm tình mà nàng khổ tâm duy trì với nữ nhi kẻ thù cũng phải bảo vệ nữ nhân kia. Nếu xét tới lập trường của A Cổ Lạp: Lần này Cát Nhã đã xác thực được thân phận của nữ nhân kia.

Hai người là huynh muội ruột thịt thì sao có thể mang thai? Như vậy chỉ có thể là Khất Nhan Nặc Mẫn đã gặp tai nạn.

Cát Nhã than nhẹ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng chợt nhớ đến cảnh tượng của mười mấy năm trước. Khất Nhan A Cổ Lạp bảo vệ muội muội trong lòng, không hề tỏ ra sợ hãi mười vị dũng sĩ trước mặt, còn có ánh mắt kiên định và thân mình gầy yếu nhưng vững trải ấy.

"Nam Cung Vọng đáng chết!" Tin tức trọng yếu như vậy, sao nàng không nghe hắn nhắc tới?
Nếu nàng biết Tiểu Điệp có thai, nàng nhất định sẽ suy xét một lần nữa để chọn cách khác.

Hiện giờ ván đã đóng thuyền, nếu như Tề Nhan biết được chuyện nàng lan tin này cho Nam Cung Xu Nữ...

Cát Nhã không sợ Tề Nhan, dù sao thì nàng vẫn nắm nhược điểm trí mạng của đối phương trong tay, nhưng nàng hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút bất an...

Nàng thậm chí có cảm giác: Nếu Tề Nhan biết chuyện nàng đâm sau lưng, người nọ nhất định sẽ không tiếc đại giới mà điên cuồng trả thù. Đây là chuyện Cát Nhã không muốn nhìn thấy nhất...

Trong lòng nàng, Tề Nhan còn nguy hiểm hơn bất cứ ai trong triều đình Vị Quốc.

Nàng không muốn Nam Cung Tĩnh Nữ làm lớn chuyện, càng không muốn trở thành kẻ địch của Tề Nhan.

Xem ra, nàng phải nhanh chóng nghĩ cách mới được...

Triều hội đầu tiên năm Cảnh Gia thứ mười một.
Dựa theo ý chỉ của Nam Cung Nhượng, nội thị đã sớm treo rèm châu sau long ỷ, phía sau long ỷ còn đặt một cái bình phong làm từ tám ván gỗ tử đàn.

Nam Cung Đạt chống nạng vào đại điện, hắn nhìn những thứ phía sau long ỷ, ánh mắt hắn có chút phức tạp. Bình thường khi những người có địa vị cao lâm triều, các quan viên đều phải đợi để quỳ nghênh, sau khi quỳ nghênh thì bọn họ mới tới. Nhưng Nam Cung Đạt đi đứng không tiện nên hắn luôn là người tới đầu tiên, cũng sớm ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ.

Nam Cung Đạt ngồi xuống, tùy tay mở công vụ trên ngự án, đây là những việc cần phải thảo luận trong triều hội hôm nay.

Nội thị thấy đã đến giờ thì đi xuống bậc thang, quỳ xuống: "Điện hạ, đã đến giờ rồi."

Nam Cung Đạt: "Tuyên các quan viên vào điện."

Nội thị: "Vâng."
---

Các quan viên bước vào điện, bọn họ chưa kịp thỉnh an thì một giọng xướng du dương vang lên.

"Bệ hạ giá lâm...!"

Bách quan quỳ trên mặt đất, mà người ngồi ngay ngắn trên long ỷ như Nam Cung Đạt cũng không thể không lấy nạng đứng lên.

Bình phong sau long ỷ rất rộng, hoàn toàn có thể che khuất người ở phía sau.

"Tham kiến bệ hạ."

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Sau khoảng vài nhịp thở, Tứ Cửu lại nói: "Bệ hạ có chỉ, miễn lễ bình thân."

Mọi người: "Tạ bệ hạ."

Bắt đầu lâm triều, các đại thần đưa một ít tấu chương lên, sau đó cùng nhau thảo luận những chính sự chưa được giải quyết trước đó.

