Chương 194: Mọc thành rừng sau nhiều năm
Nam Cung Tĩnh Nữ cẩn thận cân nhắc, nàng mỉm cười và chân thành nói: "Thật tốt khi có ngươi ở bên ta."
Tề Nhan cười nhẹ, thật sự thì nàng cũng không biết, rốt cuộc kế hoạch này dùng để giúp Nam Cung Tĩnh Nữ hay là để giúp nàng báo thù. Lục Quyền và Đinh Nghi là hung thủ trực tiếp huỷ diệt thảo nguyên, nếu như để hai người bọn họ chết già, Tề Nhan sẽ cảm thấy ân hận suốt đời.
Chỉ là...một khi động đến thái úy phủ và nắm giữ binh quyền, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ không còn cơ hội quay đầu lại. Tuy hiện giờ Nam Cung Tĩnh Nữ nắm trong tay không ít thế lực, nhưng dẫu sao nàng ấy vẫn đang nấp sau màn, còn có hy vọng toàn thân mà lui.
Tề Nhan nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ đã thực sự quyết định chưa? Cầm binh phù thì sẽ không có đường lui, nếu không thành công..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không có chuyện không thành công, chúng ta nhất định sẽ đi đến cuối cùng."
Tề Nhan im lặng một lúc, sau đó nàng cười nói: "Điện hạ lớn rồi."
Nam Cung Tĩnh Nữ buồn bã thở dài, không đáp lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng cảm nhận được tâm cảnh của nàng biến hóa. Mấy năm trước Đại hoàng tử qua đời, tuy nàng không có thân thiết với đối phương, nhưng nàng vẫn thấy khổ sở một khoảng thời gian. Sau đó xảy ra vụ án vu cổ, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử bởi vậy mà bị giam cầm, còn liên lụy vô số người, khi ấy Nam Cung Tĩnh Nữ còn nghĩ tới chuyện cứu hai vị hoàng huynh của nàng.
Sau đó, Cảnh Vương cũng qua đời. Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ cũng thương tâm, nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến tình cảm nữa. Thông qua chuyện này, nói đúng hơn là thông qua cái chết của Cảnh Vương, Nam Cung Tĩnh Nữ lại tìm cách để nàng có thể thu được nhiều lợi ích nhất.
Cuối cùng chính là cái chết của Tam hoàng tử Nam Cung Vọng. Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn không có cảm giác bi thương, cho dù nghe Tề Nhan nói Nam Cung Vọng bị A Nỗ Kim bỏ đói đến chết...
Hiện tại quay đầu ngẫm lại, e rằng bản thân nàng của năm năm trước cũng sẽ không hiểu nàng bây giờ.
Nam Cung Tĩnh Nữ thầm hỏi chính mình: Chờ đến khi trần ai lạc định, nàng sẽ cảm thấy thế nào khi nhớ lại những ngày tháng này?
Nàng sẽ hoài niệm tình thủ túc lúc niên thiếu sao?
Tề Nhan yên lặng nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, thấy đối phương như đang suy tư gì đó, nàng nhạy bén nhận ra vẻ mặt đau thương của đối phương.
Tề Nhan yên lặng nắm tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chỗ cao không thắng nổi hàn, nếu điện hạ đã hạ quyết tâm thì không cần nghĩ quá nhiều, thần sẽ ở bên cạnh người đến phút cuối cùng."
Nam Cung Tĩnh Nữ đứng dậy đi đến trước mặt Tề Nhan, trầm mặc không nói.
Tề Nhan chủ động đứng dậy, nàng ôm Nam Cung Tĩnh Nữ vào trong ngực, an ủi: "Thần đã có kế hoạch trong lòng, rất nhanh..."
Nam Cung Tĩnh Nữ gối đầu lên ngực Tề Nhan, lẩm bẩm nói: "Mấy ngày trước ta đến thăm Ngọc Tiêu, nàng còn hỏi ta là ngươi đi đâu."
