Chương 164: Máu thảo nguyên nhu và cương
Bên này Tề Nhan đang sửa sang lại y quan, chuẩn bị ra thư phòng để nghênh đón Nam Cung Liệt, bên kia Ngự tiền thị vệ ẩn núp trong tư trạch đã lén lút truyền tin ra ngoài.
Hai tên thị vệ này biết rõ tính nết của Nam Cung Liệt, thấy đối phương hung hăng như thế, bọn họ thương lượng xong liền truyền tin qua đường đi mà bọn họ đã thống nhất lúc trước. Bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ Tề Nhan, nhưng bọn họ cũng không thể chống lại hoàng tử, vì thế chỉ đành cầu viện Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan nâng tay hành lễ: "Lục điện hạ thật có hứng thú, sao hôm nay người rảnh rỗi đến đây?"
Nam Cung Liệt dừng chân ở trước mặt Tề Nhan, ánh mắt hắn tràn đầy lửa giận. Hắn cười lạnh, sau đó vẫy tay.
Những gia đinh đi theo Nam Cung Liệt lập tức rời khỏi sân, Tề Nhan thấy vậy thì gật đầu, gia đinh bên trong phủ cũng lui ra ngoài, trong sân chỉ còn lại hai người.
Tề Nhan cũng có chút e ngại khi phải một mình đối mặt với Nam Cung Liệt. Dẫu sao nàng cũng là nữ nhi, tuy khỏe hơn nữ tử bình thường khác một chút, nhưng nếu thật sự đánh nhau thì nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của một tên nam tử thành niên. Cũng may nàng đã xóa hình xăm trên ngực, khả năng bị lộ thân phận giảm đi rất nhiều.
Hạ nhân vừa bỏ đi, Nam Cung Liệt quả nhiên lộ nguyên hình. Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt Tề Nhan, chớp mắt đã túm lấy vạt áo nàng, hung tợn nhìn chằm chằm đôi mắt nàng: "Học sinh Tô Châu tên Liễu Dư An đang ở chỗ của ngươi đúng không?"
Tề Nhan ngửa đầu ra phía sau, để tránh chọc giận Nam Cung Liệt, nàng cũng không có né. Nàng vừa tính toán xem bản thân nên xử lý như thế nào, vừa trấn định đáp: "Đúng vậy."
Nam Cung Liệt: "Bản cung cũng không muốn nhiều lời với ngươi, ngoan ngoãn giao người rồi tiếp tục làm muội phu tốt của bản cung, chớ có xen vào việc của người khác."
Tề Nhan cau mày: "Lục điện hạ có thể buông tay không?"
Nam Cung Liệt đẩy Tề Nhan rồi mới chịu buông tay.
Tề Nhan bị hắn xô cho lảo đảo, nàng lui về phía sau hai bước, khẽ phủi vạt áo đã nhăm nhúm và đáp: "Lục điện hạ nói vậy là sai rồi. Ta là chủ khảo kỳ thi hội, Liễu Dư An là học sinh đỗ đạt, theo lễ hắn chính là môn sinh của ta. Liễu Dư An vì nguyên nhân nào đó mà không có chỗ để đi, vì thế mới xin ta cho hắn ở mấy ngày, sao ta có thể cự tuyệt cơ chứ?"
Nam Cung Liệt: "Tề Nhan, ngươi tốt nhất đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Nam Cung Liệt âm thầm siết chặt nắm tay. Người trước mặt năm lần bảy lượt làm hỏng chuyện tốt của hắn. Ban đầu cảm giác của hắn đối với Tề Nhan là cầu mà không được, nhưng hiện giờ hắn đã hận nàng thấu xương. May mà hắn đã tìm thấy một mỹ nhân càng khiến hắn động tâm, nhưng người này lại chắn ngang hắn thêm một lần nữa. Nếu không phải e ngại thân phận hiện giờ của Tề Nhan, e rằng Nam Cung Liệt đã cưỡng chế nàng.