Chủ yếu là bàn cách chinh thuế nông dân năm trước gặp tai hoạ, theo dõi đê điều sông ngòi, chi phí quân binh ở U Châu...

Nam Cung Đạt ngồi ngay ngắn ở trên cao, lắng nghe ý kiến của mọi người, cũng thỉnh thoảng quay đầu lại. Người sau bình phong rất im ắng, Nam Cung Nhượng trước sau đều không lên tiếng, như vậy làm hoàng tử giám quốc như Nam Cung Đạt có chút bất an.
Nhị hoàng tử Nam Cung Uy cầm hốt bằng ngà voi trong tay, bước ra khỏi hàng: "Khởi tấu phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nói."

Nam Cung Đạt có vẻ xấu hổ, hắn đợi một lát mà vẫn không thấy Nam Cung Nhượng lên tiếng, vì thế đành phải cắn răng nói: "Mời Nhị ca nói."

Nam Cung Uy hừ lạnh, tiếp tục nói: "Bản cung cho rằng, chúng ta không nên tiếp tục giảm thuế cho các quận gặp tai họa năm trước mà còn phải thu thuế cao, để bổ sung thiệt hại năm trước nếu có thể!"

Hắn vừa dứt lời, các triều thần đều nghị luận sôi nổi.

Nam Cung Uy chắp tay: "Ngũ đệ nghĩ như thế nào?"

Nam Cung Đạt trầm mặc một lát, hắn chống nạng đứng dậy, hành lễ về phía bình phong: "Nhi thần cung thỉnh phụ hoàng quyết định."

Hiện giờ Nam Cung Đạt đã giám quốc gần một năm, hắn không nên không có chủ kiến như vậy. Nhưng vấn đề Nam Cung Uy đưa ra liên lụy quá nhiều, lý lẽ của hắn cũng rất sắc bén. Nếu Nam Cung Nhượng không ở đây thì Nam Cung Đạt còn có thể tỏ thái độ, nhưng lỡ như hắn và phụ hoàng không hợp ý nhau...như vậy thì hắn sẽ rất bất lợi.
Nam Cung Vọng đứng ở trong đám người, thần sắc của hắn hơi kỳ lạ. Hắn đã nghe Cát Nhã nói qua tình huống sức khỏe của Nam Cung Nhượng, cho nên hắn chậm rãi đợi hai người này đối đầu nhau.

Quả nhiên, Nam Cung Nhượng mãi không đáp.

Mấy chục đôi mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm rèm châu sau long ỷ. Tiếng ghế dựa xê dịch vang lên, Tứ Cửu đỡ Nam Cung Nhượng đi ra từ phía sau.

Triều thần trong điện đều quỳ xuống: "Tham kiến bệ hạ."

Nam Cung Nhượng không để lộ cảm xúc, ánh mắt của hắn cũng bình tĩnh như nước. Hắn đi vào ngự án, cầm ngọc như ý gõ vào ống đựng bút màu hoàng kim ba lần, sau đó hừ lạnh một tiếng.

Tứ Cửu lập tức đỡ hắn rời khỏi đại điện, để lại mọi người không biết làm sao...

Ba ngày liên tiếp, Nam Cung Nhượng đều tới lâm triều, còn đúng lúc lộ diện ở trước mặt triều thần. Nhưng sau ngày đầu tiên, Nam Cung Đạt và các triều thần cũng không dám nữa dò hỏi ý kiến Nam Cung Nhượng về đại sự trong cung nữa.
Năm ngày sau Nam Cung Nhượng đều không có tới, đến ngày thứ sáu hắn mới xuất hiện...

Lần này, Nam Cung Nhượng không có lộ mặt, nhưng những tiếng ho khan không ngừng vang lên sau bình phong.

Tuy triều thần và các hoàng tử vẫn không biết vì sao bệ hạ lại buông rèm chấp chính thay vì ngôi lên long ỷ, nhưng bọn họ cũng không còn nghi ngờ nữa...

Chỉ mới có mười ngày mà Nam Cung Tĩnh Nữ đã gầy đi rất nhiều. Khuôn măt nàng lớn bằng một bàn tay, tuy không có bao nhiêu thịt nhưng lại khiến cho cặp mắt nàng sáng ngời có thần.