Tề Nhan: "Cũng đã lâu ta không gặp nàng, ngày mai ta sẽ đến xem."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lúc trước...cũng trách ta lòng dạ hẹp hòi, rất ít thân cận với đứa nhỏ này."
Tề Nhan vỗ về lưng Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đều là ta sai, điện hạ đã làm rất tốt. Những năm thần rời đi, Ngọc Tiêu bình an lớn lên, cơm ăn áo mặc không có chỗ nào thiếu thốn."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đứa nhỏ này lớn như vậy nhưng chưa bao giờ đòi hỏi ta điều gì, lần đầu tiên nàng muốn lễ vật liền khiến ta khó xử."
Tề Nhan cười nói: "Một đứa nhỏ như nàng có thể coi trọng thứ hiếm lạ gì? Thế gian này còn có món điện hạ không thưởng được sao? Chẳng lẽ là ngôi sao, là ánh trăng?"
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi, do dự một lúc lâu nàng mới đáp: "Nàng nói muốn có đệ đệ..."
Tề Nhan như ngừng thở, chuông cảnh báo trong đầu xao vang.
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe thấy nhịp tim Tề Nhan đột nhiên nhanh hơn, mặt nàng cũng dần đỏ theo.
Tề Nhan: "Điện hạ, Tam điện hạ..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta biết, Tam ca thây cốt chưa lạnh, tất nhiên là không được, nhưng chúng ta thành thân đã bảy năm, Ngọc Tiêu đều năm tuổi." Nói đến đoạn sau, Tề Nhan có thể nghe rõ chút oán niệm từ lời của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Đúng vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ là công chúa, mà nàng là "phò mã", hài tử của phò mã và tiểu thϊếp đều đã năm tuổi, nhưng "phò mã" và công chúa còn chưa bao giờ viên phòng.
Tim Tề Nhan đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên tóc. Nàng là nữ giả nam trang, sao có thể cho Nam Cung Tĩnh Nữ một hài tử? Lúc trước khi nàng lẻn vào Vị Quốc, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ trở thành phò mã, càng không ngờ cuộc hôn nhân giả phượng hư hoàng với Nam Cung Tĩnh Nữ có thể kéo dài đến bảy năm...
Tề Nhan đã sớm "bỏ lỡ" thời cơ tốt nhất để hòa li, lúc này giữa các nàng không có khúc mắc nào, cảm tình cũng càng thêm sâu đậm, nàng phải làm gì để thoát thân đây?
Cho dù có thể thoát thân, nàng thật sự nỡ lòng rời đi sao? Rõ ràng là có cơ hội giả chết, nhưng không phải nàng vẫn trở về, hệt như một con thiêu thân lao đầu vào lửa sao?
Nhưng phải làm sao bây giờ đây? Bảy năm, các nàng thành thân đã bảy năm, đối mặt với yêu cầu vô cùng hợp lý của Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng có cớ gì để từ chối đâu chứ?
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy Tề Nhan không nói thì trong lòng cũng có chút hụt hẫng, nàng nhẹ giọng nói: "Thật sự thì ta...không sinh được nam hài thì cũng không sao. Nhưng phụ hoàng có chỉ, đời tiếp theo nữa không thể là nữ đế, ngôi vị hoàng đế cần phải truyền cho nhi tử của chúng ta. Nếu lần đầu không sinh ra nhi tử..." Nam Cung Tĩnh Nữ vốn định nói "Nếu thai đầu không phải là nam hài, thì thai sau nhất định sẽ là nam hài." Nhưng dẫu sao nàng cũng là cô nương gia, da mặt mỏng, thật sự không thể nói ra lời "không biết liêm sỉ" như vậy.
Tề Nhan ngơ ngác ôm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ, cả người nàng hoàn toàn ớn lạnh, tay chân lạnh lẽo.
Nam Cung Tĩnh Nữ khẽ chạm vào Tề Nhan: "Duyên Quân?"
Tề Nhan: "À, à."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sao ngươi không nói lời nào?"
Tề Nhan thất thần nói: "Ta đang nghĩ cách sinh..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "...Ngươi!"
