Kính Vị Tình Thương

Chương 202

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 202: Khoảng thời gian tươi đẹp trước tuyệt cảnh

Thời gian ước định kết thúc cũng là lúc Tề Nhan ra tù.

Nam Cung Tĩnh Nữ đích thân tới đón, từ Tự Khanh cho đến ngục tốt của cả Đại Lý tự đều ra nghênh đón nàng.

Đi cùng với Nam Cung Tĩnh Nữ còn có một thánh chỉ lệnh phóng thích Tề Nhan.

Mọi người dập đầu xuống, hô to cẩn tuân thánh chỉ.

Sau khi Tự Khanh của Đại Lý tự nhận thánh chỉ, Nam Cung Tĩnh Nữ ra lệnh: "Mau mời phò mã ra đây."

Ngục tốt: "Vâng."

Nam Cung Tĩnh Nữ nghiêng đầu, ra hiệu cho Thu Cúc cầm áo choàng vào thiên lao với ngục tốt.

Ngục tốt mở cửa ra và quỳ một gối xuống đất: "Phò mã gia, tiểu nhân phụng chỉ mời người hồi phủ."

Thu Cúc hành lễ vạn phúc: "Phò mã gia, điện hạ tới đón người, người mặc cái này vào trước đi, bên ngoài đang rất lạnh."


Tề Nhan: "Đa tạ." Nói xong, nàng mặc Thu Cúc choàng áo lên cho mình. Tề Nhan bước ra nhà giam, nàng nhẹ giọng nói với ngục tốt: "Làm phiền ngươi chiếu cố ta mấy ngày nay, sau này ta sẽ đến tạ lễ."

Ngục tốt: "Ôi trời, phò mã gia người làm vậy thì chiết sát tiểu nhân, đây đều là chuyện thuộc bổn phận của bọn tiểu nhân mà thôi."

Thấy một màn này, Thu Cúc thầm nghĩ: Điện hạ và phò mã quả nhiên là tâm ý tương thông. Lời phò mã gia sẽ nói, điện hạ một chữ cũng không đoán sai!

Thu Cúc lấy một túi tiền căng phồng từ lồng ngực ra, nhét vào tay một tên ngục tốt: "Điện hạ thưởng."

Ngục tốt ngàn ân vạn tạ nhận lấy: "Tạ điện hạ ân điển."

Tề Nhan mỉm cười, ánh mắt nàng vô cùng mềm mại, nàng cùng Thu Cúc ra khỏi thiên lao.

Bước qua cửa lớn, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt Tề Nhan, nàng nâng tay áo hơi che lại, chờ đến khi dần quen thì mới buông xuống. Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại chờ không kịp, nàng nhanh chóng chạy tới, gọi: "Duyên Quân!"


Đại Lý tự Khanh và phò tá của hắn liếc nhìn nhau, ai cũng đều cúi đầu không lên tiếng.

Tuy Vị Quốc thừa hành nam tôn nữ ti, nhưng nếu là quân thần thì tôn ti vẫn có khác biệt.

Đối với quan hệ giữa công chúa và phò mã thì người trước vi tôn, người sau vi ti. Người ta có câu ti bất động tôn, Trăn Trăn điện hạ đích thân tới đón đã thể hiện sủng ái và thù vinh rất lớn, không ngờ điện hạ còn chủ động nghênh đón phò mã thế này.

Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ thật kỹ, sau đó vén vạt áo quỳ xuống đất: "Làm phiền điện hạ đích thân đến đón, thần lấy làm sợ hãi."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân..." Xưa đâu bằng nay, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức hiểu được dụng ý của Tề Nhan. Tuy không có khuyên can, nhưng nàng vẫn đau lòng đỡ Tề Nhan đứng lên.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trở về thôi."


Tề Nhan: "Vâng."

Nam Cung Tĩnh Nữ sắp trở thành nữ đế, làm người trị vì trên vạn người, vì thế phải sớm tạo được uy thế, không thể để bất cứ kẻ nào cảm thấy phò mã có thể "qua mặt" công chúa.

Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, một sơ sẩy rất nhỏ cũng có khả năng cản trở Nam Cung Tĩnh Nữ đăng cơ.

Tề Nhan hiểu, mà Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không hồ đồ, đóng cửa lại sinh hoạt là một chuyện, nhưng trước mặt người ngoài lại là một chuyện khác.

