*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 210: Nếu có chết thì xin ngươi hãy dẫn ta theo
Hai canh giờ sau, độc trong cơ thể Tề Nhan lại một lần nữa tái phát.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn các ngự y và dược đồng ra sức đè Tề Nhan xuống giường, càng hận không thể chịu đựng nỗi đau này thay cho Tề Nhan.
Nàng thề, nếu như bắt được người hạ độc Tề Nhan, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó. Mặc kệ đối phương có thân phận gì đi chăng nữa, nàng đều sẽ khiến hắn đền mạng! Dù có là thiên hoàng hay Diêm Vương gia thì cũng không thể mang Tề Nhan rời khỏi nàng.
Tâm tình của Đinh Dậu cũng rất mâu thuẫn, một mặt hắn hy vọng Ngự Y viện có thể nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải, giúp Tề Nhan không phải chịu đau nữa. Mặt khác, hắn lại không muốn tác phẩm đắc ý của hắn bị đám lão già này giải được.
Nhưng mà, có nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, Đinh Dậu cũng không có cách đút thuốc giải cho Tề Nhan. Hơn nữa, Đinh Dậu nghĩ: Thời gian để tang cho Duệ Vương còn chưa đủ ba tháng, dù Nam Cung Tĩnh Nữ có nóng vội thì cũng không đến mức không chờ thêm được vài ngày. Tề Nhan uống Đoạn trường tán bảy ngày trước có lẽ là vì còn có an bài khác, nếu hắn mạo muội cho nàng thuốc giải thì có thể sẽ làm hỏng chuyện của nàng.
Đinh Dậu thấy Tề Nhan ăn đau thì ngầm thở dài một tiếng: Hắn khâm phục quyết tâm báo thù của Tề Nhan, cũng cảm thán lòng người phức tạp.
Nam Cung Tĩnh Nữ lại một lần nữa căm ghét bản thân vô năng, ngay cả người trong lòng mà nàng còn không bảo vệ được.
Nhưng mà, ngoại trừ ở bên cạnh trông chừng ra, nàng không thể giúp được gì cả.
Nhưng nàng tin chắc chắn Tề Nhan sẽ được cứu. Nếu...không có nếu, Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ như thế.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngự y chiết thành phần đã đi bao lâu rồi?"
Vương ngự y: "Gần bốn canh giờ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sao còn chưa quay về?"
Vương ngự y: "Điện hạ, người tạm thời đừng nóng nảy... Bước này vô cùng quan trọng, chỉ khi tinh luyện chuẩn xác thì mới có thể tạo ra thuốc giải đúng. Chuyện này có liên quan đến an nguy của phò mã gia, vì vậy không thể qua loa dù chỉ một chút."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Phò mã có nguy hiểm đến tính mạng hay không?"
Vương ngự y: "Hồi điện hạ, theo lão thần thấy, tuy phò mã gia thống khổ nhưng hiện tại tính mạng không có đáng ngại."
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ trở nên sắt bén: Rốt cuộc thì đối phương có thâm cừu đại hận gì với Tề Nhan? Cư nhiên hạ loại độc tra tấn người đến như vậy?
Đoạn trường tán bảy ngày được Đinh Dậu điều chế theo nguyên lý ngũ hành tương khắc, nhằm vào bảy nội tạng trong bụng. Nó gồm bảy vị độc thảo tương khắc và một chất xúc tác, dựa theo: Tràng, tì tạng, dạ dày, phổi, thận, gan, tâm. Thuốc độc sẽ gây tổn thương theo trình tự, mãi đến ngày thứ bảy thì bảy vị độc thảo mới tụ đến tim, sau đó bùng nổ khiến bệnh tình trở nên nguy kịch dưới tác dụng của chất xúc tác.
Đoạn trường tán bảy ngày là tác phẩm Đinh Dậu đắc ý nhất, kỳ diệu ở chỗ: Thuốc giải dùng để giải bảy vị độc có trong đó đều vô dụng. Trước hết là cần phải làm tan rã vị thuốc không có độc được xem là chất xúc tác kia trước, bảy vị thuốc này vốn tương khắc với nhau, không có chất xúc tác thì nó sẽ chậm rãi biến mất trong cơ thể người.
