*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 184: Tựa như thời còn niên thiếu
Ba Âm rất vui, thỉnh thoảng hắn ngây ngô mỉm cười, mà như vậy càng khiến gương mặt dữ tợn của hắn tương phản rõ rệt hơn.
Ba Âm: "Cát Nhã này cũng không biết điều, đùi dê nhỏ như vậy ăn sao đủ no?"
Tề Nhan giơ tay lau nước mắt trên mặt. Nàng đã khóc hết nước mắt, vất vả lắm mới dỡ xuống khối đá lớn trong lòng, nhưng chưa kịp thở thì lại có một khối đá khác nặng hơn đè lên nàng.
Tâm tình của Tề Nhan rất phức tạp, tuy quyết tâm báo thù trong nàng chưa bao giờ dao động, nhưng sự xuất hiện của Ba Âm trong chuyện này cũng không khiến nàng cảm thấy vui sướng.
Nàng mừng vì gặp lại an đạt, nhưng cũng không hy vọng Ba Âm dính líu đến chuyện này. Người đeo mặt nạ tâm tư quá sâu, nàng lo Ba Âm sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, sự xuất hiện của Ba Âm càng khiến tình cảnh của Tề Nhan bị động hơn, tựa như quyền chủ động trong lần trả thù này không bao giờ thuộc về nàng.
Tề Nhan giương mắt nhìn Ba Âm, có thể loáng thoáng nhìn thấy đường nét năm xưa từ khuôn mặt đối phương. Cảm tình nàng dành cho Ba Âm chưa bao giờ thay đổi, nhưng nay giữa bọn họ đã có quá nhiều ngăn cách.
Tề Nhan đẩy miếng bánh nang phủ đầy thịt dê đến trước mặt Ba Âm: "Ngươi đói thì cứ ăn đi."
Ba Âm đẩy trở về: "Ngươi ăn!"
Lòng Tề Nhan nặng trĩu, nàng không có tâm trạng để ăn uống gì cả, nhưng nàng cũng không muốn từ chối ý tốt của Ba Âm. Nàng cầm lấy cái bánh, im lặng ăn.
Ba Âm cười, hắn nhìn Tề Nhan và nói: "An đạt, ngươi phải ăn nhiều một chút. Khi còn nhỏ, chúng ta cao bằng nhau, ngươi nhìn ngươi hiện tại xem, ngoại trừ đôi mắt ra thì còn chỗ nào giống người thảo nguyên đâu chứ!"
Tề Nhan cười cười, nàng cũng không giận vì Ba Âm nói thẳng như thế, ngược lại còn cảm thấy rất thân thiết.
Nếu người Vị Quốc nghe được lời như vậy, trong lòng nhất định sẽ không thoải mái. Nhưng phần lớn người của Xanh Lê bộ tộc đều thẳng thắn như Ba Âm, muốn nói cái gì thì nói cái đó, nếu không hợp thì cũng có thể vung tay đánh nhau, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không làm những việc dơ bẩn sau lưng người khác.
Hơn nữa, Tề Nhan vốn dĩ là nữ tử. Khi còn nhỏ, nữ hài tử thường cao hơn nam hài tử một chút, nhưng lúc đó Tề Nhan còn không thể cao hơn Ba Âm chứ càng đừng nói đến hiện tại.
Ba Âm cao ít nhất chín thước, nam tử bình thường còn không thể cao như vậy chứ huống chi là nàng.
Nhưng phần lớn nam tử Vị Quốc đều nho nhã yếu đuối, Tề Nhan có một nửa huyết mạch thảo nguyên, cho nên nàng mới có thể cải trang nhiều năm như vậy.
Ba Âm nhìn Tề Nhan ăn xong, hỏi: "Có đủ hay không? Ta sẽ sai bọn họ nướng thêm một con dê cho ngươi. Ngươi xem, ngươi quá là gầy."
Tề Nhan: "Không cần, ta ăn no rồi."
Ba Âm chậc lưỡi: "Như thế không được, Đại hãn năm đó là dũng sĩ đệ nhất của thảo nguyên ta, vẫn còn có rất nhiều trận đánh ác liệt đang chờ chúng ta, ngươi phải bự con lên mới được."
Tề Nhan cười cười, bình tĩnh đáp: "Nhưng mẫu thân ta là người Vị Quốc." Nói xong, nàng đánh giá Ba Âm.
Sắc mặt Ba Âm hơi thay đổi, hắn ậm ừ: "Khả đôn là...khả đôn không giống bọn người Vị Quốc kia, nàng là người tốt."