Lúc này Tề Nhan mới phát hiện nàng bất cẩn nói ra suy nghĩ trong lòng, nàng cuống quít giải thích: "Điện hạ hiểu lầm, thần chỉ là, chỉ là...không phải như điện hạ nghĩ đâu!"
Khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ bừng, nàng giận dỗi liếc nhìn Tề Nhan: "Ta hiểu, dù sao Tam ca cũng là huynh trưởng đồng tông của ta, lại còn tuổi xuân mất sớm, chúng ta không được ngủ chung ít nhất ba tháng."
Tề Nhan: "Phải, đúng là như vậy."
---
Tề Nhan ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ thêm chốc lát, sau đó lấy cớ đi thăm Ngọc Tiêu để rời đi.
Nam Cung Tĩnh Nữ đã sớm nhận ra Tề Nhan thất thần. Hơn nữa, ở trong mắt nàng, Tề Nhan lấy cớ thật là lộ liễu. Hiện tại bọn họ đang ở Trăn Trăn công chúa phủ, Ngọc Tiêu thì ở Vị Ương cung. Bây giờ đã gần chạng vạng, chờ tới khi đến hoàng cung thì trời cũng tối sầm, mà đối phương thì không thể thấy gì trong bóng đêm.
Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không có vạch trần, ngược lại còn mệnh Thu Cúc chọn mấy món đồ chơi trân quý từ kho phủ, để Tề Nhan mang qua cho Ngọc Tiêu.
Sau khi Tề Nhan rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi trên ghế một lúc lâu, không nói một lời.
Mặc dù Tề Nhan che giấu rất tốt, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn cảm giác được đối phương bài xích. Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự không nghĩ ra giữa bọn họ có vấn đề gì, càng không biết nàng có làm sai điều gì không.
Tề Nhan yêu nàng, Nam Cung Tĩnh Nữ thấy rất rõ ràng, nhưng mà...
Vì sao đối phương không muốn viên phòng với nàng?
Chẳng lẽ Tề Nhan có lý do gì khó nói sao? Không, không phải đối phương đã có hài tử với Tiểu Điệp sao...
Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng rầu rĩ, nhưng nàng đã không còn là tiểu công chúa không rành thế sự như năm đó. Nam Cung Tĩnh Nữ đã học được cách khống chế cảm xúc, dẫu sao thì Tề Nhan không có cự tuyệt, Nam Cung Tĩnh Nữ cứ coi như Tề Nhan đã đồng ý với nàng rồi.
Chờ đến khi bọn họ có phu thê chi thật, đời này kiếp này cũng đừng hòng chia lìa!
---
Thu Cúc: "Phò mã gia cẩn thận!"
Tề Nhan bước hụt xuống bậc thang, ngã nhào ở trước cửa Trăn Trăn công chúa phủ. Đám gia đinh và nha hoàn luống cuống tay chân đỡ người dậy, Thu Cúc tiến lên đánh giá, thấy Tề Nhan không bị thương thì mới thoáng an tâm. Thu Cúc hỏi: "Phò mã gia, người không sao chứ?"
Tề Nhan phủi đất trên người xuống, cười mỉa một tiếng: "Nhiều ngày nay vội vàng lên đường nên không có nghỉ ngơi tốt, ta không sao."
Thu Cúc: "Hay là ngày mai người hẵng đến thăm quận chúa? Để nô tỳ đỡ người trở về nghỉ ngơi."
Tề Nhan: "Không được, điện hạ vừa mới bảo Ngọc Tiêu nhớ ta, ta muốn đi qua thăm nàng. Thu Cúc tỷ tỷ đặt lễ vật lên xe ngựa rồi trở về đi."
Thu Cúc cất món quà Nam Cung Tĩnh Nữ ban thưởng cho Tề Ngọc Tiêu lên xe ngựa, lại sai người mang bàn đạp đến, đích thân nàng đỡ Tề Nhan lên xe.
Xe ngựa vừa lăn bánh thì Tề Nhan giống như bị rút cạn sức lực, nàng ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt.