Lúc trước, đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ rất sạch sẽ, toát ra vẻ tinh khiết tựa như chưa va chạm nhiều với thế tục. Mà nay Nam Cung Tĩnh Nữ giống như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, ánh mắt nàng vừa có thần vừa nội liễm.

Nàng mặc một bộ xiêm y đơn giản, ngồi ngay ngắn trên ghế. Trước mặt nàng là một cái bàn lớn, văn phòng tứ bảo hay ấn giám đều có đủ cả.
Tứ Cửu yên lặng đứng ở phía sau nàng, hắn thỉnh thoảng ho khan hoặc hắng giọng. Nếu cẩn thận lắng nghe thì có thể phát hiện đây không phải là giọng nói vốn có của Tứ Cửu.

Hắn theo Nam Cung Nhượng hơn bốn mươi năm, bắt chước giọng của Nam Cung Nhượng thì có chút khó, nhưng nếu chỉ ho khan vài tiếng thì vẫn có thể lấy giả đánh tráo.

Ai có thể ngờ được? Người ngồi sau long ỷ vậy mà là Nam Cung Tĩnh Nữ - đương kim đích công chúa duy nhất.

Nam Cung Nhượng lê thân thể ốm yếu của mình đến đây ba ngày, nhưng bởi vì Nam Cung Tĩnh Nữ sinh bệnh cho nên hắn cũng ngừng đến. Sau đó Nam Cung Nhượng không có đến nữa, thay vào đó là dặn dò Tứ Cửu đi theo nữ nhi của mình.

Theo luật lệ ở Vị Quốc, hậu cung không được tham dự vào chính sự, nhưng Nam Cung Nhượng lại cho phép Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào triều đình, thậm chí là thượng vị.
Nam Cung Tĩnh Nữ cầm bút lông và viết gì đó trên giấy. Nàng thỉnh thoảng dừng rồi nghiêng tai lắng nghe triều thần thảo luận, sau đó lại tiếp tục.

Đây đã là tờ giấy thứ ba, mà nó cũng sắp kín chỗ.

Tứ Cửu vâng theo lời Nam Cung Nhượng phân phó, im lặng nhìn lướt qua nội dung trên đó, chỉ thấy Nam Cung Tĩnh Nữ viết: Trung thư lệnh Hình Kinh Phú, Công bộ, Lễ bộ, Lại bộ, Hộ bộ. Sau "Hộ bộ", Nam Cung Tĩnh Nữ viết tên môn sinh dưới trướng thái úy phủ, cũng có tên của Lục Bá Ngôn.

Hàng dưới là: Thái úy phủ, Binh bộ, Hình bộ, Ký Châu, Sát Châu, Tiết độ sứ của mấy Châu phủ.

Hàng dưới nữa là: U Châu Trấn Bắc Tướng quân phủ, Tiết độ sứ bắc Cửu Châu Nạp Cổ Tư A Nỗ Kim.

Hàng cuối cùng là nội đình trực thuộc Cửu ty Nhị thập tứ giám, Ngự Lâm quân...

Đáng tiếc Tứ Cửu không biết gì về triều chính, toàn tâm toàn ý hắn đều đặt trên người Nam Cung Nhượng. Hắn chỉ ghi nhớ kỹ nội dung trong lòng, đợi sau khi bãi triều sẽ nói cho thiên tử nghe.
Nếu như đổi thành một lão thần trà trộn trong triều nhiều năm, e rằng hắn sẽ sợ tới mức ngã ngồi nếu nhìn thấy những gì Nam Cung Tĩnh Nữ viết.

Nam Cung Tĩnh Nữ viết không phải thứ gì khác mà là phe phái hiện giờ trong triều.

Từ sau khi Nam Cung Nhượng đổ bệnh, thế cục trong triều ngấm ngầm biến thành "thế ba chân vạc": Trung thư lệnh đại nhân nắm giữ bốn trong sáu bộ, mà hai bộ còn lại và quân binh càng có xu thế nghiêng về phía thái úy phủ.