Tề Nhan thầm thở dài nhẹ nhõm: May mà Ba Âm chưa thù hận người Vị Quốc đến mức mù quáng...
Ba Âm: "Không nói chuyện này nữa, ngươi có muốn đi thăm nhi tử của ngươi hay không?"
Tề Nhan: "Cũng được, ngươi dẫn ta đi đi."
Ba Âm chà xát tay, ậm ừ nói: "Chuyện này...có chuyện này mong ngươi đừng giận."
Tề Nhan: "Sao vậy?"
Ba Âm: "Ta chưa được ngươi cho phép mà đã đặt tên thảo nguyên cho tiểu vương tử... Nếu ngươi không thích thì cứ việc sửa lại!"
Tề Nhan: "Ngươi đặt tên gì cho đứa bé này?"
Ba Âm: "Khất Nhan Kim Ngột Thuật. Ta biết ta không có tư cách đặt tên cho tiểu vương tử nhưng nếu đứa nhỏ này không có tên thảo nguyên thì thực sự không tiện..."
Tề Nhan: "Sao không có tư cách được chứ? Cứ gọi là Kim Ngột Thuật đi, ta rất thích."
Ba Âm nhếch miệng cười: "Vẫn nên giữ quy củ, hiện tại ngươi là Đại hãn của Xanh Lê bộ, tuy tộc nhân chúng ta bị Nam Cung lão tặc hại chết không ít, nhưng còn có rất nhiều người đang lẩn trốn ở thảo nguyên. Nếu không phải A Nỗ Kim và Cát Nhã âm thầm thu nhận bọn họ thì ta sẽ không tha thứ cho Đồ Ba bộ đâu! Chờ ngươi vung tay một cái, tất cả bọn họ đều sẽ xuất hiện!"
Tề Nhan: "Lời này lén nói thì được, dẫu sao đây vẫn là địa bàn của Đồ Ba bộ."
Ba Âm: "Sợ cái gì?! Năm đó lão tử tự mình dẫn ba trăm tộc nhân lấy đầu lão hãn của bọn họ, chỉ bằng mấy người trong tay Cát Nhã, nếu như ta muốn chạy thì chẳng ai có thể giữ ta lại! Nhưng nếu ngươi không cho ta nói thì ta sẽ không nói nữa, ta đều nghe theo ngươi."
Tề Nhan thầm thở dài, sự trung thành của Ba Âm khiến lòng Tề Nhan nặng trĩu. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm Hãn Vương, thậm chí không muốn chiến hỏa xảy ra ở ranh giới Vị Quốc. Nàng chỉ cầu nợ máu trả bằng máu, nếu cứ mặc cho mọi thứ như vậy thì e là chuyện này sẽ mất khống chế.
Nếu nàng nói với Ba Âm nàng là nữ tử...đối phương có thể từ bỏ ý niệm này không?
Nghĩ đến đây, Tề Nhan đột nhiên hiểu vì sao người đeo mặt nạ bảo hài tử này là của nàng... Thì ra là như vậy!
Có đứa nhỏ này, dù cho nàng thẳng thắn thân phận với Ba Âm thì e là hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Địa vị của nữ tử thảo nguyên cao hơn ở Vị Quốc, cũng chưa chắc không thể có một nữ Hãn Vương, huống chi hiện tại có thêm đứa nhỏ này...
Tiểu Điệp là công chúa của Xanh Lê bộ, vì thế đứa nhỏ này cũng có tư cách kế thừa.
Tề Nhan siết chặt nắm tay, nàng hận bản thân không thể nhận ra điều này sớm hơn, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi trước tâm tư sâu không lường được của người đeo mặt nạ.
Đối phương chỉ đứng ở đằng sau mà đã có thể đẩy nàng vào thế bị động, nếu nàng ta tự mình ra mặt thì không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra.
Tề Nhan và Ba Âm đi tới lều của Kim Ngột Thuật. Lần cuối Tề Nhan nhìn thấy hắn thì hắn vẫn còn nằm trong tã lót. Năm năm trôi qua, đứa nhỏ này đã lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, mắt vàng tóc vàng, dáng vẻ ngạnh lãng, giữa mày còn có bóng dáng của Tiểu Điệp.
Ba Âm thấy ban ngày ban mặt mà Kim Ngột Thuật còn dám ngủ, hắn nổi giận nhấc một chân đá thị vệ ở cửa ngã lăn ra đất. Hai gã thảo nguyên im như ve sầu mùa đông, thậm chí không dám cãi lại.