---
Nam Cung Tĩnh Nữ đã đứng bên mép giường Tề Nhan mấy canh giờ, đã vậy lúc nào nàng cũng lo lắng cho người nằm trên giường, vì thế nàng cũng dần cạn kiệt sức lực.
Khi Phó viện trưởng của Ngự Y viện cầm một tờ giấy vội vã chạy vào, Nam Cung Tĩnh Nữ suýt nữa thì té ngã.
Phó viện trưởng: "Điện hạ, viện trưởng! Đã chiết xong thành phần có trong chất độc rồi!"
Thu Cúc: "Điện hạ!" Thu Cúc dùng thân thể của mình bảo vệ Nam Cung Tĩnh Nữ. Nam Cung Tĩnh Nữ thật vất vả mới đứng vững, nhưng nàng lại mặc kệ cơn choáng váng mà vọt qua: "Đưa bản cung nhìn xem!"
Chỉ thấy bảy vị thuốc được viết trên giấy, Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn về phía Vương ngự y: "Làm thế nào phối ra thuốc giải?"
Vương ngự y cầm lấy phương thuốc, hắn nhìn một lúc rồi hỏi: "Không có sai chứ?"
Phó viện trưởng: "Vâng, hạ quan đã kiểm tra năm lần, không có sai."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cần thuốc gì thì Vương ngự y cứ việc nói."
Đinh Dậu cũng tiến lên, hắn nhìn lướt qua liền biết đối phương không có sai, nhưng đối phương đã xem nhẹ thứ mấu chốt nhất - chất xúc tác.
Bởi vì bản thân vị thuốc này vừa không có độc vừa có phân lượng cực nhẹ, cho nên người khác rất dễ bỏ qua. Nếu dựa theo phương thuốc này, dù có nghiên cứu chế tạo ra một trăm loại thuốc giải thì cũng không thể giải được độc trong cơ thể Tề Nhan. Đinh Dậu thậm chí toát cả mồ hôi lạnh.
Vương ngự y trầm ngâm một lúc lâu, hắn cau mày: "Cái này...không đúng."
Phó viện trưởng: "Làm sao vậy viện trưởng?"
Vương ngự y: "Phương thuốc không đúng, làm lại đi!"
Phó viện trưởng: "Hạ quan đã kiểm tra năm lần, xác nhận là không có sai! Kính xin viện trưởng đề điểm."
Vương ngự y: "Tuy bảy vị thuốc này đều là thuốc độc nhưng chúng tương khắc lẫn nhau, ăn xong cùng lắm là đi tả nôn mửa, sẽ không có bệnh trạng nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, liều lượng trong điểm tâm là bao nhiêu? Chắc chắn là ngươi đã bỏ sót cái gì đó."
Phó viện trưởng: "Vâng, hạ quan sẽ đi ngay!"
Nghe xong lời này, Đinh Dậu cũng nhìn Vương ngự y với cặp mắt khác xưa.
---
Nam Cung Tĩnh Nữ trông chừng Tề Nhan suốt cả đêm, mấy vị ngự y lớn tuổi cũng đã rất mệt mỏi. Dưới sự cho phép của Nam Cung Tĩnh Nữ, bọn họ quấn rất nhiều mảnh vải quanh người Tề Nhan, ngăn không cho Tề Nhan tự tổn thương mình.
Ngự y và dược đồng đều bước ra ngoại đường, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ngón tay Nam Cung Tĩnh Nữ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Tề Nhan, nước mắt nàng lại trào ra.
Sự dịu dàng của nàng, sự mềm yếu của nàng, còn có tâm nàng, tất cả đều được trao cho người trước mắt. Nam Cung Tĩnh Nữ không thể tưởng tượng nổi, nếu không có Tề Nhan thì nàng sẽ sống như thế nào. Tuy cuộc đời chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, nhưng nếu không có Tề Nhan bên cạnh, quãng đời sau này sẽ trở nên tẻ nhạt, cũng vô cùng dài lâu.
Tay Tề Nhan bị trói chặt vào người, Nam Cung Tĩnh Nữ muốn nắm tay đối phương nhưng đều không thể làm được.