Tề Nhan: Quả nhiên là tự chịu chết sao? Kéo dài bảy năm, rõ ràng là có quân tử ước hẹn nhưng lại không kịp thời hòa li, kéo dài tới khi hai người đều có cảm tình đến nỗi không thể giải quyết.
Rõ ràng là khi ở Lạc Bắc, Tề Nhan có cơ hội giả chết để thoát thân, tại sao nàng lại quay về chứ?!
Tề Nhan đột ngột tát mình một cái, sau đó vùi mặt vào lòng bàn tay.
Nếu như nàng chỉ có một mình thì cũng liền thôi, cùng lắm thì tìm cơ hội trốn về Lạc Bắc, dùng biện pháp khác để báo thù.
Nhưng nếu nàng cứ như vậy rời đi thì Tiểu Điệp phải làm sao bây giờ? Còn Ngọc Tiêu và Đinh Dậu nữa?!
---
Ngọc Tiêu thấy Tề Nhan đến thì rất vui, mấy tháng không gặp, đứa nhỏ này đã cao hơn. Nàng và ca ca đồng bào Kim Ngột Thuật phát triển theo hai hướng khác nhau, Ngọc Tiêu thì cao gầy, còn Kim Ngột Thuật thì khỏe mạnh như một khúc gỗ.
Tề Nhan đưa lễ vật Nam Cung Tĩnh Nữ ban thưởng cho Tề Ngọc Tiêu. Nàng ôm Tề Ngọc Tiêu vào lồng ngực, sau đó bắt đầu ngơ ngẩn.
Mới đầu Tề Ngọc Tiêu còn rất thích khoảng thời gian hiếm hoi ở cùng với Tề Nhan, nhưng sau khi bị Tề Nhan ôm ba mươi phút, đứa nhỏ này bắt đầu ngồi không yên, vặn vẹo thân mình đòi đi xuống.
Tề Nhan cố lấy tinh thần nói với Ngọc Tiêu mấy câu, sau đó liền tìm lý do rời đi.
Quay về tẩm điện Vị Ương cung, Tề Nhan đóng cửa và cửa sổ lại, sau đó đi qua đi lại ở trong phòng. Tưởng tượng đến những gì sẽ xảy ra ba tháng sau, Tề Nhan lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhưng dù có vắt hết óc thì nàng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.
Trong đêm đen giày vò ấy, Tề Nhan cứ ngồi trên giường, cũng không hề đốt đèn. Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, nàng mới nằm xuống giường và ngủ một giấc.
Tề Nhan đi đi lại lại xóc nảy mấy tháng nay, hồi kinh cũng chưa từng được nghỉ ngơi, nàng mặc quần áo ướt mồ hôi ngủ suốt đêm, vì vậy liền bắt đầu phát sốt.
Hôm sau tỉnh lại, Tề Nhan chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng.
Cung tì nghe tiếng thì bước vào tẩm điện, thấy khuôn mặt Tề Nhan ửng hồng thì giật mình không nhỏ: "Phò mã gia người làm sao vậy?"
Tề Nhan: "Gọi Đinh ngự y tới."
Cung tì thấy giọng nói Tề Nhan khàn khàn khó nghe thì vội vàng ra tẩm điện, bảo một nội thị nhanh chóng đến Ngự y viện.
Đinh Dậu cõng hòm thuốc vào tẩm điện, nhanh chóng đi đến mép giường: "Làm sao vậy? Ngươi thật sự bị bệnh à?"
Mí mắt Tề Nhan giật giật, nàng khàn giọng hỏi: "Đóng kĩ cửa sổ chưa?"
Đinh Dậu: "Yên tâm."
Tề Nhan hít sâu một hơi, nàng chống ván giường, cố hết sức để ngồi dậy. Đinh Dậu ngồi ở mép giường và đỡ nàng lên: "Sao người ngươi nóng như vậy? Để ta xem cho ngươi."
Tề Nhan dựa vào người Đinh Dậu, suy yếu hỏi: "Nữ tử và nữ tử có thể sinh hài tử sao?"
---
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/