Ba Âm quay vào lều, dùng một tay xách Kim Ngột Thuật lên. So với lúc nãy thì động tác của Ba Âm đã dịu dàng hơn nhiều.
Kim Ngột Thuật xoa mắt, nhìn thấy người tới, hắn lập tức không còn buồn ngủ nữa. Kim Ngột Thuật bĩu môi, giống như muốn khóc mà lại không dám.
Ba Âm cũng không vì Tề Nhan ở đây mà giả vờ khách khí, hắn xách Kim Ngột Thuật lên, bắt đầu oán trách Tề Nhan: "Ngươi nói coi, ngươi đưa đứa nhỏ này cho ai vậy? Không biết nói tiếng mẹ đẻ thì thôi, mới chịu chút ủy khuất liền khóc nhè. Ngoài ra còn không chịu tập cưỡi ngựa cho đàng hoàng, năm tuổi rồi mà vẫn không thể kéo căng dây cung, như vậy sao mà được?"
Tề Nhan cười khổ, nàng căn bản không muốn cho đứa nhỏ này nhận tổ quy tông, nàng chỉ cầu hắn có thể bình an lớn lên, không trở thành con bài trong âm mưu của người khác, cũng sẽ không uy hiếp đến sự an toàn của Tiểu Điệp.
Thấy Tề Nhan không nói lời nào, Ba Âm quát Kim Ngột Thuật ở trước mặt Tề Nhan: "Ban ngày ban mặt ai cho phép ngươi ngủ hả? Ta bảo ngươi mỗi ngày bắn một trăm mũi tên, làm xong chưa?"
Kim Ngột Thuật giơ tay xoa đôi mắt, bập bẹ đáp lại bằng tiếng thảo nguyên: "Bắn xong..."
Ba Âm: "Xong rồi thì cũng không cho ngủ, đi cưỡi ngựa, đi săn thú đi!"
Kim Ngột Thuật: "Dạ...Ba Âm thúc thúc."
Lúc này sắc mặt Ba Âm mới tốt hơn, hắn kéo Kim Ngột Thuật tới trước mặt Tề Nhan: "Gọi phụ hãn!"
Kim Ngột Thuật giương mắt nhìn Tề Nhan, nếu so sánh với Ba Âm thì Tề Nhan quả thực là có tướng mạo Bồ Tát. Kim Ngột Thuật buông bỏ đề phòng, gọi một tiếng: "Phụ hãn."
Tề Nhan ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào Kim Ngột Thuật, nhớ tới Ngọc Tiêu lớn lên ở cung vua, nàng càng cảm thấy áy náy với đứa nhỏ này. Nàng đơn giản ôm Kim Ngột Thuật lên và ước lượng vóc dáng của hắn, so với Ngọc Tiêu thì Kim Ngột Thuật nặng hơn rất nhiều.
Tề Nhan: "Đã lớn như vậy rồi."
Kim Ngột Thuật mở to đôi mắt màu hổ phách, hắn kinh ngạc nhìn Tề Nhan, cũng đáp lại bằng tiếng Vị Quốc: "Thúc thúc cũng biết nói tiếng phổ thông sao?!"
Tề Nhan cười nói: "Là cữu...lúc trước học được. Ngươi phải gọi ta là phụ thân mới đúng. Vị này chính là huynh đệ kết bái của phụ thân, tuy hắn có chút nghiêm khắc nhưng hắn cũng rất yêu thương ngươi."
Kim Ngột Thuật không bài xích khi nghe Tề Nhan tự xưng như vậy. Gia đình nuôi hắn là một hộ nhà nông thành thật, hơn nữa Tiền Nguyên ra tay rộng rãi, còn đi thăm hài tử định kỳ. Vì vậy, tuy bọn họ xem Kim Ngột Thuật là con của mình nhưng cũng không dám nghĩ đến việc độc chiếm.
Dẫu bọn họ không thể nói cho Kim Ngột Thuật phụ mẫu hắn là ai, nhưng hắn đã sớm biết phụ mẫu của mình chính là người khác.
Khí chất của Tề Nhan ôn nhuận, nói chuyện với hắn cũng rất dịu dàng. Hơn nữa có huyết thống triệu hoán, cho nên Kim Ngột Thuật cũng vô cùng thân cận với Tề Nhan.
Kim Ngột Thuật: "Phụ thân dẫn ta về nhà sao?" Nói xong, hắn ngó sang Ba Âm, xem ra là vô cùng khát vọng được thoát khỏi "nanh vuốt ma quỷ".