Trong lúc tuyệt vọng, Nam Cung Tĩnh Nữ đã làm một chuyện mà nàng chưa bao giờ làm. Nàng chắp tay trước ngực, cầu xin: "Đại từ đại bi Phật Tổ, Bồ Tát, thần Phật trên trời...cầu xin các ngươi phù hộ Duyên Quân vượt qua kiếp nạn này, muốn ta trả giá cái gì ta cũng đều nguyện ý."
Nam Cung Nhượng hết lòng tin theo lời của thuật sĩ phong thuỷ, nhưng trong thâm tâm của Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng chưa bao giờ tin vào những điều như vậy. Cả chặng đường này nàng đã trải qua rất nhiều bất lực và nguy hiểm, nhưng nàng chưa bao giờ cầu thần bái Phật.
Bên kia, Tề Nhan đang chìm sâu vào giấc mơ. Ở trong mơ, nàng quay về thảo nguyên, nơi đó có phụ mẫu, muội muội và an đạt của nàng.
Nhưng hình ảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, vó ngựa của Vị Quốc từ trên trời giáng xuống, thảo nguyên nổi lên lửa lớn ngập trời.
Tề Nhan cưỡi Lưu Hỏa, mà muội muội cũng đang cưỡi ngựa chạy bên cạnh nàng.
Tề Nhan: "Tiểu Điệp...chạy mau! Chạy!"
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe được giọng nói của Tề Nhan nên mở mắt ra, nước mắt còn đọng ở khóe mắt nàng, nhưng sự ngạc nhiên và vui mừng trong ánh mắt lại trào dâng. Chẳng lẽ là Bồ Tát hiển linh?
Nhưng mà mặt Tề Nhan ửng hồng, mày thì nhíu chặt, dáng vẻ tựa như là vô cùng đau đớn.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân?"
Tề Nhan: "Tiểu Điệp..." Tề Nhan đã ở Vị Quốc rất nhiều năm, ngay cả trong mơ nàng cũng tự nhiên nói tiếng Vị Quốc chứ không phải là tiếng mẹ đẻ.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác Tề Nhan đang nhắc mãi cái gì đó, vì thế nàng tiến đến bên môi Tề Nhan và nghiêng tai lắng nghe.
Tề Nhan: "Không cần, Tiểu Điệp, Tiểu Điệp!"
Nam Cung Tĩnh Nữ giống như bị người điểm huyệt đạo, thân thể nàng vẫn giữ tư thế này, nhưng nước mắt lại tràn ra hốc mắt một cách ào ạt, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Tề Nhan: "Tiểu Điệp đừng sợ. Tiểu Điệp, chạy mau, bọn họ đều là người xấu..."
Nam Cung Tĩnh Nữ bưng kín miệng mới không làm tiếng khóc của mình trào ra. Nếu như bị người khác nghe thấy...vậy thì quá mất mặt.
Phò mã thành hôn với nàng bảy năm vậy mà gọi tên người khác trong lúc hôn mê, một mực nữ nhân kia còn sinh nữ nhi cho đối phương, hiện giờ còn là người bên gối Nhị tỷ.
Bọn họ đều là người xấu? Nam Cung Tĩnh Nữ phảng phất nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
Nam Cung Tĩnh Nữ: Chẳng lẽ...ngươi đưa nàng ta đi là vì sợ ta sẽ hại nàng ta sao?!
Tề Nhan, ngươi...thật sự làm ta tổn thương.
Tề Nhan: "Không! A cha, a nương...không được!"
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi thẳng dậy, nàng không muốn nghe tiếp, cho dù một chữ cũng không muốn.
Tề Nhan: "An đạt, đừng trở về..."
"Đốc đốc đốc" Tiếng gõ cửa vang lên, Nam Cung Tĩnh Nữ lau khô nước mắt: "Vào đi!"
Thu Cúc hoảng loạn chạy đến, nói ở bên tai Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ, việc lớn không tốt!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Làm sao vậy?"
Thu Cúc: "Ngũ điện hạ phái người truyền tin, sáng nay ngoài cung tới báo, theo lời của quản gia tư trạch Lục điện hạ thì Lục điện hạ...chết bất đắc kỳ tử!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi nói cái gì?!"
Bởi vì đứng dậy quá nhanh, trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ tối sầm, nàng ngã nhào vào người Thu Cúc.
Thu Cúc: "Điện hạ...xin người bảo trọng!"