Bởi vì trời lạnh cho nên kiệu liễn của nội đình cũng được đổi từ kiểu thông gió bốn phía sang kiểu có mái. Hai người ngồi vững trên kiệu liễn, Thu Cúc ở bên ngoài đóng cửa kiệu lại: "Khởi kiệu, bãi giá... Điện hạ, bãi giá đến nơi nào?"

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn về phía Tề Nhan, người sau lập tức nói: "Thần muốn quay về công chúa phủ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Hồi phủ."

Thu Cúc: "Bãi giá công chúa phủ!"

Trong kiệu, hai người nắm tay nhau một cách rất tự nhiên, mười ngón tay đan vào nhau. Nam Cung Tĩnh Nữ rúc vào vai Tề Nhan, nàng nói với ngữ điệu thương tiếc: "Để ngươi chịu khổ rồi."

Tề Nhan: "Điện hạ đừng xích đến gần như vậy, sẽ đen đủi đấy."

Nam Cung Tĩnh Nữ lắc đầu: "Ta không sợ."

Tề Nhan than nhẹ một tiếng, nàng ôm lấy bả vai Nam Cung Tĩnh Nữ: "Người đã lấy được danh sách chưa?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Rồi."

Tề Nhan: "Đợi đến khi hồi phủ, ta sẽ nói cho điện hạ nghe một chuyện tốt khác."

Nam Cung Tĩnh Nữ không quá hứng thú, nàng lẩm bẩm nói: "Có ngươi ở bên ta chính là chuyện tốt nhất trên đời này."

Lòng Tề Nhan chợt hụt hẫng, bởi lẽ nàng không dám nói ra tình cảm của mình, chỉ có thể ôm chặt lấy Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi lại gầy nữa rồi, phải làm sao bây giờ đây?" Nói xong, hốc mắt nàng lập tức đỏ lên. Tề Nhan không những gầy, bởi vì thiên lao hiếm thấy ánh mặt trời nên cả người Tề Nhan đều tái nhợt không ít.

Tề Nhan cố nén sự khổ sở trong lòng, trêu ghẹo: "Vậy thì điện hạ phải cho ta ăn ngon hơn mới được."

Nam Cung Tĩnh Nữ nín khóc rồi mỉm cười, nàng nhéo Tề Nhan một phen: "Ngươi nói vậy giống như ngày thường ta khắt khe với ngươi."close

Tề Nhan chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: "Không có sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi còn nói?!"

Tề Nhan cười nhẹ, nàng nâng cằm Nam Cung Tĩnh Nữ lên, dịu dàng lau đi giọt nước mắt đọng ở khóe mắt Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chằm chằm vào đôi mắt yêu dã của Tề Nhan, dù đã mấy năm trôi qua nhưng dung nhan tinh xảo của đối phương vẫn chưa từng thay đổi.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của Tề Nhan, thế nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến...hình ảnh nào đó, vì thế mặt nàng cũng đỏ ửng lên.

Cổ họng Nam Cung Tĩnh Nữ bỗng khô khốc, nàng yếu đuối đáp lại một tiếng: "Hả?"

Tề Nhan: "Thần muốn cưỡi ngựa."

Nam Cung Tĩnh Nữ giật mình, thấy Tề Nhan nghiêm túc không giống nói giỡn, nàng không khỏi giận dỗi liếc nhìn Tề Nhan một cái: Người này thật biết gây mất hứng...

Ý nghĩ kiều diễm trong lòng bị xua tan, Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi: "Cưỡi thì cưỡi, chỉ là đã nhiều năm ta không cưỡi ngựa, cũng đã quên gần hết... Nhưng sao đột nhiên ngươi muốn cưỡi ngựa?"

Tề Nhan cười đắc ý: "Lần này đến Lạc Bắc, ta có được một con ngựa có thể chạy ngàn dặm, mấy ngày nay không cưỡi nên có chút nhớ nó."

Nam Cung Tĩnh Nữ hơi bực bội. Mị lực của nàng vậy mà không bằng một con ngựa sao? Nhưng khi ngẫm lại, nàng bỗng tự giễu mình, sao nàng lại đi ghen với một con ngựa cơ chứ?
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được thôi, ta cũng muốn nhìn xem trình độ cưỡi ngựa của phò mã đến đâu rồi."