Tề Nhan cảnh giác nhìn Nam Cung Liệt, nàng nâng tay hành lễ nhưng trên thực tế là đang bảo vệ chính mình: "Xin Lục điện hạ nghe thần khuyên một câu, hiện giờ Liễu Dư An đã có tư cách tham dự kỳ thi đình, dù thành tích của hắn có ra sao đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ là người có công danh. Huống hồ Tô Châu địa linh nhân kiệt, một số thí sinh nổi bật các kỳ thi khoá trước đều là người ở Tô Châu, mong Lục điện hạ biết suy nghĩ."
Nam Cung Liệt híp mắt, ánh mắt hắn lóe lên chút nguy hiểm: "Bản cung hỏi ngươi một lần nữa, có giao người ra hay không?"
Tề Nhan trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nàng đưa tay ra hiệu "mời": "Liễu Dư An đang nghỉ ngơi ở sương phòng, mời điện hạ đi theo ta."
Lúc này sắc mặt của Nam Cung Liệt mới tốt hơn một chút, hắn đi theo Tề Nhan đến sương phòng.
Cửa sương phòng khép hờ, Tề Nhan gọi hai tiếng nhưng vẫn không có ai trả lời, Nam Cung Liệt lạnh lùng nói: "Tốt nhất là đừng giở trò với bản cung!"
Tề Nhan thở dài, đẩy cửa sương phòng ra.
Nàng liếc mắt liền nhận ra trong phòng không có ai. Trên cái giá bên cạnh còn có hành lý và rương đựng sách, bên cạnh án thư là một bức tranh chữ sắp hoàn thành, chữ cuối cùng còn thiếu hai nét nữa mới xong, bút lông thì bị ném sang một bên.
Có lẽ Liễu Dư An nghe được động tĩnh gì đó, thấy tình thế không ổn nên mới trốn đi.
Nam Cung Liệt: "Người đâu?"
Tề Nhan nhìn quanh một vòng, trả lời: "Như điện hạ chứng kiến, Liễu Dư An là khách, hắn không cần phải hội báo hành tung của mình."
Nam Cung Liệt va vào vai Tề Nhan, hắn đi vào cửa rồi vung tay: "Lục soát cho bản cung!"
Tề Nhan cũng đi vào cửa, quát: "Chậm đã!"
Vài gia đinh trong phủ thấy chủ nhân hạ lệnh thì dồn dập dựng thẳng trường côn lên, bắt đầu giằng co với nhau, chỉ cần một người la lên thì hai bên sẽ lao vào đánh nhau.
Tề Nhan nhướng mày, lạnh lùng nói: "Lục điện hạ không mời mà đến, bản quan vẫn sẽ lấy lễ chiêu đãi người. Người muốn tới tìm Liễu Dư An, bản quan cũng đã đồng ý, nhưng người còn muốn hung hăng lệnh gia đinh cầm gậy lục soát phủ...không khỏi khinh người quá đáng."
Nam Cung Liệt trầm ngâm giây lát, hắn cười và vỗ bả vai Tề Nhan: "Nếu muội phu đã quyết định giao Liễu Dư An cho bản cung thì không bằng ngươi làm tới cùng đi." Nam Cung Liệt đã quyết tâm có được Liễu Dư An.
Hắn biết mình làm vậy quá trương dương, nhất định là không thể che giấu được. Dẫu sao hắn đều sẽ bị phạt, nên nếu không đưa được mỹ nhân về thì hắn sẽ rất thiệt thòi.
Tề Nhan cũng biết tính toán trong lòng Nam Cung Liệt. Dựa theo tính tình và hành động trước kia của đối phương, nếu nàng không cho hắn lục soát thì chuyện này rất khó yên.
Không ngờ một Liễu Dư An nho nhỏ sẽ khiến nàng gặp nhiều phiền toái như vậy, cũng tốt...nàng vốn dĩ không định ra tay với Nam Cung Liệt trước.