Tuy Lục Quyền cáo ốm không tảo triều từ lâu, nhưng khắp thiên hạ này đều có môn sinh của hắn, mà thế lực của hắn cũng rải rác khắp các châu phủ. Có thể nói là đan xen chằng chịt, cây lớn rễ sâu.

Phóng mắt khắp Vị Quốc, chỉ có hai đội quân binh không bị thái úy phủ "kiểm soát", lần lượt là quân U Châu của phò mã Quỳnh Hoa công chúa - Thượng Quan Võ, cùng với quân binh các bộ lạc thảo nguyên lẫn người Vị Quốc trong tay Tiết độ sứ bắc Cửu Châu.
"Chân vạc" cuối cùng không có liên quan đến hai phái còn lại, bọn họ chính là Ngự Lâm quân và Cửu ty Nhị thập tứ giám. Tuy trung thành và tận tâm với hoàng quyền, thế nhưng số lượng rất ít, cũng không có tiền bạc hay nơi đóng quân...

Sau khi Nam Cung Nhượng bị bệnh, nhiều người càng công khai kết bè kết cánh không kiêng dè gì. Nhưng nếu không lăn lộn trong triều ba bốn năm, làm sao có thể dễ dàng nhìn ra thế trận này?

Vậy mà người vừa mới mười bày tuổi vừa bước vào triều như Trăn Trăn công chúa điện hạ, lại có thể viết ra tất cả "bí mật" này, một chữ cũng không sai.

Nam Cung Tĩnh Nữ xoa xoa giữa mày, đặt bút lông trong tay xuống. Nàng đã viết xong ba tờ giấy, mà triều hội cũng sắp kết thúc.

Nàng nhìn lướt qua những thứ trước mặt, im lặng thở dài.

Triều đình vậy mà đã loạn tới mức như vậy. Nếu cứ chỉ đọc tấu chương giống trước kia thì nàng không thể nắm được những tin này.
Nhưng mà, thế cục hiện giờ còn phức tạp hơn những gì nàng viết, tỷ như là vài vị hoàng huynh của nàng...

Tuy Ngũ ca mang trọng trách giám quốc, nhưng dường như ba vị ca ca phía trên cũng không chịu thua. Nhị ca và Tứ ca đồng bào một mẫu nên thành một phe, bọn họ thường xuyên đề cập tới một ít việc liên quan đến quốc bản hoặc là đụng chạm lợi ích của các thượng khanh, sau đó sẽ để Ngũ ca định đoạt.

Nếu như so sánh, dường như Tam ca trầm mặc hơn, nhưng mức độ nguy hiểm của hắn không hề kém hơn hai người trước, thậm chí có thể nói là càng nguy hiểm.

Hắn tựa như một con rắn độc quấn lấy cột triều đình, thỉnh thoảng phun ra cái lưỡi độc nguy hiểm. Khi thì hắn liên hợp hai huynh đệ Nhị và Tứ để làm khó dễ Ngũ ca, khi thì hắn nhảy sang bên Ngũ ca để chèn ép Nhị ca Tứ ca.
Lục ca Nam Cung Liệt vẫn làm việc phóng đãng, mười ngày lâm triều mà hắn chịu có mặt một hai ngày thì đã là không tồi.

Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại phát hiện, dường như Nam Cung Liệt cũng không có bất kham như trong tưởng tượng. Lời nói của hắn thoạt nhìn hơi vô lễ nhưng mỗi lần mở miệng là hắn lại có thể khiến triều cục thêm hỗn loạn, Nam Cung Tĩnh Nữ không nhìn thấu mục đích của Nam Cung Liệt...

Năm nay, Thất hoàng tử Nam Cung Ly cũng tới tuổi tham chính. Hắn làm việc rất phù hợp với phong cách xưa nay của hắn, dường như không bao giờ nghe hắn mở miệng nói gì.

Giọng nói Nam Cung Đạt truyền tới bình phong: "Các công thần còn gì để tấu nữa không?"

Sau khi im lặng một lúc, Nam Cung Đạt tiếp tục nói: "Vậy thì hôm nay bãi triều."

Bình Luận (0)
Comment