Tề Nhan: "E là ta còn giỏi hơn điện hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ "hừ" một tiếng, cũng không phản bác.

Nàng vốn muốn hỏi Tề Nhan về chuyện "thủy chứng", nhưng thấy dường như tinh thần của đối phương đã khá hơn nhiều, nàng vì vậy mà cũng không nhắc tới nữa.

Đến cửa Trăn Trăn công chúa phủ, toàn bộ hạ nhân bên trong phủ đều quỳ gối ở cửa nghênh đón phò mã gia hồi phủ, mà ở cửa còn đặt một chậu than.

Tề Nhan: "Lại phải nhảy qua chậu than sao?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ừm."

Tề Nhan bước qua chậu than, Nam Cung Tĩnh Nữ cầm một nắm muối rải lên người nàng: "Ta đã chuẩn bị bể tắm nước nóng cho ngươi, tắm xong là có thể ăn cơm."

Tề Nhan: "Tạ điện hạ."

Tề Nhan đẩy cửa Thang Trì điện ra, mùi thuốc và hơi nóng lập tức ập vào mặt nàng. Tề Nhan khóa kỹ cửa sổ lại rồi mới đi xuống bể tắm nước nóng, nước ấm vừa đủ khiến Tề Nhan thoải mái "ừm" một tiếng.
Có mấy cái túi gạc nổi trên mặt nước, Tề Nhan cầm lấy nó rồi ngửi một chút, bên trong có ngải thảo và mấy loại dược liệu dùng để khử ướt trừ hàn, mà lúc trước bể tắm nước nóng không có chuẩn bị những thứ này.

Tề Nhan thoải mái tắm rửa, thay quần áo rồi bước ra bể tắm nước nóng.

Có hai nha hoàn đứng canh giữ ở cửa, một người tiến lên khoác áo lông chồn lên cho Tề Nhan, cũng giúp nàng thắt lại đai lưng.

Một vị khác đúng lúc tiến lên, đưa lò sưởi tay có độ ấm vừa phải cho Tề Nhan: "Phò mã gia, điện hạ nói người nhất định sẽ chỉ mặc áo mỏng đi ra ngoài, vì thế mệnh bọn nô tỳ đứng đây chờ. Điện hạ nói: Mùa thu rét đậm, sau khi tắm xong thì phải chú ý giữ ấm cho người."

Tề Nhan có chút dở khóc dở cười: "Cảm ơn."

Nha hoàn kia quay về rồi hành lễ vạn phúc: "Có thể hầu hạ phò mã gia là phúc phận của bọn nô tỳ. Điện hạ nói đã chuẩn bị xong ngọ thiện, mời người trực tiếp đến Ngự Thiện đường, điện hạ đang đợi người."
Từ sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ biết Tề Nhan mắc "thủy chứng", nàng đặc biệt đọc vài cuốn sách về y dược. Tuy không thể hiểu hết, nhưng nàng lại nhớ kỹ một câu: Người mắc "thủy chứng" sợ hàn sợ ướt.

Vì thế mới có một màn này. Tề Nhan đi đến cửa Thiện Đường thì đã ngửi được mùi thịt dê nướng, nàng đưa lò sưởi tay cho nha hoàn, bước vào thiện đường mới cởϊ áσ choàng xuống giao cho Thu Cúc.

Tề Nhan: "Thơm quá!"

Nam Cung Tĩnh Nữ cười tươi: "Quả nhiên là người có lộc ăn, con dê này vừa mới nướng xong thì ngươi đã tới rồi."

Tề Nhan cười rồi ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, Thu Cúc dẫn tất cả nha hoàn và đầu bếp lui ra ngoài.

Giữa bàn là một cái khay vuông, dê nướng đã được thái mỏng và chia thành nhiều phần khác nhau, nằm chỉnh tề ở trên khay.

Ngoài ra còn có tám món ăn khác gồm bốn món mặn và bốn món chay, còn có một món chè trái cây dùng để giải ngán.
Món nào cũng đều là món Tề Nhan thích ăn.

Nam Cung Tĩnh Nữ múc một muỗng tương hẹ hoa cho Tề Nhan, gắp một miếng thịt vào đĩa đối phương: "Nếm thử xem?"

Tề Nhan lại cầm bầu rượu và rót một ly cho Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chỉ cho phép uống ba ly, buổi chiều chúng ta còn phải đi cưỡi ngựa đấy."