Tề Nhan đáp: "Ta tất nhiên có tâm đưa Phật đến tây, chỉ là Lục điện hạ cũng nên giữ thể diện cho ta."
Nam Cung Liệt hơi thả lỏng, hắn cười nói: "Chuyện này là tất nhiên, như vậy..."
Tề Nhan: "Tư trạch của ta vốn không lớn, như vậy đi...để đích thân ta dẫn điện hạ đi tìm."
Nam Cung Liệt: "Được!"
---
Bên kia, Nam Cung Tĩnh Nữ đã nhận được tin tức mà Ngự Lâm quân đưa tới. Ghi chú trên tờ giấy rất chi tiết, ngay cả số lượng người Nam Cung Liệt mang theo cũng được ghi rõ.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn tờ giấy rồi cau mày, có hai lựa chọn bày ra trước mặt nàng.
Một là lập tức đi giải cứu Tề Nhan, nhưng vấn đề là...như vậy chẳng khác nào nói rõ với Tề Nhan rằng: Nàng xếp tai mắt vào trong phủ đối phương.
Hai là giả vờ không biết, chỉ làm người đứng xem... Nam Cung Tĩnh Nữ còn nhớ rõ cung yến năm đó, Nam Cung Liệt say rượu xong liền khinh bạc Tề Nhan ở trước mặt mọi người.
Nếu như là Nam Cung Tĩnh Nữ trước đây, nàng nhất định sẽ lập tức chạy đến phủ Tề Nhan, đến nỗi tai mắt gì đó xong việc lại giải thích là được.
Nhưng mà...lúc này nàng có chút tiến thoái lưỡng nan. Sau mấy năm rèn luyện, nàng đã hiểu được một đạo lý: Một khi bắt đầu ngăn cách và nghi kỵ, sự nghi ngờ ấy sẽ tồn tại mãi mãi.
Rốt cuộc thì Nam Cung Tĩnh Nữ đã không còn là thiếu nữ không rành thế sự như trước kia, mà đối với Tề Nhan...nàng cũng không thể không thẹn với lương tâm.
Nam Cung Tĩnh Nữ cười khổ, nàng mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mặc dù...nàng chưa từng nghĩ tới chuyện lợi dụng đối phương để đạt được mục đích nào đó, nhưng không phải nàng cũng đã làm như vậy sao? Khi nàng đẩy Tề Nhan ra chỗ sáng để chắn đao cho mình thì tất cả đã không thể cứu vãn.
Nam Cung Tĩnh Nữ vò tờ giấy và siết chặt nó trong lòng bàn tay: "Trần Truyện Tự, bảo bọn họ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhất định phải bảo vệ Tề Nhan bằng mọi giá."
"Vâng."
Sau khi cân nhắc, Nam Cung Tĩnh Nữ quyết định không để lộ chuyện xếp tai mắt.
Tề Nhan đã không còn định che chở Liễu Dư An, tất nhiên cũng không có che giấu gì. Nàng dẫn Nam Cung Liệt và đám tùy tùng của hắn đi lục soát tất cả các phòng, bao gồm cả chỗ ở của nàng, nhưng mà cũng không có phát hiện tung tích của Liễu Dư An.
Tề Nhan: "Lục điện hạ, người cũng thấy rồi đấy, trước đó Liễu Dư An thật sự ở trong phủ của ta, có lẽ là nghe được tiếng gió nên hắn đã rời đi trước."
Nam Cung Liệt nhìn về phía rừng trúc sau lưng Tề Nhan: "Sau rừng trúc này là nơi nào?"
Tề Nhan chặn tầm mắt Nam Cung Liệt: "Phía sau chính là cấm địa, ngày thường có hạ nhân canh gác, người ngoài không thể vào được."
Sau rừng trúc chỉ có một tiểu viện, là chỗ ở của Tiểu Điệp.