Không chờ Tề Nhan mở miệng, Ba Âm là người đầu tiên không vui, hắn ồm ồm nói: "Phụ tử các ngươi đừng nói mấy lời ta nghe không hiểu!"
Hai dũng sĩ ở cửa đã bị Ba Âm đuổi đi từ lâu, vì thế Tề Nhan yên tâm đáp lại bằng tiếng thảo nguyên: "Ngươi rống cái gì? Năm đó phụ hãn còn cùng mẫu thân học tiếng Vị Quốc đây."
Ba Âm lập tức nghẹn lời, đến khi mặt hắn đỏ bừng thì hắn mới nghĩ ra cách đáp trả: "...Ta cứ rống đấy, không phục thì đi ra ngoài đánh một trận!"
Kim Ngột Thuật ôm cổ Tề Nhan, khẩn trương nhìn nàng.
Tề Nhan đạm nhiên cười, nói bằng tiếng thảo nguyên: "Chúng ta đừng để ý tới hắn." Nàng nhẹ nhàng hóa giải sự lo lắng của Kim Ngột Thuật.
Hài tử Vị Quốc vĩnh viễn không thể hiểu tình cảm huynh đệ của thảo nguyên. Ở trong mắt Kim Ngột Thuật, Ba Âm nói vậy là đang tuyên chiến với phụ thân của hắn, nhưng hắn không biết, trên đời này chỉ có duy nhất một người có thể khiến Ba Âm thân cận và coi trọng như thế.
Tề Nhan thấy sắc mặt Kim Ngột Thuật lộ vẻ mỏi mệt thì quay đầu nói với Ba Âm: "Hôm nay cho hắn nghỉ đi, chúng ta đi ra ngoài một chút."
Ba Âm gật đầu, Tề Nhan thả Kim Ngột Thuật xuống đất, nàng sờ đầu của hắn: "Ngủ đi rồi lát dậy ăn cơm, buổi tối ta sẽ đến thăm ngươi."
---
Bước ra khỏi lều, Tề Nhan vỗ bả vai Ba Âm: "Ít nhiều gì ngươi cũng phải chừa chút thể diện cho ta ở trước mặt hài tử chứ, ta không đánh lại ngươi, nhưng mà chúng ta có thể thi cưỡi ngựa. Ngươi có dám không?"
Ba Âm: "So thì so! Ta sợ ngươi chắc?!"
Từng người dắt ngựa tới, con ngựa của Ba Âm giống y hệt hắn, lớn lên mỡ phì thể tráng, nếu so với nó thì Kim Hoàn Ô bé hơn nhiều.
Tề Nhan và Ba Âm sải bước lên lưng ngựa, Ba Âm chỉ về hướng bắc: "Đi thêm năm mươi dặm về hướng bắc chính là sa mạc. Lúc trước ta chạy trốn tới đó mới thoát được một kiếp, đích đến chính là ở đó!"
Hắn vừa dứt lời thì Tề Nhan đã kẹp bụng ngựa, nhanh chóng lướt qua hắn.
Ba Âm ngẩn người, hắn cười, vung roi ngựa đuổi theo.
Tuy Kim Hoàn Ô còn nhỏ, nhưng Tề Nhan nhẹ nên nó chạy cũng không quá tốn sức, lúc nào cũng đều dẫn trước.
Ba Âm đuổi theo không kịp, hắn tức giận quát Tề Nhan: "Ngươi như vậy không phải là đang chơi xấu sao? Ta còn chưa nói bắt đầu! Dù ngươi có thắng thì cũng không tính!"
Tề Nhan quay đầu mỉm cười, trêu ghẹo: "Như thế nào? Ngươi đây là muốn chơi xấu?"
Ba Âm tức giận, lại quất hai roi vào mông ngựa. Rõ ràng là con ngựa đã tăng tốc nhưng hắn vẫn cứ ở phía sau Tề Nhan, có làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Trái lại Tề Nhan chỉ dùng một tay cầm dây cương, dáng người thả lỏng toát ra vẻ ưu nhã khó có thể diễn tả bằng lời. Thắng bại đã rõ, không cần chạy đến đích nữa.
Ba Âm tất nhiên hiểu, hắn không những cảm thấy mình thất bại mà ngược lại còn dâng lên cảm giác tự hào.
Tựa như năm đó Khất Nhan A Cổ Lạp cưỡi Lưu Hỏa, tất cả hài tử cùng tuổi đều chỉ có thể nhìn được bóng lưng của nàng.
Artwork by 6L2Y3Q4Y21
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/