Nam Cung Tĩnh Nữ cong môi cười: "Đã biết, quản gia!"

Tề Nhan cũng cười.

Thịt dê nướng rất ngon, bên ngoài thì chắc bên trong thì mềm, tươi ngon mọng nước, ăn cùng với tương hẹ hoa thì như bùng nổ ở trong miệng. Thế nhưng Tề Nhan bỗng nghĩ tới Ba Âm ở thảo nguyên, hứng thú cũng vơi đi phân nửa.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Làm sao vậy? Không thể ăn sao?" Nói xong, nàng cũng nếm thử một miếng: "Không phải chứ, hương vị không có gì thay đổi mà."

Tề Nhan: "Không phải, chỉ là..."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không sao, nếu thấy dầu mỡ thì cứ ăn món khác."
Nói rồi, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức chia thức ăn giúp cho Tề Nhan. Theo sách y học: Cơ thể người mắc "thủy chứng" hư nhược, thường ăn mà không biết mùi vị gì, cũng sẽ chán ăn. Nếu xảy ra những dấu hiệu trên thì rất khó bồi bổ.

Mỗi món Tề Nhan đều thử một miếng, nhưng nàng vẫn không có khẩu vị gì.

Nam Cung Tĩnh Nữ múc một chén canh cho nàng: "Uống một chén ha?"

Tề Nhan: "Điện hạ dùng bữa đi, người xem...người ngay cả rượu cũng chưa uống, còn đi chia thức ăn cho thần."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ly đầu tiên này là ta kính ngươi, ngươi liền dùng nước canh thay rượu đi!"

Nam Cung Tĩnh Nữ bưng thùng rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch. Tề Nhan cũng uống một ngụm nước canh, vị của nó thanh tân ngọt lành.

---

Sau khi dùng ngọ thiện, hai người nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó đổi sang mặc đoản đả. Tề Nhan sai người dắt Kim Hoàn Ô đến, mấy ngày nay con ngựa không được gặp chủ nhân, nó phát ra những tiếng phì phì trong mũi và không ngừng cọ vào mặt Tề Nhan.
Kim Hoàn Ô: "Chủ nhân, người đi đâu vậy? Tiểu Ô Ô rất nhớ người..."

Tề Nhan lấy bắp đút cho Kim Hoàn Ô ăn, nàng vỗ về cổ nó: "...? Đừng quá nhiệt tình."

Kim Hoàn Ô ủy khuất phát ra những tiếng phì phì, nó dần bình tĩnh trở lại.

Nam Cung Tĩnh Nữ tấm tắc bảo lạ: "Ta nghe Thu Cúc nói, con ngựa này vô cùng cứng đầu, ngày thường còn không cho người chạm vào đâu!"

Tề Nhan cười nói: "Mời điện hạ lên ngựa!"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cùng cưỡi một con sao?"

Tề Nhan: "Thần không rành cưỡi ngựa, điện hạ cần phải bảo vệ thần mới được."

Nam Cung Tĩnh Nữ giận dỗi liếc nhìn Tề Nhan, nha hoàn và gia phó ở phía sau cũng đều hiểu ý mỉm cười. Tề Nhan cười rồi đỡ Nam Cung Tĩnh Nữ lên lưng ngựa, sau đó nàng leo lên ngồi sau lưng Nam Cung Tĩnh Nữ, vòng tay qua eo đối phương và nắm lấy dây cương.
Tề Nhan tựa cằm lên vai Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ có biết đường đến trại nuôi ngựa không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trại nuôi ngựa ở trong cung, còn có chút xa nữa, hay là chúng ta đến ngoài thành đi dạo một chút đi."

Tề Nhan: "Được ~."

Thấy công chúa và phò mã thân mật, Thu Cúc là người đầu tiên quay mặt đi, mấy hạ nhân còn lại cũng lần lượt noi theo. Bọn họ cũng không khỏi nghĩ: Công chúa và phò mã thật đúng là ân ái.[BHTT - EDIT][PHẦN 2] Kính Vị Tình Thương - Thỉnh Quân Mạc Tiếu - Chương 202: Khoảng thời gian tươi đẹp trước tuyệt cảnh
Artwork by cirqlr

Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu

\(^▽^)/

Bình Luận (0)
Comment