Nam Cung Liệt cười lạnh: "Không phải muội phu nói muốn làm tới cùng sao? Rừng trúc lớn như vậy, giấu một hai người hẳn là không thành vấn đề. Hay là nói...muội phu đang muốn che mắt ta?"
Nói xong, Nam Cung Liệt lập tức vọt vào trong. Tề Nhan chắn trước mặt Nam Cung Liệt, kiên quyết đáp: "Mời Lục điện hạ một vừa hai phải. Chẳng lẽ điện hạ không biết đạo lý khách nghe theo chủ hay sao? Ta đã nói đây là cấm địa thì bất cứ ai cũng không thể tự tiện xông vào."
Nam Cung Liệt thô lỗ đẩy Tề Nhan ra, vung tay lên: "Lục soát cho bản cung!"
Tề Nhan: "Ngăn bọn họ lại!"
Nàng vừa dứt lời, người của hai bên lập tức động tay động chân với nhau. Tuy bên Nam Cung Liệt nhiều người hơn nhưng gia đinh Tề phủ đã sớm nổi giận, thấy Nam Cung Liệt hùng hổ dọa người và chủ nhân nhà mình bị khinh nhục như vậy, bọn họ liền dốc hết toàn lực, hai bên không phân cao thấp.
Nam Cung Liệt sớm bị sắc dục làm cho mê muội, phảng phất Liễu Dư An thật sự núp trong rừng trúc. Hắn tự biết bản thân đuối lý, chắc chắn sẽ bị phạt, vì thế hắn bất chấp tất cả nện một đấm lên mặt Tề Nhan.
Hắn cho rằng Tề Nhan là một giới thư sinh, nhất định là không chịu nổi một cú của hắn.
Một quyền đánh vào mũi Tề Nhan, cơn đau nhức xông thẳng lên đỉnh đầu, một dòng máu tươi chảy ra.
Tề Nhan bị đánh cho lảo đảo, nàng bưng kín cái mũi.
Nam Cung Liệt hất cằm, liếc nhìn Tề Nhan.
Tề Nhan hít sâu một hơi, nàng giơ tay lau sạch dòng nước mắt trào ra vì đau. Nhìn thấy vết máu trên tay, nàng cố áp chế dòng máu vương tộc thảo nguyên đang chảy trong mình xuống!
Từ trước đến nay nàng không phải là thư sinh yếu đuối, mà là thảo nguyên vương tử Khất Nhan A Cổ Lạp!
Chỉ thấy Tề Nhan đứng lên, lui về phía sau để lấy đà, xông lên ôm lấy eo Nam Cung Liệt rồi quật ngã đối phương! Đây là tư thế quật ngã cơ bản nhất của người thảo nguyên, cũng là chiêu dễ dàng lấy yếu thắng mạnh nhất.
Nam Cung Liệt căn bản không ngờ một người yếu đuối như Tề Nhan sẽ đánh trả. Hắn không phòng bị nên lập tức mắt thăng bằng, cả người nằm trên mặt đất, ngũ tạng như bị đảo lộn, váng đầu hoa mắt.
Nếu dựa theo kịch bản ở thảo nguyên, tiếp theo Tề Nhan sẽ cưỡi trên người Nam Cung Liệt và liên tục công kích, mãi đến khi Nam Cung Liệt nhận thua hoặc là mất đi khả năng phản kích mới thôi.
Ngay khi định xông tới, Tề Nhan đột nhiên dừng lại.
Nàng là A Cổ Lạp, cũng không phải là A Cổ Lạp...
Chút ngập ngừng ấy lại khiến Tề Nhan gặp nguy hiểm! Một người quen ương ngạnh như Nam Cung Liệt nào từng bị đối xử như vậy? Hắn nhe răng trợn mắt bò lên mặt đất, xoay người gào lên rồi vọt tới chỗ Tề Nhan...