Nam Cung Tĩnh Nữ đỡ trán, nàng nhắm mắt điều tức thật lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngũ ca nói thế nào? Lục ca...nguyên nhân chết là gì?"
Sắc mặt của Thu Cúc hơi cổ quái: "Ngũ điện hạ không nói rõ, nhưng nô tỳ có quen biết với cung tì truyền tin, theo đối phương nói...nói là Lục điện hạ chết trên người một nam tử."
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài, tâm tình rất trầm trọng.
Chẳng lẽ lời đồn thổi trên phố là thật sao? Long mạch của Nam Cung hoàng tộc đã xảy ra vấn đề? Chỉ ngắn ngủi mấy năm mà phụ hoàng bệnh nặng, dân gian không ngừng gặp thiên tai, hoàng tự lần lượt điêu tàn. Nếu không tính hai người đang bị giam thì Nam Cung gia chỉ còn lại ba vị hoàng tử!
Tuy nhân phẩm và tính cách của Nam Cung Liệt không tốt, nhưng rốt cuộc thì Nam Cung Tĩnh Nữ cũng hay tới cung Lương phi suốt mấy năm. Nếu nói về huyết mạch thì nàng là người thân với Nam Cung Liệt nhất, vì thế khó tránh khỏi bi thương.
Nam Cung Tĩnh Nữ lại nhìn Tề Nhan, thấy môi đối phương mấp máy lẩm bẩm gì đó, lòng nàng vô cùng đau đớn: "Bãi giá."
Thu Cúc: "Nhưng phò mã gia...?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bảo Trần Truyện Tự cứ cách nửa canh giờ bẩm báo một lần cho bản cung."
Thu Cúc: "Vâng."
Nội đình vô cùng rộng, cứ cách nửa canh giờ thì e là Trần Truyện Tự phải chạy không ngừng nghỉ thì mới có thể làm được.
---
Tuổi của ba vị viện trưởng cộng lại đã gần ba trăm, bọn họ thức nửa ngày một đêm thì đã vô cùng mỏi mệt. Nam Cung Tĩnh Nữ vừa đi, Đinh Dậu liền khuyên nhủ: "Ba vị đại nhân nghỉ ngơi một chút đi, chuyện này tuy hệ trọng nhưng cũng không thể gấp gáp được. Hạ quan vẫn còn chút sức lực, ta sẽ trông chừng giúp ba vị đại nhân, phò mã gia có chuyện gì thì ta sẽ báo ba vị."
Vương ngự y thở dài một tiếng, hắn dựa vào ghế trên, nhắm hai mắt lại: "Đi thôi."
Đinh Dậu quang minh chính đại bước vào tẩm điện, lại thấy Tề Nhan nằm ở trên giường nói mớ.
Tề Nhan: "Điện hạ...không. Ba Âm, không được."
Tề Nhan: "Tĩnh Nữ...không được, không được..."
Tề Nhan: "Tĩnh Nữ!"
Ánh mắt Đinh Dậu trở nên buồn bã, hắn lấy một cây ngân châm và đâm vào một huyệt vị trên đỉnh đầu Tề Nhan, đối phương dần giãn mày ra.
Cảnh trong mơ luôn hỗn độn, Tề Nhan lại mơ thấy an đạt Ba Âm của nàng suất lĩnh liên quân thảo nguyên công phá hoàng cung. Nam Cung Tĩnh Nữ noi theo Thương Đế của tiền triều, châm lửa đốt cháy tẩm điện của mình. Tề Nhan vừa bất lực vừa tuyệt vọng giữa ranh giới Kính Vị, nàng khuyên Ba Âm buông tha Nam Cung Tĩnh Nữ, cũng cầu Nam Cung Tĩnh Nữ đừng làm chuyện ngu ngốc, nhưng cả hai bên đều không nghe nàng.
Tề Nhan tận mắt nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ đánh nghiêng đèn vạn thọ, khiến dầu thắp vung vãi ra đất. Trong tiếng hét tuyệt vọng của Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ giơ cây đuốc đốt cháy màn che.
Lửa lớn tận trời...
Vào khoảnh khắc cuối cùng trong giấc mơ, Tề Nhan hét to tên Nam Cung Tĩnh Nữ rồi nhảy vào biển lửa.
Nếu có chết thì xin ngươi hãy dẫn ta theo.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.